Gimai Nara Honkini Nattemo iiyone?

Truyện tương tự

Bloom into you: Regarding Saeki Sayaka

(Đang ra)

Bloom into you: Regarding Saeki Sayaka

Hitoma Iruma

Đây là spin-off light novel của bộ Manga "Bloom into you", kể về câu chuyện về nhân vật phụ trong câu chuyện chính là Saeki Sayaka, một cô bé nghiêm túc và từ nhỏ chỉ tập chung và

28 2483

Người bạn cùng lớp mà tôi thầm thích đã trở thành hầu nữ và đang làm điều gì đó mờ ám trong phòng của tôi ?

(Đang ra)

Người bạn cùng lớp mà tôi thầm thích đã trở thành hầu nữ và đang làm điều gì đó mờ ám trong phòng của tôi ?

Kagami Yuu 鏡遊

Keiji đứa con ngoài giá thú của một gia đình giàu có, hiện đang sống trong một căn biệt thự biệt lập. Những tưởng cuộc sống bình yên ấy sẽ tiếp tục mãi cho đến một ngày nọ, Sayaka, cô bạn cùng lớp xin

2 1

The beautiful girls I made understand my troubles with women, but they woke up to intense feelings and wouldn't let me go.

(Đang ra)

The beautiful girls I made understand my troubles with women, but they woke up to intense feelings and wouldn't let me go.

Mizuharu

- Từ ngày đó, Haruto nhận ra sai lầm của mình và bắt đầu dạy cho những cô gái mà đã làm cậu tổn thương cho đến tận bây giờ một bài học! ... Nhưng không hiểu sao, những cô gái mà cậu đã làm cho hiểu ch

29 445

Unbreakable Machine-Doll

(Đang ra)

Unbreakable Machine-Doll

Reiji Kaitou

Vào đầu thế kỉ 20, cùng với sự tiến bộ về công nghệ, các nhà khoa học bắt đầu quan tâm tới ma thuật cấp cao. Sự kết hợp giữa khoa học và ma thuật đã tao ra Makinot – những vòng phép có thể mang lại sự

38 1399

Vol 1 - Chương 4.1: LIệu đi mua sắm với em gái kế có tính là hẹn hò không?

DỊch: Rin so cute

~

“Xin lỗi đã để anh phải chờ, Onii-san.”

Giờ đang là cuối tuần. Yuuri, với hơi thở có phần gấp gáp, đang chạy về phía Mahito đang đứng đợi ở nhà ga.

Cô khoác chiếc áo cardigan quen thuộc bên ngoài áo sơ mi diềm xếp, đeo một chiếc vòng choker trên cổ, cổ áo thắt nơ cùng chân váy cạp cao phối với bốt —một bộ đồ chỉ cần nhìn là biết để đi chơi. Tóc cô được tạo kiểu và tết chỉn chu.

Thú thật là, mặc dù là anh trai của cô, Mahito vẫn thấy cô thật xinh đẹp và dễ thương tới mức khiến tim cậu lỡ mất một nhịp.

Vì vài lý do mà cậu đã ở nhà ga vào sáng chủ nhật, chờ đợi cô em gái kế tới.

Đi mua sắm với Yuuri….. Mình nghĩ việc này đã không xảy ra từ hồi tiểu học.

Kể từ khi họ vào sơ trung, hai người đi mua sắm với bạn bè thường xuyên hơn, thành ra cơ hội để họ ra ngoài cùng nhau như anh em giảm dần.

 Mahito khẽ lắc đầu.

 ”Không sao đâu, anh đợi cũng không lâu lắm.”

Nói xong, cậu nhìn cô với vẻ mặt khó hiểu.

“À mà, tại sao mình lại phải gặp ở ngoài vậy? Mình sống cùng nhà với nhau mà. 

Sống cùng một mái nhà, cậu không hiểu tại sao họ lại phải hẹn gặp ở đâu đó, nên cậu đã lên tiếng hỏi.

Yuuri lắc đầu.

“À thì, um… bạn của em có đề nghị giúp em phối đồ, và em đã đồng ý làm theo lời của cô ấy.”

Hóa ra đấy là lí do cô ra ngoài trước khi tới đây.

“Ồ, con gái thường hay làm mấy chuyện kiểu đó à.”

“ Vâng, bọn em thường hay làm thế.”

Cô khẳng định chắc nịnh khiến Mahito chẳng thể nói thêm lời nào.

Trái ngược với giọng điệu cứng rắn ban nãy, cô bỗng trở nên ngại ngùng, đưa điện thoại lên che đi nửa khuôn mặt giống như một thiếu nữ đang e thẹn.

Trên màn hình là ứng dụng LIME.

“Và… em luôn muốn được thử dùng LIME để hẹn gặp anh đấy, Onii-san…”

Đoạn chat hiện ra là tin nhắn của hai người: “Anh đến rồi” và “Em đang đến đây!”

Trời ơi, đáng yêu quá đi mất…

Mahito đưa tay lên trán theo phản xạ, nghiêng đầu ra sau như bất lực trước cái mong muốn nhỏ bé nhưng vô cùng ngọt ngào ấy.

Yuuri nhìn cậu đầy lo lắng.

“ V-Vậy, ừm… Anh nghĩ sao? N-Nhìn em ổn chứ?”

“À—Ừm, có. Em nhìn tuyệt lắm. Thực sự rất dễ thương.”

“T-Thật sao? Em vui lắm…”

Cô nở một nụ cười nhẹ nhõm, nhẹ nhàng nghịch lọn tóc màu bạc của cô bằng ngón tay.

Một cặp đôi đi ngang qua phía sau họ thì thầm với nhau.

“Hai người đó mới hẹn hò à? Trông họ ngượng ngùng thật buồn cười.”

“Dừng lại đi. Đây là buổi hẹn hò đầu tiên của họ mà đúng chứ? Thật đáng yêu.”

“…!”

“…!”

Mahito và Yuuri giật mình tách xa nhau.

Phải công nhận rằng, nhìn từ bên ngoài, trông họ như đang đi hẹn hò thật.

Nhưng sự thật thì cô là em gái kế của cậu.

Đúng vậy—em gái kế của cậu.

Tuy nhiên, từ góc độ của người ngoài thì nó thực sự giống một buổi hẹn hò.

