Dragoon

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Throne of Magical Arcana

(Đang ra)

Throne of Magical Arcana

Ái Tiềm Thủy Đích Ô Tặc (Mực Thích Lặn Nước)

Đây là web novel đầu tay của lão Mực, đầu tay chứ không có nghĩa là non tay. Lão Mực đã vẽ nên thế giới nơi mà tri thức, khoa học thực sự biến thành sức mạnh theo đúng nghĩa đen và chứa đựng một khối

275 6949

Tenchi muyo GXP

(Đang ra)

Tenchi muyo GXP

Kajishima Masaki

Tenchi Muyo GXP theo chân Yamada Seina, một cậu bé tuổi teen sống ở vùng nông thôn Okayama người vô tình gia nhập Cảnh sát Thiên hà do bản thân có thiên hướng xui xẻo và bị gia đình ép buộc. Chẳng bao

16 37

My Platinum-Blonde Childhood Friend is Too Pretty

(Đang ra)

My Platinum-Blonde Childhood Friend is Too Pretty

AloEN

Nhưng dù sao đi nữa, cô ấy vẫn cực kỳ xinh đẹp.

4 23

Children of the Holy Emperor

(Đang ra)

Children of the Holy Emperor

카페인나무s

Tréo ngoe chồng chất éo le, câu chuyện của Thánh hoàng cùng đàn con thơ bất ổn của anh ấy là như vậy đó.

16 91

Tớ biết mọi thứ về cậu, nên tớ sẽ làm bạn gái của cậu nhỉ?

(Đang ra)

Tớ biết mọi thứ về cậu, nên tớ sẽ làm bạn gái của cậu nhỉ?

Kaname Aizuki

Một bộ romcom chứa đầy những mối liên kết bị bỏ lỡ giữa một cô gái thông minh, xinh đẹp không thể thổ lộ cảm xúc của mình và một chàng trai có khả năng đặc biệt nhưng mất niềm tin vào tình yêu!

13 89

Part 1 - Chương 70. Chàng trai trẻ và bữa tiệc.

►Chương 70. Chàng trai trẻ và bữa tiệc.

Trans: \__Tuấn Cpu__/

Chương này sao sao ấy, dịch cứ có cảm giác thô thô :))

Chúc mọi người một ngày tốt lành.

⁂_______________________________⁂

‘Vì tương lai sau khi tốt nghiệp, cạn lyyyy!!”

Quy mô của bữa tiệc được Fina đề xuất để chúc mừng các học viên đã tốt nghiệp đạt đến một quy mô ngoài sức tưởng tượng của bất kì ai. Trong hội trường, người đại diện của buổi lễ được các học viên bình chọn kêu gọi mọi người uống cạn một ly để chúc mừng.

Quy mô đạt đến mức độ quá lớn nên nó đã trở thành một sự kiện do chính học viện tài trợ và tham gia tổ chức. Tất cả các học viên tốt nghiệp sẽ tham gia trong khi các học viên năm ba, năm tư tham gia xây dựng và chuẩn bị, còn lại là các học viên năm nhất và năm thứ hai thì gánh vác việc phục vụ trong hội trường.

Mọi người tham gia đều phải mặc đồng phục và chỉ có các học viên làm việc phục vụ đồ ăn, thức uống mấy cởi bỏ áo khoác của họ. Rudel và những người khác đang đứng trước tất cả các món ăn được chuẩn bị bởi căn tin và nhà ăn của cả kí túc xá nam lẫn kí túc xá nữ.

“Chuyện này đúng là bất bất ngờ thật. Mình chưa bao giờ nghĩ sẽ trải qua một sự kiện như thế này trong thời học đường.”

Đã xong việc chào hỏi những học viên tốt nghiệp và những học viên năm ba, Luecke đến gặp Rudel và Izumi. Chỉ cần tham gia giúp việc thì sau đó có thể tham gia bữa tiệc thế nên Rudel vui vẻ phụ giúp họ. Bị kéo theo cậu là Luecke và Eunius, khi họ bước vào hội trường trong danh nghĩa những tình nguyện viên, nó khiến cho các học viên trong giới quý tộc không khỏi ngạc nhiên.

