“Mẹ ơi, con định đi du lịch với Dodo một chuyến.”
Đó là lời cậu con trai thứ hai của cô nói trong bữa ăn. Cora vừa nuốt một ngụm súp vừa thản nhiên hỏi lại.
“Vậy à? Đi đâu thế?”
“Tầm 200km về phía đông bắc, tới làng Lance ạ. Con nghe nói ở đó xuất hiện một loài bọ cánh cứng hổ xanh quý hiếm.”
Xuất hiện ư… Ai nghe chắc tưởng nó đi săn quái vật không chừng. Dù sao, có cô nàng thông minh như Dodo đi cùng nên chắc sẽ không bị lạc đường đâu.
Còn về phần an toàn của Dodo thì cứ để Cretas lo liệu.
‘Cũng thấy tội cho Dodo thật…’
Dẫu vậy, mối quan hệ yêu đương đâu phải lúc nào cũng bình đẳng. Miễn là hai người trong cuộc thích nhau thì không có vấn đề gì.
Cora lén liếc nhìn con trai mình. Giờ mới thấy, Dodo và Cretas đúng là một cặp trời sinh, bổ sung những thiếu sót cho nhau. Miễn là Cretas không bốc đồng thì sau này sẽ không có vấn đề gì lớn.
‘Điên vãi.’
Bề ngoài thì cố tỏ ra bình thản, nhưng Cora xém tí đã buột miệng thốt lên ‘Ôi trời ơi!’. Dodo và Cretas đi du lịch riêng cùng nhau á? Nghĩ đến cuộc khủng hoảng suýt nữa khiến mối quan hệ giữa hai đứa rạn nứt thì đây quả là một bước tiến vượt bậc.
“Ai là người rủ thế?”
“Dodo đã đề nghị ạ.”
Cora gật đầu. Biết ngay mà.
“Lần sau con thử là người mở lời trước xem, đừng để con bé lúc nào cũng phải lấy hết can đảm như thế.”
“Hửm? Rủ đi du lịch tại sao lại cần can đảm ạ?”
“…Thôi bỏ đi. Khi nào con về?”
“Dự kiến là 3 ngày ạ.”
“Hiểu rồi.”
Thông thường người ta sẽ trả lời là hai ngày ba đêm, ba ngày bốn đêm. Nhưng Cretas không hiểu những khái niệm đó. Hai ngày ba đêm thì nó bối rối không biết là hai ngày hay ba ngày. Còn ba ngày bốn đêm thì nó không biết là ba ngày hay bốn ngày. Thành thử, giải nghĩa những cách diễn đạt như vậy cũng là phần việc của người mẹ Cora.
Dù sao đi nữa, đó là một câu trả lời ngắn gọn. Xét theo lịch trình chuyến đi thì chẳng có lý do gì phải lo lắng cả.
Thú thật thì, Cora có hơi tiếc nuối. Vì nếu Cretas đi du lịch một mình thì thể nào cũng lạc đường cả tháng nên cô sẽ được nghỉ phép ngắn hạn.
‘Nhưng thôi, Cretas có tình cảm với Dodo vẫn tốt hơn.’
Nếu Cretas cưới Dodo, xét về lâu dài sẽ có nhiều lợi ích.
‘Khì khì, phải kể chuyện này cho Sophia mới được.’
Cora vui vẻ vì có chuyện để tám với cô bạn Sophia. Dạo này, mỗi khi tan làm, việc gặp gỡ nàng Elf tóc xanh lục đã trở thành một phần trong lịch trình hàng ngày của cô. Vừa xinh đẹp, lại còn biết đồng cảm, tính cách thì dịu dàng nhỏ nhẹ. Bảo sao Cora rất thích Sophia.
Huống hồ lại còn là gái đã có chồng…
Với gương mặt ngây thơ trong sáng thế kia mà lại là phụ nữ đã có gia đình…
‘Quá múp rồi.’
Cora bắt đầu cảm thấy phấn chấn khi nhớ lại cái thời còn thân thiết với Bathory. Lần này gặp có nên mua cho cậu ấy bánh crepe không ta? Nếu để một con thú nhịn đói một bữa, mình có thể bù đắp chi phí hẹn hò thiếu hụt.
‘Cho đứa nào nhịn đói đây?’
Bảng phi tiêu chọn đứa con sẽ bị bỏ đói của bà mẹ điên rồ bắt đầu quay cuồng trong đầu.
“Khoan đã, mẹ. Mẹ đùa con à?”
Nhưng suy nghĩ của cô đã bị cắt ngang trước khi phi tiêu được phóng ra.
‘Nhìn đéo gì ghê thế? Muốn ăn đòn à?’
Lạ lùng thay, Stella dường như đang rất tức giận. Em trai đi du lịch mà tại sao chị gái lại nổi nóng chứ?
“Lại bất mãn gì nữa?”
“Lúc con muốn đi du lịch thì mẹ phản đối, còn Cretas thì mẹ cho đi thoải mái là sao?”