Mahito chẳng biết giấu mặt vào đâu, chỉ biết rên lên một tiếng đầy bối rối

Tại sao lại xảy ra chuyện này nữa vậy..?

Tất cả bắt đầu từ vài ngày trước.

“Anh ấy đưa cho mình như thể nó chẳng phải vấn đề to tát ấy. Ý mình là LIME của anh ấy mà.”

Sau khi lấy được thông tin liên lạc của cậu, Yuuri tự lẩm bẩm một mình, giọng cô mang vẻ hụt hẫng kì lạ.

Cô cảm thấy thật kì lạ khi cô là người duy nhất không có thông tin liên lạc của anh trai kế, thế nhưng khi cô hỏi, cậu lại thản nhiên nói, “Ồ, đúng rồi, chúng ta chưa trao đổi nhỉ” và rồi chia sẻ nó.

Có vẻ cậu cũng không hề cố tình giấu giếm.

Mình đã nghĩ linh tinh rồi. Xấu hổ quá đi…

Nếu có điều gì phải xấu hổ, thì đó là lúc cô ép cậu vào tường. Kí ức đó ập đến lần nữa làm cô đỏ bừng mặt, khiến Yuuri lăn qua lăn lại trên giường một cách bực dọc.

Dù vậy cô đã đạt được mục đích.

Cô mở bức ảnh mà Tsukki đã chụp cho mình.

Giờ nghĩ lại thì… gửi ảnh selfie ngay lần đầu nói chuyện qua LIME nghe khá kì quoặc nhỉ?

Lý do ban đầu cô muốn xin LIME của cậu là để cho cậu xem bộ “trang phục thời thượng” mà Tsukki đã phối cho cô.

Nhưng nếu cô đột ngột gửi ảnh như thế liệu có gây khó chịu không? Thành thật mà nói, bị cậu nhìn thấy như thế khiến cô cảm thấy xấu hổ vô cùng. Nhìn lại thì, cô đã để bản thân bị cuốn theo lời khen của Tsukki rồi.

“ Nhưng cuối cùng mình cũng đã có LIME của anh ấy rồi… Mình muốn nói gì đó…”

Cô muốn trò chuyện với cậu, nhưng cô nên nói gì đây?

Bây giờ khi nghĩ về nó, cô nhận ra nó khó hơn cô tưởng tượng nhiều.

Từ lúc vào học, cô đã cố gắng để nói ra những điều mình nghĩ một cách thành thật—nhưng cô cảm giác như những gì cô làm chỉ khiến cậu thấy phiền.

Cô có rất nhiều điều muốn nói, rất nhiều thứ muốn hỏi. Như họ đã từng nói chuyện như nào, trường học ra sao, hoặc về bạn bè của cậu…

“Bạn của anh ấy…”

Nghĩ về điều đó, Yuuri nhớ lại vài thứ xảy ra sau giờ học vài ngày trước.

Cô đã nán lại nhà Tsukki quá lâu và trên đường về nhà thì tình cờ bắt gặp Mahito.

Cậu đang đi cùng một bạn nữ cùng lớp.

Chắc chắn cậu ấy cũng có bạn gái là con gái thôi. Điều đó không có gì lạ cả.

Ấy vậy mà—không hiểu vì sao, một cảm giác vô lý rằng cậu ấy là của ai khác rồi trỗi dậy trong cô, khiến cô đứng ngồi không yên.

Nghĩ lại thì, có lẽ đó chính là lý do khiến cô dồn cậu vào tường tối hôm ấy.

…Tiếc là lúc đó Yuuri lại không để ý rằng còn một nam sinh nữa đi cạnh Mahito, tạo ra một nhóm ba người.

Dù sao thì giờ cô cũng nhận ra bản thân đã hành động trong cơn hoảng loạn.

“…Không, nghiêm túc à, mình đang nghĩ cái gì thế không biết?”

Họ là anh em mà. Muốn thân thiết là chuyện bình thường—nhưng cái cảm giác chiếm hữu kiểu này thì không đúng chút nào.

Lăn lộn thêm vòng nữa trên giường, cô lại liếc nhìn điện thoại.

Đây sẽ là tin nhắn LIME đầu tiên cô gửi cho anh trai. Không thể nào nhắn đại một cái gì đó được.

Cô chăm chú nhìn tài khoản của cậu, chợt nảy ra một suy nghĩ:

“…Cái này là… nhân vật trong game à?”

Icon của cậu ấy là một hiệp sĩ lùn với cái đầu giống củ hành tây. Vì Mahito thích chơi game, mà ảnh trông như đồ họa máy tính, nên khả năng cao là nhân vật trong game nào đó thật.

Ừ, câu này chắc chắn đủ bình thường để hỏi mà!

Đúng là cách mở đầu câu chuyện quá hợp lý.

Ngay khi cô bắt đầu gõ—

“Yuuri, bữa tối đã sẵn sàng rồi đó!”

“Em xuống liền ạ!”

Yuuri vội gập điện thoại, đáp lại lời gọi của anh trai kế.

Khi cô xuống dưới bếp, hóa ra là anh cô đang nấu ăn—chứ không phải mẹ.

“Onii-san, anh nấu bữa tối ạ?”

“Ừ. Hôm nay chắc cả ba lẫn mẹ đều về muộn rồi.”

Thấy cậu mặc tạp dề, và ngửi thấy mùi thơm ngào ngạt lan tỏa trong không khí, Yuuri bất giác mỉm cười.

“Ehehe, em thích đồ anh nấu lắm luôn á, Onii-san.”

“Nghe vậy anh vui lắm.”

Tối nay ăn thịt heo xào gừng. Mùi nước tương hòa quyện cùng gừng thơm lừng khiến bụng cô réo lên đầy mong đợi.

Mahito khẽ cười rồi nói:

“Em xới cơm được không?”

“Vâng ạ.”

Cô lấy hai cái bát từ tủ và xới đầy cơm trắng cho cả hai. Thịt heo xào gừng đã được dọn sẵn, còn Mahito thì đang múc canh miso ra bát.

Trong lúc cô bưng đồ ra bàn, cậu tranh thủ rửa chảo. Sau đó, cô gói phần ăn cho ba mẹ để phần lại.

Yuuri vẫn chưa biết nấu ăn, nhưng chỉ cần phụ việc nhà như thế này thôi cũng đã là một bước tiến lớn với cô rồi.

