Dịch: Rin so cute
~
“À, ừm… Rất vui được gặp anh. Em là Utsurugi Yuuri.”
“À, cảm ơn em đã khách sáo. Anh là Utsurugi Mahito.”
“………….”
Đối diện với nhau nhau trong phòng khách, cả hai trao nhau những lời chào hỏi đầy khách sáo—cứ như những người họ hàng xa gặp mặt lần đầu tiên.
Yuuri, bây giờ là em gái kế của cậu, bồn chồn vuốt mái tóc bạc, ánh mắt liên tục đảo quanh đầy lo lắng.
Đó là Yuuri mỗi khi em ấy gặp người lạ…
Nghĩ lại, ngày còn bé, cô đã từng rất nhút nhát và lúc nào cũng trốn sau lưng Mahito.
Mỗi khi phải nói chuyện với ai đó mà bản thân không quen, cô ấy sẽ giống như bây giờ.
Cậu đã thấy việc đấy xảy ra nhiều lần trước đây—nhưng đây là lần đầu tiên cô nhìn cậu theo cách này. Kể từ khi cô tránh né cậu một thời gian dài, và bây giờ không có kí ức về cậu, cô trông giống như một người hoàn toàn khác.
Rõ ràng, cô nhớ mọi chuyện khác, nên có lẽ cô không cảm thấy có gì thay đổi cả. Nhưng có lẽ đó chính xác là lý do tại sao Mahito không biết bắt chuyện với cô sao cho đúng.
Dù vậy, nếu nói ai đang bối rối hơn, thì chắc chắn là Yuuri.
Từ góc nhìn của cô, cậu chẳng khác nào một người xa lạ—một “người anh kế” chưa từng một lần ghé thăm khi cô nằm viện. Vậy nên bầu không khí mới gượng gạo đến vậy.
Thế nhưng, theo một cách nào đó, có lẽ điều này lại là một cái may.
Hiện tại, Yuuri cư xử như thể đây là lần đầu tiên họ gặp nhau. Cô giữ thái độ lịch sự, xa cách, như đang nói chuyện với một người mình chẳng quen biết thật sự.
Ít nhất thì, cô không còn là Yuuri “sắc như dao” từng khiến một gã hay tán tỉnh phải ê chề rút lui. Mahito có thể nhẹ nhõm phần nào khi biết mình sẽ không phải là nạn nhân tiếp theo.
Chỉ riêng điều đó thôi, cậu đã thấy biết ơn rồi.
Nhưng mà...
——Gượng gạo quá đi…
Cậu không biết nói gì cả.
Cậu đã chấp nhận việc cô quên mất mình. Đó không phải là vấn đề.
—Hai người không có quan hệ huyết thống.—
Phần đó—cậu vẫn chưa biết phải cảm thấy thế nào cho đúng.
Giờ thì cậu phải làm gì đây, khi Yuuri là em gái kế của mình?
Khi bạn nghe về “anh trai kế” , nó như bước ra từ một bộ phim yakuza hạng bét nào đó—còn “em gái kế” thì sao? Họ phải trò chuyện với nhau kiểu gì mới đúng?
Việc cả hai không có quan hệ huyết thống không có nghĩa là cậu phải thay đổi bất cứ thứ gì.
Dù có cùng máu mủ hay không, Mahito vẫn là anh của Yuuri, và Yuuri vẫn là em gái của cậu.
Cậu hiểu chuyện đó rất rõ. Nhưng vấn đề thật sự là cả hai đã không trò chuyện đàng hoàng suốt cả một năm trời. Ngay cả lần gần nhất cô nói chuyện với cậu khoảng một tuần trước—trước khi cô mất trí nhớ—họ cũng chỉ trao đổi vài câu hời hợt.
Nếu bây giờ cậu cứ giữ nguyên mọi thứ và không thay đổi, thì chẳng khác nào quay lưng lại với cô và chọn cách im lặng.
Mà chính cậu cũng biết, đó là điều tệ nhất mình có thể làm lúc này.
Vậy thì cậu nên làm gì đây?
Chuyện này không giống như tình cờ gặp lại một bạn học cấp hai.
Tỉnh táo lại đi. Người đang thật sự trải qua chuyện khó khăn là cô ấy—không phải mày.
