Năm 120, lịch Đế quốc Kasta.
Đó là ngày Hoàng đế của Đế quốc, Daisy Kasta, đón sinh nhật lần thứ 230 của mình.
"Trẫm xin gửi lời cảm ơn đến tất cả những ai đã có mặt tại đây."
Giọng nói trầm hùng của người đàn ông khỏe mạnh vang vọng khắp đại sảnh. Và bên trong sảnh đường, vô số thần dân của đế quốc, không phân biệt quý tộc hay thường dân, đã tụ tập để chúc mừng Hoàng đế.
Khi bài diễn văn ngắn gọn của Hoàng đế kết thúc, vị giáo hoàng đứng cạnh anh ho khan vài tiếng rồi chậm rãi mở lời.
"Nếu Đức Kasta có thể tận mắt nhìn thấy dáng vẻ vinh quang này của bệ hạ và toàn thể thần dân, ngài chắc chắn sẽ vô cùng vui mừng!"
–Kasta! Kasta! Kasta!
"..."
Daisy đỏ mặt. Không hiểu sao lại có cảm giác như bản thân đang trở thành giáo chủ của một dị giáo nào đó. Và cái cảnh sư phụ của mình tự xưng là giáo hoàng, bảo là tôn giáo có thể kiếm ra tiền... Nói một cách dân dã thì đất nước này loạn hết cả rồi.
Dù sao đi nữa, ông ấy cũng là sư phụ của anh và là người đã lập nên vô số công trạng từ thời Đế quốc Kasta còn là một tiểu vương quốc nhỏ, nên Daisy cũng ngại không dám nói gì. Những kẻ mà Daisy cảm thấy khó đối phó nhất là người lớn tuổi và các bậc lão niên như Rarkvan.
Có lẽ là do người mẹ luôn nhấn mạnh tinh thần Nho giáo...
Vả lại, việc có một tôn giáo tuy có những mặt hại, nhưng cũng có rất nhiều mặt lợi. Daisy đã cho phép thành lập tôn giáo theo lời thỉnh cầu của các gia thần, vì nó đã truyền cho các thần dân đế quốc sự năng động và tinh thần phụng sự nên cũng khó có thể nói là xấu.
'Chắc là có lợi mà nhỉ...?'
Nhưng riêng hôm nay, anh lại có chút hối hận về quyết định đó.
–Ôôôô, hỡi Thần chủ vĩ đại!!!
Trong đám đông cũng có những người nhập tâm quá mức. Một vài tín đồ cuồng tín xuất hiện, mắt trợn ngược, run rẩy hướng lên trời. Họ cầm nước sắn dây trên hai tay, tụ tập ở giữa hội trường và bắt đầu nhảy múa tập thể. Đây là một điệu nhảy do các tín đồ cuồng tín tự tạo ra.
Giữa lúc ấy, giáo hoàng Rarkvan len lén rướn đầu về phía đệ tử của mình, lườm Daisy như thể đang bảo hãy tránh khỏi lễ đài.
Daisy xua tay ra hiệu bảo ông thôi đi, nhưng...
"Này thằng nhãi, ta đang định làm chuyện tốt, sao cứ không chịu tránh ra!?"
"Xin thầy đừng lừa đảo nữa."
"Lừa đảo? Đó là lời báng bổ đấng thần thánh đấy thằng ranh con!"
"..."
Hoàng đế và giáo hoàng thì thầm to nhỏ với nhau. Cuộc tranh cãi kéo dài khoảng 1 phút đã kết thúc với sự thất bại của Hoàng đế trước tuổi tác của giáo hoàng.
Giáo hoàng tự mãn với chiến thắng và hiên ngang bước lên lễ đài. Y như các tín đồ trước đó, ông cũng cầm ly rượu chứa đầy nước sắn dây trên hai tay và bắt đầu đọc kinh.
"Hãy tôn thờ Thần chủ Kasta! Ngài là sự cứu rỗi và là Đấng Messiah của thần dân đế quốc!"
–Kamen!
"Hãy tuân theo lời của của Hoàng đế bệ hạ, con cháu của ngài! Hậu duệ của Thần chủ sẽ dẫn dắt chúng ta đến vinh quang!"
–Kamen!
