Dịch: Rin so cute
~
“Hả? Không có tên anh ấy ở đây…”
Trong danh bạ LIME, tên anh trai cô đã biến mất.
——Dù tên ba mẹ vẫn còn hiện rõ ràng như thế mà…
Cô vẫn thấy những người khác trong gia đình—chỉ riêng thông tin liên lạc của người anh trai ấy là chẳng thấy đâu.
Khi Yuuri còn đang nhìn chằm chằm vào màn hình đầy hoang mang, Yamanashi nghiêng đầu thắc mắc:
“Sao thế?”
“Ừm, hình như có ai đó biến mất khỏi danh bạ LIME của tớ…”
“Gì cơ? Cậu đổi điện thoại à?”
“Không… tớ có đổi gì đâu…”
Yuuri đã dùng chiếc điện thoại này từ mùa hè năm hai sơ trung. Và kể từ đó đến nay, cô chưa từng đổi máy. Lúc đó, tất cả thông tin người thân trong gia đình đã được lưu hết vào rồi.
Yamanashi chạm ngón tay lên môi, lẩm bẩm như đang suy ngẫm.
“Có khi nào cậu lỡ tay xóa mất không? Hoặc là chỉ lưu số mà quên lưu vào danh bạ chẳng hạn?”
“Tớ không nghĩ vậy…”
Nhưng thực ra thì—cô không nhớ nổi. Nên cũng chẳng thể chắc chắn được điều gì.
——Có khi nào, lúc đó anh ấy không có ở đó khi mình lưu số của mọi người lại…?
Nếu đúng là thế, lẽ ra sau đó cô vẫn có rất nhiều cơ hội để lưu lại.
“Hmm… hay là cậu thử hỏi trực tiếp ảnh xem? Hoặc hỏi ai đó có số ảnh chẳng hạn?”
“À, không sao đâu. Tớ có thể hỏi nếu tớ muốn mà.”
“Okay.”
Thấy Yamanashi tỏ ra nghiêm túc lo lắng như thế, Yuuri vội vàng trấn an.
Cô vẫn chẳng hiểu vì sao số điện thoại của cậu biến mất—nhưng cũng chẳng có gì nghiêm trọng cả. Về nhà hỏi là xong.
Lúc đó, cô cũng không nghĩ ngợi gì thêm nữa.
◇
“Ể… sao Azumagi-kun lại ở đây nữa vậy?”
Trường đã tan. Vì một lý do nào đó, Mahito lại thấy mình đang đi lòng vòng trong trường cùng Himemiya và Azumagi.
Cậu đã thú thật là mình đang gặp rắc rối trong việc theo kịp bài vở, và thật bất ngờ, Himemiya đã ngỏ lời muốn kèm cho cậu.
Trên đường đến thư viện, không biết bằng cách nào, Azumagi cũng nhập hội đi cùng lúc nào chẳng hay.
——Mong là Yuuri đi về nhà an toàn…
Cô ấy đã đi đi lại lại giữa ga tàu và trường vài lần trước khi nhập học rồi, và dường như cũng đã có bạn thân. Chắc là không lạc đâu nhỉ.
Nhưng dù sao thì, hôm nay mới là ngày đầu tiên thực sự đến trường—và để ngừng lo nghĩ thì nói dễ hơn làm.
Đúng lúc Mahito đang mải miết suy nghĩ, Azumagi bỗng quàng tay qua vai cậu như hai chiến hữu thân thiết.
“Tại sao tớ ở đây á? Ờ thì, ban đầu tớ định rủ cậu đi chơi game cơ, mà lớp trưởng nhanh tay hơn nên…”
Dù chẳng mấy quan tâm đến Mahito ra mặt, Azumagi vẫn cứ thể hiện cái kiểu "tình bạn thô kệch" của mình như thường lệ.
——Khoan đã… có khi nào chuyện này là…?