Những học viên quý tộc khác cũng không lười biếng chút nào, họ đã chuẩn bị rất kĩ càng để có thể được mời tới đây.

“Cậu chào hỏi xong rồi sao, Luecke?”

Rudel cùng Izumi chăm sóc cho Sakuya trong khi nhìn vào hội trường. Các quý tộc hầu hết đứng quan sát cậu từ đằng xa, những người tới chào hỏi cậu chỉ có các bạn cùng lớp và những học viên thú nhân năm năm. Cậu đã chào hỏi toàn bộ những người quen với mình, và giờ chỉ còn lại mỗi Fina nhưng có hàng tá học viên muốn nói chuyện với cô nên Rudel phải đợi đến lượt của mình.

“Ừm, đã chào hỏi hầu hết mọi người rồi. Mình cũng chiêu mộ một số người mới với tài năng trông rất hứa hẹn. Nói cậu nghe, mình đã có được tới sáu khiên kị sĩ trong năm nay luôn đó, cứ như này thì kế hoạch sẽ tiến hành suôn sẻ lắm đây.”

Sakuya không thể hiểu nổi Luecke đang nói cái gì, nhưng có một thứ mà cô biết, đó là mấy món ăn đang bày trước mắt cô ngon không tả nổi luôn. Mặc kệ một Luecke đang vui vẻ khoe khoan về thành tích của cậu, cô đưa tay ra bốc lấy thức ăn.

Izumi nhớ lại dự án của Luecke. Cậu nói rằng sẽ đưa giá trị của những khiên kị sĩ lên một tầm cao mới và mạnh dạn đưa Vargas về gia tộc Halbades năm trước. Nhớ lại thì cậu ấy đã cải lộn với Eunius về chuyện này gắt gao lắm, hi vọng sẽ không có chuyện gì xấu xảy ra... cô chỉ vừa nghĩ vậy thì Eunius đến với một gương mặt tối sầm.

“Oyyy! Y chang năm trước, cậu lại làm vậy nữa hả tên khốn! Năm trước thì lôi kéo mất anh Vargas, năm nay cậu lại làm vậy với những người tài năng khác, rốt cuộc là cậu có ý gì hả!?”

Thích thú trước tiếng la hét của Eunius, Luecke nghĩ sẽ trả cho bằng hết những ân oán trong vụ việc liên quan đến Lena lần trước và nở một nụ cười khẩy. Giờ cậu có tâm trạng rất tốt và nụ cười của cậu ta hoàn toàn tương phản trước một Eunius đang vô cùng bức bối.

“Hmm, Eunius, tôi không làm gì ngoài việc đưa họ vào một nơi xứng đáng với tài năng của họ cả. Có lẽ cậu nên dừng lại mấy cái cáo buộc vô căn cứ lại đi. Và còn nữa, cậu cũng nói y chang vậy vào năm trước, sao không thử đổi mới tư duy đi, hở?”

Trong cái bầu không khí ngột ngạc kia, Rudel nhớ lại Vargas trong khi Sakuya thì vùi mình vào đống thức ăn. Izumi là người duy nhất cố hòa giả hai người kia. Những người xung quanh chỉ dám giữ một khoảng cách an toàn và quan sát tình hình trong khi Izumi bước tới.

“Cả hai cậu, hôm nay là ngày lễ ăn mừng đó. Các câu không thể giữ im lặng thêm một ít lâu nữa sao?”

Đối mặt với gương mặt không hài lòng của Izumi, Eunius từ chối ngay lập tức trong khi Luecke thì khẳng định với một nụ cười.

“Không bao giờ.”

“Không có chuyện đó đâu.”

Thấy họ đồng thanh từ chối, Rudel cũng lên tiếng.

“Hai người họ thân thiết thật.”

Thấy cả Luecke và Eunius tức giận phủ định những lời của Rudel, Izumi nhận ra rằng họ thật sự vẫn luôn thân thiết như mọi khi. Cô nhìn cả hai bằng một ánh mắt ấm áp trong khi họ đang tuyệt vọng giải thích với Rudel rằng mối quan hệ với đối phương tệ đến mức nào. Cũng tại thời điểm đó nhưng ở một nơi xa hơn một chút trong hội trường, Một tai nạn xảy ra.

“KYAAAAAH!!”

“E-em xin lỗi!!”

