Trước bữa tối, Yuuri đã trở về phòng.
Cô vẫn chưa dỡ hành lý ra, vì cả ngày hôm nay cô chỉ mải trò chuyện với anh trai cùng cha khác mẹ và xem anh chơi game.
Vội vàng lôi đồ giặt và những món lặt vặt khác ra, ánh mắt cô lướt qua căn phòng quen thuộc.
Nó vẫn y như tuần trước—như thể chưa từng có điều gì xảy ra.
Trên bàn học là một cuốn tiểu thuyết mở sẵn trang—Phải sửa lại nếp gấp đó mới được...—và chú thú nhồi bông yêu thích đang ngoan ngoãn nằm gọn trên giường. Thứ duy nhất khác đi là chiếc chăn được gấp gọn—có lẽ mẹ cô đã làm vậy.
Tất cả khiến cô cảm thấy như quãng thời gian nằm viện vừa rồi chỉ là một giấc mơ.
Thứ duy nhất thay đổi, là bộ đồng phục mới treo trên tường.
Cô vừa mới mang đi chỉnh lại cho vừa người. Nhưng giờ nhìn kỹ lại, trong lòng cô bỗng dâng lên một cảm giác xấu hổ khó tả.
——Không thể tin được là ngực mình phát triển đến mức không mặc vừa nữa...
Hồi mùa xuân năm ba trung học cơ sở, cô vẫn gần như phẳng lì. Không có gì đáng để nói cả.
Vậy mà đột nhiên—chắc là do tăng trưởng đột ngột—mọi thứ bắt đầu thay đổi nhanh chóng vào khoảng mùa thu. Cô phải mua đồ lót mới hết lần này đến lần khác. Cả chuyện vấp ngã cũng xảy ra thường xuyên hơn, vì giờ cô chẳng thể thấy rõ chân mình như trước.
Dù bộ đồng phục đã được may chừa ra một khoảng để cô lớn thêm, nhưng đến khi mặc thử, hàng cúc trước ngực trông như thể sắp bung ra đến nơi.
Không đời nào cô kể cho ai biết chuyện này—nó xấu hổ đến mức chẳng thể mở miệng nổi.
Hình như... đêm hôm cô đến lấy bộ đồng phục đó, cũng là lúc tai nạn xảy ra.
Cô lờ mờ nhớ mình đã bị thứ gì đó tông phải.
Thế nhưng, dù cố gắng đến mấy, cô vẫn không tài nào nhớ ra vì sao mình lại lang thang ngoài đường giữa đêm hôm như vậy.
Bố mẹ bảo rằng hôm đó cô đã lao ra khỏi nhà trong cơn hoảng loạn. Nhưng nguyên nhân khiến cô rối trí đến mức ấy thì... cô hoàn toàn không biết.
“MÌnh thật sự rất muốn dự lễ nhập học…”
Những lời ấy của cô vô thức bật ra thành tiếng thì thầm.
Cô đã ôm ấp biết bao dự định cho ngày đầu tiên bước chân vào trường cấp ba. Muốn kết bạn mới. Muốn thử tham gia một câu lạc bộ.
Vậy mà chỉ vì bị lùi lại một tuần, mà cô đã bị giáng cho một đòn đau điếng.
Chính lúc đó, hình ảnh người bạn thân nhất chợt hiện lên trong tâm trí cô.
“Phải rồi—mình còn phải dùng LIME báo cho Tsukki là mình đã xuất viện nữa.”
Tsukki—tên thật là Hitomi Yamanashi—là cô bạn thân nhất từ thời tiểu học của cô.
Mặc dù cô chọn học khác trường cấp ba so với phần lớn nhóm bạn chung, trùng hợp thay người bạn thân của cô lại đăng ký vào đúng ngôi trường mà cô theo học.
Tâm trí cô lúc này hoàn toàn bị cuốn vào chuyện gặp mặt người anh trai kế lần đầu tiên.
Cô lục tung đống đồ cá nhân, tìm lấy chiếc điện thoại và chạm vào ứng dụng có biểu tượng xanh lá—màu xanh giống hệt một quả chanh tươi. Có vô vàn ứng dụng mạng xã hội, nhưng khi nói đến việc trò chuyện như thế này, LIME vẫn luôn là lựa chọn số một.
Sau khi gửi một tin nhắn để báo với cô bạn thân rằng mình đã xuất viện an toàn, câu hỏi không thể tránh khỏi nhanh chóng hiện ra.
“Vụ gặp anh trai thế nào rồi?”
Ngón tay cô khựng lại giữa chừng khi đang gõ.
