“…Mình chẳng có tư cách gì để lo cho người khác hết.”
Giờ ăn trưa. Cùng lúc đó, Mahito cũng đang bắt đầu nhận ra tình cảnh của bản thân không mấy sáng sủa.
Thường thì khi bước vào lớp vào buổi sáng, ít nhất bạn cũng sẽ chào hỏi ai đó một câu.
Mahito từng thử chào một bạn cùng lớp bằng một tiếng “Ohayou,” và cậu bạn kia đã nhìn cậu với khuôn mặt như kiểu đang hỏi "Ủa, thằng này biết nói á?" rồi đáp lại một cách ngượng nghịu. Khoảnh khắc đó thực sự khiến Mahito bị chấn thương tâm lý.
Từ lúc đó đến giờ, mà cũng sắp hết giờ nghỉ trưa rồi, cậu vẫn chưa nói chuyện được với ai khác.
Nhìn quanh lớp, Mahito chỉ thấy mấy nhóm bạn bè đã thân nhau từ bao giờ, chẳng có chỗ trống nào để cậu chen chân vào cả.
——Ừ thì, nếu bạn nằm bất động như xác chết cả tuần, đừng mơ có ai chơi với bạn.
Ở trường Kuwa, học sinh sẽ phải chọn giữa khối xã hội và tự nhiên khi lên năm hai.
Tất cả bạn bè thân thiết với Mahito hồi năm nhất đều chọn khối tự nhiên, chỉ có mỗi cậu là rẽ sang khối xã hội. Nói cách khác, cậu phải bắt đầu lại từ đầu trong việc kết bạn.
Nhưng vì lười biếng không chịu cố gắng, Mahito giờ đã gần như được công nhận là "kẻ cô đơn" trong lớp.
——Dù sao thì mình vẫn học tiếng Nhật hiện đại khá hơn toán mà…
Lẽ ra cậu nên chọn theo khối tự nhiên như đa số mọi người.
Nhưng nếu chỉ vì muốn tạm thời có bạn mà ép bản thân đi con đường không hợp, thì đúng là công thức của thảm họa rồi.
Cậu vốn đã phải chật vật để có thể theo kịp chương trình ở ngôi trường có phần ngoài tầm mình, lại còn nghỉ học một tuần liền. Giờ thì cậu tụt dốc không phanh.
Vì trường chỉ phân khối xã hội—tự nhiên vào cuối năm nhất, nên từ năm hai trở đi sẽ gần như không có thay đổi lớp nữa. Nói cách khác, những gương mặt quanh cậu bây giờ chính là những người cậu sẽ phải "dính" cùng suốt hai năm còn lại.
Với cái đà này, chắc cậu sẽ sống đời học sinh cao trung trong cô đơn tuyệt đối mất thôi.
Mà sau "thảm hoạ" buổi sáng—cái ánh mắt kiểu ‘Ủa’, thằng này là ai?—Mahito đã chẳng còn đủ can đảm để bắt chuyện với ai cả.
——Giá mà có một cái cớ gì đó để bắt chuyện với ai đó thì hay biết mấy…
Nhưng… cơ hội kiểu đó thì đến từ đâu được chứ?
Ngay khi cậu còn đang vò đầu bứt tai suy nghĩ—
“——À, ừm… cậu là Utsurugi-kun đúng không?”
Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên từ phía sau lưng cậu.
Quay lại, Mahito thấy một nữ sinh đang đứng đó. Cô ấy để tóc mái khá dài và đeo kính.
Ngẩng lên nhìn từ chỗ ngồi của mình, Mahito ngớ người ra vì bất ngờ.
Khuôn mặt cô, vốn thường bị tóc mái che gần hết, hôm nay lại hiện rõ mồn một.
Tóc đen dài cùng cặp kính vuông vuông thường thì sẽ tạo cảm giác khá "bình thường", nhưng với cô ấy thì không. Những đường nét nhỏ nhắn, sắc sảo thoáng hiện dưới lớp tóc mái, cộng thêm đôi mắt to tròn sau cặp kính, khiến vẻ ngoài của cô càng thêm nổi bật.
Nếu là trong game, cô ấy chắc chắn thuộc kiểu "mỹ nhân ẩn mình", chỉ cần vén tóc mái thôi là level visual tăng vọt. Thoạt nhìn, cô nàng toát ra khí chất chuẩn lớp trưởng nghiêm túc.
Mahito sững sờ vì không ngờ người trước mặt lại giống “lớp trưởng đời thật” đến thế, đến mức lúng túng chẳng biết nói gì.
“Ừm, phải, tớ là Utsurugi đây… Uh…?”
——Chết tiệt. Mình không nhớ tên cô ấy.
Nghĩ kỹ lại thì, cậu không nhớ tên bất kỳ bạn cùng lớp nào luôn. Không có bạn bè cũng phải. Quả báo đến nhanh ghê…
May mà "cô nàng lớp trưởng" trông có vẻ thân thiện ấy đã tự giới thiệu trước.
“Himemiya. Himemiya Yui. Tớ là lớp trưởng… về mặt kỹ thuật thì là vậy.”
