Fushi no majo wa man no inochi o gisei ni shite mo arikitarina negai o kanaetai

Truyện tương tự

Cách tước đoạt mạng sống

(Đang ra)

Cách tước đoạt mạng sống

Ao Jūmonji; Eve

Đây là câu chuyện về cách để ăn "sự sống".

5 17

Yuusha Party wo Tsuihou sareta Beast Tamer, Saikyoushu no Nekomimi Shoujo to Deau

(Đang ra)

Yuusha Party wo Tsuihou sareta Beast Tamer, Saikyoushu no Nekomimi Shoujo to Deau

Suzu Miyama

Ẩn số lớn nhất?Cả Đội Anh Hùng không hề hay biết: Những chiến thắng vang dội trước đây của họ đều nhờ bàn tay vô hình của Rein!

25 36

My Plain-looking Fiancee is Secretly Sweet with me

(Đang ra)

My Plain-looking Fiancee is Secretly Sweet with me

氷高悠 ; Yuu Hidaka

"Onii-san, chúc mừng anh đã lấy được vợ. Người này sẽ trở thành vợ anh.

144 14068

Sakurairo Sutorenji Gāru 〜 Tensei shite Suramu-gai no koji ka to omottara, Kōshaku Reijō de Akuyaku Reijō deshita. Tenpo Shōkan de Ikinobimasu 〜

(Đang ra)

Sakurairo Sutorenji Gāru 〜 Tensei shite Suramu-gai no koji ka to omottara, Kōshaku Reijō de Akuyaku Reijō deshita. Tenpo Shōkan de Ikinobimasu 〜

Fuyuhara Patra

Ở thế giới này, mỗi người chỉ được Thần ban cho một "Gift" – năng lực đặc biệt duy nhất. Chỉ cần tận dụng tốt nó, mình nhất định sẽ tránh được diệt vong! …Khoan đã, "Gift" của mình là [Triệu Hồi Cửa H

44 356

Nhà Giả Kim Tinh Anh: Làm Lại Cuộc Đời Ở Chốn Biên Cương

(Đang ra)

Nhà Giả Kim Tinh Anh: Làm Lại Cuộc Đời Ở Chốn Biên Cương

Izumo Daikichi

Cuộc đời này, điều gì mới thực sự là hạnh phúc, điều gì mới thực sự quan trọng...? Một gã đàn ông từng bị ám ảnh bởi khát vọng thăng tiến, nay tìm thấy chân hạnh phúc ở vùng đất biên cương...

185 3171

Vol 1 - Chương 05 : Đi dạo

Yurai không biết bản thân mình đã ngủ bao lâu.

"...Vậy là mình vẫn còn sống. Sẽ không có vấn đề gì nếu mình chết."

Yurai thở dài.

Sau đó, cô đột nhiên nhận ra rằng mình có thể nhìn thấy trở lại. Mắt đã lành và các cơ quan nhô ra giờ đã được nhét lại vào dạ dày.

"Mình đã lành rồi sao......? Sao lại thế? Ý mình là, mình rất biết ơn điều đó... Nhưng mình rất ngạc nhiên là vẫn có thể ngủ ngon trong tình trạng này."

Yurai vẫn lơ lửng trên không trung. Cơ thể cô được đỡ bằng hai cánh tay bị trói chặt bằng dây thừng - một tư thế trong cực kỳ đau đớn. Vậy mà, bằng cách nào đó, cô lại không cảm thấy đau đớn gì nhiều. Có lẽ cơ thể cô đã có một sự thay đổi.

"Mình cần xuống dưới...... Có phép thuật nào tôi có thể sử dụng không...... Hả? Mình đã phá vỡ nó chỉ bằng sức mạnh cánh tay." 

Sức lực của cô ấy vốn dĩ chỉ bằng một đứa trẻ bình thường, nhưng giờ đây chỉ cần kéo nhẹ, sợi dây đã đứt phựt. Rõ ràng là sức mạnh của cô đã được cải thiện.

Yurai ngã xuống đất.

"Ah đi trên mặt đất vẫn là tuyệt nhất Nhưng hòa quyện với bóng tối đúng là đáng sợ thật. Giết chết hàng chục ngàn người vô tội... Thật điên rồ. Nếu có thể, mình không muốn phải sử dụng nó nữa.

Bóng tối đã biến mất. Tuy nhiên, có lẽ do ảnh hưởng còn sót lại, cô không cảm thấy tội lỗi gì về vụ thảm sát bừa bãi này. Nó chẳng nghiêm trọng hơn việc vô tình giẫm lên chân ai đó.

"...Tôi chưa bao giờ có ý định trở thành kẻ thù của loài người, nhưng giờ mình lại đang chấp nhận bóng tối. Chết tiệt, tất cả là lỗi của bọn chúng."

