╔❃═❃═✡◦●°☪°●◦✡═❃═❃╗
꧁༺ Dịch: AkaNeko ༻꧂
╚❃═❃═✡◦●°☪°●◦✡═❃═❃╝
~~~*~~~
Tối hôm đó…
Khi đã hoàn tất công việc của mình trong phòng chuẩn bị, Inglis rời khỏi tòa lâu đài.
Nơi tạm trú mà Rahal nán lại chính là căn biệt thự không xài đến của Hầu Tước tọa lạc trên một ngọn đồi, cách không xa so với tòa lâu đài. Inglis tản bộ tới đó, một thân một mình giữa trời đêm.
Cô không hề mặc bộ váy giống như ở buổi dạ tiệc, thay vào đó là một lớp áo giáp mỏng của hiệp sĩ tập sự.
Inglis đã từ bỏ việc mặc lên mình những tư trang được lưu giữ ở dinh thự Eux và quyết định sẽ thuê lấy một bộ tại kho quân dụng của tòa lâu đài, bởi vì cô không muốn mẹ mình phải lo lắng.
Lý do mà Rahal ép buộc chuyện này phải diễn ra vào lúc nửa đêm là nhằm khiến Inglis không thể bỏ trốn. Tuy nhiên, nó lại thực sự khá thuận lợi cho Inglis bởi vì cô rất muốn giải quyết êm xuôi mọi thứ mà không để mẹ mình hay biết.
Rafinha đã làm loạn cả lên cho tới phút cuối cùng, nói rằng cô bé không bao giờ để cho Inglis đi một mình, nhưng Hầu Tước Wilford đã gần như rơi nước mắt và ngăn cản cô bé. Nhờ vậy, Inglis đã có thể nhân cơ hội lẻn ra ngoài giữa lúc tình hình náo động.
「Giờ thì—Mình nên… làm gì đây~」
Tất nhiên, cô chưa từng dự định sẽ cứ thế dâng hiến cơ thể của mình.
Chắc chắn, Rahal hẳn đã cũng tiên liệu trước được sự việc. Nhưng ngẫm lại thì, có lẽ là không, dường như trở thành một Thiên Thượng Nhân đã đẩy cái tôi của cậu ta lên đến đỉnh điểm, cậu ta giờ đây cực kì kiêu ngạo và tự tin thái quá, và có thể đã nghĩ rằng từng này hẳn sẽ đủ để khiến Inglis thuận theo ý bản thân.
Cho dù là như vậy, thì cậu ta ít nhất vẫn sở hữu một lá bài tẩy nào đó giấu trong tay áo. Ngoài ra, còn cái gã khổng lồ với chiếc mặt nạ sắt ấy nữa.
Ada cũng đã thuận lại rằng Rahal tạo ra lửa từ hư không và giết Ngài Shioni với nó. Đó chắc chắn là ma thuật hoặc một thứ gì đó tương tự.
Nó ắt hẳn là nguyên nhân khiến cho cậu ta tin chắc rằng bản thân mạnh mẽ hơn.
Cho dù thế nào thì, Inglis cũng chỉ mong rằng cậu ta tsẽ có thể trưng ra được chút ít kháng cự.
Nếu điều ước của Rafinha đã thành hiện thực, thế thì của cô ắt hẳn cũng sẽ như vậy.
「Hmm?」
Ngay khi tiếp cận được căn biệt thự nơi mà Rahal đang ngóng chờ bên trong, ở đó là hình ảnh của một cánh cổng cũng như ai đấy đang đứng chắn phía trước nó đập vào tầm mắt cô.
Đó chính là gã đàn ông đồ sộ phụng sự Rahal với chiếc mặt nạ bằng sắt trên khuôn mặt.
Sau khi tới được trước mặt gã, Inglis cúi chào một cách lịch sự.
「Buổi tối tốt lành. Tôi là Inglis Eux. Tôi đã nhận được lời mời để tới đây.」
Nghe xong, gã đàn ông mở cánh cửa ra mà không thèm đáp lại một lời.
Cánh cửa dần được mở ra với âm thanh ken két chát chúa và rồi gã đàn ông quay lại đối diện với inglis, ra hiệu bằng một cái phất cổ cho cô để đi theo gã.
Giữ một khoảng cách vừa đủ, Inglis quyết định sẽ tuân theo sự chỉ dẫn của gã đàn ông.
Khoảng sân trước dẫn đến tòa nhà chính tuy không rộng rãi cho lắm, nhưng hai hàng cây dọc theo đường đi lại rất tươi tốt và được chăm sóc cẩn thận.
Phải đến một lúc, khi mà tiếng bước chân là những âm thanh duy nhất vang vọng trong bóng tối của màn đêm.
Được nửa đường, gã đàn ông bỗng nhiên dừng lại.
「?」
「Tôi xin...lỗi…」
Tiếng được tiếng mất, nhỏ như thể thì thầm, là những gì mà cô có thể nghe được.
Bề ngoài đáng sợ là vậy, song có vẻ như tính cách gã lại đứng đắn hơn nhiều so với chủ nhân của mình.