Ngay cả Mahito, lần đầu gặp Azumagi, cũng nhận ra ngay—cái anh chàng này chắc chắn là thích Himemiya.
Mà nếu vậy thì... cậu cũng đã nhìn ra được vẻ đẹp tiềm ẩn của Himemiya rồi.
Và cái cảm xúc trào dâng trong Mahito khi ấy không phải là ghen tuông hay chiếm hữu—mà giống như một sự đồng cảm kỳ lạ, như thể vừa gặp được đồng chí cùng chung chí hướng.
Có những chuyện người ta chỉ cần nhìn là biết.
Mahito khẽ gật gù với chính mình, tỏ vẻ rất tâm đắc, dù chẳng ai hỏi. Himemiya thì nghiêng đầu ngơ ngác.
“Thật vậy à? Xin lỗi nhé, tớ không biết cậu có hẹn rồi.”
“K-Không phải như cậu nghĩ đâu…!”
Azumagi trông vừa nhẹ nhõm vừa hơi thất vọng—một biểu cảm thật khó tả.
Mahito nheo mắt nhìn cậu ta.
——Cậu ta thể hiện rõ thế này mà Himemiya không nhận ra sao…?
Thật không may, Himemiya đúng là không nhận ra gì thật.
Có một thoáng, Mahito đã tự hỏi liệu Himemiya có thích mình không, nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì… mới quen nhau mà, mơ mộng chi cho mệt.
——Mình thực sự không muốn làm kẻ cô đơn suốt hai năm còn lại đâu…
Thay vì cứ mơ mộng chuyện tình cảm hão huyền, điều Mahito thực sự quan tâm là xây dựng một tình bạn có thể kéo dài đến tận ngày tốt nghiệp.
Himemiya lên tiếng, có phần ngập ngừng.
“V-Vậy thì… có khi tới thư viện không phải là ý tưởng hay lắm…?”
“À, ừm, thì… cũng có thể…”
Dù có đổi ngày đi nữa, Azumagi chắc gì đã chịu thôi.
Thế là Mahito liều mình đề xuất một ý tưởng táo bạo.
“Nếu cậu không phiền thì, Azumagi-kun… bọn mình học nhóm chung luôn đi?”
Học nhóm—một cụm từ mà cậu không ngờ sẽ có ngày mình sẽ chủ động thốt ra.
Azumagi mở to mắt kinh ngạc.
“Gì cơ, thật đấy hả…?”
“Ừ. Kiểu… càng đông thì Himemiya-san càng đỡ áp lực mà, đúng không?”
Mahito quay sang nhìn Himemiya, và cô khẽ gật đầu.
“Tớ sao cũng được.”
Nghe vậy, Azumagi đưa tay dụi mũi như mấy nhân vật manga cổ điển rồi nhoẻn cười ngượng nghịu.
“Mahito à… cậu đúng là người tốt đấy. Được rồi! Trong trường hợp này, tớ sẽ ban phát trí tuệ của mình cho cậu!”
Thế là, ba người bọn họ cùng tổ chức buổi học nhóm ở thư viện—mặc dù, cần phải nói rõ rằng, Azumagi là người được giúp thì đúng hơn.
◇
“…Nhưng mà, bọn mình đã từng gặp nhau ở đâu nhỉ?”
Tối hôm đó, Mahito lẩm bẩm một mình trong phòng khi đang chép bài từ cuốn vở Himemiya cho mượn.
Buổi học nhóm sau giờ học diễn ra hiệu quả một cách đáng kinh ngạc. Mới chỉ có một tuần kể từ khi vào học, vậy mà cậu cảm giác mình đã đuổi kịp kha khá phần kiến thức còn bỏ lỡ.
Cậu lẽ ra có thể trả lại vở ngay, nhưng vì Himemiya đã đề nghị, nên cậu quyết định chép lại trước đã.
