►Chương 76. Chàng trai trẻ và Bạch Long.
Trans: \__Tuấn Cpu__/
Chúc mọi người một ngày tốt lành.
⁂_______________________________⁂
Kì nghỉ ở học viện đã kết thúc và học kì hai bắt đầu. Nhưng Rudel vẫn bặt vô âm tính ở học viện. Ngay cả khi họ cố xác nhận với gia tộc Arses, vẫn không có một hồi báo nào. Vương quốc cũng đã gửi người đi điều tra nhưng vẫn không có bất kì kết quả.
Một lời đồn đã lan rộng ra khắp học viện...
‘Rudel đã chết rồi.’
Họ luôn thì thầm điều đó. Thậm chí cả hai dragoon cũng không trở về thế nên tin đồn thậm chí còn lan tới cả cung điện. Cuối cùng thì điều đó cũng không tốt chút nào. Những lời nói như cậu ta đã chạy trốn cứ càng ngày một tăng.
◇
“Thử nói lại xem! Ta sẽ chẻ đôi cái đầu rỗng tuếch của nhà ngươi!”
Khi Eunius đưa ra một lời đe dọa thực sự nghiêm túc, cả căn tin đồng loạt im lặng. Cậu ta sử dụng một tay nắm lấy cổ áo, nâng đối thủ của mình lên và áp sát mặt cậu vào. Đối thủ của cậu ta là Fritz. Gần như bất kì ai cũng sẽ thu mình lại trước Eunius, nhưng trong ánh mắt của Fritz, tất cả những gì cậu ta thấy là một trò hề.
“Về chuyện tên Rudel đã chết? Đó là sự thật, không phải sao? Ah, có khi hắn ta sợ quá nên trốn mất rồi không chừng. Oh, rất có thể hắn sẽ lết về vào buổi tuyển chọn tuần tới đấy.”
Đã giao ước với một con rồng, chuyện Fritz trở thành trưởng đội cận vệ hoàng đã được quyết đinh sẵn. Sau khi tốt nghiệp, cậu ta sẽ làm việc cho cung điện. Chắc chắn rằng mình đã chiến thắng Rudel, sự kiêu ngạo thường ngày của cậu ta thậm chí còn tăng thêm bội phận. Nó vẫn vậy thậm chí ngay cả khi đối mặt với một đại quý tộc.
Chuyện còn tệ hơn với những đàn em của Fritz. Dựa vào thực tế rằng Fritz thực sự mạnh và đệ nhất công chúa có quan hệ tốt với cậu ta, điều đó khiến các quý tộc trẻ không dám hé răng một lời. Những người xung quanh Fritz tập trung quanh cậu ta như thể đó là lẽ tự nhiên, và dù cho Eunius có hét lên, họ cũng không cố ngăn cậu ta lại. Ở phía đối diện, những đàn em của Eunius bước đến để can ngăn cậu ta.
“Eunius-sama, tên này không nên động vào đâu.”
“Ngài hãy bình tĩnh lại, được chứ?”
Tất cả những đàn em kéo cậu ta khỏi Fritz, Eunius chắc lưỡi. Trước khi quay đi khỏi Fritz, cậu đưa ra một lời cảnh báo.
“Cái tên đó, ngươi biết đấy. Cậu ta sẽ không bao giời từ bỏ, và cũng không bao giờ chạy trốn.”
Nhìn theo bóng lưng của Eunius đang rời đi, Fritz nở một nụ cười tăm tối. Bởi Aileen, tâm trạng của cậu ta hiện như ở trên chín tầng mây. Được công nhận bởi một con rồng, cậu ta có suy nghĩ là mình đã chiến thắng Rudel và hiểu lầm rằng bản thân có đủ khả năng để có được điều đó.
Rồng xám dễ bảo hơn nhiều so với các láng giềng hoang dã của chúng, chỉ cần có đủ những kĩ năng nhất định là bạn có thể lập giao ước. Nhưng Fritz không hề biết điều đó.