Yurai đá văng bộ áo giáp nằm trên mặt đất.

Hư khích Có vẻ như đây là loại ma thuật chỉ định ăn sinh vật sống. Tất cả mọi thứ ngoại trừ bộ giáp vẫn còn ở đây, và không có thiệt hại nào cho các tòa nhà hoặc các công trình khác.

Hơn nữa, những cư dân ở đây đã bị hấp thụ vào bên trong làn sương đen và trở thành thức ăn của cô. Cảm giác như thể đã nuốt chửng cả linh hồn lẫn thể xác họ trên phạm vi lớn.

"Ồ, tóc mình cũng đổi màu nữa à? Trước đây đen, giờ trắng rồi. Có lẽ là do mình căng thẳng quá độ?"

Yurai không thực sự chú trọng đến màu tóc của mình nên đây chỉ là một thay đổi nhỏ đối với cô ấy..

Tuy nhiên, khi cô nhìn lại cơ thể của mình...

"Hửm? Hình như mình đã cao lên một chút thì phải...? Ngực mình hình như to ra một chút...?"

Từ khi chuyển sinh đến giờ, cô chưa soi gương nên không chắc lắm. Nhưng hình như cơ thể cô, vốn chỉ là một đứa trẻ mười tuổi, đã cao thêm hai, ba tuổi. Chiều cao cũng tăng lên, và cô có thể cảm nhận được những đường cong nữ tính.

"Hmm, hmm, cái này nó mới chỉ bắt đầu lớn thôi... Đây là cơ thể của mình, nhưng kích cỡ này khá dễ thương đấy... Không, quan trọng hơn là mình định khỏa thân? Mình nên mặc thêm quần áo vào."

Trong lúc bị tra tấn, cô bị lột đồ không một mảnh vảy. Có vẻ như đã lâu lắm rồi cô mới tức giận và gọi họ là lũ khốn lolicon chết tiệt.

Yurai tìm đại quần áo mà cô có thể mặc. cô mượn một bộ đồ dài tay mà một người lính đang mặc và mặc vào. Tay áo hơi dài, nhưng gấu áo đủ dài để che những phần quan trọng ở phần thân dưới, nên tạm thời mặc vậy cũng được. Cô có thể tìm quần áo phù hợp khi rời khỏi đây.

"Nếu ngoại hình của mình đã thay đổi, thì có nghĩa là chỉ số của mình cũng thay đổi theo..?"

Tên: Filanzer (Kamiya Yurai)

 Chủng tộc: Dark Lich

 Giới tính: Nữ

 Tuổi: 3 tháng

 Cấp độ: 13

 Sức mạnh: 82.700

 Ma lực: 925.000

 Kỹ năng: Ma thuật bóng tối Lv.5, Kháng ma thuật bóng tối, Trí lực, Bất tử

 Danh hiệu: Phù thủy bóng tối, Quỷ Vương

"......Hả? Mình đã mạnh lên theo một cách nào đó, vậy mà ngay cả tên mình cũng đổi luôn? Cái quái gì thế này? Filanzer......?hửm, mình không hiểu. Hơn nữa, có vẻ như một tháng đã trôi qua mà bản thân mình không hề nhận ra? Không, có lẽ ban đầu mình mới hai tháng hai mươi ngày hay gì đó, nên mình cũng không chắc là đã trôi qua bao lâu. Thôi kệ vậy.

Trước đây mình có danh hiệu Phù Thủy bóng tối, danh hiệu này đã giúp mình tăng sức mạnh của Ma Ma thuật bóng tối và giúp việc học Ma thuật dễ dàng hơn. cơ mà quỷ vương? Mình đã trở thành một Quỷ Vương ư?

Khi cô nhận thức được điều đó, các chi tiết đột nhiên hiện lên trong tâm trí.

Quỷ Vương: Người có khả năng thống trị thế giới. Sức mạnh hủy diệt và khả năng kiểm soát người khác.

"Chi tiết Khá mơ hồ...... Mình đoán sau này có lẽ sẽ hiểu....?"

Cô ấy không hiểu nội dung nên tạm thời gác lại.

"Ngoài Ma thuật bóng tối ra, không biết mình còn có thể sử dụng ma thuật nào khác không nhỉ.......?"

Ma thuật bóng tối Lv.5: Thị linh, Chiết hồn, Phệ hồn, Tuyến điều, Tái cấu ma pháp, Tha hoá tâm trí, Điều khiển tâm trí, Hấp thụ, Tạo hoá tử linh, Tha hoá, Thâm tha hoá, Hắc dạ kiếm, Ẩn tàng, Loạn tri giác, Chú nguyền, Chúa tể bóng tối, Cường hoá tuỳ tướng, Đại quân tử linh, Người Ăn Linh Hồn Gây đau đớn.

