–Bõm!
Cả một cây kimchi chua được thả nguyên vào nồi canh. Cora đang chuẩn bị bữa tối sau khi trò chuyện với Sophia.
Nhìn món canh súp dồi đang dần bị nhuộm thành màu đỏ, Cora thoáng mỉm cười, rồi lại lộ vẻ cay đắng.
Tâm trạng của Cora hôm nay nếu phải nói thì thuộc vào loại tốt. Cũng phải thôi, bởi vì đã rất lâu rồi cô mới có một người bạn đúng nghĩa.
Tuy nhiên, có một câu nói của Sophia cứ lởn vởn trong đầu cô không dứt.
'Tại sao tên con bé lại là Happy?'
'Fufu, vì con cái là niềm hạnh phúc của cha mẹ mà!'
Thú thật, ngay khi nghe thấy lời ấy, Cora đã cười khẩy trong lòng. Chỉ mới nuôi một đứa con gái lên năm tuổi mà đã ra vẻ hiểu biết và trả lời một cách lạc quan như vậy sao?
Nhưng rồi cô lại lặng người đi, bởi trong nụ cười của Sophia phản chiếu một gương mặt rất quen thuộc. Ngày xửa ngày xưa, khi lần đầu nhìn thấy Stella, biểu cảm của cô cũng y hệt như vậy. Khi ấy, Cora đã không thể kìm nén được cảm xúc dâng trào, tự hỏi làm thế nào mình có thể sinh ra một cô bé tóc bạch kim xinh đẹp và quý giá như một viên ngọc thế này.
"Ủa? Mùi gì đây? Oẹ! Cái gì vậy mẹ! Chúng là rác hay thức ăn thế!? Mẹ đang đùa giỡn với đồ ăn đấy à?"
"..."
Stella đang tru tréo kia đã từng có một thời ăn canh súp dồi ngon lành và luôn miệng cảm ơn mẹ.
'Mong là Sophia sẽ nuôi dạy con thật tốt.'
Những lời khuyên mà Cora dành cho Sophia, như mọi người dự đoán, hầu hết đều là những nội dung vô bổ. Nhưng dù vậy, cô vẫn căn dặn Sophia một điều. Rằng không được chỉ vì quá yêu thương con mà nuông chiều nó.
Mỗi khi nhìn Stella hồi còn nhỏ, Cora lại nhớ đến gương mặt của Daisy đang vắng nhà. Vì vậy, cô đã không thể đối xử tệ bạc với con bé. Bất cứ thứ gì con muốn, cô đều mua cho. Nếu con cần tình yêu thương, cô luôn ở bên cạnh.
Tất nhiên, ba đứa con được nuôi nấng sau đó cũng đều là những trường hợp gacha con cái thất bại, nhưng không đứa nào vượt qua được pháo đài mang tên Stella. Vì những đứa con còn lại được nuôi dạy theo hướng trung dung, Cora đã hình thành tư tưởng rằng việc chỉ đối xử tốt là phương pháp giáo dục tồi tệ nhất.
'Chà, Sophia chắc sẽ tự xoay sở tốt thôi.'
Sau vài lần nói chuyện, cô thấy Sophia là một người phụ nữ có phẩm chất khá tốt. Có thể nói là nết na chăng? Cora càng thích Sophia hơn vì cô ấy làm cô nhớ đến Bathory thời trẻ, người từng là mẫu hình lý tưởng của cô.
'Mới 500 tuổi mà đã sinh con, xem ra cũng có chút dạn dĩ...'
Ngoài điều đó ra thì những thứ còn lại đều ổn, nên cô nghĩ rằng kết bạn cũng không có gì xấu. Vậy thì, để kỷ niệm cho mối duyên bằng hữu này, từ nay về sau phải truyền dạy thật nhiều bí kíp nuôi con mới được.
"Mẹ ơi, sắp tới con định đi du lịch đến Portman. Mẹ có muốn đi cùng không?"
Cứ tưởng lờ đi là nó sẽ về chỗ cũ, ai dè vẫn còn lải nhải bên cạnh. Khoan đã, Portman à...
'Chỗ đó xa lắm mà?'
Portman là một thành phố du lịch cách đây rất xa. Khác với Prache, nơi ấy là một 'thành phố du lịch thực thụ', giá cả đắt đỏ và điểm tham quan thì nhiều vô kể. Vậy mà nhà đang không có điều kiện lại rủ đến đó ư?
"Tự nhiên đi du lịch cái gì? Tiền còn không có."
"Tháng một ở Portman có lễ hội người tuyết mà. Với cả con có tiền! Lily cho con tiền tiêu vặt rồi."
"...Tiền tiêu vặt?"
Cora suy nghĩ một lúc, "À há!" rồi gật đầu. Cô nhớ rằng vì Stella rất hay tiêu xài hoang phí nên Lily thỉnh thoảng vẫn cho chị gái tiền tiêu vặt để giảm bớt gánh nặng cho mẹ.
