Gimai Nara Honkini Nattemo iiyone?

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Bloom into you: Regarding Saeki Sayaka

(Đang ra)

Bloom into you: Regarding Saeki Sayaka

Hitoma Iruma

Đây là spin-off light novel của bộ Manga "Bloom into you", kể về câu chuyện về nhân vật phụ trong câu chuyện chính là Saeki Sayaka, một cô bé nghiêm túc và từ nhỏ chỉ tập chung và

28 2483

Người bạn cùng lớp mà tôi thầm thích đã trở thành hầu nữ và đang làm điều gì đó mờ ám trong phòng của tôi ?

(Đang ra)

Người bạn cùng lớp mà tôi thầm thích đã trở thành hầu nữ và đang làm điều gì đó mờ ám trong phòng của tôi ?

Kagami Yuu 鏡遊

Keiji đứa con ngoài giá thú của một gia đình giàu có, hiện đang sống trong một căn biệt thự biệt lập. Những tưởng cuộc sống bình yên ấy sẽ tiếp tục mãi cho đến một ngày nọ, Sayaka, cô bạn cùng lớp xin

2 1

The beautiful girls I made understand my troubles with women, but they woke up to intense feelings and wouldn't let me go.

(Đang ra)

The beautiful girls I made understand my troubles with women, but they woke up to intense feelings and wouldn't let me go.

Mizuharu

- Từ ngày đó, Haruto nhận ra sai lầm của mình và bắt đầu dạy cho những cô gái mà đã làm cậu tổn thương cho đến tận bây giờ một bài học! ... Nhưng không hiểu sao, những cô gái mà cậu đã làm cho hiểu ch

29 445

Unbreakable Machine-Doll

(Đang ra)

Unbreakable Machine-Doll

Reiji Kaitou

Vào đầu thế kỉ 20, cùng với sự tiến bộ về công nghệ, các nhà khoa học bắt đầu quan tâm tới ma thuật cấp cao. Sự kết hợp giữa khoa học và ma thuật đã tao ra Makinot – những vòng phép có thể mang lại sự

38 1399

Vol 1 - Chương 1: Chỉ còn ít ngày nữa là vào cấp ba, em gái tôi bỗng quên hết mọi thứ…

Dịch: Rin so cute

~

“—Tại sao chỉ có em là khác biệt với mọi người? Em không thực sự là một phần của gia đình này cùng với Onii-chan sao?”

Lại là những kí ức đó, một lần nữa? Một kí ức kể từ một ngày xa xôi.

Đó là hồi còn học mẫu giáo, khi ai đó trêu chọc cô vì màu tóc của mình. Và chính lúc đó, Yuuri đã bật khóc như thế.

Tóc của Yuuri có màu bạc.

Cô sinh ra đã như vậy—nó liên quan đến gene di truyền của cô ấy. Khi Mahito tò mò hỏi thử, ba mẹ đã giải thích như thế.

—Vậy nên, Mahito này, nếu một ngày nào đó Yuuri gặp rắc rối vì mái tóc ấy, con hãy ở bên cạnh và bảo vệ em nhé, được không?

Mahito là anh trai của cô, và anh trai thì sinh ra để bảo vệ em gái mình.

Vì thế, ngày hôm đó cũng vậy, Mahito đã mỉm cười và nói:

“Đừng ngốc thế, Yuuri. Chỉ vì màu tóc em khác biệt không có nghĩa em không phải là người trong gia đình này.”

Rồi, khi cậu cột lại dải ruy băng đen trên mái tóc bạc của cô, cậu tiếp tục với một nụ cười:

“Hơn nữa, anh nghĩ tóc em rất đẹp, Yuuri à. Anh thực sự thích nó.”

Khi được chiếu sáng, mái tóc của cô trông mảnh như tấm rèm ren—gần như trong suốt. Nhưng nếu nhìn thật kỹ, có thể thấy những sợi ánh đỏ và vàng đan xen trong đó. Và tất cả hòa quyện, lấp lánh lên một màu bạc dịu dàng.

Cứ như một báu vật mà chỉ riêng mình cậu biết đến.

Trên đường về nhà, khi đang cõng Yuuri trên lưng,mẹt nhoài với đôi mắt đẫm lệ, cô ôm chặt lấy lưng cậu và khẽ nói:

“…Cảm ơn anh,Onii-chan. Em,… yêu anh.”

Hồi ấy, Mahito thật sự tin rằng dù có chuyện gì xảy ra đi nữa, cậu cũng sẽ bảo vệ em gái mình đến cùng.

——

“…Mình vừa mơ một giấc mơ thật hoài niệm thì phải.”

Mahito thiếp đi trên ghế sofa phòng khách. Âm thanh cánh cửa trước mở ra kéo cậu trở lại thực tại.

Chiếc điện thoại vẫn nằm trong tay—có vẻ cậu đã ngủ gật trong lúc cày game di động.

Đồng hồ chỉ vừa qua 5 giờ chiều.

Bầu trời phía tây đã bắt đầu nhuộm sắc cam, dù ánh sáng vẫn còn rực rỡ. Mặt trời giờ đây lặn muộn hơn, dấu hiệu rõ ràng cho thấy mùa xuân đã đến. Bên ngoài tấm rèm, tiếng trẻ con reo hò vang lên khi chúng nô đùa khắp nơi, cố tận hưởng từng khoảnh khắc cuối cùng của kỳ nghỉ xuân.

