►Chương 109. Quán rựu và trận ẩu đả.
Trans: \__Tuấn Cpu__/
Chúc mọi người một ngày tốt lành.
⁂_______________________________⁂
Ah, giờ xưng hô với mấy ông trai trong đội là anh – tôi nha. Giờ mấy nhớ Rudel nhỏ nhất đám.
=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=
Trong một quán rựu tỏa ra bầu không khí khiến người ta không khỏi cụt hứng, sự căng thẳng đột ngột dâng lên khi Aleist tiến đến lườm bàn Eunius.
Hơn cả việc bản thân bị bỡn cợt, cậu không thể tha thứ việc họ xem thường Millia chỉ vì cô là một bán nhân. Dù những người xung quanh Rudel ngay lập tức ngăn được cậu lại nhưng những cô gái ở thủ vệ quân lại không làm được điều tương tự với Aleist.
Cậu lườm những kị sĩ tụ tập quanh Eunius và kẻ lên tiếng ban nãy đứng dậy, một cái cười nhếch mép trên gương mặt hắn.
Aleist là hắc kị sĩ, là con trai cả của gia tộc bá tước Hardie. Ngay cả với danh hiệu đó, nó vẫn quá lu mờ trước một công tước. Không quan trọng hắc kị sĩ quan trọng như thế nào tới vương quốc, vai trò của cậu ở thủ vệ quân là lao công. Không thể tránh việc các kị sĩ xem thường Aleist. Ngay cả khi đã nghe đồn về sức mạnh của cậu, họ chẳng thể thấy được điều đó ở một người như thế này.
Con người luôn có xu hướng chỉ để mắt vào những thứ thuận tiện cho mình nhất.
Tên kị sĩ đang cười nham nhở có vóc dáng cao to, hơn hẳn một cái đầu so với Aleist. Khi Aleist lườm hắn, hắn run rẩy đáp lại một cách đùa cợt.
“Oh, đáng sợ quá đi mất. Chàng hắc kị sĩ con của chúng ta đang giận kìa.”
“Ngươi tốt hơn nên rút lại những lời đó.”
Rudel quan sát Aleist mặc kệ phản ứng của đối phương, tiến lại gần và bảo họ rút lại lời bình phẩm lúc nãy. Cậu quyết định để lại cho Aleist. Nhìn thấu sức mạnh của đối phương, cậu nhận thấy cả hai tham gia là quá thừa. Nhưng ánh mắt của cậu trôi về phía Eunius. Dù hướng ánh mắt mệt mỏi về phía đám cấp dưới, cậu không tỏa ra sự quyền uy nhiều như lúc ở học viện. Cậu giữ một biểu cảm phần nào đó gần với sự bỏ cuộc.
“Hả, đừng có lãng phí vận may của mình tên lính mới. Dù ngươi có mạnh thế nào ở học viện đi nữa thì bọn ta đây kị sĩ chính thức đấy, thông chưa hả. Bọn ta ở cấp độ khác biệt với cái trò chơi nhỏ bé của ngươi.”
“Cấp? Các ngươi rõ ràng là một lũ hạ cấp đấy.”
Nhận phải lời khiêu khích đó, thêm một vài kị sĩ nữa đứng dậy. Không thể quan sát thêm được nữa, Eunius thở dài trong khi xin lỗi.
“Lỗi của tôi, Aleist. Mấy người ngồi xuống đi. Ngày mốt chúng ta có buổi hội chợ quan trọng đấy. Ta không muốn thêm rắc rối nào đâu.”
“X-xin lỗi.”
Trước những kị sĩ đang ngồi xuống, Aleist vẫn không hài lòng. Tóm lấy cổ áo của gã kị sĩ kích động cậu ban nãy, cậu bạo lực nhất hắn ta lên.
“Cái đó thì cũng tạm chấp nhận, giờ xin lỗi đi. Lời xin lỗi của Eunius với của ngươi là hai vấn đề khác nhau đấy!”
Bị nắm lấy cổ áo, mặt gã kị sĩ đỏ lên trong khi siết chặt nắm đấm. Thế rồi, một nữ kị sĩ từ thủ vệ quân dừng Aleist lại. Millia trông có vẻ chẳng có chút tâm trạng nào, dù đã đứng lên, cô chỉ quan sát mà không bước đến giữ cậu lại.