Phải rồi. Điều mà cô sắp phải đối mặt bây giờ chính là sự tồn tại của một “người anh không chung huyết thống”—một người đột ngột bước vào cuộc đời cô như thể rẽ ngang số phận.
Cô từng nghĩ những chuyện như vậy chỉ tồn tại trong các cuốn tiểu thuyết.
Khi cô còn đang loay hoay không biết phải hồi âm thế nào, giọng mẹ từ dưới lầu vọng lên:
“Yuuri, con đi tắm trước đi nhé!”
“Vâng ạ!”
Vẫn còn bối rối, cô chỉ đáp lại: [Giờ thì cũng tạm ổn rồi.] Rồi mở tủ quần áo để lấy đồ thay...
“Hử? Mình có cái này à?”
Bên trong là một bộ đồ ngủ được gấp gọn gàng, trông lạ hoắc.
—Mẹ mua cái này cho mình sao?
Bình thường thì cô vẫn tự mua quần áo, nhưng thỉnh thoảng mẹ vẫn lén nhét vào vài món hợp với gu của cô. Còn việc Yuuri có thật sự thích chúng hay không thì… thường là năm mươi năm mươi.
—Thôi thì mặc tạm vậy.
Trong thời gian nằm viện, cô đã khiến gia đình mình lo lắng quá nhiều. Ít nhất thì lần này cũng nên chiều theo sở thích của mẹ một chút.
Cầm theo đống đồ giặt, Yuuri ôm bộ đồ ngủ lên rồi bước vào phòng tắm. Dù còn hơi sớm, nhưng được ngâm mình trong làn nước nóng sau cả tuần dài thật sự khiến cô cảm thấy hạnh phúc từ tận đáy lòng.
Vì trí nhớ của cô có vấn đề, cô được phép ở phòng riêng khi nằm viện. Phòng đó có buồng vệ sinh khép kín với toilet và vòi sen, nhưng không có bồn tắm.
Cô bước vào phòng tắm và khóa cửa lại.
Để không làm hỏng chiếc ruy băng yêu thích của mình, cô tháo nó ra trước và đặt cẩn thận lên kệ. Sau đó, cô vội vàng ném đống quần áo vào máy giặt rồi bước vào phòng tắm. Bệnh viện cũng không tệ, nhưng chẳng gì sánh được với mùi dầu gội và dầu xả thân quen ở nhà.
Khi đang xoa bọt lên tóc, những suy nghĩ trong đầu cô bất giác thoát ra thành lời.
“Anh ấy… thật sự rất tử tế.”
Trong suốt thời gian nằm viện, cô đã lo lắng biết bao—nhỡ đâu cậu là một kẻ đáng sợ thì sao?
Hồi cấp hai, cô chẳng mấy hòa hợp với bọn con trai.
Bọn họ thường hét lên những câu đùa thô thiển, giả vờ như mình ngầu lắm, rồi lại cuống cuồng như chó con sợ sệt mỗi khi bị cô lườm. (Yuuri thì chẳng hề biết rằng ánh nhìn của mình lại đáng sợ đến thế.) Nói thật, cô chẳng muốn dính dáng gì đến bọn con trai cả.
Thế nhưng người anh kế của cô lại hoàn toàn khác—điềm đạm, ân cần, và cư xử như một quý ông thực thụ. Dù chỉ lớn hơn cô một tuổi, anh vẫn toát lên vẻ trưởng thành, chín chắn của người lớn.
—Và… hình như anh ấy cũng khá dễ thương.
Cậu không cao lắm—chỉ nhỉnh hơn cô một nắm tay so với chiều cao 154 cm của cô. Thậm chí vài bạn nam cùng lớp thời trung học của cô còn cao hơn.
Nói thế này có thể hơi bất lịch sự với con trai, nhưng gương mặt cậu gần như mang nét nữ tính—mềm mại, và trẻ trung.
Trông cậu như thể sẽ hợp với cả trang phục nữ, điều mà cô chưa từng nghĩ tới trước đây. Sự dịu dàng trong cách cư xử của cậu lại càng khiến cậu trở nên dễ tiếp cận, chứ không hề đáng sợ.
—Mình muốn lại gần gũi với anh ấy hơn nữa…
Cô không biết trước đây họ từng thân thiết đến mức nào, nhưng giờ đây, cô muốn được gần gũi với cậu ấy thêm lần nữa—thậm chí còn nhiều hơn thế.
“Vậy thì… tại sao mình lại quên anh ấy…?”
Suy nghĩ đó đã ám ảnh cô suốt những ngày nằm viện.