Chỉ còn ba ngày nữa là học kỳ mới sẽ bắt đầu. Những ngày lười biếng của kỳ nghỉ sẽ kết thúc, và năm học cấp ba lại tiếp tục. Vì có thêm lễ nhập học dành cho tân học sinh nên Yuuri sẽ bắt đầu học kỳ sớm hơn Mahito một ngày.

Khi đang lơ đãng nhìn cảnh tượng ngoài kia, Yuuri bước vào phòng khách.

Cậu cố tỏ ra bình thường và chào đón em gái.

“C-Chào mừng về nhà, Yuuri.”

Cô em gái nhỏ của cậu, nay đã là học sinh cao trung, cô mặc chiếc váy xếp ly dài, áo hai dây màu xanh lá, khoác bên ngoài là áo cardigan màu be —một bộ trang phục toát lên vẻ trưởng thành. Ngay cả khi bỏ qua sự thiên vị của một người anh trai, em gái cậu trông giống như một người có thể dễ dàng trở thành người mẫu ảnh tạp chí.

Hàng mi dài ánh bạc bao lấy đôi mắt to tròn, và những đường nét non nớt trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé giờ đây đang dần phai nhạt, nhường chỗ cho một vẻ đẹp thanh tú và trưởng thành hơn. Thực lòng mà nói, trông cô chững chạc và cuốn hút hơn hẳn nhiều nữ sinh năm hai mà cậu từng gặp.

Thế nhưng hơn cả thảy, thứ khiến ánh mắt không thể rời đi lại chính là mái tóc bạc ấy.

Mềm mại và mịn màng, mái tóc dài buông xuống tận lưng cô, óng ả như những sợi tơ tằm. Dù là anh em ruột, màu tóc của cô lại hoàn toàn khác cậu. Và dù là anh em, vẻ đẹp ấy khiến Mahito không khỏi sững sờ. Trong ánh sáng nhạt nhòa buổi hoàng hôn, tóc cô ánh lên sắc hồng mờ ảo. Hai bên tóc được buộc bằng ruy băng đen, tạo nên nét dịu dàng mà không kém phần bí ẩn.

Yuuri cầm theo một túi giấy lớn trên tay.

Cô vừa đi lấy đồng phục mới cho năm học sắp tới.

Nghe đâu cô là một học sinh giỏi. Nhờ thư giới thiệu, bộ đồng phục của cô đã được chuẩn bị sẵn từ tháng Hai. Nhưng khi thử thì, kích cỡ lại không vừa. Nó cần được sửa lại, đấy là lý do vì sao bây giờ cô ấy mới lấy nó, ngay trước khi học kỳ bắt đầu.

“…”

Đáp lại tất cả, Yuuri chỉ liếc nhìn Mahito một cái thật nhanh rồi quay đi, không nói một lời.

Hồi bọn họ còn bé, cô thường lon ton chạy theo sau cậu, miệng không ngừng gọi “Onii-chan, Onii-chan”. Thế mà từ khi bước vào cấp hai, Yuuri như biến thành một người khác – lạnh lùng, xa cách. Có lẽ, đó chính là cái mà người ta vẫn gọi là “thời kì nổi loạn.”

Gần đây, mọi chuyện vẫn như vậy cả khi Mahito cố gắng bắt chuyện với cô. Cô cũng hiếm khi thèm nhìn cậu lấy một cái. Cậu thậm chí chẳng thể nhớ nổi lần cuối cùng mình nghe thấy giọng nói của em gái là khi nào.

—Ừm, tôi đoán sẽ kỳ lắm nếu đến giờ cô ấy vẫn bám riết lấy anh trai mãi.

Cậu không thể nói là cậu không thấy cô đơn một chút nào, nhưng có lẽ anh em thì vốn là như vậy, phải không? Mahito chọn cách không đào sâu thêm.

—Mà... hình như có lần tôi nghe ai đó nói em ấy từng bị trêu chọc vì màu tóc trong thời gian học cấp hai...

Không có cách nào bảo đảm nó sẽ không xảy ra khi lên cao trung. Nếu Mahito lo lắng như vậy, bản thân Yuuri hẳn còn cảm thấy lo lắng hơn nữa.

Nó khiến cậu bận tâm.

Nhưng mọi thứ không giống như khi họ còn là những đứa trẻ.

Yuuri bây giờ đã có thể tự xử lý được rồi. Nếu Mahito xen vào, nó sẽ là chõ mũi vào nơi không nên.

Chuyện đó xảy ra cách đây không lâu. Cậu đã trông thấy em gái mình ở trung tâm thương mại.

Trên tất cả mọi thứ, cô bé lại đang bị hai gã trai da ngăm, tóc nhuộm loè loẹt, mang dáng vẻ chơi bời ve vãn —kiểu người chỉ thường xuất hiện ở mấy khu trung tâm sầm uất, tuyệt đối không nên bén mảng đến khu dân cư yên tĩnh như của họ. Mahito lập tức hiểu ra rằng đây chắc chắn là lúc cậu phải can thiệp và bảo vệ em gái mình.

“…Huh? Mấy người có thể đừng bắt chuyện với tôi được không?”

Với ánh nhìn lạnh đến mức khiến người ta rùng mình, Yuuri lia một ánh mắt băng giá về phía hai gã kia và nói bằng tông giọng lạnh đến mức có thể đóng băng cả không khí quanh mình.

Dù chỉ đang quan sát từ xa, Mahito vẫn không kìm được mà bật ra một tiếng “Hyuh!” đầy sửng sốt.