Đúng như dự đoán, “lớp trưởng”—Himemiya—đúng thật là lớp trưởng.
Mahito vội vã chỉnh lại tư thế ngồi cho nghiêm chỉnh.
“À-ừm, thì ra đó là tên cậu. Xin lỗi nha. Tớ sẽ cố nhớ cho bằng được.”
Cậu cũng muốn hỏi tên mấy bạn khác nữa chứ, nhưng tình hình bây giờ… không cho phép những câu hỏi nhẹ nhàng kiểu đó.
——Nhìn cô ấy… trông rất nghiêm túc?
Không khí lúc này giống như cô sắp xưng tội hơn là định trò chuyện. Tiếc là Mahito không phải linh mục, cũng chẳng phải người cô ấy thân quen gì.
Nhưng nếu lớp trưởng chủ động nói chuyện, thì chắc chắn có liên quan đến chuyện lớp.
“À, ừm… có phải tớ quên nộp gì không?”
Xét cho cùng thì cả tuần qua, mọi kiến thức trên lớp trôi tuột khỏi tai cậu như nước đổ lá khoai. Không loại trừ khả năng cậu đã quên nộp một, hai bài gì đó.
Cậu lắp bắp hỏi được một câu, nhưng Himemiya đã vội vàng lắc đầu, có phần luống cuống.
“Không… không phải chuyện đó. Là… ừm…”
Câu nói dở dang, cô khẽ ngoảnh mặt đi, đôi má bất ngờ đỏ ửng đến mức khó hiểu.
——Khoan đã, cái phản ứng gì lạ vậy!?
Mahito theo phản xạ cúi xuống kiểm tra quần. Không, khóa kéo vẫn ổn, không có vụ “lộ hàng” kinh điển nào xảy ra cả.
Khi một cô gái có phản ứng kiểu đó, kể cả mới gặp lần đầu, thì rất khó để không... hy vọng một chút. Bi kịch tuổi học trò là thế. Nhất là nếu cô ấy lại đúng gu của bạn, não bạn sẽ tự động dắt tay bạn đi dạo giữa cánh đồng hoa ảo tưởng.
Mahito hít một hơi sâu, cố gắng giữ bình tĩnh.
——Thôi nào, bình tĩnh lại. Chắc cô ấy là kiểu người nhút nhát khi nói chuyện với người lạ thôi.
Cậu biết rõ một sự thật đau lòng: mình là kiểu nam sinh “tội nghiệp” thường bị các bạn nữ nói là “ghê quá” hay “biến đi”.
Thậm chí hồi sơ trung, có mấy cô gái từng chơi trò cực kỳ độc ác: giả vờ tỏ tình với mấy người như cậu chỉ để cười nhạo sau lưng.
Chỉ cần lỡ một bước thôi, là tương lai hai năm cao trung còn lại sẽ tăm tối vô cùng.
Cậu buộc mình phải giữ bình tĩnh, phải đọc kỹ tình hình trước mặt.
Và rồi, khi đang dõi theo cô gái đó, Mahito thấy Himemiya chắp tay ra sau lưng, khẽ cúi đầu và dè dặt hỏi:
“Utsurugi-kun... cậu còn nhớ tớ không?”
“Ểh?”
Câu hỏi đột ngột khiến Mahito hoàn toàn khựng lại.
——Khoan đã, cô ấy là ai vậy...?
Himemiya không phải kiểu người quá nổi bật, nhưng nếu từng học cùng lớp thì chắc chắn cậu đã nhớ. Và cậu chắc chắn là năm nhất hai người không cùng lớp.
Nếu không chung lớp, thì chắc cũng chẳng tiếp xúc gì nhiều... Mahito cố nghĩ mà không thể liên tưởng được đến gương mặt nào quen thuộc.
——Lẽ nào... từ sơ trung? Hay là hồi tiểu học...?
Nghĩ đến đó, cậu nhận ra có vô số người mình chẳng nhớ nổi tên hay mặt.
Đang loay hoay lục lại trí nhớ, cậu nghe thấy tiếng Himemiya khẽ thở dài.
“...Tớ đoán vậy.”
Một tiếng thở dài nghe như thể là sự cam chịu... nhưng cũng thấp thoáng một chút nhẹ nhõm.
——Mình lỡ làm cô ấy buồn rồi sao...?
Không ai muốn bị nghe rằng người ta không nhớ nổi mình cả.
“X-Xin lỗi…”
Cảm giác tội lỗi trào dâng, nhưng giả vờ như không có gì thì chỉ khiến mọi chuyện tệ hơn. Mahito quyết định xin lỗi thật lòng.
Cậu cúi đầu, còn Himemiya thì nhẹ nhàng lắc đầu.
“Không sao đâu. Tớ cũng đoán trước được mà.”
——Cô ấy... tốt bụng thật.
Mahito cứ nghĩ cô sẽ giận, vậy nên sự dịu dàng ấy khiến cậu thấy thật ấm lòng.
Cậu ngập ngừng, lấy hết can đảm để hỏi:
“Àm… Tớ hỏi được không? Mình đã từng gặp nhau ở đâu vậy?”
“Cái đó thì…”
Đó dường như là điều cô không muốn nói. Himemiya né tránh ánh mắt cậu rồi cố chuyển chủ đề.