Trong căn tin, Izumi, người đã nhìn mớ lộn xộn kia từ đằng xa hướng mắt ra phía ngoài của sổ. Cô cầu nguyện cậu ấy sẽ trở về, có thể là trên một con rồng hay thứ gì đó, và hành động như thể chưa có chuyện gì xảy ra. Nhưng trong tim cô cảm thấy một sự bức rức khó chịu.
“Hãy trở về sớm, Rudel, Sakuya...”
Những lời của Izumi cứ lướt qua khung cửa sổ rồi trôi theo gió, không một ai trả lời.
◇
Ngày tuyển chọn đã tới, nhưng Rudel vẫn bặt vô âm tính.
Izumi trở nên lo lắng nên đã quyết định tham gia vào sự kiên để đợi Rudel. Cậu ta bắt buộc phải tham gia sự kiện này. Nói ngược lại, sẽ là vấn đề lớn nếu cậu ta không có mặt ở đây.
Izumi nhìn qua vô số các kị sĩ đang lấp đầy cả hồi trường. Họ có cùng một lí do, đến đây để tham gia buổi tuyển chọn, nhưng Eunius và Luecke không có bất kì hứng thú nào tới vị trí cận vệ hoàng gia đó cả.
Chỉ mình Aleist là khá quan tâm tới nó. Cậu cũng lo lắng cho Rudel nhưng với những người xung quanh, trông như cậu ta muốn trở thành một trưởng đội cận vệ vậy. Lí do thực sự khiến cậu ta ở đây là vì trưởng đội cận vệ hoàng gia là chức vị chính thức của nhân vật chính. Vì Aleist đã bị lệch lạc quá mức với cốt truyện nên cậu ta chỉ tò mò về việc ai sẽ là người được chọn.
Đội cận vệ hoàng gia có một vai trò rất lớn trong arc chiến tranh. Aleist muốn biết ai sẽ là người gánh vác trọng trách to lớn đó.
Có rất nhiều gương mặt quen thuộc trong hội trường nhưng số lượng không thể so sánh được với vô vàn các kị sĩ khác. Có một vài thượng kị sĩ tham gia trong khi các dragoon đảm nhiệm việc bảo vệ. Những thượng kị sĩ đang bảo vệ cho gia đình hoàng gia phía trên nhìn xuống những người đồng nghiệp của họ với một biểu cảm mâu thuẫn. Các dragoon cũng là những kị sĩ nhưng vì đã được chọn bởi một con rồng trước đó nên không có nguyên nhân gì phải tham gia.
Chỉ cần được chọn bởi một con rồng là họ có thể trở thành đội trưởng của một đơn vị có chức quyền ngang với các dragoon và thượng kị sĩ. Cả hội trường được bao trùm trong sự phấn khích đặc biệt. Nhưng Izumi và những người khác trông không có vẻ gì là như vậy cả, chỉ đơn giản lo lắng nhìn ngó khắp xung quanh.
‘Chú ý, buổi tuyển chọn trưởng đội cận vệ hoàng gia sẽ được tiến hành! Hỡi những kị sĩ đủ sự tự tin có thể đảm nhận chức vị này, vui lòng tiến lại gần con rồng trên sân khấu!’
Được quan sát bởi gia đình hoàng gia, con rồng xám được dẫn dắt bởi các dragoon đáp xuống sân khấu. Các kị sĩ xếp thành hàng và thể hiện sự tôn trọng của mình với nhà vua trước khi từng người từng người một đi về phía con rồng. Dù có là rồng xám đi nữa thì suy cho cùng nó vẫn là một con rồng. Nó có khí chất của riêng mình và có một số kị sĩ trở nên sợ hãi chỉ với việc tiến gần lại nó,
Nhưng con rồng đã quen với con người không thể hiện bất kì sự hứng thú nào, nó chỉ đơn giản là đứng đó và quan sát.