"Đừng sợ hãi! Kasta và Daisy luôn ở bên các ngươi. Và cũng đừng kinh ngạc trước dung nhan cao quý của họ! Vì họ là cha và anh em của các ngươi!"
–Kamen!
'C-Cha của mình chỉ là một Halfling hơn 500 tuổi thôi mà...'
Daisy đau đầu vì người cha ngày càng bị thần thánh hóa một cách kỳ lạ sau hơn 100 năm lập quốc. Không chỉ Đế quốc Kasta, mà hầu hết các nước láng giềng ở Đông Đại Lục cũng là tín đồ của Kasta giáo. Người con trai cảm thấy gánh nặng trước tôn giáo của cha mình cứ lớn mạnh không ngừng.
"Vì Kasta!"
–Waaaaa!!!
Khi bài thuyết giảng của giáo hoàng khép lại, toàn thể thần dân đế quốc đồng thanh hô vang vạn tuế, thắp lên ngọn lửa mở màn cho yến tiệc. Vốn dĩ, các bữa tiệc ở Đế quốc Kasta chẳng quá câu nệ hình thức mà thường có xu hướng tự do như thế này.
Daisy đờ đẫn nhìn về phía trước. Nhân vật chính của bài phát biểu là mình mà lại bị cho ra rìa, còn các gia thần và bá tánh thì ăn mừng ầm ĩ.
"Trẫm là Hoàng đế đúng không...?"
Trước câu hỏi của Hoàng đế, các hiệp sĩ đang canh gác bên cạnh anh thi nhau gật đầu. Tuy nhiên, những người khổng lồ này là Đội cận vệ đã thề nguyện dâng hiến mạng sống cho Hoàng đế, vì vậy đây là một phản ứng rất chủ quan.
Daisy lặng lẽ quay người sang hướng đối diện nhìn người đàn ông tóc đỏ, một trong những cận thần của mình.
–Lạch phạch.
Vulcan, đội trưởng Đội cận vệ Hoàng gia và cũng là bạn của anh, lắc đầu như thể bó tay. Ý là bây giờ còn làm được gì nữa?
Daisy thở dài và quay đầu lại.
'Ừm? Khoan đã...'
Nhắc mới nhớ, không thấy nhiếp chính Floria đâu cả. Vào những ngày lễ quan trọng, cô ấy luôn ở bên cạnh mình mà.
"Thật bất kính! Dám cãi lại lời nhiếp chính ta sao? Tất cả lui ra!"
Nhưng sự thắc mắc đó không kéo dài lâu, vì giọng nói lanh lảnh và chói tai của cô ấy đang vang vọng khắp sảnh đường.
'Cậu ấy đang làm gì vậy?'
Floria đang ở bên phải lễ đài, dang hai tay chặn các nữ quý tộc tụ tập để diện kiến Hoàng đế và lớn tiếng.
"Hoàng đế bị dị ứng với phụ nữ! Quà tặng có thể đưa cho ta, hãy từ bỏ đi!"
Đây là chuyện mà ngay cả người trong cuộc là Daisy cũng lần đầu tiên nghe thấy. Mình được mẹ nuôi lớn mà lại bị dị ứng với phụ nữ ư? Nếu lời đó là thật thì mình đã ốm chết từ lâu rồi.
"Floria, cô cũng là phụ nữ mà!"
Dẫn đầu bởi một tiểu thư quý tộc cấp cao, các cô gái bắt đầu đưa ra lời phản đối chính đáng. Mặc kệ...
"Ta là gia đình của bệ hạ nên không sao cả! Vì vậy đừng có ngang ngược nữa, hãy lui ra đi!"
Từ khi nào mà cô ấy và mình lại có quan hệ máu mủ vậy? Rốt cuộc ai mới là người đang ngang ngược chứ...
Daisy ngơ ngác nhìn hành vi kỳ quái của cận thần mình, cảm thấy không ổn nên đã hạ tay xuống và ra lệnh.
"Lôi cô ta đi."
Ngay khi lệnh của Hoàng đế được ban ra, hai hiệp sĩ đang canh gác bên cạnh đã áp giải Floria. Trong lúc bị lôi đi, cô ấy vẫn lan truyền tin đồn thất thiệt rằng Hoàng đế là kẻ trăng hoa dụ dỗ phụ nữ, nhưng chẳng có gia thần nào tin lời Floria. Hầu hết mọi người đều biết rằng cô ấy đang muốn độc chiếm Hoàng đế.