“...Quan trọng hơn, trông cậu giống như đang có chuyện gì đó ấy.”
——Ừm. Mình không nên ép cô ấy.
Cậu thật sự rất tò mò không biết cô là ai, nhưng đến nước này thì chính Mahito mới là người thất lễ. Cậu chẳng đủ can đảm để hỏi cho ra lẽ.
Thay vào đó, cậu chỉ gãi gãi sau tai, cười một cách ngượng nghịu.
“Ờ… chắc cậu nói đúng thật. Thực ra, dạo này tớ chẳng tập trung gì được trong lớp hết. Gần như không ghi chép gì luôn, giờ thì mù tịt.”
Cậu cố cười để xoa dịu lỗi lầm của mình, nhưng khi liếc nhìn Himemiya, cô lại bất ngờ cúi mắt xuống, trông nghiêm túc đến lạ.
“Ừm… vậy thì cũng dễ hiểu thôi.”
“Hở?”
Đáng ra lời thú nhận ấy phải nghe thảm hại lắm, nhưng cách cô phản hồi — nhẹ nhàng và đầy cảm thông — khiến Mahito nhất thời không nói nên lời.
“Đợi tớ một chút.”
Vừa nói xong, Himemiya bước đến một cái bàn — có lẽ là bàn của cô — lục lọi bên trong rồi quay lại với mấy cuốn vở trên tay.
“Nếu cậu không ngại dùng vở của tớ… thì tớ sẵn lòng cho mượn đấy.”
“Hở? Cậu chắc chứ?”
Lần đầu tiên, Himemiya nở một nụ cười.
“Nếu điều này giúp được cậu, thì tớ sẽ vui lắm đấy.”
Mahito tròn xoe mắt nhìn cô.
—Cô ấy thích mình à… hay gì đó?
Nụ cười ấy đủ ấm áp để khiến Mahito bắt đầu nghĩ vẩn vơ.
Cậu vỗ nhẹ ngực mấy cái rồi hít một hơi thật sâu.
Bình tĩnh lại. Suy nghĩ cho kỹ nào.
Ngay cả khi giữa hai người từng có một chút liên hệ gì đó, thì cũng dễ hiểu nếu cô chỉ đơn thuần lo lắng cho bạn cùng lớp đang gặp rắc rối—vì cô ấy là lớp trưởng. Có thể việc đã quen mặt khiến cô quan tâm hơn một chút.
—Nhưng mà… rốt cuộc bọn mình từng gặp nhau ở đâu nhỉ?
Đó là điều đầu tiên cần giải mã.
Mahito đang định mở miệng hỏi thì tiếng chuông vang lên báo hiệu giờ nghỉ đã kết thúc.
“Vậy nhé, tớ đi đây. Cậu chép xong thì cứ để vở lại bàn tớ là được.”
“À, cảm ơn cậu.”
Himemiya quay trở lại chỗ ngồi.
Mahito vẫn còn ngẩn ngơ nhìn theo bóng lưng cô thì bất ngờ cảm thấy ai đó chọt nhẹ vào tay mình từ ghế bên cạnh.
“Lần đầu tiên tớ thấy lớp trưởng nói nhiều đến thế đấy. Hai cậu có chuyện gì thế?”
Đó là cậu bạn ngồi cạnh Mahito. Có vẻ Himemiya đã được gán biệt danh “lớp trưởng” từ bao giờ rồi.
—Vậy ra bình thường cô ấy không nói nhiều lắm, hửm.
Mahito khẽ lắc đầu.
“À, không, um… Hình như bọn tớ từng gặp nhau trước đây, nhưng thật ra đây là lần đầu tiên nói chuyện.”
Thay vì bối rối, cậu lại bị cảm giác tội lỗi lấn át khi lắp bắp tìm cách trả lời.
“Huh, vậy sao?”
Cậu bạn ấy nhìn Mahito với ánh mắt đầy nghi ngờ, nhưng ngay lúc đó, giáo viên bước vào lớp và cả lớp phải đứng dậy chào.
Tiết tiếp theo là toán—môn Mahito học tệ nhất. Dù học ban xã hội, cậu cũng không thể trốn được.
Thế mà, cậu bạn bên cạnh vẫn tiếp tục bắt chuyện.
“Cậu tên là… Utsurugi, đúng không? Đây cũng là lần đầu tiên tớ thấy cậu mở miệng đấy. Lần trước tớ có chào mà cậu chẳng buồn đáp lại, nhớ không?”
“À, x-xin lỗi, tớ không để ý…”
Mahito lí nhí xin lỗi, mặt thì trốn sau cuốn sách giáo khoa.
Hóa ra, cậu bạn kia đã cố bắt chuyện với cậu từ tuần trước, nhưng đầu óc Mahito lúc đó chỉ toàn nghĩ đến em gái mình, nên hoàn toàn không nhớ gì cả.
“Cậu không để ý sao, thật à? Mà thôi không sao.”
“Xin lỗi, tại… tuần trước xảy ra nhiều chuyện quá…”
“Ừ, tớ cũng đoán vậy. Có chuyện gì đã xảy ra thế?”