Vấn đề có phải là máu mủ hay không thì đã sao? Người đang thật sự chịu tổn thương là Yuuri—cô phải sống chung với “anh trai kế” mà chính bản thân còn chẳng thể nhớ nổi.
Gắng gượng mang vẻ điềm tĩnh của một người anh lớn đáng tin, Mahito cuối cùng cũng cất tiếng.
“Ờm!”
“V-Vâng!”
Yuuri lập tức căng thẳng, khuôn mặt cứng đờ vì lo lắng. Gom góp hết can đảm trong người, Mahito cất lời đề nghị:
“...E-Em có muốn uống chút trà không?”
“Ờ-Ờm, anh không cần để tâm thế đâu...”
Trời ơi, mình đang nói cái gì vậy, mời trà một người thân ngay trong chính nhà mình á?
Dù vậy, chính cậu là người đã đề cập đến trước. Khi Mahito đứng dậy định vào bếp, Yuuri cũng đứng dậy theo.
“E-Em cũng sẽ giúp.”
“V-Vậy em lấy giùm anh mấy cái cốc nhé?”
Tất cả những gì cậu định làm chỉ là rót ít trà lúa mạch từ tủ lạnh. Bộ cốc thủy tinh giống hệt nhau cũng dễ tìm, nên Yuuri nhanh chóng lấy ra một chiếc.
“Thật sự có bốn cái giống hệt nhau...”
Cô vẫn dường như chưa thể tin nổi. Vừa đếm số cốc, cô vừa lẩm bẩm, ánh mắt xa xăm như thể mọi thứ vẫn chưa tin mọi thứ là sự thật.
Nhìn cô như thế, Mahito không khỏi thấy lo lắng.
Ừm… Em ấy sắp vấp té rồi...
Và đúng như cậu dự đoán, Yuuri mải mê suy nghĩ khi bưng cốc ra bàn, cô vấp chân vào thảm.
“Á—”
“—Whoa, cẩn thận!”
Đoán trước được chuyện này, Mahito nhanh tay đỡ lấy cô bằng một cánh tay.
“Cẩn thận hơn chứ—em lúc nào cũng vấp ngã thế này, em biết chứ?”
Chỗ thảm đó đã bị nhô lên vì có quá nhiều người vấp phải. Có lẽ chính điều đó khiến nó càng dễ làm người ta trượt chân hơn.
Mahito chỉ định đỡ quanh eo cô khi với tay ra—thế nhưng Yuuri lại trở nên bối rối và lúng túng, vòng cả hai tay ôm lấy cánh tay cậu. ...Ít nhất thì cô vẫn chưa làm rơi cốc.
“~ ~ ~”
Mặt Yuuri chợt đỏ bừng.
Vì cô đã ôm lấy cậu như thế, nên phần ngực của cô—lớn hơn cậu tưởng rất nhiều—vô tình ép sát vào tay cậu.
Ugh, cô ấy sẽ ghét mình vì điều này.
Hoảng hốt, Mahito vội vàng rút tay ra.
“X-Xin lỗi! Anh đã quá vô ý...!”
“K-Không sao đâu... thật đấy...”
Họ chỉ định đi pha trà thôi, vậy mà sự gượng gạo giữa cả hai giờ đây như tăng lên gấp đôi. Cả hai lặng lẽ quay trở lại phòng khách, không ai nói thêm lời nào.
Mahito rót trà lúa mạch vào cả hai chiếc cốc, thêm đá, rồi cắm vào mỗi cốc một chiếc ống hút. Dạo gần đây, ống hút thường phải trả thêm tiền hoặc làm từ giấy, nên ở nhà họ luôn thủ sẵn một túi ống hút nhựa.
Sao mình lại căng thẳng đến mức này chỉ vì ở cạnh em gái nhỉ?
Cậu nhấp một ngụm trà vừa rót xong, khẽ rên thầm trong lòng. Yuuri cũng đưa cốc lên uống, ánh mắt lấm lét, bồn chồn, như thể vẫn chưa thể giấu nổi sự bối rối đang dâng lên trong cô.
Trong lúc Mahito vẫn còn chìm trong nỗi thất vọng vì sự vô dụng của chính mình, thì Yuuri đã là người lên tiếng trước.