Có rất nhiều kị sĩ tham gia nên vẫn còn một lúc lâu nữa mới kết thúc. Izumi kết luận vậy trong khi chờ đợi Rudel.
(Có lẽ sẽ việc này sẽ tốn khá nhiều thời gian, nhưng nếu Rudel không trở lại sớm thì... gia đình hoàng gia đang quan sát buổi tuyển chọn và dù cho cậu ấy có đến vào lúc này đi nữa, có lẽ cũng đã muộn mất rồi. Dù là trước kia cậu ấy chưa từng trễ học bao giờ vậy mà.)
Khi số lượng kị sĩ trong hội trường giảm dần, những người xung quanh ngày càng nóng lòng chờ đợi trong khi Izumi trở nên bồn chồn không yên. Nhưng có một ai đó cô nhìn khá quen bước lên sân khấu, con rồng thể hiện sự hứng thú của mình.
Izumi nghĩ rằng buổi tuyển chọn này, chính bản thân nó, một sự kiện che mắt nhằm khiến người ta công nhận địa vị của Rudel, thế nên điều đang xảy ra khiến cô ngạc nhiên. Con rồng rút sát lại gần Fritz như thể công nhận cậu ta là khế ước sư của nó.
“Izumi, cậu có thấy Rudel chưa?”
Trong khi đám đông kị sĩ rơi vào suy sụp, Luecke bước lại bên cạnh Izumi. Cậu đã tìm kiếm khắp xung quanh nhưng không thấy Rudel.
“... Vẫn chưa. Nhưng chuyện này là sao? Không phải đáng lẽ ra Rudel mới là người được chọn sao?”
“Mình cũng không rõ. Đó là chuyện đã được quyết định từ ban đầu, nhưng nghĩ tới chuyện mọi thứ đã ngã ngũ trước cả khi Rudel có mặt thì... quan trọng hơn, Izumi, nhìn vào chỗ của đức vua kìa. Không phải có thứ gì đó trông không được tự nhiên lắm sao?”
Nghe vậy, Izumi cũng nhìn về phía chỗ ngồi của gia đình hoàng gia. Hiệu trưởng, người có vẻ như phải chịu trách nhiệm tiến lại gần phía nhà vua. Họ đang ồn ào về chuyện gì đó, nhưng tất cả những ánh mắt đang tập trung vào nơi Fritz. Cô thấy những thượng kị sĩ đang cuống cuồng kéo màn che lại để tránh ánh mắt của mọi người.
Từ cách cư xử của nhà vua, cô có thể đoán rằng đây là một chuyện ngoài dự tính. Nữ hoàng cũng đang nghe lời giải thích từ các thượng kị sĩ. Nhưng trước khi màn che được đóng lại, Aileen và Fina yên lặng quan sát sự kiện, mặc cho các kị sĩ xung quanh Fina đang trong trạng thái cực kì giận dữ.
“Công chúa Aileen không hề thích Rudel. Và người được con rồng chọn lại là Fritz... cậu nghĩ đây là sự trùng hợp chăng?”
Từ những suy nghĩ của Luecke. Izumi không nghĩ rằng họ sẽ đi xa tới mức đó. Cô muốn trả lời như thế, nhưng nghĩ lại những chuyện Rudel đã làm cho tới tận lúc này, có nhiều phần cô không thể phủ định được.
“Đó là một màn dàn dựng? Trong trường hợp đó, ngay lúc này, Rudel có thể...”
Một điềm báo không may hiện lên trong tâm trí Izumi, mặt cô trở nên tái nhợt. Tim cô như thắt lại và cô nghĩ tới tình huống tệ hại nhất có thể xảy ra.
