Gimai Nara Honkini Nattemo iiyone?

Truyện tương tự

Có Kỳ Lạ Không Khi Một Thằng Con Trai Ứng Tuyển Vào Học Viện Phù Thủy?

(Đang ra)

Có Kỳ Lạ Không Khi Một Thằng Con Trai Ứng Tuyển Vào Học Viện Phù Thủy?

杨月涵

Suy cho cùng, cơ hội này… chỉ có một lần trong năm mà thôi.

2 4

Love Ranking

(Đang ra)

Love Ranking

Keino Yuji

Và thế là bắt đầu một câu chuyện tình cảm hài hước, trong sáng với những diễn biến dồn dập, kể về hành trình của một anh chàng từ 'gà mờ' thành 'cao thủ' trong tình trường.

3 8

Yuusha Party wo Tsuihou sareta Beast Tamer, Saikyoushu no Nekomimi Shoujo to Deau

(Đang ra)

Yuusha Party wo Tsuihou sareta Beast Tamer, Saikyoushu no Nekomimi Shoujo to Deau

Suzu Miyama

Ẩn số lớn nhất?Cả Đội Anh Hùng không hề hay biết: Những chiến thắng vang dội trước đây của họ đều nhờ bàn tay vô hình của Rein!

28 56

TS Medic's Battlefield Diary

(Đang ra)

TS Medic's Battlefield Diary

Masa Kitama

Một cựu game thủ FPS chuyên nghiệp (♂) tái sinh trong một thế giới kỳ ảo có chút phép thuật… Chỉ để biết rằng thứ chào đón anh không phải là một cuộc sống như mơ, mà là một chiến trường lầy lội đầy đạ

60 659

Vol 1 - Chương 4.2: Liệu đi mua sắm với em gái kế có tính là hẹn hò không?

Dịch: Rin so cute

~

——Uwaaaaaaaaa mình lại thế nữa rồiiiiiiiiiiiiiiiiii

Yuuri gào thét trong lòng.

Lúc chọn tạp dề, cậu đã dịu dàng với cô biết bao—thậm chí còn mua tặng cô nữa.

Cô chỉ muốn thể hiện chút lòng biết ơn, nên mới lấy hết can đảm chủ động nắm tay cậu.

——Vậy mà tại sao—tại sao lại thành kiểu nắm tay của người yêu chứ?!

Cô đâu có cố ý làm vậy, nhưng đến khi nhận ra thì đã muộn mất rồi.

Lòng bàn tay cô bắt đầu đổ mồ hôi, và cô lo cậu sẽ thấy ghê tởm nó.

Dù vậy, người chủ động nắm trước là cô—mà giờ buông ra thì lại bất lịch sự. Dù cậu có tốt bụng đi nữa, thì cũng chẳng ai thấy dễ chịu với kiểu “lỡ tay” như vậy cả.

—Nhưng… đi với nhau thế này thật sự ổn sao…?

Cô đảo mắt nhìn quanh. Những người đang nắm tay nhau kiểu này đều là các cặp đôi. Không chỉ đơn giản là mấy cặp đôi—mà là mấy cặp đôi đang tình tứ công khai luôn ấy.

—Mình với Onii-san… giống như một cặp đôi á…?

Tim cô đập thình thịch, như thể đang làm chuyện gì đó sai trái. Dù không phải anh em ruột, thì hai người vẫn là “anh em”.

Với Yuuri, cậu là một cậu con trai dịu dàng mà cô mới gặp lại không lâu. Nhưng với Mahito, cô vẫn là “em gái”—dù ký ức có biến mất.

Cô không ngại tưởng tượng—Yuuri vốn là kiểu lãng mạn kín đáo—nhưng cô cũng biết rõ, trong thực tế thì không nên có cảm xúc như thế này.

Cô ngước lên nhìn gương mặt của Mahito.

“Anh cũng chưa từng đến mấy chỗ kiểu đó. Nghe hấp dẫn thật.”

…Trông cậu hoàn toàn bình thản.

Có lẽ cậu cũng hơi bất ngờ một chút—nhưng chỉ vậy thôi. Chắc trong mắt cậu thì cô chỉ là đang nghịch ngợm gì đó, không có gì đáng để bận tâm cả.

——Ugh, cảm giác như mình vừa thua vậy...

Trong khi cô thì tim đập loạn lên, lúng túng đủ đường, thì cậu lại điềm nhiên như không.

——Làm sao mới khiến Onii-san bối rối được đây? Đến nắm tay kiểu này mà anh còn không xi nhê gì...

Đáng tiếc là Yuuri chẳng nhận ra chút nào rằng thật ra Mahito cũng đang rất rối bời.

Nhưng nếu chỉ nắm tay mà không ăn thua...

——Hay là... thử khoác tay luôn nhỉ?

Không. Như vậy chắc chắn sẽ vượt quá giới hạn và thành ra... siêu sến súa.

Việc gì cũng phải có chừng mực. Chính cô cũng không thể vượt qua ranh giới đó được.

—Mà… sau vụ nắm tay này thì chắc cũng quá trễ để quay đầu rồi...

Liệu có nên tiến thêm bước nữa không?

—Ôm anh ấy… chắc là hơi quá rồi.

Không, làm thế chắc bị cho là con nhỏ dở hơi mất. Mà nếu thế thật thì cô không dám nhìn mặt cậu suốt nhiều tuần luôn mất.