Cậu thật lòng cảm tạ ông trời vì người chịu trận không phải khi phải đối mặt với ánh nhìn đó.

Hai gã tóc tai lòe loẹt kia chỉ biết lắp bắp “Xin lỗi” rồi vội vã cong đuôi lên chạy. Tất cả những gì Mahito làm lúc đó là nấp sau một cái cột và run rẩy. Cậu hi vọng mấy gã đó sẽ bị chấn thương suốt đời.

Và vì thế, sau sự việc đó, cậu đã không còn đủ can đảm để nói chuyện với cô nữa.

—Chắc Yuuri mặc đồng phục cao trung trông cũng xinh lắm.

Thú thực, cậu cũng từng muốn xem, nhưng nói thế với em gái mình khi cô đã vào cao trung nghe chẳng khác gì biến thái cả.

Vậy nên, tất cả những gì Mahito làm được là lặng lẽ quay lưng về phía em gái mình.

“...?”

Yuuri, như thường lệ, không nhìn vào mắt cậu. Nhưng hôm nay, cô bé trông có vẻ suy tư điều gì đó, giống như đang chìm đắm trong chúng.

Em ấy sẽ ngã mất…

Vừa nghĩ tới đó, Mahito theo phản xạ hét lên.

“Yuuri!”

“Huh—whoa!”

Cậu đã gọi hơi trễ—chân Yuuri vấp phải tấm thảm—nhưng cô đã kịp lấy lại thăng bằng vào giây cuối, nên không bị ngã.

“...!”

Một ánh nhìn sắc như dao lập tức phóng tới.

Ờ thì… nếu ai đó thấy mình suýt té, chắc ai cũng sẽ phản ứng kiểu đó thôi...

Mahito vội dời mắt đi, giả vờ như chẳng thấy gì.

Ngay lúc cậu đang cố phá vỡ bầu không khí gượng gạo bằng cách lục điện thoại ra nghịch—

“…Ừm, anh ơi.”

Bất ngờ thay, chính Yuuri lại là người mở lời trước.

Mahito suýt nhảy dựng lên vì bất ngờ, nhưng vẫn gượng cười quay lại.

“Ơ–Ờm? Có chuyện gì vậy, Yuuri?”

Đã gần một năm rồi kể từ lần cuối họ thực sự trò chuyện cùng nhau. Giọng cậu phát ra có phần gượng gạo và thiếu chắc chắn, nhưng Yuuri chỉ lặng lẽ nhìn cậu chằm chằm.

“…”

Cô mấp máy môi như định nói điều gì đó, nhưng rồi chẳng có lời nào được thốt ra.

Không chịu nổi sự im lặng kéo dài, Mahito lên tiếng trước.

“C-Có chuyện gì sao?”

Yuuri hít vào một hơi, rồi quay đi với vẻ mặt phụng phịu.

“…Không có gì.”

Cô rót cho mình một ly nước và rồi quay lưng đi thẳng về phòng.

Chuyện gì vừa xảy ra vậy chứ…?

Dù sao đi nữa, việc Yuuri chủ động nói chuyện với cậu cũng là chuyện hiếm hoi.

Có lẽ—chỉ là có lẽ thôi—giai đoạn nổi loạn của cô bé đã sắp kết thúc.

Nếu có chuyện gì quan trọng, mai mình hỏi em ấy cũng được.

Năm học mới cũng sắp tới rồi, chắc Yuuri đang chịu nhiều áp lực. Không cần vội. Rồi cũng sẽ có nhiều dịp để nói chuyện.

Lúc này, cậu chỉ muốn hài lòng với việc em gái đã chịu nói chuyện với mình lần đầu sau ngần ấy thời gian.

Yeah, vậy là đủ rồi.

Hồi đó, Mahito đâu hề hay biết—

—rằng chẳng ai dám chắc ngày mai sẽ đến giống như hôm nay.

~

“Ta có vài thứ quan trọng cần nói với cả hai đứa.”

Tối đấy, sau khi mặt trời đã lặn rất lâu, Mahito và Yuuri cùng được gọi tới phòng khách.

Đồng hồ chỉ hơn 10 giờ tối.

Mahito, một con cú đêm kinh niên, không để tâm lắm. Nhưng rõ ràng Yuuri vừa bị dựng dậy từ giấc ngủ—vẻ mặt cô ngái ngủ và khá dè dặt, cừa dụi mắt sưng húp vừa nheo lại đầy nghi hoặc.

Cha mẹ họ ra hiệu bảo cả hai ngồi xuống bàn.

Mahito và Yuuri ngồi cạnh nhau. Cha ngồi đối diện Mahito, mẹ ngồi đối diện Yuuri.

Dù thường ngày cô hay tránh mặt cậu, Yuuri cũng không đến mức ghét bỏ đến nỗi không thèm ngồi cạnh anh trai mình.

…Dù khoảng cách giữa hai chiếc ghế có vẻ hơi quá rộng so với bình thường.

Vẻ mặt nghiêm trọng một cách bất thường của cha mẹ khiến Mahito cảm thấy bất an, không ngồi yên được.

Không giống mấy kiểu “làm hòa với em gái” chút nào…

Không phải cậu nghĩ họ đang cãi nhau, nhưng từ góc nhìn của người lớn, quan hệ giữa hai anh em chắc hẳn trông chẳng êm ấm gì.

