Dragoon

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3535

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1323

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 319

Part 1 - Chương 75. Nữ thần và những thứ không tồn tại.

►Chương 75. Nữ thần và những thứ không tồn tại.

Trans: \__Tuấn Cpu__/

Chúc mọi người một ngày tốt lành.

⁂_______________________________⁂

‘Ngươi ổn không?’

Con thủy long đi phía trước và Sakuya bước theo sau. Nơi đây không có gì ngoài những con rồng nguy hiểm, chỉ cần một giây phút lơ cũng có thể giết chết cô. Để giảm bớt sự căng thẳng cho Sakuya, con thủy long đề nghị cô kể về mục tiêu của mình. Nó đã nghe về con rồng xác sống, nhưng nó không nghĩ đó là một vấn đề Sakuya có thể làm bất điều gì.

Nhưng sau khi nghe mục tiêu của cô, con thủy long cảm nhận thấy một sự tuyệt vọng. Cuộc đời chỉ còn lại một khoảng ngắn ngủi, và cô đã quyết định cho nó một kết thúc... với con rồng, kẻ luôn coi trọng linh hồn, những hành động tiếp theo của cô khiến nó cảm thấy chúng đặc biệt cao quý.

“T-ta sợ đến mức không thể ngăn cơ thể ngừng run ấy chứ. N-nhưng ngươi thấy đó... ta vẫn chưa làm được gì cả! Ta không thể sống dù cho ta có muốn! Ta muốn cố gắng hơn nhiều hơn nữa! Muốn được ở cùng mọi người lâu hơn nữa! Nên... ít nhất thì, ta cũng phải trở nên hữu ích trong những phút cuối đời của mình.”

Khi những giọt nước mắt của Sakuya bắt đầu rơi, con thủy long hạ thấp lưng của nó xuống. Chuyện xảy ra đột ngột khiến Sakuya bất ngờ.

‘Ta chưa từng để bất kì ai cưỡi trên lưng hàng trăm năm qua. Hãy lấy đây làm vinh dự. Kể từ giờ trở đi, có lẽ ta sẽ không bao giờ để một người nào nữa cưỡi trên lưng ta. Nhưng tạm thời, ngay lúc này đây, ngươi sẽ là dragoon của ta.’

“Cảm ơn.”

Sakuya nhảy lên lưng nó. Con thủy long dang đôi cánh màu nước khổng lồ của mình ra và bay vút lên trời trời cao.

Trong hang động tràn ngập sự suy tàn, Rudel đang đối diện với con rồng xác sống. Có lẽ vì nó vẫn chưa hoàn toàn thức tỉnh bởi phần thân dưới của nó không hề duy chuyển, chỉ có nửa trên và cánh phải của nó chuyển động. Cơ thể nó hầu như toàn bộ là xương, nhưng vẫn còn một vài mảng thịt thối bám bám vẫn cố bám víu vào. Nó là một con rồng trông cực kì khó coi.

‘T-tại sao... chỉ có mỗi mình cậu...’

Khi Rudel xuất hiện, làn sương đen đã bị chiếm lấy phát ra một giọng nói nghe gần như là một tiếng thét. Nhưng giọng nói của nó yếu hơn hẳn trước kia và trông có vẻ như nhận thức của làn sương cũng đang lịm dần. Con lợn lòi đưa ra một lời giải thích đơn giản về tình huống này cho Rudel.

‘Tệ rồi đây, làn sương đen gần như đã bị chiếm lấy hoàn toàn và con rồng xác sống đó đang tấn công mọi thứ xung quanh nó, không màn tới bất kì thứ gì. Thật lòng mà nói, ta nghĩ lần nay ngươi nên từ bỏ và thử lại vào dịp khác thì hơn.’

“Đó không phải là một lựa chọn. Trong khi trước kia đó chỉ là vấn đề của riêng tôi, giờ đây Sakuya cũng có chuyện cần giải quyết với làn sương. Cô ấy sẽ không được giúp nếu làn sương đen tan biến. Tôi không thể lui bước vào lúc này được, và có vẻ như nó cũng không dễ dàng để tôi đi đâu.”

Con rồng xác sống sử dụng cánh tay của nó vung về phía Rudel. Vì nó là một con rồng Gaia phân loài, tay của nó phát triển hơn hiều so với những con rồng khác. Cái cơ thể toàn xương xẩu và thịt thối của nó di chuyển nhanh hơn nhiều so với vẻ bề ngoài.