“Ừm… Người nhà tớ gặp tai nạn, nên…”
Chỉ mới giải thích đôi chút, cậu bạn kia đã mở to mắt đầy ngạc nhiên.
“Ối, xin lỗi nhé. Toioi không cố ý hỏi chuyện nặng nề thế đâu.”
“Không sao đâu.”
“Chắc là vất vả lắm nhỉ…”
Cậu bạn ấy vỗ nhẹ lên vai Mahito, ánh mắt đầy cảm thông.
Rồi Mahito bỗng nhận ra—mình còn chẳng biết tên cậu bạn ấy là gì.
“Ờ…”
“À, tớ là Azumagi Ritsuto.”
“Xin lỗi… Tớ còn chẳng nhớ nổi tên cậu…”
Thật lòng cảm thấy có lỗi, Mahito cúi đầu xin lỗi. Nhưng cậu bạn—Azumagi—chỉ bật cười, chẳng hề tỏ vẻ khó chịu.
“Không sao đâu. Rõ ràng là cậu đang có nhiều chuyện quan trọng hơn để lo. Người nhà cậu giờ ổn rồi chứ?”
“Ừ… Chấn thương không quá nghiêm trọng, đã được xuất viện cuối tuần trước rồi. Chỉ là… có vài di chứng sau đó bắt đầu xuất hiện.
“Ra vậy… Mong là sẽ sớm bình phục.”
Mahito khẽ gật đầu, ánh mắt nhìn xa xăm.
—Mình muốn em ấy khỏe lại… Nhưng nếu em ấy nhớ ra mọi chuyện, liệu tụi mình lại quay về như trước,một câu cũng chẳng nói với nhau sao?
Ý nghĩ đó ập đến khiến Mahito cảm thấy bối rối.
Cậu lập tức lắc đầu, như thể muốn xua đuổi thứ cảm xúc đáng sợ ấy đi.
—Mình đang nghĩ gì vậy chứ!?
Cứ như thể… cậu đang vui vì cô ấy đã quên hết mọi chuyện.
Cậu không hề muốn chối bỏ con người của Yuuri hiện tại, nhưng điều đó cũng không có nghĩa là cậu nên mong cô cứ mãi như thế này.
Nếu đến lúc cô ấy nhớ lại tất cả, cả hai lại chẳng còn nói chuyện với nhau nữa… thì rõ ràng, đó không phải lỗi của Yuuri. Mà là do cậu—vì đã không cố gắng đủ nhiều.
Azumagi nhìn cậu bằng ánh mắt lo lắng.
“Cậu ổn chứ?”
“À, ừ. Không có gì đâu.”
“Nhưng nhìn không giống ‘không có gì’ cho lắm…”
Mahito gượng gạo nở một nụ cười, định lảng đi thì—
“Hai em kia—trật tự!”
Giọng thầy giáo vang lên đúng lúc.
Lớp học đã bắt đầu từ lúc nào.
Cứ tưởng hai đứa nói nhỏ đủ rồi, ai ngờ vẫn bị nhắc nhở.
Mahito và Azumagi vội vàng ngồi thẳng lại, rồi quay sang nhìn nhau cười khúc khích.
Dù bằng cách nào đi nữa, chính khoảnh khắc ấy là lúc Mahito có được người bạn đầu tiên kể từ khi vào năm hai.
…Chỉ là, không ai trong số họ nhận ra—ngay từ đầu đến cuối, lớp trưởng Himemiya vẫn luôn lặng lẽ dõi theo từ phía xa.
~
”Cậu trông dễ thương quá đi, Yuuri! Đúng là bùng cháy nha! Trên vai cậu là Bạch Tuyết phiên bản mini đấy hả? Đảm bảo ngay cả em bé đang khóc cũng phải nín luôn cho coi! A, cúi đầu thấp một chút—phải rồi, ánh mắt nghiêng nghiêng nhìn xuống như thế mới chuẩn!”
Sau giờ học, Yuuri đã đến nhà của Yamanashi.
Vậy cô đang làm gì ở đây? Chính xác thì cô đang bị biến thành búp bê sống. Căn phòng với rèm mùng ren, gối nệm tua rua trông như studio chụp ảnh, còn Yuuri là mẫu chính.
—Tsukki đúng là chẳng thay đổi gì hết...
Bình thường lên lớp cô bạn ăn mặc cũng giản dị thôi, nhưng cái sở thích hóa trang này thì bắt đầu từ hồi sơ trung rồi. Thực ra thì, từ tiểu học đã manh nha xuất hiện rồi ấy. Với gu thời trang như thế khi lên sơ trung, Tsukki đã trở thành dân chuyên luôn rồi.
Bố mẹ Yamanashi làm stylist cho phim truyền hình, nên có lẽ cô ấy thừa hưởng gu thẩm mỹ từ họ. Lớp trang điểm của Tsukki chẳng giống do học sinh năm nhất cao trung tạo ra, mà phải gọi là đỉnh của chóp.
Yuuri vốn cũng không ghét gu thời trang của cô bạn thân, thế nên chỉ mới tò mò hỏi vài câu mà rốt cuộc đã biến thành búp bê mặc đồ cho bạn chơi luôn rồi.