Giọng của Aleist và một học viên nữ vang vọng khắp hội trường.

“C-cô nghĩ mình đang làm gì vậy!?”

Cô gái ngã vào Aleist là một học viên với mái tóc xanh da trời dài quá vai. Màu áo nhạt cùng việc không mặt áo khoác đồng phục chứng tỏ cô là một học viên khối dưới, và khi đang mang nước đi phục vụ cho mọi người xung quanh, cô va phải Aleist. Sẵn tiện thì cái tiếng KYAAAAH đến từ Aleist.

Vì một vài lí do, sau khi va vào nhau, cô cứ bị trượt, trượt và trượt lần nữa rồi cuối cùng mặt cô vùi thẳng vào nơi cây gia tăng dân số của Aleist cư ngụ. Đổi lại, nửa thân dưới của cô thì lồ lộ ngay trước mặt Aleist... mặt cậu chàng đỏ chót và vài người bạn chạy đến giúp cậu.

“Cậu đang làm cái gì thế hả Aleist!? Còn kế hoạch thì sao hả!?”

“Bọn này cuối cùng cũng dàn xếp sao cho Seli, Juju, Yunia và Lux cách xa cậu rồi vậy mà!”

“Đây là cơ hội tốt để...”

“Em xin lỗi! Em xin lỗi!! Em xin lỗi!!!”

Khi cậu xin lỗi những người bạn đang phàn nàn về mình, cô gái bị vấp ngã cũng cuống cuồng xin lỗi Aleist. Nhưng hai người họ đang trong một tư thế rất không hợp mắt. Khi những người bạn cố kéo cậu ra, cô gái cũng bị kéo theo nốt. Như một trò đùa của số phận, cảnh khó coi đó rơi ngay vào mắt của Millia.

Biểu cảm của Millia đông cứng lại khi cô nhìn vào Aleist. Khi cả hai đang nhìn nhau thì cô gái vì cố gắng thoát khỏi tình cảnh không đẹp mắt này nên đã kéo rất mạnh vào quần của Aleist, và hoàn toàn cởi nó ra. Aleist và những người bạn đã định dùng buổi tiệc này để thú nhận tình cảm với Millia nhưng giờ thì coi như đã nát bét toàn bộ.

“Tệ nhất trong các loại tệ rồi.”

“C-cậu hiểu lầm rồi! Chuyện không phải như những gì cậu thấy đâu, Miliaaaa!!”

Khi Millia rời khỏi cảnh hỗn loạn kia, Aleist như đang bị ngàn lớp băng bao phủ đang được những người bạn vỗ vai an ủi. Cô gái tóc xanh da trời tên là Nate, một nhân vật lãng mạn trong trò chơi.

Nhìn màn hài kịch không chuyên của Aleist từ xa, Fina cười rộ lên trong lòng. Cơ bụng của cô khẽ run lên ở một mức độ vừa phải để không ai có thể để ý tới. Kể từ lúc nghe rằng Aleist đã dành nhiều ngày luyện tập với tộc hổ năm ngoái, cô đã trải qua một sự ghen tuôn gần với gần ác ý lần đó.

“Ôi trời, Aleist-dono chắc sẽ khó khăn lắm đây...

(Fwah! Tên ngốc đó chắc ăn là hưởng trọn luôn rồi! Ngươi thích cặp đào tiên đó tới vậy luôn đó hả?)

Hiện tại, Fina đã nói chuyện xong với hầu hết các quý tộc trẻ và đang nói chuyện với các thú nhân khác, đúng như điều cô mong muốn. Chủ đề nói chuyện chủ yếu tập trung vào bộ tộc hổ. Dù trong tim Fina chỉ muốn dành cả ngày để vuốt ve, âu yếm họ nhưng ngoài mặt thì cô đang thực hiện một cuộc trò chuyện hết sức chuẩn mực.

Nói rằng việc tìm hiểu về tộc bán nhân rất quan trọng, cô sử dụng lí do đó để vuốt ve họ. Thấy Ness, người có vẻ như đang muốn đến chỗ Rudel và các cô gái tộc hổ thì đang có vẻ gì đó khá bồn chồn, ngại ngùng khi nhìn vào cậu ta, cô cảm thấy một sự kích thích nhẹ.