Tước kiếm, Rudel giữ tay trái của mình về phía trước và bắn một mũi tên ánh sáng.

Vô số những phát bắn trút xuống con rồng như mưa và phát nổ, nhưng nó vẫn tiếp tục điên cuồng như thể những đòn vừa rồi không có chút hiệu ứng nào. Khi Rudel cố gắng di chuyển khỏi vị trí đó, một thứ gì không phải là bùn bắt lấy chân cậu ta. Chân cậu dinh vào đó và với Rudel, người đã nghĩ rằng sẽ đánh theo kiểu vừa đánh vừa chạy giờ đây phải đối mặt với một trận giáp đấu trong địa điểm cực kì bất lợi.

“Nó nhanh hơn tôi tưởng!”

‘Cậu vẫn còn may mắn vì nó vẫn chưa bộc phát được toàn bộ sức mạnh đấy. Nhưng tốt hơn là cậu nên ra ngoài nếu muốn sử dụng toàn bộ sức mạnh của cậu... ở đằng trước khá sâu đấy nên hãy cẩn thận.’

Con ác điểu bình tĩnh chuyển tiếp thông tin cho Rudel trong hang động mờ mịt. Một trận chiến nơi tầm nhìn bị hạn chế khiến cậu ta gặp không ít khó khăn. Nhưng vì đã thức tỉnh như một Bạch Kị Sĩ, trận chiến nổ ra khá thuận lợi. Cậu sử dụng những mũi tên ánh sáng để câu giờ và khi một sơ hở bị lộ ra, cậu sẽ cắt nó bằng thanh kiếm ma thuật.

Cậu tiếp tục giữ vị trí sao cho những đòn tấn công không thể chạm tới và bắt đầu đẩy lùi con rồng.

“Trong khi đầu nó chỉ toàn xương, thật khó tưởng tượng làm thế nào mà nó định vị được vi trí của chúng ta.”

Khi Rudel chạy và con rồng xác sống đuổi theo sau, cậu bình tĩnh đưa ra những biện pháp đối phó. Nhưng theo cách mà mọi thứ đang diễn ra, cậu có thể thấy trước thất bại của mình đang chờ đón. Tránh né cánh tay và cánh của con rồng đang vung vẩy khắp nơi, cậu không nghĩ gì ngoài việc cứu làn sương đen.

‘Xin lỗi vì làm gián đoạn trong khi cậu đang trong tâm thế tốt như vậy, nhưng cứ với tốc độ này thì thể lực và mana của cậu sẽ sớm cạn kiệt thôi. Thậm chí còn có thể nhận lấy thất bại nữa.’

Kết luận của con ác điểu là đúng. Có thể tự thân chiến đấu được tới tận lúc này, Rudel thực sự rất mạnh mẽ, nhưng suy cho cùng cậu cũng chỉ là một nhân loại. Nếu so sánh với con rồng, hiển nhiên đây sẽ là một trận đấu tồi tệ. Không một sự trợ giúp, Rudel tự chiến đấu bằng sức mình trong khi tìm kiếm cách thức để tách làn sương đen ra khỏi thứ đó.

“Hơn cả chiến thắng, ưu tiên hàng đầu là cứu làn sương đen. Tôi đến đây để có được một con rồng, không phải để giành chiến thắng!”

Trước những lời của Rudel, con lợn lòi đưa ra một lời giải thích đơn giản.

‘Đó cũng là một cách nhưng linh hồn của con rồng cũng là một vấn đề. Trên cả việc nó đang bị ngự trị bởi những cảm giác sợ hãi và cô đơn, nó còn khóa hết mọi sự can thiệp từ bên ngoài nữa.’

Con ác điểu giải thích thêm.

‘Có nghĩa là giọng nói của cậu không thể chạm tới nó. Sự tự vệ của nó quá mạnh mẽ và làn sương đen đã thất bại khi cô ta cố can thiệp trực tiếp vào. Nó là một dạng quái vật sẽ nuốt chửng bất kì sinh mạng nào và cướp đi linh hồn của họ, không có cách nào có thể đánh thức nó từ bên ngoài... từ bên ngoài, là nó.’

Trong khi Rudel chạy xung quanh, con rồng xác sống bắt đầu có những chuyển động khác lúc trước. Cả đôi cái của nó bắt đầu di chuyển và dần dần cả cơ thể cũng theo sau. Bên cạnh khác biệt tuyệt đối về vóc dáng, không gian bị giới hạn đang đẩy Rudel vào một góc.