Ồ......Mình càng ngày càng giống kẻ thủ của nhân loại rồi...... Nếu mình còn là con người, mình chắc chắn sẽ không để cho bất kỳ ai có thể sử dụng những phép thuật này sống sót đâu....."

Yurai thở dài.

Không đời nào? Vốn dĩ mình định sống một cuộc sống bình dị và khiêm tốn? Ah, ý mình là với cơ thể con gái này, việc xây dựng một dàn harem toàn gái xinh thì sẽ rất kỳ quặc, và mình cũng không muốn trở thành anh hùng cứu thế được mọi người ngưỡng mộ. Nhưng nhờ ơn một lũ ngốc nào đó với ý nghĩ ngu ngốc, mà giờ mình đã bị đẩy vào mớ hỗn độn này. đây vốn không phải lỗi của mình đúng chứ?"

Nhưng dù sao thì, chính vì một số kẻ ngốc đó đã dồn cô vào chân tường nên chuyện này mới xảy ra. thực sự Không phải lỗi của cô.

Cô không biết mình đang lẩm bẩm với ai. Nhưng dù gì đi nữa, Yurai quyết định sẽ rời khỏi nhà tù chết tiệt này đã.

"À, trước đó. mình phải lấy lại thanh kiếm đó đã"

Cô nhặt thanh bảo kiếm rơi ở góc phòng lên.

Gần đó là thi thể của thiếu nữ, cũng chính là chủ nhân của thanh kiếm. Vì cô ấy đã chết, có vẻ như cô ấy không bị Hư khích/Hollow hấp thụ.

Có lẽ vì căn phòng quá lạnh nên cơ thể vẫn chưa có dấu hiệu phân hủy.

Cô sẽ quyết định mình nên chôn cô ấy hoạc lợi dụng cô ấy vào việc gì đó hay không sau vậy. còn bây giờ sự chú ý của Yurai hoàn toàn tập trung vào hoàn toàn thanh bảo kiếm.

“Nếu mình mang theo thứ này, chắc chắn sẽ có người lại hiểu lầm… Có lẽ mình nên bọc nó vào một trong miếng vải nào đó và che giấu nó đi. Dù sao thì ngay từ đầu mình cũng đã không biết sử dụng kiếm rồi, nên là kệ đi.”

Cô bọc thanh bảo kiếm bằng một tấm vải tìm thấy gần đó và buộc chặt nó sau lưng mình bằng tắm vải khác.

Sau đó, Yurai leo lên cầu thang dẫn lên mặt đất và mở cửa trần nhà để đi lên.

Cô bước ra khỏi một căn phòng tăm tối ẩm ướt, rồi đi qua một cánh cửa khác dẫn ra phía bên ngoài. Đó là một hành lang, và mặt đất vẫn che khuất tầm nhìn.

"Ừm... Lẽ ra mình nên tìm hiểu cấu trúc tổng thể khi sử dụng Hư khích. Đây có phải là phía đông của lâu đài không nhỉ?... mình có nên đi tiếp không...?"

Mặc dù có rất nhiều ngã rẽ trên đường, Yurai vẫn nhận thức được dường đi nhờ vào trí nhớ của mình.

(Trí nhớ của mình tốt thế sao? Đây có phải là tác dụng của kỹ năng Trí lực Không?)

Khoảng mười phút sau, Yurai cuối cùng cũng bước ra khỏi cổng chính của lâu đài.

"Mặt trời vẫn chói chang như mọi khi... Mình thực sự đã trở thành một sinh vật của bóng đêm rồi sao? Mình trông có vẻ như không yếu đi máy, nhưng vẫn có hơi khó chịu một chút."

Yurai cảm thấy hơi khó chịu mỗi lần đi qua thị trấn vắng vẻ. Bố cục tổng thể bao gồm một tòa lâu đài trung tâm với những con đường lớn trải dài khắp bốn hướng, và một dòng sông chảy từ đông sang tây.

Khu vực nhộn nhịp nhất nằm ở phía nam thị trấn nên Yurai muốn thử đến đó.

"...Một thị trấn không có một bóng người, đúng là có hơi rùng rợn thật. Cảm giác cô đơn quá."

Không có gì phải vội vàng, Yurai thong thả đi dạo quanh khám phá khu vực xung quanh.

Những ngôi nhà được xây bằng gạch nằm san sát nhau mang một nét cổ điển tạo ra một khung cảnh hiếm khi được nhìn thấy ở Nhật Bản và những tàn tích mang dấu vết nơi vẫn còn hơi ấm con người vẫn còn tản mạn xung quanh.

Cũng có một khu chợ với những gian hàng bán đồ ăn, và nơi này không hề có mùi hôi thối.

