╔❃═❃═✡◦●°☪°●◦✡═❃═❃╗
꧁༺ Dịch: AkaNeko ༻꧂
╚❃═❃═✡◦●°☪°●◦✡═❃═❃╝
~~~*~~~
「Waah! Mọi người đang ngắm nhìn em kìa, Glis!」
Rafinha tỏ ra thích thú trước sự chú ý của nhóm khách mời dành cho Inglis, dù cho là bản thân Inglis lại không mấy mặn mà với chuyện này.
Tuy có thể chịu được những ánh nhìn đến từ nữ nhân, song chúng lại khiến cô cảm thấy đôi chút xấu hổ.
Bởi xem chúng như sự trầm trồ trước một tác phẩm hội họa đẹp tuyệt trần, nên cô cũng không thấy phiền phức cho lắm.
Trong khi đó, những cái liếc mắt đểu cáng đến từ đám đàn ông lại là một thứ hoàn toàn khác, và chúng thì không mấy dễ chịu đến như vậy. Đặc biệt khi đây là lần đầu tiên mà cô trở thành tâm điểm của mọi ánh nhìn. Dẫu chỉ mới trải qua mười hai mùa xuân, song vẻ ngoài mặn mà của cô đã chín mọng như một thiếu nữ mười lăm tuổi. Trong thời đại này, một người con gái ở tuổi mười lăm đã có thể được xem như hoàn toàn trưởng thành và mọi nam giới có thể tùy thích tán tỉnh nữ nhân đó.
Khuôn mặt, mái tóc, đôi chân mảnh dẻ, và đặc biệt là thung lũng núi đôi của Inglis trông rất đỗi rành mạch bên dưới phần lộ ra của bộ váy đều đang bị tất thảy ánh mắt của đám đàn ông đầy nghĩ suy nhục dục chằm chằm vào.
Trong kiếp trước của mình như một đấng mày râu, cô cũng từng là một người với những hành vi tương tự vậy. Khi một mỹ nhân xuất hiện vào một buổi dạ tiệc như thế này, Inglis sẽ không thể nào kìm chế được bản thân mà trầm trồ trước vẻ yêu kiều của cô ấy. Dẫu nó chỉ là một phần sở thích của bản thân với tư cách một gã đàn ông, nhưng giờ đây khi đã trở thành đối tượng của cùng một cặp mắt như thế, cô cuối cùng cũng nhận ra rằng nó khó chịu đến mức nào khi bị phơi bày trước những cái nhìn hiếu kì, tràn đầy dục vọng.
Chỉ đến bây giờ cô mới tự hỏi liệu rằng những nữ nhân trong kiếp trước có cảm thấy giống như cô khi đứng ở vị trí tương tự thế này hay không.
Mặc dù biết rằng đã quá trễ, song Inglis vẫn tự nhủ bản thân cần phải xem lại hành vi này bởi nó rất chi là khiếm nhã.
「R, Rani…! Cho em mượn tay chị một lát!」
Thay vì bước đi một cách hiên ngang, Inglis lại núp đằng sau bóng hình của Rafinha.
「Em làm sao thế, Glis? Em không nên trốn như vậy, mọi người đều đang chú ý tới em đó.」
「Đ-, đó chính là lý do đấy…! Em đang bị xăm soi một cách kì lạ!」
「Cũng là do em quá trưởng thành thôi, Glis. Nhưng không phải chuyện này rất tuyệt sao, em đang cực kì nổi tiếng đấy, em biết không? Chị ghen tỵ với em lắm đó.」
「Đ-, đừng có nói mấy thứ lố bịch như thế chứ…!」
Inglis nghĩ rằng có lẽ sự chú ý kiểu này sẽ không quá khó chịu đối với một người phụ nữ thật sự từ trong ra ngoài.
Nhưng tất nhiên, nó chắc chắn là không đúng trong trường hợp của cô, tuy được sinh ra trong thân thể nữ nhân, nhưng tâm trí của cô vẫn là của một người đàn ông thực thụ. Vì thế, tình trạng của cô lúc này chả khác gì đang bị thèm khát bởi những người cùng giới.
「Uuu… Dù sao thì, hãy đi tới chỗ ngài Hầu Tước nào!」
「C-, Chị hiểu rồi, Glis.」
Cô chắc chắn sẽ ngay lập tức rời khỏi hội trường sau khi gửi lời chào tới đoàn sứ giả.
