╔❃═❃═✡◦●°☪°●◦✡═❃═❃╗
꧁༺ Dịch: AkaNeko ༻꧂
╚❃═❃═✡◦●°☪°●◦✡═❃═❃╝
~~~*~~~
Vào ngày buổi thị sát diễn ra, phòng chuẩn bị bên trong lâu đài của Hầu Tước tấp nập người qua lại.
「Thật lộng lẫy làm sao! Trông tiểu thư rất tuyệt vời!」
「Như thể một tiên nữ vừa bước ra từ trong tranh vậy.」
「Chỉ mới chừng này tuổi thôi mà tiểu thư đã kiều diễm như một cô gái rồi!」
Những nữ hầu trầm trồ không ngớt trước dáng hình từng là của Inglis Eux.
「Thế này chắc là được rồi! Ngoài ra, tôi cũng đã búi tóc lên cho cô, thưa tiểu thư Inglis. Những điều tốt chỉ thực sự thuộc về người xứng đáng ở đúng nơi và đúng lúc, phải không nào? Bộ váy này quả là sinh ra để dành riêng cho tiểu thư mà.」
Nữ thợ may sống gần lâu đài niềm nở mỉm cười sau khi hoàn tất sửa soạn kiểu tóc cho Inglis.
Dạ tiệc chào mừng đoàn đại sứ tới từ vương đô sẽ được tổ chức vào tối nay.
Vì thế, người thợ may đã được triệu hồi tới lâu đài nhằm giúp hai thiếu nữ chuẩn bị quần áo cho buổi dạ tiệc.
Phục trang Inglis đang mặc hiện giờ cũng chính là bộ váy đỏ tươi mà cô đã bận lên người vào lần trước ở cửa tiệm.
Cha mẹ đã mua nó nhằm giúp cô tham dự sự kiện sắp sửa diễn ra.
「Ah, cám ơn cô. Nhưng mà, chuyện này có hơi xấu hổ…」
Inglis đáp lại một cách bẽn lẽn.
Tuy không mấy bận tâm khi diện đồ và được khen ngợi bởi những người thân quen như Rafinha hay là nữ thợ may, song cô lại cảm thấy khá lạ lẫm với sự chú ý đến từ mọi người trong phòng chuẩn bị.
Dù cho cô đã luôn đứng trong ánh hào quang dưới con mắt của vô số cá nhân như một vị Vua ở kiếp trước, đây lại là một sự chú ý kiểu khác.
Điều này đã trở thành một trở ngại đối với cô.
「Đừng như thế chứ, tiểu thư. Cô sẽ là trung tâm của mọi ánh nhìn một khi bước vào hội trường tối nay, tiểu thư biết điều đó phải không? Giờ thì, cười lên và nhỉ nhảnh khoe dáng như cô vẫn thường làm nào! Hãy cứ luyện tập điều đó.」
「Ưm… Như thế này ư?」
Khi Inglis xoay một vòng xung quanh bản thân, tà váy và mái tóc của của cô nhẹ nhàng phấp phới theo chuyển động.
「C-, con biết mà, chuyện này quả thực rất xấu hổ…」
「Thôi nào. Hãy giữ thẳng lưng, ưỡn ngực ra và ngẩng cao đầu. Tiểu thư sẽ trông còn xinh đẹp hơn nữa đấy.」
「Glis~ Em xong chưa~? Oh! Xong rồi sao! Hmm~ Vẫn rất duyên dáng như mọi khi!」
Diện trên người phục trang vàng chói rực rỡ, Rafinha rảo bước tới để kiểm tra tình hình chuẩn bị của Inglis và rất đỗi hài lòng trước ngoại hình cô em họ của mình.
Ngoài ra, bản thân Rafinha cũng cực kì yêu kiều trong bộ váy với một chiếc kẹp tóc bông hoa đính trên đầu.
Sau khi nghe thấy lời khen ngợi từ Rafinha, tâm trạng của Inglis ngay lập tức trở nên rạng rỡ, và trông cô cũng tuyệt nhiên dễ thương hơn một cách rõ rệt.
「Cả chị nữa, Rani. Chị trông rất đáng yêu trong bộ váy đấy. Thiệt đó!」
「Chị sao? Nếu đứng cạnh em, Glis, thì chị sẽ chả là gì ngoài việc trở thành phông nền làm nổi bật cho em cả, em biết chứ?」
「Không đâu! Chị thực sự rất đáng yêu mà. Em đã rất đỗi xao xuyến khi nghĩ tới Rani bé nhỏ dễ thương ngày nào giờ đã trưởng thành đến ngần này.」
Nhìn lại hồi đó, Inglis không thể tin được là cô bé sơ sinh ngày xưa giờ đã lớn tướng lên thành một thiếu nữ xinh xắn phổng phao. Thời gian ắt hẳn trôi rất nhanh mà.