Chứng kiến sự ngây thơ trong sáng hiếm thấy của mấy cô gái, những chàng trai tộc hổ đã bị thuyết phục. Đó là về việc họ có thể làm gì đó với các chị em tộc hổ, những người luôn khiến các người đàn ông trong tộc phải khổ sở, luồn cúi dưới chân họ...

“Boss, Rudel-san đúng là đỉnh cao!”

“Nhìn đi, đây mới là sự dễ thương trong sáng chúng ta hằng mơ ước!”

“Ừ, giờ thì nghe đây, chúng ta chắc chắn phải đánh bóng cái kĩ năng đó đến hết mức có thể thì thôi!”

Fina bắt chuyện với những chàng trai quá khích kia, nhưng cô không chỉ dừng lại ở việc nói chuyện. Bán nhân phải đối mặt với sự phân biệt đối xử ở Courtois. Vị trí xã hội của họ rất thấp nên sau khi tốt nghiệp, họ sẽ bị điều ra biên giới hoặc những nơi nguy hiểm đầy rẫy chiến sự.

Biết trước điều đó, Fina đã bắt đầu chuẩn bị cho tương lai... Đánh lừa những kẻ có địa vị và chỉ coi bán nhân không khác gì một món hàng trong vương quốc, kế hoạch của cô đang dần dần tiến triển.

Trước một Fina tài năng đến mức không cần thiết kia, Sophina chỉ có thể thở dài. Cô đã được thông báo và góp tay giúp đỡ kế hoạch, nhưng cô có đôi chút không hài lòng lắm vì năng lực tuyệt vời đó lại chưa bao giờ được sử dụng để giúp đỡ cho vương quốc. Có một sự thật đơn giản rằng không gì có thể ngăn cản Fina lại được nếu cô thực sự muốn làm gì đó.

“Kể cả khi tốt nghiệp, tôi cũng sẽ không bao giờ quên các anh đâu.”

(Dù cho có tốt nghiệp đi nữa, tôi cũng sẽ không để đất nước này mất mát dù chỉ là một bộ lông đâu, thế nên tốt hơn các người cứ chuẩn bị tinh thần đi!!)

Buổi tiệc kết thúc và các học viên đã tốt nghiệp đang chuẩn bị cho việc rời khỏi kí túc xá. Căn phòng trống sẽ được sử dụng bởi thế hệ học viên mới sắp tới.

Với Rudel và những người bạn, họ giờ đây đã bước vào năm học cuối. Từ góc nhìn của Rudel, đây là khoảng thời gian trọng yếu nhất vì nó sẽ quyết định cậu có thể trở thành một dragoon hay không, và với Izumi, cô sẽ có một cơ hội duy nhất trong năm nay để trở thành thượng kị sĩ. Có rất nhiều cách để một người có thể tham gia vào lực lượng thượng kị sĩ. Một số thì dựa vào thành tích nổi bật trong thời gian làm kị sĩ, một số thì nhờ vào những con điểm xuất xắc trong thời gian ở học viện... và Izumi đang dự định sử dụng con đường thứ hai, con đường điểm số.

Với Izumi, một người được sinh ra bên ngoài Courtois, sau khi tốt nhiệp, từ tương lai, sự nghiệp, địa vị,... thành tích của cô sẽ quyết định tất cả.

Luecke và Eunius đã chuẩn bị để trở về gia tộc rồi xuất phát không lâu sau đó. Như một hình thức, họ phải thề trung thành với vương quốc dưới tư cách là một kị sĩ. Nhưng bởi xuất thân của họ là từ những dòng dõi đại quý tộc cai trị một phần lớn lãnh thổ, sau khi tốt nghiệp, sự tự do với hai người họ là một điều xa vời.

Nhưng ở đây, có một người đang thực sự lo ngại cho tương lai của mình. Đó là Aleist...

Thông thường, như một người con cả của gia tộc Bá Tước, cậu sẽ trở về nhà và quản lí lãnh thổ của mình. Nhưng hiện tại, Aleist đang giữ một chức nghiệp mang tên Hắc Kị Sĩ, thứ làm mọi chuyện trở nên khó khăn hơn bao giờ hết.