Dù gì thì cô cũng từng đè cậu vào tường rồi còn nâng cằm nhìn mấy hôm trước—nhưng mà cái đó thì… không liên quan, không tính!

Thôi bỏ qua đoạn đó vậy.

Vậy thì... giờ sao đây?

“Chỗ này phải không?”

“À, đúng rồi.”

Trong lúc cô còn đang mải mê suy nghĩ, cả hai đã đến nơi. Ở gần cửa tiệm bày mẫu món ăn—một chồng pancake cao ngất ngư, trông chẳng khác gì một tòa tháp mini.

Nhìn thấy nó, đến cả Mahito cũng thoáng chần chừ.

“Ờm... nhìn thế này thì đúng là ăn một mình hơi bị căng.”

“Ừ-Ừm! đúng vậy!”

Ít nhất thì… có vẻ cậu cũng chịu vào tiệm cùng cô rồi. Còn chuyện làm sao khiến cậu lúng túng—thì cứ để sau, lúc ngồi vào bàn hẵng tính tiếp.

Bên trong quán cà phê khá đông—dù sao thì hôm nay là chủ nhật mà. Phần lớn khách là nữ giới, có kha khá cặp đôi, còn gia đình có trẻ nhỏ thì ít hơn.

Dù vậy, vẫn còn bàn trống, và hai người nhanh chóng được dẫn đến một bàn cạnh cửa sổ.

Rồi Mahito quay sang nhìn cô, vẻ hơi ngập ngừng.

“Ờm, Yuuri...?”

“Dạ? Có chuyện gì ạ?”

“À... anh nghĩ nếu mình còn nắm tay kiểu này thì chắc không ngồi xuống được đâu…”

Nghe vậy, Yuuri cúi xuống nhìn bàn tay mình.

Cô vẫn đang siết chặt tay cậu theo kiểu đan cả mười ngón như tình nhân.

“H-HỂ?!”

Cô hét lên một tiếng lạ đời, y như tận thế đến nơi, rồi lập tức buông tay và giật người ra sau.

“Shh! Mình đang trong quán đó.”

“V-Vâng...”

Trong khi Yuuri đỏ mặt đến mức không thể tả, thì Mahito lại bình tĩnh đến kỳ lạ.

Cô vội tiến tới và ngồi xuống ghế.

Nhưng vì quá xấu hổ, đến cả nhìn thẳng vào mắt cậu cũng không dám.

Còn Mahito thì quay ra nhìn qua cửa sổ, gương mặt điềm nhiên. Nhìn kỹ thì trông hơi cứng đờ—có khi nãy giờ cậu cũng ngượng thật ấy chứ?

Khi bắt gặp ánh mắt cô, cậu quay lại mỉm cười.

“C-Cao kiểu này cũng hơi sợ ha?”

“V-Vâng… mình cũng đang ở tầng tám mà…”

Thì ra vẻ căng thẳng ấy là vì độ cao.

——Nhưng sao vẫn thấy như mình vừa thua nhỉ…?

Không được, nhất định phải khiến cậu lúng túng. Đây là trận chiến. Cô không thể cứ thua mãi như thế được.

Dù mục tiêu ban đầu đã lệch khỏi quỹ đạo từ lâu, Yuuri vẫn hoàn toàn không hề nhận ra điều đó.

 

 

—Tại sao mình lại bối rối đến mức này chỉ vì em gái thôi chứ...?

Mahito cố hết sức để không co người lại và úp mặt vào tay.

Rốt cuộc, Yuuri vẫn chưa buông tay cậu ra cho đến khi cả hai cùng ngồi xuống. Cô đã giật bắn mình khi cậu chỉ ra điều đó—có lẽ là vì cô quên mất nửa chừng.

—Chẳng lẽ chỉ có mỗi mình mình đang rối trí thôi sao...?

Việc nắm tay đã đủ bất ngờ rồi—nhưng đó không phải thứ duy nhất khiến cậu rối bời.

Chẳng hạn, còn có cả mùi hương nữa.

Việc ở đủ gần để nắm tay khiến cậu cảm nhận được hương thơm nhè nhẹ, tươi mát và ngọt dịu từ cô.

Có lẽ là từ dầu gội hay gì đó—không phải nước hoa. Cô có dầu gội và dầu xả riêng, và trên kệ trong phòng tắm thì đầy những chai dầu dưỡng tóc và sản phẩm dưỡng da mà cậu còn chẳng biết dùng thế nào.

Chắc là một trong số đó thôi… nhưng dù là gì đi nữa, nó có mùi như con gái.

Rồi còn cả mái tóc bạc của cô cứ lướt nhẹ qua tay cậu khi cả hai cùng đi nữa.

Mềm mượt, bóng bẩy, và thẳng đến tận ngọn—chắc chắn cô chăm sóc tóc rất kỹ. Đuôi tóc chạm nhẹ và gợn qua mu bàn tay cậu khiến cậu càng khó giữ bình tĩnh hơn.

Đã thế, quán cà phê còn toàn là các cặp đôi.

Dù rằng cô là em kế của cậu, thì việc giả vờ như không cảm thấy gì trong tình huống này cũng chẳng dễ chút nào.

...Không, nếu đó là Yuuri ngày xưa, thì đã chẳng có vấn đề gì. Cùng lắm là thấy hơi gượng gạo một chút thôi.

