Elf nuôi dạy trẻ

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

VTuber Legend: How I Went Viral after Forgetting to Turn Off My Stream

(Đang ra)

VTuber Legend: How I Went Viral after Forgetting to Turn Off My Stream

Nana Nanato

Lượt xem tăng vù vù, ví tiền rủng rỉnh, lần đầu tiên trong đời, công việc của Yuki mới thực sự vui vẻ và đáng sống!

26 189

The Merchant’s Daughter Overpowers All with the Power of Money

(Đang ra)

The Merchant’s Daughter Overpowers All with the Power of Money

Nishizaki Alice

Mục tiêu của Sara là kiếm đủ tiền để đạt được sự tự lập. Nhưng liệu cô ấy có thực sự thành công trong việc tạo dựng sự nghiệp và sống tự lập? (Và biết đâu, trên hành trình đó, cô ấy sẽ tìm thấy tình y

389 725

Ta chỉ là tới phá hư hôn ước , công lược ta làm gì

(Đang ra)

Ta chỉ là tới phá hư hôn ước , công lược ta làm gì

谢海朱

"Ơ, hiệu quả của thuốc đã nói sẽ biến mất đâu rồi? Khoan đã..."

50 8

Nishino Gakunai Caste Saikai Ni Shite Inou Sekai Saikyo No Shonen

(Hoàn thành)

Nishino Gakunai Caste Saikai Ni Shite Inou Sekai Saikyo No Shonen

Buncololi/ぶんころり

Tuy nhiên, con đường đi lên ấy chẳng hề dễ dàng. Đây là một câu chuyện mà người ta gọi là “hard-boiled” — (có kèm theo cả những trận chiến siêu năng lực).

245 689

Ta và trò chơi của thần với yandere

(Đang ra)

Ta và trò chơi của thần với yandere

Bạch Phụng Hành

(Cảnh báo: Tất cả đều là Yandere!!!)

1089 4835

Tiếng Ồn Nơi Thiên Đường

(Đang ra)

Tiếng Ồn Nơi Thiên Đường

Hikaru Sugii

Câu chuyện về chàng trai giao nhau với những cô gái, tình yêu, tuổi trẻ và ban nhạc!

14 6

Wn - Chương 95 - Chứng hoang tưởng ghen tuông (2)

Người đàn ông nắm tay cô gái và đi về phía khu rừng.

Ngay khi vào rừng, Kasta đã bắt chuyện với bạn đời của mình, hỏi rằng cây cối mọc sum suê thế này có đẹp không.

Cora chẳng mấy hứng thú với việc trồng cây hay hoa lá giống như Kasta. Mà vốn dĩ, tại sao anh lại đột nhiên nói chuyện cây cối thay vì dỗ dành cô?

Đôi má đang hờn dỗi kia càng lúc càng phồng lên.

Thế nhưng, khi nhìn thấy cây Awabuki nằm dưới ánh nắng, nàng High Elf đã dừng bước một lát. Hôm nay là một ngày gió thổi khá mạnh, nhưng cây cổ thụ này lại không hề lay động.

Cora vô thức bị cuốn hút bởi sự vững chãi đó. Đến mức cô ngừng phồng má, nhìn cây Awabuki với vẻ mặt u hoài.

Cây Awabuki là một trong những dấu tích về việc người đàn ông này đã bảo vệ cô. Dù cho người trong cuộc là Kasta không nghĩ gì nhiều, nhưng với cô, nó lại mang một ý nghĩa đặc biệt.

Kasta dừng lại theo bước chân của người bạn đời. Đó là một thói quen mà anh luôn giữ, luôn đi cùng nhịp bước với cô, dù là trong những ngày gian khó, hay cả bây giờ khi đã vượt qua tất cả.

'A!'

Mãi đến vài chục phút sau, Cora mới nhận ra chồng đang đợi. Cô lập tức quay đầu và bắt đầu đi dạo trong rừng.

Chẳng bao lâu, những viên sỏi nằm rải rác dưới sườn núi lọt vào tầm mắt của đôi tình nhân đang đi dạo buổi chiều.