Cô có một người anh trai.
Anh ấy vẫn luôn ở bên cạnh cô… ít nhất là bố mẹ họ nói vậy.
Họ đã sống cùng nhau suốt mười lăm năm.
Thế mà, không hiểu vì lý do gì, cô lại hoàn toàn quên mất anh.
Và như thể cú sốc đó vẫn chưa đủ, cô còn phát hiện ra một điều khác: anh không phải anh ruột của cô—mà là anh trai kế.
Đã có lúc cô từng nghi ngờ rằng tất cả chỉ là một trò đùa tinh vi do gia đình bày ra, nhưng… mọi thứ dường như quá thật để phủ nhận.
—Chuyện như thế… thật sự có thể xảy ra sao?
Cô xả sạch dầu gội, thoa dầu xả vào phần ngọn tóc, rồi buộc gọn mái tóc ướt thành búi bằng một sợi dây, trước khi bắt đầu kì cọ cơ thể mình.
Ngay cả bây giờ, mọi thứ vẫn chẳng hoàn toàn chân thực. Nhưng khi trở về nhà, cô đã nhìn thấy những dấu hiệu rõ ràng cho thấy… có người khác từng sống ở đây.
Có bốn cái cốc, bốn chiếc ghế—tất cả đều có dấu hiệu hao mòn theo cách giống nhau, không hề mới. Ngay cả khi nhìn quanh phòng khách, cô cũng chẳng thấy có gì bị xáo trộn. Không có cảm giác như có thêm món đồ nào mới được thêm vào.
Rồi cô chợt nhớ ra, hồi còn bé, mình đã từng chơi đùa với ai đó—chỉ là không thể nhớ nổi gương mặt người ấy. Nhưng khi thử hình dung người đó là anh trai kế, bức tranh mờ nhạt trong ký ức của cô bỗng trở nên rõ ràng, sắc nét.
Hóa ra, cô đã thật sự đã quên mất cậu.
Nhưng vấn đề thực sự lại đến sau đó.
Người anh trai kế của cô—người đã bị lãng quên—chắc hẳn không khỏi tức giận vì điều đó.
Nếu có ai đó từng sống cùng bạn suốt nhiều năm mà lại chỉ quên riêng mình bạn, thì bất kỳ ai cũng sẽ cảm thấy bị xúc phạm. Cô chẳng trách anh nếu anh mang lòng oán giận dành cho cô.
Yuuri đã chuẩn bị sẵn tinh thần để bị mắng chửi thậm tệ. Cô không hề thích bị tát, dĩ nhiên. Nhưng ngay cả khi điều đó xảy ra, cô cũng chẳng có quyền phản kháng.
Thế nhưng, anh trai kế của cô lại đón chào cô bằng sự dịu dàng.
Anh còn nói sẵn sàng thay đổi giờ ăn nếu điều đó giúp cô thoải mái hơn.
Khi cô bảo muốn xem anh chơi game, anh đã để cô ngồi sát ngay bên cạnh mà không hề phàn nàn lấy một lời… Dù cho khoảng cách giữa hai người có hơi gần quá mức đi nữa.
Cô vẫn chưa biết liệu đã có thể gọi cả hai là “gia đình” hay “anh em” được chưa, nhưng ít nhất, cô cảm thấy họ có thể trò chuyện và sống cùng nhau một cách yên bình.
Ngay lúc đó, Yuuri bắt gặp hình ảnh phản chiếu của mình trong gương — và một nụ cười ngốc nghếch đang nở trên gương mặt cô.
“Trời ơi, xấu hổ chết mất…”
Cô vội vã xịt nước lên gương, như thể có thể xóa đi biểu cảm mềm lòng chẳng thể che giấu của mình.
Rửa sạch cơ thể, cô nhẹ nhàng ngâm mình vào bồn tắm. Làn nước ấm áp thấm dần vào làn da, và cô cảm nhận được sự mệt mỏi từ sâu bên trong đang tan biến.
Cô lặng lẽ dìm người xuống đến qua miệng, để mặc những bong bóng lăn tăn nổi lên mặt nước.
“Mình chắc hẳn đã rất yêu anh ấy…”
Nếu không phải như vậy, thì làm sao cô có thể vô thức ngồi gần anh đến thế? Và nếu anh luôn đối xử dịu dàng với cô như vậy, làm sao cô có thể ghét anh được?
Vậy thì… tại sao cô lại quên mất anh?
Nỗi sợ đã tan biến, và thay vào đó là cảm giác tội lỗi dâng trào trong lồng ngực cô.
