Dragoon

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3535

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1323

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 319

Part 1 - Chương 81. Chàng trai và trước đêm hội.

►Chương 81. Chàng trai và trước đêm hội.

Trans: \__Tuấn Cpu__/

Chúc mọi người một ngày tốt lành.

⁂_______________________________⁂

Trong khoảng thời guan Rudel đang tập luyện tại nơi sinh sống của loài rồng, Aleist cũng đang tập luyện để làm chủ sức mạnh của mình.

“Aleist-sama ngầu quá đi!!”

... Nhưng bởi sự nổi tiếng của Aleist, những học sinh nữ thường xuyên tập trung lại xung quanh cậu ta. Mỗi lần vung kiếm hay sử dụng bất cứ ma thuật nào, những tiếng cổ vũ chói tai sẽ ùn ùn đổ về cậu. Nhưng với người đang được nhắc tới kia, khi nhận được những tiếng cổ vũ đó, cậu ta có cảm giác như bản thân đang rơi vào hố sâu suy sụp.

(Chuyện này sai quá sai rồi. Đây không phải là thứ mình hằng mong ước.)

Cái viễn cảnh mà trước kia cậu luôn ao ước giờ đây đã thành chuyện như cơm bữa. Nhưng Aleist vừa mới thổ lộ tình yêu của mình với Millia. Thật lòng mà nói, cậu sẽ rất hạnh phúc nếu chỉ có Millia ở đây. Trong khi cậu không muốn bị ghét bỏ bởi mọi người xung quanh, cậu cũng chẳng muốn được yêu thích quá mực như thế này.

Trước giải đấu cá nhân lần cuối cùng tại học viện này, cậu cần phải luyện tập và tăng khả năng điều khiển sức mạnh được bao nhiêu tốt bấy nhiêu. Đây sẽ là lần cuối cùng Aleist có thể chiến đấu với Rudel.

(Mà, không ai biết trước được tương lai như thế nào. Nếu có thể, mình mong đây sẽ là lần cuối cùng... mình thực lòng muốn tránh phải rơi vào bất kì trận đấu sinh tử nào trong tương lai.)

Tương lai mà cậu nói là thứ sẽ đến sau cuộc chiến tranh với đế quốc. Trong khi cậu có kiến thức từ trò chơi, Aleist lại không biết đâu sẽ là tương lai của Vương quốc Courtois. Không, theo cái cách mà mọi chuyện đang diễn ra, cậu còn không thể nói trước được chuyện gì sẽ xảy tới nữa là.

Cậu đã trở thành hắc kị sĩ và một nhân vật phụ, Rudel lại là bạch kị sĩ.

(Cậu ta tự tuyên bố mình là Bạch Long Kị Sĩ hay gì đó, nên sau cùng cậu ta vẫn là nhắm đến dragoon nhỉ? Trong tường hợp đó, chuyện gì sẽ xảy trong cuộc chiến tranh đây? Mình nghĩ trùm cuối cũng sẽ dễ dàng bị thổi bay nếu là với Rudel và Sakuya hiện tại, nhưng...)

Tưởng tượng cảnh Rudel cưỡi Sakuya, Aleist nhớ lại cú rơi hoành tráng lệ của cổ. Ấn tượng họ để lại hồi buổi lễ tuyển chọn quá mạnh mẽ đi và cậu có thể mường tượng một cách sinh động cảnh họ đánh bom thẳng xuống đầu trùm cuối.

(Yep, bắt đầu cảm thấy sai sai nữa rồi.)

Vào khoảng giữa trưa, Aleist ghé qua căn tin với mấy người bạn.

Với bài luyện tập mỗi sáng và mấy tiết học liên tiếp, cậu đang cảm thấy cực kì đói bụng. Khi bước vào căn tin, cậu tìm thấy nhiều học sinh nam khác cũng đang đói cồn cào như cậu và những học viên nữ đang điền đạm trò chuyện với bạn bè trong khi ghế ngồi thì chẳng còn chỗ nào.

Đang xếp hàng lấy đồ ăn, bạn Aleist nhìn xung quanh để tìm kiếm một chỗ trống. Nhưng từ những gì cậu ta có thể thấy, tất cả đều đã kín chỗ nên cậu phát ra một lời phàn nàn.

