Giranda, là đội trưởng đội cận vệ hoàng gia của Eleanor Rybalt, rơi nước mắt trong khi ôm thi thể Eleanor, Đệ nhị công chúa của Vương quốc Rybalt.
"Công chúa... giá như tôi đưa ngài về sớm hơn... Tôi thực sự xin lỗi..."
Giranda hiện đã ở độ tuổi năm mươi, cô đã chăm sóc Eleanor kể từ khi cô còn nhỏ. Eleanor rất thích Giranda, lúc đó cô là phó đội trưởng, và thường trò chuyện với cô ấy.
Khi Eleanor nói rằng cô muốn học kiếm thuật, chính Giranda là người đã dạy cô mặc dù mọi người xung quanh phản đối. Eleanor cũng có năng khiếu về phép thuật và khi kết hợp với kỹ năng sử dụng kiếm, cô bé thể hiện ra một sức mạnh khó tin khi cô chỉ là một công chúa.
Giranda rất tự hào về điều đó.
Nhưng cuộc sống xa hoa đủ đầy ở hoàng gia sớm trở nên nhàm chán đối với tinh thần thích phiêu lưu của Eleanor.
Kết quả là, chỉ hai tháng trước, Eleanor đã bỏ trốn khỏi cung điện hoàng gia. Cô chỉ để lại một tờ giấy ghi rằng: "Tôi sẽ sống tự do theo ý mình".
"Dù có buồn chán thì cũng chả sao, miễn là ngài còn sống..."
Giranda rất yêu thương Eleanor như con gái ruột của mình. Ngay cả sau khi con gái cô chào đời, tình yêu của cô dành cho Eleanor vẫn không bao giờ thay đổi.
Khi Eleanor bỏ trốn, Giranda nghĩ rằng đó có thể là một ý tưởng hay. Cô nghĩ Eleanor sẽ hạnh phúc hơn nếu cô bé sống một cuộc sống tự do.
Khi Eleanor mất tích, cuộc tìm kiếm đã được tiến hành ngay lập tức và không mất nhiều thời gian để tìm thấy cô. Nhưng khi thấy cô vẫn bình an vô sự và tràn đầy sức sống, Giranda quyết định sẽ để mắt đến cô bé một thời gian.
Cấp dưới thân thích với Giranda cũng đồng ý rằng nên chờ một thời gian.
Và đây là kết quả.
"Giranda-san. Không có thời gian để than thở hay hối tiếc đâu. Có một con quái vật đáng ngờ trong rừng."
Lumius nói với Girande.
Lumius là thành viên của Đội cận vệ Hoàng gia và có năng lực chỉ đứng sau Girande. Anh ấy có mái tóc xám đặc trưng và đôi mắt sắc sảo, độ tuổi tầm đâu đó ba lâm.
"Một con quái vật?"
"Đúng vậy. Mọi người thuật lại rằng Eleanor-sama tự mình đi bộ trở về, nhưng dù nhìn thế nào đi nữa, cơ thể của ngài ấy cũng không thể lão hóa đi nhanh như vậy. Có khả năng là Eleanor-sama đã bị điều khiển. Mục đích không rõ, nhưng chắc chắn rằng con quái vật đã làm gì đó."
"Lẽ nào chính nó đã giết Eleanor-sama và đùa giỡn với ngài...?"
“Vâng, có lẽ, tôi đã thử kiểm tra bằng [Farsight] và thấy rằng thanh kiếm của Eleanor-sama đang nằm trong tay nó."
Một sự tức giận bắt đầu trào dâng trong lòng Giranda. Nó không chỉ giết chết công chúa quý giá của chúng ta mà còn làm nhục ngài ấy. Tuyệt đối không thể tha thứ cho nó vì đã đánh cắp thanh bảo kiếm của Vương quốc Rivalt, Bất Diệt Hỏa Gươm.
"Bắt nó lại. Nếu nó có thể nói chuyện, chúng ta sẽ lắng nghe. Nếu nó không thể... hãy cứ giết đi."
"Tuân Lệnh"
Lumius ra lệnh và niệm ma thuật và nhắm vào con quái vật.
Giranda vẫn không nhìn thấy kẻ thù nào, nhưng nếu Lumius ở đó thì không còn nghi ngờ gì nữa.
"Ta tuyệt đối sẽ không bao giờ tha thứ cho ngươi, đồ quái vật bẩn thỉu!"
* * *
Quả cầu lửa lao đến gần chỗ Yurai nhưng không gây ra thiệt hại nào. Mặc dù không phải nhắm mắt tấn công bừa, nhưng có vẻ như họ cũng không biết vị trí chính xác của cô.
"Tôi giao lại cô ấy cho các người chỉ vì lòng tốt! Chết tiệt! Đúng là con người mà!"
Trong khi đang phàn nàn, Yurai chạy trốn một cách tuyệt vọng.
Tuy nhiên, có vẻ như cơ thể hiện tại của cô không có khả năng thể chất cao. Cô không thấy mệt nhưng vẫn chạy với tốc độ vừa phải. Mặc dù vậy, tốc độ đó vẫn nhanh so với một đứa trẻ.
Chỉ mới năm phút trôi qua, đột nhiên một người đàn ông mặc áo giáp xuất hiện trước mặt Yurai.
"Ôi! Nhanh quá!"
"...Ồ, vậy là ngươi có thể nói. Tốt lắm. Hãy cho ta nghe tất cả những gì ngươi biết."
‘...Anh chàng này có vẻ như không nghe thấy những gì tôi nói. Anh ta nghĩ tôi đã giết Eleanor sao? Chắc chắn là không phải như vậy…’
Yurai cố gắng tìm cách trốn thoát nhưng lại thấy mình bị năm tên lính bao vây. Sẽ rất khó để thoát khỏi tình huống này.