Mình phải tấn công nó bằng mọi thứ mình có, nếu không thì... Rudel nghĩ, nhưng khi con rồng giải phóng toàn bộ sức mạnh của mình, nó vượt quá mong đợi của Rudel. Mục tiêu của cậu đã thay đổi sang cứu làn sương đen để giải quyết vấn đề của Sakuya, và cậu dùng tất cả những gì mình có chỉ để né tránh sự hủy diệt tuyệt đối đến từ con rồng. Cậu đã quá tham lam.

“Vậy là mình đã quá vội vã...”

Một luồng ánh sáng đỏ cư ngụ trong hốc mắt của con rồng xác sống. Như thể xác định mục tiêu, chúng tập trung vào Rudel. Sửa lại thế đứng của mình, Rudel cười to trước con rồng xác sống.

Cái tôi ích kỉ của cậu thật lạ. Trong khi nhắm đến việc trở thành một dragoon, kì lạ thay giờ đây cậu lại đang chiến đấu với một con rồng. Và cậu ta vẫn không từ bỏ khi thậm chí tình huống này có kì lạ hơn đi chăng nữa. Cậu đã chọn một cách thức ngu ngốc khi đi thách thức một con rồng... nhưng Rudel chẳng quan tâm tới điều đó.

“Ta chắc chắn sẽ biến ngươi thành con rồng của ta!”

Rudel nhảy thẳng về phía con rồng xác sống trước mắt cậu.

Sakuya và con thủy long cuối cùng cũng tìm đến được cái hang. Từ lối vào, họ có thể nghe thấy tiếng gầm và âm thanh của những vụ nổ. Nhưng rung chấn nhẹ xảy ra khắp chỗ này chỗ kia.

‘...Đây là nơi một con rồng đã chết bị cầm tù sao? Nghĩ tới việc một cái xác trống rỗng có thể di chuyển lại lần nữa... Ta không thể hình dung được nó đã trải qua sự thống khổ như thế nào.’

Con thủy long đau buồn cho đồng loại của mình, nhưng về cơ bản là không có cách nào để cứu nó. Cả hai bên đều không thể can thiệp lẫn nhau. Sakuya đang ngồi trên lưng bỗng cứng đờ cả người khi họ bước chân vào bên trong. Đó là một cái hang được đào bới bởi một con rồng và con thủy long có thể dễ dàng đi qua nó.

‘Cô đang lo lắng. Bây giờ vẫn chưa là quá trễ đâu.’

“Tôi sẽ không từ bỏ. Ý tôi là... đây là cách duy nhất tôi có thể trở nên hữu dụng.”

Vừa mỉm cười vừa run rẩy, cô đang rất lo lắng cho những sự kiện đang xảy ra bên trong cái hang. Nếu Rudel chết, thực tế mục tiêu của cô sẽ không còn chút nghĩa lí nào nữa.

‘Họ đang bị dồn vào góc tường. Đứa trẻ đang ở bên trong, và cô... hãy giữ chặt vào.’

Khi con rồng nhanh chóng tiến vào, những âm thanh dữ dội của trận chiến đột nhiên tắt hẳn. Những vụ nổ ngừng vang lên hoàn toàn. Trong cơn hoảng loạn, Sakuya gọi lớn tên Rudel.

“Rudel!!”

Khi Rudel đâm vào tường, cậu ta thậm chí không còn lại chút sức mạnh nào, thậm chí là để di chuyển một ngón tay. Với chiếc khiên và bộ giáp rắn chắc, cậu ta đã kiên cường chống trả lâu nhất có thể, nhưng thể lực và mana đã đạt đến mức giới hạn. Rudel đã cố chiến đấu với con rồng xác sống bằng tất cả những gì mình có, nhưng thậm chí với những đòn tấn công toàn lực cậu đã chuẩn bị như một con át chủ bài, đánh bại con rồng vẫn là điều bất khả thi.

Giọng Sakuya đột nhiên xuất hiện bên tai cậu, nhưng cậu không đủ sức để phản hồi lại cô. Cậu để ý đến những tiếng bước chân lớn đi kèm với sự rung lắc không phải của con rồng xác sống đang tiến lại gần.

‘Cô ta tới rồi!’

‘Cô trễ đó, Sakuya!’