“Mình không nghĩ rằng họ có thể làm hại Rudel một cách dễ dàng được đâu, dù sao cậu ấy cũng được công nhận như một bạch kị sĩ mà. Nếu đem sức mạnh của cậu ấy ra mà nói, họ ít nhất cũng phải chuẩn bị một vài kị sĩ có kĩ năng cao thì mới có thể bắt giữ và hạ gục cậu ta. Nhưng dù cậu có nhìn nhận thế nào đi nữa thì đó cũng sẽ là một trận chiến cực kì khốc liệt. Giết cậu ấy sẽ không mang lại bất kì lợi ích nào cho đất nước cả. Người bình thường sẽ không làm vậy, nhưng Rudel lại nhận được sự cho phép vào nơi sinh sống của loài rồng.”
Trong khi Luecke và Izumi đang chìm vào những suy nghĩ, hội trường nhanh chóng chuyển sang sự kiện tiếp theo. Fritz được chính thức bổ nhiệm chức trưởng đội cận vệ hoàng gia.
“Rudel..”
Izumi lẩm bẩm trong lo lắng nhưng cô tin tưởng rằng Rudel sẽ quay trở về.
◇
Nơi gia đình hoàng gia đang tập trung lại với nhau, Fina nhìn xung quanh trong sự điềm tĩnh. Cô biết đó là một sự lựa chọn sắp đặt trước, và chắc chắc kẻ chủ mưu chính là Aileen. Gọi cho Sophina, cô xác nhận tình hình hiện tại.
“ Sophian (Ôi trời, vậy ra chị ta đã hành động rồi. Mà mình cũng không nghĩ chị ta sẽ đi xa tới mức này. Có vẻ mình sắp có chuyện để làm rồi. Bỏ chuyện đó qua bên, chúng ta cứ vậy mà tiến hành sao?)
“Vâng, thưa công chúa.”
Nhìn chằm chằm vào cha mình, Albach, cô ra hiệu cho Sophina tiến lại gần. Cũng như Fina, nữ hoàng cũng đang tìm kiếm sự xác nhận. Nhưng chỉ xung quanh nơi của Aileen trông có vẻ khá bình thản. Rất nhiều cận vệ của Aileen đang hướng đến chỗ của nhà vua cùng hiệu trưởng, họ đang cố thuyết phục nhà vua chấp nhận Fritz như một đội trưởng và cách mà mọi chuyện đã xảy ra.
“Vậy còn sư... Rudel-sama thì sao? (Quan trọng hơn đó là sư phụ. Mình chả quan tâm tới mấy cái thứ đội trưởng gì đó và khi chuyện đã tới nước này thì mình chỉ cần thay đổi kế hoạch là đâu lại vào đó hết! Mình sẽ cho hắn ta nếm đủ sau, nhưng trước tiên... Người nơi nào vậy hả, sưưưưưư phụụụụụụụ!!)”
“Chuyện đó vẫn chưa được xác nhận. Có vẻ như cậu ấy chưa đến hội trường”
“Là vậy sao... (Chuyện này tệ rồi đây... nếu sư phụ không ở đây thì sẽ giáng cho kế hoạch của mình bị một cú trì hoãn lớn đây. Mình có thể sử dụng cận vệ hoàng gia nên chuyện đó không phải là vấn đề, nhưng nếu sư phụ không có ở đây, giấc mơ về một Vương quốc Courtois đầy lông tơ của mình sẽ... khôôôôôôông!!)”
“Vị trí của hai dragoon được cử đi cũng không rõ. Thực sự việc để họ tự hành động là lựa chọn tốt nhất hay sao?”
“Hiển nhiên. Cô đang nói đang nói chuyện không đâu nào vậy? Hẳn là cô đã đọc bản báo cáo họ nộp rồi phải không? Ta đã đoán được phần nào những chuyện đang xảy ra, hãy nhìn vào mấy tên thượng kị sĩ đang cố gắng thuyết phục phụ vương ta kìa, và cả chỗ hiệu trưởng nữa. (Dù cho khá ngây thơ, nhưng mình thực sự bất ngờ khi kế hoạch của chị ta lại thực sự thành công đấy... Mình đã đúng khi tự lựa chọn vệ sĩ cho anh ấy.)