Với Inglis đi sát cạnh bên, Rafinha quan sát căn phòng nhằm kiếm tìm cha mình.
Khi tới được khu vực tận cùng bên trong hội trường, hai người đã phát hiện thấy ngài hầu tước đang ung dung trò chuyện với nhóm khách mời.
「Cha!」
「Ngài Hầu Tước!」
Nhận ra là người thân của mình, ngài Hầu Tước vui vẻ chào mừng.
「Ooh, Không phải là Rafinha và Inglis đây sao! Hai con trông rất tuyệt vời trong bộ váy. Như thể hai bông hoa tươi thắm nở rộ giữa buổi dạ hội vậy! Chưa gì mà hai đứa đã trưởng thành một cách phổng phao thế này trước cả khi ta kịp nhận ra.」
Sau vài lời tán thưởng, ngài ấy bắt đầu giới thiệu hai thiếu nữ đến cho mọi người xung quanh.
「Cho phép tôi giới thiệu. Đây là con gái tôi Rafinha và cháu gái Inglis.」
「Con là Rafinha. Hân hạnh được diện kiến mọi người.」
「Tên của con là Inglis. Cám ơn vì đã mời con tới đây hôm nay.」
Y hệt như hai tiểu thư gia giáo, Inglis và Rafinha khẽ nhún người cúi chào một cách lễ phép.
「Ooh. Vậy ra hai em là những thiếu nữ mà Raphael vẫn hay kể với anh. Hân hạnh được làm quen!」
Một thanh niên với diện mạo gần ba mươi bảnh dáng trong trang phục Hiệp Sĩ tươi cười mở lời.
「Wah! Anh biết anh hai Rafa sao!?」
「À thì, đúng là thế…」
「Leon đây chính là một Thánh Hiệp Sĩ cùng làm việc với Raphael ở vương đô.」
「Thánh Hiệp Sĩ ư!!!」
Đó chính là danh hiệu ban tặng tới cho những Hiệp Sĩ đã được Nhà Vua cho phép sử dụng Ma Ấn Vũ Cụ tối thượng. Nói cách khác, tất cả Thánh Hiệp Sĩ đều là chủ nhân của Ma Ấn Đặc Cấp.
Và, sự thật đúng là thế, khi thứ được khắc trên tay Leon lúc này là một Ma Ấn bảy sắc cầu vồng, dấu hiệu minh chứng cho việc nó là một Ma Ấn Đặc Cấp.
「Cho anh xin lỗi vì người ở đây lại là anh chứ không phải Raphael. Nhiệm vụ này đáng lẽ phải được giao cho Raphael để cậu ta có thể ghé thăm gia đình mình, song dạo gần đây cậu ta lại đang vướng mắc rất nhiều công chuyện. 」
Leon cười ngượng nghịu trong khi đưa tay ra phía sau gãi đầu. Sở hữu danh hiệu Thánh Hiệp Sĩ, nhưng anh ta lại không có vẻ cứng nhắc như thông lệ, điều này cũng được biểu hiện qua bộ quần áo trông rất thường nhật và bộ râu quai nón lưa thưa của mình.
「Quý ngài đây tên là Shioni, một giám sát quan.」
「Quả là hai mỹ thiếu nữ. Rất hân hạnh được làm quen.」
Một ông chú tứ tuần cùng bộ râu kẽm cực kì nổi bật kính chào.
「Và vị đại sứ được gửi xuống từ Thiên Thượng Lãnh chính là người ngồi ở đằng kìa.」
Một thiếu niên ở cuối tầm nhìn của Hầu Tước Wilford quay mặt lại về phía họ.
Nếu đôi mắt của Inglis không lừa lọc cô, thì khuôn mặt cậu ta rõ ràng trông rất quen thuộc.
「Ra-, Rahal ư…!?」
Đó là Rahal, con trai ngài Lambert, thủ lĩnh của thương đoàn vũ trang.
「Xin chào đằng ấy! Đã lâu rồi, không phải sao, Inglis?」
Rahal cười nhếch mép. Ấn tượng trên khuôn mặt không quá khác biệt so với lúc cậu ta còn là một đứa bé.
Có vẻ như Inglis đã đúng ngay từ đầu.
Tuy nhiên, tại sao Rahal lại có thể tới đây với thân phận như một Thiên Thượng Nhân?