Sau khi thoát ra khỏi thanh kiếm của Rudel, con lợn lòi và ác điểu đã sử dụng lượng mana chúng có để tái tạo lại cơ thể nguyên bản của mình, điên cuồng lao vào con rồng xác sống để bảo vệ Rudel. Nhưng khi con rồng quật ngã chúng, chúng đơn giản chỉ còn có thể giữ chân nó càng lâu càng tốt. Không còn lại nhiều thời gian nữa.

Họ đã tích trữ mana chỉ để dành cho khoảnh khắc này, nhưng nếu Rudel chết, thì mọi thứ sẽ thành công cốc. Bộ đôi cố gắng níu chân nó và câu thêm một chút thời gian.

“Rudel...!”

Hình dạng mà Sakuya chứng kiến, đó là một người với bộ giáp bị móp méo, sức mẻ khắp nơi và một vết thương lớn quanh mắt. Không còn gì để nói về bộ giáp của cậu ta, nhưng có lẽ cơ thể bên trong cũng đang ở tình trạng tồi tệ không kém.

Bộ giáp lấm lem bùn đất và dù nhịp thở của cậu ta không có gì bất thường, nhưng nó đang dần dần yếu đi. Cô không thể thấy một Rudel của thường ngày, một người đầy tự tin. Nhưng cô không hề coi thường điều đó. Khi nhìn gần hơn vào đôi môi của cô, chúng đang mỉm cười.

Cuối cùng, cảm nhận được sự hiện diện của Sakuya, máu trào ra từ miệng của Rudel khi cậu cố nói chuyện.

“S-Sakuya, chạy... đi...”

Cậu khá ngạc nhiên khi xuất hiên thêm một con rồng nơi lối vào, nhưng đã mất đi tầm nhìn, cậu không thể xác nhận điều đó. Giờ đây, thứ duy nhất cậu nghĩ tới là để Sakuya chạy thoát và báo cáo với vương quốc. Cậu ta đã thúc đẩy nó và khiến con rồng thức tỉnh. Rudel nhận ra sự vô trách nhiệm của mình khi chấp nhận thất bại này.

Đó không phải là sự hối hận vì đã luôn cố gắng cho giấc mơ của mình, chỉ đơn giản là sự chấp nhận. Sakuya nghĩ sự chấp nhận đó không giống Rudel chút nào, nhưng cô có thể cảm nhận sự phản khán đến hơi thở cuối cùng của cậu ta thông qua hình dạng tơi tả kia. Thực tế mà nói, Rudel đã mất rất nhiều máu và đang trên bờ vực của cái chết.

Nhưng khi Sakuya áp sát lại gần, cô đặt một nụ hôn lên tráng Rudel.

“Em xin lỗi, Rudel. Em chưa từng làm điều gì cho anh cả, nên giờ em sẽ hoàn thành giấc mơ của anh...”

“Cô... đ..ang... làm... g...”

Nước mắt của Sakuya rơi từng giọt xuống mặt cậu. Rudel không thể hiểu Sakuya đang cố nói điều gì. Ý thức của cậu dần mờ đi...

“Làm ơn, hãy đưa tôi lên phía trên thứ đó!”

Rời khỏi Rudel, Sakuya đề nghị một sự giúp đỡ con thủy long. Chỉ con lợn lòi và ác điểu là không đủ để đẩy lùi con rồng xác sống. Sakuya đã định kết thúc trước khi mọi chuyện đến nước này. Nhưng nói về kết quả hiện tại, Rudel đang trong tình trạng nguy kịch còn con con rồng xác sống đã hoàn toàn thức tỉnh.

‘... Được thôi.’

Con thủy long há miệng ra, tạo nên một quả cầu nước và bắn nó đi với một lực vừa đủ. Luồng nước đó không đến từ miệng con rồng, nó được tập hợp lại từ môi trường xung quanh và tạo nên hình dạng một quả cầu. Nhiều quả cầu đâm trúng vào người con rồng xác sống và thổi bay nó vào bức tường đối diện.

Nó đã yếu đi bởi trận chiến với Rudel và con thủy long là một con rồng có rất nhiều kinh nghiệm thực chiến. Đó là một đòn tấn công đơn giản, con rồng nén một lượng nước đáng kể lại và khi những quả cầu đó va chạm với mục tiêu, chúng vỡ ra và phát nổ một cách mãnh liệt. Bằng cách nén nước lại, nó cũng có thể bắn ra một luồng nước tương tự tia laze, nhưng việc đó có vẻ không phù hợp với mục đích cho lắm nên nó cố gắng kiềm nén những đòn tấn công của mình lại.

