Cora nhìn chằm chằm vào đứa con trai của mình rồi chậm rãi gật đầu.
'Ừm, thử đứng ở lập trường của Racine xem sao. Đàn ông mà, thích phụ nữ còn trinh thì cũng chẳng có gì lạ, nhỉ?’
Kiếp trước, chính mình cũng là một lão già cổ hủ chuyên áp đặt những quan điểm đạo đức cứng nhắc lên phụ nữ, nhưng sống hơn 500 năm trong thân phận nữ nhi thế này, có lẽ quan điểm về phụ nữ của mình đã bất giác thoáng hơn nhiều rồi.
Cora quyết định thử đặt mình vào quá khứ để cố gắng hiểu thằng con. Thế này thì cũng có chút thông cảm được. Là đàn ông, có lẽ nó thích phụ nữ chưa có kinh nghiệm cũng phải.
'Nhưng cho dù vậy, Racine vẫn nên nhìn lại bản thân một chút.'
Racine, người vẫn đang chìm đắm trong hình mẫu lý tưởng của mình, chỉ đơn giản là không muốn thỏa hiệp với thực tại. Và nếu không muốn thỏa hiệp, nó chẳng còn cách nào khác ngoài việc phải cố gắng hơn để đạt được lý tưởng ấy. Bởi vì nếu chỉ ôm mãi sự bất mãn mà không làm gì cả, thì sẽ chẳng có gì thay đổi.
'Thật lòng mà nói, mặc kệ gu của thằng nhóc này ra sao, mình chỉ muốn nhanh chóng ở riêng với Kaka mà thôi.'
Trên hết, Cora vốn dự định sẽ cho tất cả bọn trẻ tự lập hết. Nên dĩ nhiên thái độ kia của thằng con khiến cô rất khó chịu.
'Trước hết thì cứ tỏ ra đồng tình và tóm gọn ý nó đã, sau đó lựa lời ngon ngọt thuyết phục thử xem. Biết đâu như vậy thằng bé vừa hạ bớt tiêu chuẩn chọn vợ xuống một chút, lại vừa có động lực học hành hơn.'
"Ừ, Racine này. Nói đi cũng phải nói lại, việc đàn ông thích con gái trong trắng cũng là điều đương nhiên thôi."
"Chuẩn ạ."
"Vậy thì, để mẹ nói lại nhé. Người phụ nữ sẽ là bạn đời với con, ngoại trừ việc 'xinh đẹp' ra, thì mọi mặt còn lại phải hoàn hảo sao?"
"Nói chính xác thì, mặt mũi bình thường là được. Con không muốn nghe ai đó nói người yêu mình xấu xí đâu ạ. Còn tiền bạc thì chẳng phải lo. Vì con là người kiếm tiền mà."
"Mày kiếm tiền...?"
Cora suýt nữa thì đã buông lời chê bai.
'Cái thằng nhóc này kiếm được mấy đồng bạc lẻ mà cứ ra vẻ đàn ông tài giỏi, kiêu ngạo gớm?'
Nhưng Cora cũng chẳng muốn dây dưa dài dòng. Đã nói thì phải ngắn gọn, xúc tích. Đó là phong cách của cô.
"Haa… cứ cho là vậy đi. Vậy là mày muốn một cô gái bình thường, trẻ trung, còn trinh, tốt tính là được, đúng không?”
"À, với cả… phải thật lòng yêu con nữa!."
'Thằng nhóc này đúng là đòi hỏi nhiều thật nhỉ? Vậy thì phải cư xử sao cho đáng để yêu chứ?'
Ai mà lại đi thích một kẻ ích kỷ chỉ biết lo cho bản thân mình chứ? Không, không phải chuyện này. Chuyện thay đổi tính nết để sau. Việc cần làm bây giờ là hạ thấp tiêu chuẩn của nó về phụ nữ rồi tạo động lực cho nó.
"Ừm, ra vậy. Nhưng Racine này, nếu là một người phụ nữ như vậy? Vậy thì tất nhiên cô ấy sẽ muốn dựa dẫm vào người đàn ông của mình."
"Thì con mới là người tài giỏi đấy ạ? Chỉ cần mẹ trả lại cung tên cho con ngay bây giờ, con có thể lập tức vào rừng và hoạt động như một thợ săn."