Có lẽ vì có chút hả hê khi thấy vị nhiếp chính luôn gây khó dễ cho mình bị bắt đi chăng? Hoàng đế nhếch mép nở một nụ cười hóm hỉnh. Nụ cười trong sáng của chàng mỹ nam tóc trắng quả thực rất quyến rũ, đủ sức khiến nhiều cô gái phải xiêu lòng như lời Floria đã nói.
"Hoàng đế bệ hạ, đã đến lúc cắt bánh chúc mừng rồi ạ."
Hoàng đế gật đầu trước lời thỉnh cầu của gia thần. Vì buổi lễ quá ồn ào, anh đã lơ đễnh một lúc. Hoàng đế từ từ bước xuống lễ đài, bắt đầu cuộc ngự giá.
Không giống như các vị quân chủ khác, người cai trị Đế quốc Kasta không thích ngồi ở vị trí cao nhất. Anh thích nâng ly chúc mừng cùng với các bá tánh mà mình chăm sóc và hoàn toàn hòa mình vào họ.
Khi Hoàng đế bước xuống bậc thềm và tiến về phía trước, tiếng người dân tôn sùng Thần chủ vang vọng bên tai.
Không chỉ một hai lần, mà hết lần này đến lần khác, cái tên ấy khiến anh nhớ đến bóng lưng của một người đàn ông.
Đối với Hoàng đế thời thơ ấu, tấm lưng của cha vững chãi và to lớn như núi Thái Sơn. Giờ đây, khi đã trưởng thành, anh nhận ra rằng so với các anh em và đội cận vệ, ông lại thuộc dạng nhỏ con.
Dù ông có là một Halfling to lớn đến đâu, cũng không thể sánh được với những người con trai mang dòng máu High Elf.
Nghĩ lại thì, không rõ do vô tình hay cố ý, ông cũng có một khía cạnh khá đáng thương. Mẹ của anh thường đỏ mặt hoặc bật khóc mỗi khi vị hiệp sĩ toát ra bầu không khí như vậy.
Không giống mẹ, người luôn quay đi mỗi khi đối mặt với điều này, anh lại rất thích tấm lưng đầy những vết sẹo kỳ dị của cha từ nhỏ. Khi còn nhỏ hơn ông rất nhiều, hễ có cơ hội là anh lại được cõng trên lưng.
Bây giờ, khi đã cao hơn ông rất nhiều, nhìn vào tấm lưng của vị hiệp sĩ, anh lại có cảm nghĩ thế này.
Bằng tấm lưng nhỏ bé ấy, ông đã che chở cho cả gia đình mình.
Thực sự là một người chủ gia đình chân chính.
Cha đã vất vả nhiều rồi.
Và con cảm ơn.
Ngoài những lời đó ra, Daisy không thể nghĩ được điều gì khác.
Đôi mắt đang dần mù lòa. Và một bên cánh tay đã mất.
Có vẻ như mình đang dần giống cha, nghĩ cũng không tệ lắm.
Khi Hoàng đế đang chìm trong những hồi tưởng êm đềm,
Một tên vô lại đã phá vỡ sự bình yên.
"Những kẻ không ăn bánh gạo đều là dị giáo! Người đâu, tống giam cha mẹ của chúng vào ngục!"
Vị giáo hoàng nhập tâm quá mức bắt đầu la lối om sòm. Ở trung tâm đại sảnh, có một chiếc bánh gạo năm tầng do các thợ làm bánh chuẩn bị cho Hoàng đế, đây là loại bánh truyền thống chỉ có ở Đế quốc Kasta.
Thần dân đế quốc lần lượt múc bánh gạo vào đĩa. Tất nhiên, trong số họ chắc chắn sẽ có người không hợp khẩu vị với bánh gạo.
Đặc biệt là trẻ em rất ghét bánh gạo. Giáo hoàng Rarkvan đang nổi gân cổ thuyết giáo cha mẹ của những đứa trẻ đó.
Sao hôm nay các cận thần của mình lại gây rối thế nhỉ. Hoàng đế nheo mắt và từ tốn mở miệng.
"Đưa vị đó vào ngục luôn đi."