Nhưng Yuuri bây giờ thì chẳng còn chút ký ức nào về mối quan hệ căng thẳng giữa hai người, và vẫn cứ vô tư bám lấy cậu như không có chuyện gì.

Yuuri hiện tại không hề biết cậu là ai.

Cô cũng không có quan hệ máu mủ gì với cậu cả.

Cô là một cô gái hoàn toàn khác với người em gái mà cậu từng biết.

Thế nhưng—cô vẫn là em gái của cậu.

Cậu biết điều đó. Trong đầu thì cậu hiểu rõ.

Nhưng trái tim thì chẳng quan tâm mấy chuyện đó, nó cứ đập rộn lên như thường.

—Chắc mình vẫn chưa sắp xếp lại được cảm xúc của mình rồi...

Dù có cố suy nghĩ một cách lý trí thì đây cũng không phải chuyện mà cậu có thể giải quyết ngay lập tức.

Thế nên, tất cả những gì cậu có thể làm là tiếp tục giả vờ ngắm phong cảnh bên ngoài cửa sổ, như thể nó thật sự khiến cậu hứng thú lắm vậy.

"Onii-san, cái bánh kếp ổn với anh chứ?"

"À, ừ. Anh cũng không rành mấy món này, nên em chọn gì cũng được."

Trong khi Mahito còn đang bối rối, Yuuri đã điềm nhiên gọi luôn cả đồ uống lẫn bánh.

Là một nữ sinh cao trung năng động, Yuuri gọi món ở những nơi như thế này trông rất thành thạo.

Mahito liếc nhìn thực đơn cho chắc. Giá hai phần bánh và hai ly nước gần bằng cái tạp dề họ vừa mua. Đây rõ ràng không phải kiểu quán mà người ta có thể ghé vào một cách bốc đồng.

Nếu cậu có thể thản nhiên thanh toán ở đây, có khi trông cũng ra dáng một người anh đáng tin cậy lắm—nhưng phần lớn tiền của cậu đã bay theo cái tạp dề lúc nãy rồi. Nếu Yuuri không gợi ý chia đôi tiền, thì chắc cậu còn chẳng dám bước vào quán.

—Có lẽ đến lúc mình nên kiếm việc làm thêm thật rồi...

Khi còn loanh quanh ở nhà chơi game, tiền tiêu vặt của cậu vẫn đủ xài. Nhưng giờ thì cậu đã bắt đầu ra ngoài, vào cửa hàng này quán nọ, và rõ ràng chừng đó không thể đủ nữa.

Cậu cũng không biết mình sẽ còn đi chơi với Yuuri bao nhiêu lần nữa, nhưng nếu có dịp như thế xảy ra, cậu không muốn phải là người nói câu: “Anh không đi được—hết tiền rồi.”

Trong lúc Mahito còn đang suy nghĩ mông lung, Yuuri bất chợt lên tiếng.

"Onii-san, anh đã từng đi làm thêm bao giờ chưa?"

"Hả?"

Mahito suýt nữa thì giật nảy người. Cảm giác như cô vừa đọc được suy nghĩ của cậu vậy.

"À-À, chưa. Sao em lại hỏi thế?"

"Thì, giờ em đã lên cao trung rồi, nên em nghĩ là mình cũng nên thử đi làm một chút..."

Cô vừa nói, vừa liếc xuống bảng thực đơn gần đó—nơi có một tấm biển ghi “Đang tuyển dụng!”

Xem ra cô cũng đang nghĩ y hệt như cậu.

Mahito khoanh tay lại, cân nhắc chuyện đó.

"Ừm... Mấy đứa bạn hồi năm nhất của anh cũng từng thử đi làm thêm. Có người bảo vui, nhưng cũng có người gặp đủ chuyện khó khăn. Chắc cũng tùy loại công việc hợp với mỗi người nữa."

Cậu ghét cái cảm giác phải nói “bạn hồi năm nhất” như thể mọi chuyện đã là quá khứ.

Cửa hàng tiện lợi, quán ăn gia đình, bốc vác, giao hàng—không việc nào là nhẹ cả.

"Anh nghĩ đi làm cũng tốt đấy, nhưng nên cẩn thận chọn chỗ làm."

Nói rồi, cậu gấp tờ thực đơn lại.

Chẳng việc gì phải căng thẳng chuyện tiền nong lúc sắp được ăn ngon cả.

"Trước mắt thì cứ chia đôi chi phí mỗi khi đi chơi là được."

Nghe cậu nói vậy, Yuuri chớp mắt ngạc nhiên.

"Khoan đã, ý anh là... mình sẽ còn đi chơi nữa á?"

"Ừ-Ừm, nếu em không thấy phiền thì... ý anh là..."

Vô thức, cậu đã nói như thể việc cả hai sẽ tiếp tục đi chơi là điều hiển nhiên.

Nhưng gương mặt Yuuri thì sáng bừng với một nụ cười rạng rỡ.

"Em thích lắm! Nhất định mình phải đi chơi nữa nhé!"

Thấy cô nghiêng người về phía trước đầy háo hức, Mahito bất giác cũng mỉm cười đáp lại.

"Ừ, vậy đi."

Trong lúc hai người trò chuyện, món ăn được mang ra.

"Uầy..."

"Uầy..."

Cả hai cùng thốt lên đầy kinh ngạc, gần như đồng thanh.

