╔❃═❃═✡◦●°☪°●◦✡═❃═❃╗
꧁༺ Dịch: AkaNeko ༻꧂
╚❃═❃═✡◦●°☪°●◦✡═❃═❃╝
~~~*~~~
「Hóa ra là Rahal-dono. Rất cám ơn vì hồi đó đã luyện tập cùng tôi. Quả đúng là đã rất lâu rồi.」
Inglis khẽ nhún người cúi chào một cách lịch thiệp.
Thậm chí là như vậy, cô vẫn không hiểu được bằng cách nào mà Rahal lại là sứ giả được cử tới từ Thiên Thượng Lãnh.
「Cô không cảm thấy ngạc nhiên vì ta là một Thiên Thượng Nhân sao?」
Trên mái tóc chàng trai 20 tuổi Rahal hiện giờ là một chiếc lông vũ trông như đồ trang sức và một thứ gì đó tương tự như Ma Ấn khắc trên giữa vầng trán của mình. Ngoài ra, đôi mắt của cậu ta cũng đã chuyển sang một màu xanh lục bảo.
「Vâng, thực sự là tôi đã rất kinh ngạc.」
「Chắc chắn rồi. Song Thánh Tích trên trán ta đây chính là minh chứng không thể chối cãi của một Thiên Thượng Nhân. Ta là một Thiên Thượng Nhân chính cống từ đầu tới chân.」
「Tôi hiểu rồi, vậy là ngài có thể trở thành một Thiên Thượng Nhân cho dù không sinh ra ở Thiên Thượng Lãnh.」
「Đương nhiên là được. Tất cả những gì mà cô phải làm chỉ là cống hiến thật nhiều cho Thiên Thượng Lãnh để đạt được tư cách công dân của nó.」
Rahal trả lời, trưng ra Thánh Tích trên trán mình một cách đầy tự hào.
「Chúng ta đang nói tới loại cống hiến gì thế?」
「Tiền, rất đơn giản. Bọn ta đóng góp phần lớn lợi nhuận của bản thân có được từ các cuộc giao thương tới cho Thiên Thượng Lãnh. Dẫu vậy, cô vẫn cần phải sở hữu mối quan hệ với một thượng cấp Thiên Thượng Nhân nắm giữ đủ quyền hạn.」
「Hóa ra là vậy… …」
Tóm lại, là hối lộ nhỉ. Nghe có vẻ không mấy dễ chịu cho lắm đối với mình. Inglis thầm nghĩ.
「Mà, tuy đã gần như khánh kiệt nhưng nếu điều đó có nghĩa là ta có thể mua lấy địa vị này, thì cái giá ấy chả là gì hết. Ý ta là, tất cả Thiên Thượng Nhân về bản chất đều đứng trên những tên quý tộc thấp kém trườn bò trên mặt đất này.」
「Tôi lại không bận tâm đến những vấn đề ấy quá nhiều.」
Đa phần, thứ chiếm hữu tâm trí cô lúc này là làm cách nào mà cô có thể tôi luyện võ nghệ của mình đến cực hạn và chỉ duy nhất điều đó.
Tuy không phải là chả hiểu gì về quy tắc tiêu chuẩn trong chính trị lẫn xã hội, song cô thà rằng không đếm xỉa đến nó và sống một cuộc đời tự do dưới cái tên Inglis Eux.
「Vậy thì, thứ gì khiến cô bận tâm đến hả? Cô trông có vẻ đã lớn lên rất xinh xắn nhỉ, ta không phiền dẫn cô đi tham quan vòng quanh Thiên Thượng Lãnh đâu, cô biết đấy.」
Ánh mắt mà cậu ta dùng để nhìn Inglis tràn đầy dục vọng, nó khó chịu đến nỗi mà cô ước gì cậu ta có thể dừng lại.
「Sở thích duy nhất của tôi chỉ là trau dồi võ nghệ của mình.」
「Oi oi, từ những gì ta thấy, cô là một Vô Ấn Giả. Thế thì có ích gì khi cứ đâm đầu rèn luyện cơ chứ? Cô chưa từng nghe ư, thần đồng thời thơ ấu cũng chỉ là một người bình thường khi họ 20 tuổi? Không phải là sẽ tốt hơn nếu cô luyện tập trở thành một cô dâu từ giờ trở đi sao?」
「Chuyện đó chả hề nằm trong dự định của tôi.」
「Vậy sao? Ta đã rất cố gắng để khuyên nhủ cô đấy, cô biết chứ? Cô nên sử dụng thời gian của mình một cách hợp lý. Thậm chí ngay cả sức mạnh của gã này cũng vượt trội hơn hẳn cô hiện giờ.」
Rahal nói trong khi hướng ánh mắt về phía một gã đàn ông đồ sộ đứng sát bức tường kế bên cậu ta.
Gã cực kì to lớn, ít nhất cũng cao hơn hai cái đầu so với một người trưởng thành bình thường.
Vóc người của gã kì quái là vậy, nhưng ngoại hình còn hơn cả thế.
Gã đeo một chiếc mặt nạ bằng sắt che hết toàn bộ tướng mạo của mình, thứ mà gã còn chả thèm bỏ ra trong buổi dạ tiệc này.