Vở của Himemiya gọn gàng và có được viết rất hệ thống, cực dễ theo dõi. Các ý chính đều được tô đỏ hoặc gạch nổi bật, rất thích hợp để ôn tập. Nét chữ mềm mại, chỉn chu của cô ấy toát lên một sự trưởng thành kín đáo, phần nào phản ánh tính cách của chủ nhân.
Có lẽ chính vì thế mà Mahito cảm thấy bứt rứt đến vậy—khi không thể nhớ nổi cô ấy là ai.
Không hẳn là cảm giác tội lỗi—nhưng cậu thực sự tò mò về mối quan hệ giữa hai người trước kia.
——Nếu là truyện rom-com, thì chỗ này chắc sẽ có một lời hứa hôn từ thuở nhỏ gì đấy.
Đáng tiếc là, Mahito chẳng có kỷ niệm lãng mạn nào kiểu vậy trong quá khứ cả. Thậm chí hồi mẫu giáo cũng không. Mà giờ có ngồi mơ mộng thì cũng chỉ thấy tội nghiệp hơn thôi.
Nhưng nếu không thử suy nghĩ theo hướng đó, thì cậu chẳng thể lý giải vì sao Himemiya lại đối xử tốt đến thế với một người chẳng nhớ nổi cô là ai.
Nghĩ tới đó, khuôn mặt xuất hiện trong tâm trí cậu lại không phải của Himemiya… mà là của Yuuri.
“…Có khi Yuuri cũng cảm thấy giống vậy.”
Được một người mình không nhớ gì đối xử dịu dàng—nghe thì có vẻ dễ chịu, nhưng thực ra lại khiến người ta thấy nặng lòng hơn. Có lẽ, cảm giác tội lỗi còn nhiều hơn cả sự biết ơn.
Có khi tất cả những cố gắng quan tâm của cậu lại chỉ khiến mọi chuyện trở nên khó xử hơn với cô.
Nhưng đẩy cô ra xa thì cũng không phải cách đúng đắn.
Vậy thì… phải đối xử với cô ấy như thế nào mới đúng đây?
Mahito ngả người ra sau, khẽ lẩm bẩm lần nữa.
“Không biết Yuuri đã về nhà an toàn chưa nhỉ…”
Nghe nói cô bé có ghé đâu đó trên đường về, mà từ lúc đó đến giờ cậu cũng chưa thấy mặt cô lần nào.
Trái ngược với Mahito, Yuuri có vẻ là người có bạn bè. Nên lý trí thì bảo cậu rằng chắc cô ổn thôi. Nhưng mỗi lần nhớ lại vẻ mặt lo lắng của cô lúc sáng, Mahito lại chẳng thể ngăn mình nghĩ ngợi.
Lúc gặp bạn rồi thì trông Yuuri có vẻ đã nhẹ nhõm hơn, nhưng với một môi trường hoàn toàn mới, chuyện gì cũng có thể xảy ra.
Giờ đã lên cao trung rồi, Mahito muốn tin là sẽ chẳng ai trêu chọc mái tóc của Yuuri nữa—nhưng dù sao thì, mới tháng trước thôi đám học sinh đó vẫn còn là học sinh sơ trung. Ai biết được có đứa nào làm chuyện ngớ ngẩn không cơ chứ.
Những nỗi lo trong lòng cậu cứ thế chất chồng. Trong lúc vô thức nghịch chiếc bút bi bằng cách kê nó dưới mũi, cậu nghe thấy tiếng gõ cửa.
“Onii-san, giờ anh có rảnh không ạ?”
“À, ừ, em vào đi.”
Mahito không nhớ nổi lần cuối Yuuri bước vào phòng cậu là khi nào. Vì bất ngờ quá nên suýt nữa thì cậu đã vấp ghế khi đứng dậy.
“Ờm…”
Khi mở cửa ra, Mahito thấy Yuuri đang đứng đó, vẻ mặt ngại ngùng như vừa làm chuyện gì sai trái.
