Dragoon

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3535

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1323

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 322

Part 1 - Chương 74. Huyền thoại và con rồng.

►Chương 74. Huyền thoại và con rồng.

Trans: \__Tuấn Cpu__/

Gia tộc của Rudel là gia tộc Arses nha, hôm qua ông Yuki Sou nhắc tôi mới để ý, về việc sửa mấy chương trước chắc phải nhẫm lại tại tôi nhớ mình viết vậy cũng khá lâu rồi. À còn chuyện nữa, chương tới.......... thôi kệ vậy.

Chúc mọi người một ngày tốt lành.

⁂_______________________________⁂

Đến nơi cư ngụ của loài rồng, thứ đầu tiên tổ đội của Rudel làm là đảm bảo một chỗ nghỉ qua đêm. Với những cánh rừng rậm rạp, biển sâu và những ngọn núi cao vút, nơi đây là một vùng đất linh thiêng con người không thể sinh sống được, hoặc trên lí thuyết là vậy. Nhưng thực sự có những con rồng sống quanh đây, nên nó đơn giản là một nơi nguy hiểm.

Trong cái nơi đầy rẫy hiểm nguy này, bạn có thể coi đó là một sự may mắn khi có thể cắm trại qua đêm một cách anh toàn với sự bảo vệ của những con rồng.

Nhưng có một vấn đề.

“Sao cô lại đi theo tới đây!? Quan trọng hơn, làm thế quái nào mà cô lại lẻn vào được vậy hả!?”

Khi Sakuya nhảy ra từ túi hành lý nặng nề trên lưng con xích long của mình, Cattleya chỉ biết ôm đầu trong hoảng loạn. Cô không thể tha thứ khi nó lại che dấu sự thật với khế ước sư của mình, nhưng còn không thể chấp nhận hơn nữa khi con xích long, được coi là loài nguy hiểm nhất lại để bản thân bị tiếp cận một cách bất cẩn tới vậy.

“Hah, có vẻ như phải có một người đưa cô ấy về rồi.”

Thấy Lillim thở dài, Cattleya cố tự mình hộ tống cô ấy về lãnh địa Arses. Nhưng con xích long từ chối. Con phong long của Lillim cũng nói nó không muốn trở về đó, nếu có thể. Chúng không muốn gửi Sakuya về chỉ để bị vuốt ve bởi Lena.

“Ngươi là rồng của ta, ngươi phải nghe theo lời ta nói chứ!”

Trả lại tiếng gào thét của Cattleya, con xích long cứng đầu đưa ra một lời từ chối.

‘Không đời nào, đồ ngu ngốc! T-ta nhất quyết không bao giờ dính dáng đến cái thứ đó lần nữa! Lòng tự tôn của ta đã bị sức mẻ. Nếu ngươi là khế ước sư của ta, thì ít nhất ngươi cũng phải để ý đến điều đó chứ!”

“Làm như ta quan tâm! Đưa nhỏ về ngay!”

Trông có vẻ Cattleya vô vọng rồi, thế nên Lillim liếc mắt với con phong long. Nhưng nó cũng đảo mắt đi chỗ khác ra dấu từ chối.

“... Chúng ta sẽ rắc rối nhiều lắm nếu cả hai người đều không muốn làm đấy.”

‘Ta từ chối.’

Cuối cùng, họ cũng chỉ có thể cho phép Sakuya đi theo.

“Sao cô lại làm những chuyện như thế này? Trong trường hợp tệ nhất, rất có thể cô sẽ bị phạt và không thể trở thành một dragoon đó.”

Sau khi đảm bảo cho mình một chỗ nghĩ qua đêm, Rudel và những người khác thận trọng băng qua mảng rừng. Họ phải thể hiện sự tôn trọng của mình với một con rồng nọ bởi họ đang cắm trại trên lãnh thổ của nó. Một con thủy long sống bên dưới cái hồ nước ngự trị khu vực này. Địa vị của nó còn cao hơn cả hai con rồng của Lillim và Cattleya, một kẻ cực kì nguy hiểm khi biến thành kẻ thù, hoặc là do hai con rồng kia cảnh báo vậy.