Cô nhớ lại bản báo cáo không bình thường đó. Dù cho nó có yêu cầu việc điều tra, bản báo báo cáo đó lại khá mơ hồ và không đáng tin cậy. Cô có cảm tưởng rằng họ chưa bao giờ lên kế hoạch tìm kiếm ngay từ đầu.
Fina đã đọc bản báo cáo đó vào lúc đầu học kì một. Từ đó, cô đã cho các cấp dưới của Sophina hành động.
Fina nhìn chằm chằm vào những người đang bối rối quanh cô ấy. Chính là khoảnh khắc đó. Khi người của Sophina chạy vào. Trán anh ta đẫm mồ hôi trong khi hét lên một yêu cầu khẩn cấp. Anh ta cầu xin gia đình hoàng gia sơ tán khỏi vị trí ngay lập tức.
◇
Chỉ ngay sau khi những người lãnh đạo rơi vào sự bối rối. Cả hội trường cũng ngập chìm trong sự hoảng loạn.
“Lùi lại! Nhanh chân lên, chạy đi!! Nếu còn ở đây thì sẽ bị đè nát đấy!”
“Ta nói là xéo khỏi cái chỗ này ngay!!”
Những người vừa mới hạ cánh xuống chính là Lilim và Cattleya. Khi hai con rồng vừa đáp xuống, họ sơ tán những kị sĩ và những người liên quan vẫn còn sót lại trong hội trường. Hai con rồng của Cattleya và Lilim dùng thân mình đứng chắn cho gia đình hoàng gia.
Izumi vội lao đến chỗ hai người họ và hỏi về Rudel. Cô đã nghe rằng họ được chỉ định làm cận vệ cho Rudel và chắc chắn rằng họ sẽ biết chuyện gì đó.
“Xin thứ lỗi! Rudel... Rudel và Sakuya vẫn an toàn chứ!?”
Izumi không bỏ qua khoảnh khắc sự lúng túng xuất hiện trên gương mặt họ. Nhưng rồi cả hai nhanh chóng nhìn lên bầu trời và gào lên.
“Ah, ôi không.”
“Mọi người, nằm xuống!”
Mọi người đồng loạt làm theo lời họ. Tại nơi đó, họ có thể xác nhận một con rồng lớn với những đồng loại nhỏ hơn xung quanh. Nhưng đó là một cảnh tượng chỉ có thể khiến người ta nghi ngờ. Những con rồng nhỏ hơn, dù là nhìn từ đằng xa đi chăng nữa, chẳng có vẻ gì là chúng là những con còn trẻ cả.
Nhưng trên hết, con rồng lớn lúc nãy thực sự to lớn một cách bất thường. Mà chuyện đó thì cũng ổn thôi, nhưng nó cứ bay chao qua đảo lại. Nhìn cứ như thể đây là lần đầu nó bay vậy.
Buổi tuyển chọn được tổ chức ngoài trời. Với lượng người tham gia đó thì không thể nào tổ chức trong cung điện được, thế nên sự kiện diễn ra tại một đồng bằng. Nếu nó muốn hạ cánh thì hạ chỗ nào cũng ổn thôi. Mọi người xung quanh nghĩ vậy. Nhưng con rồng chập chững biết bay kia hướng thẳng vào hội trường như thể muốn rút người vào đó vậy.
Các kị sĩ và nhân viên rơi vào hỗn loạn lần nữa. Izumi có linh cảm Rudel đang cưỡi trên con rồng đó.
Con rồng đang tiến gần lại họ lớn hơn bất cứ con rồng bình thường nào mà họ từng thấy. Tổng thể của nó thì khá thon gọn, nhưng đôi chân trước quá khổ và bốn chiếc cánh khổng lồ là những đặc điểm của nó, hoặc có thể gọi đó là những đặc trưng chỉ riêng nó mới có. Đó là một con rồng trắng tinh với vẻ ngoài tráng lệ.