Cora nhìn những viên sỏi ven đường, một cảm giác kỳ lạ bắt đầu nảy sinh.

Người đàn ông đang nắm tay cô.

Người đàn ông đã lấy đi tất cả của cô.

Đối với cô lúc nhỏ, anh chỉ là một tồn tại tầm thường như những viên sỏi ven đường này.

Nhưng quả thực anh rất vĩ đại.

Mars, Thần Chiến Tranh, là một nhân vật không có đối thủ ở Nam Đại Lục, ngoại trừ người đàn ông duy nhất đứng trên đỉnh của giới siêu việt giả. Vậy mà cuối cùng, ông ta đã phải quỳ gối trước người đàn ông như viên sỏi này.

Cora không cảm thấy kính sợ, mà thay vào đó là lòng biết ơn.

Cảm ơn anh vì đã trở về bình an.

Cảm ơn anh vì đã trân trọng một người con gái như em.

Cảm ơn anh vì vẫn ở bên cạnh em lúc này.

Khoảng thời gian anh vắng mặt trong ba năm, em thực sự rất tức giận.

Nhưng so với tội lỗi mà em đã gây ra cho anh thì chuyện đó chẳng là gì cả, nên việc lấp liếm là điều đương nhiên.

Trên khuôn mặt đầy những vết sẹo khủng khiếp của người đàn ông chợt hiện lên làn da trong trẻo của cậu bé Halfling ngày xưa.

Anh đã vất vả nhiều rồi.

Và em xin lỗi.

Ngoài những lời đó ra, Cora không thể nghĩ ra được điều gì khác.

Một bên mắt đã bị mù. Và cánh tay giả bằng gỗ ở bên trái.

Tuy được chạm khắc rất tinh xảo, nhưng dù sao nó cũng chỉ là một khối gỗ.

Cora nhớ lại khoảnh khắc gần đây mình đã thốt ra những lời thiếu suy nghĩ. Khuôn mặt cô bắt đầu đỏ bừng lên.

< Kaka, anh có thể làm một cánh tay giả cho Daisy không? >

Cánh tay giả của Kasta là tác phẩm điêu khắc của một nghệ nhân, có khả năng đồng bộ hóa hoàn toàn với hệ thần kinh. Nếu con trai cô cũng đeo một cánh tay giả do cha làm, thì thằng bé sẽ không phải sống như một người khuyết tật nữa.

Tuy nhiên, kỳ lạ thay, Kasta đã lắc đầu từ chối. Anh nói rằng đó không phải là một cánh tay giả phù hợp cho một đứa trẻ.

Sau nhiều năm cầu xin mà chồng vẫn không cho phép, nàng High Elf đã đưa ra một lựa chọn ngu ngốc. Cô đã đem một trong những cánh tay giả của chồng mình cho Daisy.

Ngày hôm đó, Daisy đã hét lên và ngất đi.

Thằng bé đã nằm mê man bốn ngày vì thiếu máu cấp tính.

Đó có lẽ là một trong số ít những lần Kasta quát mắng Cora.

Cora lúc đó mới hiểu tại sao Kasta lại kín tiếng về cánh tay giả. Giống như các dị năng khác của anh, cánh tay giả đó cũng vận hành bằng máu. Và để đồng bộ hóa hoàn toàn với hệ thần kinh, những mảnh gỗ phải bén rễ vào bên trong.

Chính bởi vẻ điềm nhiên luôn nở nụ cười bình thản của Kasta, Cora đã lầm tưởng một cách nghiêm trọng.

–Kwak.

Cô dùng mu bàn tay ấn lên khóe mắt đang ươn ướt. Bàn tay còn lại đang nắm tay chồng càng siết chặt hơn.

Đồ ngốc.

Thứ vô duyên.

Không biết xấu hổ.

Cô muốn ngừng khóc trước mặt anh, nhưng cái tật xấu ngớ ngẩn này chẳng dễ gì sửa được.