Trước mặt họ là một tháp bánh kếp năm tầng, tầng dưới to hơn tầng trên, xen giữa là lớp kem tươi đặc mịn và những quả mọng đủ sắc màu. Ở đỉnh là một viên kem lạnh đang bắt đầu tan chảy vì nóng, kéo theo từng dòng mật ong đặc sánh trôi xuống xung quanh bánh.

Trông trên quầy trưng bày đã thấy ấn tượng rồi, nhưng khi thực sự bày ra trước mặt, lại còn kèm theo hương thơm ngào ngạt như thế, thì đúng là choáng ngợp thật.

Có hai bộ dao nĩa được chuẩn bị sẵn, nhưng cả hai đều chẳng biết phải bắt đầu từ đâu.

Mahito còn đang chần chừ, thì Yuuri đã chủ động ra tay trước.

"Đ-Để em cắt cho."

"Ừ-Ừm, làm ơn nhé."

Không thể cứ thế mà cắt đôi bánh được. Bắt đầu từ tầng trên cùng nhỏ nhất, Yuuri cẩn thận chia thành bốn miếng. Miếng bánh đủ nhỏ để ăn trong một lần.

Nhưng rồi, với một miếng bánh xiên sẵn trên nĩa—Yuuri lại làm một chuyện hoàn toàn ngoài dự đoán.

"Nè, Onii-san."

"...Hở?"

Chẳng hề do dự, cô đưa thẳng nĩa về phía cậu như thể đang nói, Đây, nói ahh nào.

——Xe của em ấy không có phanh à?! Chỉ có mỗi chân ga thôi sao?!

Cậu nghẹn lại, nuốt luôn những lời định nói và khẽ lắc đầu.

Ngay lúc cậu tưởng mình đã lấy lại bình tĩnh, cô lại tung cú đòn tiếp theo. Đầu óc cậu như quay cuồng vì cú sốc.

——Bình tĩnh. Trước hết là... anh em với nhau có ai làm trò “nói ahh nào~” không hả?!

Ý mình là... có ai làm vậy thật không?

Hồi tiểu học thì còn hiểu được, nhưng giờ cả hai đã là học sinh cao trung rồi. Một cậu con trai và một cô gái tuổi teen mà làm mấy trò kiểu đó—dù là anh em ruột đi nữa—thì cũng đâu giống trẻ con đùa nghịch nữa.

Không thể hiểu nổi tình huống này, cậu nhìn sang Yuuri đầy hoang mang.

Mặt cô đỏ bừng, còn tay cầm nĩa thì run run. Nhìn kỹ, cậu còn thấy mắt cô đang ầng ậc nước.

Nếu em ngượng đến vậy thì đừng cố quá chứ!

——Tại sao em ấy lại làm chuyện kỳ lạ như vậy cơ chứ?

Và chính xác thì cô đang cảm thấy thế nào?

——Vì mình là anh trai, còn Yuuri là em gái mình...!

Dù vậy, cô ấy cũng phải hiểu rõ là hai đứa chỉ là anh em kế thôi chứ.

Không đời nào cô ấy lại thật lòng muốn hành động như một cặp đôi.

Vậy thì... rốt cuộc cô ấy đang nghĩ gì?

Khi cậu còn đang rối bời với đủ thứ câu hỏi, Yuuri vẫn tiếp tục đưa miếng bánh đến sát miệng cậu, rõ ràng là sẽ không chịu bỏ cuộc trừ khi cậu chịu ăn.

——Thôi kệ. Muốn ra sao thì ra!

Mahito buông xuôi, hé miệng ra.

“A~hm!”

Khoảnh khắc cắn vào miếng bánh, lớp kem mát lạnh và bánh nóng hổi như hòa quyện, tan ra trên đầu lưỡi. Chắc hẳn nó rất ngọt và ngon tuyệt—nhưng thật lòng mà nói, cậu chẳng cảm nhận được mùi vị gì cả.

p211.png

Không đời nào cậu có thể nhìn thẳng vào mặt em gái kế được vào lúc này—nhưng chính Yuuri cũng chỉ dám nhìn chằm chằm xuống sàn, ánh mắt đảo loạn xạ.

Sau khoảng mười giây cố nuốt miếng bánh trong miệng, Mahito cuối cùng cũng cất tiếng hỏi điều mình vẫn thắc mắc nãy giờ.

“…Ờm, cái vụ ‘nói ahh~’ vừa rồi là sao vậy?”

Đây là chuyện cậu thật sự cần làm rõ.

Đúng là có lúc cứ thuận theo tình huống thì sẽ dễ hơn—nhưng đây tuyệt đối không phải một trong số đó.

Thiệt tình, mình chẳng hiểu nổi nữa, chịu hết nổi rồi…!

Yuuri liếc lên nhìn cậu một cách bối rối, rồi hỏi nhỏ:

“…Ờm… tim anh có đập nhanh hơn không?”

“Ừm… có.”

Thấy cậu thành thật gật đầu, Yuuri bỗng ưỡn ngực ra đầy tự hào, chẳng rõ là vì cái gì.

“Vậy nghĩa là em thắng rồi.”

“Cuộc thi kiểu gì vậy chứ?!”

Cuối cùng thì cậu cũng không thể kìm được mà lên tiếng, Mahito nhìn Yuuri đan các ngón tay của cô xen kẽ vào nhau và lẩm bẩm với vẻ hờn dỗi.

“Vì… lúc nãy chúng ta có nắm tay nhau, vậy mà em lại làm mọi thứ rối tung lên…”

“Thì…ừ.”