Thật ra được mặc mấy bộ đồ siêu cute như này… cũng không tệ chút nào.
Hôm nay cô đang khoác lên mình một bộ trang phục phong cách gothic lolita đen tuyền với dây xích lủng lẳng , nhìn cứ như một thành viên ban nhạc rock metal chính hiệu vậy.
Cậu ấy lấy đâu ra mấy bộ đồ này vậy trời...?
Yuuri nghiêng đầu ngơ ngác, rồi tạo dáng đúng như chỉ dẫn trong lúc máy ảnh liên tục phát ra tiếng "tách tách".
Cô cúi xuống nhìn tay mình—móng được sơn đen bóng loáng. Dù là màu đen, nhưng lớp sơn trong suốt phủ bên ngoài khiến chúng trông cứ như hàng cao cấp. Gương mặt thì trắng bệch như búp bê sứ, còn đôi môi lại được tô son đen đậm, sắc lạnh.
Lần này, cô được hóa trang theo phong cách giống như trên bìa album của các ban nhạc metal gothic. Nhưng những lần khác thì có thể là kiểu "gái rừng" với áo len đan tay và váy dài thướt tha, thậm chí có khi là đồng phục của một trường nào đó chẳng liên quan.
Mấy kiểu này đúng ra không phải gu của Yuuri, nhưng chính điều đó lại khiến việc hóa trang trở nên thú vị.
Thế nhưng...
“Ôi trời ơi! Biểu cảm đó tuyệt vời quá! Cái thần thái u sầu đó—chuẩn không cần chỉnh luôn!”
Cô bạn thân Tsuki thì như muốn nhảy cẫng lên vì sung sướng. Còn Yuuri thì không giấu được chút áy náy.
“Này, Tsukki. Cậu cứ hóa trang cho tớ hoài vậy… nhưng cậu không muốn tự mình thử chút nào à?”
Bình thường, Yuuri chẳng bao giờ thử kiểu trang điểm thế này, mà để chuẩn bị cả một set từ đầu đến chân như vậy chắc chắn cũng chẳng rẻ gì.
Dù vậy, sau ngần ấy lần bị hóa trang như búp bê sống, làn da cô vẫn không hề nổi mẩn hay dị ứng. Rõ ràng mỹ phẩm của Yamanashi toàn là hàng cao cấp xịn xò.
Dù biết đây là sở thích của Tsukki, nhưng Yuuri vẫn có cảm giác như mình là người duy nhất được lợi. Lần nào cũng được chăm chút thế này, cô không khỏi thấy... hơi áy náy một chút.
Khi cô ngập ngừng hỏi chuyện đó, Yamanashi nghiêng đầu, ánh mắt ngơ ngác như thể thực sự không hiểu Yuuri đang bận tâm về điều gì.
“...Hả? Tớ có thể tự thưởng thức thời trang một mình, nhưng mà không có cậu thì ai để tớ mặc đồ cho chứ?”
“Ra là vậy hả?”
Có vẻ như chỉ cần được tự do làm điều mình thích là Tsukki đã thấy mãn nguyện rồi.
“À, cậu có muốn chụp hình với tớ luôn không? Vậy đợi tí nha! Tớ thay đồ cái đã!”
“Đ-đâu phải tớ có ý đó đâu mà...”
Dù Yuuri còn chưa kịp nói hết câu, Tsukki đã thoăn thoắt cởi đồng phục ra và thay vào một bộ gothic lolita phối màu đỏ, nhìn rất ăn ý với bộ đen của Yuuri. Thậm chí cả kiểu trang điểm cô cũng chịu khó “tông xuyệt tông” cho hợp luôn.
Tay cầm gậy chụp ảnh, Yamanashi vui vẻ ngồi phịch xuống bên cạnh Yuuri.
“Xong rồi đó! Chụp thôi nè~ Weee!”
“Weee...”
Cái kiểu vui nhí nhố đó hợp với bộ đồ này thật sao...?
Yuuri thầm nghĩ, nhưng rồi vẫn lặng lẽ tạo dáng theo.
Một tràng "bắn" liên tục sau đó khiến Tsukki có vẻ cực kỳ hài lòng. Cô ngã người xuống giường, thở ra một tiếng đầy mãn nguyện.
“Ahhh, vui gì đâu á. Cả một tuần không có Yuuri đúng là quá sức chịu đựng luôn ấy~”
“Giờ cậu nhắc mới để ý, đúng là đã một tuần trôi qua rồi ha.”
Lần cuối cùng Yuuri ghé qua là khi đi lấy đồng phục trường Kuwa. Yamanashi cứ nằng nặc đòi thấy cô mặc thử, thế là Yuuri tiện đường ghé nhà bạn một chút.
Đó cũng là đêm xảy ra tai nạn.
—Hửm? Mình nhớ hình như có chuyện gì đó cần làm sau hôm đó thì phải...
Cô mơ hồ cảm giác như mình đã quyết định một điều gì đó quan trọng… nhưng chẳng tài nào nhớ ra nổi.
Trong lúc Yuuri còn đang vò đầu suy nghĩ, Yamanashi đã ghé sát lại, quan sát cô một cách chăm chú.