Trên đường đi, Rudel cảm thấy không hài lòng với Sakuya và hỏi lí do của cô. Trong khi chọn con đường trở thành một dragoon giống như cậu, Rudel không hài lòng bởi cô lại đi làm một chuyện có thể sẽ hủy hoại tương lai của bản thân. Bầu không khí quanh cô ấy trông có vẻ như cô không hề hành động với bất kì tính toán cụ thể nào, thế nên Rudel muốn xác nhận lí do đó là gì.

“T-ta chỉ hơi hứng thú một chút thôi, và chuyện không phải như ta không liên quan đến vấn đề này chút nào đâu. Ta có lí do phải gặp làn sương đen... đúng, là vậy đó!”

Khi cô đặt tay lên vỏ kiếm của Rudel, con lợn lòi và ác điểu đang ngủ bên trong làm chứng cho câu chuyện. Đó là điều tốt nhất họ có thể làm để chứng thực câu chuyện vô lí của Sakuya.

‘Y-yeah.’

‘Đúng đó. Cô ta cần gặp làn sương đen gấp lắm.’

Hai bọn chúng, kẻ biết kế hoạch của Sakuya cố đảm bảo cho Rudel không biết đến cái lí do điên rồ đang ở bên trong đầu họ. Có một khiếm khuyết nhỏ trong cơ thể làn sương đen đã tạo ra và họ giải thích rằng cần phải chỉnh sửa một vài thứ.

“Thật không? Sao cô không nói sớm hơn với tôi ? Gần đây sức khỏe cô tệ lắm đấy, nhưng mà...”

Dù cho có hiểu được điều đó đi chăng nữa, Rudel vẫn không thể hoàn toàn chấp nhân được và khi cậu đang lẩm bẩm, họ đã đến cái hồ. Trong khu rừng tậm rạp, chỉ có khu vực quanh cái hồ là nhận được ánh sáng ấm áp của mặt trời. Phản chiếu những tia nắng đó, mặt hồ trở nên lấp lánh, huyền ảo tuyệt đẹp.

‘Rudel, hãy đảm bảo không thể hiện sự bất kính nào. Ngươi đang đối mặt với một con rồng địa vị còn cao hơn cả bọn ta, và tính cách cũng rất khó chiều nữa.”

Khi con phong long giải thích, bộ đôi trong thanh kiếm của Rudel lên tiếng.

‘Đây không phải con rồng hồi trước sao?’

‘Nó đó. Dù có hơi khó chiều nhưng cũng là con duy nhất đáp lại chúng ta, nhưng...’

Đó là con rồng họ đã gặp ở bên hồ lần trước. Và tại đây, Rudel đã được diện kiến một huyền thoại...

Học kì một đã kết thúc và khi cả học viện đang trong kì nghỉ, Fritz được mời tới cung điện bởi Aileen. Đã trở thành một học viên năm ba, Fritz muốn dành cả kì nghỉ để rèn luyện cho giải đấu cá nhân, nhưng bởi đó là yêu cầu của Aileen, cậu lên đường đến cung điện ngay lập tức.

Vươn lên từ một vùng nông thôn trong lãnh địa nhà Ases, Fritz đã từ bỏ cày cuốc và trở thành một mạo hiểm giả. Trong một thành phố vùng ngoại ô, tên của cậu được rất nhiều người biết đến, đó là một điều gì đó rất đáng tự hào đối với Fritz. Nhưng chỉ là một con cá lớn trong một vũng nước nhỏ, kể cả khi đã bước ra ngoài, cậu vẫn không nhận thức được địa vị của mình.

Nguyên nhân là bởi Aileen.

Với Aileen, thông thường cô sẽ tương tác với cậu ta bằng địa vị của một công chúa nhưng khi không có người ngoài, họ sẽ bỏ qua việc dùng kính ngữ. Bản thân Aileen khá thích thú nhưng những người xung quanh hoàn toàn không hài lòng với điều đó.