“Ư-Ờm.”
“V-Vâng! Gì thế?”
Cô mở lời chỉ để phá tan bầu không khí gượng gạo, nhưng có vẻ bản thân lại chưa nghĩ ra sẽ nói gì. Ánh mắt lơ đãng, cuối cùng cô cất tiếng hỏi:
“Ư-Ưm... A-Anh có sở thích gì không?”
Trông cả hai lúc này chẳng khác gì hai anh em bị ép ngồi vào một buổi mai mối sắp đặt từ trước.
Dù vậy, việc cô dám mở lời trước đã là cả một nỗ lực. Mahito không thể không đáp lại cho xứng đáng với điều đó.
“À, ừm... Những lúc rản anh thường chơi game, chút chút thôi.”
“Game vui mà, nhỉ? Lâu lâu em cũng chơi vài game trên điện thoại.”
“Ha... ha ha...”
Cả hai cùng bật cười một cách khô khan, rồi lại chìm vào im lặng.
—Mình đang nói cái gì vậy chứ...?
Ý nghĩ ấy khiến Mahito thấy mọi thứ quá đỗi ngớ ngẩn, đến mức một điệu cười lạ lẫm như sắp bật ra khỏi cổ họng cậu.
“...Pff.”
Rõ ràng, Yuuri cũng cảm thấy tương tự. Khi cậu ngẩng lên vì tiếng cười khẽ ấy, cậu thấy cô đang che miệng, đôi vai run lên nhè nhẹ như thể cố nhịn cười.
—Ừm, tất nhiên là cô ấy sẽ cười rồi...
Bằng một cách nào đó, bầu không khí căng thẳng bỗng chốc trở nên kỳ quặc, khiến cho thâm tâm cậu cảm thấy nhẹ nhõm đi phần nào.
“Này... Anh biết chắc là em vẫn chưa thể cảm thoải mái cho đến khi lấy lại ký ức, nhưng anh thật sự muốn em sống ở đây như một người bình thường. Ý anh là, anh không ép em phải cố gắng trở nên thân thiết với anh hay gì đâu. Anh chỉ mong em có thể cảm thấy đây là nhà của mình, được chứ?”
Cậu cũng chẳng chắc bản thân mình đang nói gì nữa, nhưng cậu vẫn tiếp tục.
“Nếu việc gặp anh khiến em cảm thấy khó xử, thì anh có thể thay đổi giờ ăn hay gì đó. Nên em không cần phải cố gượng ép bản thân đâu, được chứ?”
“…! Cảm ơn anh. Ừm… O-Onii-san.”
Yuuri nở một nụ cười e thẹn.
Không phải kiểu cười nhếch môi tạo cảm giác sắc lạnh như lưỡi dao mà cô hay dùng trước đây—mà là một nụ cười dịu dàng, ấm áp.
Đã bao lâu rồi kể từ lần cuối cậu được thấy cô cười như thế? Dạo gần đây, ngay cả khi cậu cố bắt chuyện, cô cũng chỉ lờ cậu đi.
Lồng ngực cậu bỗng siết lại bởi một cảm xúc lạ lùng.
—K-Khoan đã... Yuuri em ấy luôn dễ thương thế này sao...?
Không phải là cậu từng nghĩ cô không xinh. Ngược lại, cậu luôn thấy cô rất đẹp.
Nhưng dù từng công nhận vẻ đẹp của cô, Mahito chưa bao giờ cảm thấy cô thật sự “dễ thương”.
Nụ cười này—không phải kiểu gượng gạo lạnh lùng mà cô hay mang trước đây, mà giống như nụ cười hồi họ còn bé.
—Không... có lẽ có thứ gì đó khác hơn thế nữa...
Nếu cậu phải gọi tên nó bằng lời, thì có lẽ là: sự nữ tính.
Không phải là cậu quên mất em gái mình là con gái. Ý cậu không phải vậy. Chỉ là... từ trước đến giờ, cậu luôn xem cô như một khái niệm mơ hồ mang tên “em gái mình”. Và giờ, có điều gì đó bên trong cậu đã thay đổi.