“Chúng ta trễ quá trời. Phải chi sớm hơn một chút thôi cũng đỡ biết mấy.”

Aleist cũng đang nhìn quanh và hoàn toàn đồng ý với tâm tư của cậu bạn. Tiết cậu phải học ở phòng xa nhất so với căn tin. Và cả đám vừa đi vừa tám nhảm nên kết quả là họ trễ hơn một chút so với thường ngày. Tình huống này chỉ xảy ra thêm một thời gian ngắn nữa thôi nên Aleist và bạn bè tiếp tục tìm kiếm bất kì chỗ ngồi nào có thể ngồi được.

Thế rồi, một người bạn chỉ ra chỗ ngồi độc quyền chỉ dành riêng cho Aleist.

“Ah, Aleist, có một chỗ trống đằng kia kìa.”

“Eh?... Ah, không, hôm nay mình muốn ngồi với mấy cậu.”

Theo hướng mấy cậu bạn chỉ, cậu tìm thấy năm nữ sinh được mọi người công nhận là bạn gái của cậu đang ngồi ăn tại cùng một bàn. Quanh quẩn tất cả các bàn gần đó, chỉ còn mỗi một chỗ ngồi còn sót lại.

Đó là một bàn toàn những mĩ nhân nhưng chẳng ai dám thử ngồi vô cả. Từ ban đầu, cái bàn đó đã phát ra một bầu không khí khiến người ta không dám tiến lại gần rồi, nhưng cũng rõ ràng là chỗ ngồi kia được chừa ra cho một kẻ nào đó.

Khi Aleist đảo mắt ra chỗ khác, cậu có thể cảm nhận thấy sống lưng mình tê rần. 'Bữa trưa harem' cậu từng tưởng tượng trong mỗi giấc mơ, luôn mơ ước được trải nghiệm dù chỉ một lần trong đời cũng mãn nguyện thì giờ đây chỉ sau khi được chinh qua có mỗi lần duy nhất, cậu lại chẳng muốn nếm thử cái mùi vị đó lần nào nữa. Hơn cả việc không thể tả nổi cái vị gì đang ở trong miệng cậu, trong khi rõ ràng là họ đang cười nhưng lại có thứ gì đó rất kì lạ đang bay qua bay lại trong không khí...

Chỉ nhớ lại thôi đã khiến cậu sởn hết tóc gáy.

“... Không, Aleist, nếu cậu mà không đi thì điều tồi tệ sẽ xảy đến đấy.”

“Đúng rồi đó! Bọn này đã đi với cậu một vài lần nên mấy gái đó nhớ mặt rồi. Vì sự bình yên của bọn này, hi sinh bữa trưa của cậu đi.”

“Bỏ tôi ra! Tôi chỉ muốn ở bên Millia thôi!”

Aleist cố chống cự nhưng họ lắc đầu. Không phải là họ ghen tị gì với một người đàn ông đang xây dựng harem như cậu cả, họ đang gửi cho cậu một ánh mắt đầy thương hại.

“Từ bỏ đi. Cậu cũng có một phần lỗi trong đó.”

“Nhờ cậu, bọn này đã rút ra được một bài học. Harem chỉ thực sự đẹp khi nó vẫn còn là giấc mơ.”

“Thật đáng ngạc nhiên là họ lại cho phép cậu yêu tới năm người đó. Tôi nghĩ có lẽ họ đều tự cho rằng mình mới là số một.”

Aleist ôm đầu. Cậu chỉ muốn đấm cho cái tên luôn mơ tưởng tới harem trong quá khứ kia, cậu giờ đã nhận ra cái tình huống đó nó tồi tệ căng thẳng tới mức độ nào. Lời tỏ tình với Millia cũng chẳng suôn sẻ là bao. Giờ chỉ cần nhìn vào mắt nhau thôi, mặt cả hai sẽ đỏ chót lên và bí bách ngôn từ. Không còn bao nhiêu thời gian nữa là họ sẽ tốt nghiệp khỏi học viện.

Ngược lại, nói chuyện với năm cô gái kia, những người tạo nên harem của cậu lại trôi chảy hơn cậu hằng tưởng tượng.