“…Đương nhiên rồi còn gì?”
“Cái gì mà đương nhiên! Mẹ đang phân biệt đối xử giữa con trai và con gái đấy à?”
“Cretas đi du lịch cùng Dodo mà. Hai đứa nó bù đắp cho những thiếu sót của nhau thì có vấn đề gì?”
“Vậy có nghĩa là nếu con đi du lịch cùng một người nữa thì mẹ sẽ cho phép đúng không?”
“Còn tùy vào người đó là ai. Nhưng nếu người còn lại là một đứa như con thì dù có đi 100 người, mẹ cũng không cho phép.”
“Mẹ, sao mẹ lại nói thế? Mẹ không tin tưởng con gái đến vậy sao?”
“Ừ, tin cái khỉ khô.”
“Ha! Thiệt hết nói nổi?”
“Người hết nói nổi là mẹ mày đây.”
“Mẹ, mẹ có phải là mẹ ruột của con không vậy?”
“Chậc, dù không muốn phải thừa nhận, nhưng thật không may, đó lại là sự thật.”
“Aish! Mẹ đừng đùa nữa, trả lời câu hỏi của con đi!”
‘…Có đùa đâu?’
Tất cả những gì vừa nói đều là thật lòng. Dù sao…
“Giả sử đi hai người thì con định rủ ai?”
“Ừm… Deria?”
“Loại.”
Deria là một trong những chiến binh trung thành mà Stella yêu quý và cũng là cánh tay phải của con bé. Nghĩa là dù có đi du lịch cùng nhau cũng chẳng sinh ra tí cộng hưởng nào.
“Thà dẫn Rabbit theo còn hơn.”
“Con đã nói con không thích Rabbit vì tên cậu ấy nghe giống như bị yếu sinh lý rồi mà?”
“Nói xằng bậy gì vậy! Rabbit bị yếu sinh lý hay không thì liên quan gì đến chuyện đi du lịch chung?”
“Hứ! Tại từ buổi xem mắt lần trước, mẹ cứ gán ghép con với Rabbit nên con bực mình thôi!”
“Thì giờ khỏi ghép nữa! Aish, tao đúng là bị điên rồi. Ghép cái đứa như mày với Rabbit thì có mà bị người ta chửi oan!”
Nàng High Elf bực bội gãi đầu, tự kiểm điểm hành động của mình. Từ khi chuyển sang Đông Đại Lục sinh sống, người mà cô vẫn giữ được mối quan hệ bạn bè chỉ còn hai người. Bathory và một người nữa. Rabbit là con của người bạn đó. Con của bạn thân cũng là một đứa trẻ quan trọng với mình. Nghĩ kỹ lại thì có vẻ như cố gán ghép là một sai lầm lớn.
“Mẹ? Sao mẹ nói lạ vậy? Thường thì cha mẹ sẽ nói con gái của mình quý giá hơn chứ?”
“Mày đâu phải là một đứa con gái bình thường.”
“Hừm hừm~ Đúng vậy. Con đâu phải là một cô con gái giỏi giang bình thường.”
“Hầy, trời ơi…”
“Nhưng mẹ ơi, việc phân biệt đối xử giữa con trai và con gái như vậy là không tốt đâu. Đó cũng là một hình thức phân biệt giới tính đấy.”
“Đừng nói linh tinh, nhìn cái thân hình thằng em mày xem.”
“Tại sao con phải nhìn?”
“Nhìn đi! Aish, tao mà nổi cơn lên thì…!?”
“Híc!”
Trước tiếng quát sắc lạnh của mẹ, đầu Stella lập tức quay ngoắt theo phản xạ.
–U gốc, u gơ gơ gơ gơ gơ gơ gốc!
Và ở đó, một người khổng lồ cao hơn mẹ đến 4 cái đầu đang hì hục xử lý đống thức ăn.
“Mày nghĩ với cái vóc dáng đó thì có ai bắt nạt nổi không? Thằng đấy mà xin đi quá giang, có khi người ta sợ quá không dám cho lên xe luôn ấy chứ?”
“……”
Trước thân hình của thằng em, cơ bắp cuồn cuộn đến cả mặt cũng toàn cơ, Stella đành phải ngậm miệng lại. Rồi như thể có gì đó ấm ức, cô bắt đầu mấp máy môi, lí nhí mở lời.
“V-Vậy thì không thể đi quá giang được rồi.”
“Stella, mày bị mất trí nhớ à? Khi nhà chúng ta đi du lịch, ai là người kéo xe?”
“……”
Đúng vậy. Gia đình Cora nghèo nên không có điều kiện thuê ngựa. Vì thế, Cretas là một con ngựa quý (?) kiêm người đánh xe tận tụy cho cả nhà. Dù thỉnh thoảng vẫn phải thuê một chú ngựa con khi muốn đi dạo một mình, nhưng nhìn chung, người đảm nhiệm vai trò của ngựa vẫn thường là Cretas.