Giữa trán nó có một viên đá quý màu xanh lam phát ra ánh sáng mờ nhạt. Và có một người đứng trên đầu nó. Nhận ra hiện diện trong bộ giáp kia, Izumi gọi thật lớn và vẫy cánh tay của mình. Không biết tại sao, nhìn con rồng đó khiến cô nhớ về Sakuya.
“Rudel, ở đây!”
Thấy Izumi đang vẫy tay, con rồng bắt đầu lao thẳng xuống chỗ cô ấy. Cái cách nó bay trông không ổn chút nào, phần mũi trông sắt nét và thanh lịch của nó lao thẳng xuống. Phải, nó đang rơi.
“Đồ nguuuuu!!”
“Sao lại đi gọi nó làm cái gì vậy chứ!!?”
“E-eeeh?”
Izumi không hiểu tại sao Cattleya và Lilim lại vội vã chạy lại chỗ cô ấy. Cuối cùng thì Rudel cũng đã ở đây thế nên cô nghĩ tốt nhất là nên gọi cậu ấy đến gần. Nhưng hai người họ biết rõ mức độ nghiêm trọng của tình huống như thế nào. Cattleya hô hào bảo mọi người rời khỏi khu vực ngay lập tức trong khi Lilim cho cô một lời giải thích đơn giản.
“Đứa trẻ đó hiện giờ vẫn cực kì tệ trong khoảng bay lượn!”
Cái vấn đề đó Izumi chưa bao giờ nghĩ tới và cô thử nhìn lên bầu trời một lần nữa. Con bạch long đang rơi thẳng xuống chỗ cô. Cùng lúc đó, đoàn rồng hoang dã bắt đầu sử dụng cơ thể để bảo vệ xung quanh khỏi quả thiên thạch màu trắng kia.
◇
“V-vậy là chúng ta kịp giờ rồi!”
‘Vâng, em đã cố gắng lắm đó... khen ngợi em đi.’
Nhiều con rồng tiến đến để dào bới vào giúp đỡ ‘Sakuya’, người vừa đâm sầm xuống mặt đất. Rudel nhìn khắp xung quanh và tìm kiếm Izumi. Con rồng phân loài đã trở thành rồng của Rudel, ‘Sakuya’, đã lao xuống ngay lập tức khi thấy bóng dáng của cô.
Vẫn chỉ có thể sử dụng những câu từ đơn giản, Sakuya không còn lại chút kí ức hay kiến thức nào. Theo lẽ tự nhiên, cô không thể nào nhớ tới Izumi. Nhưng ngay khi thấy Izumi, cô liền lao xuống đó trong sự hạnh phúc mà chẳng quan tâm tới những cố gắng ngăn cản của Rudel... và như một biện pháp cuối cùng, Rudel nhờ những con rồng xung quanh giúp đỡ.
“Um, em đã làm rất tốt. Nhưng mọi người cũng vậy, thế nên em cũng nên cảm ơn họ nữa.”
‘Okay, cảm ơn~~.’
Sakuya gầm gừ cảm ơn với những con rồng hoang giã xung quanh. Rudel nhảy xuống khỏi Sakuya và tìm kiếm Izumi. Đang ngồi bệt dưới đất, Izumi vẫn đang tìm kiếm Sakuya.
“Izumi!”
Khi Rudel gọi, Izumi đứng dậy và tiến sát lại cậu. Nhưng có lẽ do đang trong cơn bối rối, cô trở nên đa cảm và ném vào cậu hết từ này đến từ khác vào cậu.
“Cậu trễ đó có biết không hả, Rudel! Và sao mọi chuyện lại thành ra thế này hả? Cậu không thể hạ cánh một cách an toàn hơn sao? Bộ đó là lỗi của mình hả? Là lỗi tại mình vì đã gọi cậu hay sao chứ!?”
“... Đừng lo mà. Tất cả là lỗi của mình. Và quanh đây có ai cần giúp đỡ không?”