Mình cũng muốn được cùng Onii-san nấu ăn trong bếp vào một ngày nào đó…

Cô vẫn chưa thật sự hiểu thế nào là anh em ruột, nhưng cái cảm giác cùng nhau nấu nướng như thế này thật sự rất ấm cúng.

…Kiểu như là vợ chồng vậy…

Ngay khi suy nghĩ đó vụt qua trong đầu, mặt cô lập tức đỏ bừng.

“Yuuri? Em không sao chứ?”

“Hyui!? K-không sao đâu ạ, thật đấy!”

“…Vậy à?”

Cậu lại nhìn cô với vẻ khó hiểu.

Để trấn tĩnh lại, cô ngồi xuống bàn. Cả hai cùng chắp tay lại, nói:

““Itadakimasu.””

Khi cô cắn miếng thịt, lớp bột bên ngoài được áp chảo giòn rụm, nước thịt bên trong như vỡ òa, hương gừng thanh mát lập tức lan tỏa khắp miệng, tạo nên một bản giao hưởng tuyệt vời trên đầu lưỡi.

Bên cạnh là một phần cải bắp xào lớn, thấm đẫm nước sốt bóng bẩy. Vị giòn mát ấy như gột rửa sự đậm đà còn sót lại từ thịt, khiến mỗi lần ăn lại như một trải nghiệm hoàn toàn mới.

Rồi quay sang bên trái, là bát canh miso thoang thoảng mùi nấm đùi gà dịu nhẹ. Sau màn “vũ điệu” của thịt và cải bắp, thì món canh miso này – ăn kèm cơm trắng – như mang đến một phút giây an yên nhẹ lòng.

Cô thấy mình thật sự được thư giãn.

Yuuri không thể không mỉm cười trước hương vị hoàn hảo của bữa cơm nhà.

“Mmm~ Như mọi khi, ngon tuyệt vời!”

“Anh mừng là em thích.”

“À mà, icon trên LIME của anh... là nhân vật nào đó phải không ạ?”

“Cái đó hả? Ừ, là nhân vật trong game tên GutaSoul đó.”

“Hửm, em muốn xem thử ghê.”

“Xem cũng được, mà chơi thử thì có khi còn vui hơn á. Nhưng mà… nó là kiểu game ‘chết liên tục’ đó, nên anh không khuyên chơi chơi cho vui đâu. Dù sao thì xem với chơi là hai trải nghiệm hoàn toàn khác nhau.”

“Vậy… chắc em thử chơi một chút xem sao?”

“Nếu có chỗ nào không hiểu, để anh chỉ cho.”

Nghe câu đó, Yuuri suýt nữa thì bật dậy khỏi ghế.

Thật lòng mà nói thì mấy trò anh trai kế của cô hay chơi có vẻ hơi quá sức với cô, nhưng chỉ cần nghĩ đến cảnh được cậu ngồi kế bên và hướng dẫn mình thôi, lòng cô đã thấy rộn ràng.

Trong lúc vừa thưởng thức bữa cơm ấm nóng vừa trò chuyện rôm rả, Yuuri đột nhiên ôm mặt.

——Mình hỏi hết những gì muốn hỏi mất rồi!!

Ờ thì, cả hai sống cùng nhà, nên mỗi khi về là thể nào cũng nói chuyện đủ thứ xảy ra trong ngày.

Nên dù giờ đã có LIME của cậu rồi, cô cũng hiếm khi có lý do để dùng đến.

Ngay cả với ba mẹ—những người mà cô cũng không gặp nhiều vào bữa ăn—thì chủ đề nói chuyện cũng chỉ loanh quanh mấy việc ở trường.

Không biết LIME của Mahito cũng chẳng gây bất tiện gì.

——Nhưng mà! Việc không biết và việc không hỏi là hai chuyện hoàn toàn khác nhau!

Việc muốn biết liên lạc của anh trai cùng mẹ khác cha đâu có gì kỳ lạ. Nếu anh thấy lạ thì đã không cho dễ dàng như thế rồi.

Dù vậy, rốt cuộc thì cô cũng thấy hơi tiếc—vì cuối cùng đã có được, mà lại chẳng có cơ hội nào để nhắn tin.

——Mình cần một cái cớ nào đó…

Dù là anh em đi nữa, nếu có ra ngoài cùng thì cũng sẽ đi chung giờ thôi. Lỡ có lạc nhau thì LIME đúng là hữu ích—nhưng cố tình tạo ra tình huống đó thì lại phiền phức lắm.

Đang trăn trở thì một ý nghĩ khác lại nảy ra trong đầu cô.

——Mà… để hẹn gặp thì dùng LIME chẳng phải rất hợp sao?

Những chuyện như đi mua sắm sau giờ học, thì cô dùng LIME để liên lạc với Tsukki – vì hai đứa học cùng lớp, nên nói chuyện qua đó thấy tự nhiên.

Mục tiêu và phương tiện giờ đã lẫn lộn cả rồi, nhưng Yuuri vẫn thành thật tin vào lý do của mình.

Xác nhận lại suy nghĩ, cô quay sang Mahito, định mở miệng nói.

——Tsukki nói chỉ cần đi mua sắm thôi cũng tính là hẹn hò đó… Nghĩ lại thì, nghe có hơi đáng sợ.

Nhớ lại điều đó vào phút cuối cùng… đó là một sai lầm chí mạng mà cô không kịp nhận ra.

“Onii-san, chủ nhật này anh… muốn đi hẹn hò với em không?”

SPUUUーーーーーーーーーーURT

Chỉ một câu nói ngập tràn hiểu lầm ấy khiến Mahito phun thẳng ngụm canh miso ra ngoài.

“Guh—! Khụ! Khụ! E-Em nói cái gì vậy!?”

Mất một nhịp, Yuuri mới nhận ra mình vừa nói cái gì—và cả thế giới như chao đảo.

“K-không! Ý em không phải là hẹn hò kiểu đó! Em chỉ… chỉ là muốn đi mua đồ cùng anh thôi mà!”

Mahito vẫn đang lau bàn, khẽ gật đầu như thể giờ thì hiểu ra rồi.

“À, mua sắm à… Con gái tụi em gọi mấy chuyện đó là ‘hẹn hò’ hả?”

“Ờm, thì… thỉnh thoảng? Có khi vậy á…”

Thật ra đây là điều Tsukki nói, nhưng Yuuri lại trả lời như thể đó là chân lý phổ quát của mọi thiếu nữ.