Con lợn lòi và ác điểu tách ra khỏi con rồng xác sống và lần này, con thủy long ghìm nó xuống từ phía trên. Có vẻ như đã mất đi khả năng duy trì cơ thể nên xương của nó dễ gãy nát và thịt thì rách ra mỗi lần chạm vào. Nhưng thậm chí ngay lúc này, không có dấu hiệu nào nó sẽ ngừng di chuyển.

Trong khi cơ thể bị ghìm xuống đất thì cái đầu còn đang tự do vẫn rất hung hăng. Nó liên tục rướng lên và cắn vào không khí một cách bạo lực, đôi mắt đỏ rực của nó run lắc điên cuồng. Ngay lúc đó, làn sương đen bắt đầu lấy lại ý thức.

‘Đ-đây là... ra là vậy sao.’

Sakuya tiến lại gần miệng con rồng xác sống với cơ thể sắp chạm tới giới hạn của nó. Có lẽ hiểu được trọng tâm của sự việc, làn sương đen xác nhận lại tình huống hiện tại với con lợn lòi và ác điểu.

‘Thậm chí khi đã đem theo một con rồng tới đây, Rudel vẫn chưa có được một con rồng cho chính cậu ta sao?’

‘Mọi chuyện đúng như chúng ta nghĩ. Rudel sẽ không bao giờ được chọn bởi một con rồng cả.’

‘Con rồng đang ghìm nó xuống là của Sakuya.’

‘... Cô là nữ thần lúc trước phải không? Cô đã nghĩ ra một thứ khá táo bạo đấy.’

Làm sao cho nó đơn giản nhất, con lợn lòi và ác điểu giải thích những sự kiện đã diễn ra tới thời điểm hiện tại. Khi làn sương đen tán thành điều đó, nó đã thay đổi mục tiêu của mình. Ban đầu, nó đã dự định sử dụng cơ thể còn lại của con rồng xác sống. Và ở đây họ còn có Sakuya, một cô gái với linh hồn nữ thần. Nếu mọi thứ đã được tập hợp lại, không có lí do gì để lãng phí cơ hội này cả.

‘Sakuya, phải không? Cô ổn với chuyện này chứ?’

Đầu của con rồng xác sống ở ngay trước mắt cô. Sakuya cảm thấy một sự sợ hãi khi gật đầu đồng ý. Con thủy long đã nhìn thấy điều đó, bất kì ai lúc này ngoại trừ Rudel đều có thể đoán được cô định làm gì.

Vì lợi ích của một người duy nhất, Sakuya và ba con thú sẽ trở thành những kẻ hi sinh.

Sakuya quay lại chỉ để ngắm nhìn Rudel, nước mắt chảy dài trên má cô trong khi thì thầm một vài lời với nụ cười trên môi. Thấy một Rudel đã gục ngã và bất tỉnh, cô nhớ lại những chuyện đã xảy ra kể từ khi cô có được một cơ thể. Hầu hết những kỉ niệm hạnh phúc nhất trong cuộc sống vĩnh hằng của cô chỉ đến sau khi có được thể xác này. Luôn có ai đó ở bên cạnh và cô không bao giờ cảm thấy sự cô đơn, lạnh lẽo trước kia, chỉ ấm áp và hạnh phúc.

Đó là những thứ mà cô không bao giờ có được trong thời gian vẫn còn là một nữ thần.

“Vĩnh biệt, Rudel... Em yêu anh.”

Sakuya nhảy vào miệng con rồng xác sống. Trong một thứ vốn dĩ là bộ hàm cứng chắc của một con rồng gaia, mạng sống của Sakuya bị tước đoạt ngay lập tức. Nhưng linh hồn của cô đã bị cướp đi... và đó là mục tiêu của cô...

‘Nhìn có vẻ tiến triển khá thuận lợi... tiếp là lượt của ta nhỉ.’

‘Ngươi định đi trước sao?’

‘Chuyện đó có gì quan trọng đâu. Dù gì thì chúng ta cũng sẽ biến mất thôi.’

Con thủy long rời khỏi con rồng xác sống đã ngừng di chuyển. Chứng kiến hành động của Sakuya và bộ ba, nó đã đoán được họ đinh làm điều gì. Nên nó đưa ra một lời đề nghị.

