Chương 105: Tôi không quen ngủ chung với người khác
Khúc Tiểu Nguyên chu môi: “Chuyện thế này, anh phải nói với em từ đầu chứ. Tâm lý em đâu có yếu đến mức đó, chẳng vì mấy chuyện này mà phân tâm đâu. Với lại, bây giờ có phải kỳ thi đại học đâu.”
“Chỉ là định để vài hôm nữa mới nói với em thôi.” Đường Lâm cười đáp.
“Anh với Minh Hi bây giờ thế nào rồi?” Khúc Tiểu Nguyên hỏi.
“Nó à…”
Đường Lâm thở dài: “Vẫn đang giận anh đây.”
Khúc Tiểu Nguyên nghe vậy thì cười khúc khích: “Có cần em bày mưu cho không?”
Đường Lâm: “Em á? Em từng yêu đương gì chưa? Biết cái gì chứ? Trẻ con lo làm bài thi đi. Thôi không nói nữa, anh còn có việc.”
“Nếu thấy có gì bất thường thì báo cho em liền đấy. Mấy người em sắp xếp, lát nữa em gửi hồ sơ cho anh.”
“Cúp máy đây.”
Đường Lâm cúp điện thoại.
Khúc Tiểu Nguyên nhìn chằm chằm màn hình điện thoại, tai vẫn còn văng vẳng câu nói của Đường Lâm: “Em từng yêu đương chưa? Biết cái gì chứ?”
Yêu đương à…
Cô mở album ảnh trong máy, nhìn những tấm hình của Minh Trứ, nhớ lại cảnh lần trước cả hai cùng đi chơi công viên giải trí, khóe môi bất giác cong lên.
Cô gửi tin nhắn cho Minh Trứ:
“Em hỏi anh trai em rồi, anh ấy đã sắp xếp người bảo vệ bọn mình, nên anh không cần lo nữa nhé.”
Sau đó lại gửi thêm một câu: “Cảm ơn.”
Chẳng bao lâu sau, Minh Trứ nhắn lại:“Vậy thì tốt.”
Khúc Tiểu Nguyên nhìn chằm chằm vào ảnh đại diện của cậu, đầu óc bắt đầu mơ màng.
Vài phút sau, cô buông điện thoại xuống, lấy tay vỗ vỗ hai má mình.
“Mày đang nghĩ gì thế hả Khúc Tiểu Nguyên?”
“Thi còn chưa xong, nghĩ đến yêu đương gì cơ chứ!?”
“Sắc tức là không, không tức là sắc.”
“Làm bài đi!!”
Cô kéo ngăn bàn ra, lấy ra một xấp đề thi.
Đường Lâm bước vào biệt thự, lập tức thấy Anna.
Anh hỏi: “Cậu chủ nhà cô đâu rồi?”
Anna đáp: “Cậu ấy đang ở phòng huấn luyện.”
Nghe vậy, Đường Lâm gật đầu rồi đi về phía phòng huấn luyện, đi được vài bước lại không nhịn được quay đầu hỏi Anna: “Cậu ấy trông tâm trạng thế nào?”
Anna nói thật: “Rất tệ.”
Đường Lâm: “…”
Anh biết ngay là thế mà.
Vừa đến trước cửa phòng huấn luyện, Đường Lâm đã nghe thấy tiếng động lớn từ bên trong, cả mặt đất cũng rung lên. Anh đẩy cửa bước vào, thấy thiếu niên tóc bạc mặc đồ huấn luyện đang đập tan hết đám robot thành những đống linh kiện hỗn độn.
Tường phòng huấn luyện lõm vào từng mảng, sàn nhà và trần nhà đầy dấu vết bị đập phá.
Vừa vào cửa, thiếu niên tóc bạc đã giơ tay lên, mấy chục thanh kiếm lạnh băng chĩa thẳng về phía anh. Đôi mắt tím ngập tràn tức giận, cứ như muốn đâm Đường Lâm thành con nhím.
Đường Lâm lập tức giơ hai tay lên, làm động tác đầu hàng.
“Cậu... cậu định làm gì thế?” Đường Lâm cười cười.
“Còn dám hỏi? Anh nói bậy bạ gì ở ngoài đấy hả?” Tống Từ tức giận nói.
Đường Lâm làm ra vẻ vô tội:“Anh có nói gì đâu, còn lược bớt chi tiết rồi đấy chứ.”
“Anh——”
Tống Từ giận quá, vung tay một cái, mấy chục thanh băng kiếm bắn thẳng về phía Đường Lâm. Trong chớp mắt, Đường Lâm biến thành Đường Thi. Chàng trai trẻ tóc đen mắt nâu biến thành một mỹ nữ tuyệt sắc tóc đen mắt đỏ. Những thanh kiếm băng còn cách cô hai mét đã bị hơi nóng từ người cô làm bốc hơi thành sương mù.
Thiếu niên tóc bạc mắt tím lao tới, giáng một đấm thẳng vào ngực Đường Thi.