Mahito thì thào, vẫn chưa hết bàng hoàng.

“…Ra là vậy. Nếu một cô gái mà anh không quen mà nói thế, thể nào anh cũng hiểu nhầm luôn. Em đừng có nói mấy câu kiểu đó với mấy thằng con trai khác nha?”

“Ể? Onii-san từng được ai rủ đi hẹn hò chưa?”

Cô trợn tròn mắt khi thấy Mahito nghiêm túc gật đầu—trông như vừa học được một điều gì đó rất đắt giá.

Yuuri chết sững.

Cô không rõ ở trường cậu như nào, nhưng nhìn kiểu gì thì cũng thấy cậu là tuýp người được con gái thích—cao ráo, điềm đạm, kiểu người cho cảm giác đáng tin. Nhưng mặt cậu lại có chút trẻ con, kiểu dễ thương mà khiến người khác muốn che chở lại.

Vậy nên nếu có ai đó tỏ ý với cậu thì cũng chẳng lạ gì.

Dù gì thì… hôm qua cô vẫn còn thấy cậu đi cùng một cô gái mà.

Cảm thấy nhịp tim tăng vọt, Yuuri lặng lẽ nhìn Mahito.

“Ờ, không… trước giờ chưa từng xảy ra…”

“…Vậy ạ.”

Yuuri khẽ thở phào nhẹ nhõm.

——Khoan đã, chẳng lẽ… mình không muốn Onii-san có bạn gái sao…?

Chỉ tưởng tượng cảnh một cô gái đứng cạnh anh thôi mà lòng cô đã dấy lên một cảm giác khó chịu đến khó tin.

——Không, không! Mình không muốn trở thành kiểu em gái dính chặt lấy anh ấy như thế…

Nhưng rồi cô tự nhủ, có lẽ cảm giác này cũng bình thường thôi. Nếu ba mẹ cô từng ly hôn hay tái hôn, thì hẳn những cảm xúc kiểu này sẽ còn hỗn loạn hơn rất nhiều.

Mahito nghiêng đầu hỏi:

“Vậy mình sẽ đi mua gì thế? Có nặng lắm không?”

“À, ừm…”

Thật ra cô chưa nghĩ tới bước đó nữa.

“B-bí mật cho tới lúc tới nơi nha!”

“…Thật đó hả?”

Câu trả lời của cô mơ hồ đến mức khó tin, nhưng Mahito chỉ nhẹ nhàng mỉm cười và gật đầu đồng ý.

Và thế là, chuyến đi mua sắm nhưng không-phải-hẹn-hò của họ chính thức bắt đầu.

“Thế… tụi mình sẽ đi đâu đây?”

Chủ nhật. Ở nhà ga, Mahito hỏi khi vừa gặp Yuuri.

Trước đó, hai người đã khá hoảng loạn vì bị người qua đường tưởng là một cặp đôi, nhưng giờ thì mọi chuyện đã lắng xuống.

—Lúc em ấy hỏi xin LINE, tim mình suýt nhảy ra khỏi lồng ngực.

Khi Yuuri có chiếc điện thoại đầu tiên, Mahito đã nghĩ đến chuyệntrao đổi thông tin liên lạc.

Nhưng khi đó, mối quan hệ giữa hai người đã dần trở nên gượng gạo, và cô cũng không hề hỏi xin liên lạc của cậu. Mahito cũng không đủ dũng khí để mở lời, thế là chuyện đó rơi vào im lặng.

Nếu không vì vụ lộn xộn bị em gái kế đè xuống hôm trước, có lẽ đến giờ Mahito vẫn còn lưỡng lự.

—Mà thôi, giờ mình thấy hạnh phúc khi có thể nói chuyện với em ấy thế này.

Nhìn vào lịch sử trò chuyện trên LINE, rõ ràng là sau khi hẹn gặp, họ vẫn tiếp tục nhắn tin với nhau.

Suốt cả tuần, Yuuri thỉnh thoảng lại nhắn tin cho cậu—trước khi đi ngủ, trong giờ nghỉ giữa các tiết...

Phần lớn chỉ là mấy câu vu vơ, hoặc mấy cái sticker linh tinh.

Như là “đêm đói bụng quá” hay “trong lớp buồn ngủ ghê”, hoặc “cuối cùng em cũng bắt chuyện được với người ngoài Tsukaki rồi”... Mahito thoáng khựng lại chỗ đó—cậu không thể đồng cảm được.

Toàn là mấy chuyện nhỏ nhặt, nhưng cậu chưa từng thấy phiền khi trả lời. Đến lúc nhận ra thì họ đã nhắn tin cho nhau đều đặn rồi.

Với Yuuri, Mahito vẫn là “người anh trai mới gặp.”

Có lẽ vì thế nên cô mới cư xử thoải mái như này. Mahito thật lòng thấy vui vì điều đó.

Bây giờ, cậu chỉ muốn cho cô thấy rằng, mình là người anh trai mà cô có thể tin tưởng mỗi khi cần.

Nhưng…

—Giờ nghĩ lại thì, Himemiya rất tốt bụng…

Kể từ khi cô cho cậu mượn vở, họ bắt đầu nói chuyện nhiều hơn—thậm chí còn học chung. Rồi việc đi về cùng Azumagi sau giờ học cũng thành chuyện thường ngày.

Cô ấy không nói nhiều về bản thân, nhưng mỗi khi Mahito gặp chuyện gì đó, cô luôn tỏ ra lo lắng. Đặc biệt là về chuyện gia đình—mỗi lần cô hỏi đến, Azumagi lại trông như thể đang háo hức chờ được nghe cậu kể.

Mahito từng nghĩ Himemiya đối với ai cũng như thế, nhưng có vẻ không phải vậy.

Cô ấy có vẻ không thoải mái mỗi khi người khác đến gần, như thể chưa quen với điều đó. Có lẽ cô không biết cách từ chối khi ai đó bảo cô hợp làm lớp trưởng...

Dù là lý do gì, thì cũng không phải do cậu tưởng tượng—thái độ cô dành cho cậu rõ ràng là khác hẳn.

Nhưng điều khiến cậu bận tâm, lại không phải là chuyện đó.

――Nó nhiều phần… giống như cô ấy đang bị đè nặng bởi điều gì đó.

Cảm giác như cô đang chạy đua với thời gian vậy.