Đầu tiên là Yunia Luneice và cô là con gái của gia tộc Marquis. Cha mẹ Aleist cũng rất ra sức thúc đẩy việc đính hôn giữa hai nhà. Gia tộc Marquis đánh giá Aleist rất cao bởi cậu là hắc kị sĩ. Danh hiệu hắc kị sĩ gắn bó chặt chẽ tới sự hình thành của vương quốc, nếu con gái họ có thể đến với cậu ta... thành thật mà nói, họ cũng sẽ cảm thấy ổn nếu cô được làm vợ lẻ.

Sau cùng, Aleist thể nào cũng sẽ trở thành trụ cột đất nước và họ sẽ không từ bỏ dù chỉ một chút cơ hội gia tăng quyền lực họ có được.

Tiếp theo là Seli và cô cũng được thúc giục rất dữ dội bởi gia tộc. Vì là một nhà cựu quý tộc quân đội, khi biết được có một tồn tại có thể gọi là kị sĩ mạnh mẽ nhất, họ vui vẻ bàn tính chuyện hôn nhân với gia đình cậu.

Gầy dựng lại danh tiếng của gia tộc có lẽ là tất cả những gì họ mong muốn, nhưng cha mẹ Aleist vẫn vui vẻ đồng ý.

Juju nói cô ấy không thấy có vấn đề gì nếu trưởng gia tộc –Aleist- cho cô làm vợ lẻ. Ngoài thực tế là bức thư của cô tiết lộ rằng cô có một chút không hài lòng vì đối tượng không phải là Rudel, ngoài ra không có một chút đe dọa nào từ cô cả. Không, có lẽ cái phần không đe dọa gì hết mới là phần đáng sợ nhất...

Lux và cô gái tóc xanh-Ciel là thường dân, và người nhà của họ đã vui mừng hơn cậu tưởng tượng rất nhiều. Cha mẹ của Aleist đã trách móc cậu vì tìm kiếm quá ư là nhiều vợ lẻ đi, nhưng dù sao họ cũng không có hành động phản đối cụ thể nào.

Họ chỉ đơn giản là mỉm cười và nhắc nhở cậu họ mong muốn một người vợ chính thức sẽ sớm xuất hiện từ những người vợ lẻ kia.

“Chuyện này đúng là lạ hết sức mà! Cái gì mà ‘anh hùng không qua ải mĩ nhân’ chứ! Trong khi mình nghĩ cha mẹ mình đang trên bờ vực của sự chịu đựng về vụ phe phái của mấy cô kia, họ lại còn vui vẻ nói về chuyện làm thế nào để một trong các công chúa cưới mình nữa!!)

“Cậu là thứ tồi tệ nhất trên trần đời này.”

Thấy Aleist ôm đầu, những học sinh nam gần đó liếc cậu đăm đăm với trái tim chất chứa đầy sự ghen tị. Khi nhận phải mấy ánh mắt hình viên đạn đó, Aleist bị những người bạn học cảnh báo.

“Yep, bọn này hiểu cậu nên có thể tha thứ được, nhưng những người xung quanh lại không thấu hiểu được tới vậy đâu... giờ thì chuẩn bị tinh thần rồi đi tới cái bàn đó đi.”

“Cậu thực sự nên cẩn thận khi đi ra ngoài vào ban đêm đấy. Có lẽ vài tên đang nhắm đến mạng sống của cậu không chừng.”

“Nếu có chuyện gì xảy ra, hãy thả lỏng người và đón nhận nó.”

“Vậy thì cứu mình đi. Ngay bây giờ luôn.”

Trước lời thỉnh cầu của Aleist, những người bạn của cậu đồng loạt nhìn về phía cái bàn có năm cô gái đang ngồi đợi đằng kia trước khi trả lời cậu với một nụ cười tươi rói. Trên cái bàn đang đón chờ Aleist, họ cũng đang cười nốt, nhưng điều đó thực sự khá đáng sợ.

“Không đời nào.”

“Cáo lỗi.”

“Chúc ra đi thanh thản.”

Cùng lúc đó Izumi cũng đang ở căn tin quan sát Aleist từ đằng xa, thì Luecke và Eunius ngồi cùng bàn lên tiếng.