‘Ngươi đã cứu một đồng loại của ta, thế nên ta cũng sẽ giúp đỡ. Trông có vẻ ngươi khá vụn về để hoàn thành nhiệm vụ này.’

‘Tôi hiểu rồi, cảm ơn.’

Sau khi gửi lời cảm ơn, làn sương đen ngưng chống cự và hòa làm một với con rồng xác sống.

‘Tôi chân thành cảm ơn sự giúp đỡ của ngài. Rudel xin nhờ ngài chăm sóc.’

Con lợn lòi nói lời cảm ơn của nó, trở thành mana và biến mất. Khi cơ thể nó biến thành những hạt ánh sáng, chúng hướng về phía Rudel.

‘Tại sao tôi còn ở đây chứ... trông có vẻ như tôi không thể hoàn lại món nợ này rồi.’

Con ác điểu phàn nàn nhưng thủy long lắc đầu.

‘Đó cơ bản cũng là vấn đề của bọn ta vì không thể cứu sinh linh tội nghiệp này. Ta chỉ tự hỏi tại sao bọn ta lại bỏ rơi nó quá lâu để... dù sao thì, ta không nghĩ đây là một món nợ. Cứ ra đi trong sự thanh thản.’

‘... Đó rõ ràng là một câu chuyện kì lạ mà. Tại sao chúng ta... không lẽ là...’

Con ác điểu cố nói điều gì đó trước khi biến mất tương tự như con lợn lòi. Nhưng cả ba người họ đều ra đi với một cảm giác thỏa mãn. Con ác điểu tan biến thành ánh sáng và khi chúng hướng đến chỗ Rudel, trong hang động, con thủy long gầm lên. Trong cùng lúc đó, hang động tăm tối đã được bao phủ trong những ánh sáng ấm áp. Tiếng gầm đó vang vọng khắp nơi cư ngụ của loài rồng.

Khi Rudel tỉnh dậy, cậu không thể thấy gì, nhưng cậu có cảm giác như thể mình đang được thứ gì đó ấm áp bảo vệ. Mở đôi mắt ra, cậu thấy mình không phải ở trong hang động; đó là một không gian trắng vô tận trong khi không có gì ở đó cả.

“Đây- đây là.. cơ thể của mình không còn đau. Chuyện gì xảy ra với mình vậy? Mình đang thấy gì thế này? Sakuya, Sakuya đâu rồi!? Chuyện gì đã xảy ra với con rồng xác sống chứ!?”

Khi lấy lại ý thức, cậu dần dần nhớ lại việc gì đã đưa cậu tới nơi đó. Nhưng cậu không hiểu được tình huống hiện tại. Giữ cảnh giác với xung quanh, lúc cậu cố suy nghĩ thì một giọng nói gọi cậu từ đằng sau.

‘Rudel, ổn rồi.’

Cậu quay lại và tìm thấy Sakuya đang đứng đó với một nụ cười. Cảm thấy nhẹ nhõm, Rudel cố tiến lại gần Sakuya nhưng dù có đi xa tới mức nào, khoảng cách giữa hai người họ vẫn không thay đổi. Cảm thấy lo lắng, Rudel lớn tiếng gọi cô ấy.

“Đến đây, Sakuya!”

Cô làm một gương mặt bối rối trong khi nhẹ nhàng lắc đầu. Và lúc này, một vài giọng nói đến từ bên phải. Giọng nói của làn sương, con lợn lòi và ác điểu. Chúng đang ở hình dạng to lớn vốn có của mình và tỏa ra một bầu không khí nhẹ nhõm. Nhưng cậu cũng không thể tiến gần lại được bọn họ.

“Chuyện gì đã xảy ra vậy!? Chúng ta đang ở đâu!? Sao mọi người...”

Một phần nào đó trong Rudel đã hiểu rằng những linh cảm xấu của cậu ta đang thành hiện thực. Nhưng cậu không thể chấp nhận điều đó. Trong khi Rudel đang hoảng loạn, Sakuya nở một nụ cười ấm áp và nhẹ nhàng nâng đôi tay của mình lên. Trong lòng bàn tay của cô nổi lên một thứ gì đó phát ra ánh sáng ấm áp.

‘Ta đã thuyết phục được cậu ta. Ta đã xoay sở để có được cơ thể đó... đứa trẻ này sẽ trở về với dòng chảy của linh hồn, và cậu ta nói rằng chúng ta có thể làm gì tùy thích với cơ thể đó. Đứa trẻ này còn nhờ ta chuyển lời xin lỗi tới cậu.’

