╔❃═❃═✡◦●°☪°●◦✡═❃═❃╗
꧁༺ Dịch: AkaNeko ༻꧂
╚❃═❃═✡◦●°☪°●◦✡═❃═❃╝
~~~*~~~
「Em cũng thấy cậu ta khá phiền phức, chỉ là không đến mức như anh Leon nghĩ thôi. Còn em thì sao, Glis?」
Vẫn bước theo sau Leon, Rafinha hờn dỗi đáp lại.
「Vâng, có đôi chút.」
Đúng như lời cô nói, Rahal chả hề lớn lên thành một quý ông chín chắn tẹo nào.
「Em tự hỏi liệu toàn bộ Thiên Thượng Nhân có giống như vậy hay không. Nếu đúng là thế, em nghĩ là mình sẽ khó có thể thích họ được.」
「Mà, từ kinh nghiệm gặp gỡ khá nhiều Thiên Thượng Nhân của bản thân, thì anh nghĩ là phần lớn bọn họ đều như thế cả. Điều này cũng áp dụng với cả Thiên Thượng Nhân sinh ra trên Thiên Thượng Lãnh.」
Leon nhún vai.
「Đứng từ góc nhìn tuyệt-vời-ông-mặt-trời của Thiên Thượng Nhân, chúng ta, những kẻ sống trên mặt đất chả khác gì một đám nghèo hèn và bẩn thỉu, trườn bò trên cùng một thứ bùn mà bản thân đại tiện lên. Trên thực tế, chúng ta cần tới Ma Ấn Vũ Cụ mà họ cung cấp để bảo vệ cuộc sống ở dưới đây. Đương nhiên là vì vậy mà chúng ta sẽ bị xem là những tên đần độn ti tiện. Không quan trọng hai em cảm thấy như thế nào, tất cả những gì chúng ta có thể làm là quỳ lạy trước họ để qua đó nhận được các Ma Ấn Vũ Cụ.」
Inglis bị thuyết phục rằng mối quan hệ giữa Thiên Thượng Lãnh và phía dưới mặt đất quả đúng như lời Leon mô tả.
Dẫu vậy, do chỉ là một vùng thôn quê hẻo lánh rộng lớn, nên Ymir cũng không thực sự thu hút được sự chú ý của các Thiên Thượng Nhân.
「Sợi dây sinh mệnh của chúng ta thực sự như đang nằm trong bàn tay họ. Đó là lý do, bất kể hai em có đang nghĩ gì trong đầu, thì hãy cứ nở một nụ cười trên môi trước mặt họ, hai em hiểu ý anh chứ? Cả hai đều là những thiếu nữ phổng phao và đáng yêu. Chỉ cần một đến hai năm là hai em sẽ lớn lên thành hai tiểu thư xinh đẹp. Nên nếu chẳng may có bị nhục mạ, mò mẫm đây đó, hoặc sờ soạng trên dưới, thì hãy cố gắng chịu đựng. Ngay cả anh cũng bị họ đối xử như mấy tên tiểu nhân. Thậm chí là anh cũng sẽ không ngần ngại liếm giày cho họ nếu bị bắt buộc.」
Thứ như vậy mà anh ta cũng cười được ư? Thật là một anh chàng vô tư lự. Inglis thầm nghĩ.
「Aahaha! Hài hước thật đó! Anh Leon, em không ngờ là anh lại rất vui tính cơ đấy.」
Rafinha trông cực kì khuây khỏa, cười òa lên.
「Tất nhiên. Dù sao thì, nhan sắc của anh cũng không thể nào đem so bì với cậu đồng nghiệp Raphael được. Vì thế nên anh mới phải sử dụng tới cái miệng dẻo quẹo của mình để thu hút mấy tiểu thư như các em… Oh, cô ấy đây rồi! Lối này, hai đứa!」
Leon nói trong khi dẫn hai cô bé tới chỗ một cái cây tọa lạc ở sân trong, nằm ngay bên ngoài hội trường.
Dáng hình duy nhất của một con người được nhìn thấy ngồi ở đó, cầm trên tay thứ dường như là một ly rượu vang.
Dung mạo của chị ta tương tự như một thiếu nữ tuổi đôi mươi, với mái tóc vàng hoe óng ả đầy huyền ảo cùng đôi mắt sâu thăm thẳm ánh lên màu xanh bích như thể lôi cuốn bạn vào trong chúng.
Ngoại trừ bản thân và Rafinha, Inglis chưa từng thấy một nữ nhân nào có thể xinh đẹp hơn người đang hiện diện trước mặt cô lúc này. Dẫu cho đang là đêm hội khiêu vũ, chị ta vẫn mặc một bộ giáp hiệp sĩ thay vì váy đầm dạ tiệc.