Cậu không thể lý giải chính xác sự khác biệt, nhưng... cô dễ thương đến mức khiến ánh mắt của cậu không thể rời ra—dù hai người là anh em.
Trong lúc Mahito còn đang cố giữ bình tĩnh, Yuuri lại lên tiếng, có chút ngập ngừng.
“Ưm, cảm ơn anh... về chuyện lúc nãy. Khi em suýt bị ngã ấy.”
“À, không sao đâu. Đấy cũng chỉ là điều anh nên làm thôi mà.”
Dù vậy, Yuuri vẫn mỉm cười đầyhạnh phúc.
“Anh làm việc đó rất tự nhiên, cảm giác như... có lẽ trước đây anh cũng hay đỡ lấy em như vậy. Nó khiến em cảm thấy... anh thật sự là onii-san của em.”
“V-Vậy sao? Vậy thì tốt rồi...”
Dù Yuuri cuối cùng cũng bắt đầu nói chuyện bình thường lại với cậu, nhưng người đang bối rối lúc này lại là Mahito.
Hít một hơi thật sâu, cậu trấn tĩnh lại trước khi tiếp tục.
“Với lại, em không cần phải dùng kính ngữ khi nói chuyện với anh đâu, được chứ?”
“Ơ… v-vâng. Em nghĩ vậy. Cơ mà… em vẫn thường hay gọi như này, nên…”
Nghĩ lại thì, Mahito nhận ra cậu thật sự không biết Yuuri ở trường là con người như thế nào. Kể từ khi cô lên cấp hai, hai người đã không còn đi học cùng nhau nữa, lại học khác khối nên hầu như chẳng bao giờ có cơ hội gặp mặt.
—Vậy là em ấy không chỉ nói chuyện khách sáo với riêng mình mình...
Nghĩ kỹ, gần đây cô ấy vẫn luôn nói chuyện khá khách sáo với cả nhà. Nhưng vì Mahito là người đầu tiên mà cô bắt đầu dùng kính ngữ, nên cảm giác như cô đang tạo ra một khoảng cách rõ rệt với cậu.
Nhận ra bản thân thậm chí còn chẳng nhận ra điều đó từ trước khiến Mahito thấy hơi buồn. Nhưng rồi cậu lại lắc đầu, tự nhủ rằng đừng quá bận tâm về điều ấy.
“Cứ nói chuyện theo cách nào khiến em cảm thấy thoải mái nhất đi, Yuuri. Như anh đã nói rồi đấy, đừng ép buộc bản thân phải làm gì cả.”
“V-Vâng… Vậy, tạm thời em cứ gọi nhé...”
Thật ra thì, bắt một người quen nói chuyện lịch sự chuyển sang kiểu thân mật một cách đột ngột cũng chẳng dễ dàng gì.
Với lại, suốt một năm qua gần như chẳng nói chuyện với nhau, nên Mahito cũng không thấy khác biệt là bao.
Yuuri nắm chặt vạt váy, cô ngẩng lên nhìn Mahito, nét mặt bỗng trở nên trang nghiêm lạ thường.
“Ưm, Onii-san.”
“Có chuyện gì vậy?”
Mahito nghiêng đầu khó hiểu. Ngay lúc đó, Yuuri bất ngờ cúi đầu thật sâu.
“Em xin lỗi, Onii-san!”
Mahito suýt phun ra ngụm trà lúa mạch vừa mới uống.
“C-Có chuyện gì vậy?”
Thấy em gái đang gần như sắp rơi nước mắt, Mahito cũng cuống theo.
“Em... em thấy mình thật tệ khi chỉ quên mỗi anh. Như vậy... thật vô tâm phải không? Em chỉ là... em thật sự xin lỗi…”
“À, chuyện đó à.”
Mahito khẽ lắc đầu.
“Đừng bận tâm về chuyện ấy. Lúc đó... khi em biết chúng ta là anh em kế, em còn sốc hơn anh nhiều. Rồi sau đó lại xảy ra tai nạn... chuyện đó chẳng phải lỗi của ai cả.”
Cậu không hề oán trách việc cô đã quên mình, dù chỉ là một chút.
Ít nhất thì, phần ký ức đó cậu đã chấp nhận được.