"Khụ khụ, 'vốn liếng' mà mẹ nói ở đây là nền tảng để cả vợ lẫn chồng có thể sống một cuộc sống ổn định, và đủ sức nuôi ít nhất được một đứa con."
"Nếu là người phụ nữ tham tiền đến thế thì tự mình kiếm là được chứ sao ạ?"
"Vậy thì mày đi mà gặp Pongbelli ấy? Mày không thích mà!?"
"Khụưư! Cái mùi không còn trong trắng!!!"
"Ááá, mẹ mày… Tóm lại, mẹ xin lỗi phải nói điều này, nhưng với cái thân mù loà lại còn là dân thường như mày, nếu muốn cưới một cô gái tử tế, còn trong trắng, thì trước hết mày phải kiếm thật nhiều tiền vào!”
"Cô ta đến với con vì tiền chứ đâu phải yêu con thật lòng, đúng không ạ?"
"Thằng ch* đẻ..."
Trước cái 'tiêu chuẩn kép' của thằng con, mặt Cora đỏ bừng như núi lửa sắp phun trào. Thằng nhóc này có biết mình đang nói cái quái gì không vậy?
"Ngay cả bản thân mày cũng đòi hỏi phụ nữ phải trong trắng, trẻ trung, lại còn tốt tính nữa đúng không? Vậy thì mày cũng phải có gì đó cho người ta chứ!"
"Con cao ráo đẹp trai. Hơn nữa còn là trai tân! Chỉ từng đó thôi là đủ để các cô gái vây quanh rồi còn gì ạ?"
Dù bị mù, nhưng Racine vẫn biết mình có ngoại hình sáng sủa. Chỉ tiếc vì tính cách có phần dở hơi, nên đa số phụ nữ 'khôn ngoan' đều không thích Racine.
Và đương nhiên, 'gái trinh khôn ngoan' lại càng hiếm. Những người phụ nữ vây quanh Racine đa phần là những kiểu thích qua đường. Đó là lý do tại sao đến bây giờ Racine vẫn ế.
Sau khi xua đuổi những người phụ nữ đó, Racine luôn nói thế này.
'Chả có ai ra hồn cả.'
Thực ra, thứ Racine cần sửa là cái tính ích kỷ chứ không phải nghề nghiệp. Nhưng Cora hiểu rõ, cái tôi của Racine quá lớn, đã quá muộn để thay đổi rồi.
'Thà là một kẻ ích kỷ có năng lực vẫn tốt hơn là một kẻ vô dụng.'
Bỏ qua những vấn đề khác đi, ít nhất bây giờ cũng phải kiếm được nhiều tiền.
'Kiếm được nhiều tiền rồi, biết đâu trong đám con gái vây quanh lại có đứa làm thằng này thích thì sao. Hay là không nhỉ? Mà kệ đi! Cứ bắt nó chăm chỉ học hành cái đã!'
"Haizz, nói tóm lại. Nếu mày muốn gặp được người phụ nữ mình mong muốn, mày phải kiếm được nhiều tiền hơn bây giờ, hiểu chưa?"
Đôi mắt Rashin khẽ nheo lại. Vì cậu cảm nhận được rất rõ ràng việc mẹ mình cứ lặp đi lặp lại chuyện 'tiền, tiền, tiền' từ nãy đến giờ.
"Mà, khoan đã, mẹ, lẽ nào... mẹ đang nói những lời này với ý muốn con vào học viện và học hành chăm chỉ sao?"
"Ơ ơ...!?"
Quả nhiên Racine không phải kẻ ngốc. Nghĩ kỹ thì lý do nó coi trọng sự trong trắng của phụ nữ cũng có phần hợp lí. Nhưng không ngờ nó lại nhìn thấu được ý đồ của mình nhanh như thế. À không, có lẽ là do cô đã quá lộ liễu rồi.
"Ờ, thì..."
"Mà, lời mẹ nói cũng không hẳn là sai..."
"Ừ hử?"
"Vì lời con nói đâu phải lúc nào cũng đúng đâu ạ."
"Ừ-ừm, đ-đúng vậy nhỉ?"
Lẽ nào Racine không phải là kiểu người cố chấp một cách hẹp hòi như Stella? Nó khẽ thở dài một hơi rồi tỏ ra lắng nghe lời mẹ mình hơn một chút.
"Tóm lại, điều mẹ muốn nói là, nếu con đạt thành tích tốt ở học viện và có được một công việc ổn định thì có thể gặp được người phụ nữ tốt, đúng không ạ?"