“Cậu ổn chứ? Trông cậu có vẻ không được vui. Có chuyện gì à, Yuuri?”
“À, không, không có gì... À đúng rồi—cái sơn móng tay này ấy. Nó mắc ghê luôn á, ha? Mà mình lại sắp tẩy nó đi nữa, cảm giác phí quá đi...”
Cô buột miệng nói ra điều khác hoàn toàn so với những gì bản thân đang nghĩ.
Mà cũng đúng là chuyện đó cứ quanh quẩn trong đầu cô suốt.
Không phải cô cố giấu gì cả, chỉ là... cô vẫn chưa kể với gia đình về sở thích của Yamanashi. Nên cứ mỗi lần về nhà, Yuuri lại phải lén tẩy hết lớp trang điểm và sơn móng đi.
Biết rõ mấy món mỹ phẩm đó mắc cỡ nào, cảm giác áy náy lại càng đè nặng trong lòng.
Nhưng Yamanashi lại phá lên cười.
“Ơ, chỉ vậy thôi á?”
“‘Chỉ’ vậy là sao chứ…?”
“Không sao đâu, không sao đâu~! Toàn đồ ba mẹ mình truyền lại hết á. Không xài thì phí lắm.”
Yuuri cứng họng.
“Đợi đã… ý cậu là mấy loại đồ mà diễn viên chuyên nghiệp dùng ấy hả?”
“Chắc vậy? Không biết nữa.”
“Dùng mấy thứ đó mà cậu nói chuyện tỉnh queo vậy luôn á…”
Có vẻ như mấy món Yamanashi dùng đều là đồ ba mẹ cô ấy không còn xài—kiểu hàng tồn kho hoặc sắp hết hạn dùng thử. Hèn gì lúc nào bôi lên da cũng thấy mịn màng, dễ chịu.
Yamanashi nở một nụ cười rạng rỡ với cô.
“Ehehe~ Nhưng mà, chính vì cậu để tâm mấy chuyện nhỏ nhặt thế này nên mình mới thích Yuuri đó~”
“Muuu…”
Yamanashi ôm chầm lấy Yuuri, và tất cả những gì Yuuri có thể làm để ‘phản kháng’ chỉ là phồng má lên phụng phịu.
“Yuuri, cậu cũng nên để tâm đến thời trang hơn đi chứ? Dễ thương thế kia mà không diện đồ thì uổng lắm á.”
“Mình ấy à… Dù có ăn diện đi nữa thì cũng chẳng biết để cho ai ngắm nữa là—”
Vừa buột miệng nói ra, hình ảnh người anh kế bất chợt hiện lên trong đầu cô.
——Không không không! Khoe với anh ấy thì có nghĩa gì chứ!
Yamanashi thì vẫn chẳng để ý đến vẻ lúng túng của Yuuri, đáp lại như thể điều đó hiển nhiên lắm.
“Vậy thì cho tớ xem đi! Tớ muốn thấy, được không?”
“Tsukki à, cậu cứ nói thế hoài, chứ thật ra mình mới thấy cậu mới là người dễ thương hơn đó…”
Ít nhất thì, nếu nói về chuyện chăm chút bản thân, Yuuri chẳng thể nào đọ lại Yamanashi. So sánh bản thân với cô ấy chỉ khiến Yuuri thấy mình... có phần tự cao.
Nhưng Yamanashi chỉ lắc đầu, vẻ hơi bất lực.
“Thôi mà, Yuuri. Kiểu dễ thương của tớ với của cậu là hai kiểu hoàn toàn khác nhau, hiểu không?”
“Ể, vậy á?”
“Dĩ nhiên rồi. Tớ thì nhìn gì cũng hợp thiệt đó, nhưng vẫn có mấy bộ đồ hợp với cậu hơn mà, đúng không? Và ngược lại. Đâu phải hơn hay kém gì—chỉ là phong cách khác nhau thôi.”
“Ừm… Cũng đúng ha…”
Câu trả lời bất ngờ nghiêm túc đến lạ khiến Yuuri hơi bối rối.
“Nhưng mà này, tớ chưa từng thấy cô gái nào dễ thương hơn Yuuri đâu—à, trừ tớ ra nhé.”
Và thế là, toàn bộ không khí cảm động lập tức… tan tành mây khói.
Mà thật ra, cái sự tự tin vững chãi vào độ dễ thương của bản thân ấy—chính là phong cách rất “Yamanashi”.
Yamanashi bật cười khúc khích rồi đưa tay vuốt nhẹ mái tóc bạc của Yuuri.
“Yên tâm đi—Yuuri dễ thương lắm luôn. Tớ đảm bảo đó! Tóc cậu thì xinh tuyệt, đôi mắt to tròn thì dễ cưng, còn đôi má mịn màng này nữa, dễ thương đến phát ngốt luôn ấy—cậu toàn được ghép từ mấy phần đáng yêu không đó!”
“Auu… Cậu có thể hạ bớt nhiệt một chút được không…”
Bị dội bom liên tục bằng chữ “dễ thương”, mắt Yuuri bắt đầu rơm rớm. Nếu mà cảnh này xảy ra ở chỗ đông người, có lẽ cô đã chạy mất dép rồi.