Tốt. Hóa ra là em ấy cũng xem chuyện đó là một sai lầm.

Hiểu được điều đó, Mahito cũng dịu lại—Nhưng Yuuri lại liếc sang với vẻ mặt chẳng vừa ý chút nào.

“Em cảm thấy bối rối, còn anh thì cứ như chẳng có chuyện gì xảy ra, thật là bực mình mà...”

Mahito gần như ngã mặt xuống bàn.

— Thế nên em mới làm cái trò ‘nói ahh nào!’ kia à, có hơi quá không đấy?

Rõ ràng là, cô vốn không phải kiểu người hay quan tâm đến việc công bằng khi thi đấu trong các trò chơi. Giờ nghĩ lại thì, hồi nhỏ, cô luôn kiên quyết không chịu dừng lại cho tới khi thắng mỗi khi hai đứa chơi cùng nhau.

Mahito cảm thấy bất ngờ, nhưng Yuuri thì lại cười rất hài lòng.

“Dù sao thì em cũng rất vui vì thấy được vẻ mặt đó của anh.”

“Anh rất vui khi nghe điều đó… Anh nghĩ thế?”

“Ít nhất thì em cũng thấy rất hài lòng.”

“Anh hiểu rồi.”

Trong khi đó, mình thì hoàn toàn kiệt sức cả về thể chất lẫn tinh thần.

——Mà nếu mà em ấy vui, thì cũng chẳng sao cả.

Mahito che mặt, cậu trêu với vẻ mặt mỉa mai.

“Thế mà anh lại cảm thấy lo lắng lắm đấy, có khi nào anh quá nhạy cảm không nhỉ?”

“Khoan đã, thật à?”

Yuuri có vẻ thích thú hơn là ngạc nhiên, còn Mahito thở dài.

“Ai mà lại không giật mình khi bị nắm tay kiểu đó chứ.”

“Ý em ko hẳn là vậy…”

Yuuri phụng phịu, má cô phồng lên vì không hài lòng. Cuối cùng cũng khiến Mahito bật cười.

Rồi cậu chợt nhận ra đĩa bánh kếp vẫn còn nguyên trên bàn. Cậu chợt nhớ ra là mình còn phải cắt một ít ăn cho xong.

“Cái bánh kếp này thật sự ngọt quá, nhưng cũng rất ngon.”

“Đúng không? Em rất hạnh phúc vì cuối cùng cũng được ăn nó.”

Nhìn thấy nụ cười vui vẻ của em gái, Mahito cảm thấy hơi ấm chạy lên người.

...Ừm, khoảng cách như này mới đúng.

Cậu gật đầu, như thể đồng tình với một bữa trưa hamburger tiêu chuẩn vậy. Đây mới là khoảng cách giữa anh em.

Lần đầu tiên sau một khoảng thời gian dài, Mahito cảm thấy có thể thật sự được ăn uống trong yên bình.

Một lúc sau, cả hai đã đánh bay đĩa bánh kếp khổng lồ, bụng no căng và dường như cũng chẳng cần phải ăn gì thêm nữa.

“Anh đi toilet một chút.”

“Okay!”

Mahito vỗ bụng, đứng dậy và tìm nhà vệ sinh.

Yuuri nhìn cậu, trông cô có vẻ chẳng còn chút sức lực nào. Có phải là con gái ăn nhiều bánh ngọt như vậy sẽ dễ bị béo không nhỉ...?

Trong quán cà phê không có nhà vệ sinh, nên cậu phải tìm đến cái nhà vệ sinh ở khu khác trong khu mua sắm.

Khi cậu đang đi theo biển hướng dẫn, đột nhiên có một giọng nói vang lên từ phía sau.

“—Oh, Utsurugi-kun?”

“Hả? À, Himemiya-san?”

Khi quay lại, cậu nhìn thấy Himemiya đang đứng đó.

Cô mặc một chiếc áo len khoác ngoài váy liền, chắc cô cũng đang đi mua sắm. Đây là lần đầu tiên cậu thấy cô mặc thứ gì đó khác đồng phục, nên thoạt đầu cậu đã không nhận ra cô. Mãi đến khi nhìn thấy cặp kính đặc trưng và nghe được giọng nói quen thuộc ấy, cậu mới nhận ra cô là ai.

Hôm nay mái tóc mái dài được cô kẹp gọn sang một bên, để lộ gương mặt rõ ràng hơn. Khi vẻ ngoài không còn bị che khuất, cô toát lên một nét đẹp dịu dàng nhưng âm thầm tỏa sáng.

—— Thật lòng mà nói, phải chi Azumagi-kun được thấy diện mạo này...

Dù sao thì, cô vẫn là người bạn cùng lớp luôn sẵn lòng giúp đỡ cậu. Mahito mỉm cười lịch sự với cô.

“Lần đầu tiên tụi mình tình cờ gặp nhau ngoài trường nhỉ. Cậu cũng đang đi mua sắm hả Himemiya-san?”

“Đ-Đúng vậy…”

Himemiya thoáng ngập ngừng, trông như có chút bối rối khi trả lời.

Không hẳn là cô không muốn gặp cậu vào ngày nghỉ… chỉ là, trông cô như đang mang theo chút cảm giác tội lỗi nào đó.

Mặc dù mình chẳng hiểu sao cô ấy lại cảm thấy tội lỗi… nhưng nhìn cô ấy thì trông cứ như đang thấy tội lỗi thật.