Đường Thi nghiêng người tránh né, thuận thế chụp lấy cổ tay cậu. Tống Từ vừa quay người, cô liền đá vào chân cậu khiến cậu ngã xuống đất, mà cô thì cười theo ngã đè lên.
Trong phòng huấn luyện, thiếu niên tóc bạc mắt tím nằm dưới đất, mỹ nữ tóc đen mắt đỏ ngồi lên người cậu, hai chân tách ra giữ chặt, tay ấn lên tay cậu, mặc cho cậu giãy giụa thế nào cũng không thoát được.
“Ôi ôi, giận dữ thế làm gì? Cậu khó chịu đến mức đó khi người khác biết mối quan hệ của chúng ta à? Vậy mà tôi còn thấy tủi thân đó nha~”
Đôi mắt đỏ quyến rũ mang theo chút u oán, đôi môi đỏ mọng nở nụ cười mê hoặc. Ánh mắt cô lướt qua như gợn sóng, khiến thiếu niên bị đè dưới người cô ngẩn người trong giây lát.
Đôi tay trắng ngần xinh đẹp nhẹ nhàng nâng lấy khuôn mặt cậu, cô khẽ hỏi:
“Thật sự giận đến thế sao?”
Giọng nói quyến rũ ấy khiến thân thể Tống Từ run lên, trong người bốc lên một luồng nóng bức. Cậu trợn to mắt, tay chân không còn nghe theo mệnh lệnh, để mặc cô cúi xuống, đôi môi đỏ chạm vào vành tai cậu, hai tay luồn xuống eo…
Cửa phòng huấn luyện bị mở ra.
Nữ vệ sĩ tóc vàng đứng ngoài nhìn thấy cảnh tượng ám muội bên trong thì vội nói:“Xin lỗi, làm phiền rồi!”Sau đó rầm một tiếng đóng cửa lại.
Đường Thi: “…”
Tống Từ: “…”
Không khí lúc nãy tan biến hoàn toàn. Cả hai nhìn nhau hai giây, rồi Tống Từ mới phản ứng lại, hét toáng lên một tiếng, lập tức đẩy Đường Thi ra, bò dậy chỉnh lại quần áo. Gương mặt trắng mịn đỏ bừng lên, cậu không còn tâm trạng nổi nóng với Đường Thi nữa, mở cửa hỏi Anna đứng ngoài:
“Có chuyện gì vậy?”
Anna liếc nhìn Tống Từ rồi nhìn Đường Thi đang ung dung bước ra khỏi phòng, cô nói với Tống Từ:“Phu nhân vừa gọi điện về, bảo lát nữa bà với tiên sinh sẽ về nhà. Bà ấy muốn mời cô Đường Thi dùng bữa tối cùng.”
Đến câu cuối cùng, Anna quay sang nhìn Đường Thi.
Đường Thi khoanh tay trước ngực, mỉm cười:“Ăn cơm à, được thôi!”
Bảy giờ mười lăm tối.
Chiếc bàn ăn dài phủ khăn ren trắng, trên bàn cắm hoa tươi và bày đủ món ngon đẹp mắt.
Tống Nhiễm mặc bộ vest xám bạc, Minh Tĩnh mặc váy dài màu tím. Hai vợ chồng nâng ly rượu, trên mặt mang nụ cười ôn hòa. Đường Thi ngồi cạnh Tống Từ, trò chuyện vui vẻ với Tống Nhiễm và Minh Tĩnh, chỉ có Tống Từ mặt mày cau có, máy móc cắt bít tết.
“Vốn định mời cả Sơ nữ Isabella cùng dùng bữa, nhưng cô ấy nói không quen ăn cùng người khác.” Minh Tĩnh mỉm cười nói.
Bà nâng ly rượu vang, nhìn Đường Thi cười hỏi:
“Sống ở đây có quen không?”
Đường Thi khẽ cười:“Cũng được. Chỉ là phòng em với A Từ xa quá, lỡ có chuyện gì bất ngờ thì hơi bất tiện.”
Minh Tĩnh có vẻ ngạc nhiên:“Vậy sao không dọn sang phòng A Từ…”
“Con không quen ngủ chung với người khác.”Minh Tĩnh chưa nói xong thì bị Tống Từ ngắt lời.
Mỹ nhân tóc đỏ mắt vàng nhìn con trai, trêu chọc nói:“Mẹ nói là để Đường Thi dọn sang phòng bên cạnh con, chứ ai nói ngủ chung đâu? Con nghĩ gì vậy?”
Ngay lập tức, mặt thiếu niên tóc bạc đỏ rực lên.
Đường Thi mỉm cười, mặt cậu lại càng đỏ như quả cà chua chín.
Tống Từ giận dữ trừng mắt nhìn mẹ mình, nghĩ Mẹ làm gì thế? Sao lại hùa theo người ngoài bắt nạt con? Nhưng Minh Tĩnh lại làm như không thấy ánh mắt oán thán của cậu, Tống Từ đành quay sang cầu cứu cha mình. Tống Nhiễm vẫn thong thả cắt bít tết, giống như thấy mà cũng như không.