Khi đang miên man trong dòng suy nghĩ, cô chợt nhận ra mình đã ngâm mình trong bồn tắm khá lâu rồi.
“Oops, tới giờ ăn tối rồi.”
Cô rời khỏi bồn và bắt đầu vội vàng lau khô tóc.
Ngay cả khi đang hấp tấp, việc sấy mái tóc dài vẫn là một việc mất thời gian. Thật lòng mà nói, nó khá phiền phức, và cô từng không ít lần nghĩ đến chuyện cắt đi—thế mà không hiểu vì sao, cô vẫn tiếp tục để tóc dài.
—Nghĩ lại thì… tại sao mình lại bắt đầu nuôi tóc dài nhỉ?
Dù từ nhỏ đã từng bị trêu chọc vì mái tóc này, cô cũng chưa từng thực sự nghĩ đến việc cắt hay nhuộm nó.
Và khi cố lục lại trí nhớ, một tiếng “Ah…” nhẹ nhàng bật ra từ đôi môi cô.
—Anh nghĩ mái tóc của em thật sự rất đẹp, Yuuri. Anh thích nó lắm.
“À phải rồi… đã có ai đó từng nói với mình như thế, đúng không?”
Chính những câu nói ấy đã cứu rỗi cô.
Cô không còn nhớ ai là người đã nói câu đó. Cũng chẳng thể chắc được đó là con trai hay con gái—chỉ có một linh cảm mơ hồ rằng đó là một đứa trẻ.
Kể từ giây phút đó, cô dần học cách chấp nhận màu tóc của mình.
Đó là một ký ức quý giá—vậy mà cô còn chẳng thể nhớ nổi khuôn mặt của người đã nói ra nó. Bảo sao cô không còn tin vào trí nhớ của mình nữa.
—Nhưng biết đâu đấy… chỉ là biết đâu thôi…
Một mảnh ghép ký ức như vừa lóe lên—thế rồi Yuuri nghiêng đầu, vẻ bối rối.
“…Khoan đã, mẹ lấy nhầm cỡ rồi.”
Sau khi sấy khô tóc, cô mặc thử chi ngủ—nhưng nó rộng quá mức cần thiết.
Bộ đồng phục của cô từng quá chật và phải sửa lại. Có lẽ vì vậy mà lần này mẹ đã chuẩn bị một cái rộng hơn… nhưng chiếc này thì thật sự là quá khổ.
Cô chẳng còn cách nào khác ngoài việc xắn tay áo và gấu quần lên cho vừa người.
“Nhưng mà… thật ra cũng khá thoải mái đấy chứ.”
Điều khiến cô bất ngờ là bản thân lại thấy thích nó. Cô rúc mặt vào phần tay áo rộng thùng thình—mùi vải thật ấm áp, dễ chịu đến lạ.
Dạo gần đây, quần áo của cô đều bắt đầu trở nên quá chật. Một thứ gì đó rộng rãi, thoáng đãng thế này có lẽ chính là thứ cô đang cần.
Với tâm trạng phơi phới, Yuuri rời khỏi phòng tắm.
Vừa bước vào phòng khách, mũi của cô lập tức bị thu hút lấy bởi mùi thơm ngào ngạt của bơ và gia vị.
Bữa tối có vẻ đã sẵn sàng. Bố cô đã ngồi vào bàn, trong khi mẹ và anh trai kế đang dọn đồ ăn.
Bình thường bố cô luôn về muộn, nhưng hôm nay ông đã cố về sớm—vì biết Yuuri mới xuất viện.
Phòng khách được nối liền với bếp bằng một quầy bar nhỏ, nên việc bê đồ ăn ra bàn khá thuận tiện. Khi Yuuri bước tới định giúp, Mahito chỉ khẽ lắc đầu.
“Xong hết rồi, em cứ ngồi xuống đi.”
“Thật ạ? Em xin lỗi vì đã tắm lâu như thế.”
“Không sao đâu. Bữa tối cũng vừa mới xong thôi mà.”
Và rồi, cô chợt nhận ra điều gì đó.
“Hở? Khoan đã—anh là người nấu bữa tối hả, Onii-san?”
Người đang múc thức ăn từ chảo chính là Mahito. Chiếc tạp dề trông lại hợp với anh đến lạ—cứ như thể anh hoàn toàn thuộc về căn bếp này vậy.
Mahito chỉ khẽ nhún vai một cách khiêm tốn.
“Chỉ là jambalaya thôi mà.”
“Anh nấu được cả jambalaya á…?”
Yuuri—người chưa từng nấu ăn bao giờ—không khỏi tròn mắt thán phục.