——Chính vì Tsukki luôn như thế này, nên tụi mình mới luôn thân thiết đến vậy…
Yamanashi cũng là người duy nhất từng nói với Yuuri rằng mái tóc của cô rất đẹp.
“…Hể?”
Yuuri hơi nghiêng đầu khó hiểu.
——Anh nghĩ tóc của em thật sự rất đẹp đấy, Yuuri. Anh thích nó lắm.——
Ai đó đã từng nói câu ấy với cô.
Nhưng dù có cố nhớ đến đâu, cảm giác ấy vẫn cứ tuột khỏi tay như nước chảy qua kẽ ngón, và cô vẫn không thể nào nhớ ra được người đó là ai.
——Chẳng lẽ là… Onii-san?
Nếu đúng là như thế, thì hẳn đó phải là một ký ức rất quan trọng. Vậy mà, cô vẫn không thể cảm nhận được nó bằng cả trái tim.
Trong khi Yuuri còn đang trôi dạt giữa dòng suy nghĩ, Yamanashi vẫn cứ vô tư ríu rít trò chuyện.
“Này này, nếu lần sau cậu lại diện đồ đẹp nữa thì gửi ảnh cho tớ nha, được không?”
“Ơ… Tớ chưa từng chụp selfie bao giờ, nên thật ra là… tớ chẳng biết làm sao nữa.”
Yuuri thở dài một tiếng, mặt khẽ cau lại.
“Ý tớ là… chụp ảnh bản thân để làm gì cơ chứ? Để đăng lên Insk hay gì đó hả? Mà tớ còn chẳng dùng Insk nữa là…”
“Insk” là một nền tảng mạng xã hội chuyên để đăng ảnh selfie, ghi lại khoảnh khắc thường ngày và trò chuyện cùng người khác. Nó là viết tắt của Inscription Telegram—một cái tên nghe khá hoài cổ, gợi cảm giác về việc truyền tải những điều ý nghĩa thật nhanh chóng nhưng vẫn bền lâu như chữ khắc trên đá.
Yamanashi là người giới thiệu nó, và Yuuri cũng lập tài khoản cho có... nhưng hầu như chẳng dùng bao giờ.
“Cái gìii? Thế ít nhất cậu cũng có thể gửi ảnh cho bạn trai đúng chứ?”
“T-T-Tớ làm gì có bạn trai đâu!”
Yuuri đỏ bừng mặt, lắc đầu quầy quậy. Trái lại, Yamanashi lại ra vẻ trầm ngâm, nét mặt nghiêm túc đến lạ.
“…Chờ đã, tớ không thể chịu nổi ý nghĩ có một con ‘bọ’ nào đó dính lấy Yuuri đâu.”
“Đừng gọi người ta là bọ chứ! Mà này, còn cậu thì sao hả, Tsukki? Cậu chẳng có bạn trai hay gì à?”
Bị hỏi ngược lại, Yamanashi nghiêng đầu, trông cứ như thể không hiểu nổi câu hỏi.
“Ơ? Sao tớ phải có chứ? Có Yuuri là đủ rồi mà?”
“Xin cậu đấy, nghe đáng sợ quá…”
Lời nói và hành động của cô bạn thân cứ như gió thổi mây bay, chẳng đoán trước nổi điều gì. Đến mức Yuuri suýt chút nữa đã muốn chạy về nhà trốn.
Yamanashi chỉ cười khẽ, như thể điều đó là chuyện bình thường lắm vậy.
“Ừm, nghĩ lại thì… đúng là khó tưởng tượng cảnh Yuuri có bạn trai thật.”
“Cái câu đó là sao hả?!”
“Tại vì, cậu biết mà… anh cậu—”
Chưa kịp dứt câu, Yamanashi đã hoảng hốt lấy tay bịt miệng mình lại.
“...Hả? Cậu vừa định nói gì thế?”
Yuuri nhíu mày ngơ ngác, còn Yamanashi thì chỉ mỉm cười trêu chọc.
“Yuuri, cậu đâu có thích con trai, đúng không?”
“Không hẳn là ghét, chỉ là… tớ thấy không hợp lắm thôi…”
Câu trả lời lửng lơ, nhưng tâm trạng thì đã nói lên tất cả.
Yamanashi đột nhiên vỗ tay cái bốp, như vừa nảy ra một ý tưởng vĩ đại lắm vậy.
“Rồi, quyết định rồi! Yuuri, tụi mình ra nước ngoài kết hôn đi!”
“Tớ muốn cưới người mình thực sự yêu cơ?!”
“...Hả? Nếu là yêu thì cậu chỉ cần cưới tớ thôi mà.”
Yamanashi dang rộng hai tay như đang đón chào một cái ôm, còn Yuuri thì chỉ biết ôm đầu, tự hỏi liệu cô ấy có nghiêm túc không nữa.
Trong lúc hai người đang ngồi, điện thoại của Yuuri bất ngờ vang lên tiếng shupopopop! — một tràng âm báo tin nhắn liên tục. Ai đó vừa gửi cho cô cả đống tin liền một lúc. Là tiếng chuông từ ứng dụng LIME.