"Đ-Đúng! Chính nó! Chính là ý đó!!!"
Cora bất giác vỗ tay, hào hứng hưởng ứng lời con trai. Dù bị nhìn thấu ý đồ ngay lập tức có hơi xấu hổ, nhưng nếu thằng con chịu làm vậy thì chút xấu hổ này có đáng là gì.
"Vậy thì con càng không nên đến học viện."
"Cái...?"
Thế nhưng, sự kỳ vọng này đã bị dập tắt ngay tức khắc.
"Quả nhiên, con phải gia nhập Đội Trinh Sát Huyết Thiết, gây dựng danh tiếng và trở thành 'Thần Cung'. Một học giả quèn thì kiểu phụ nữ nết na có thể gặp được cũng có giới hạn thôi ạ."
"Ếêêê!!!?"
Mặc kệ gương mặt mẹ mình méo xệch đi vì choáng váng, thái độ của cậu con trai vẫn vô cùng tự đắc.
"Sao mẹ lại ngạc nhiên thế?"
"Haa, sao câu chuyện lại nhảy sang hướng đó vậy hả?"
"Như vậy thì ước mơ của con cũng thành hiện thực, mẹ cũng hài lòng, chẳng phải là nhất cử lưỡng tiện sao ạ?"
"Không, nếu đúng như lời con nói thì mẹ không phản đối, nhưng...."
"Vậy thì có vấn đề gì ạ? Nghĩ lại thì anh Daisy dù bị khuyết tật nhưng vẫn có đầy phụ nữ phải xếp hàng dài đó thôi? Vậy thì chẳng có lý do gì con lại không làm được cả. Đây quả là một kế hoạch hoàn hảo. Mẹ ơi, kể từ hôm nay hãy trả lại cung tên cho con! Con phải luyện tập cung thuật ngay bây giờ!"
Trước thái độ ngạo mạn của thằng con, Cora chỉ biết cạn lời.
'Thằng nhóc này không biết anh nó là người thế nào sao? Cái sự tự tin vô căn cứ kia từ đâu ra vậy?'
Ngay từ đầu, so với Hoàng đế của một đế quốc hùng mạnh và Racine chẳng phải khác nhau một trời một vực sao?
Daisy, người mắc bệnh bạch tạng, thị lực thì ngày càng kém đi theo thời gian, và hiện tại gần như mù lòa. Nhưng, Daisy là người đã nỗ lực phi thường để vượt qua khiếm khuyết của mình, và sức chịu đựng với căng thẳng cũng rất mạnh mẽ.
Nói một cách dễ hiểu, thằng con cả là người có tố chất để trở thành Hoàng đế dù phải đối mặt với bất kỳ khó khăn nào. Đến cả Cora đôi khi cũng tự hỏi liệu đó có phải là con mình không là đủ hiểu rồi.
'Ít ra cũng phải cố gắng được như anh nó chứ. Mà không, dù có cố gắng thì cũng khó mà được như Daisy.'
Daisy giống như tờ vé số độc đắc cả ngàn tỷ vậy. Nhưng lẽ nào lại nói thẳng ra điều đó ư? Rằng mày tuyệt đối không thể như anh trai được? Là mẹ của đứa trẻ, Cora chắc chắn không thể làm vậy. Cô chỉ có thể đưa ra một phương án né tránh mà thôi.
"Vậy thì, Racine. Thăng tiến trên con đường quan văn thì sao? Nếu con thực sự có thể trở thành cán bộ cấp cao của Đế quốc chứ không chỉ là học giả đâu? Nếu con có năng lực, Daisy cũng sẽ không từ chối đâu."
"Hừ! Mẹ cứ ép con học nên con mới phải đến Học viện thôi chứ. Con không có ý định ngồi bàn giấy hí hoáy bút lông như con gái đâu."
"Nói nhảm gì thế! Daisy bây giờ đã là Hoàng đế rồi mà phần lớn thời gian cũng ngồi bên bàn giấy hí hoáy bút lông đấy!"
"Thế con đã nói là sẽ thành Hoàng đế bao giờ đâu? Con nói sẽ thành Thần Cung mà."
"Grừưư..."
Thuyết phục không ăn thua. Mà đầu óc nó lại còn lanh lợi nên cãi lý rất giỏi, lại còn trả treo răm rắp nữa chứ.