Hoặc cũng có thể là đang gắng gượng chịu đựng điều gì đó. Mahito không thể nói rõ, nhưng cậu thấy như thể cô ấy đang bị ép buộc.

Thật lòng mà nói, điều đó khiến cậu lo lắng—dù theo một cách rất khác so với Yuuri.

—Không. Hôm nay là ngày của Yuuri.

Cậu có chút để tâm đến Himemiya, nhưng bây giờ, cậu đang đi mua sắm với Yuuri.

Mahito gạt mọi suy nghĩ về bạn cùng lớp sang một bên, rồi im lặng chờ phản hồi từ Yuuri.

Mặc dù đã đến nơi, cô vẫn chưa nói rõ hôm nay sẽ đi mua gì.

“Ừm, để xem nào…”

Nơi họ cần đến có gần đây không? Yuuri kiễng chân lên, lấy tay che ánh sáng trên đầu và nhìn quanh, cố nhìn qua đám đông.

—Ừ thì, cả hai đứa đều lùn như nhau, nên đứng kiễng thế cũng chẳng giúp ích gì.

Dù vậy, trông cô vẫn rất hào hứng khi giơ tay chỉ về phía mục tiêu.

“Ở đằng kia! Ở đó kìa, được không ạ?”

Yuuri chỉ về khu trung tâm mua sắm gần ga.

Mahito mỉm cười và gật đầu.

“Chính em là người muốn đi mua sắm mà, nên em muốn đi đâu cũng được.”

“Ah, cảm ơn anh! Vậy tụi mình tới cửa hàng đó nha.”

 Nhà ga được nối liền với trung tâm mua sắm bằng một cây cầu vượt, cho phép họ đi thẳng vào từ tầng hai.

Ngay lối vào, một cửa hàng bánh kẹo sang trọng, hợp mốt đã dựng quầy bán tạm thời, suýt nữa thì Yuuri bị thu hút mà đi thẳng tới đó nếu Mahito không nhẹ nhàng hướng cô về phía cửa chính. Đó là kiểu cửa hàng chuyên bán đồ ngọt để dân công sở mua làm quà trang trọng—không phải chỗ mà học sinh cao trung có thể ghé vào tùy tiện được.

Bên trong, các cửa hàng thời trang nữ xếp thành hai hàng dọc hai bên. Khu vực trung tâm thông tầng, có thể nhìn thấy khu mỹ phẩm và các quầy trưng bày ở tầng dưới.

Yuuri đi thẳng đến thang cuốn để xuống tầng một.

Mahito gật đầu hiểu ra.

—Ừm, em ấy là một cô gái học cao trung năm nhất mà. Bắt đầu quan tâm đến trang điểm là điều dễ hiểu.

Cô nàng gyaru bạn cô cũng trang điểm, nên có lẽ Yuuri mới muốn thử.

Nhưng đi mua đồ trang điểm một mình lần đầu tiên thì đúng là áp lực thật. Có thể cô còn ngại không dám nhờ bạn đi cùng. Trong trường hợp đó, kéo một người trông “bình thường” như Mahito theo có khi lại dễ thở hơn.

Việc cậu đi cùng có giúp gì hay không lại là chuyện khác.

Khi cô lặng lẽ xem đồ, Mahito lén liếc sang thì thấy cô quay lại.

“Ồ, chỗ đó ở tầng ba, Onii-san.”

Không thèm liếc qua quầy mỹ phẩm, Yuuri bước tiếp lên thang cuốn. Mahito bối rối vì thấy mình hiểu nhầm hoàn toàn.

Tầng này có nhiều cửa hàng thời trang nữ và các cửa tiệm bán đồ dùng làm từ vật liệu tự nhiên.

Yuuri chỉ tay về một trong những cửa hàng đó. Cửa hàng mang không khí nữ tính, nhưng Mahito không nghĩ mình sẽ bị đuổi chỉ vì bước vào.

“Chà, anh chưa từng vào mấy chỗ kiểu này luôn á. Mình đang tìm gì vậy?”

Cậu hỏi khi cô đang nhìn vào trong, khẽ lẩm bẩm.

“Em cũng chưa tới đây bao giờ…”

“Em chưa tới hả?”

Cậu không giấu được vẻ ngạc nhiên. Yuuri đỏ bừng mặt, nói lí nhí.

“Đó là lý do em muốn đi với anh… vì em chưa từng đến mấy chỗ như thế này.”

“À, ra vậy.”

Mahito thấy một giọt mồ hôi chảy dọc má mình.

—Khoan… chỗ này bán gì vậy…?

Bên trong chất đầy chai lọ dùng cho nhiều mục đích khác nhau, hộp đựng, phụ kiện, túi xách... Một số món đồ nội thất nhỏ bị nhét vào góc.

Trông chẳng có chủ đề gì rõ ràng—chỉ là đủ thứ đồ trông xinh xinh bày lộn xộn với nhau.

Mahito hoàn toàn lạc lối. Cậu chẳng biết món gì với món gì.

Và món nào cũng đắt một cách vô lý.

Tại sao một cái chai nhỏ cỡ lòng bàn tay lại có giá tới 3,000 yên? Quần áo treo trên tường thì bảng giá toàn bốn con số.

Trong khi đó, mấy món phụ kiện màu vàng kim lại có giá tương đương với mấy cái chai kia.

Chẳng có quy tắc gì cả—không phân biệt được món nào đắt, món nào rẻ, món nào tốt hay xấu. Con gái thật sự phân biệt được hết mấy thứ này sao?

Quá ngợp với mớ đồ lạ lẫm, Mahito tự mắng bản thân.

—Không. Hôm nay mình phải cho cô ấy thấy là mình đáng tin cậy.

Cậu tự tát nhẹ lên má để lấy lại tinh thần.

Ngay lúc đó, Yuuri gọi lớn:

“Ồ, cái này nè!”

Không biết từ lúc nào cô đã cầm một món trên tay. Là một cái tạp dề. Có vẻ cửa hàng này sắp xếp món đồ đó cùng với quần áo. Cậu không hiểu tại sao.

Yuuri giơ nó lên ngang ngực rồi hỏi:

“Onii-san, anh thấy cái này sao?”

“Một cái tạp dề hả? Ừm, cũng được, nhưng… tại sao lại là tạp dề?”

