Prologue
"Tại sao mình lại là một con người tồi tệ đến vậy..."
Một giọng nói thấm đẫm nỗi buồn thoát ra từ đôi môi cô.
Mái tóc bạc trải dài trên chiếc giường nơi cô nằm, và một giọt nước mắt lặng lẽ lăn xuống từ đôi mắt to tròn của cô.
—Nếu thật sự có thứ gọi là thần thánh, thì chắc chắn họ có một tính cách kinh khủng.
Yuuri Utsurugi có một bí mật.
Một bí mật mà cô không thể nói với bất kỳ ai. Một bí mật tuyệt đối không được để lộ ra.
—Anh nghĩ tóc em đẹp lắm, Yuuri. Anh thật sự rất thích—
Ngày ấy, khi cô bị bạn bè bắt nạt chỉ vì màu tóc khác biệt, anh trai là người đã nhẹ nhàng an ủi cô bằng những lời nói dịu dàng ấy.
Với một người anh như vậy, việc cô bé Yuuri dần trở nên gắn bó là điều quá đỗi tự nhiên. Từ thuở nhỏ, cô luôn rón rén bước theo sau lưng anh, như thể anh là cả thế giới của cô.
Thế nhưng, từ lúc nào cô lại không thể cất lời với anh nữa?
Từ bao giờ mà chỉ cần chạm ánh mắt anh, cổ họng cô đã nghẹn lại, chẳng thốt nên nổi một câu?
Mỗi lần cố gắng nói chuyện, giọng cô lại run rẩy, vỡ vụn. Không hiểu vì sao, những gì phát ra khỏi miệng cô chỉ toàn là những câu từ khách sáo, xa cách. Để che giấu sự lúng túng đó, cô bắt đầu nói chuyện như thế với tất cả mọi người trong nhà.
Họ là anh em—anh trai và em gái.
Vậy mà, những cảm xúc Yuuri luôn chôn giấu tận sâu trong tim... lại chẳng phải là thứ một đứa em nên dành cho chính anh trai ruột của mình.
Giữ mãi những cảm xúc này trong lòng... là điều sai trái.
Yuuri biết điều đó. Nhưng một khi cảm xúc đã bén rễ, thì làm gì có cách nào dễ dàng để xóa bỏ?
Và thế là, tất cả những gì Yuuri có thể làm… chỉ là âm thầm vùi mặt vào gối, để nước mắt thấm ướt vải trắng, vừa khóc vừa oán trách những vị thần tàn nhẫn kia.
—Dù em tồi tệ thế này, anh vẫn luôn dịu dàng với em...
Ngay cả hôm nay, khi Yuuri trở về nhà, anh vẫn chào đón cô với nụ cười thường lệ và sự nhẹ nhàng, “Mừng em về.”
Chỉ một câu nói đơn giản ấy thôi… cũng đủ khiến trái tim cô như được cứu rỗi.
Thế nhưng, Yuuri thậm chí còn chẳng thể thốt nên lời “Em về rồi.”
Tất cả những gì cô làm… là quay mặt đi.
Sự thật là… cô đã rất muốn để anh thấy mình trong bộ đồng phục trường mới. Nhưng cuối cùng, cô chẳng thể nói ra bất cứ thứ gì.
Cô đã chăm chỉ học tập chỉ để có thể thi đỗ vào cùng ngôi trường với anh.
Một tiếng thở dài nữa khẽ thoát khỏi đôi môi cô.
Tại sao chứ? Tại sao ông trời—hay bất cứ thứ gì—lại bắt cô và anh phải sinh ra là anh em ruột?
Nếu họ không phải là anh em… có lẽ chuyện này đã không đau đớn đến vậy…
—Nếu em có thể quên đi cảm xúc này, có lẽ em sẽ được thanh thản…
Nhưng cô không thể quên.
Cô cũng không muốn quên.
Thế nhưng… nó vẫn đau.
—Nếu chúng ta không cùng chung huyết thống, có lẽ em đã không phải chịu đựng cảm giác này…
Nhưng nếu họ không cùng huyết thống, họ sẽ chẳng còn là anh em nữa.
Và nếu không còn là anh em, anh sẽ không còn đối xử dịu dàng với cô nữa.
Cô không muốn đánh mất bất kỳ điều nào trong số đó, thế nhưng chính những điều ấy lại khiến cô vô cùng đau.
Khao khát một điều mà cô biết sẽ chẳng bao giờ trở thành hiện thực—và nếu có thành hiện thực thì cũng sẽ trở thành một rắc rối—Yuuri ghì chặt mặt vào gối, nước mắt thấm ướt cả vải gối, bấu víu vào thứ hy vọng mong manh như lời cầu nguyện.
Cô chẳng biết mình đã nằm như thế bao lâu.
Chỉ nhớ rằng, mi mắt cô dần trĩu nặng, và cô sắp sửa chìm vào giấc ngủ thì—
Một tiếng gõ cửa nhẹ vang lên.
“Yuuri, mẹ vào được không? Mẹ cần nói với con về một vài điều quan trọng…”
“…Huh? Mẹ?”
Đó là giọng của mẹ cô, nhưng có một sự căng thẳng kì lạ đằng sau giọng nói đấy.
—Chuyện gì vậy? Đã có chuyện gì xảy ra sao?
Chậm rãi, cô chống tay ngồi dậy và rồi vươn tay về phía nắm cửa.
Có lẽ thật sự có một thứ giống như thần linh tồn tại.
Nếu đúng là vậy, thì vị thần ấy hẳn phải mang một nét tàn nhẫn—hoặc đơn giản là không hề hiểu chút gì về lòng trắc ẩn.
Cuối cùng, điều ước của Yuuri cũng đã thành hiện thực, theo một cách nào đó.
Dù không phải theo hình dạng mà cô từng hy vọng...