…Nhưng cũng chính vì vậy mà cậu lại vô tình quên mất một vấn đề khác—thứ đang khiến cả hai lúng túng đến mức không thể thoải mái nổi.
Yuuri khẽ hỏi, nét mặt cô thoáng vẻ trầm ngâm.
“Chúng ta…đã từng rất thân thiết, phải không?”
“H-Hả—?”
Mahito bật ra một âm thanh kỳ quặc trước khi kịp nhận ra, khiến Yuuri nghiêng đầu nhìn cậu.
“...Em đã nói gì lạ lắm sao?”
Cậu ho khẽ, luống cuống.
“K-Không, không đâu. Chúng ta… ừm, đã từng thân thiết mà.”
Câu trả lời bật ra một cách vô thức. Một lời nói dối.
Và rồi gương mặt Yuuri ngay lập tức sáng bừng lên.
“Đúng không? Em biết mà! Anh tốt bụng lắm, ở bên anh làm em cứ cảm thấy… nhẹ nhõm một cách kì lạ.”
Nụ cười trong trẻo, vô tư của Yuuri khiến lương tâm Mahito nhói lên.
—Không đời nào mình có thể nói rằng hai đứa gần như chẳng trò chuyện với nhau…!
Không dám nhìn thẳng vào mắt cô, Mahito quay mặt đi, cảm giác tội lỗi gặm nhấm lấy tâm can cậu. Trong khi đó, Yuuri khẽ thở ra, một nụ cười nhẹ nhõm thoáng hiện trên môi.
Cô vén mái tóc dài ra sau tai, rồi đưa ống hút lên đôi môi hồng mềm mại. Nhìn vành tai nhỏ bé lấp ló dưới mái tóc, Mahito bỗng chẳng biết phải nhìn đi đâu.
Chỉ một cử chỉ nhỏ như thế thôi cũng đủ khiến cậu nhận ra cô đã thay đổi nhiều biết nhường nào—cô đã trông nữ tính hơn rất nhiều.
—Một năm trôi qua thôi mà đã khác đi nhiều quá…
Và rồi, Mahito nhận ra một điều.
“Yuuri, ừm… đó là cốc của anh.”
“Hyaaah?!”
Giật mình, Yuuri vội đặt chiếc cốc xuống bàn rồi dùng hai tay che kín mặt. Ừ thì đúng là kiểu tình huống này khiến người ta chỉ muốn chui ngay xuống đất. Có lẽ cô cũng bối rối chẳng kém gì cậu.
“E-Em xin lỗi, Onii-san!”
“Nó ổn mà, không sao đâu. Cốc giống hệt nhau nên nhầm lẫn một tí cũng dễ hiểu thôi. Đừng bận tâm về chuyện đó.”
Dù gì thì… họ cũng là anh em.
Chuyện như uống chung cốc hay dùng chung ống hút, đâu phải chuyện gì to tát. Hồi bé họ vẫn hay như thế mà, đúng không?
—Ừ, hoàn toàn bình thường. …Phải không nhỉ?
Nhưng cậu không chắc.
Lúc họ còn nhỏ, khi mà hai anh em còn học tiểu học—lúc ấy thì chuyện đó là bình thường thật. Nhưng bây giờ họ đã là học sinh cấp hai, cấp ba rồi… có lẽ không còn như thế nữa.
Và rồi, câu nói đó lại trôi nổi trong đầu Mahito:
—Hai đứa không có chung huyết thống mà.—
Không hiểu sao, mặt cậu lại nóng bừng lên.
“…………”
Im lặng.
Ánh mắt Yuuri lơ đãng như thể đang tìm kiếm điều gì đó, rồi dừng lại ở chiếc TV.
Trên sàn, cái tay cầm của Mahito vẫn còn nằm ở đó. Cậu đã nghịch nó một cách vô thức từ lúc chờ Yuuri về nhà, chẳng thể tập trung nổi vào việc gì.
“O-Onii-san, anh thường chơi thể loại game nào vậy?”
“À, ừm. Anh chơi đủ cả. Gần đây thì hay chơi mấy game hành động. Em có muốn thử không?”
Nghe cậu hỏi vậy, Yuuri lắc đầu.
“Không đâu, em dở tệ ở mấy trò cần phản xạ nhanh. Em nghĩ… em chỉ muốn xem thôi.”
