Khi tỉnh dậy , Yurai nhận ra mình đang ở một nơi có lẽ là ngục giam và bị tra tấn dã man.
Cô được lệnh phải kể cho họ nghe những gì đã xảy ra và Yurai đã kể lại mọi chuyện một cách trung thực, nhưng họ phủ nhận, nói rằng cô đã nói dối để bảo vệ bản thân và đủ mọi lý do khác. Và thế là cuộc tra tấn vẫn cứ tiếp diễn.
Không còn những câu tra hỏi thay vào đó là những lần trút giận lên Yurai vì chúng mất đi cô công chúa yêu quý của mình.
Khoảng thời gian kinh hoàng khi ma thuật chữa lành được sử dụng liên tục để phục vụ việc tra tấn, đã ảnh hưởng đến tinh thần của Yurai.
‘...Nếu cứ như vậy, mình thà chết đi cho xong. Giết tôi nhanh đi... lũ con người cặn bã.’
Yurai không biết mình đã nghĩ như vậy bao nhiêu lần trong tình huống vô vọng này.
‘Không biết có kỹ năng nào có thể giúp mình tự tử không nhỉ...?’
Với dòng suy nghĩ mơ hồ, cô kiểm tra lại kỹ năng của mình.
Sau đó, cô phát hiện mình đã có được một kỹ năng mới tên là Hắc Vực.
‘...Cái này là gì thế? Tác dụng của nó là gì... khi được kích hoạt, sẽ làm tăng đáng kể sức mạnh của ma thuật bóng tối và cho phép người dùng sử dụng ma thuật đặc biệt. Tác dụng phụ là... khiến người dùng bị ốm. Haha, nếu mình bị ốm, mình sẽ không phải cảm thấy đau đớn nữa sao?’
Sự tra tấn vẫn tiếp tục. cô bị treo lơ lửng giữa không trung, ruột gan thì bị kéo ra khỏi dạ dày. Đó là một trải nghiệm khó quên, nhưng Yurai đã trải qua quá nhiều lần nên đã bắt đầu quen dần.
Mắt vẫn bị dập nát, nhưng tứ chi bị cắt cụt của cô đã được tái tạo, mặc dù tất cả các ngón tay đều đã dập nát và chỉ có thể truyền đi cơn đau.
‘...Thôi được. Suy nghĩ lan man mình cũng thấy phiền phức rồi... Sử dụng Hắc Vực.’
Ngay lập tức, Yurai cảm thấy cơ thể mình nóng lên như thể đang bị thiêu đốt. Cùng lúc đó, một nguồn ma lực bỗng chốc dâng lên, thôi bay những cảm giác đau đớn mà cô phải nhận cho đến giờ.
‘Cái gì?! Ma lực của mình đột nhiên tăng lên...?!’
"Này, giết nó đi! Giết thứ đó ngay lập tức!, nhanh lên!"
Đột nhiên xung quanh trở nên náo nhiệt.
Trước khi họ kịp làm gì, Yurai đã kích hoạt một ma thuật khác.
Đây là một loại ma thuật đặc biệt mà lúc đầu cô không thể sử dụng được.
‘Hư Khích’
"Ugh! Tôi không thể cử động cơ thể được!"
"Cái sương mù đang bám lấy tôi là thứ gì vậy?"
"Aaaaaaaah! Chân tôi, chân tôi biến mất rồi!"
"Đừng chạm vào cái sương mù đó! Ngươi sẽ bị thứ đó nuốt chửng đấy!"
"Chúng ta phải ngăn nó lại, giết con quái vật đó trước!"
"Không thể nào! Ma lực bùng phát quá mạnh, tôi không thể tiến lại gần được!"
Mắt của Yurai bị mù nên cô không thể nhìn thấy những gì đang diễn ra xung quanh, nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được đôi chút về môi trường xung quanh thông qua thứ gì đó khác ngoài thị giác.