Nghĩ mà xem, cô đúng là một con khốn đê tiện.

Chính cô là người đã làm tổn thương đứa con máu mủ quý giá của anh, vậy mà lại mong chờ sự giúp đỡ của chồng để xoa dịu vết thương của con.

Thói quen hờn dỗi với anh từ khi còn rất nhỏ, dù đã hàng trăm năm trôi qua vẫn không hề thay đổi.

Cora dường như đã hiểu rất rõ tại sao chồng lại đối xử với mình như một đứa trẻ.

Đối với vị Halfling đó, công chúa High Elf vẫn luôn là một đứa trẻ khờ dại cần được chăm sóc.

Thời gian càng trôi đi, những chuyện phải xin lỗi người đàn ông này lại càng nhiều thêm. Cả chuyện của Daisy, và cả bây giờ nữa.

Anh là một Halfling đáng lẽ đã phải nhắm mắt yên nghỉ từ lâu. Bây giờ anh đã trở thành một người đàn ông mà không ai có thể sánh kịp, nhưng Cora lại cảm thấy chồng mình đáng thương một cách kỳ lạ.

Cô đã sống một cuộc đời êm ấm dưới bóng râm của người đàn ông này.

Cô biết mình không phải là người có tư cách để thương hại anh.

Dù biết rõ điều đó...

"Hức..."

Nước mắt tuôn rơi từ khóe mắt của cô gái đang cố nghiến chặt răng. Cơn oán giận vì người đàn ông đã liếc nhìn người phụ nữ khác đã sớm bị rửa trôi cùng với những giọt nước mắt này.

Một người quý giá và đáng thương như vậy, mà cô lại nổi nóng chỉ vì anh ấy liếc nhìn vài người phụ nữ.

Nếu Daisy gặp được một người mẹ tốt hơn, nếu chồng cô gặp được một người bạn đời tốt hơn, thì họ đã không phải đau khổ đến thế.

Cora biết rõ lẽ ra mình không nên làm như vậy, nhưng vì cô quá yêu anh, vì cảm thấy bản thân quá nhỏ bé so với anh, cô đã trở nên sốt ruột và độc ác.

Cora bật khóc vì uất hận với chính bản thân mình, người vẫn không thể trưởng thành dù đã qua hàng trăm năm.

"Coco...!?"

Hiệp sĩ hoảng hốt vì bạn đời bỗng nhiên bật khóc khi đang đi dạo giữa rừng. Việc anh nhìn những người phụ nữ khác khiến cô ấy buồn đến vậy ư?

"S-Sao vậy Coco?"

"Hức... Chỉ là, em thấy có lỗi với anh và Daisy..."

Kasta thoáng ngẩn người, rồi như đã hiểu ra, anh gật đầu. Việc cô ấy rơi nước mắt khi nhớ lại quá khứ vốn là chuyện thường xảy ra.

Kasta lúc đầu không định làm gì to tát. Anh muốn cùng vợ đi dạo trong rừng, nghe cô ấy trải lòng cho đến khi nguôi giận.

Xem ra lần này cần phải dùng cách khác rồi.

Người đàn ông buông tay bạn đời rồi bước về phía một cây liễu gần đó. Lý do anh chọn cây này rất đơn giản. Ngay cả khi giữ khoảng cách, anh cũng không được rời khỏi tầm mắt của bạn đời, chọn cái cây gần nhất là hợp lý rồi.

–Rắc rắc.

Dưới gốc cây liễu, một nhánh gỗ nhỏ từ từ bị bóp nát. Sau khoảng vài giây, một tác phẩm điêu khắc đã hoàn thành trong tay người đàn ông. Nó mang hình dạng của một đóa cúc.

Nếu cô ấy cảm thấy có lỗi với anh và Daisy nhiều đến vậy, thì anh mong rằng ít nhất cô ấy đừng buồn bã như thế.

Kasta cầm đóa cúc được tạc bằng gỗ và tiến lại gần người bạn đời của mình. Anh không định quỳ gối như thời còn là nô lệ. Vì anh biết rằng hành động đó sẽ khiến cô ấy tổn thương hơn.