Khi cậu đang hơi nghiêng đầu, Himemiya đưa tay lên che miệng như thể đang do dự điều gì đó. Rồi sau một thoáng lấy hết dũng khí, cô cất lời:

“Ờm… cậu có thể dành cho tớ một chút thời gian được không? Có chuyện này… tớ thật sự muốn nói với cậu.”

“…Hở?”

Lần đầu tiên trong đời cậu nghe thấy những lời như thế, khiến Mahito như hóa đá. Có lẽ chẳng mấy cậu con trai nào giữ được bình tĩnh trong tình huống này.

—— Đ-Đợi đã—đây chẳng phải là lời tỏ tình sao?!

Cú sốc bất ngờ đến mức khiến cậu quên luôn cả việc đang buồn đi vệ sinh.

—— T-Tệ rồi! Mình đã có Yuuri—à không, ý mình là… Azumagi-kun mới là người thích Himemiya-san cơ mà…!

Cậu quay đầu nhìn lại phía quán cà phê.

Cậu đã để em kế lại trong tiệm bánh kếp, nhưng cậu chẳng tài nào thốt được lên nên câu “Xin lỗi, giờ tớ đang không ko rảnh” cho được.

Khẽ gật đầu, cậu bước theo Himemiya khi cô lặng lẽ tiến về phía góc tường, nơi khuất tầm nhìn của mọi người.

Dù vẫn còn hơi bối rối, Mahito cố gắng trấn tĩnh lại và hỏi:

“V-Vậy… cậu muốn nói chuyện gì với tớ vậy?”

Tất cả những gì cậu có thể làm chỉ là cố gắng trả lời một cách chân thành.

Khi cậu cất lời, Himemiya dường như đang vật lộn để tìm ra câu chữ, đôi môi cô mím chặt lại.

Nếu dễ nói đến vậy, chắc cô ấy đã làm từ lúc ở trường rồi. Dù Azumagi cứ chen ngang thật đấy, nhưng vẫn có vài lúc cô ấy có thể lên tiếng mà.

Dẫu vậy, sự im lặng cũng không kéo dài lâu.

“Ơ… Ưm…”

Ngay khoảnh khắc cô gái rụt rè ấy cuối cùng cũng gom đủ can đảm—

—Bất chợt, có gì đó kéo chặt lấy cánh tay cậu.

Himemiya khẽ hít một hơi đầy kinh ngạc.

Khi quay lại, cậu thấy Yuuri đang đứng đó, đôi mắt cô lấp lánh nước, má phồng lên đầy giận dỗi.

“Hả? Yuuri…?”

“Anh đang làm gì vậy, Onii-san?”

Trước khi cậu nhận ra, khoảng thời gian cậu rời khỏi bàn để “đi vệ sinh” đã kéo dài quá mức..

—Ờ thì… đúng là bị bỏ lại một mình trong quán lâu thế này thì em ấy sẽ giận rồi!

Thế nhưng, Yuuri lúc này lại không mang vẻ sắc sảo thường thấy. Biểu cảm của cô giống một thiếu nữ tuổi teen bình thường hơn—và lạ thay, khi cô trừng mắt nhìn cậu như vậy, trông lại… đáng yêu một cách kỳ lạ.

p219.png

“Xin lỗi! Anh chỉ tình cờ gặp một người bạn cùng trường thôi…”

“Nó trông đâu có giống một cuộc trò chuyện bình thường giữa bạn bè với nhau.”

À thì… cô nói cũng không sai.

Ngay cả Mahito cũng chẳng nghĩ cuộc trò chuyện vừa rồi mang chút không khí nào của một cuộc gặp gỡ bạn bè thông thường cả.

—Nhưng mình đâu thể nói thẳng ra nó là một thứ như kiểu một lời tỏ tình chứ!

Giờ thì cậu biết phải giải thích ra sao đây?

“K-Không phải như em nghĩ đâu! Đúng không, Himemiya-san?”

Bị làm cho luống cuống bởi cơn giận của Yuuri, cậu quay sang Himemiya tìm kiếm sự giúp đỡ, ánh mắt gần như đang khẩn cầu.

Nhưng Yuuri lại khẽ nghiêng đầu, giọng lạ lẫm:

“Hả? Himemiya…?”

Nhưng cậu chẳng còn thời gian để gặng hỏi thêm.

“…Khoan, Himemiya-san?”

Vì lý do nào đó, sắc mặt Himemiya bỗng tái nhợt, toàn thân cô run rẩy. Trông cô như sắp bật khóc bất cứ lúc nào—và ánh mắt ấy đang khóa chặt lấy Yuuri.

—Không lẽ… cô ấy biết ‘mặt sắc sảo’ của Yuuri?

Nhưng ngay cả như thế, phản ứng này vẫn quá mức bất thường.

“T-Tớ xin lỗi…”

Như thể sự sợ hãi đã lên đến đỉnh điểm, Himemiya bỗng òa khóc.

“C-Cá—? C-C-Chuyện gì vậy?!”

“T-T-Tớ đã làm gì sai sao?!”

Hai anh em kế đang cùng lúc hoảng loạn thì—

“Bọn mày đang làm gì Yui thế hả?!”

Một tiếng quát vang lên từ phía sau. Khi cả ba quay lại, một chàng trai đang lao nhanh tới với vẻ mặt giận dữ.