—Onii-san của mình đúng là quá hoàn hảo…
Anh ấy thực sự chỉ hơn cô có một tuổi thôi sao?
Hồi cấp hai, không có nhiều bạn cùng lớp cô biết nấu ăn. Lên cấp ba thì tự dưng có kỹ năng đó luôn ư? Không đời nào… điều đó chắc chắn không đúng.
Mahito thì nói cứ như chuyện đó chẳng có gì to tát.
“Trong lúc em nằm viện, anh không có làm được gì nhiều nhặn cả. Nấu bữa tối là chuyện nhỏ nhất anh có thể làm thôi.”
Đây có phải là cái người ta gọi là… chỗ dựa vững chắc không nhỉ...?
Dù là gì đi nữa, câu nói ấy đã khiến lòng Yuuri như dịu lại. Cô vội cúi đầu, cảm kích.
“Ưm... cảm ơn anh nhiều lắm.”
Món jambalaya mà anh trai kế nấu có màu cam óng ánh thật đẹp. Mùi thơm cay nồng, ngậy ngậy khiến mũi cô ngứa ngáy, còn bụng thì lập tức réo lên.
—Trời ơi... thơm không chịu được...
Jambalaya vốn đã là một trong những món cô thích nhất. Mà món này, món trước mặt cô bây giờ, tỏa ra một mùi thơm khiến cô chẳng còn nghi ngờ gì: chắc chắn sẽ ngon tuyệt vời. Nếu cô lơ là cảnh giác, có khi còn chảy dãi mất.
Cô đang chuẩn bị kéo ghế ngồi xuống thì chợt bắt gặp ánh mắt sững sờ của Mahito.
“Có chuyện gì vậy anh?”
“À, ừm… là tại…”
Anh ngập ngừng, rõ ràng đang chẳng biết phải mở lời thế nào cho phải.
“Yuuri, cái đó... Đó là đồ ngủ của anh đấy.”
“Hyui?!”
Câu nói bất ngờ khiến Yuuri giật nảy, bật ra một tiếng kêu kỳ quặc.
“G-Gì cơ?! Không thể nào, không thể nào mà...”
“Nhưng mà, nhìn lại đi—em không thấy nó hơi rộng quá so với em à?”
Dù Mahito không phải là người cao lắm, nhưng vẫn nhỉnh hơn Yuuri khoảng năm phân. Xét theo độ dài tay áo thì chênh lệch ấy nghe cũng hợp lý.
—Mình cứ tưởng mẹ mua nhầm size thôi chứ...
Dẫu vậy, đúng là nó rộng thật quá sức tưởng tượng.
Mẹ họ, đứng gần đó, khẽ gật đầu xác nhận.
“Ồ, đúng rồi. Là đồ của Mahito đấy. Giờ nghĩ lại, dạo này mẹ cũng không thấy nó trong đống đồ giặt.”
“Khoan—mẹ không mua nó cho con à?!”
“Không.” Mẹ đáp tỉnh bơ.
Trong cơn hoảng loạn, Yuuri vội vàng cởi nút áo phía trước.
“X-Xin lỗi, Onii-san! Em sẽ trả lại ngay bây giờ!”
“Em tính cởi đồ ngay giữa phòng đấy à?!”
Vừa mới bắt đầu kéo áo ra thì Mahito—mặt đỏ bừng vì hoảng—vội vàng chặn lại.
“C-Cứ ăn trước đã được không? Xin em đó!”
“...Vâng.”
Yuuri lấy tay che mặt vì xấu hổ, rồi khép nép ngồi xuống.
Chắc là do giặt nhầm thôi—đống đồ của cậu chắc vô tình lẫn vào quần áo của cô.
—Không thể tin nổi là mình lại lúng túng đến mức này...
Vừa lúc cậu bắt đầu đối xử tốt với cô, thì cô lại làm cái trò gì thế này chứ? Ngay khi nhận ra bộ đồ trông lạ lẫm, lẽ ra cô nên kiểm tra kỹ lại...
Tệ hơn nữa—cô đã dụi mặt vào tay áo, thậm chí còn hít mùi hương từ đó.
Giờ thì cô chẳng còn đủ can đảm để nhìn thẳng vào mắt cậu nữa.
Cố đánh lạc hướng bản thân khỏi nỗi xấu hổ, Yuuri múc một thìa jambalaya—và ngay lúc đó, mắt cô trợn tròn lên kinh ngạc.
“Hmm?”
“Có chuyện gì sao? Em không thích nó à?”