Dù vậy, không khí này vẫn quá trang nghiêm để là một buổi “giáo huấn”. Nó thiếu hẳn cảm giác răn đe quen thuộc.

Để đánh lạc hướng bản thân khỏi bầu không khí căng thẳng, Mahito đưa mắt nhìn qua lại giữa Yuuri và mẹ.

Giờ khi cậu nhìn kỹ lại, Yuuri quả thực thừa hưởng nhiều nét từ mẹ.

So với vẻ lạnh lùng của Yuuri, mẹ họ mang một dáng vẻ dịu dàng và thư thái hơn. Nhưng đường nét khuôn mặt nhỏ nhắn, mũi, môi, và đôi mắt—tất cả đều giống nhau một cách rõ rệt. Chỉ khác biệt dễ nhận thấy là tuổi tác và màu mắt—mắt Yuuri ánh lên sắc lam nhạt.

Ngẫu nhiên thay, mẹ họ cũng có mái tóc bạc, nhưng là tóc nhuộm. Ở chân tóc, màu đen cũ vẫn lộ ra nhè nhẹ.

Hồi nhỏ Yuuri từng bị bắt nạt, và mẹ đã tự nhuộm tóc bạc để phản đối—như một cách khiến người lớn xung quanh phải im lặng. Nào ngờ việc ấy lại càng khiến bà trông trẻ trung hơn.

Kết hợp với vẻ ngoài vốn đã trẻ trung, mẹ thậm chí còn thường bị nhầm là chị gái của Yuuri. Vào những ngày như thế, tâm trạng bà đặc biệt tốt—nó dễ thấy lắm.

Còn Mahito thì… cậu chẳng giống ai trong hai người cả.

Từ hồi cấp hai, chiều cao lẫn đường nét gương mặt cậu hầu như không thay đổi, và ở trường, cậu thường bị trêu chọc vì trông chẳng khác gì học sinh trung học.

Để vượt qua mặc cảm đó, cậu dồn hết sức vào luyện tập cơ bắp. Nhưng kết quả lại chẳng mấy ấn tượng. Chiều cao của cậu vẫn chỉ nhỉnh hơn 160 cm một chút, và mỗi ngày trôi qua, cậu lại thấp thỏm chờ đợi thời điểm “dậy thì lần hai” sẽ đến.

Trái ngược với cậu, cha lại mang dáng vẻ gọn gàng, chỉn chu của một nhân viên công sở—tóc tai gọn gàng, khuôn mặt gầy, kính gọng vuông rất hợp với ông. Trông ông đúng chuẩn dân văn phòng, nhưng thật bất ngờ, vóc dáng bố lại khá săn chắc. Mới bước sang tuổi bốn mươi không lâu, nhưng ông vẫn trẻ trung hơn hẳn các ông bố của các bạn cùng lớp Mahito.

Cha họ vốn chẳng phải người nói nhiều—không phải vì lạnh lùng, mà chỉ đơn giản là ông vụng về trong cách diễn đạt. Mahito hiểu điều đó và cậu biết rõ ông luôn rất mực yêu thương gia đình.

Và lúc này, cả hai người lớn đều mang vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.

Đã xảy ra chuyện gì sao…?

Đây là lần đầu tiên cậu thấy họ như vậy.

Cậu nuốt khan, và sau một hơi thở nhẹ, cha họ cất tiếng:

“Có một chuyện bọn ta vẫn luôn giấu các con. Một chuyện quan trọng. Cha và mẹ đã thống nhất sẽ nói ra khi Yuuri vào cấp ba.”

Vừa nghe đến đó, mẹ họ khẽ gật đầu.

Yuuri sẽ bắt đầu năm nhất cấp ba vào ngày kia. Hẳn đó là lý do vì sao họ chọn thời điểm này để nói.

Lần này, mẹ là người lên tiếng.

“Mẹ muốn nói điều này trước—cả cha và mẹ đều rất yêu thương hai đứa. Vì vậy… bọn ta mới quyết định giữ bí mật này cho đến khi hai đứa đủ lớn.”

Rõ ràng, họ đang yêu cầu hai đứa trẻ chuẩn bị sẵn sàng về mặt tinh thần.

Mahito liếc nhìn Yuuri bên cạnh. Cô cũng đang cứng đờ vì căng thẳng.

Hay là mình nắm tay em ấy nhỉ…

Ý nghĩ đó có thể hợp lý khi họ còn bé. Nhưng bây giờ, nó sẽ trông rất kì cục.

Cuối cùng, tất cả những gì cậu làm được là siết chặt tay lại.

Sau khi xem xét phản ứng của hai đứa, cha bắt đầu nói với giọng điềm tĩnh:

“Thật ra, cha và mẹ… đã tái hôn.”

“…Hở? Tái hôn ạ?”

Bị chấn động hoàn toàn, Mahito chỉ biết thốt lên một tiếng sửng sốt. Bên cạnh cậu, Yuuri cũng mở to mắt đầy ngạc nhiên.

Cha họ khẽ gật đầu, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.

“Hồi đó, Mahito, con vẫn còn là một đứa bé sơ sinh. Còn Yuuri thì… vẫn còn trong bụng mẹ con.”

“…Gì cơ?”

Họ đã tái hôn… khi Mahito còn là trẻ con… và Yuuri thậm chí còn chưa ra đời…

Một cảm giác bất an mơ hồ len lỏi trong lòng, khiến cơ thể Mahito khẽ cứng lại.