Cậu quan sát xung quanh nhưng thứ duy nhất cậu thấy là những kị sĩ đang nhìn lên Sakuya, và những kị sĩ đang khép nép rút sau những con rồng hoang dã. Izumi cũng đảo mắt ra xung quanh, nhưng mọi thứ đã biến đâu mất tiêu hết, cô cũng không nhớ những nhân viên giờ đã chạy đi nơi nào. Thay vào đó, Luecke và Eunius vội vã chạy đến.
Đằng sau họ, Aleist đang bước theo sau và tìm kiếm Sakuya. Eunius bước tới chỗ Rudel và làm bù xù đầu tóc cậu lên. Dù đang mắng nhưng miệng của cậu ta thì mỉm cười.
“Lo lắng cho bọn này tới vậy cơ à! Lần này cậu lại làm cái gì thế hả, Rudel!?”
Luecke nặn ra một gương mặt mệt mỏi, nhưng nhìn lên Sakuya, cậu chúc mừng Rudel vì đã hoàn thành được giấc mơ của mình.
“Giấc mơ của cậu đã thành hiện thực rồi Rudel. Với thứ này, cậu cuối cùng đã có một con rồng rồi.”
Nhìn hai người họ, Rudel mỉm cười, nhưng Izumi lại không thể hoàn toàn vui mừng cho cậu được. Cô có cảm giác cậu ấy đang giấu diếm điều gì đó. Aleist cũng tiến lại gần, đứng một cách rụt rè trước Rudel.
“C-chúc mừng cậu.”
Rudel trả lời với một nụ cười. Trong mắt của Izumi, cậu đang mỉm cười nhưng trong đó lại có phần chất chứa đựng sự đau khổ.
“Um, cảm ơn cậu, cảm ơn tất cả mọi người.”
◇
Khi vụ lộn xộn đã lắng xuống, gia đình hoàng gia và những người liên quan nhìn con rồng của Rudel. Một cơ thể đồ sộ và tráng lệ khiến những con rồng hoang dã khác trông cứ như lũ rồng con.
Nhà vua nhìn Rudel với một nụ cười, giữ chặt đôi môi của mình, ông đưa đôi bàn tay của mình vào nhau và tạo nên tiếng vỗ tay. Theo sau nhà vua, Fina cũng gửi cho Rudel một tràng pháo tay. Cô nhìn vào Sophina, và ra dấu rằng cô cũng nên vỗ tay theo.
Hết người này tới người khác, số người vỗ tay càng lúc càng tăng lên. Cả hội trường cũng vậy, rất nhiều người cũng hòa theo tiếng vỗ tay chúc mừng cho Rudel.
Aileen nhìn hội trường bằng ánh mắt ghê tởm. Những kị sĩ xung quanh cô không hề vỗ tay.
Trước con rồng của mình, Fritz quỵ gối và nhìn họ từ đằng xa. Hình tượng của Rudel hiện tại, nó là hình tượng kị sĩ cậu hằng mơ ước thời thơ ấu, và con rồng của cậu ta cũng tuyệt đẹp. Được quan sát bởi những con rồng hoang dã và được vô số những kị sĩ xung quanh gửi cho những chàng pháo tay chúc mừng.
Tất cả những lời ca tụng đáng lẽ ra cậu mới là người được nhận, cậu có cảm giác như chúng vừa bị cướp hết bởi Rudel.
⁑__________________________________⁑
Okay, i’m back. Thi cử đã xong và kết quả không thể nào mà nói ổn cho được. Môn phụ thì không vấn đề nhưng môn chính phần lí thuyết thì coi như tèo. Có mỗi ba câu, câu ba 3 điểm thì coi như “tôi đã cố gắng hết sức, nhưng... coi như tèo rồi”. Câu một 3 điểm thì lập trình có hai điều kiện mà viết thiếu hết bà một điều kiện coi như chương trình sai:(, cuối cùng còn mỗi câu hai mà không biết có vấn đề gì không. Sao mà bi thảm như thế này, cầu trời được 5 điểm thôi là mừng hết lớn.