Giọng Mahito nghe có vẻ lo lắng, nhưng Yuuri lập tức lắc đầu nguầy nguậy.
“Không, nó ngon lắm ấy! Chỉ là... em không biết phải diễn tả thế nào... Nó khiến em thấy bồi hồi? Kiểu như rất quen thuộc. Cảm giác chẳng giống như lần đầu em ăn món này vậy...”
Nghe vậy, cha cô khẽ gật đầu.
“À, thế thì hợp lý rồi. Mahito thường xuyên nấu bữa tối cho cả nhà mà.”
“Thật ạ?!”
Mahito chỉ nhún vai một cách thoải mái.
“‘Thường xuyên’ thì hơi phóng đại rồi. Cùng lắm là một, hai lần mỗi tuần? Mà cũng chỉ nấu bữa tối thôi. Với cả, anh cũng chỉ nấu mấy món đơn giản thôi.”
“Jambalaya mà gọi là đơn giản ư?”
Yuuri không nghĩ đó là kiểu món ăn có thể tiện tay cho hết vào chảo xào một cách tùy hứng được.
Thấy cô vẫn còn bối rối, Mahito bật cười.
“Một khi học được rồi thì cũng không khó lắm đâu.”
“Ừm... chắc là vậy rồi...”
Dù dễ hay khó, hẳn là trước đây cô đã ăn đồ ăn do cậu nấu suốt.
Cha cô thì không nói gì rõ ràng, có lẽ là vì muốn giữ thể diện cho cô.
—— Mình thậm chí còn chẳng nhớ cả chuyện đó...
Dù trí nhớ có thể đã quên, nhưng dạ dày cô thì không. Yuuri vui vẻ xúc một thìa jambalaya đầy ắp.
“Onii-san, món này ngon thật đấy.”
“Em thích là anh thấy vui rồi. Muốn ăn thêm nữa không?”
“...! Onii-san, em nghĩ anh sẽ là một người vợ tuyệt vời đấy!”
Vì quá xúc động, cô đã buột miệng nói ra. Gương mặt Mahito cứng đờ.
“Anh nghĩ làm chồng thì hợp hơn...”
Dù trả lời khô khan như thế, nhưng cậu vẫn mỉm cười, và cả cha mẹ họ trông cũng nhẹ nhõm hẳn ra. Chỉ đến lúc ấy, Yuuri mới nhận ra mình đã khiến họ lo lắng biết bao nhiêu.
Cô khe khẽ thì thầm:
“Có lẽ em cũng nên học nấu ăn…”
“Nếu em hứng thú, có muốn thử nấu gì đó cùng nhau không?”
“C-Có lẽ là… một ngày nào đó”
“Người ta toàn nói thế rồi chẳng bao giờ làm cả.”
“Ugh…”
Dù vậy, Mahito vẫn mỉm cười dịu dàng khi nói.
Giống như lời cậu đã hứa, cậu không hề thúc ép hay gây áp lực gì. Ngay cả những câu đùa hay cảm xúc thất thường của cô, cậu cũng đều nhẹ nhàng mà đón nhận lấy chúng.
—— Anh ấy tốt quá đi…
Cô thực sự cảm thấy mình có thể sống chung với cậu mà không phải lo lắng gì cả.
Và đồng thời, cô thật lòng muốn nhớ về người anh trai dịu dàng này.
Không—dù cho không thể nhớ, cô vẫn chắc chắn rằng từ giờ cả hai có thể trở nên thân thiết hơn nữa.
—— Trước tiên, mình cần phải nói ra điều mình nghĩ đã!
Không thể xây dựng một mối quan hệ nếu không chia sẻ về bản thân. Cô đã đánh mất mười lăm năm ký ức—và không có cách nào lấp đầy khoảng trống đó nếu cô không bắt đầu mở lời, kể cả là những điều nhỏ nhặt nhất.
Mang theo quyết tâm đó, một ý nghĩ khác chợt lóe lên trong đầu cô.
—— Nhưng… tại sao bộ đồ ngủ của Onii-san lại nằm trong tủ đồ của mình ngay từ đầu?
Chuyện nhầm lẫn khi giặt đồ không phải là hiếm—nhưng chắc chắn người ta sẽ nhận ra khi cất đồ chứ? Chẳng lẽ không trả lại trước khi nó lạc vào ngăn kéo của người khác?
Dù sao thì người làm rối tung mọi thứ cũng là cô… nhưng mọi chuyện vẫn cảm thấy thật kỳ lạ.
—— Có lý do gì khiến nó chưa được trả lại sao?
Và nếu có… thì đó là lý do gì?
