Vì một lý do nào đó, một mỹ nữ tóc bạch kim đã trang điểm xong và đứng trước gương gỗ.
Không biết cô gái này giống ai mà nhan sắc không phải dạng vừa. Cũng phải thôi, là đứa trẻ có ngoại hình xuất sắc nhất trong số các con của High Elf, giá trị nhan sắc của cô không cần phải bàn cãi.
"Phù..."
Stella thở dài một hơi để trấn tĩnh, rồi hỏi chiếc gương gỗ ở phía trước.
"Gương kia ngự ở trước mặt~ Thế gian ai đẹp được dường như ta?"
"Mẹ! Mày!"
"..."
Cô gái cau có, quay ngoắt mặt sang một bên. Cô cảm thấy bất mãn với người đã tạo ra món hiện vật này.
"Mẹ, cái gì đây! Sao cái gương này nói chuyện thô lỗ thế?"
"...Ừm?"
Người mẹ đang mải mê ngắm nhìn những đường thêu trang trí trên bộ giáp của hiệp sĩ, một lúc sau mới quay lại nhìn con gái. Cô ấy làm biểu cảm ngây thơ vô tội, như thể đang hỏi có vấn đề gì.
"Sao thế? Không lý nào nó lại bị lỗi cả?"
Chiếc gương gỗ này được làm ra theo yêu cầu của con gái, có lẽ do con bé bị ấn tượng bởi câu chuyện cổ tích mà mẹ kể hồi nhỏ. Đây là một hiện vật được chế tạo tùy chỉnh bằng quyền năng của Cửa sổ trạng thái. Bởi thế hiệu suất của nó tuyệt đối không thể có lỗi được. Vậy tại sao con bé lại bất mãn nhỉ?
"Tuy lâu rồi mẹ mới làm hiện vật, nhưng món đó được làm rất tốt đấy."
"Không phải! Con không quan tâm nó xịn hay không, nhưng cái giọng điệu của nó rất hỗn láo?"
"Cái gì? Hỗn láo á?"
Những món hiện vật đặc biệt có ý thức kiểu này thường có tính cách giống với người đã tạo ra chúng. Vậy nên Stella nói thế cũng chẳng khác nào gián tiếp bảo rằng mẹ mình hỗn láo.
'Con nhỏ mất dạy này...?'
Với tư cách là người mẹ đã làm ra món hiện vật này, Cora không thể không cảm thấy khó chịu.
"Con nhờ làm thì mẹ đã làm cho rồi, sao còn làm ầm lên thế? Đúng là hết nói nổi mà?"
"Nếu mẹ đã làm thì phải làm cho đàng hoàng chứ? Nó nói chuyện với chủ nhân mà hỗn láo quá."
"Đừng có nói từ hỗn láo nữa...?"
"Vậy thì, là không có phép tắc."
"Cái đệt! Rốt cuộc nó trả lời thế nào mà con làm ầm lên thế?"
Phải chăng vì vui mừng khi cuối cùng mẹ cũng chịu hiểu cho mình? Stella làm vẻ mặt ‘Mẹ xem đây’ rồi hét vào gương:
"Gương kia ngự ở trước mặt~ Thế gian ai đẹp được dường như ta?"
Chiếc gương gỗ rung lên nhè nhẹ khác với khi nãy. Tại sao lại thế nhỉ? So với lúc nãy, điểm khác biệt duy nhất là có thêm một người phụ nữ đang nhìn vào nó.
"Người phụ nữ đẹp nhất thế gian là Công chúa High Elf, quý cô Cora."
Giọng của gương gỗ lần này thật nhã nhặn và chân thành, không giống như lúc nãy gắt gỏng giống ai đó. Stella chớp mắt liên hồi, gương mặt không giấu nổi vẻ ngơ ngác.
"Ủa? Đâu phải thế này?"
"Thấy chưa, không có vấn đề gì cả. Mà con bảo hỗn láo á? Muốn chết lắm rồi đúng không?"
"Ơ, mẹ ơi, con nói thật đấy! Mẹ có biết nó vừa nói gì không?"
"Nó nói gì?"
"Nó đã trả lời hỗn xược là 'Mẹ! Mày!' đấy ạ?"
"Nó lễ phép thế này cơ mà, sao có chuyện đó được? Mà dù có là thật đi nữa thì đã sao?"
"Đã sao là sao mẹ!?"
"Hiện vật chỉ cần hoàn thành tốt vai trò của nó là được rồi, phải không?"
"Nhưng con ghét những thứ không có phẩm giá!"
"Bớt nói nhảm đi. Phẩm giá có lo cho con ăn được không?"
"A, thật là! Mẹ là một công chúa Elf mà sao kỳ vậy?"
"Mẹ thì làm sao?"
"Ông bà ngoại thì quý phái ngời ngợi, còn mẹ thì lại cục cằn như một bà thím nhà quê!"
"Nếu ông bà ngoại nuôi một đứa như con thì cũng hỏng hết tính nết thôi?"
"Ể...? Ông bà đã nuôi mẹ mà?"