Cậu lập tức căng thẳng, đoán già đoán non liệu có chuyện gì xảy ra ở trường không—nhưng rồi Yuuri bất ngờ đưa tay ra trước.
“Onii-san, em xin lỗi anh rất nhiều!”
Thứ cô đang đưa cho cậu… là bộ đồ ngủ của cậu.
——À, đúng rồi. Đây là cái bộ mà hôm trước cô ấy lỡ mặc nhầm.
Chắc là Yuuri đã giặt sạch nó. Bộ đồ được gấp cẩn thận, trông như vừa lấy từ tiệm giặt là về. Đúng kiểu tỉ mỉ thường thấy của Yuuri.
“Em đã giặt kỹ rồi, chắc chắn giờ không còn bẩn nữa đâu ạ.”
Cô bé nhìn trông hoàn toàn chán nản. Mahito chỉ biết cười rồi lắc đầu.
“Anh đã bảo em đừng lo lắng về nó mà, đúng không? Thật sự không sao đâu.”
“…Vâng ạ.”
Nhưng Yuuri không phải kiểu người sẽ bỏ qua chỉ vì ai đó nói "không sao đâu". Cô cúi đầu xuống, vẻ mặt trộn lẫn giữa ngại ngùng và nuối tiếc.
Phản ứng ấy khiến Mahito nhớ đến chuyện với Himemiya.
Dù có được bảo rằng “đừng lo,” thì cảm giác áy náy vẫn chẳng biến mất đi đâu cả.
——Lúc đó lẽ ra mình cũng nên nói thêm điều gì đó…
Chẳng có câu trả lời hoàn hảo nào cả. Nhưng dù vậy, Mahito vẫn quyết định nói ra điều đáng lẽ cậu nên nói từ đầu.
“Ờm, thật ra nếu là ngược lại thì chắc là vấn đề to đấy—nhưng anh không thấy có gì sai khi em gái mặc đồ của anh trai cả.”
“Ngược lại á?”
Yuuri nghiêng đầu, vẻ mặt cô trông rất mơ hồ.
“Ý anh là… cứ tưởng tượng cảnh anh mặc đồ của em xem. Chắc chắn sẽ chật lắm, đúng không? Không rách thì cũng giãn, rồi em sẽ chẳng mặc lại được nữa đâu.”
“Ừm… cũng đúng thật…”
“Với lại, cái hình ảnh đó… cũng hơi gớm thật.”
Chuẩn luôn. Anh trai mặc đồ em gái thì đúng là có vấn đề thật. Nhưng em gái mặc đồ anh trai? Không hề hấn gì. Chẳng có gì kỳ quặc cả.
“Fufu.”
Chắc Yuuri vừa tưởng tượng cảnh anh kế mình mặc đồ con gái. Cô không nhịn được mà bật cười khẽ.
Thấy em gái cuối cùng cũng chịu cười, trong lòng Mahito cũng nhẹ nhõm hẳn.
Rồi Yuuri nheo mắt một cách tinh quái, như thể vừa nghĩ ra một trò nghịch ngợm.
“Nhưng mà, em thấy cũng hợp với anh đấy, Onii-san.”
“H-Hể!? Đừng đùa kiểu đó chứ…!”
Dù khoé miệng lỡ nhếch lên, Mahito lại cảm thấy nhẹ nhõm hơn.
——Có lẽ điều này nghĩa là tụi mình đã gần gũi nhau hơn một chút?
Từ lúc Yuuri trở về cũng mới vài ngày thôi, nhưng nếu vẫn còn xa cách thì chắc chắn cô ấy không đùa kiểu đó đâu. Yuuri vốn là người như thế—luôn giữ khoảng cách nếu chưa thấy thoải mái.
Chính vì cô có thể tự nhiên mà trêu chọc cậu như vậy, Mahito mới thật sự thấy vui.