"Hô hô hô~ Đi câu trai thủ đô thôi!"
"..."
Con gái lớn nhận tiền tiêu vặt từ em gái út rồi vui mừng... Tô điểm thêm là suy nghĩ ăn chơi lêu lổng đi câu đàn ông. Quả là một đứa con đáng tự hào hơn bất cứ ai.
Nhưng dù có mừng rỡ thế nào cũng vô ích, Cora đã quyết định sẽ không cho phép việc này.
"Nếu đóng cửa quán canh súp dồi thì lấy đâu ra doanh thu? Sống ngày nào ăn ngày đó, làm sao mà đi du lịch được?"
"Xì! Đằng nào cũng có buôn bán được mấy đâu, vậy thôi con đi một mình!"
"Hả...?"
Cora đã nghĩ rằng nếu cô từ chối dứt khoát. Stella sẽ trả lời là 'Aizz! Vậy thì con cũng không đi nữa!'. Nhưng nó lại tuyên bố sẽ đi một mình sao? Những chiếc xe ngựa nhỏ ở Prache có chạy ra tận đó đâu chứ?
"Stella, con điên à? Con định đến đó bằng cách nào?"
"Thì cứ mang theo cơm hộp, vừa đi bộ vừa ngắm cảnh, rồi xin quá giang xe ngựa đi qua là được mà?"
"Trời ơi~! Con nhỏ trời đánh này!"
–Bốp!
"Kyaaa!"
Bị bàn tay mẹ vỗ mạnh vào lưng, Stella hét lên một tiếng rồi ngã lăn ra đất.
"Kyagyagyagak!"
Con bé lăn lộn trên sàn nhà một cách khó coi. Sau khoảng ba phút lặp lại hành động đó, cuối cùng thì Stella đã hoàn hồn, ngẩng đầu lên và hét toáng.
"Mẹ! Sao mẹ lại đánh con! Con đi du lịch bằng tiền của con chứ có dùng tiền của mẹ đâu!"
"Lily cho con làm tiền tiêu vặt chứ tiền của con hồi nào?"
"Cho rồi thì là tiền của con chớ! Đ-Đau quá..."
"Nói chung là tuyệt đối không được đi một mình. Thà cứ ở lì trong phòng lăn lộn còn hơn."
"D-Dạo này đi du lịch tự túc đang là xu hướng trong giới trẻ đấy!"
"Đừng có theo cái mốt vớ vẩn đó. Vô dụng kinh khủng."
Cora nổi giận như vậy là đương nhiên. Việc con gái cô định đổi xe ngựa ở nơi đất khách quê người chẳng khác nào việc đi nhờ xe ở kiếp trước.
Khoảng cách từ đây đến Portman là hơn 300km. Trong một thế giới mang dáng dấp thời trung cổ, không thể nào một vùng đất hoang vu như vậy lại được trải nhựa đường. Điều đó có nghĩa là phụ nữ đi bộ một mình rất nguy hiểm.
'Stella cũng xinh xắn...'
Đàn ông trong làng cũng chỉ vì e ngại tính cách của Stella thôi, chứ về ngoại hình thì miễn chê. Một người phụ nữ xinh đẹp như vậy lại đi bộ một mình ở vùng đất vô pháp ư? Đây chẳng khác nào là hành động của kẻ mất trí.
"Đừng có làm trò điên nữa, ngoan ngoãn ở yên trong nhà cho mẹ."
"Ể? Mẹ lạ thật! Sao cái đó lại là trò điên ạ?
"Aiss! Con điên này! Phải nói ra thì con mới hiểu hả?"
"Rốt cuộc có vấn đề gì chứ?"
"Lỡ con gặp phải bọn cướp hay quái vật ở vùng đất hoang vu không có người thì sao? Gã lái xe ngựa cũng có thể có ý đồ xấu..."
"Ơ!? Mẹ! Mẹ đang lo cho con ạ?"
"...Phải."
Trước câu hỏi của cô con gái với vẻ mặt vui mừng lộ rõ, Cora mãi sau mới có thể trả lời. Dẫu Stella có hành động thiếu chín chắn đến đâu, thì việc con bé là đứa con do chính cô rứt ruột sinh ra vẫn là một sự thật không thể chối bỏ.
"Hì hì, mẹ cũng buồn cười thật. Nhưng tại sao lại mắng con gái chứ?"
"Vì con hành xử quá thiếu cảnh giác."
"Haizz, mẹ đúng là suy nghĩ thiển cận! Con gái trở thành mục tiêu của tội phạm thì có lỗi gì mà mẹ lại mắng con? Thứ có lỗi là cái thế giới này kìa, nơi mà người ta không thể đi lại an toàn ngay cả ở những vùng đất hoang vắng bị bỏ rơi."
"...Nói nhảm gì vậy?"