"Giống như cô gái kia, cái lạnh giá thấu xương có lẽ đang ngăn cho mọi thứ trở nên thối rữa. Vẫn là cái lạnh cắt da cắt thịt như thường lệ .Chắc nhiệt độ chỉ đạt quanh điểm đóng băng. Nếu không phải mang trong mình thân thể của một con quái vật, mình đã chẳng thể ăn mặc thế này mà bước ra ngoài.”

Trời đúng là lạnh thiệt, nhưng không đến mức khiến cô cảm thấy lạnh thấu xương. cô đường như cảm thấy như thể mình miễn nhiễm khả năng bị ốm vậy.

Yulei quan sát từng cửa hàng một và tìm thấy một cửa hàng bán quần áo.

"Mình nên chọn cái nào đây? Ý mình là, vì giờ mình đã là con gái, nên có lẽ mình sẽ thử mặc thứ gì đó dễ thương." 

Yurai hơi ngần ngại khi phải mặc đồ con gái, nhưng cô nhận ra rằng việc đó chẳng có ý nghĩa gì nên đã thử nhiều loại trang phục khác nhau trong cửa hàng.

Cuối cùng, cô chọn đại một chiếc váy dài tay màu xanh đậm. Thậm chí còn có cả đồ lót nữa vì thế cô mặc mà không hề cảm thấy xấu hổ.

"Hmm, mình không thể phủ nhận rằng việc này có vẻ hơi vô đạo đức, nhưng mình nghĩ sẽ sớm quen với nó thôi. Giờ mình đã là con gái rồi. nên có lẽ dùng từ "watashi" thay vì "ore" làm đại từ để xưng hô. Điều quan trọng nhất là bằng tính trang trọng."

Yurai tiếp tục khám phá khu vực xung quanh và phát hiện ra một có một cửa hàng bán Vật Phẩm ma thuật.

Trong số những thứ mà cô có thể mặc chính là chiếc áo choàng đen vừa vặn với vóc dáng nhỏ nhắn của mình. Cô cũng tìm thấy một chiếc mũ nhọn đặc trưng của phù thủy. Cô không biết nó có công dụng gì, Nhưng chắc hẳn nó phải có sức phòng thủ rất cao.

"Mình cảm thấy thanh bảo kiếm này không hợp với bộ trang phục của phù thủy cho lắm... Thôi kệ. tiện thể mình cũng sẽ lấy một cây trượng luôn."

Có một cây gậy lớn dài hai mét và một cây gậy nhỏ hơn dài khoảng ba mươi cm

Mình có lẽ nên chọn cái nhỏ hơn để dễ mang theo trên người. Nghĩ đến việc cây gậy nhỏ hơn sẽ tiện di chuyển hơn nhiều với một cây gậy lớn. Cô lấy cầm một cái đũa phép có gắn một viên ngọc màu xanh khảm ở phía trên đầu đũa.

 

"......Ước gì mình có kỹ năng thẩm định hay gì đó. Mình chẳng biết gì ngoài chỉ số của bản thân. Không biết cây đũa phép này dùng được hay không, nhưng có còn hơn không."

Yurai muốn kiểm tra tất cả loại đũa phép khác nhau để xem chúng có thật sự sử dụng được hay không, nhưng cô quyết định không làm vậy. Theo trực giác, theo cô cảm thấy rằng chả có sự khác biệt nào giữa các đũa phép trong cửa hàng cả.

"Ngoài ra… liệu ở đây có bán bản đồ hay thứ gì đó không nhỉ? Có thư viện cũng được. Không hiểu sao mình lại có thể đọc được chữ viết ở thế giới này."

Khi Yurai đang chuẩn bị rời khỏi cửa hàng bán đồ ma thuật, cô đột nhiên nghe thấy tiếng động phía bên ngoài.

(Bộ có người ở đây ư? Còn người sống sốt sao...?)

Cô tập trung đôi tai và có thể nghe thấy một giọng nói phát ra từ phía bên ngoài.

"...Có thứ gì đó trong cửa hàng đằng kia."

"Ngươi có chắc không?"

"Vâng. Tôi cảm nhận được sự hiện diện của một con quái vật."

"Đó có phải là thứ đã phá hủy thị trấn này không?"

"Tôi vẫn chưa chắc. Nhưng tôi có thể cảm nhận được sự hiện diện của thứ đó, và đường như nó đã bắt đầu di chuyển.”

"Ta hiểu rồi.Đã mười ngày trôi qua kể từ khi chúng ta thăm dò tại thị trấn này... Cuối cùng thì chúng ta cũng có manh mối, vì vậy hãy chuẩn bị đi."

(Hừm...... mình không biết họ là ai, nhưng nghe có vẻ không thân thiện lắm. Haiz...... mình hy vọng mọi chuyện sẽ không diễn ra giống như lần trước.)