“Mahito, con là con ruột của cha. Còn Yuuri là con ruột của mẹ. Nói cách khác—”

“Hai đứa không có quan hệ máu mủ.”

—Khoảnh khắc nghe thấy điều đó, Mahito có cảm giác như mặt đất dưới chân mình bỗng dưng biến mất.

Khoan đã, nghĩa là… Yuuri… không thực sự là em gái mình sao…?

Không—Yuuri vẫn là em gái cậu. Điều đó không thay đổi.

Nhưng cứ như thể một thứ gì đó vô cùng quan trọng vừa bị giật phăng khỏi tay cậu.

Và có lẽ… Yuuri còn cảm thấy điều đó mãnh liệt hơn nhiều.

“Không thể nào…”

Cùng với tiếng va chạm chát chúa, Yuuri bật dậy, khiến ghế đổ xuống sàn.

“Con không muốn điều này…”

“Yuuri, bình tĩnh nào. Vẫn còn chuyện cha—”

“—!”

Phớt lờ cánh tay cha đang vươn ra níu lại, Yuuri lao thẳng ra khỏi phòng khách.

“Yuuri!”

Sực tỉnh muộn màng, Mahito vội vã đuổi theo.

Không phải em ấy chạy về phòng sao?

Không—Yuuri đang lao thẳng ra cửa chính.

Cô xỏ vội đôi dép rồi phóng ra ngoài.

“Yuuri, đợi đã!”

Mahito chân trần chạy theo.

Ngay lúc cậu vươn tay định giữ lấy cô, Yuuri ngoái lại—chỉ một lần duy nhất.

Đôi mắt cô ngân ngấn nước. Cô mở miệng, như thể cố nói gì đó.

Và đúng khoảnh khắc bàn tay cậu gần chạm được vào cô—

Âm thanh rít lên chói tai của bánh xe xé toang màn đêm, và cơ thể Yuuri bị hất văng lên không trung.

Một khoảnh khắc sau đó, cậu mới nhận ra—cô đã bị tông trúng.

“Yuuri!”

Cô ngã xuống nền đất—và nằm đó, hoàn toàn bất động.

Bi kịch luôn ập đến mà chẳng báo trước.

Khoảnh khắc ấy đã đánh dấu hồi kết cho quãng thời gian Mahito được ở bên “em gái” mình.

~

“Woa… Em đúng là vụng về thật đấy, để đến mức bị xe tông cơ mà, ha?”

Sáng hôm sau. Trên chiếc giường bệnh trắng toát, Yuuri cười gượng gạo khi nói thế.

Đầu cô quấn băng, má dán gạc, nhưng đó là những vết thương nhìn thấy được duy nhất.

Dù tai nạn xảy ra vào ban đêm, nhưng khu vực đó là khu dân cư. Người tài xế đã đi chậm và kịp thời phanh gấp. Nhờ vậy, Yuuri chỉ bị thương nhẹ—một điều kỳ diệu, thực sự.

Cô vẫn đang nằm phòng riêng, tay còn cắm kim truyền, nhưng đến chiều sẽ được chuyển sang phòng bệnh chung.

Dù tai họa ập đến bất ngờ như thế, điều duy nhất mà cả gia đình có thể làm… chỉ là cầu nguyện.

Vậy mà, câu đầu tiên cô thốt ra vào sáng hôm sau lại là như thế.

Mahito không khỏi thở dài.

Mình đoán là em ấy đang cố tỏ ra vui vẻ theo cách của riêng mình…

Vụ tai nạn, rồi cả cuộc trò chuyện tối qua—rõ ràng cô ấy đã bị chấn động. Điều đó không cần nghi ngờ gì nữa.

Thế mà, Yuuri vẫn cố gắng không khiến ai phải lo lắng—như mọi khi.

Ngay cả lúc này, khi thấy khuôn tươi cười quen thuộc ấy, vẫn mang đến cho Mahito cảm giác nhẹ nhõm biết bao khi được thấy nụ cười ấy thêm một lần nữa.

Cậu gần như khuỵu xuống dưới sàn, nhưng rồi vẫn cố lấy giọng trách móc của một người anh trai.

“Yuuri… ‘vụng về thật đấy,’ là sao chứ? Mẹ thì phát hoảng lên, biết không? Cả nhà rối tung cả lên luôn.”

“…Huh?”

Vì một lý do nào đó, Yuuri chớp mắt khó hiểu như thể chẳng biết cậu đang trách cô chuyện gì.

Lúc Yuuri xảy ra tai nạn, mẹ đã hoàn toàn suy sụp, khóc lóc như thể con gái bà đã không còn trên cõi đời. Cha cố gắng trấn an mẹ, nhưng bản thân ông cũng run rẩy thấy rõ. Cuối cùng, chính Mahito và tài xế là người phải gọi cấp cứu và báo cảnh sát.

Một cách tình cờ, người tài xế lại vô cùng bình tĩnh. Trong khi Mahito quýnh quáng lên vì sốc, ông ấy đã điềm tĩnh bảo cậu gọi dịch vụ khẩn cấp và ngăn mẹ Yuuri đụng vào cô, vì có thể gây nguy hiểm. Ông cũng làm việc với cảnh sát và còn chủ động đề nghị chi trả viện phí của Yuuri qua bảo hiểm.

Xét cho cùng, chính Yuuri là người lao ra giữa đường. Điều đó khiến cả gia đình không khỏi cảm thấy có lỗi.