Mahito nghiêng đầu hỏi thì thấy má cô ửng hồng.

“T-Tại vì… anh nấu ăn thực sự rất tốt?”

“Cũng không có gì đặc biệt đâu.”

“Nhưng với em thì nó đặc biệt lắm!”

Cô vùng vằng múa tay phản đối, rồi khẽ xoắn lọn tóc bạc của mình và lí nhí nói:

“Ý em là... không phải đồ mẹ nấu không ngon đâu, nhưng mà... nếu một tuần không được ăn món anh nấu, tay em bắt đầu run rẩy luôn đó...”

p183.png

“Em đừng có tả món anh nấu như thể nó là một loại thuốc được không?”

Không phải đồ ăn của cậu có chất gây nghiện gì, nhưng xem chừng Yuuri thật sự rất thích.

“Ừm thì... em thấy ngon thì ngon thật đó, nhưng cứ dựa dẫm vào anh mãi thì cũng không ổn, phải không? Là con gái, em cũng nên học làm mấy thứ này nữa...”

“Và bước đầu tiên của em là cái tạp dề?”

“...Vâng.”

Mahito không nhịn được bật cười.

“Giờ nghĩ lại thì, em đúng là kiểu người hay bắt đầu bằng việc mua sắm đồ đạc trước ha?”

“Đ-Đâu có đâu mà...”

Dù ngoài miệng chối, nhưng giọng ấp úng của cô như thể ngầm thừa nhận.

Dù vậy, việc cô muốn học nấu ăn khiến cậu thấy vui lây. Mahito bắt đầu nhìn mấy cái tạp dề một cách nghiêm túc hơn.

“Em thích kiểu nào, Yuuri?”

"Ờm... Cái tạp dề duy nhất em có là cái em từng may hồi học môn kinh tế gia đình ở sơ trung, nên thật ra em cũng không biết như nào mới gọi là tốt nữa..."

Nghe cũng hợp lý—nếu mà biết rồi thì đâu cần nhờ cậu giúp làm gì.

Mahito gãi đầu rồi nói:

"Anh cũng vẫn dùng cái may từ hồi cấp hai đấy. Thật ra anh nghĩ chỉ cần giữ cho quần áo sạch là được rồi..."

Anh bắt đầu xem mấy cái tạp dề đang treo gần đó.

"Hay là bắt đầu bằng cách chọn màu em thích xem?"

"Ờ, ừm... Vậy em nên chọn màu gì nhỉ?"

"Anh nghĩ màu trắng hoặc xanh sẽ hợp với em lắm."

"Trắng á?"

Với mái tóc bạc của cô, màu trắng hay xanh chắc chắn sẽ rất nổi bật. Đúng là dễ bị dính bẩn thật, nhưng chỉ cần giặt sạch là xong.

Yuuri cầm một chiếc tạp dề trắng và áp thử vào người, suy nghĩ gì đó.

“Ừm… cái này thì sao?”

Cô ướm thử xem có vừa không. Cái tạp dề trông có vẻ được làm từ vải lanh—dày dặn nhưng vẫn thoáng khí. Trên ngực có một chiếc túi lớn, trông khá thực dụng.

——Một lựa chọn ổn áp và chắc chắn.

Mahito gật đầu tán thành.

“Ừm, anh nghĩ nó rất tuyệt. Hợp với em lắm.”

Yuuri liền rạng rỡ hẳn lên khi nghe cậu nói một cách thản nhiên như vậy.

“Vậy em lấy cái này nha!”

“Em quyết định nhanh thế?”

Mahito hơi cao giọng, cậu hơi ngạc nhiên trước quyết định chớp nhoáng của cô. Yuuri chớp mắt bối rối.

“Hở? Ơ… thế không ổn ạ? Em tưởng anh bảo nó trông hợp với em mà…”

“Không không, trông em tuyệt mà! Chỉ là… anh nghĩ em sẽ muốn thử thêm vài cái nữa trước khi chọn thôi.”

Yuuri khẽ lắc đầu.

“Em không muốn chiếm lấy quá nhiều thời gian của anh…”

“Đừng lo lắng về chuyện đó. Hôm nay anh ra ngoài là để dành thời gian cho em mà.”

“D-D-Dành thời gian... Không phải thế! Ý em là…. thật ư?”

Vừa xoắn lọn tóc bạc quanh ngón tay, Yuuri vừa nhìn cậu bằng ánh mắt bẽn lẽn, tuy ngượng ngùng nhưng chẳng hề tỏ ra khó chịu.

“Nhưng thật sự là em thích cái này nhất, nên… em mua nó được chứ?”

“Đương nhiên rồi.”

Khi cả hai ra quầy tính tiền, Yuuri vừa định lấy ví thì Mahito ngăn lại và rút ví của mình ra trước.

“Huh? Onii-san?”

“Em nghiêm túc với chuyện nấu ăn phải không? Ít nhất cái này để anh trả cho.”

“Nhưng mà—”

“Không sao đâu, thật đấy.”

May là chiếc tạp dề không đắt như cậu nghĩ. Với tiền tiêu vặt hiện tại của cậu thì dư sức chi trả.

——Mình còn chưa từng tặng quà sinh nhật cho em ấy kể từ khi cả hai ngừng nói chuyện nữa kia mà...

Bây giờ bù đắp bằng cách này có vẻ hơi gian lận... nhưng cũng chẳng phải lý do để không làm.

Sau khi thanh toán, Mahito đưa cho Yuuri chiếc túi giấy đựng tạp dề.

Nhưng rồi Yuuri cất tiếng, trông có vẻ ngại ngùng.

“Ừm... thật ra mẹ có cho em tiền để mua tạp dề rồi...”

Mahito, đang cố tỏ ra ngầu một cách vô nghĩa, liền khuỵu gối gục xuống như vừa thua cuộc.

——Ờ ha, tất nhiên là mẹ sẽ cho rồi!

Mẹ họ lúc nào cũng cho tiền mua đồ dùng học tập hay đồ nấu nướng— tại sao lại không bao gồm tạp dề luôn nhỉ?

——Haizz, chẳng có gì trôi chảy theo ý mình được hết ha...

Hình ảnh một “người anh đáng tin cậy” vẫn cứ xa vời tít tắp.

Dù vậy, Yuuri vẫn ôm lấy chiếc tạp dề với vẻ hạnh phúc.