Trong trường hợp đó, Yurai cố gắng thử đàm phán.
"...Ờ thì, anh thấy đấy Onii-san. Liệu anh có thể bình tĩnh và chúng ta có thể nói chuyện không?"
"...Cái gì?"
"Có lẽ anh đang nghĩ tôi là người đã giết cô gái đó đúng không?"
"Bộ không đúng sao?"
"Không, tôi chỉ giao cô ấy cho các người thôi."
"Thế tại sao ngươi lại bỏ chạy?"
"Đó là vì anh đã tấn công tôi trước. Bất kỳ ai cũng sẽ bỏ chạy khi gặp tính huống đó."
"...Không đúng. Ngươi đã giết Eleanor-sama và bỏ chạy chỉ vì sợ bọn ta giết, chỉ vậy thôi."
"Này này, chờ đã, hãy bình tĩnh lại đi. Cho dù tôi có giết cô gái đó, thì tại sao tôi lại giao cô ấy cho các người? Điều đó không vô lý sao."
"Suy nghĩ của lũ quái vật là thứ mà con người không thể hiểu được."
‘Chậc. Tên này chẳng thèm chịu nghe mình nói gì cả! Hắn ta nhất quyết tin rằng mình là thủ phạm, cho dù mình có nói gì đi chăng nữa hắn cũng không tin, hắn cũng chẳng có ý định bình tĩnh suy xét về chuyện đó! đúng là tên điên!’
Ánh mắt của người đàn ông trở nên nghiêm nghị. Anh ta cũng rút thanh kiếm ở thắt lưng ra.
"Hơn nữa, ngay từ lúc ngươi đánh cắp thanh bảo kiếm, tội lỗi của ngươi đã được xác nhận."
"Hả? Thanh bảo kiếm?"
Yurai đang cầm thanh kiếm mà cô lấy được lúc đó. Cô biết đó là một vật phẩm hiếm, nhưng cô không bao giờ nghĩ rằng nó sẽ được gọi là một thanh bảo kiếm.
"Khoan đã! Nếu đó là thứ quan trọng đối với các người, vậy thì tôi sẽ trả lại! Dù sao thì tôi cũng không thực sự cần nó!"
"Không cần phải tranh cãi nữa, đừng lo, ta sẽ không giết ngươi ngay đâu."
Người đàn ông bước tới và vung kiếm.
Cánh tay phải của Yurai đã bị chặt đứt.
"...Aaaaaaaaaaaaaaaaaah!"
Yurai rên rỉ đau đớn khi giữ vết thương bằng tay trái. cô cũng đánh rơi thanh kiếm của mình, nhưng điều đó không còn quan trọng nữa.
‘Chết tiệt! Vậy là cuối cùng hắn cũng tấn công mình! Nếu đó là điều hắn muốn, vậy thì mình sẽ đáp trả lại... Nhưng liệu ma thuật của mình có tác dụng không?’
"Ngươi cũng có thể trải nghiệm cảm giác đau khổ của Eleanor-sama."
‘Ai quan tâm chứ! Tôi chẳng làm gì cả! Tên khốn ảo tưởng! Cho rằng ai đó có tội không phải là điều con người sẽ làm! Việc duy nhất để tôi có thể phản kháng lại lúc này là…’
"...Gây đau đớn.”
Khi cô sử dụng nó, người đàn ông hét lên và làm rơi thanh kiếm xuống đất.
‘Nó có tác dụng không? Tôi đã thử vô số lần rồi…’
Cô lại sử dụng “Gây đau đớn” vào người đàn ông đó . Anh ta khụy xuống, những người khác thấy vậy bắt đầu phản công lại Yurai.
Trong chớp mắt, cánh tay trái và cả hai chân của cô đều bị chặt đứt và rồi mắt cô bị móc ra.
"Áaaaaaaaaaaaahhh!"
Khi cô hét lên vì đau đớn, cổ họng cô bị bóp nghẹt. cô không thể thở và cũng không thể hét lên được.
‘Mình sắp chết ư! Mình sắp bị giết lần nữa ư! Mình chỉ vừa được tái sinh và mới lấy lại được ký ức thôi mà, Chết tiệt!’
Cô đã nghĩ đến việc chống trả bằng cách sử dụng “Gây đau đớn” lên đối phương, nhưng có vẻ như điều này đòi hỏi phải nhìn thấy kẻ địch. Và nó không thể thực hiện được khi không sử dụng đúng cách.
Cô cảm thấy máu đang rút khỏi cơ thể mình. Yurai nghĩ rằng mình sẽ chết lần nữa, nhưng ngay sau đó, vết thương của cô bị ngọn lửa thiêu đốt. một cơn đau nhói lan qua, nhưng máu đã ngừng chảy.
‘Ối! Ối! Ối! Ối! Ối! Ối! Ối! Ối! Ối! Tôi đã làm cái quái gì cơ chứ?! Các người đùa tôi à?’
Yurai cảm thấy rằng lẽ ra cô nên mặc kệ Eleanor.
Nhưng bây giờ hối hận cũng đã muộn.
Yurai không biết chuyện gì đang xảy ra xung quanh mình, cô chỉ có thể biết được những người lính đang tấn công mình. Toàn thân cô đau nhức và đầu cảm thấy choáng váng.
‘...Chết tiệt, đây đúng là điều tồi tệ nhất khi trải nghiệm cuộc sống thứ hai như thế này… có lẽ mình nên chết đi cho rồi…’
Với suy nghĩ cuối cùng đó, ý thức của Yurai dần tan biến.
chương này mình làm vội nên có vài phân đoạn hơi sượng.