Cuối cùng, gương mặt cha cũng dịu đi đôi chút.

“Dù sao thì, cảm ơn trời là con không sao… Không, là lỗi của cha khi nói chuyện đó với con chẳng nghĩ đến cảm xúc của con…”

Mẹ họ, vẫn chưa hoàn toàn bình tĩnh. Bà đưa khăn tay lên che mặt, nghẹn ngào qua từng câu chữ.

“Ơn trời… Mẹ sợ lắm… Nếu chuyện đó lại xảy ra nữa thì… Mẹ… Mẹ không… chịu nổi…”

“Mẹ…. Mọi chuyện ổn rồi mà.”

Cha họ khẽ choàng tay qua vai mẹ, cố xoa dịu bà, nhưng có vẻ phải cần thêm thời gian nữa để bà thực sự bình tâm.

Trong khi đó, người trong cuộc—Yuuri—lại trông hoàn toàn vô cảm.

Khoan đã… Em ấy không nhận ra mức độ nghiêm trọng của chuyện này sao?

Ánh mắt Yuuri lơ đãng trôi vô định một lúc, rồi cuối cùng, cô cất tiếng.

“Ừm… cái cuộc nói chuyện mà mọi người nói đến—nó là chuyện gì vậy? Mà thật ra, còn điều quan trọng hơn…”

Ánh mắt bối rối của cô từ từ chuyển sang phía Mahito.

“Ừm… người này là ai thế? Không phải là người hôm qua va xe đâu nhỉ…?”

““...Hả?””

Cô dường như đang nói đến Mahito.

Cha họ lập tức hắng giọng thật to, như thể muốn nhắc nhở nghiêm khắc.

“Yuuri, đùa kiểu đó không hay đâu.”

Nhưng Yuuri chỉ nghiêng đầu, nét mặt thật sự ngơ ngác.

“Đùa...? Nhưng mà, con nghe anh ấy gọi mẹ là ‘mẹ’ mà, đúng không?”

Cô lại nghiêng đầu thêm lần nữa—rồi đột nhiên vỗ tay, như thể vừa vỡ lẽ ra điều gì đó.

Mặt hơi ửng đỏ, ánh mắt lúng túng nhưng lại ánh lên vẻ chắc chắn, cô nói—

“Vậy thì... có khi nào... anh ấy là bạn trai em chẳng hạn hoặc tương tự chẳng hạn …?”

“…………..”

p027.png

Cha mẹ họ dường như cũng đã nhận ra có điều gì đó không ổn. Nhưng họ vẫn chưa thực sự hiểu điều gì mới là bất thường.

Chỉ riêng Mahito là đã nhận ra.

Yuuri không bao giờ đùa kiểu đó cả.

Dù dạo gần đây cô có tránh mặt anh đi nữa, Yuuri chưa từng là kiểu người sẽ xem cậu như một người xa lạ—nhất là sau tất cả những gì vừa xảy ra.

Và gọi cậu là bạn trai? Sau ngần ấy im lặng, lạnh nhạt giữa cả hai ư? Không thể nào.

Nghĩa là—cô không hề đùa.

Không nói một lời, Mahito bước thẳng đến bên giường bệnh của Yuuri.

“Ơ, ờm… chờ đã, anh định làm gì vậy…?”

Yuuri ngước nhìn cậu, vẻ mặt hoang mang và sững sờ.

Mahito vươn tay lên công tắc gắn tường bên cạnh giường bệnh—nút báo khẩn cấp, và dứt khoát ấn mạnh ngón cái xuống.

“Y tá! Làm ơn! Mau đến đây! Em gái cháu có vấn đề rồi!”

Tiếng gọi y tá vang lên khiến bệnh viện lập tức náo loạn.

Ngay khoảnh khắc ấy, chính Mahito cũng quên bẵng đi nguyên nhân đã khiến mọi chuyện trở nên rối tung ngay từ đầu—

Tại vì sao Yuuri lại lao ra đường.

Và cả sự thật rằng—

Người em gái mà cậu đã cùng lớn lên suốt bao năm qua thật ra chỉ là em gái kế, chẳng có quan hệ máu mủ gì với cậu.

~

“Chứng mất trí do sang chấn tâm lý ư…?”

Nghe chẩn đoán từ bác sĩ, cha của họ chỉ biết cất tiếng hỏi lại với vẻ bối rối.

Sau vụ tai nạn, Yuuri đã phải trải qua hàng loạt cuộc kiểm tra suốt cả ngày. Mãi đến chiều tối, kết quả mới được đưa ra.

Trong phòng tư vấn, Mahito và cha ngồi đối diện với bác sĩ. Mẹ họ ở lại với Yuuri—hoặc đúng hơn, là Yuuri không chịu rời mẹ nửa bước. Vì mẹ không thể rời khỏi con bé, Mahito đành thay bà đến gặp bác sĩ.

Trên bảng đèn phát sáng—thứ mà bác sĩ gọi là “hộp sáng”—là ảnh chụp cắt lớp não, được chụp bằng máy MRI.

Vị bác sĩ tóc bạc khẽ gật đầu, giọng điệu bình thản khi ông dùng chiếc gậy kim loại chỉ vào một điểm cụ thể trên ảnh.

“Ở đây có dấu hiệu cho thấy dopamine và noradrenaline được giải phóng với mức độ cao bất thường. Có vẻ như cô bé đã trải qua một cú sốc tâm lý cực mạnh ngay trước khi tai nạn xảy ra. Điều đó có thể là nguyên nhân gây ra tình trạng mất trí nhớ.”