Sương mù đen bao vay lấy họ và nuốt chửng bốn người lính trong ngục giam.
Những người lính, với cơ thể đang bị sương mù nuốt chửng tuyệt vọng kêu cứu, Yurai không quan tâm và sương mù cứ thế tục nuốt chửng họ
"Chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi... Lũ các ngươi nên chết hết đi."
Sương mù không chỉ tràn ra bên trong ngục giam mà còn lan ra cả phía bên ngoài.
Sương mù đen tiếp tục lan rộng và nhanh chóng bao phủ xung quanh thị trấn.
Cô có thể cảm nhận được rằng người dân thị trấn nhận thấy điều gì đó không ổn và lập tức bỏ chạy vì hoảng sợ.
Yurai biết rằng có rất nhiều người không liên quan gì đến vụ việc này, nhưng bị thúc đẩy bởi những cảm xúc hỗn tạp, cô vẫn tiếp tục sử dụng kỹ năng của mình, Hư Khích.
Một giờ, hai giờ, rồi ba giờ trôi qua, sương mù vẫn tiếp tục lan rộng.
Và thế là một ngày nữa lại trôi qua.
"...Bọn chúng đều đã bị sương mù nuốt chửng. Có lẽ một số người đã trốn thoát, nhưng không sao cả, dù gì mình cũng đã giết hết bọn lính rồi."
Dân số của thị trấn có lẽ khoảng đâu đó 20.000 người. Vài chục người trong số họ có thể đã trốn thoát, nhưng mình cũng không có rảnh đến mức phải đi tìm họ.
"...Mình mệt rồi, mình muốn nghỉ ngơi."
Sau một ngày dài sử dụng ma thuật, Yurai cảm thấy cơ thể cực kỳ mệt mỏi, ngay cả ma lực của cô giờ đây đã hoàn toàn cạn kiệt và thậm chí thở cũng khó khăn.
"Có lẽ mình nên ngủ một giấc… Quyết định như vậy đi”
Yurai không còn quan tâm đến bất cứ điều gì nữa và nhắm mắt lại.
Đột nhiên cô cảm thấy cơ thể của mình được bao bọc bởi thứ gì đó giống như một cái kén.
* * *
Thành phố thánh Vương quốc Ribalt.
Emeralda đang cầu nguyện một mình tại Nhà thờ Salin.
Emeralda là thánh nữ duy nhất ở đất nước này và sở hữu thánh lực cực kỳ mạnh mẽ.
Được sinh ra với kỹ năng cùng thánh lực khiến cô không khác gì một vị thánh và vì thế mà cô đã bị tách khỏi cha mẹ mình khi còn nhỏ và sống dưới sự kiểm soát của nhà thờ. Cô không có chút tự do cá nhân nào ngay cả khi đã ở độ tuổi mười bảy. Những bất mãn của cô với điều đó cũng dần không quan trọng nữa.
Đột nhiên, Emeralda cảm thấy lạnh sống lưng và rùng mình.
"Cái gì...? Chuyện gì thế...?"
Theo bản năng mách bảo cô cảm thấy có điều gì đó tồi tệ đang xảy ra, nhưng cô không biết đó rốt cuộc là gì.
Cơ thể Emeralda run rẩy và toát mồ hôi lạnh.
*Rắc*
Một vết nứt lớn xuất hiện trên tượng nữ thần trong nhà thờ, bức tượng được yểm một loại phép thuật đặc biệt và không thể nào tự nhiên vỡ ra.
"... Một thảm họa. Một con quái vật... Quỷ Vương thức tỉnh... Vùng đất phía bắc sẽ sớm bị phá hủy..."
"Đó có phải là... Một điềm báo...?"
Emeralda là một thánh nữ và cô khả năng nhận được lời sấm truyền thiêng liêng. Với khả năng nghe được giọng nói của một thực thể rất giống với thứ gọi là thần, nhưng từ trước đến giờ cô chỉ nghe thấy giọng nói đó một lần.