"Cái gì!? Mày nói vậy là có ý gì? Á à~! Không được rồi. Con ranh này cứ chọc tức mình mãi? Mày lại đây!"
"Ááá-! Bạo lực gia đình!"
Cora nổi điên vì đứa con gái cứ cãi lại chan chát. Cô giơ tay phải lên rồi bắt đầu truy đuổi con mụ hết đát. Stella hét toáng lên và chạy vội vào phòng mình.
–Rầm!
< Girls can do anything >
Tấm biển gỗ lớn treo trước cửa hiên ngang khẳng định sự tồn tại của nó. Lời cảnh báo mạnh mẽ rằng không được vượt qua ranh giới bất khả xâm phạm đã ngăn chặn bước tiến của quỷ trắng.
'Haizz, mình không thể phá cái này được...'
Dạo gần đây, Cora đã làm hỏng cái bàn chồng mình làm. Nếu giờ phá nốt cái cửa này, cô sẽ không có tiền sửa, cũng không còn mặt mũi nào để nhìn chồng nữa.
'May cho con nhỏ mất dạy này là có người cha tốt bụng chống lưng đấy.'
Vì vậy, nàng High Elf độc ác đang sừng sộ lườm cánh cửa gỗ đành phải nghiến răng kèn kẹt mà lui về.
–Lộp bộp, lộp bộp.
'Rút rồi nhỉ...?'
Nhận thấy không còn tiếng động nào, Stella lúc ấy mới thở phào nhẹ nhõm. Cô thở dài một hơi rồi nằm vật xuống giường. Kèm theo đôi môi chu ra cả tấc vì ấm ức.
"Nè, bộ ngươi muốn ăn mắng lắm hả? Tại ngươi mà ta suýt chết dưới tay mẹ đấy?"
"..."
Giữa lúc đó, Stella vẫn không quên mang theo chiếc gương gỗ. Vì giá của thủy tinh không rẻ, nên chiếc gương do mẹ cô làm có kích thước khá nhỏ. Tuy vậy, nó vẫn đủ lớn để soi vừa khuôn mặt, nên không có vấn đề gì trong việc phân định mỹ nhân.
Chiếc gương cảm thấy oan ức. Con nhỏ này suýt chết dưới tay mẹ nó là do tính cách của nó chứ đâu phải tại mình.
Dẫu sao thì, trừ những trường hợp khẩn cấp, nó là một hiện vật chỉ được phép trả lời những câu hỏi được đặt ra. Thế nên dù có bực bội đến mấy, nó vẫn phải im lặng chịu trận.
"Haizz, tại sao mình lại không giống mẹ chứ..."
Nhằm trở thành mỹ nhân đẹp nhất, cô đã thoa mỹ phẩm lên mặt và bôi cả đống tinh chất để tăng độ bóng và đàn hồi, thế mà lại bị gương nói là không bằng một bà thím lam lũ. Stella cảm thấy muốn khóc thật sự.
Nhưng cũng không phải là không thể thông cảm được. Bởi ngay cả Stella cũng chưa từng thấy người phụ nữ nào đẹp hơn mẹ mình.
Mà nghĩ cho cùng, việc tức giận chỉ vì mình không giống mẹ có phần vô lý. Người thừa hưởng nhiều ngoại hình của Cora nhất là con cả Daisy, nhưng cuối cùng, người có dung mạo vượt trội hơn nhiều lại chính là Stella.
"Ấm ức quá, ấm ức quá đi mà..."
Mặc kệ đời.
"Anh Daisy thì có mái tóc trắng... Cretas thì có đôi mắt đỏ thuần chủng... Racine thì có đường nét khuôn mặt giống mẹ... Lily thì gợi cảm như mẹ... Chỉ có mình, tại sao chỉ có mình..."
Stella vẫn cứ lẩm bẩm than thở.
Cứ như vậy đã vài phút trôi qua.
"N-Nhưng ít nhất mình cũng là người đẹp thứ hai trên đời này chứ nhỉ?"
Nếu không giành được vị trí đầu bảng, thì chí ít cũng phải là á quân. Stella bùng cháy lòng hiếu thắng với tất cả những mỹ nhân trên thế giới. Cô là con gái đầu lòng của người phụ nữ đẹp nhất. Chẳng lẽ lại không vượt qua nổi mấy người còn lại?
Lần này chẳng cần phải đắn đo gì nữa. Stella dõng dạc cất tiếng hỏi.
"Gương kia ngự ở trước mặt~ Trên đời ai đẹp nhì phương hở gương?"
"..."
Nhưng đáng tiếc là chiếc gương lại im lặng khá lâu. Việc chọn ra người đẹp nhất có vẻ đơn giản hơn nhiều so với việc tìm ra người đứng thứ hai. Hoặc có thể là vì khoảng cách nhan sắc giữa hạng hai và ba không lớn lắm chăng?
–Hụp!
Stella vô thức nín thở, cố gắng chịu đựng căng thẳng trong lòng. Cô thực sự hy vọng rằng người xếp ở vị trí thứ hai đó chính là mình.