“Xem cũng thú vị lắm à?”
“Anh biết đấy, nó kiểu giống như mấy video Let’s Play ấy? Xem mấy cái đó cũng vui mà, đúng không?”
“À… ừ, nghĩ lại thì đúng thật…”
Trước đây, Mahito vẫn nghĩ rằng điều khiến trò chơi điện tử trở nên thú vị chính là được tự mình điều khiển nhân vật. Nhưng bây giờ cậu mới nhận ra, hóa ra cũng có không ít người chỉ thích ngồi xem.
“Vậy nhân cơ hội này, em có muốn xem anh chơi không? Mà chắc anh chơi cũng chẳng hay bằng mấy streamer nổi tiếng đâu.”
“Em muốn xem lắm.”
Cuối cùng thì họ cũng tìm được một sở thích chung. Yuuri gật đầu đồng tình.
Mahito cầm lấy tay cầm rồi ngồi xuống chiếc ghế sofa trước TV. Yuuri cũng ngồi xuống cạnh cậu.
Có vẻ như ở bệnh viện cô vẫn có thể tắm rửa đầy đủ. Một mùi hương nhẹ nhàng, thoang thoảng hương hoa dịu ngọt bất ngờ len lỏi vào khứu giác cậu.
“…Hả?”
Và rồi Mahito chợt nhận thấy mình rơi vào một tình huống... khá khó xử.
Yuuri đang ngồi cạnh cậu.
Chuyện đó thì không sao cả. Chỉ là... khoảng cách giữa họ thì—
——Chẳng phải… gần quá rồi sao?
Ban đầu, vai họ chỉ khẽ chạm vào nhau.
Thôi thì, chuyện đó vẫn có thể bỏ qua. Nhưng bây giờ, đùi cô lại đang áp sát vào đùi cậu.
Từ đầu gối đến tận hông, cô ngồi sát đến mức không thể ngồi thẳng được nữa. Vai và cánh tay của cô chống ra sau lưng cậu, nghiêng hẳn về phía sau.
Tư thế này chẳng khác gì cảnh hai người đang cố nhìn vào một chiếc điện thoại từ phía sau, hay như khi bị ép ngồi chật cứng trên ghế tàu điện giờ cao điểm.
Mahito cố khởi động trò chơi, nhưng thực tế thì đang kẹt với cái “lỗi va chạm” của cô.
——Em ấy… thơm thật…
Có lẽ là do dầu gội? Mùi hương ngọt dịu, thoang thoảng, tựa như một bông hoa đang nở rộ.
Cậu liếc nhìn Yuuri từ khóe mắt, nhưng cô dường như chẳng nhận ra điều gì bất thường cả. Ánh mắt cô chỉ lặng lẽ dõi theo màn hình TV.
——Mình nghĩ nhiều quá rồi chăng?
Vẫn còn bối rối, cậu bật game lên.
“Uwaa, suýt nữa thì thua!” “Oa, anh thắng rồi kìa!” “A, chết rồi!” “Eep! Có thứ gì đó to khủng khiếp vừa xuất hiện kìa!”
Rõ ràng, việc chỉ ngồi xem thôi cũng đủ khiến Yuuri thích thú. Cô phản ứng trước từng khoảnh khắc khi cậu chơi bằng đủ cung bậc cảm xúc—từ reo hò, ngạc nhiên cho đến rên rỉ thất vọng.
——Chết thật, thế này thì sao mà tập trung nổi…
Cậu chợt nhớ ra—Yuuri vốn là kiểu người mà cả cơ thể luôn di chuyển theo từng nhịp của trò chơi từ khi còn bé.
Và dường như điều đó bây giờ vẫn không thay đổi, ngay cả khi cô chỉ đang xem người khác chơi. Cô ngọ nguậy, khi thì nghiêng bên trái, lúc lại nghiêng sang phải, chẳng chịu ngồi yên một chỗ.
Không phải là cậu muốn la mắng gì cô cả. Vấn đề thực sự là khoảng cách giữa cô và cậu hiện tại hoàn toàn bằng không. Cô gần như dính chặt lấy cậu.