Cậu cũng muốn được tự quyết đinh cuộc sống của mình, nhưng những người thực sự có quyền quyết định cuộc sống của cậu vẫn chưa có động thái gì cả. Không như trường hợp của Rudel, một gia tộc Hardie bé nhỏ không có chút tiếng nói nào ở đây cả.

Trong khi cậu đang nghĩ rằng mình đã cố hết sức có thể, thì cậu vẫn đang bị dòng chảy số phận cuốn đi. Vậy nên Alesit quyết định gặp mặt Rudel vào lúc sáng sớm. Dù cho cậu đã thảo luận với những người bạn của mình nhưng vẫn không thể tìm được bất kì hướng giải quyết nào. Mặc cho họ rất lo lắng cho cậu nhưng kết quả cuối cùng vẫn luôn là không thể chống lại mệnh lệnh của cung điện được.

Trong khu đất trống của kí túc xá nam, quan sát những người đang tập luyện vào giờ sáng sớm kia, hai người họ đang trò chuyện với nhau. Aleist ngồi trên một tảng đá trong khi Rudel đang luyện vung kiếm.

“Vậy là cậu không biết tương lai cần phải làm gì sao?”

“Ừ-ừm... Trong có vẻ như mình không thể quyết định tương lai của mình được nữa rồi. Nếu là cậu trong vị trí của mình, cậu... không, một Rudel sẽ làm gì?”

Trong khi Aleist khá lo lắng, thì theo lẽ thường sẽ hơi kì lạ khi bạn lại đi xin ý kiến từ một đối thủ mà bạn muốn vượt qua. Hơn thế nữa, Rudel là một người không phù hợp đề người khác xin lời khuyên.

“Dù trong vị trí của cậu, mình cũng sẽ nhắm tới việc trở thành một dragoon thôi.”

“Không, mình không hề muốn trở thành một dragoon hay bất cứ thứ gì tương tự hết!”

“Mình biết. Mình nhận thức được cậu đang không xác định được thứ bản thân mình hướng tới là gì cả. Nhưng dù mình có đứng trong bất kì vị trí nào đi nữa, mĩnh cũng sẽ nhắm tới việc trở thành dragoon. Mình sẽ theo đuổi giấc mơ của mình.”

Ngưng vung kiếm và lau đi mồ hôi, Rudel nhìn vào khoảng không. Như thể nói với chính mình, cậu nói trong khi mắt hướng lên bầu trời xanh.

“Đó là tất cả những gì mình có. Đó là mọi thứ... thế nên mình thậm chí có thể đánh đổi cả cuộc sống của mình cho nó.”

Nghe những lời chất chứa đầy sự quyết tâm đó, Aleist không còn gì để nói cả. Dù cậu đã nổ lực rất nhiều gần đây nhưng với Rudel, cậu cảm thấy vẻ nghiêm túc của Rudel có gì đó gần với sự điên loạn.

“Mình xin lỗi. Có vẻ như mình không thể cho cậu một lời khuyên hữu ích rồi. Nhưng nếu có điều gì đó để nói thì... mình nghĩ không phải cậu hẹn hò với cả năm người cùng một lúc là hơi nhiều sao?”

Rudel nhìn xuống Aleist với một gương mặt rắc rối rồi bắt đầu luyện vung kiếm lần nữa. Aleist ngay lập tức nhảy lên và cuống cuồng phủ nhận những từ cuối cùng của Rudel.

“Như mình đã nói! Cậu sai bét rồi, có nghe không hả!? Người mà mình nghĩ tới không phải là bất kì ai trong số năm người họ hết!”

“... Aleist, vậy cậu còn định gạ gẫm thêm nữa sao? Ngay cả những người tốt bụng nhất như Izumi cũng sẽ nổi giận nếu nghe những lời của cậu đấy. Tận hưởng đời học sinh như vậy cũng tốt, nhưng sao cậu không thử tìm hiểu kĩ những giá trị của từng người họ thêm đi? Mà có lẽ một người kì lạ như mình không có quyền gì để giáo huấn cậu.”

“Không, cậu không liên quan gì ở đây hết! Mà khoan, nếu ngẫm lại thì cậu là tình địch của mình đấy!”