Nghĩ lại thì, sáng nay Yuuri còn gọi anh là Senpai nữa mà. Có khi… cô đã dần dần nhìn thẳng vào cậu rồi cũng nên.
Rồi cậu để ý—Yuuri vẫn đang chìa bộ đồ ngủ ra.
“Cảm ơn em vì đã mang trả bộ pijama cho anh.”
“……”
Khi anh với tay định lấy lại, Yuuri lại trông như không nỡ rời tay ra. Cô siết chặt lấy chúng, không chịu buông.
“… Đừng nói là em lỡ thích bộ đó luôn rồi nha?”
“Haeh!? K-Không phải vậy đâu!”
Có vẻ chính cô cũng không nhận ra mình vẫn đang giữ chặt bộ đồ ngủ. Yuuri giật mình lùi lại, vội vã lắc đầu nguầy nguậy.
Mặt đỏ bừng, cô vội vàng bật ra một tràng thanh minh:
“T-Tại mấy bộ đồ em mặc gần đây hơi chật á, mà pijama của anh lại cực kỳ thoải mái luôn! Nhưng mà, nhưng mà! Không phải là em có ý gì kỳ lạ đâu nha!”
Vừa lúng túng vung tay loạn xạ, cô vừa nói mà chẳng hề nhận ra mình đang tuôn hết tất cả suy nghĩ trong đầu ra ngoài.
——Cô ấy cứ nói hết những gì nghĩ trong đầu thế này… ổn không ta…?
Sáng nay cũng vậy—một khi Yuuri đã mở miệng nói, là như thể từng mảnh suy nghĩ trong đầu cô đều bật ra không kiểm soát.
Mahito cười khẽ, hơi méo miệng một chút.
“Nếu em thích đến vậy, thì có muốn giữ luôn—”
“—Thật á!? Em giữ được thiệt luôn hả!?”
Cô bật dậy nhanh đến mức khiến Mahito giật bắn người lùi lại theo phản xạ.
Cậu vẫn còn vài bộ pijama dự phòng, nên cho cô một bộ cũng chẳng sao cả.
“Nếu em không thấy phiền với cái này thì…”
“Hehe, em hứa sẽ giữ gìn nó cẩn thận~”
Mahito không tài nào hiểu nổi có gì đáng để vui đến mức ấy, nhưng Yuuri lại ôm khư khư bộ đồ ngủ vào lòng, vùi mặt vào đống vải như thể đang ôm một kho báu.
Với biểu cảm đó, anh đâu còn tư cách gì mà từ chối.
“Chẳng ngờ có ngày anh lại đi… chia đồ mặc với em gái luôn đấy.”
Thông thường thì mấy chuyện này chỉ xảy ra giữa hai anh em trai hoặc hai chị em gái—nói chung là cùng giới. Vì nhà họ là anh trai-em gái, nên Yuuri chưa từng mặc lại đồ cũ của Mahito bao giờ.
Yuuri nghiêng đầu nhìn anh, rồi mỉm cười dịu dàng.
“Vậy lần sau, em sẽ cho anh mượn đồ của em nhé.”
“...Sao em lại muốn anh mặc đồ con gái vậy?”
“Ehh, em nghĩ là sẽ hợp mà.”
Mahito không biết Yuuri nói đùa hay thật, nhưng cậu chẳng giấu được nét bối rối trên gương mặt mình.
Rồi như vừa chợt nhớ ra điều gì đó, vẻ mặt Yuuri đột nhiên trùng xuống.
“...À, phải rồi.”
Nụ cười tươi tắn ban nãy nhanh chóng bị thay bằng nét mặt trầm tư nghiêm túc.
Thấy vậy, Mahito thoáng lo lắng hỏi:
“Có chuyện gì à? Ở trường hả?”
“Không... không phải chuyện đó...”
Cô lắc đầu phủ nhận, nhưng dáng đứng cứng nhắc và những ngón tay cứ vân vê nhau cho thấy rõ ràng—có điều gì đó đang khiến cô không thể dễ dàng mở lời.