"Em cảm thấy có lỗi với anh đến thế sao?"

Đó là lời bông đùa mà thường ngày Kasta sẽ không bao giờ nói ra. Nhưng Cora chỉ biết gật đầu lia lịa, chẳng còn tâm trí đâu mà bận tâm đến điều đó.

Em cảm thấy có lỗi với anh và cũng thấy thương anh.

Em biết rằng mình không nên ở trước mặt anh như thế này.

Nhưng cuối cùng, em đã không thể buông tay.

Cora đã phải vật lộn trong vòng luẩn quẩn tuyệt vọng này gần một trăm năm. Người phán xét cô không phải ai khác mà chính là lương tâm của cô.

"Coco."

Nàng High Elf chậm rãi ngẩng đầu lên theo tiếng gọi. Vẻ mặt với đôi mắt lấp lánh chứa đựng một hồ nước đỏ thực sự rất đẹp. Kasta mê mẩn nhìn hình ảnh của một femme fatale trong giây lát, rồi khẽ mở lời.

"Anh cũng không phải là không biết rằng sự ngược đãi mà em đã gây ra cho anh là sai trái."

Kasta là một người đã bị tước bỏ cảm giác đau khổ, nhưng anh vẫn có thể nắm bắt được những mối quan hệ nhân quả thông thường. Tất nhiên, khả năng thấu hiểu đó còn thiếu sót rất nhiều so với người bình thường, nhưng nếu so sánh với những người xung quanh thì vẫn có thể nhận ra một cách đại khái.

"Nhưng người đã sống cùng anh suốt 300 năm qua không phải là cha mẹ, cũng không phải là anh em, mà chính là em, đúng không? Dù quá trình đó có như thế nào đi chăng nữa."

Cora run rẩy đôi vai, chăm chú lắng nghe lời chồng. Cô lờ mờ hiểu được lời anh nói. Rằng đã là vợ chồng, thì nhắc lại chuyện cũ để làm gì? Dù người ngoài có cho rằng điều đó là không đúng, nhưng người đàn ông tên Kasta cuối cùng đã tha thứ cho cô.

Khi nói đến đây, trong lòng cô lại dâng lên một nỗi bất an. Đó là chủ đề liên quan đến chứng hoang tưởng ghen tuông mà hôm nay cô đã lớn tiếng với chồng mình.

"Em sợ lắm. Dù anh có rời đi, em cũng chẳng có tư cách níu giữ, cũng không có sức để làm điều đó..."

Cora vừa biết ơn người chồng đã tha thứ cho mình, vừa cảm thấy có lỗi và bất an.

Cô không thể hiểu được tấm lòng rộng lượng của người đàn ông đã tha thứ cho một cô gái điên rồ như thế này.

Cô cảm thấy rằng sẽ không lạ gì nếu anh cùng Daisy rời đi bất cứ lúc nào.

Lý do Cora muốn tiếp tục sinh con, một phần là để có thể ôm ấp dấu vết của anh ngay cả khi anh biến mất, nhưng cũng có ý đồ là để ràng buộc trách nhiệm, khiến anh không thể rời bỏ cô.

Cora là một người phụ nữ độc ác, dù cảm thấy có lỗi với chồng nhưng không thể làm khác được. 

Cô là một người phụ nữ có tính chiếm hữu và ham muốn sở hữu mãnh liệt hơn bất kỳ ai. Khi còn nhỏ, nếu Kasta có bất kỳ dấu hiệu nào muốn rời đi, cô chỉ cần dùng sức mạnh để trấn áp. Nhưng bây giờ, sau hơn 300 năm, cô không thể làm gì Kasta bằng cả sức mạnh lẫn quyền lực.

Cảnh Cora bật khóc vì sợ hãi và tội lỗi có thể trông đường đột trong mắt người ngoài, nhưng đối với chính Cora thì không phải vậy.