「…Anh ta là ai vậy?」
「Chỉ là một tên nô lệ ta mang theo như vệ sĩ thôi. Sở hữu một gã thế này là chuyện bình thường đối với những Thiên Thượng Nhân. Gã thậm chí trông còn xấu xí hơn nếu không có chiếc mặt nạ, nên hãy cứ để gã đeo nó, được chứ?」
Rahal thao thao bất tuyệt một cách lãnh đạm mà không thèm quay lại phía sau.
Gã đàn ông mà cậu ta gọi là nô lệ chả có bất kì phản ứng gì, thậm chí đến cả một cử động cũng không.
「……….」
Đây lại là một câu chuyện không mấy dễ chịu khác mà cô nghe được.
Càng đàm thoại với Rahal nhiều bao nhiêu, thì hình ảnh về các Thiên Thượng Nhân trong cô càng xấu đi bấy nhiêu.
「Oh, nhắc tới mới nhớ! Có một người mà anh muốn giới thiệu tới hai em! Anh chắc chắn là hai em sẽ rất thích khi được gặp cô ấy.」
Người vừa cố gắng phá tan bầu không khí im lặng với một sự hăng hái quá độ là Leon, khi anh ta đã nghe hết tất thảy mọi chuyện từ cạnh bên.
「Anh Leon, là ai thế ạ?」
Rafinha hỏi, hoàn toàn cắn câu miếng mồi.
Leon, đường đường là một Thánh Hiệp Sĩ, dẫu sao cũng là người mà họ chẳng dễ dàng gì được diện kiến, thế nên Inglis tin rằng cuộc gặp gỡ này với anh ta ở đây vốn dĩ đã là một chuyện đáng vui mừng.
Hơn nữa, họ cũng đã được nhìn thấy Rahal, người giờ đây đã trở thành một Thiên Thượng Nhân. Họ chắc chắc là đã gặp được rất nhiều nhân vật tầm cỡ trong tối nay.
「Tất nhiên là người đó rồi, một nhân vật luôn song hành cùng Thánh Hiệp Sĩ bất kể là ở đâu. Hai em hiểu ý anh chứ?」
「Một Ma Ấn Vũ Cụ? Chờ đã, nếu anh đang nói về Đặc Cấp Ma Ấn Vũ Cụ, vậy thì…!」
Đôi mắt Rani bắt đầu lấp lánh trong háo hức.
Inglis cũng chả khác gì mấy.
「Chính xác, một Thiên Huệ Vũ Cơ! Bọn họ rất nổi tiếng giữa các nữ nhân, không phải sao?」
Thiên Huệ Vũ Cơ ám chỉ những cá nhân có thể biến hóa thành một Ma Ấn Vũ Cụ Tối Thượng dành riêng cho chủ nhân của Ma Ấn Đặc Cấp. Tuy vẫn chưa rõ ràng liệu những cá nhân đó có thực sự là con người hay Ma Ấn Vũ Cụ, song có vẻ như họ thường mang hình dạng của một cô gái và có thể biến bản thân thành vũ khí theo ý muốn.
Và những Ma Ấn Vũ Cụ mà các Thiên Huệ Vũ Cơ biến đổi thành có thể phô bày ra uy lực cực kì khủng khiếp, đến nỗi chỉ những Thánh Hiệp Sĩ mới đủ khả năng để sử dụng chúng.
Các Nữ Thần được cử xuống từ Thiên Thượng Lãnh để bảo vệ mặt đất bên dưới nhằm đổi lấy một lượng lớn cống phẩm ― Con bài tẩy cuối cùng, niềm hy vọng của nhân loại. Đó chính là bọn họ.
Sự kết hợp giữa Thiên Huệ Vũ Cơ và Thánh Hiệp Sĩ là biện pháp đối phó duy nhất trước con thạch ma thú hùng mạnh nhất với khả năng tàn phá cả một đất nước, hoặc theo như lời đồn là vậy.
「Wah! Wah! Em muốn được gặp, em muốn được gặp! Chị ấy đâu rồi!?」
「Không rõ lắm, nhưng đó là lý do chúng ta phải đi tìm cô ấy! Đi nào!」
Leon nói, trước khi rảo bước đi, vẫy tay ra hiệu với Inglis và Rafinha.
「Được rồi! Đi thôi, Glis!」
「Vâng, em theo sau đây.」
Có lẽ, Leon đang cố gắng để tách hai cô bé ra khỏi Rahal.
Tiếp tục cuộc trò chuyện cũng chả thu lại được bất kì kết quả gì, nên màn kịch nhỏ của Leon đã giúp đỡ cô rất nhiều. Inglis tỏ lòng biết ơn trước sự quan tâm của anh ta.
「Trời ạ~ Lắng nghe hắn ta bô bô cái miệng chỉ khiến anh cảm thấy khó chịu, đúng thế~ Mừng là anh có thể lấy hai em như cái cớ để đánh bài chuồn. Cho anh xin lỗi vì đã lợi dụng hai em nhé.」
Leon nói, nở ra một nụ cười trìu mến. Có vẻ như anh ta làm chuyện này cũng là vì bản thân mình.