Mahito chỉ lặng lẽ đợi. Và sau một hồi chần chừ, cuối cùng Yuuri cũng lấy hết dũng khí, khẽ cất tiếng gọi:
“Ờm, Onii-san.”
Ừm? Có chuyện gì vậy?”
“...Thì là...”
Yuuri định mở lời, nhưng rồi lại im bặt. Nét mặt cô đầy do dự và mâu thuẫn, trông như đang giằng co giữa việc nói ra hay giấu kín điều gì đó—chắc hẳn đó là chuyện quan trọng.
Cả hai đứa, xuống ăn cơm đi—!
Tiếng mẹ họ vang vọng từ dưới tầng.
Thường thì nếu mẹ bận hoặc về muộn, Mahito sẽ nấu ăn, nhưng hầu hết thời gian bà vẫn là người lo chuyện bếp núc.
“Vâng ạ!”
Mahito đáp lại rồi quay sang Yuuri:
“Mình nói chuyện sau bữa tối nhé?”
Ngay lúc cậu đưa tay định mở cửa, Yuuri bất ngờ với tay ra, trông vô cùng hoảng loạn.
“Đ-Đợi đã — —ah!”
“——Coi chừng!”
Giật mình, Yuuri ngã chúi về phía trước, suýt nữa thì đập mặt xuống sàn.
Dạo gần đây, cô cứ hay vấp ngã như vậy. Mahito theo phản xạ vươn tay định đỡ lấy cô, nhưng Yuuri cũng luống cuống cố dừng lại, thành ra—
Kết quả là: cả hai va thẳng vào nhau rồi cùng ngã nhào ra đất.
“Ugh, đau quá…”
Mahito bị đẩy lùi về phía tường, mông chạm đất khá mạnh. Đầu cậu va vào tường một cú khá đau, nước mắt lưng tròng.
Còn Yuuri thì kịp chống tay lên tường, người cô nghiêng về phía cậu. Bộ đồ ngủ cô đang ôm rơi khỏi tay và đáp gọn lên ngực Mahito.
Thế là anh chính thức trở thành nạn nhân của một cú kabedon toàn diện… đến từ cô em gái mình.
Yuuri hé mặt ra từ sau mớ tóc bạc rối tung, mặt đỏ bừng như quả cà chua chín. Cô thở dốc vì hoảng loạn.
“Ư-Ưm, Yuuri...-san?”
Anh gọi tên cô một cách dè dặt, nhưng điều đó chỉ khiến tình hình tệ hơn. Yuuri nuốt khan, ánh mắt cô sắc lẹm như thể một kẻ săn mồi đang nhắm trúng con mồi của mình.
Không hẳn là kiểu ánh nhìn lạnh lùng như lưỡi dao sắc lẹm của “Yuuri phiên bản cũ”.
Mà giống ánh mắt của một con sói đói vừa tìm được một món ngon hiếm thấy.
Cứ như việc đó là chuyện hiển nhiên, cô khẽ chạm ngón tay lên má Mahito, rồi nhẹ nhàng nâng cằm cậu lên.
Đôi mắt ấy—lạnh lùng mà mãnh liệt—nhìn xoáy thẳng vào mắt cậu, khiến cậu không thể thốt nên lời.
Mahito cố bật ra một tiếng gì đó nhưng chỉ thành âm thanh lúng búng khó hiểu. Yuuri khẽ cất lời:
“Onii-san.”
“V-Vâng ạ!”
Chỉ một câu nói bình thản ấy thôi mà cũng khiến Mahito chao đảo, giọng cậu vỡ hẳn thành tiếng lí nhí.
—Cái tình huống gì thế này hả trời!?
Tim cậu đập loạn xạ, không kiểm soát nổi nữa. Sự bối rối, sợ hãi, hoảng loạn—hay tất cả cùng lúc—thi nhau xông lên não bộ khiến cậu đứng hình.