Họ đã ăn xong phần ăn của mình và giờ đang nhấm nháp một ít đồ uống trong khi trò chuyện. Chủ đề là về tương lai và hầu hết tập trung vào giải đấu cá nhân sắp tới. Eunius đang khá lo lắng về việc Rudel có tham gia giải đấu hay không và Luecke thì không tham gia, cậu ta bảo đang rất bận rộn với việc chuẩn bị. Nhưng khi Izumi nhìn về phía Aleist, cuộc trò chuyện theo lẽ tự nhiên chuyển sang chủ đề Aleist.

“Cậu ta lại làm vậy nữa à? Cậu ta không bao giờ biết rút ra bài học cả. Người ta thường đâu có hẹn hò với tất cả bạn giá tại nơi công cộng chứ. Mấy chuyện mèo mỡ gà đồng này đáng lẽ ra phải làm sao cho bí mật một chút mấy phải đúng không.”

Trước vẻ mặt chán nản của Eunius, Luecke thậm chí còn chán nản hơn.

“Mấy chuyện ngoại tình đó ngay từ đầu đã là không nên rồi. Nhưng mình khá ấn tượng khi cậu ta có thể bằng một cách nào đó sắp xếp cho năm người họ quây quanh cùng một lúc như vậy đấy.”

“...Nè, Izumi, liệu Rudel có đi ăn vụn không? Hoặc là gần như thế ấy? Nó còn phụ thuộc vào cách nhìn của cậu nữa.”

Nghĩ về chuyện gì đó, Eunius thử hỏi Izumi về Rudel. Dù Rudel có chút vấn đề về việc ứng xử thường ngày nhưng cậu ta lại ngiêm túc đến kì lạ ở một vài nơi nhất định. Nhưng họ lại đang nhắc đến Rudel. Không có chuyện gì chắc chắn rằng cậu ta không hớp hồn một cô gái nhà lành nào đó trong khi họ không để mắt đến.

Thực ra mà nói, Rudel sở hữu một kĩ năng ‘anti phái nữ’ trong tay.

Izumi lắc đầu và nói với Eunius cô không có câu trả lời cậu đang tìm kiếm.

“Kể từ lúc cậu ấy từ chối lời thổ lộ của công chúa, mọi người không ai dám tỏ t... không, Ness-san đã từng tình nguyện làm nô lệ cho cậu ấy.”

“... Đúng là đáng sợ.”

Trước những lời lẩm bẩm của Eunius, Luecke phải mất một lúc suy nghĩ về chuyện cậu ta đang ám chỉ Rudel hay là Ness. Cuối cùng cậu kết luận cả hai đều đáng sợ như nhau.

“Từng có một thời gian kí túc xá nữ rơi vào mớ hỗn độn bởi có quá nhiều cô gái trở thành nạn nhân của cậu ấy. Mình mừng vì đã cấm cậu ấy vuốt ve. Chỉ cần một chút nữa thôi là đã quá trễ rồi.”

Nghĩ lại chuyện đó, dù trông khá xấu xấu hổ nhưng kí túc xá nữ thực sự đã ở trong tình trạng rất nguy kịch. Khi mà có nhiều người cố ý đến để được Rudel vuốt ve, Izumi nhớ lại lúc đó cô đã muốn khóc tới nhường nào. Cô muốn tin rằng mình chỉ bị ảo giác khi cô thấy có rất nhiều gương mặt quen thuộc trong số những người cầu xin cô giở bỏ lệnh cấm.

Nhưng ngay lúc đó, lời nói đùa của Luecke trở thành một thứ chẳng thể cười nổi.

“Cậu cấm việc vuốt ve, phải không? Có lẽ cậu đang làm cậu ta đánh bóng thêm vài kĩ năng nguy hiểm khác bên cạnh vuốt ve đấy.”

Khi Luecke cười lớn tiếng, Eunius hào hứng hết lòng chen vô cuộc nói chuyện.

“Đúng rồi, đó là cách mà cậu ta giải quyết vấn đề chứ đâu, nên mình chắc cậu ta sẽ làm gì đó ở những lĩnh vực còn lại. Coi nào... mình chắc là cậu ta có thể cưa đổ một cô gái chỉ bằng cách mỉm cười đó.”