'Hay là cứ đập cho thằng này một trận nhỉ?'
Nhưng không như Stella, Racine đâu phải là hết thuốc chữa? Chỉ vì lý tưởng cao. Chỉ vì tiêu chuẩn chọn phụ nữ cao. Chỉ vì cãi lời mẹ. Đó có phải là lý do để dùng roi vọt không? Cora không muốn phải động cả tay chân với cả Racine, người con trai mù lòa của mình.
Vốn dĩ việc bắt cậu từ bỏ ước mơ cung thủ ấp ủ từ lâu và ép buộc cậu đến trường đã đủ khiến cậu bất mãn rồi. Giờ lại còn ép thay đổi cả quan điểm sống thì đúng là hơi quá sức.
'Haizz, thôi được rồi.'
Cora quyết định phần nào bỏ cuộc. Cô không muốn mặt mình đỏ bừng thêm nữa, nên dừng lại thôi.
"Haa… mẹ hiểu rồi. Nhưng con còn trẻ, còn nhiều thời gian. Dù có bất mãn thì cũng thử đến học viện một lần xem sao. Tích lũy chút kinh nghiệm cũng tốt mà. Mẹ sẽ cho con bắn cung vào cuối tuần."
"Ồ, th-thật sao ạ?"
"Ừ, để con stress quá cũng không tốt. Nhưng con đã sống theo ý mình cả trăm năm nay rồi, nên tạm thời hãy nghe lời mẹ đi."
"Vâng... Con hiểu rồi."
Racine cúi đầu, lắng nghe lời Cora. Cậu nhớ ra rằng mẹ mình hẳn đã phải suy nghĩ rất nhiều vì cái tính cứng đầu của cậu nếu không được làm điều mình thích. Nếu một tuần được cầm cung hai lần, cậu nghĩ mình có thể chịu đựng được cho đến khi tốt nghiệp.
'Mà, như lời mẹ nói, thử còn hơn là không làm gì cả'
Theo lời mẹ, cậu vẫn còn trẻ. Khám phá một chút lĩnh vực mình không hứng thú biết đâu cũng có giá trị nào đó.
Nhưng chỉ riêng chuyện này thì cậu không có ý định thỏa hiệp.
"Nhưng mà mẹ ơi, dù nghĩ thế nào đi nữa, chuyện trinh tiết vẫn là vấn đề hệ trọng. Con không có ý định từ bỏ đâu ạ."
"Aiss, chết tiệt, mẹ không quan tâm chuyện đó nữa, con tự lo liệu đi."
"Chẳng phải tất cả chuyện này bắt đầu vì mẹ cứ ép con lấy người không còn trinh tiết sao!?"
"A a! Biết rồi! Từ giờ mẹ sẽ không bảo con phải gặp cô gái nào có kinh nghiệm với đàn ông nữa! Haizz..."
Lạch cạch, lạch cạch.
Sau đó, cả hai im lặng. Kết thúc cuộc thảo luận vô nghĩa, họ bắt đầu làm việc của mình. Cora dọn dẹp đống đĩa do thằng con làm vỡ và sắp xếp sổ sách chi tiêu, còn Racine rửa nốt đống bát đũa còn lại. Nhìn kỹ thì dù có là người mù, cậu vẫn quán xuyến việc nhà khá tốt. Đây có lẽ cũng là thành quả của việc sống hơn trăm năm trên đời
Cạch!
Không lâu sau, cùng với tiếng gập cuốn sổ da lại, việc sắp xếp sổ sách cũng gần xong. Đồng thời, việc rửa bát đã hoàn thành. Lúc đó, đứa con trai khẽ nói với mẹ bằng giọng điệu nhẹ nhàng.
"Con chỉ muốn gặp một người phụ nữ giống như mẹ thôi."
Đó là câu nói mà con trai cô thốt ra như một thói quen. Nhưng cũng không phải là lời nói thường xuyên. Lần này có lẽ là nói để xoa dịu mẹ, vì sợ cô phật ý. Cũng có thể là do cậu ngưỡng mộ tình cảm của cha mẹ mình.
"Haha..."
Tiếng cười trong trẻo của cô gái vang vọng khắp căn bếp. Có lẽ cô thấy vui khi thằng con trai khô khan này cũng biết nói lời ngọt ngào? Cora mỉm cười đáp lại lời Racine.
"Mẹ mày, mất zin rồi con ạ."