Theo như cô biết, Mahito chưa từng vắng nhà trong thời gian dài. Và nếu thật sự cậu từng đi vắng, thì ai đó đã có thể đặt lại nó vào phòng cậu rồi.
Hoặc… có lẽ là ngược lại. Có thể vì cậu ấy vẫn ở nhà, nên người cầm nhầm không thể trả lại trực tiếp—và buộc phải lén lút trả lại.
Nhưng… họ là người trong cùng một nhà. Liệu có cần phải lén lút chỉ để trả lại đồ giặt bị nhầm không? Nếu thật sự có lý do…
—— Đừng nói là… trước đây tụi mối quan hệ của tụi mình tệ đến mức không thể nói chuyện…?
Ý nghĩ ấy hiện ra, nhưng chưa kịp thốt thành lời. Cô lắc đầu, cố xua tan nó.
Chắc chắn là không thể. Ít nhất thì, hiện tại anh trai kế đang đối xử rất dịu dàng với cô. Nếu trước kia họ thật sự có xích mích, thì giờ đây, khi cô đã quên sạch mọi thứ, cậu không thể đối xử với cô nhẹ nhàng đến thế được.
“Yuuri, nếu em muốn ăn thêm thì còn đấy.”
“Vâng, làm ơn!”
Cô đưa cho cậu chiếc đĩa trống trơn và quyết định không nghĩ thêm gì nữa.
Hoặc có lẽ… sâu thẳm trong lòng, cô đã cảm nhận được điều gì đó.
Rằng suy nghĩ quá nhiều về chuyện đó—hoặc cố nhớ lại—có thể rất nguy hiểm.
Bởi vì sự thật… thì luôn luôn tàn nhẫn.
Ví dụ như… tại sao bộ đồ ngủ của anh trai kế lại nằm trong tủ quần áo của cô.
Cố đánh lạc hướng bản thân khỏi nỗi xấu hổ, Yuuri múc một thìa jambalaya—và ngay lúc đó, mắt cô trợn tròn lên kinh ngạc.
“Hmm?”
“Có chuyện gì sao? Em không thích nó à?”
Giọng Mahito nghe có vẻ lo lắng, nhưng Yuuri lập tức lắc đầu nguầy nguậy.
“Không, nó ngon lắm ấy! Chỉ là... em không biết phải diễn tả thế nào... Nó khiến em thấy bồi hồi? Kiểu như rất quen thuộc. Cảm giác chẳng giống như lần đầu em ăn món này vậy...”
Nghe vậy, cha cô khẽ gật đầu.
“À, thế thì hợp lý rồi. Mahito thường xuyên nấu bữa tối cho cả nhà mà.”
“Thật ạ?!”
Mahito chỉ nhún vai một cách thoải mái.
“‘Thường xuyên’ thì hơi phóng đại rồi. Cùng lắm là một, hai lần mỗi tuần? Mà cũng chỉ nấu bữa tối thôi. Với cả, anh cũng chỉ nấu mấy món đơn giản thôi.”
“Jambalaya mà gọi là đơn giản ư?”
Yuuri không nghĩ đó là kiểu món ăn có thể tiện tay cho hết vào chảo xào một cách tùy hứng được.
Thấy cô vẫn còn bối rối, Mahito bật cười.
“Một khi học được rồi thì cũng không khó lắm đâu.”
“Ừm... chắc là vậy rồi...”
Dù dễ hay khó, hẳn là trước đây cô đã ăn đồ ăn do cậu nấu suốt.
Cha cô thì không nói gì rõ ràng, có lẽ là vì muốn giữ thể diện cho cô.
—— Mình thậm chí còn chẳng nhớ cả chuyện đó...
Dù trí nhớ có thể đã quên, nhưng dạ dày cô thì không. Yuuri vui vẻ xúc một thìa jambalaya đầy ắp.
“Onii-san, món này ngon thật đấy.”
“Em thích là anh thấy vui rồi. Muốn ăn thêm nữa không?”
“...! Onii-san, em nghĩ anh sẽ là một người vợ tuyệt vời đấy!”
Vì quá xúc động, cô đã buột miệng nói ra. Gương mặt Mahito cứng đờ.
“Anh nghĩ làm chồng thì hợp hơn...”
Dù trả lời khô khan như thế, nhưng cậu vẫn mỉm cười, và cả cha mẹ họ trông cũng nhẹ nhõm hẳn ra. Chỉ đến lúc ấy, Yuuri mới nhận ra mình đã khiến họ lo lắng biết bao nhiêu.