“Không đời nào. Nghe sẽ thực tế hơn nhiều nếu cậu ta khiến các cô gái đổ ngay và luôn chỉ sau một cuộc trò chuyện trong khi cậu ta còn chẳng hay biết trời trăng mây đất gì. Mình dám chắc trước khi cậu ta nhận ra thì tình huống sẽ y chang Aleist hiện giờ cho coi.”

“Không biết trời trăng gì trong khi có một ai đó đổ vì cậu ta á! Đúng là Rudel!”

Trong khi hai người họ đang cười nghiêng cười ngửa, Izumi cố đưa cuộc trò chuyện đang càng ngày càng chệch hướng kia về lại đường ray. Cô đột nhiên có một cảm giác xấu rằng những lời nói đùa của hai người kia sẽ trở thành hiện thực. Rudel có thể khiến người ta cảm thấy như đang trôi giữa chín tầng mây chỉ bằng việc vuốt ve. Sẽ không lạ gì nếu cậu ta có thể cưa đổ một cô gái chỉ bằng nụ cười.

Cũng rất khả thi khi cậu sẽ sẽ chẳng bao giờ biết để ý tới tình cảm của họ dành cho cậu. Có một vài phần Rudel có thể nói là dốt đặc cán mai, và vấn đề tình cảm chắc chắn không phải là lĩnh vực chuyên môn của cậu ta.

(Mình không phải là kiểu người lo lắng không đâu, nhưng mình vẫn nên cẩn thận thì hơn...)

Trong khi Izumi đang suy nghĩ, chủ đề của cuộc trò chuyện lần này, Rudel, lên tiếng. Thật tốt khi cậu đã trở về từ nơi sinh sống của loài rồng nhưng hiệu trưởng cũng đã nhắc nhở cậu vì đã mang cả công chúa đi theo, và khi cuối cùng cậu cũng đã được thả thì bữa trưa cũng đã đến.

Bất ngờ thay, chế độ hiền nhân của Fina tồn tại khá lâu và cô đã phải làm rõ với hiệu trưởng rằng Rudel không hề làm chuyện gì đáng ngại cả nên cậu mới được thả sớm. Nếu có bất kì scandal nào với dòng dõi hoàng gia thì đó không còn đơn giản chỉ là vẫn đề của Rudel hay gia tộc Arses nữa.

“Mình có thể ngồi ăn với các cậu không?”

Mặc kệ sự bất ngờ của những người bạn, Rudel ngồi xuống và ăn phần ăn đặc biệt của ngày.

“Cậu đã đi đâu vậy hả!?”

“Mình đã sợ cậu không tham gia giải đấu đấy.”

“Trông cậu khá tươi tỉnh, đã đạt được thứ gì đó trong chuyến đi sao?”

Izumi khá lớn tiếng, Eunius thở phào nhẹ nhõm và thấy vẻ phấn khởi của Rudel, Luecke bắt đầu đoán xem cậu ta có thể đạt được thứ gì.

“Um, thực ra là mình đã đến nơi sinh sống của loài rồng. Dưới sự dẫn dắt của con rồng của Marty-sama, mình đã đánh bóng được một vài kĩ năng mới. Mình cũng học về những thứ cần thiết để trở thành dragoon.”

Khi Rudel trả lời với một nụ cười tươi tắn, ba người họ gật đầu. Tất nhiên, họ biết chắc cậu ta đã luyện tập để chuẩn bị cho giải đấu cá nhân. Eunius khá tò mò về những gì Rudel đã học được và phấn khích cứ như một đứa trẻ vậy, cậu cố tìm ra đó là gì.

“Vậy chính xác là cậu đã đạt được thứ gì lần này vậy?”

Rudel tạm thời dừng bữa ăn, nghĩ lại những thứ cậu đã đạt được và bắt đầu trình bày chúng ra.

“Đầu tiên là về những dragoon. Phong cách chiến đấu thông thường của họ dựa vào kích cỡ con rồng mình có được, nhưng mình cũng được bảo thứ một dragoon cần là khả năng chỉ dẫn con rồng.”

Những người chỉ dẫn cho những con rồng chính là dragoon. Trong khi việc một dragoon là phải bảo vệ điểm mù của rồng-phần lưng của chúng là rất quan trọng, nhưng vai trò hàng đầu của họ là kiểm soát và phát huy sức mạnh to lớn của con rồng đến mức tối đa. Hỏa lực mạnh mẽ, cách giữ vị trí và tốc độ, dưới một chỉ thị chi tiết, hiệu quả sẽ tăng lên gấp nhiều lần.