“...Cậu đang làm phiền mọi người đó. Ngồi xuống.”
“Eh?... À vâng.” [Vị thí chủ trông xa xa đã toát lên vẻ dại gái sợ vợ y chang anh Tanjirou.]
Nhìn Aleist chán nản thoái lui trước mỗi một câu nói của Millia, những người xung quanh nổ lực hết mức để giằn lại cơn buồn cười dữ dội trong người. Từ các ghế ngồi xung quanh, những tiếng cười phì nhỏ do bị đè nén thoát ra, và thậm chí một vài người còn cảm thấy vai mình đang run run.
Bầu không khí xung quanh Eunius với Luecke, và những người xung quanh là một thứ gì đó khá khác biệt.
◇
“Dù vậy đi nữa, chỗ này rõ ràng vẫn im ắng quá đi.”
Rudel vươn tay lấy một ít thức ăn và rựu mạch trên bàn trong khi nói vậy.
Luxheidt yêu cầu thêm ít rựu mạch với người bồi bàn trong lúc vui vẻ trả lời nghi ngờ của Rudel.
“Tất nhiên, khi chúng ta có ba đại công tước ngay tại đây cộng thêm đảng phái của mỗi người nữa, căng thẳng là tất yếu thôi. Những người dám làm ồn trong bầu không khí nặng nề này chỉ có thể là cô Enora bé nhỏ đang yêu của chúng ta và ngài hắc kị sĩ đằng kia.”
Dù nghe chẳng giống chuyện bất kì ai cũng có thể cười nổi, Luxheidt thực sự là một dragoon. Cậu là người từng trải và có được một con rồng. Cũng tự nhiên khi cậu lại có thể bình thản tới vậy.
Rudel nhìn vào bàn của Aleist, một khung cảnh nơi Aleist cố bắt chuyện với Millia, nhưng những người xung quanh cứ không ngừng cản đường cậu.
Nhìn vào Izumi, cô chỉ đơn giản ngồi đó ăn phần ăn của mình với dao và nĩa, thứ cô từng sử dụng rất tệ hại. Trong khi nghĩ không có gì thay đổi, Rudel nhận ra những người xung quanh cậu đang đổi thay từng chút từng chút một. Nhưng hơn nữa, cậu có chút hứng thú với lời tuyên bố của Luxheidt. Cậu cũng có được một vài mối ràng buộc với các đồng nghiệp và có lẽ, cậu cũng đã thay đổi, Rudel nghĩ vậy...
“Yêu? Enora thích ai rồi sao?”
“Nè!.. Có vẻ như cồn lên tới não Aiguille-san rồi thì phải.”
Trong khi Enora đã không đề phòng với câu hỏi của Rudel, cô ngay lập tức mỉm cười mà liếc Luxheidt. Tại đó, Rudel đã hiểu lầm.
“Chuyện là sao đây? Vậy ra hai người đang hẹn hò sao?”
“Wow, ngay cả tôi cũng phải ngạc nhiên đó. Chưa bao giờ tôi nghĩ cậu có thể nhìn vào nụ cười trên mặt Enora rồi đi đến kết luận kiểu vậy. Rudel, nhìn gần hơn một chút đi... mắt cô ấy đâu có giống người đang cười đúng không?”
Nghe điều đó từ Luxheidt, Rudel nhìn lại Enora chỉ để thấy cô đang ngước nhìn cậu chăm chú với đôi mắt cún con, mặt cô có một chút đỏ. Cậu nghĩ cô say có hơi sớm nhưng vẫn xoay sở hiểu được hai người họ không hẹn họ.
“Oy, Luxheidt. Trông Rudel không giống đã thấu nhỉ.”
“Thật thô lỗ. Tôi hiểu là giờ hai người họ không hẹn hò đó nha.”
Rudel khăng khăng rằng đã hiểu những gì Saas đang cố nói, và cả Saas lẫn Luxheidt thở dài thườn thượt. Nhìn hai người họ, những người khác bật cười.
“Hah, thật đáng sợ khi chứng kiến một người phụ nữ có thể thay đổi đến độ nào. Dù sao thì, Rudel, cái vị hắc kị sĩ đằng kia như thế nào? Cậu ta có thực sự đáng sợ như vẻ bề ngoài không?”