Dẫu không hề nói một lời nào trong suốt khoảng thời gian sự cố diễn ra, gã vẫn cảm thấy hổ thẹn đến tột cùng bởi hành vi của Rahal.
「Cám ơn lòng tốt của anh. Tuy nhiên, xin anh đừng bận tâm đến nó.」
Inglis đáp lại tấm lưng của gã đàn ông với một nụ cười.
「......」
Gã đàn ông chả hề phản ứng gì và tiếp tục cất bước đi.
Và rồi, ngay khi họ tiến được đến cuối đường, một chớp sáng lóe lên trong khoảng không tối tăm.
Đường kiếm xuất hiện từ bên trong cái bóng của hàng cây chém qua gã đàn ông trước mặt Inglis.
「!?」
Uy lực và tốc độ của nó thật là không tưởng.
Hai chớp sáng ngân sắc lóe lên cắt đứt đầu gã đàn ông trong tích tắc.
「Nhanh quá…!」
Nó là một đường kiếm cực kì tráng lệ.
Tiếc thương cho gã đàn ông là vậy, song Inglis lại bị cuốn hút nhiều hơn bởi đường kiếm chém qua.
Cơ thể cô run rẩy trong phấn khích.
Chủ nhân của màn trình diễn là một thiếu nữ xinh đẹp tuyệt trần với mái tóc vàng óng ánh và cặp mắt xanh bích.
Chị ta không hề có ý định tấn công Inglis, mà chỉ tiếp cận cô với những bước chân nhanh nhẹn.
「Chị là… Eris phải không?」
Đó là Thiên Huệ Vũ Cơ mà cô đã gặp tại buổi dạ tiệc.
Chị ta đã bỏ đi sau khi tức giận với hành động của Leon khi anh ta đã dẫn Inglis và Rafinha tới gặp mình.
Chị ta đang làm gì ở đây cơ chứ?
「Này. Cô bé, mọi thứ ổn rồi. Hãy chạy đi.」
「…Chị đến đây để cứu em ư?」
「À ừm, đúng rồi. Chị đã nghe kể lại từ Leon. Em là em họ của Raphael, đúng không? Vậy thì, càng thêm lý do khiến chị không thể bỏ qua việc này.」
Tình hình có vẻ khá bất ngờ, bởi vì Inglis cứ tưởng chị ta rất ghét mình.
「Cám ơn chị rất nhiều. Dẫu vậy, em không thể quay đầu được nữa rồi. Suy cho cùng thì, em không hề biết được Rahal sẽ làm gì nếu em không có mặt.」
Không nghi ngờ gì là Hầu Tước và người dân của Ymir sẽ bị ghép vào tội ám sát ngài giám sát quan. Hiển nhiên là điều đó phải được ngăn chặn.
「Em nghĩ là chị sẽ để cho em trở thành món đồ chơi của tên đàn ông đó ngay trước mũi mình sao? Trân trọng bản thân nhiều hơn đi! Chị sẽ lo phần còn lại!」
「Bằng cách nào và như thế nào cơ chứ? Chị dự định sẽ giết Rahal ư? Điều đó quá nguy hiểm. Chị sẽ chỉ làm tổn hại tới thành phố này và tất thảy mọi người sống bên trong nó.」
「…Đó không phải là chuyện em cần bận tâm. Hãy rời khỏi đây ngay! Về nhà đi!」
「Em không thể.」
「Em quả là cứng đầu cứng cổ đó! Được thôi, thử tiến thêm một bước nữa đi và chị sẽ đành phải tấn công em. Nếu không muốn chuyện đó xảy ra, thì nghe lời chị và đi đi!」
Trong bất cứ tình huống nào, một Thiên Huệ Vũ Cơ như chị ta lại buông lời đe dọa tới một cô gái bé nhỏ như thế này quả là đáng hổ thẹn. Tuy nhiên, để bảo vệ cô gái bé nhỏ tên Inglis này thì điều đó là thứ tối cần thiết.
Mặc dù Eris cảm thấy tội lỗi khi đe dọa Inglis là vậy, nhưng cô bé có vẻ như sở hữu một cái đầu bằng đá, và Eris thì lại không có thời gian cho mấy chuyện vặt vãnh này.
Trong thâm tâm, Eris thực lòng muốn xin lỗi Inglis. Nhưng bên ngoài, chị ta lại chĩa mũi kiếm vào người cô.
「Fu… fufufufu」
Tuy vậy, phản ứng mà Inglis trưng ra hoàn toàn khác hẳn so với những gì Eris mong đợi.
Cô cười phá lên. Thật táo bạo, thật vui sướng. Sâu thẳm trong ánh mắt của cô, một ý chí chiến đấu vô hạn bắt đầu bén lửa.
Hình ảnh khả ái mà cô vẫn duy trì bấy lâu nay đã hoàn toàn tan biến, xoay chuyển 180 độ thành một thứ khác trong tích tắc.
「Cám ơn chị rất nhiều. Dựa theo lời chị vừa nói, thì một bước chân nữa tiến lên và chúng ta có thể giao chiến với nhau nhỉ?」
Nụ cười trên gương mặt của cô thật sự là đáng yêu, và nó tỏa sáng lấp lánh trong niềm sung sướng tột cùng.