Từ góc nhìn của một con rồng, dù cho bạn có bảo chúng phải đánh bại kẻ địch, chúng chỉ thấy con người kẻ nào cũng như kẻ nấy. Trong trường hợp đó, một dragoon có khả năng truyền đạt suy nghĩ sẽ đưa cho chúng mệnh lệnh cụ thể. Cũng có trường hợp rồng được sử dụng để vận chuyển hàng hóa hoặc trong nhiều lĩnh vực khác cần nhiều sức mạnh cơ bắp. Cậu đã được dạy vai trò của một dragoon là phát huy đến mức tối đa con rồng của mình.

“Mình hiểu rồi, đó có lẽ là thứ gì đó bọn này không thể hiểu được. Chắc đó là vấn đề chỉ những dragoon mới gặp phải.”

Eunius dựa vào lời giải thích nghiêm túc của Rudel và đinh ninh cậu ta đã học tập một cách rất nghiêm túc. Nhưng những lời tiếp theo phát ra từ miệng của Rudel khiến ba người họ bàng hoàng.

“Oh, mình cũng học được vài ứng dụng mới nữa. Cách di chuyển đặc biệt của dragoon với cả... ôm và mát xa, phải không ta?”

“.... Eh?”

Luecke phát ra môt âm thanh ngờ nghệch nhưng Rudel vẫn giải thích mà không quan tâm gì tới nó.

“Ừ, mình cũng khá ngạc nhiên. Khi mình nói mình bị cấm vuốt ve thì bà ấy đã dạy mình tất cả các thể loại ứng dụng luôn. Nó vẫn chưa có tên nhưng nói chung nó là một kĩ thuật sử dụng bằng cách ôm và truyền mana để làm sốc đối phương và ngoài ra mình cũng có thể đạt được hiệu ứng tốt hơn bằng cách thay đổi việc vuốt ve thành mát xa.”

Eunius nhìn vào mặt Luecke và so sánh nội dung về những gì Rudel vừa mới nói.

“Oy, không những những là lĩnh vực khác, cậu ta còn nâng cao mấy thứ trước kia lên nữa. Lên hẳn một tầm cao mới luôn.”

“Ừ, mình nghĩ chúng ta không nên nói thẳng với cậu ta ngay tại đây. Có lẽ nên tìm một dịp thích hợp sau vậy.”

Hai người họ đã đoán chắc Rudel sẽ học thứ gì đó khác ngoài vuốt ve từ trước, nhưng vấn đề là ở Izumi. Cô đã cấm Rudel vuốt ve chỉ với một từ một. Khi nhắc tới những kĩ thuật khác, hai người họ khá tò mò về thể loại giải pháp nào sẽ được Izumi đặt ra.

Vẻ mặt sững sờ của cô chuyển thành một nụ cười, Izumi gọi Rudel.

“Rudel.”

“Hmm?”

“Cậu không được ôm lẫn mát xa đấy.”

“Tại sao!!? Cả hai thứ đó có liên quan gì tới vuốt ve đâu chứ! Chỉ cần nghe mình một lần thôi Izumi, những kĩ thuật mới này ở một đẳng cấp có thể khiến hài lòng cả công chúa lẫn thượng kị sĩ đó! Mình đã nghĩ là lần này cậu sẽ chấp nhận cơ mà. Vậy nên hãy để mình thử chúng lên cậu nhé, chỉ một lần thôi.”

Trước sự xuất hiện của một nhân vật đáng lẽ ra không bao giờ nên xuất hiện, Luecke và Eunius giả vờ như mình chưa nghe thấy gì. Họ đã nghe tin đồn rằng không ai thấy công chúa gần đây cả, nhưng họ chưa bao giờ nghĩ rằng cô lại ra ngoài với Rudel.

Nhưng Izumi không thể cứ thế mà lờ đi được.

“C-chắc không có chuyện cậu đụng tay vào công chúa đâu, đúng không?”

“Không, mình chỉ ôm em ấy thôi. Em ấy cũng rất nghiêm túc về việc đó nữa. Như là một sư phụ, mình nghĩ thật không thể chấp nhận nếu giữ lại bất kì thứ gì, dù chỉ là một ít. Đừng lo, mình đã giữ em ấy trong lòng rất dịu dàng. Rồi sau đó mình thả em ấy xuống hồ.”