"Anh biết em đang nghĩ gì không? Em đang tiếc nuối, giá như anh cứ mãi yếu đuối thì bây giờ em vẫn có thể sở hữu anh..."

Chính vì vậy, khoảng thời gian 3 năm Kasta rời đi không nói một lời đã để lại một vết thương quá lớn. Thế giới không có anh thực sự là địa ngục.

"Chỉ là, vì anh và em không phải ruột thịt, không có máu mủ ràng buộc, nên niềm tin dành cho nhau là tất cả. Em không thể giữ anh lại được nữa..."

Cô gái cứ thốt ra những lời thiếu suy nghĩ. Tuy nhiên, người đàn ông tóc nâu vẫn đón nhận bằng một nụ cười ấm áp.

"Chính vì không có máu mủ ràng buộc, nên mối quan hệ của đôi ta càng thêm đặc biệt."

"...Hở?"

Cora lau nước mắt nước mũi, trả lời với vẻ mặt ngơ ngác vì không hiểu chồng mình định nói gì.

Tuy nhiên, người đàn ông đang nắm chặt đóa cúc không hề do dự. Anh dùng khăn tay lau khóe mắt cho người phụ nữ, rồi còn nhẹ nhàng lau mũi cho cô ấy. Sau đó, anh đặt đóa cúc vào lòng bàn tay trắng muốt của nàng High Elf và ôm chặt lấy bạn đời của mình.

"Hoo~?"

Kasta buông lời bông đùa, nhìn vào đôi đồng tử đỏ của nàng High Elf với một biểu cảm như phát hiện ra điều kỳ diệu.

"Người phụ nữ đã ở bên cạnh một cậu bé Halfling không cùng dòng máu 300 năm trời đang đứng ngay đây."

Đôi mắt nâu hiền dịu của người đàn ông cong lên mềm mại.

"Như vậy, chẳng phải chúng ta là gia đình của nhau sao?"

Khi lời an ủi ngắn gọn của Kasta kết thúc.

Kỳ lạ thay, cô gái lại càng khóc to hơn.

Người đàn ông có tấm lòng bao la như quái vật này rốt cuộc đang nhìn vào điều gì? Nếu là cô, gặp phải một cô gái như thế này, tuyệt đối sẽ không để yên.

Hơn nữa, anh lại còn nói. Rằng cuối cùng chúng ta đã sống cùng nhau, phải không? Dù quá trình đó có ra sao, đã ở bên cạnh nhau suốt 300 năm thì chẳng phải là gia đình sao?

Cora ôm lấy lồng ngực đang đập mạnh và hôn tới tấp người đàn ông. Dáng vẻ nước mắt nước mũi tèm lem bày tỏ tình cảm trông không khác gì một con ngốc.

Tuy vậy, cảm giác bàn tay của người đàn ông nhẹ nhàng xoa dịu và vỗ về mái đầu khiến trái tim cô run lên vì hạnh phúc. Cora sau đó không ngừng thốt lên lời yêu.

Dù có được tái sinh, dù có đánh mất toàn bộ ký ức, nhất định em sẽ lấy anh làm chồng.

Vài phút trôi qua khi đôi nam nữ thể hiện tình cảm dành cho nhau.

"Nếu em cứ khóc như thế này, Daisy cũng sẽ buồn đấy."

"Hức, vâng..."

Khi Kasta nói lời dỗ dành, Cora lúc đó mới như bừng tỉnh và nín khóc.

Daisy nghĩ rằng mình là một đứa con đáng hổ thẹn, nhưng thực ra, kẻ đáng hổ thẹn lại chính là người mẹ này.

Nàng High Elf một lần nữa hạ quyết tâm. Để trở thành một bậc cha mẹ xứng đáng với Daisy, để trở thành một người bạn đời đáng yêu của người đàn ông này. Hãy tiếp tục nỗ lực không ngừng trong tương lai.

Cora nắm chặt đóa hoa cúc trong tay, cất lên lời tỏ tình cuối.

"Thật may mắn khi người đã xuất hiện trước mặt em… chính là anh."