Luxheidt mệt mỏi nhìn vào Enora. Và sau khi hướng mắt về phía Aleist, cậu hỏi Rudel về tính cách của cậu ta.
“Anh hứng thú sao? Cậu ấy có hơi kì lạ một chút, nhưng suy cho cùng vẫn là người tốt. Từ những gì tôi biết thì cậu ấy đã có năm hôn thê, nhưng... trông có vẻ con số đang tăng lên rồi.”
“Thật luôn đó hả? Cái thể loại sinh vật lạ nào có thể khiến một người như cậu nhận định là kì lạ vậy?”
“Saas, tôi có cảm giác đang bị đụng chạm đó.”
Trong khi Saas gửi một cái nhìn thực sự bất ngờ tới Aleist, những dragoon khác cũng nhìn vào cậu ta. Họ tò mò cậu đặc dị đến mức nào mà thậm chí một người như Rudel cũng nghĩ cậu kì lạ.
... Nhưng nếu làm ồn trong một cửa hàng yên ắng, thì dĩ nhiên, những nhóm người khác cũng nghe thấy nốt. Trên hết, nhận phải những ánh mắt thương hại từ tất cả những dragoon, thậm chí có là Aleist cũng phải nhận ra.
“Dừng ngay giùm cái! Tôi không muốn bị gọi kì lạ bởi một tên như cậu đâu, Rudel! Tôi không có phá hoại khu huấn luyện hay cơ sở vật chất nào như cậu hết!”
Tới một Aleist đang ngấn nước mắt, một giọng nói đến từ nơi không ngờ tới.
Đó là Luecke.
“Oh, giờ thì cái lời tuyên bố đó nghe hấp dẫn thật đấy, Aleist. Mình có thể kẻ ra một khoản tiền vượt xa chi tiêu ngân sách hàng năm đang bị lãng phí vào thủ vệ quân đấy.”
Chống hai khuỷu tay xuống bàn, Luecke đan hai bàn tay lại che miệng trong khi lườm Aleist gắt gao. Vì một vài lí do, những thành viên trong văn phòng nội vụ cũng gửi một biểu cảm cay đắng đến các thủ vệ quân.
“K-không, ý mình là, mình không có phá cái gì hết, cậu biết không? Và mình không có nói về chi tiêu của bọn này hay mấy thứ gì khác cả.”
“Quả là mình có đồng ý Rudel cũng là một vấn đề, nhưng gấp vài chục lần lượng ngân quỹ cần để sửa chữa khu huấn luyện và tòa nhà đang không cánh mà bay rồi đấy. Cậu thực sự cần nên suy nghĩ một chút về chuyện chi tiêu đi. Cậu đâu muốn bị coi giống như cái tên não cơ bắp nào đó cứ tưởng nguồn ngân quỹ là vô tận, đúng chứ?”
“X-xin lỗi, mà đợi đã... Mình có giữ gìn đống dụng cụ lau dọn chứ bộ, và mình còn tiết kiệm tới hết mức có thể nước lau sàn...”
Những nổ lực cảm động của Aleist đã giúp tiết kiệm được số tiền ngoại cỡ đến mức chẳng đủ nhét kẻ răng. Nhưng vậy còn tốt hơn là không làm gì, Rudel gật gù ngưỡng mộ chân thành.
“....không, Rudel? Thật luôn đó, cậu nên biết hối lỗi đi.”
Saas chấn chỉnh một Rudel đang gật đầu, nhưng anh bị cắt ngang nửa chừng. Đập vỡ chiếc cốc, một kị sĩ đứng dậy lườm các nhân viên nội vụ. Có vẻ Eunius không định dừng họ lại nên lần này cậu chỉ để chuyện tiếp diễn.
“Ngươi nói ai là não cơ bắp hả? Ta chắc ngươi sẽ rất vui lòng nói cho bọn ta biết nhỉ, đám công tử bột.”
Tên kị sĩ đứng dậy đó đã đặt một tay lên vũ khí của hắn. Quán rượu ngay lập tức trở lại với sự căng thẳng vốn có. Có vài người đã trả xong phí để rút lui khỏi nơi này càng nhanh càng tốt, đó là một lựa chọn rất đúng đắn lúc này.
“Gì đây? Không phải chính vì các ngươi nhận thức được điều đó nên mấy cảm thấy nhột sao? Chắc đấy là nhờ tài năng của tên chủ nhân các ngươi chăng?”