Theo bản năng, Mahito bước lên trước che chắn cho Yuuri và Himemiya—để rồi nhận ra mình biết người này.

“Hả? Azumagi-kun?”

“Khoan… Utsurugi?”

Người vừa xuất hiện không ai khác ngoài Azumagi Ritsuto—người bạn duy nhất trong lớp của Mahito.

Lao vào như thể cậu chuẩn bị đánh nhau, Azumagi đảo mắt giữa Mahito, Yuuri và Himemiya, rồi đứng ngẩn tò te ra.

“Ờ… rốt cuộc chuyện quái gì đang xảy ra vậy?”

“Thành thật thì… tớ cũng chẳng biết nữa…”

Dù sao thì cái khoảnh khắc khắc tỏ tình đã hoàn toàn bay biến.

Himemiya giờ đang bám chặt lấy áo Azumagi như tìm kiếm chỗ dựa.

Mahito vốn tưởng mình hiểu rõ tình cảm Azumagi dành cho Himemiya, nhưng tình huống này lại khiến cậu cảm thấy một cảm giác kỳ lạ, khó tả—như thể vừa bị lừa vậy.

Một lúc sau, Azumagi nhẹ nhàng đặt tay lên vai Himemiya.

“Yui, có chuyện gì thế? Họ làm cậu khóc à?”

“K-Không… Ritsuto-kun… Là lỗi của tớ, tớ…”

Mahito chớp mắt.

Cậu từng nghĩ Azumagi thích Himemiya, nhưng không ngờ họ lại thân thiết đến mức gọi tên nhau như thế này.

Khoảng cách giữa hai người lúc này cũng quá gần rồi đi.

Mahito và Yuuri khẽ liếc nhau, rồi Himemiya ngẩng đầu lên.

Bất ngờ, cô cúi gập người thật sâu.

“Tớ xin lỗi! Hôm đó… tớ cũng có mặt trên chiếc xe!”

“…Hả?”

Mahito tròn xoe mắt trước lời nói bất ngờ ấy. Azumagi cũng chẳng kém phần sửng sốt, đứng ngẩn ra với cái miệng há hốc.

Khi cậu còn đang sững sờ, Yuuri đã thì thầm bên tai cậu:

(Onii-san… nhớ chứ? Himemiya-san… hôm xảy ra tai nạn, cô ấy cũng ở đó.)

“…À!”

Cuối cùng cũng nhớ ra.

Lúc Yuuri bị xe tông, họ của tài xế chính là Himemiya. Bao nhiêu chuyện dồn dập sau đó khiến chi tiết ấy hoàn toàn trôi tuột khỏi trí nhớ của cậu.

Chắc hôm đó cả gia đình họ đang đi đâu đó—giờ nghĩ lại, cậu mơ hồ nhớ có người bước xuống từ hàng ghế sau.

Nhưng lúc đó em gái cậu bị tông. Lúc đó cậu nào có tâm trí để ý gương mặt ai khác ngoài người cầm lái. Vậy mà Himemiya thì đã thấy tất cả.

…Trời lại tối nữa. Mình cũng chẳng có cách nào nhận ra cậu ấy.

Nhưng thử nghĩ mà xem, việc em gái của bạn cùng lớp chính là người bị tai nạn mà mình có liên quan—điều đó vượt xa mức “ngượng ngùng”, nó hẳn là một sự ám ảnh.

—Thì ra đây chính là điều cô ấy lo lắng bấy lâu nay.

Vẫn cúi đầu, Himemiya nói tiếp:

“Hôm đó… chắc ba tớ không kịp phanh là do tớ đang nói chuyện với ông ấy. Nên…ít nhất tớ chỉ muốn nói lời xin lỗi. Nhưng lúc em gái cậu còn đang hồi phục, tớ nghĩ nếu nói ra thì chỉ khiến mọi thứ tệ hơn thôi…”

Giờ nhớ lại, Himemiya từng chủ động bắt chuyện với cậu ngay sau khi Yuuri xuất viện. Có lẽ khi ấy, cô đã đợi mọi chuyện bên này lắng xuống.

Mahito đưa tay che mặt.

—Hóa ra ‘lời tỏ tình’ mình tưởng… lại là chuyện này sao?!

Cậu đã chuẩn bị tinh thần để nhận lời bày tỏ tình cảm của cô, giờ cậu chỉ muốn độn thổ vì cảm giác xấu hổ.

Dù vậy, Himemiya cũng đã lấy hết can đảm để nói ra. Mahito gượng cười:

“Himemiya-san, đừng bận tâm về nó nữa. Yuuri cuối cùng cũng bình an, thật lòng tớ nghĩ lỗi nhiều hơn là ở phía bọn tớ. Đúng không, Yuuri?”

“Vâng. Em xin lỗi vì rắc rối mà tụi em đã gây ra.”

Yuuri thì điềm tĩnh hơn Mahito, khẽ cúi đầu thật lễ phép.

Cô là người đã băng qua đường, và ngoài việc mất trí nhớ tạm thời, chẳng còn di chứng gì.

Mặc dù việc mất trí nhớ ấy vốn chẳng trực tiếp gây ra do tai nạn, và nhà Himemiya thì lo liệu gần như mọi chuyện sau đó. Nếu phải nói, thì họ mới là người phải chịu thiệt.

Nhưng vẫn còn điều Mahito muốn hỏi:

“Ờm… hai cậu… thân nhau nhỉ?”