Tùng tùng tùng~! Người đẹp hạng hai mà chiếc gương sắp xướng tên là...
"Bà! Ngoại! Mày!"
Không ngờ lại là mẹ của Cora. Khoan đã, từ lúc nào chiếc gương lại bắt đầu nói những lời cộc cằn khi chỉ còn lại hai người thế này.
"S-Sao cơ...?"
Nhưng điều quan trọng với Stella bây giờ không phải là chuyện đó.
"K-Không thể chấp nhận được! Mình thua cả bà ngoại sao...?"
Mẹ của cô năm nay mới 530 tuổi thôi. Nếu xét theo tuổi thọ của tộc Elf thì vẫn còn là trẻ vị thành niên chưa bước qua ngưỡng trưởng thành. Chính vì thế, dù có bị lép vế về nhan sắc thì cũng đành chấp nhận.
"Là bà ngoại sao, bà ngoại!"
Tuy nhiên, bà ngoại của cô, Alicia Roxkin, thì đã hơn 1600 tuổi. Tiếc thay, dù có đem tuổi thọ của loài người ra để làm cái cớ thì cũng chẳng có tác dụng gì với bà cả. Bởi bà đâu phải là Elf mà là một High Elf, một chủng tộc kỳ lạ đến khi chết vẫn giữ được vẻ đẹp thuở thanh xuân.
Người mạnh nhất trong hạng mục 'mỹ nhân tóc bạch kim' không phải là Stella.
Cô gái bị tổn thương bởi hiện thực tàn nhẫn đi đi lại lại trong căn phòng nhỏ và lẩm bẩm: "Không thể nào, không thể như vậy được..."
'B-Bình tĩnh lại nào Stella!'
Suýt chút nữa đã xỉu vì sốc, cô gái cố gắng nắm lại tinh thần. Phải rồi, nếu nhìn từ góc độ huyết thống thì chuyện này cũng không đến nỗi phi lý.
'Sao lũ High Elf này lại ích kỷ đến thế chứ?'
Sau khi trút giận lên dòng dõi của mẹ, Stella lại hít thở sâu. Chuyện đã đến nước này, cô phải biết mình đứng ở vị trí thứ mấy thì mới hả dạ được.
Đúng vậy, ngoại trừ mẹ và bà ngoại nổi tiếng với nhan sắc điên đảo, thì còn ai có thể khiến cô cảm thấy e dè? Không cần phải chần chừ thêm nữa.
"Gương kia ngự ở trước mặt~ Ai là người phụ nữ đẹp thứ ba trên thế gian này? Hử, đồ khốn!!!"
"...?"
Tiếng hét phẫn uất của cô gái khiến chiếc gương thoáng chốc khựng lại. Đang hỏi dở mà bỗng dưng lại nổi khùng chửi bới là sao? Dẫu có tức giận thì cũng đâu cần phải quá đáng như vậy, nó chỉ trả lời những gì được hỏi thôi mà.
Người phụ nữ đẹp thứ ba trên đại lục, để xác định điều này khá khó. Ngoài việc khoảng cách giữa hạng hai và ba không lớn, khoảng cách giữa hạng ba và tư cũng sát sao.
Tuy nhiên, thời gian chờ đợi nào rồi cũng sẽ đến hồi kết. Chiếc gương sau gần mười phút suy ngẫm cuối cùng đã có thể đưa ra câu trả lời.
"Mẹ! Mày!"
"...Hả?"
Hỏi người ở vị trí số ba, tại sao lại đột nhiên gọi mẹ? Lúc nãy nó đã quả quyết bảo mẹ là người đẹp nhất rồi mà? Lẽ nào gương bị hỏng rồi sao? Stella nhìn gương với vẻ mặt khó hiểu, nhưng sự nghi ngờ đó không kéo dài lâu.
"Bạn! Gái!"
"...!"
Stella thoáng sững sờ rồi lóe mắt như thể đã nhận ra người phụ nữ đó là ai. Vì người có thể được gọi là bạn gái của mẹ cô thì đã quá rõ ràng rồi.
Nữ hoàng ma cà rồng, Bathory Akasha. Một ma cà rồng đã dành hàng trăm năm chăm sóc sắc đẹp vì một người phụ nữ đã giành được vương miện thứ ba đầy vinh quang.
Đôi mắt xanh tuyệt đẹp của cô gái dần mất đi tiêu điểm. Thay vào đó là sự oán giận với một thế giới tồn tại đến ba người phụ nữ đẹp hơn mình.
"..."
Một sự im lặng lạnh lẽo kéo dài. Tới mức này rồi, đến cả chiếc gương gỗ cũng cảm thấy ái ngại chăng? Cứ tưởng nó sẽ tiếp tục im lặng không nói gì, vậy mà lại có vẻ đang cố đọc vị tâm trạng của chủ nhân để tìm lời chiều ý.
Nhìn biểu cảm đáng sợ của cô gái đang nhìn chằm chằm, gương cảm giác mình sắp bị đập vỡ đến nơi.
"Và! Người đứng ở vị trí thứ tư là! Hỗn độn phế nữ!"
–Choang!