Luecke nốc cạn phần rượu trong chiếc cốc, lặng lẽ đặt nó xuống bàn. Khi ánh mắt cậu bắt gặp Eunius, Eunius đập chiếc cốc xuống bàn một cách bạo lực, làm vỡ tan nó. Cả hai bên lườm nhau và dĩ nhiên, những người quanh họ cũng phản ứng theo. Nhưng các nhân viên nội vụ đang nhìn quanh, ánh mắt họ như đang cầu xin sự giúp đỡ.
“Cả hai cậu, sao không dừng lại ngay tại đây đi? Hội chợ chỉ còn hai ngày nữa thôi đấy.”
Nhận phải những ánh mắt van nài đó, Rudel khiển trách họ. Nhưng bởi đã có chút hơi cồn trong người, cả hai trông có vẻ không giữ được cái đầu lạnh như bình thường.
“Hah? Im đi Rudel. Hắn ta là tên kiếm chuyện trước. Vậy không phải thô lỗ lắm nếu không đáp lễ sao? Còn ngươi, khơi màu một trận đấu chẳng có lấy một cửa thắng, đúng là đồ ngu.”
Khi Eunius đứng dậy và siết chặt thanh kiếm, Luecke đáp lại bằng một nụ cười khinh bỉ.
“Trận đấu? Hình như cậu vẫn chưa thấu nhỉ. Nếu cậu nghĩ mọi thứ đều có thể quyết định bằng bạo lực như lúc còn đi học thì cậuđúng là một tên ngốc hết thuốc chữa. Tốt hơn hết là cậu nên bị tống vào ngục tối. Không, đám tạp nham các người nên bị giải tán đi mới đáng. Lúc đó tôi sẽ có một trận cười hả hê đây.”
Với những lời khiêu khích của Luecke như một ngòi nổ, người của Eunius tước vũ khí và đá bay những cái bàn. Như một thượng kị sĩ, Izumi đứng ra giữa hai người họ để hòa giải.
“Làm ơn dừng lại đi! Mong mọi người kiềm chế, đừng tạo nên hỗn loạn trước buổi hội chợ.”
Như lúc còn đi học, Eunius và Luecke dừng gây gỗ trước sự can ngăn của Izumi, nhưng họ là những người duy nhất làm vậy.
“Câm mồm, chỉ là một con ả ngoại quốc mà dám đứng trước bọn ta dạy đời sao!?”
“Cái g-!”
Người của Eunius định đâm vào Izumi. Trong khoảnh khắc tiếp theo, Rudel đã đánh bay tên kị sĩ đâm Izumi. Nó xảy ra chỉ trong chớp mắt. Dù tên kị sĩ nghĩ đã giữ một chút khoảng cách giữa họ, nhưng Rudel mặc kệ khoảng cách đó, áp sát ngay tức thì để tung một cú đấm và hạ gục tên kị sĩ.
“... Các người kích động quá rồi đấy. Nếu muốn đánh nhau tới vậy thì tôi sẽ là đối thủ của các người. Tất cả ra ngoài giải quyết nào.”
Rudel gửi một cái lườm tới cả Luecke và Eunius, nhận thấy điều gì đó, hai người họ có hơi cười mỉm.
Nhưng nhìn vào ánh mắt nghiêm túc của cậu, những tên kị sĩ nhìn sang Eunius. Họ có chút do dự khi va vào một trận chiến với dragoon.
...Nhưng.
“Đã quá trễ để rút lui rồi. Nhưng cũng không tệ chút nào... cũng khá lâu kể từ lần cuối tôi nổi điên. Các người, tất cả ra ngoài hết. Các người khơi mào trận đấu này nên chuyện đó cũng hiển nhiên thôi mà, đúng không?”
Eunius ra lệnh cho các thành viên của mình. Cậu không cho phép họ chạy trốn.
“Hmm, đám vô lại bị một nhân viên nội vụ khiến cho câm nín nghe cũng không tệ chút nào. Mọi người, ai muốn tham gia, ra ngoài. Và khi dám chống lại mấy tên đó thì đừng mong tôi có thể bào vệ mấy người. Nếu quyết định tham gia thì nên tự biết lo thân đi là vừa.”