Trước câu hỏi của người mẹ không hiểu ý đồ cuộc đối thoại, Stella lại tiếp tục nói với vẻ mặt tự tin kiểu 'Mẹ cũng chỉ có thế thôi'.
"Thay vì trách nạn nhân tiềm năng là con, mẹ phải đi mắng bọn tội phạm ấy! Những kẻ xấu làm chuyện ác ở nơi hẻo lánh mới là vấn đề. Chứ một cô gái đi du lịch ở nơi hẻo lánh thì có vấn đề gì?"
"...Ơ?"
"Kiểu người như mẹ chính là những người nói rằng tội phạm tình dục là do cách ăn mặc của phụ nữ đấy!"
"Chờ chút, con nghĩ mẹ không biết điều đó nên mới nói ra những lời này à?"
"Thế không phải thì là gì?"
"..."
Khuôn mặt Cora, người vừa có một biểu cảm sững sờ, bắt đầu đỏ bừng lên. Lúc đầu cô không biết, nhưng bây giờ thì cô đã hiểu rất rõ con gái mình đang lải nhải cái gì. Nhưng mấy thứ đó thì có liên quan gì chứ?
Mẹ lo lắng vì nghĩ cho mình mà không nắm được trọng tâm thì thôi đi, lại còn ra vẻ ta đây là người thức thời. Thường ngày nó gây phiền phức thì cô vẫn mắt nhắm mắt mở cho qua chuyện, nhưng một khi đã đụng đến phạm trù an toàn của con cái mà lại ăn nói khinh suất như thế thì tuyệt đối không tha thứ.
Nói gì đi nữa, đứa trẻ tên Stella vẫn là con của cô và Kasta.
"Này..."
Giọng của người mẹ trầm hơn so với bình thường. Dù chẳng rõ tại sao, nhưng Stella nhận ra rằng mẹ đang rất tức giận vì bầu không khí nặng nề.
"...M-Mẹ ơi. Mẹ sao vậy?"
"Con nghĩ chỉ cần bảo bọn cặn bã đó đừng phạm tội thì chúng sẽ không phạm tội nữa à?"
"Chuyện đó, không..."
"Đúng vậy, như câu trả lời của con, chúng là những con súc vật không thể thay đổi được, phải chứ? Con biết rõ chúng là kẻ xấu mà vẫn vô tư lên đường du lịch, đó không phải hành động ngu ngốc thì là gì? Con nghĩ mẹ không biết những kẻ đó xấu xa nên mới nói ra những lời này ư?"
"..."
"Con có biết trông con ngu ngốc thế nào khi nói mấy lời đó không? Đến con chó con bò còn biết dung nham trong núi lửa nóng rẫy. Vậy nếu có người nhảy vào đó thì kẻ bị chửi sẽ là ai đây?"
"...Dung nham."
"Aiss, con ranh này!!!"
"Híc!?"
Suýt chút nữa Cora đã đánh vào đầu con gái đang trề môi ra phụng phịu, nhưng cô đã cố gắng kìm lại được. Dẫu sao, nhìn vào phản ứng của con gái thì có vẻ như nó đã hiểu được lý do tại sao mẹ lại lo lắng.
"Phù, hôm nay con vào phòng tự kiểm điểm đi. Tạm thời mẹ cấm con ra ngoài."
"T-Tại sao!? Mai con phải đi họp mặt mà!"
"Không biết nên mới hỏi à? Con thật sự muốn ăn đòn phải không?"
Cora nhìn chằm chằm vào con gái với đôi mắt bốc lửa. Cô lo rằng con bé sẽ nổi hứng làm liều và lén lút đi du lịch. Ngay cả đứa con gái nghịch ngợm như Stella cũng phải co rúm lại khi mẹ nổi giận một cách bất ngờ.
"Thử mở miệng thêm lần nữa xem? Lâu lắm rồi mẹ mày mới phải dùng đến roi vọt đấy!? Bữa ăn mẹ sẽ mang vào, câm miệng và vào phòng đi!"
"...Huhu."
Stella bật khóc vì tủi thân trước cơn giận dữ của mẹ. Con bé lảo đảo bước về phòng với vẻ mặt rầu rĩ, cuối cùng còn lẩm bẩm 'Con ghét mẹ! Mẹ có thể đối xử dịu dàng hơn với con một chút cũng được mà!' rồi đóng sầm cửa lại.
"..."
Cora mím môi nhìn nồi canh súp dồi đang sôi sùng sục, rồi quay đầu về phía những đóa cúc được cắm ở góc phải gian bếp.
'Nếu hồi nhỏ mình nuôi dạy Stella như Daisy, liệu mọi chuyện có trở khác đi một chút không?'
Cora thật sự không biết nữa.
–Lục bục, lục bục.
Cô chỉ lặng lẽ tiếp tục ninh nồi súp, chờ đợi lũ trẻ sẽ sớm trở về.