“C-cậu.. cậu dám nhắm tới Izumi hả!? Càng ngày càng không thể tha thứ được! Nếu muốn hẹn hò với cô ấy thì ít nhất cũng phải đi mà giải quyết cho êm đẹp mấy mối quan hệ với năm cô bạn gái kia đi! Cậu mà làm gì khiến cô ấy buồn mình sẽ đem cậu làm thức ăn cho rồng!”

Khi Rudel bỗng nhiên nổi đóa lên, trước khi hai người họ kịp nhận ra thì mọi người trong khu đất trống đã giải tán hết. Aleist thì cố giải thích đó chỉ là hiểu lầm với đôi mắt đẫm nước mắt. Nhưng Rudel thì tỉnh queo như thể chưa có chuyện gì xảy ra.

“Um, ý mình là, đó chỉ là đùa chút xíu thôi, nhưng... bộ khiếu hài hước của mình tệ lắm hả?”

“Cậu có thấy tôi cười chút nào không hả?”

Rudel đã hiểu rõ bản tính của Aleist ngay từ đầu. Dù cũng thường hay nói chuyện với nhau nhưng Aleist cũng khá bất ngờ khi Rudel lại đột nhiên cao hứng như vậy.

“Mà dù cho có trong trường hợp nào đi nữa, nếu cậu muốn mường tượng ra tương lai của mình, tốt hơn hết là cậu nên giải quyết chuyện của năm cô, không, sáu cô gái đó trước tiên.”

Khi Rudel vội vã sửa con số thành sáu, Aleist thở một hơi dài thườn thượt. Người thứ sau đó là Millia, nhưng hiện tại, sự việc tại bữa tiệc đã khiến cô ấy có ác cảm rất lớn với cậu. Dù cho rõ rằng cậu mấy là người bị đẩy xuống... Aleist cảm thấy đời thực sự rất vô lí.

Khi học kì mới bắt đầu, những vật phẩm Rudel yêu cầu đã đến. Bộ giáp cậu đã đặt hàng từ một lò rèn phương Đông đã được chuyển phát tới. Với mục đích dành cho chiến đấu là chính, đó là một bộ giáp với rất ít các chi tiết trang trí.

Nó được chuẩn bị để cậu có thể đối mặt với con rồng xác sống, nhưng hiện giờ, Rudel là một bạch kị sĩ. Cậu không thể bị đánh bại ngay lập tức nhưng nếu ai đó hỏi liệu Rudel có thể thắng được hay không, câu trả lời chắn chắn sẽ là không.

Sự cách biệt về sức mạnh của hai bên là một trời một vực. Rudel chưa bao giờ trải nghiệm qua điều đó trước đây nên cậu không thể biết trước được điều gì. Cậu đã cố tìm hiểu qua sách vở rất nhiều nhưng nếu có một người thực sự chiến thắng được một con rồng, bạn có thể gọi anh ta là một anh hùng vĩ đại thực thụ.

Bộ giáp được làm từ những gì còn lại của cái nanh lợn lòi phát ra một ánh sáng mờ nhạt bí hiểm.

Khi cậu đang nhìn vào bộ giáp trong phòng kí túc xá, một giọng nói vang lên. Giọng nói từ con lợn lòi và ác điểu.

‘Bộ giáp khá tốt đó.’

‘Hẳn rồi... nhưng cậu thực sự muốn tự mình đơn độc thách thức con rồng đó sao?’

Bên ngoài cánh cửa, Sakuya đang nghe lén cuộc trò chuyện của Rudel với bộ đôi kia. Trong khi chỉ có thể lẳng lặng lắng nghe trong im lặng, cô cảm thấy có thứ gì đó trong cánh tay trái của cô. Cô nhìn vào tay trái của mình và thấy đó đang run rẩy.

Chương tới: [Dragoon 71: The Young Man and Time]

Ngoài lề xíu, mấy nay dịch cứ flan flan miết làm tôi lên hứng với cũng có chút thèm nên làm cả nuồi bánh flan, rồi giờ còn một cái trong tủ lạnh mà nhìn tới nó là thấy nhợn nhợn cổ họng =_=

⁑__________________________________⁑

-Fina was fluffing them up, mọi người dịch thử với.Dịch thành câu đàng hoàng luôn nhé, chứ nghĩa thì tôi biết sơ sơ rồi.-