Ngoài ra còn có một cặp song kiếm đang treo trên hông chị ta.
Dựa trên việc chị ta quyết định ở một mình, tránh xa chốn ồn áo và náo nhiệt, giống như thể sự cao quý của một cô mèo sống tách biệt, Inglis có thể biết được rằng đến gần chị ta sẽ chẳng dễ dàng gì. Mặc khác, cô cũng cảm thấy thiếu nữ này chắc hẳn rất đơn độc.
Đối diện với một cô gái thanh nhã là thế, nhưng Leon vẫn tiếp cận một cách rất niềm nở.
「Yo, Eris! Đừng có tự cô lập mình ở một nơi thế này chứ, vào trong và vui chơi chút nào. Thức ăn rất chi là ngon miệng đấy, cô biết không?」
Cô gái mà anh ta gọi là Eris thở dài.
Nét mặt của chị ta khi nhìn chằm chằm vào Leon lúc này cũng tương tự như một cô mèo đang mang mối thù hằn tới người vừa sờ soạng bộ lông của nó mà không được phép. Song thứ thực sự khiến Inglis ngạc nhiên là việc chị ta trông chỉ như một mĩ thiếu nữ khó gần, cho dù bạn có nhìn như thế nào.
Một cô gái như thế này là Thiên Huệ Vũ Cơ ư?
Và họ nói là chị ta còn có thể hóa thành một Ma Ấn Vũ Cụ.
Trừ khi Inglis tự mình kiểm chứng với đôi mắt của bản thân, cô sẽ chẳng thể nào vội vã tin ngay được.
「Chính xác là vì không muốn, nên tôi sẽ ở lại đây. Đừng có làm phiền nữa.」
「Ôi thôi mà, đừng có như thế. Cô có vài vị khách đấy. Hai cô bé này rất muốn gặp cô.」
「Hở? Tôi ư?」
「Còn ai ở đây nữa. Đây chính là em gái của Raphael, Rafinha và em họ Inglis」
Ngay khi Leon giới thiệu Inglis và Rafinha tới chị ta, Thiên Huệ Vũ Cơ Eris bỗng tròn xoe mắt trong kinh ngạc và đột nhiên nổi cơn giận dữ.
「Cái tên đại ngốc này! Thôi ngay đi!」
Nó là một tiếng quát đinh tai hướng về phía Leon.
Tuy nhiên, dường như quát không thôi là chưa đủ khi bàn tay chị ta lao thẳng về phía gò má của Leon.
「Ốiiiiii! Bỏ ngay cái thói bạo lực đi, hai cô bé này rất mong chờ được gặp cô đấy, biết không hả?」
Thái độ hung dữ mà chị ta trưng ra đã khiến cho Inglis lẫn Rafinha ngạc nhiên.
「U-, umm… chuyện gì vậy―?」
Ngay khi nhận được câu hỏi bất ngờ từ Rafinha, Eris lảng tránh ánh mắt của cô bé.
「T-, Tôi xin lỗi…!」
Bỏ lại duy nhất những lời ấy, chị ta rời đi như thể muốn lảng tránh.
「Ư-, ưmm… Anh Leon, bộ chúng em đã làm gì sai ạ…?」
「Ah, có lẽ chúng em nên xin lỗi chị ấy…?」
「Không, ổn mà. Không phải lỗi của hai em đâu. Là do anh không đọc được bầu không khí thôi. Xin lỗi vì đã khiến hai em ngạc nhiên. Vậy thì, sao chúng ta không quay vào trong và thưởng thức đồ ăn trong khi anh kể về sự phát triển của Raphael dạo gần đây nhỉ? Hai em không phải rất muốn nghe sao?」
「Yay! Mà anh hai Raphael vẫn mạnh khỏe cả chứ?」
「Oh, rất ổn là đằng khác. Suy cho cùng thì cũng là một cá nhân kiệt xuất, nên cậu ta đã đạt được rất nhiều chiến công vẻ vang. Anh sẽ kể cho em nghe về cậu ta từng chút một.」
「Vâng ạ ♪」
Inglis hướng ánh mắt về phía cô bé Rafinha đang hết sức hoan hỉ.
Điều ước của Rafinha là sự bình an tới cho Raphael, và cô có thể nghe được nó thông qua Leon.
Ngờ vực thay, chuyện ấy có nghĩa là điều ước của cô cũng sẽ có thể thành hiện thực.
Chính là vào lúc đó khi…
「「「Gyaaah」」」
Những tiếng la thét thất thanh vang lên từ bên trong hội trường.