Dịch: Rin so cute
~~~
“—Tại sao chỉ có em là khác biệt với mọi người? Em không thực sự là một phần của gia đình này cùng với Onii-chan sao?”
Lại là những kí ức đó, một lần nữa? Một kí ức kể từ một ngày xa xôi.
Đó là hồi còn học mẫu giáo, khi ai đó trêu chọc cô vì màu tóc của mình. Và chính lúc đó, Yuuri đã bật khóc như thế.
Tóc của Yuuri có màu bạc.
Cô sinh ra đã như vậy—nó liên quan đến gene di truyền của cô ấy. Khi Mahito tò mò hỏi thử, ba mẹ đã giải thích như thế.
—Vậy nên, Mahito này, nếu một ngày nào đó Yuuri gặp rắc rối vì mái tóc ấy, con hãy ở bên cạnh và bảo vệ em nhé, được không?
Mahito là anh trai của cô, và anh trai thì sinh ra để bảo vệ em gái mình.
Vì thế, ngày hôm đó cũng vậy, Mahito đã mỉm cười và nói:
“Đừng ngốc thế, Yuuri. Chỉ vì màu tóc em khác biệt không có nghĩa em không phải là người trong gia đình này.”
Rồi, khi cậu cột lại dải ruy băng đen trên mái tóc bạc của cô, cậu tiếp tục với một nụ cười:
“Hơn nữa, anh nghĩ tóc em rất đẹp, Yuuri à. Anh thực sự thích nó.”
Khi được chiếu sáng, mái tóc em ấy mảnh đến mức trông như tấm rèm ren—gần như trong suốt. Nhưng nếu nhìn thật kỹ, có thể thấy những sợi ánh đỏ và vàng đan xen trong đó. Và tất cả hòa quyện, lấp lánh lên một màu bạc dịu dàng.
Cứ như một báu vật mà chỉ riêng mình cậu biết đến.
Trên đường về nhà, khi đang cõng Yuuri trên lưng,mẹt nhoài với đôi mắt đẫm lệ, em ôm chặt lấy lưng cậu và khẽ nói:
“…Cảm ơn anh,Onii-chan. Em,… yêu anh.”
Hồi ấy, Mahito thật sự tin rằng dù có chuyện gì xảy ra đi nữa, cậu cũng sẽ bảo vệ em gái mình đến cùng.
——
“…Mình vừa mơ một giấc mơ thật hoài niệm thì phải.”
Mahito thiếp đi trên ghế sofa phòng khách. Âm thanh cánh cửa trước mở ra kéo cậu trở lại thực tại.
Chiếc điện thoại vẫn nằm trong tay—có vẻ cậu đã ngủ gật trong lúc cày game di động.
Đồng hồ chỉ vừa qua 5 giờ chiều.
Bầu trời phía tây đã bắt đầu nhuộm sắc cam, dù ánh sáng vẫn còn rực rỡ. Mặt trời giờ đây lặn muộn hơn, dấu hiệu rõ ràng cho thấy mùa xuân đã đến. Bên ngoài tấm rèm, tiếng trẻ con reo hò vang lên khi chúng nô đùa khắp nơi, cố tận hưởng từng khoảnh khắc cuối cùng của kỳ nghỉ xuân.
Chỉ còn ba ngày nữa là học kỳ mới sẽ bắt đầu. Những ngày lười biếng của kỳ nghỉ sẽ kết thúc, và năm học cấp ba lại tiếp tục. Vì có thêm lễ khai giảng nên Yuuri sẽ bắt đầu học kỳ sớm hơn Mahito một ngày.
Khi đang lơ đãng nhìn cảnh tượng ngoài kia, Yuuri bước vào phòng khách.
Cậu cố tỏ ra bình thường và chào đón em gái.
“C-Chào mừng về nhà, Yuuri.”
Cô em gái nhỏ của cậu, nay đã là học sinh cao trung, cô mặc chiếc váy xếp ly dài, áo hai dây màu xanh lá, khoác bên ngoài là áo cardigan màu be —một bộ trang phục toát lên vẻ trưởng thành. Ngay cả khi bỏ qua sự thiên vị của một người anh trai, em gái cậu trông giống như một người có thể dễ dàng trở thành người mẫu ảnh tạp chí.
Hàng mi dài ánh bạc bao lấy đôi mắt to tròn, và những đường nét non nớt trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé giờ đây đang dần phai nhạt, nhường chỗ cho một vẻ đẹp thanh tú và trưởng thành hơn. Thực lòng mà nói, trông cô chững chạc và cuốn hút hơn hẳn nhiều nữ sinh năm hai mà cậu từng gặp.
Thế nhưng hơn cả thảy, thứ khiến ánh mắt không thể rời đi lại chính là mái tóc bạc ấy.
Mềm mại và mịn màng, mái tóc dài buông xuống tận lưng cô, óng ả như những sợi tơ tằm. Dù là anh em ruột, màu tóc của cô lại hoàn toàn khác cậu. Và cũng dù là anh em, vẻ đẹp ấy khiến Mahito không khỏi sững sờ. Trong ánh sáng nhạt nhòa buổi hoàng hôn, tóc cô ánh lên sắc hồng mờ ảo. Hai bên tóc được buộc bằng ruy băng đen, tạo nên nét dịu dàng mà không kém phần bí ẩn.
Yuuri cầm theo một túi giấy lớn trên tay.
Cô vừa đi lấy đồng phục mới cho năm học sắp tới.
Nghe đâu cô là một học sinh giỏi. Nhờ thư giới thiệu, bộ đồng phục của cô đã được chuẩn bị sẵn từ tháng Hai. Nhưng khi thử thì, kích cỡ lại không vừa. Nó cần được sửa lại, đấy là lý do vì sao bây giờ cô ấy mới lấy nó, ngay trước khi học kỳ bắt đầu.
“…”
Đáp lại tất cả chúng, Yuuri chỉ liếc nhìn Mahito một cái thật nhanh rồi quay đi, không nói một lời.
Hồi bọn họ còn bé, cô thường lon ton chạy theo sau anh, miệng không ngừng gọi “Onii-chan, Onii-chan”. Thế mà từ khi bước vào cấp hai, Yuuri như biến thành một người khác – lạnh lùng, xa cách. Có lẽ, đó chính là cái mà người ta vẫn gọi là “thời kì nổi loạn.”
Gần đây, mọi chuyện vẫn như vậy cả khi Mahito cố gắng bắt chuyện với cô. Cô cũng hiếm khi thèm nhìn anh lấy một cái. Cậu thậm chí chẳng thể nhớ nổi lần cuối cùng mình nghe thấy giọng nói của em gái là khi nào.
—Ừm, tôi đoán sẽ kỳ lắm nếu đến giờ cô ấy vẫn bám riết lấy anh trai mãi.
Cậu không thể nói là cậu không thấy cô đơn một chút nào, nhưng có lẽ anh em thì vốn là như vậy, phải không? Mahito chọn cách không đào sâu thêm.
—Mà... hình như có lần nghe ai đó nói em ấy từng bị trêu chọc vì màu tóc trong thời gian học cấp hai...