“Cô đang nói về cái gì vậy chứ!? Chỉ cần đến bên cạnh tôi thôi!”

Đưa đôi tay mình ra, Rudel cố bắt lấy Sakuya. Nhưng cô bắt đầu phát ra ánh sáng và thậm chí không di chuyển một bước. Lần này tới lượt làn sương đen gọi Rudel.

‘Tên ngu ngốc nhà ngươi, vào phút cuối sao ngươi dám đầu hàng với một gương mặt mãn nguyện như vậy hả!? Chuyện gì đã xảy ra với lời hứa của ngươi với ta vậy chứ, tên ngu ngốc chết tiệt!... Ta sẽ chỉ tha thứ cho ngươi lần này mà thôi. Không có lần tới đâu.’

Tiếp theo là con lợn lòi. Nói rằng đây là lượt của nó, nó gửi một chào lời đến Rudel.

‘Đúng là hả hê thật. Trong khi chúng ta được sinh ra không gì khác hơn những vật cản trên con đường của cậu, cuối cùng thì ta cũng có cảm giác như đã chống lại được điều đó rồi. Đây là lòng biết ơn của ta. Ta muốn cậu nhận lấy nó... và biến nó thành vũ khí để chiến thắng số mệnh.’

Khi con lợn lòi biến mất, nó để lại bộ giáp và thanh kiếm cho Rudel, chúng phát ra một ánh sáng nhẹ. Bộ giáp mang cảm giác lạ thường được đính lên những vật trang trí tinh xảo. Trên cả bộ giáp và thanh kiếm, một hoa văn bắt đầu xuất hiện trên bề mặt. Trong tay trái, một chiếc khiên cậu chưa bao giời cầm tới xuất hiện. Đó là một chiếc khiên lớn nhưng được trang trí bởi những họa tiết khớp với thanh kiếm và bộ giáp, một hoa văn hiện trên nó.

Hoa văn tương tự với con lợn lòi và ác điểu xuất hiện trên bề mặt tất cả chúng.

Một bộ trang bị trắng muốt, lấp lánh, chúng chắc chắn xứng đáng với danh hiệu Bạch Kị Sĩ.

Tiếp theo, con ác điểu gọi Rudel. Khi mọi người xung quanh lần lượt nói những lời chia tay, trái tim Rudel như bị bóp nát. Cậu chỉ muốn hét lên rằng họ hãy ngừng lại nhưng không thể thốt lên thành lời.

‘Kể từ lúc mắt cậu bị thương, có muốn tôi tặng cho vài cái không? Ta có quá nhiều mắt đi, lúc nào ta cũng nghĩ sao mà lại nhiều tới vậy. Hãy chống lại số phận đến cùng... thật đáng tiếc khi ta sẽ không thể thấy nó rồi sẽ như thế nào, nhưng nếu đó là cậu...’

Ngay sau đó, Rudel cảm thấy thứ gì đó trong đôi mắt cậu, nhưng giờ không phải là lúc để ý tới mấy thứ đó. Trước mắt cậu, con ác điểu đã biến mất. Cậu tuyệt vọng chạy tới đó, nhưng khoảng cách không bao giờ được rút ngắn. Giờ đến lượt làn sương đen.

‘Ta sẽ cho ngươi trái tim của mình. Đó là trái tim ta có được từ việc thay đổi định mệnh của bản thân, nhưng ta sẽ không phải là kẻ duy nhất có nó. Ta sẽ tặng trái tim này cho con rồng của ngươi... khi ta đã làm nhiều đến mức này, lần tới, tốt hơn nhà ngươi đừng có mà bỏ cuộc cho tới giây phút cuối cùng rõ chưa! Bọn ta sẽ luôn chúc phúc cho ngươi.’

Làn sương đen biến mất như thể hòa vào không khí. Rudel nhìn về phía Sakuya và dang tay của mình ra một lần nữa. Nhưng Sakuya còn không thử bắt lấy nó. Cô chỉ nhìn cậu ta và mỉm cười.

“Thứ ta cho cậu sẽ là linh hồn của một nữ thần. Với cơ thể, trái tim và linh hồn, con rồng của cậu sẽ được hoàn thiện. Ta chắc chắn đó sẽ là một con rồng tuyệt vời lắm đó! Dù sao thì nó cũng thừa hưởng linh hồn của Sakuya ta đây mà!!”