Khi nói đến đó, vị bác sĩ quay sang người cha.

“Anh đã bao giờ trải qua cảm giác đầu óc bỗng trở nên trống rỗng vì quá căng thẳng chưa?”

“…Rồi.”

“Trường hợp lần này về bản chất cũng tương tự. Chỉ khác là, mức độ ở cô bé cao hơn rất nhiều. Đó chính là hiện tượng mà chúng ta đang thấy lúc này. …Thành thật mà nói, đây là lần đầu tiên tôi gặp một ca như vậy.”

Lời giải thích của ông rõ ràng, dễ hiểu đến bất ngờ.

“Vậy còn liên hệ với vụ tai nạn thì sao…?”

“Có vẻ vụ tai nạn chỉ là yếu tố kích hoạt. Tôi không cho rằng nó là nguyên nhân trực tiếp.”

Cả Mahito và cha cậu đều chết lặng. Không ai ngờ rằng tai nạn lại bị xem là yếu tố phụ.

“Dĩ nhiên, cô bé có bị va đập đầu, nên chúng tôi vẫn khuyến nghị theo dõi thêm khoảng một tuần. Và còn một điều nữa…”

Vị bác sĩ chuyển ánh mắt sang Mahito.

“Về vấn đề mất trí nhớ, chúng tôi vẫn cần theo dõi thêm trước khi có thể kết luận chắc chắn. Tuy nhiên, cho đến hiện tại thì... có vẻ như cô bé vẫn nhớ được cả cha lẫn mẹ, cũng như chính bản thân mình.”

“Vậy thì… điều duy nhất mà em ấy quên là…”

“Có vẻ như cô bé đã quên mất người anh trai của mình.”

Cô ấy chỉ quên mỗi cậu.

Sự thật ấy đè nặng lên lồng ngực Mahito như một khối đá trĩu xuống tim.

Cũng đúng thôi—dạo gần đây, cả hai không còn hòa thuận nữa. Mỗi lần cậu lên tiếng, cô đều tỏ vẻ dửng dưng. Còn cậu, mệt mỏi và tổn thương, đã thôi cố gắng rút ngắn khoảng cách.

—Nhưng… chỉ quên mình tôi sao…?

Mahito không tìm được lời nào để thốt nên, và rồi cha cậu lên tiếng, giọng bình tĩnh:

“Liệu ký ức của con bé có thể trở lại không?”

“Không có tổn thương nào trong não. Vậy nên, khả năng ký ức sẽ quay trở lại là khá cao. Tuy nhiên…”

Vị bác sĩ ngập ngừng một chút, rồi nói tiếp bằng giọng trầm lặng:

“Cũng phải chuẩn bị cho khả năng… rằng chúng sẽ không bao giờ quay về.”

Câu nói tàn nhẫn ấy khiến Mahito chết lặng, toàn thân như đổ sụp xuống.

Này, Onii-chan…

Rốt cuộc, Yuuri đã định nói gì vào khoảnh khắc ấy?

Cậu sẽ không bao giờ biết được.

Cha cậu nhẹ nhàng đặt tay lên vai cậu.

“Họ đâu có bảo là trí nhớ chắc chắn sẽ không quay lại.”

“…Vâng.”

Sau đó, bác sĩ vẫn tiếp tục giải thích điều gì đó, nhưng Mahito chẳng nghe được lấy một chữ.

~

Cuối cùng, Yuuri được giữ lại bệnh viện để theo dõi trong vòng một tuần.

Trong khoảng thời gian ấy, trường cấp ba bắt đầu, và Mahito bắt đầu cuộc sống đến trường như một cái xác không hồn—chỉ biết đi đi về về giữa nhà và lớp học. Cậu chẳng nhớ nổi lấy một điều gì từ bài giảng.

Và rồi cậu quyết định không đến thăm cô.

Đó là quyết định cậu đã bàn bạc với cha mẹ.

Yuuri giờ đây không còn ký ức nào về người anh của mình, và việc cậu đột ngột xuất hiện chỉ khiến cô thêm bối rối. Hơn nữa, Mahito cũng chẳng biết phải cư xử thế nào trước mặt cô nữa.

Cả hai đều cần thời gian để sắp xếp lại cảm xúc của chính mình.

Thế nhưng thời gian chẳng chờ một chờ ai—dù người ta đã sẵn sàng hay chưa.

Một tuần trôi qua trong chớp mắt—và rồi ngày Yuuri xuất viện cũng đến.

~

"...Giờ mình phải làm gì đây?"

Trong phòng khách, Mahito gục đầu vào hai bàn tay.

Hôm nay Yuuri sẽ trở về nhà.

Và dường như, trí nhớ của cô vẫn chưa trở lại.

Mẹ cậu đã đi đón cô, nhưng sau đó phải đi làm ngay. Còn cha thì đến tận tối mới về được. Điều đó nghĩa là...

Lần đầu tiên sau một tuần, Mahito sẽ ở một mình với Yuuri.

Cậu đã nghĩ đến việc lượn lờ ngoài đường cho đến khi bố mẹ về. Nhưng là anh trai cô, trốn tránh rõ ràng không phải là lựa chọn.

—Phải đối mặt với cô ấy một cách đàng hoàng.

Chuyện này đâu phải lỗi của Yuuri. Là do tai nạn khiến cô mất trí nhớ. Cô đâu làm gì sai.