Lời sấm đầu tiên cô nghe là một đứa trẻ được ban phước đã chào đời. Một đứa trẻ có sức mạnh to lớn, mặc dù vẫn còn nhỏ. Được nhà thờ nuôi dưỡng như một thánh kỵ sĩ.
"Nếu đó là một lời sấm truyền của Nữ Thần... thì điều đó có nghĩa là thế giới này đang gặp nguy hiểm đúng không...?"
Emeralda rùng mình.
Sau khi chờ một lúc cho đến khi cơn lạnh sống lưng dịu đi, cánh cửa nhà thờ đột nhiên mở toang.
" Emeralda!"
"...Emma. Có chuyện gì vậy? Sao chị vội thế?"
Emma là một trong những thánh kỵ sĩ và rất thân với Emeralda. Cô ấy hiện tại mười tám tuổi và là một thiếu nữ vô cùng xinh đẹp với mái tóc đỏ rực, cũng như trông thật tuyệt khi mặc bộ giáp của thánh kỵ sĩ
Trước công chúng, Thánh nữ có địa vị cao hơn, nhưng trong đời tư, Emma được Emeralda đối xử bất kể địa vị của mình.
"... Có chuyện gì đó kỳ lạ đã xảy ra ở thị trấn Grimoire, gần Dark Dungeon."
"...Chuyện lạ xảy ra? Ở đó đã xảy ra chuyện gì sao?"
"Chị không biết chi tiết, nhưng chị nhận được tin tức rằng Black Ones đang tấn công thị trấn và sau đó liên lạc bị cắt đứt. Bọn chị đã cố gắng liên lạc với từng nơi bằng ma thuật liên lạc, nhưng không có ai phản hồi."
"……Cái gì?"
Một thảm họa đang xảy ra.
Nếu lời sấm là sự thật thì một con quái vật nguy hiểm đã thức tỉnh.
"...Chị sẽ đến đó, nhưng Emeralda, trông em nhợt nhạt quá. Có chuyện gì vậy?"
"Thật ra, em vừa nghe được một lời sấm truyền."
"Sấm truyền? Nó là gì?"
"Một con quái vật nguy hiểm, một ma vương đã thức tỉnh, em không biết chi tiết, nhưng em nghĩ thế giới đang gặp nguy hiểm."
"Ma vương...? Một câu chuyện cổ tích như vậy thật sự tồn tại sao...? Chị hiểu rồi. Dù sao thì chúng ta cũng cần phải điều tra chuyện này càng sớm càng tốt."
"Ừm……"
"Được rồi, chị đi đây. Có thể sẽ không quay lại trong một thời gian dài, nhưng chị chắc chắn sẽ quay lại sớm thôi."
"Này, có thể cho em đi cùng không? Em có thánh lực, nên em nghĩ mình có thể giúp được gì đó."
Emma lắc đầu với nụ cười nhẹ nhàng.
"Emeralda, xin em hãy ở lại và bảo vệ thành phố Thánh. Chúng ta không biết khi nào con quái vật đó sẽ tấn công nơi này."
"Em….hiểu rồi."
Có lẽ suy nghĩ thật sự của Emma chỉ là muốn giữ Emeralda tránh xa nguy hiểm và Emeralda biết điều này.
"...Được rồi, nhân tiện, Claire có đi cùng chị không?"
"Có, cô ấy sẽ đi cùng chị."
Giống như Emma, Claire là một trong những người bạn của Emeralda. Vì họ cùng giới tính và gần tuổi nhau nên họ thân thiết với nhau hơn những người khác.
"Cả hai người, hãy giữ an toàn nhé."
"Ừm, chị hiểu rồi."
"... Nhớ cẩn thận nhé. Cầu Nữ Thần ban phước cho..."
"Được, chị đi đây."
Emma rời đi.
Emeralda có linh cảm xấu nhưng cô tin rằng Emma và những người khác sẽ ổn thôi.