Cô khe khẽ thì thầm:
“Có lẽ em cũng nên học nấu ăn…”
“Nếu em hứng thú, có muốn thử nấu gì đó cùng nhau không?”
“C-Có lẽ là… một ngày nào đó”
“Người ta toàn nói thế rồi chẳng bao giờ làm cả.”
“Ugh…”
Dù vậy, Mahito vẫn mỉm cười dịu dàng khi nói.
Giống như lời cậu đã hứa, cậu không hề thúc ép hay gây áp lực gì. Ngay cả những câu đùa hay cảm xúc thất thường của cô, cậu cũng đều nhẹ nhàng mà đón nhận lấy chúng.
—— Anh ấy tốt quá đi…
Cô thực sự cảm thấy mình có thể sống chung với cậu mà không phải lo lắng gì cả.
Và đồng thời, cô thật lòng muốn nhớ về người anh trai dịu dàng này.
Không—dù cho không thể nhớ, cô vẫn chắc chắn rằng từ giờ cả hai có thể trở nên thân thiết hơn nữa.
—— Trước tiên, mình cần phải nói ra điều mình nghĩ đã!
Không thể xây dựng một mối quan hệ nếu không chia sẻ về bản thân. Cô đã đánh mất mười lăm năm ký ức—và không có cách nào lấp đầy khoảng trống đó nếu cô không bắt đầu mở lời, kể cả là những điều nhỏ nhặt nhất.
Mang theo quyết tâm đó, một ý nghĩ khác chợt lóe lên trong đầu cô.
—— Nhưng… tại sao bộ đồ ngủ của Onii-san lại nằm trong tủ đồ của mình ngay từ đầu?
Chuyện nhầm lẫn khi giặt đồ không phải là hiếm—nhưng chắc chắn người ta sẽ nhận ra khi cất đồ chứ? Chẳng lẽ không trả lại trước khi nó lạc vào ngăn kéo của người khác?
Dù sao thì người làm rối tung mọi thứ cũng là cô… nhưng mọi chuyện vẫn cảm thấy thật kỳ lạ.
—— Có lý do gì khiến nó chưa được trả lại sao?
Và nếu có… thì đó là lý do gì?
Theo như cô biết, Mahito chưa từng vắng nhà trong thời gian dài. Và nếu thật sự cậu từng đi vắng, thì ai đó đã có thể đặt lại nó vào phòng cậu rồi.
Hoặc… có lẽ là ngược lại. Có thể vì cậu ấy vẫn ở nhà, nên người cầm nhầm không thể trả lại trực tiếp—và buộc phải lén lút trả lại.
Nhưng… họ là người trong cùng một nhà. Liệu có cần phải lén lút chỉ để trả lại đồ giặt bị nhầm không? Nếu thật sự có lý do…
—— Đừng nói là… trước đây tụi mối quan hệ của tụi mình tệ đến mức không thể nói chuyện…?
Ý nghĩ ấy hiện ra, nhưng chưa kịp thốt thành lời. Cô lắc đầu, cố xua tan nó.
Chắc chắn là không thể. Ít nhất thì, hiện tại anh trai kế đang đối xử rất dịu dàng với cô. Nếu trước kia họ thật sự có xích mích, thì giờ đây, khi cô đã quên sạch mọi thứ, cậu không thể đối xử với cô nhẹ nhàng đến thế được.
“Yuuri, nếu em muốn ăn thêm thì còn đấy.”
“Vâng, làm ơn!”
Cô đưa cho cậu chiếc đĩa trống trơn và quyết định không nghĩ thêm gì nữa.
Hoặc có lẽ… sâu thẳm trong lòng, cô đã cảm nhận được điều gì đó.
Rằng suy nghĩ quá nhiều về chuyện đó—hoặc cố nhớ lại—có thể rất nguy hiểm.
Bởi vì sự thật… thì luôn luôn tàn nhẫn.
Ví dụ như… tại sao bộ đồ ngủ của anh trai kế lại nằm trong tủ quần áo của cô.
Jambalaya là một món cơm trong văn hóa Creole và Cajun (Mỹ), bao gồm thịt và rau trộn với cơm. Món này có sự hòa quyện phong cách ẩm thực Pháp.Theo truyền thống, phần thịt gồm có xúc xích, thịt hun khói, thịt lợn, gà và có thể kèm theo hải sản như tôm, tôm hùm đất (ít phổ biến). Phần rau là hỗn hợp đặc trưng kiểu Cajun, bao gồm hành tây, cần tây và ớt chuông xanh, có thêm đậu bắp, cà rốt, cà chua, ngô, ớt và tỏi.