“Em sẽ trân trọng cái tạp dề này. Dù sao thì... đây cũng là quà của anh mà.”

“Vậy thì... anh mừng là em thích.”

Nụ cười rạng rỡ của Yuuri khiến tim Mahito lỡ mất một nhịp. Cậu bối rối đáp lại bằng một nụ cười gượng gạo.

——Ừ. Chỉ cần Yuuri vui là đủ rồi.

Chẳng cần phải trông ngầu hay ra dáng làm gì cả.

Cậu có thể làm “người anh đáng tin cậy” lúc khác cũng được… nếu thực sự cậu có phiên bản đó.

Yuuri lúc này nhìn xuống ví, trông hơi băn khoăn.

“Giờ em phải làm gì với tiền mẹ đưa để mua tạp dề đây? Em đưa lại cho anh nhé?”

“Nếu em làm thế thì... chẳng phải thành ra món quà này mất ý nghĩa rồi sao...?”

Không phải cậu thấy phiền gì, nhưng như vậy thì hơi phá hỏng “tấm lòng” ban đầu.

Trả lại mẹ thì hợp lý hơn, nhưng nghĩ vậy lại thấy tiếc tiếc kiểu gì đó.

Khi Mahito còn đang nghĩ ngợi, Yuuri đột nhiên vỗ hai tay vào với nhau.

“Vậy—hay là em dùng nó để mua tạp dề cho anh nhé?”

“Hở? Cho anh á?”

Cậu vốn đã có tạp dề rồi, nhưng Yuuri chỉ gật đầu với vẻ đầy tự hào.

“Anh vẫn đang dùng cái tự may hồi cấp sơ trung đúng không? Vậy thì nhân dịp này đổi sang một cái đàng hoàng luôn đi!”

“Ừ thì... cũng đúng…”

Cái tạp dề đó cậu may từ hồi mới lần đầu tập dùng máy may, mũi chỉ bung tứ tung cả ra.

Dùng thì vẫn dùng được, nhưng mua cái mới trước khi nó bung bét hoàn toàn cũng là một lựa chọn thông minh.

“Được rồi. Vậy anh nhận lời.”

Khi Mahito gật đầu, Yuuri nhún người vui sướng rồi vỗ tay.

“Vậy là hai đứa mình sẽ có tạp dề đôi rồi!”

“…Hả?”

“Hở?”

Giọng Mahito vỡ ra khi cậu tròn mắt nhìn cô, hoàn toàn không kịp phản ứng.

Yuuri lúng túng đan hai ngón trỏ vào nhau, ngước lên nhìn cậu với ánh mắt hơi rụt rè.

“C-C-Chuyện đó… không được sao…?”

“K-Không, không phải thế. Được mà.”

Cậu trả lời trong lúc gãi đầu ngượng nghịu.

——Tạp dề đôi giữa hai anh em... nó có ổn không nhỉ? Chắc cũng không đến mức kỳ quặc đâu... nhỉ?

Hồi nhỏ, hai đứa từng mặc đồ đôi với nhau vài lần.

Nhưng giờ cả hai đều là học sinh cao trung rồi, nên cậu hơi lưỡng lự. Dù vậy, với Yuuri—người đang nhìn cậu như “anh trai mới quen”—việc muốn có một thứ gì đó giống nhau một chút cũng không phải điều gì lạ lắm.

Có lẽ cậu đang suy nghĩ quá lên thôi.

Sau một thoáng chần chừ, Mahito lại gật đầu.

“Vậy thì… anh sẽ để em mua nó cho anh vậy.”

“Ehehe. Anh muốn màu gì thế?”

Trên kệ có nhiều màu hơn cậu tưởng.

“Chắc màu đen? Nó trông sẽ đỡ bẩn hơn.”

Tạp dề thì vốn là để bị bẩn mà. Màu đen sẽ che vết dơ tốt hơn, cũng thực dụng nữa.

Nghe cậu nói vậy, Yuuri khẽ gật đầu như đang cân nhắc điều gì đó.

“Màu đen trông chững chạc và hợp với anh lắm đó, Onii-san.”

“Lại khen nữa rồi...”

Dù có là lời xã giao đi chăng nữa, thì được đối xử như một người anh trai đúng nghĩa cũng khiến cậu thấy vui trong lòng.

Khi còn đang băn khoăn không biết mình có đang làm ra vẻ mặt ngớ ngẩn không, Mahito thấy Yuuri đã lấy chiếc tạp dề đen cậu chọn.

“Okay, để em đi thanh toán nha!”

Lúc ra quầy, nhân viên bán hàng mỉm cười ấm áp rồi bảo:

“Áo tạp dề đôi à? Dễ thương ghê~ chị ghen tị thật đó!”

Yuuri đỏ bừng cả mặt, nhưng cô vẫn cười tươi.

——Oh… em ấy không nhận ra luôn.

Khi thanh toán xong, Yuuri quay người lại, cứng đơ như một con robot chạy bằng dây cót.

Mặt vẫn đỏ lựng, cô đưa chiếc túi ra trước mặt.

“X-Xin lỗi, Onii-san… em đã không nghĩ kĩ...”

“Chuyện này đâu cần phải xin lỗi, đúng không? Mình là anh em mà—đeo tạp dề giống nhau cũng chẳng có gì lạ cả.”

“P-Phải ha. Vì... bọn mình là anh em mà…”

Yuuri lí nhí đáp, vừa thở phào nhẹ nhõm vừa tự trấn an chính mình.

Thấy cô phản ứng vậy, Mahito cũng bắt đầu luống cuống theo.

——Sao tự nhiên mình lại thấy như vừa làm em ấy buồn vậy...?

Hôm nay là Yuuri đã lấy hết can đảm để rủ cậu đi chơi. Cậu muốn chắc rằng cô sẽ vui vẻ và ra về với nụ cười trên môi.

Giờ phải làm gì để cô vui lên đây?

Cậu liếc nhìn xung quanh tầng và bắt gặp một cửa tiệm khác.

——Chính nó!

Mahito gọi Yuuri, người vẫn đang cúi đầu, má đỏ bừng.

“Đi nghỉ một lát nhé? Ở đây có nhiều chỗ ăn vặt trông ngon lắm. Em muốn ghé qua một chút không?”

Dù sao thì Yuuri cũng là con gái—mà con gái thì thường thích đồ ngọt, đúng không?