Ngay khi lệnh của Hoàng đế được ban ra, mười hiệp sĩ đang canh gác bên cạnh đã áp giải Rakvan. Tuy đã lớn tuổi, nhưng ông là một Long nhân nên cần dùng đến từng ấy nhân lực.
Trong lúc bị lôi đi, ông vẫn gào lên rằng không ăn bánh đậu đỏ là báng bổ thần thánh, nhưng tất cả các gia thần bao gồm cả người dân đế quốc chỉ biết lắc đầu. Chuyện lão già đó nhập tâm quá mức vào tôn giáo vốn đã quá quen thuộc rồi.
"Lưng của thầy không tốt, nhớ chú ý đấy."
Đó là lời dặn dò của Hoàng đế, quan tâm đến tình trạng của người thầy gần đây bị thoát vị đĩa đệm. Các hiệp sĩ gật đầu và tiếp tục lôi giáo hoàng đi.
"Phù..."
Loại bỏ hết chướng ngại vật, giờ thì nhẹ người thật.
Daisy lại nhìn vào bàn để cử hành bài phát biểu chúc mừng.
Chiếc bánh khổng lồ năm tầng cao khoảng 6 feet, và nến sinh nhật được đặt trên đỉnh bánh.
Daisy nhớ về chiếc bánh gạo mà mẹ đã làm cho mình hồi nhỏ. Lúc đó, bánh không cao bằng bây giờ nhưng cũng khá cao.
Hồi nhỏ, do còn thấp nên anh đã không thể thổi tắt nến. Anh đã cố đặt chân lên bàn để thổi, nhưng mẹ đã dùng một kỹ thuật gọi là 'Shigan' đánh vào sườn để ngăn cản, nói rằng sao dám đặt chân lên bàn ăn.
Không thể làm thế này cũng không thể làm thế kia, anh cứ ngẩn ra một lúc không thổi được nến nên lại bị mẹ mắng, bảo rằng anh là đồ con gái, ngay cả việc này cũng không làm được.
Anh đã thử năn nỉ xem có thể dùng tay dập tắt không, nhưng mẹ đã nói đó là mánh khóe của lũ yếu đuối và còn tung thêm một cú Iku!
Khi anh hỏi vậy rốt cuộc phải làm thế nào, mẹ đã cốc vào đỉnh đầu rồi quát:
"Nhảy lên rồi thổi là được chứ gì!"
Nghe lời đó, sau hàng trăm lần thử, anh khó khăn lắm mới thổi tắt được nến. Người mẹ hiền từ của anh mỗi khi thấy nến sắp tắt sẽ thắp lại giúp anh.
Chỉ để ăn một chiếc bánh gạo mà sao lại làm quá lên như vậy nhỉ?
'Lúc ấy, con đã thấy hành động đó thật kỳ quặc.'
Nhưng bây giờ, khi đã lớn tuổi và nghĩ lại...
'Con vẫn thấy kỳ quặc. Mẹ ạ.'
Tuy nhiên, chẳng phải vì đã trải qua những nghịch cảnh như vậy từ khi còn nhỏ nên anh mới có thể đứng ở vị trí này sao? Daisy không chỉ bày tỏ lòng biết ơn với cha mình, mà cả mẹ mình nữa.
Dù thế này hay thế khác, sau cùng thì người luôn ở bên cạnh anh chính là vị High Elf tóc trắng.
Hoàng đế bất giác mỉm cười khi nhớ lại những kỷ niệm thời thơ ấu.
Anh dễ dàng thổi tắt ngọn lửa trên cây nến rồi cầm nĩa lên.
Chiếc bánh gạo đậu đỏ khổng lồ năm tầng.
Hoàng đế xử lý nó trong một hơi rồi mỉm cười rạng rỡ với thần dân của mình.
Bản thân anh cũng không thể không cảm thấy vui mừng.
'Mẹ ơi.'
Vào ngày sinh nhật chín tuổi.
So với khi con thậm chí không thể ăn hết chiếc bánh gạo mẹ làm.
So với khi con còn nhỏ chỉ mang lại sự thất vọng cho mẹ.
'Con đã trưởng thành hơn một chút rồi phải không ạ?'
Vì ít ra, bây giờ con đã khá hơn so với hồi ấy.
Chiêu thức của Rob Lucci,