——Sự mềm mại này đang bao bọc lấy mình từ mọi hướng…
Cánh tay trên của cô thật sự rất mềm—ai mà ngờ được tay con gái lại mềm đến vậy? Đùi cô cũng mềm nữa. Mái tóc mượt mà, thơm ngát của cô khẽ lướt qua tay cậu.
Và hơn hết thảy—là chúng. Bằng chứng không thể chối cãi rằng cô thực sự là con gái: bộ ngực đầy đặn của cô.
Hồi còn học trung học, cậu chưa từng để ý đến chuyện ấy. Nhưng rồi, bằng một cách nào đó, nó đã phát triển một cách… đầy ngoạn mục.
Hai “quả bom hẹn giờ” ấy cứ rung rinh, khẽ chạm vào cậu mỗi khi cô cử động. Có vẻ như chính cô cũng chẳng hề nhận ra mình đang mang theo thứ “vũ khí” có sát thương khủng đến mức nào.
——Em ấy thực sự là... một cô gái.——
Cảm giác ấy lại ùa về trong tâm trí cậu—giống hệt lúc cô mỉm cười ban nãy.
Chính là nó.
Tại sao chuyện này lại thành ra như vậy? Em gái kế của cậu... lại là một cô gái.
Và chỉ đến lúc này, Mahito mới bắt đầu thật sự hiểu được điều đó nghĩa là gì.
“Game này... trông khó ghê ấy chứ nhỉ?”
“Ừm, người ta gọi nó là ‘trò chơi tử thần’ đấy.”
Mahito đang chơi Elden Ring, một tựa game hành động nổi tiếng với độ khó khét tiếng. Loại game mà ngay cả kẻ địch bình thường cũng có thể “làm thịt” bạn chỉ trong một đòn khi đấu tay đôi. Một bản DLC mới ra gần đây đã khiến làn sóng hứng thú quay trở lại với giới game thủ.
Tất nhiên, trong tình huống này, không đời nào cậu có thể tập trung được. Cứ chơi rồi chết, chơi rồi chết, mãi không thoát ra được cái vòng lặp khổ sai ấy. Cậu chưa bao giờ thua nhiều đến thế kể từ lần đầu chơi.
——Bình tĩnh nào. Đây là em gái mình.
Ừ thì, cô có khiến cậu hơi bất ngờ một chút, nhưng cuối cùng thì cô vẫn là em gái của cậu.
Không có gì phải sợ cả.
Cố gắng xóa sạch tâm trí mình như pho tượng Đại Phật ở Nara, Mahito tập trung vào game... cho đến khi Yuuri nhẹ nhàng tựa đầu lên vai cậu, khẽ vang lên một tiếng "thịch" thật khẽ.
Nếu chuyện này xảy ra trên tàu điện với một ông già ngẫu nhiên nào đó, chắc chắn cậu đã sẵn sàng gây án rồi. Nhưng khi người tựa vào là cô em gái cùng cha khác mẹ, trái tim cậu lại thình thịch vang lên dữ dội.
Thậm chí trong game, nhân vật của cậu còn nhảy dựng một cách ngượng ngập và may mắn tránh được đòn tấn công từ kẻ địch.
——Hả!? Cái quáigì vậy!? Em ấy ngủ quên à? Không, tỉnh mà... Nhưng mà, cái này... anh em thì làm thế này được không!?
Mahito hoàn toàn không đoán ra Yuuri đang nghĩ gì. Ngón tay cậu run lên, khiến tay cầm cũng bắt đầu rung theo.
"Onii-san, tim anh đập nhanh quá."
"À, tại... tại đây là một màn đánh boss mà."
Việc cô ấy nghe được cả nhịp tim cậu, nghĩa là cả hai đang dựa sát vào nhau. Điều ấy khiến đầu óc Mahito càng thêm hỗn loạn.
Trong khi đó, Yuuri vẫn hoàn toàn vô tư, mỉm cười đầy ngây thơ.
"Em luôn mơ được dựa vào anh như thế này... Nghe có hơi ngốc nhỉ? Dù anh lúc nào cũng là anh trai của em."
"À... ừm, anh hiểu mà."