Nói rằng họ có thể tham gia nếu muốn, Luecke xoay khớp vai để thể hiện quyết tâm của mình. Trong tình huống đó, Aleist của thủ vệ quân là người duy nhất cố ngăn ba người họ lại.
“Mấy cậu đang nghĩ gì vậy!? Mấy cậu có hiểu chúng ta đang ở trong một giai đoạn quan trọng không hả? Dừng việc đánh nhau như mấy tên học viên côn đồ và làm nguội cái đầu chút đi!”
Dù cậu đứng dậy để ngăn ba người kia, Rudel và Eunius lặng lẽ đặt tay lên vai của Aleist và dẫn cậu ra ngoài. Bị kéo theo, biểu cảm của Aleist như kiểu cậu không hiểu họ đang nổi giận về điều gì.
“Eh? C-cái gì? Vụ này là sao?”
Với sự bối rối của Aleist, một Luecke tay không tất sắt ném vào cậu một vài từ hết sức vô lí.
“Cậu thấy đó... Mình có hơi ghen tị, thấy cậu được bao quanh bởi các em gái xinh tươi. Hôm nay mình sẽ loại bỏ cho bằng hết sự ghen tị đó.”
“Cái vụ gì vậy trời!? Trong khi mình còn chẳng thấy hạnh phúc về điều đó chút nào, tự nhiên kéo mình ra chỉ vì vậy, đúng là quá bất công mà!”
“Đúng là bất công đấy thì sao. Mình thích nói thì nói cậu làm gì? Dù muốn hay không thì cậu cũng phải tham gia.”
Khi Luecke giải thích thứ gì đó trong khi chẳng mảy may nghĩ gì tới Aleist, bốn người họ ra ngoài. Trễ hơn một chút sau đó, những tên kị sĩ và nhân viên nội vụ cũng rời khỏi quán.
◇
Nhìn Rudel ra ngoài, Luxheidt ngốn hết mớ đồ ăn còn lại trước khi nốc cạn rượu trong cốc.
“N-nè! Cứ để họ đi vậy sao!?”
Người có đôi mắt sắt bén, thường xuyên độc mồm độc miệng Saas trông có vẻ lo lắng cho Rudel. Enora nhìn như sẽ đi theo bất kì lúc nào nhưng có lẽ phần nào đó cũng muốn hỏi Izumi có quan hệ ra sao với Rudel, bởi cô đang khá lưỡng lự.
Luxheidt mỉm cười trong khi bảo bồi bàn gọi người có trách nhiệm tới. Một lúc sau, chủ quán cuống cuồng chạy đến chỗ Luxheidt.
“C-có phải bộ phận nào đó của chúng tôi phục vụ không chu đáo ạ?”
Dù họ là những người gây nên vấn đè, chủ quán không thể chống lại các dragoon, những anh hùng của đất nước nên ông nhận lỗi về phần mình.
“Không không, là trách nhiệm của chúng tôi. Chúng tôi thực sự đã thất lễ rồi. Gửi chi phí sửa chửa và những phần phí khác nữa cho quý ngài Rudel Arses nha. Ah, còn nữa, tính luôn phần của các bàn khác nữa... dù sao mọi người cũng ra ngoài hết rồi.”
Đúng, những cô gái ở thủ vệ quân đã bỏ lại Izumi và Millia để đuổi theo Aleist. Có khi họ sẽ trở lại sau nhưng như vậy cũng sẽ gây rắc rối cho quán. Nói rằng đó là trách nhiệm của Rudel vì đã gây nên vấn đề lần này, Luxheidt đẩy khoản phí đó cho Rudel.
“...Như vậy thì tiện cho chúng tôi quá.”
Khi chủ quán cảm ơn cậu, Luexheidt đưa cho ông một mảnh ghi nhớ đơn giản . Nhận lấy nó, chủ quán rời đi ngay lập tức.
“Làm vậy mà cũng coi được?”
“Về vụ trả tiền ấy à? Không sao đâu, tôi định bán cho cậu ta một món ân tình nho nhỏ ấy mà. Giờ thì, cũng đến lúc chúng ta ra ngoài để chiêm ngưỡng trận đấu rồi.”
Thúc giục Saas, Luxheidt kéo theo một Enora trông có vẻ lo lắng ra ngoài quán. Vậy ra tình yêu thực sự có thể thay đổi con người, cậu nghĩ vậy khi nhìn vào cô.
⁑__________________________________⁑