Mặc dù không phải đấng sinh thành của Rafinha, song Inglis vẫn luôn tự hỏi liệu thứ cảm xúc sâu thẳm trong thâm tâm mà cô dành cho cô bé có thực sự là tình mẫu tử. Trái tim của cô hoàn toàn rung động khi nghĩ tới thiếu nữ đứng trước mặt mình đã trưởng thành nhiều đến nhường nào.
「Ahaha. Gì vậy trời, em nói chuyện như thể một bà cụ non ấy. Nhưng, dẫu vậy, cảm ơn nhé Glis. Nếu em đã nói thế, thì chị chắc là mọi chuyện sẽ ổn thôi. Vì không quen mặc váy cho lắm, nên nó khiến chị có hơi bồn chồn.」
「Hai đứa trông rất tuyệt vời! Giờ thì khâu chuẩn bị đã hoàn tất, các cô gái đều đã sẵn sàng, vậy thì~ chúc may mắn ở ngoài đó!」
Nữ thợ may nói trong khi đẩy nhẹ lưng Inglis.
「Được rồi! Đi nào, Glis!」
「Vâng, chúng ta đi thôi.」
Rafinha nắm lấy tay Inglis và rảo bước lên về phía trước tới hội trường của sự kiện.
Buổi dạ tiệc được tổ chức ngay chính giữa trung tâm của tòa lâu đài, tọa lạc tại một căn phòng lớn nằm đối diện với sân trong trên tầng một.
Ngay khi tiếp cận căn phòng, họ đã gặp mặt với một nữ hiệp sĩ trẻ tuổi, tên Ada, người sở hữu một thần thái rắn rỏi và hà khắc trên khuôn mặt.
Tuy còn rất trẻ, song chị ấy đã nắm giữ chức vụ phó đoàn trưởng hiệp sĩ của Ymir.
Không may thay, Ryuk đã bị điều đến hỗ trợ một vùng lãnh thổ khác trong đất nước.
Thế nên, chị ấy bây giờ là người duy nhất chịu trách nhiệm cho an ninh của sự kiện hôm nay.
「Ôi trời, tiểu thư Rafinha và tiểu thư Inglis, hai người trông rất lộng lẫy! Đáng yêu quá trời luôn!」
Hai thiếu nữ thường xuyên đồng hành cùng Ada mỗi khi chị ấy được gửi đi làm nhiệm vụ thảo phạt thạch ma thú.
Ngoài ra, do rất hay tập luyện chung nên ba người họ mang một mối quan hệ cực kì thân thiết.
Bởi vì đều là con gái với nhau, nữ hiệp sĩ cũng đã tự giao cho mình trách nhiệm trông nom cặp đôi này.
「Cám ơn nhé, Ada.」
「Cám ơn chị rất nhiều.」
「Đi đi, cả hai được phép vào. Tôi chắc là ngài Hầu Tước đang đợi hai tiểu thư bên trong đấy. Hãy cứ tận hưởng buổi tiệc nhé.」
Ada nói với một nụ cười. Ngay lập tức sau đó, khuôn mặt của chị ấy lại trở về với nét hà khắc như cũ và tiếp tục.
「Nhưng, để phòng hờ, tôi rất biết ơn nếu hai tiểu thư có thể quan sát toàn bộ khu vực giúp tôi. Tuy không nghĩ là cá nhân nào đó sẽ xuất hiện tại Ymir, song tôi cũng có nghe vài lời đồn về sự xuất hiện của một tổ chức du kích chống lại Thiên Thượng Lãnh. Nó sẽ là một thảm họa nếu có bất trắc gì xảy ra với đoàn sứ giả.」
「Chị lại quá lo lắng rồi, Ada. Ymir chỉ là một vùng thôn quê hẻo lánh, thì việc gì mà cái tổ chức đó lại bận tâm đến chúng ta, đúng không?」
「Rani. Với việc cha của em đang vắng mặt, thì chị Ada hiện tại đang là người chịu trách nhiệm cho an toàn của dân chúng. Hãy cứ làm theo đi, được chứ?」
Khiển trách cô bé là thế, song Inglis vẫn rất thích thử tài chiến đấu của mình với một kẻ thủ ác nào đó nếu hắn dám xuất đầu lộ diện.
「Em nói cũng có lý. Ada đã tiết lộ điều đó vì chị ấy tin tưởng vào khả năng của chúng ta, phải không?」
Ada thông báo cho họ thông tin này cũng là vì Rafinha là chủ nhân của Ma Ấn Cao Cấp ― Ma Ấn với thứ bậc cao nhất trong hiệp sĩ đoàn hiện tại, và ngoài ra, dù cho Inglis không sở hữu bất kì Ma Ấn nào, thì kiếm kĩ của cô cũng vẫn cực kì ấn tượng.
「Tất nhiên rồi. Tôi sẽ để chuyện đó cho hai tiểu thư lo.」
「Vâng. Vậy thì, bọn em đi đây.」
「Ừ. Cả hai đi đi, chúc may mắn.」
Đến lúc đó, Inglis và Rafinha mới sải bước vô căn phòng.
Ngay khi đặt chân vào hội trường, mọi ánh mắt bỗng đổ dồn lên họ, chủ yếu là về phía Inglis.