Dù đã cố gắng giữ cho tâm trí được thanh tịnh như thiền sư, Mahito vẫn bất giác đưa tay lên trán. Trên màn hình, nhân vật của cậu vừa bị trùm cuối giẫm nát lần nữa, nhưng lúc này thì chịu thôi, chẳng thể tập trung nổi.
——Có lẽ... Yuuri ngày xưa cũng từng có cảm giác như vậy...
Nhưng có thể là vì tuổi dậy thì, nên cô chưa từng có cơ hội thể hiện chúng.
Có lẽ Mahito nên nói chuyện với em gái mình nhiều hơn—kể cả khi cô ấy từng né tránh cậu.
——Không. Ngay cả bây giờ, vẫn chưa quá muộn!
Lấy hết can đảm, Mahito mở lời:
"Ờm... nếu em muốn dựa vào anh như thế này thì anh không cảm thấy phiền đâu. Thật đấy. Nên nếu em muốn làm vậy thì, bất cứ lúc nào cũng được."
"Thật ạ? Anh nói thật chứ?"
Yuuri ngẩng lên nhìn cậu bằng một nụ cười rạng rỡ—nhưng rồi chợt khựng lại.
Dù sao thì, cả hai đang ngồi rất gần nhau. Gương mặt họ chỉ cách nhau vài phân—gần đến mức mũi cũng suýt chạm vào nhau.
Gương mặt cô vẫn còn giữ nguyên nụ cười, nhưng giờ đã đỏ bừng.
"Fueeh?! E-Em-xin lỗi! Em đã ngồi sát quá phải không?!"
"Không, không sao mà... thật đấy!"
Có vẻ như cô không nhận ra khoảng cách giữa họ.
Yuuri vội đưa tay che má, cô dùng mái tóc bạc của mình để che đi gương mặt. Cách cô làm vậy thật sự rất dễ thương—mà là kiểu dễ thương đến mức nguy hiểm. Mahito thầm lo lắng rằng nếu ai khác nhìn thấy cảnh đó, họ chắc chắn sẽ đánh rơi mất mất trí.
Cuối cùng thì Yuuri cũng dịch người ra một chút—dù chỉ là tầm một nắm tay—giúp Mahito có thể tập trung vào trò chơi trở lại.
Những trò chơi điện tử đã trở thành cái cớ lý tưởng để cả hai xua tan bầu không khí ngượng ngùng đang bao trùm.
Họ tiếp tục chơi cho đến khi bố mẹ về. Khi hai người cùng theo dõi trò chơi, cảm giác lúng túng dần dần tan biến. Yuuri lại vui vẻ bình luận về những gì cô thấy trên màn hình như thường lệ.
Cả hai không nói chuyện gì quá sâu sắc, nhưng Mahito cảm thấy ít nhất thì họ cũng đã hiểu thêm đôi chút về vị trí của bản thân trong mối quan hệ này.
Họ không thể quay lại như xưa—mà cũng chẳng phải vì mối quan hệ trước đây quá tốt đẹp—nhưng nếu...
Nếu cả hai có thể dần dần xích lại gần nhau hơn, như thế thôi cũng đã đủ rồi.
Nghĩ vậy, Mahito chợt nhận ra rằng cái lần tiếp xúc đầu tiên này... hóa ra cũng không tệ đến thế.
Nhưng... vẫn còn một suy nghĩ cứ âm ỉ trong tâm trí cậu.
Cô em gái cùng cha khác mẹ của cậu, sau khi mất trí nhớ, giờ đây lại trở nên ngọt ngào và thân thiện với cậu như xưa.
——Nhưng... liệu điều đó có thực sự tốt không?
Trước khi mất trí nhớ, cả hai chưa từng làm hòa...
Điều đó khiến Mahito cảm thấy như thể cậu đang phản bội ai đó—có lẽ là chính bản thân cậu—và cảm giác tội lỗi đó lặng lẽ len lỏi vào trong lòng cậu.
Cậu lắc đầu, cố xua đi cảm giác tội lỗi.
——Không, đó là vấn đề của riêng mình. Đâu thể lấy cớ đó để đẩy Yuuri ra xa.
Lần này, Mahito sẽ ở bên cạnh cô—với tư cách là anh trai cô.
Bởi vì đó là điều duy nhất cậu có thể làm... ngay lúc này.