Như là kết quả của việc được giải phóng khỏi cú ôm, Fina đã ngã xuống hồ nước, nhưng Rudel lại quá tệ hại trong việc giải thích và theo lời của cậu, ba người họ tạm thời mất đi khả năng ngôn luận.

(Không đời nào! Chuyện đó không ổn đâu Rudel!! Và cậu còn ném cô ấy sau tất cả những chuyện cậu đã làm nữa hả!!?)

(Chuyện này rồi sẽ ra sao đây. Liệu cậu ta có còn toàn mạng để tham gia giải đấu không đây?)

(Vậy là cậu ném cô ấy đi sau khi xong chuyện à? Nếu chỉ nghe qua thôi thì nó thực sự là câu chuyện thật khủng khiếp. Mà, đó là Rudel nên trừ khi nghe một cách chi tiết thì không thể quyết định điều gì được cả...)

Đó là khoảnh khắc một huyền thoại mới được hình thành trong học viện.

Một vài ngày sau, Fina đang ngồi chán nản trong phòng của cô, tất nhiên là đã hồi phục lại từ chế độ hiền nhân.

“Mình đã đi và làm nó. Đây là một bước ngoặc lớn của mình...” (Mình phải làm gì bây giờ đây hả!? Ngu ngốc, ngu ngốc, mày thật ngu ngốc quá đi mà!! Khiến mình bị đả kích tinh thần tới mức độ đó... sư phụ của mình đúng là người đàn ông đáng sợ mà.)

Cận vệ của Fina, Sophina nhìn bộ dạng chán nản cô và nhổ ra một vài thứ gì đó khá độc hại.

“Vậy kết hôn có phải là môt nghi thức thiêng liêng không?”

Trước những lời đó, Fina ngước mặt lên và nhìn chằm chằm môt cách vô cảm vào Sophina.

“Ngươi đang nói cái gì vậy Sophina? Hôn nhân là một mô hình thu nhỏ của chiến tranh. Nếu thua cuộc, quyền lợi trong gia đình của cô sẽ bị tước đoạt và phải sống một cuộc đời nô lệ. Mối quan hệ trong hôn nhân chỉ như một bản hợp đồng tài phiệt vậy. Một mối quan hệ bình đẳng là chuyện bất khả thi. Chỉ vì cô cứ giữ mãi cái tư tưởng thiếu nữ ấy nên mới cô độc một mình mãi mãi đấy .Nhìn vào thực tế một chút đi. Tới mức này, thì cô sẽ chỉ hối tiếc nếu đi kết h... ah, cô dù gì cũng còn có ai muốn cưới nữa đâu.”

“...Cái này sẽ giúp ích tôi một chút, nhưng nó hoàn toàn khác với những gì người nói trước kia.”

“Vậy sao? Mà, chuyện đó cũng không thành vấn đề gì lắm. Quan trọng hơn, ta có một vài chuyện cần phải làm với tên hắc kị sĩ ngu đần đó... đã có một vài cuộc nói chuyện về hôn nhân với chị gái ta, nhưng có vẻ như chị ta cứng đầu không đồng ý.”

Việc hôn nhân của cô bị gạc sang một bên chỉ như thế, Sophina tuyệt vọng trấn tĩnh bản thân trong khi cố chỉ nghĩ về chủ đề tiếp theo của cuộc nói chuyện.

“Aileen-sama sẽ cưới hắc kị sĩ? Trong trường hợp đó, đến cuối cùng thì hắc kị sĩ cũng sẽ...”

Sophina nuốt lại những từ sắp phát ra. Cô quyết định rằng lý do Fina cố gán ghép Aileen với hắc kị sĩ là bởi chính Fina muốn kết hôn với Rudel. Sophina tự hỏi liệu điều đó có nghĩa là cô muốn vứt bỏ đi hắc kị sĩ.”

“Tại sao không chứ? Đây chỉ là một chút tranh chấp giữa ta và chị ta thôi. Ít nhất thì cô cũng nên để ý tới điều đó chứ, thật thất vọng...”