Như cậu đoán, đôi mắt Yuuri lập tức sáng bừng lên.

“Đi thôi nào!”

Yuuri hơi nhún vai tỏ vẻ vui vẻ đồng ý.

“Có một quán mà em muốn thử từ lâu rồi. Hơi mắc một chút… nhưng em nghĩ là mình có thể gọi chung một phần. Được không ạ?”

“Đương nhiên rồi.”

Mahito vừa trả lời, Yuuri liền mỉm cười và chìa tay ra với cậu.

——Hồi nhỏ tụi mình cũng hay nắm tay nhau như thế này, cùng chạy nhảy khắp nơi…

Từ khi nào mà cả hai đã thôi làm vậy nhỉ?

Dù bây giờ có hơi ngượng ngùng, nhưng nếu có thể bắt đầu lại từ đầu...

“Ừ, đi thôi!”

Cậu đổi tay xách túi đồ rồi với tay ra nắm lấy tay cô.

Sau ngần ấy năm, tay cô mảnh mai hơn nhiều so với ký ức của cậu —nhưng vẫn ấm áp và mềm mại như ngày nào—cho đến khi—

“…Hở?”

Cơn hoài niệm vừa dâng lên bỗng tan biến trong tích tắc, như bị gió thổi bay mất.

Yuuri đã đan tay vào tay cậu.

Chuyện đó không có gì kỳ lạ cả—nhưng cái cách cô làm, từng ngón tay đan lồng vào giữa các ngón tay cậu một cách vừa vặn…

Nói ngắn gọn thì, đó là cách nắm tay... của người yêu.

...Cái này không bình thường chút nào, đúng không?

Cảm giác này... không giống kiểu anh em chút nào cả.

Trong khi Mahito đơ người ra vì hoảng loạn, Yuuri vẫn tiếp tục nói chuyện như thể chẳng có gì bất thường.

“Có một quán pancake rất xịn mà em muốn đi. Nhưng mà phần ăn với giá hơi bị quá sức cho một mình em, nên em không dám ghé. Tsukki cũng không đi cùng được vì tiền tiêu vặt của bạn ấy không đủ.”

“À-Ờ, vậy à…”

Cậu đáp lại một cách lơ đễnh, nhưng đầu óc thì đang quay cuồng ở một nơi khác.

——Nắm tay kiểu này có bình thường không vậy?

Cậu liếc mắt nhìn xung quanh. Có nhiều gia đình, các cặp đôi… Các bậc phụ huynh nắm tay con thì hoàn toàn bình thường.

Ngay cả mấy cặp yêu nhau, cũng chỉ có một số ít là đan tay vào nhau như thế này.

Kiểu nắm tay này… đúng là đẳng cấp cao rồi—mà hai người thì lại là anh em.

Cơ mà, nghĩ lại thì cậu cũng chẳng thấy cặp anh em nào khác đang đi mua sắm cùng nhau cả.

——Nhưng chắc đó là việc con gái hay làm chăng?

Yuuri từng bảo là con gái đôi khi còn gọi việc đi mua sắm với bạn bè là “hẹn hò” nữa mà. Có khi lần này cũng mang cái không khí kiểu kiểu vậy thôi.

Cậu liếc nhìn hai nữ sinh cao trung gần đó. Họ thậm chí còn không nắm tay.

...Ừm, rõ ràng là chuyện này không bình thường thật rồi, phải không?

Không chịu nổi nữa, Mahito quay sang nhìn Yuuri—và bắt gặp hai vành tai cô đỏ rực.

—Khoan đã, em ấy cũng đang ngại à?!

Vậy có khi đây chỉ là tai nạn? Có khi chính cô cũng không cố ý làm thế?

Khó mà tin việc đan tay chính xác như thế lại là “vô tình”, nhưng đời thì đầy chuyện bất ngờ mà.

Dù sao thì Yuuri cũng đã lớn lên với suy nghĩ cả hai là anh em ruột, rồi một ngày phát hiện ra không phải—mà Mahito thì chẳng nhớ nổi gì về cô cả. Vậy nên, trùng hợp là điều vẫn có thể xảy ra.

——Với lại… tay em ấy nhỏ thật đấy...

Cậu luôn biết cô rất mảnh mai, nhưng khi nắm tay thế này, cảm giác đó lại càng rõ rệt hơn.

Tai cô vẫn đỏ rực—và việc biết cô đang bối rối lại càng khiến cậu ý thức rõ hơn mọi thứ.

Cậu có thể cảm thấy mặt mình cũng bắt đầu nóng dần lên.

——Không! Mình không thể để bản thân bị cuốn theo thế này được!

Dù không cùng huyết thống, dù ký ức có mất đi… thì cả hai vẫn là anh em.

Nên nắm tay kiểu này… không ổn chút nào.

Nhưng rồi cậu chợt khựng lại.

——Giờ chỉ ra thì giúp được gì chứ...?

Nếu cô cũng đang xấu hổ, thì hẳn là cô đã tự nhận ra việc này có phần không phù hợp.

Trong trường hợp đó, lôi chuyện này ra nói chỉ càng khiến tình hình tệ hơn thôi. Cậu từng nghe ở đâu đó rằng điều bất lịch sự nhất chính là chỉ ra lỗi của người khác ngay trước mặt họ.

Vậy nên, Mahito quyết định… để yên như vậy.

“Anh cũng chưa bao giờ đến mấy chỗ như thế cả. Nghe thôi là thấy háo hức rồi.”

Cậu giả vờ như không để ý gì cả.

Thật sự thì... còn có thể làm gì khác được nữa?

Bình tĩnh. Nếu mình cuống lên thì chỉ khiến mọi thứ càng ngượng ngùng thêm thôi.

Cậu cố giữ cho đầu óc bình tĩnh. Nhưng vì phải dồn hết sức để không phản ứng gì nên tay cậu bắt đầu đổ mồ hôi—dù may mắn là, Yuuri cũng có vẻ đang bối rối không kém gì cậu.

Vòng choker là một loại vòng cổ ôm sát, vừa vặn với cổ người đeo. Nó thường nằm cao hơn các loại vòng cổ khác và có thể điều chỉnh độ dài bằng các nấc cài. Choker có nhiều kiểu dáng và chất liệu khác nhau, từ đơn giản đến cầu kỳ, và có thể được làm từ kim loại, vải, ren, ngọc trai, đá quý, v.v.