Thấy sự năng động thường ngày của cô, Rudel càng thêm đau buồn. Chỉ vì những suy nghĩ không muốn liên lụy bất kì ai mà giờ đây, tất cả mọi thứ đều đổ vỡ.

“Đó là lỗi của tôi sao? Tôi đã sai sao? Tại sao mọi người lại hi sinh nhiều đến vậy chứ!? Đó chỉ là giấc mơ nhỏ nhen, ích kỉ của tôi! Không có lí do gì mọi người lại phải...”

“Có chứ!”

Sakuya đối mặt với Rudel, hét lên và cắt ngang những lời của cậu ta. Chống cả hai tay lên hông, cô làm một tư thế trông rõ ràng là rất giận dữ khi mắng cậu ta.

“Giấc mơ của cậu cũng là giấc mơ của ta! Đó là giấc mơ tất cả mọi người đều ao ước! Nên nó từ lâu đã không còn là giấc mơ của riêng cậu nữa rồi. Đó là giấc mơ mà cả Izumi cả Luecke cả Eunius cả Lena và cả cái tên ngu ngốc Aleist muốn nó thành sự thật! Có rất nhiều người, rất nhiều người ủng hộ giấc mơ của cậu!”

“Nhưng dù cho có thế đi nữa, nó vẫn là kết quả từ những hành động ích kỉ của tôi. Tất cả là lỗi của tôi!”

Nên làm ơn, cô đừng trở thành một vật hi sinh nữa, là những gì Rudel cố nói tiếp, nhưng cậu đã ngừng lại. Vì Sakuya đang khóc.

“Ta xin lỗi. Hẳn cậu đã cô đơn lắm. Hẳn cậu đã đau khổ lắm đúng không. Nhưng Rudel, cậu không còn cô đơn nữa. Ta xin cậu, làm ơn hãy để ý đi mà! Cậu đang khiến mọi người buồn đó.”

Trước những lời kia, Rudel cũng bật khóc. Cậu không biết tại sao nhưng nước mắt cú tự trào ra. Sakuya lau đi nước mắt trên má và mỉm cười xin Rudel một điều.

“Ta có thể đưa ra một đề nghị cuối cùng không?”

Rudel cũng lau đi nước mắt của mình mà mỉm cười đáp lại Sakuya. Đó là một nụ cười đau khổ, có thể nói cậu ta chỉ đang cố nắn đôi môi mình thành một nụ cười. Nhưng nghĩ rằng Sakuya sẽ không muốn thấy dáng vẻ đau khổ của mình thêm lần nào nữa, Rudel nở một nụ cười.

“Chắc rồi. Đây là lúc để tôi làm điều gì đó cho cô mà.”

“Cậu phải chăm sóc cho Izumi, được không? Hãy trân trọng cô ấy. Và gửi lời chào của ta tới mọi người, và còn....”

Sau khi đưa ra một tràng những đề nghị nhỏ nhặt, cuối cùng Sakuya làm một gương mặt nghiêm túc và nhìn thẳng vào mắt Rudel. Cô bảo Rudel quỳ xuống và cầu nguyện, nên Rudel làm theo. Sau khi hít một hơi thật sâu, Sakuya trở lại với văn phong của một nữ thần tương tự lúc với Izumi.

Sự hiện diện của Sakuya còn thần thánh hơn cả trước đây.

“Ta là cô ấy, người dẫn lối cho nhân loại; Ta là cô ấy, người soi sáng cho con đường chống lại định mệnh của anh ta... Ngươi sẽ là Dragoon mạnh mẽ nhất trong tất cả các Dragoon. Ngươi sẽ là kị sĩ mạnh mẽ nhất trong tất cả các kị sĩ. Ngươi sẽ là tấm khiên bảo vệ cho những kẻ yếu đuối và cả quốc gia này. Từ hôm nay, ngươi sẽ là ‘Bạch Long Kị Sĩ’ .... hãy bảo trọng, người em yêu.”

Ý thức của Rudel lịm đi một lần nữa...

===========

Thà một phút huy hoàng rồi chợt tắt, còn hơn buồn le lói suốt trăm năm. Câu này phù hợp đến kì lạ với Sakuya. Cùng tạm biệt bé flan thôi mọi người :'(

⁑__________________________________⁑

-[White Dragoon], [Hairryu Knight]-