Trước vẻ mặt vô cảm của công chúa, Sophina chỉ muốn gõ vào đầu mình một cái. Nhưng Fina đều đặn giải thích.

“Nếu bị ép phải làm những chuyện chị ta không muốn, ở đây chúng ta đang nói đến chị của ta, thế nên chắc chắn chị ấy sẽ đem chuyện đó ra nói với Flit.”

“Là Fritz, thưa công chúa.”

“Đúng rồi, khi chị ta mở miệng với Fritz, sẽ giúp cho phụ thân và những kẻ khác hành động dễ dàng hơn. Và ta sẽ cô lập chị ấy khi chị ta đã từ bỏ. Mà, sự thành lập của đội cận vệ hoàng gia đã được quyết định rồi, nên ta nghi ngờ liệu có bất kì tên sát thủ nào đang hỏi thăm Fritz ngay lúc này không. Nếu chị gái ta ngưng cứng đầu cứng cổ và từ bỏ tên Fritz, chuyện này rồi sẽ đi vào kết thúc một cách êm ắn.”

Fina không thực sự muốn bóp nghẹt chị gái mình. Nhưng bởi những rắc rối mà chị ta gây ra, cô không thể cứ đứng đó mà không đề ra bất kì biện pháp đối phó nào. Bởi những chấn thương tâm lí phải trải qua trong quá khứ, Aileen được cha mẹ bảo bọc quá mức cần thiết.

Cha mẹ cô quá mềm yếu trước Aileen nên thậm chí nếu Fina có nhắc nhở, họ đơn giản sẽ nói rằng cô đã quá khắc khe mà thôi.

Nếu là con trai, họ sẽ phải trải qua nền giáo dục nghiêm khắc, thứ sẽ cho họ biết đối tượng hôn nhân của họ phải là người mang lại lợi ích nhiều nhất có thể cho đất nước. Nhưng người con trai kế thừa vùng đất này chưa bao giờ được sinh ra và như là kết quả, chỉ có duy nhất hai công chúa. Và thậm chí nếu hai cái người đã lệch lạc quá xa này đột nhiên bi đặt dưới sự giáo dục nghiêm khắc, chắc chắn sẽ phản tác dụng ngay lập tức.

Nhà vua ngay lập tức đã bị ép phải lấy vợ lẻ, nhưng khi sự tình được sáng tỏ, vấn đề lại nằm ở chính nhà vua. Ông không thể có con trai. Chính vì thế, vương quốc Courtois phải đón nhận một người con trai khác từ đâu đó.

Đó là thứ gì đó cần thiết cho kịch bản nhưng những nhân vật trong trò chơi chưa bao giờ được biết đến lý do. Để tạo nên một vị vua-anh hùng, người cứu cả đất nước khỏi sự diệt vong, chiếc ghế nhà vua bị bỏ trống là cần thiết, nhưng những nhân vật trên sân khấu kia không bao giờ nghĩ đến điều đó.

“Nếu chị ta từ bỏ thì sẽ không thành vấn đề. Nhưng, ta thực sự nghi ngờ chị ta sẽ... khi nhìn vấn đề theo hướng nào đó, có lẽ chị gái ta cũng tương tự sư phụ.”

Gương mặt Fina vẫn vô cảm nhưng đối với Sophina, trông như thể nó đang chứa một ít buồn rầu.

⁑__________________________________⁑

Thông báo nghỉ dưỡng tay vài hôm. Chuyện là đầu chiều xách cù móc ra rửa chồi sầu riêng, vừa leo lên rửa được có vài nhánh cái cù móc nó rớt xuống, tôi tưởng cái gì theo phản xạ đưa tay ra đỡ... ăn mấy đường sâu hoắm vô ngón danh. Trước khi đi còn miệt mài ngồi mài cù móc cho bén nữa chứ, nhớ lại tức thật. Mà kệ, k bay ngón nào hay vô đầu là hên rồi, nào hết đau thì tôi dịch lại, vậy ha.

[không được thử dù chỉ một lần, đừng sa ngã Izumi-san] [khúc này là forever alone, hay viết tắt là FA đấy, FA đã có từ thời xa xưa, là một khái niệm trường tồn xuyên suốt mọi thời đại và các thế giới đấy, ghê ghê ghê, ghê, ghê chưa:)]