“Em có… chuyện này muốn hỏi anh.”
“…!”
Mahito nín thở.
Nhịp tim đang hồi hộp sẵn trong lồng ngực bỗng chuyển thành cảm giác cận kề hoảng loạn.
—Lẽ nào… là chuyện xảy ra trước khi em ấy mất trí nhớ…?
Hôm nay Yuuri về nhà cùng vài người bạn. Biết đâu cô đã nghe được gì đó về mối quan hệ thân thiết giữa hai người trong quá khứ…
“Kho-Khoan đã! Không phải như em nghĩ đâu! Anh không hề có ý định lừa dối hay giấu giếm gì cả—”
Ngay khi cậu bắt đầu lắp bắp vì lo sợ, Yuuri đã cắt ngang:
“Anh cho em xin thông tin liên lạc LIME của anh được không?”
“…Hả?”
“Hả?”
Mahito chớp mắt, chết lặng trước câu hỏi quá sức bất ngờ.
Yuuri cũng có vẻ bị phản ứng của cậu làm cho hoang mang, mặt lộ rõ vẻ ngơ ngác.
“À, à—à… Phải rồi, LIME. Giờ nghĩ lại thì… mình chưa trao đổi liên lạc với nhau nhỉ…?”
“Ừm, hình như là vậy.”
“Ờm, vậy sau bữa tối được không? Mẹ gọi rồi.”
“Ừm, mình làm thế đi.”
Nói rồi, Yuuri cúi nhặt bộ đồ ngủ, nhẹ nhàng đỡ anh trai đứng dậy. Cử chỉ của cô bé lạnh tanh một cách kỳ lạ—phải nói là điềm tĩnh hơn cả anh trai mình.
Xong xuôi, cô rời khỏi phòng, hành xử như thể chẳng có chuyện gì vừa xảy ra.
Mahito ôm mặt rên rỉ.
—Chỉ cần hỏi bình thường thôi mà cũng không được à!?
Cậu thật sự cảm thấy khả năng phân biệt khoảng cách cá nhân của Yuuri… bị lỗi hệ thống nghiêm trọng rồi.
Vẫn còn ôm ngực vì trái tim đang đập loạn nhịp, cậu anh trai, giờ mặt đỏ như thiếu nữ mới lớn, lăn lộn trên sàn thêm một lúc.
◇
(Mình phá hỏng hết rồi aaaaaaaaaaaaaaaaaaaagh!)
Trong khi đó, ở phía bên kia cánh cửa, Yuuri đang ôm mặt, lăn lộn như sắp bốc hỏa vì xấu hổ.
—Không phải lỗi của mình! Là tại Onii-san làm cái gương mặt đó… cái mặt nhỏ xíu, đáng thương như một con thú nhỏ bị lạc đường ấy!
Cảm xúc ấy đã kích hoạt một bản năng bảo vệ mãnh liệt đến rùng mình—nó mạnh đến nỗi khiến cô như nổi da gà. Bị cảm xúc áp đảo hoàn toàn, cô đã… tự nhiên nâng cằm anh lên mà chẳng suy nghĩ gì cả.
Cô thật sự muốn vỗ vai khen ngợi bản thân vì vẫn nhớ hỏi xin tài khoản LIME trong khoảnh khắc đó.
“Nhưng mà…”
Chỉ vừa nhớ lại đôi mắt long lanh, yếu ớt của người anh kế cũng đủ khiến sống lưng Yuuri lạnh buốt một lần nữa. Một cảm giác kỳ lạ, hơi nguy hiểm trỗi dậy trong cô—cứ như thể cô muốn thử dồn ép cậu thêm chút nữa.
Cô em gái này có vẻ đang dần… thức tỉnh một sở thích đáng ngờ.
…Dù gì đi nữa, sau cùng thì cô cũng đã có được LIME của Mahito.
Rồi sau này biết ai nằm dưới luôn=))