Nghe vậy, Himemiya và Azumagi nhìn nhau rồi gật đầu.

“Bọn tớ chỉ đi mua sắm cùng nhau thôi… nhưng tớ đã quen Ritsuto-kun từ hồi mẫu giáo.”

“Yui, đó gọi là bạn thuở nhỏ đấy.”

Vậy là họ thật sự đang hẹn hò.

Mahito cảm giác sức lực tan biến.

—Vậy sao nãy không thể hiện rõ ra chút đi hả trời?!

Cứ nghĩ mình được tỏ tình, cuối cùng cậu đã tự biến mình thành trò cười.

Cậu lắc đầu, lấy lại bình tĩnh:

“Như tớ đã nói, đừng bận tâm nữa. Yuuri bây giờ hoàn toàn ổn rồi.”

“…Nhưng…”

Himemiya vẫn có vẻ do dự.

Trước khi cô kịp nói gì, Azumagi đã lên tiếng:

“Tớ nghe nói em gái cậu… vẫn còn một vài di chứng?”

“À…”

Chuyện này vốn chưa kể rõ với ai, mà nói ra càng khiến người khác lo hơn.

—Nhưng mất trí nhớ đâu phải thứ có thể tùy tiện đem ra nói với mọi người…

Trong lúc Mahito lúng túng tìm lời, Yuuri đáp thay:

“Em ổn. Em vẫn sống như trước thôi.”

Giọng điềm tĩnh ấy khiến cả Azumagi lẫn Himemiya đều nhẹ nhõm.

“Vậy à… xin lỗi vì đã lỡ lời.”

“Không sao mà.”

Rồi cả hai quay lưng rời đi.

Khi bóng họ xa dần, Yuuri ghé sát tai cậu, thì thầm:

(Onii-san, hai người đó… đang hẹn hò hả?)

Chỉ cần nhìn thôi, ngay cả người lần đầu gặp cũng có thể nghĩ vậy. Mahito chỉ khẽ gật, dù lòng vẫn đầy tò mò.

(Ừ… trông cũng giống thế nhỉ?)

Nói vậy thôi, chứ hai người họ cũng có nắm tay hay gì đâu. Azumagi thì trước giờ chưa từng tỏ ra chủ động đến mức ấy.

Nếu có gì để so sánh, họ trông giống anh em ruột hơn.

——Trên tình bạn, nhưng lại không phải người yêu… có khi mối quan hệ của họ là thế?

Cậu chỉ muốn đứng từ xa, âm thầm cổ vũ cho cả hai.

Nghĩ một lát, cậu khẽ đáp:

(À thì, hãy để họ tự tiến lên theo nhịp điệu của họ đi. Mình cũng không nên xen vào.)

Mahito cũng tò mò lắm, nhưng vì thể diện của bạn, cậu đành khuyên bản thân kiềm chế lại.

Rồi cậu liếc sang Yuuri, có chút áy náy:

“Ờm… xin lỗi vì chuyện khi nãy.”

“Về cái gì ạ?”

“Chuyện trí nhớ ấy. Anh không kể thẳng, nhưng cũng ám chỉ là di chứng rồi, khiến em phải đỡ lời cho anh…”

Cuối cùng, Yuuri mới là người giải vây.

Nhưng cô chỉ lắc đầu như chẳng có gì. Mái tóc bạc óng ánh khẽ lay động, khiến Mahito lỡ nhìn đến ngẩn ngơ.

“Không sao đâu. Em hiểu rằng anh không thể nói gì mà, Onii-san.”

Rồi, chẳng hiểu sao, cô bỗng vòng tay ôm chặt lấy cánh tay cậu.

—Sao lúc nào cũng thành ra thế này vậy trời!?

Trước khi cậu kịp phản ứng, Yuuri đã nói tiếp:

“Em sẽ cố gắng… để có thể thân thiết hơn với anh giống như ‘em’ của trước kia đã từng!”

Nhận ra mình đang làm gì, cô vội buông tay, ánh mắt đầy bối rối:

“Nên… từ giờ mong anh chiếu cố cho em nhé.”

Lời ấy khiến Mahito ngẩn người.

—Đúng vậy… Yuuri bây giờ đâu cần phải giống hệt Yuuri của trước kia…

Không phải cậu muốn cô y hệt, nhưng có lẽ trong tiềm thức, cậu vẫn đang chồng hình ảnh hai người lên nhau.

Đây là cô em gái không nhớ gì về cậu.

Và cũng là cô em gái mà cậu chưa kịp làm hòa.

Sự tiếc nuối ấy, cậu phải là người đối diện và chấp nhận nó.

Có lẽ… đó mới là ý nghĩa thật sự của việc đón nhận những gì mình có.

Vì thế, lần này, Mahito là người đưa tay ra trước:

“Anh chẳng phải người anh trai giỏi giang gì cả, nhưng anh sẽ cố hết sức. Chúng ta cùng hòa hợp nhé?”

“Em nghĩ anh đã làm rất tốt rồi.”

Yuuri nắm lấy tay cậu.

Lần này, nó chính xác là một cái nắm tay bình thường.

“Onii-san, vẫn còn vài cửa hàng em muốn ghé.”

“Đi đâu cũng được. Hôm nay anh dành trọn cả ngày cho em mà.”

“Hehe. Vậy thì tiếp theo—”

Khi hai anh em rời khỏi trung tâm thương mại, mặt trời đã bắt đầu lặn.