Khi Stella im bặt vì không thể nghĩ ra được điều gì để phản bác, cuộc trò chuyện đã bị ngắt quãng. Điều này cũng dễ hiểu thôi. Cora là một bà mẹ kiệm lời, và người bắt chuyện vẫn luôn là Stella.
‘Chẹp, phải thế chứ.’
Cora thầm nghĩ đáng đời rồi cười khẩy. Ngay lúc cô định ăn nốt món súp…
‘Hửm? Nhắc mới nhớ…’
Nghĩ lại thì vẫn còn một vấn đề cần phải bàn bạc.
“Khoan đã, Stella. Vừa nãy có nhắc đến chuyện xem mắt nên mẹ hỏi, kế hoạch vật tế… À không, kế hoạch gả chồng của con tiến triển đến đâu rồi?”
Cô con gái đang làm vẻ mặt ủ rũ bỗng sáng mắt lên vì có chuyện để tám. Stella như thể chưa từng mếu máo, bắt đầu huyên thuyên một cách phấn khích.
“Ha! Mẹ à, nghe con nói nè. Ở cái vương quốc bé xíu này không có một người nào phù hợp làm chồng con hết? Toàn là những kẻ không biết quý trọng môi trường và động vật, đạo đức giả, cao ngạo, chỉ biết tự thỏa mãn bản thân, thiệt là!”
“…Cứ kén chọn vô ích như vậy thì suốt đời con chẳng lấy được ai đâu đấy?”
“Thì con sống cả đời với cha mẹ cũng được mà.”
“Êi, dù là đùa cũng đừng đùa kiểu đó…”
“Không đùa đâu?”
“……”
Chỉ một câu nói ấy thôi, mồ hôi lạnh đã túa ướt trán người mẹ. Ngay sau đó, một cơn choáng váng khiến tầm nhìn của cô chập chờn như chớp tắt. Cora, người bị nghẹn thở trong giây lát, đã phải hít thở sâu nhiều lần để lấy lại bình tĩnh.
‘T-Tuyệt đối không được!’
Phải sống cả đời với con cầm thú đó ư? Kể cả sau khi Kaka đã hoàn thành mọi chuyến hành trình và trở về? Cora không thể khoanh tay đứng nhìn kế hoạch tuổi già êm đềm của mình tan thành mây khói được. Và thật tệ khi phải thừa nhận rằng, trong tình huống nguy cấp này, cái tên cứ hiện lên trong đầu cô không ngừng lại là Rabbit, người bạn thuở nhỏ của con gái.
Dẫu vậy, việc hiến tế Rabbit ngay bây giờ cũng khiến cô thấy cắn rứt lương tâm. Bằng mọi cách phải tiêu diệt con thú này theo hướng giảm thiểu thương vong nhất có thể.
“Này… Đừng có nói vậy nữa. Nhỡ bỏ lỡ tuổi cập kê thì tính sao hả?”
“Tuổi cập kê?”
Stella chớp mắt như thể không hiểu mẹ đang nói gì. Một thái độ trâng tráo kiểu ‘Con hoàn hảo thế này thì cái gọi là tuổi cập kê có nghĩa lý gì đâu chứ?’.
“Ý mẹ là, lỡ sau này con đột nhiên muốn lấy chồng, mà lúc đó con đã năm sáu trăm tuổi rồi thì sẽ khó tìm được người đàn ông tốt, phải không?”
“Sao lại khó?”
“Vì đàn ông loài người thích phụ nữ trẻ.”
“Phụt! Mẹ nói gì kỳ vậy? Buồn cười chết mất. Mẹ bị vương quốc nam tẩy não rồi à?”
‘Vương quốc nam? Tẩy não…? Đây là cái gì vậy?’
Cora tự hỏi liệu gần đây mình có bị trúng ma pháp tinh thần nào không. Nhưng nghĩ tới nghĩ lui vẫn không hề có ký ức nào như thế cả. Mà vốn dĩ, siêu việt giả miễn nhiễm với ma pháp ảo giác và huyễn mộng.
Khi mẹ nhìn mình với vẻ mặt ngơ ngác, Stella khoanh tay và tỏ thái độ tự tin. Nhân tiện, đây cũng là tư thế thường thấy nhất của Stella.
Vì nó có thể ép phần thân trên lại để tăng thêm độ đầy đặn cho vòng một.
“Hì hì, mẹ bị tẩy não nên không biết đấy thôi? Vậy thì để cô con gái thông minh này khai sáng cho mẹ nhé? Phụ nữ ấy, càng lớn tuổi lại càng như rượu vang lâu năm. Ủ càng lâu thì giá trị càng cao đó?”
Cora nghiền ngẫm kỹ lời giải thích của con gái. Nhưng dù có cố mấy, cô vẫn chẳng hiểu cái mô tê gì.
Ngay lúc người mẹ định bày tỏ sự hoài nghi của mình trước lập luận kỳ quái của con gái.
“Mùi phô mai thối bay đến tận đây.”
Thằng mù với khuôn mặt nhăn nhó quá mức đã tiến vào đấu trường.