Mở điện thoại ra, cô thấy đó là loạt ảnh từ buổi chụp hôm nay. Khi Yuuri vừa chạm vào một tấm hình, Yamanashi đã lập tức nghiêng người qua rồi bắt đầu nghịch nghịch màn hình.
“Cái này nè! Tấm này là đỉnh nhất hôm nay luôn đó. Cái biểu cảm hơi lạnh lùng này đúng kiểu chef’s kiss luôn!”
“V-Vậy sao...?”
Được khen về ảnh chụp của chính mình, thật lòng thì cũng hơi xấu hổ.
Nhưng mà được khen thfi vẫn thấy vui, nên cô cũng chẳng thể phản đối gì cả.
“Yuuri, cậu thật sự nên nhận ra là mình đáng yêu đến mức nào rồi đó. Dám cá là cậu còn ăn đứt mấy mẫu ảnh tạp chí ấy chứ. Mấy tên con trai mà nhìn thẳng vào mắt cậu chắc đứng hình luôn.”
“...Tớ có lườm người ta đâu mà!”
“Ahaha! Nghe cô ấy nói kìa!”
Yamanashi phá lên cười như thể vừa nghe được chuyện hài nhất trong ngày.
——Mình có thật sự hay lườm người ta đến vậy không…? Chắc là không… ha…?
Cái gọi là “tự nhận thức” hình như vẫn còn cách cô một quãng rất xa.
Yuuri liếc nhìn tấm hình chụp chung hai người.
Yamanashi đúng là có năng khiếu bấm máy thần sầu. Nhìn Yuuri trong ảnh đẹp đến mức chính cô cũng không tin đó là mình.
Rồi đột nhiên, một câu hỏi vụt qua trong đầu cô.
——Mình từng cho Onii-san xem mấy tấm ảnh kiểu này chưa nhỉ?
Không. Mấy chuyện này luôn là một góc nhỏ bí mật chỉ giữa cô và Yamanashi. Thậm chí còn chưa từng khoe với gia đình, huống chi là cho anh kế xem.
——Nhưng mà… mình với anh ấy cũng khá thân mà…
Nghĩ đến việc cậu phát hiện ra thì đúng là ngại muốn chết, nhưng… nếu được cậu khen là “dễ thương” thì chắc cũng vui lắm.
——Liệu anh có cười dịu dàng như Tsukki không nhỉ…?
Ảnh gia đình vốn dĩ luôn mang lại cảm giác ấm áp, vì chúng giúp ta cùng nhau hồi tưởng, chia sẻ những ký ức xưa cũ.
Nhưng với Yuuri, người có những mảng ký ức đã rơi rụng, thì quy tắc đó… lại chẳng thể áp dụng dễ dàng như vậy.
Anh trai cô rất tốt bụng. Nhưng cô lại là đứa em gái… đã quên sạch mọi ký ức về anh ấy.
Dù vậy, trong thâm tâm, cô vẫn muốn biết—liệu nếu nhìn thấy những tấm ảnh này, cậu sẽ phản ứng ra sao?
Chỉ là… nghĩ đến việc cậu thấy chúng thôi đã đủ khiến cô muốn độn thổ.
Nếu cậu nhìn chúng mà chẳng buồn quan tâm, có lẽ cô sẽ tổn thương đến mức không dám đối mặt với cậu trong một thời gian dài.
Vậy mà… cô vẫn không ngừng nghĩ về chuyện đó.
Rồi đột nhiên—một ý nghĩ lóe lên trong đầu cô.
“À phải rồi. Lịch sử trò chuyện của LIME…”
Nếu trước kia họ từng gửi ảnh cho nhau, thì chắc chắn sẽ dùng LIME. Ít nhất thì, Yuuri cũng chẳng biết còn cách nào khác để gửi ảnh cả.
Nếu từng có bất kỳ tin nhắn nào giữa hai người, chúng hẳn sẽ còn lưu lại trong đoạn chat.
——Biết đâu mình còn có thể xem lại hai anh em từng trò chuyện những gì nữa thì sao…
Tại sao đến giờ cô mới nghĩ ra điều đó chứ?
Yuuri mở ứng dụng LIME ra—và đôi mắt cô chợt mở to.
Gothic Lolita (ゴシックロリータ, thường viết tắt là GothLoli) là một phong cách thời trang đường phố nổi bật của Nhật Bản, kết hợp giữa gothic (u tối, huyền bí) và lolita (nữ tính, ngây thơ, cổ điển). Phong cách này xuất hiện từ cuối thập niên 1990, phổ biến mạnh mẽ ở Harajuku và chịu ảnh hưởng từ văn hóa visual kei, đặc biệt là các ban nhạc như Malice Mizer. tôi cũng muốn có một đứa em gái cute như lày TwT "Tông" = tone (tông màu) "Xuyệt" = trùng khớp, ăn khớp với nhau → "Tông xuyệt tông" = màu này ăn rơ với màu kia, cùng tông màu, tạo cảm giác hài hòa, đồng điệu. có thể hiểu giống như “Đỉnh của chóp!”, "hết nước chấm!"