Vậy nên, cậu sẽ cư xử như bình thường.

—Không, khoan đã… "bình thường" nghĩa là gì nữa cơ chứ?

Họ hầu như không trò chuyện với nhau suốt gần một năm. Cậu phải bắt đầu từ đâu?

Còn với Yuuri, cậu giờ chỉ là một người xa lạ.

Cô ấy đâu thể dễ dàng chấp nhận ngay một câu “Anh là anh trai của em” được. Quá thân mật ngay từ đầu e rằng chỉ khiến mọi chuyện thêm gượng gạo.

Nhưng thân mật bao nhiêu là đủ?

Càng nghĩ, Mahito lại càng không biết phải làm gì.

Có lẽ cậu nên đến thăm cô khi cô còn nằm viện.

Không—cậu đã đồng ý rằng tốt hơn hết là cả hai nên có thời gian riêng để sắp xếp lại cảm xúc. Cậu đã chấp nhận điều đó.

Việc cậu dành trọn khoảng thời gian đó mà chẳng làm gì là lỗi của chính cậu. Cậu biết rất rõ điều đó.

Thế nhưng, ngay cả bây giờ cậu vẫn không biết rốt cuộc mình nên làm gì.

Khi cậu còn đang vật vã trên ghế sofa, chuông cửa vang lên.

Yuuri đã về.

Mặc kệ. Cứ kết thúc cho xong đi.

Ai mà biết chuyện gì sẽ xảy ra chứ? Mahito chẳng còn cách nào khác ngoài việc chuẩn bị tinh thần.

Cậu siết chặt lòng, đứng dậy bước đến cửa chính để chào đón em gái trở về.

Tay nắm cửa xoay nhẹ một tiếng “cách”.

Khuôn mặt đầu tiên xuất hiện là mẹ họ. Bà đang ôm đồ đạc của Yuuri trên tay.

Khi trông thấy Mahito, bà khựng lại một nhịp, rồi nhẹ nhàng cất tiếng:

“Mahito… con ổn chứ?”

Cậu khẽ gật đầu, đáp lời mẹ:

“Con ổn mà, mẹ. Con sẵn sàng rồi.”

“…Được rồi. Yuuri, vào đi con.”

Cô em gái mà cậu chưa gặp suốt một tuần qua trông gầy hơn một chút. Có lẽ cô đã không ăn uống tử tế trong bệnh viện—chuyện đó cũng chẳng có gì bất ngờ.

Nhưng—Mahito khẽ hít một hơi thật sâu—

—Chỉ những lời này, là thứ duy nhất mà mình đã cân nhắc kỹ càng.

Vậy nên, cậu thốt ra chúng một cách tự nhiên.

“Mừng em đã về, Yuuri.”

Những lời cậu đã từng nói trong ngày xảy ra tai nạn. Những lời quen thuộc mà cậu vẫn luôn dùng.

Yuuri chớp mắt ngạc nhiên. Rồi với vẻ hơi bối rối, cô cất tiếng đáp:

“E-Em về rồi. Ưm… Mahito-san.”

—Mahito-san. Chỉ hai tiếng đó thôi cũng đủ khiến tim cậu nhói lên, Yuuri thật sự không còn nhớ gì về cậu nữa.

Nhưng… cậu vốn đã biết điều đó rồi.

Mahito đỡ lấy túi đồ từ tay mẹ.

“Để con lo cho, mẹ ạ.”

“…Vậy mẹ giao lại cho con nhé.”

Suốt một tuần qua, mẹ họ đã phải trải qua vô vàn nhọc nhằn. Có lẽ bà chưa có lấy một khoảnh khắc để nghỉ ngơi. Ít nhất thì, Mahito muốn có thể gánh bớt phần nào gánh nặng đó—dù chỉ là trong chuyện giữa cậu và Yuuri.

Nghĩ vậy, cậu dõi theo bóng mẹ quay trở lại công việc.

Sau đó, Yuuri lên tiếng, giọng đầy lưỡng lự.

“Ừm…”

“Ừm? Có chuyện gì vậy?”

Mahito đáp lại, dù trông cô vẫn còn do dự—lặng thinh trong vài giây.

Thế nhưng, cuối cùng cô cũng lấy hết dũng khí và hỏi:

“Có thật là… anh là anh trai của em, dù tụi mình không cùng huyết thống… phải không?”

“…Hả?”

Câu hỏi bất ngờ đến mức cậu không kịp phản ứng.

Nhưng rồi, từng chút một, sự thật dần ùa về trong trí nhớ.

P…phải rồi. Họ không phải anh em ruột mà nhỉ?

Cha của họ đã cố chuẩn bị tâm lý cho cậu—cho câu hỏi ấy.

Thế nhưng, cú sốc khi bị em gái quên sạch đã hoàn toàn làm cậu quên khuấy mất sự thật đó.

Với một nụ cười cứng ngắc, Mahito gật đầu.

“Ừ-Ừm. Đó là những gì bố mẹ nói với anh. Thật ra anh cũng chỉ mới biết cách đây khoảng một tuần… haha.”

Khi chẳng còn biết làm gì khác, người ta chỉ có thể cười mà thôi.

Và thế là, người anh trai—vẫn chưa chuẩn bị tinh thần và vẫn chưa hết choáng váng trước việc em gái không còn nhớ mình—đã được đoàn tụ với cô em gái bé nhỏ… người mà cậu mới vừa biết không hề có quan hệ huyết thống với mình.