Từ một thường dân phấn đấu trở thành một kị sĩ và luôn luôn thẳng thắng với cô, Fritz là hình mẫu lí tưởng của Aileen. Đó là lí do tại sao cô không thể cho phép điều đó. Cô thực sự không thể nhận ra sức mạnh của Fritz nằm ở đâu. Lí do khiến Fritz lệch lạc về sức mạnh của mình tới như vậy chắc chắn là do lỗi của Aileen.

Tại một nơi tách biệt của cung điện, Fritz bước vào một cơ sở, nơi nuôi nấng những con rồng xám. Tại đó, Aileen đang đợi sẵn với nhiều thượng kị sĩ vây quanh. Aileen chào đón Fritz bằng một nụ cười.

“Fritz-sama, em rất tự hào vì anh đã làm được điều đó.”

“Aileen-sama, hôm nay người gọi tôi đến đây là có việc gì ạ?”

Fritz bắt đầu cuộc trò chuyện trong khi vẫn thản nhiên đứng đó mà không chịu quỳ xuống hành lễ, nhưng không ai ở đây cảnh báo rằng việc đó là bất kính cả. Đơn giản là bởi vì Aileen cho phép. Trong lòng, các thượng kị sĩ chỉ muốn đá khụy đôi chân kia xuống. Không, có khi họ sẽ cắt chúng xuống cũng không lấy gì làm lạ.

“Em thật sự rất xin lỗi khi mời anh đến một nơi như thế này. Nhưng khi nghĩ đến tương lai của Coutois, đây là chuyện em nhất định phải hoàn thành bằng mọi giá.”

Khi Aileen bắt đầu nói về tương lai của Courtois với một gương mặt mê hoặc, trái tim của Fritz đã lỡ mất một nhịp. Vương quốc đang trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc và Fritz rất hạnh phúc khi trở thành nơi để mọi người dựa dẫm vào. Đối với Fritz, người luôn ao ước trở thành một anh hừng vượt trên tất cả nhân loại, những lời của Aileen cứ như mật ngọt khi đi qua đôi tai cậu.

“Người có thể nói chi tiết hơn được không?”

“Tất nhiên rồi. Anh đã nghe tin đồn về hắc bạch kị sĩ rồi đúng không?”

Fritz miễn cưỡng gật đầu. Bởi vì Rudel và Aleist là những tồn tại cậu không thể tha thứ. Cậu không thể tha thứ bởi hai người họ có được một chức vị kị sĩ có thể gọi là những kẻ sánh ngang với các bậc anh hùng xa xưa. Đó đơn giản chỉ là một sự ghen tức trẻ con, và Fritz hiểu điều đó.

“Hắc kị sĩ chỉ là một quý tộc mới nổi, thế nên cung điện sẽ có cách xử lí ổn thỏa thôi. Nhưng bạch kị sĩ lại là Rudel của gia tộc Arses khét tiếng. Cung điện phải sắp xếp một chức vị có thẩm quyền tương xứng và như vậy, đội cận vệ hoàng gia được thành lập. Điều đó cũng có nghĩa là trao một quyền lực khổng lồ cho Rudel.”

Là một người đơn giản, Fritz dễ dàng tin vào lời Aileen. Với Fritz, gia tộc Arses đơn giản là lũ ác quỷ. Một phần nào đó trong cậu bị thuyết phục rằng chúng đang cố tìm kiếm một quyền hạn lớn hơn.

“Rudel thuộc dòng dõi đại quý tộc, thế nên nếu hắn muốn, hắn có thể bắt ép em và em gái em làm vợ hắn. Nếu điều đó xảy ra, thì Courtois sẽ kết thúc... Fritz-sama, anh sẽ trở thành đấng cứu rỗi của chúng em chứ?”

- archduke lineage, ai có cách dịch nào cho chính xác và hay hơn không?-

“Cứu? Nếu tôi có thể giúp được chuyện gì thì tôi sẽ giúp, nhưng...”

Nghe những lời của Fritz, Aileen nở một nụ cười mê hoặc.

“Fritz-sama, trong những căn sảnh này là những con rồng sẽ được sử dụng cho kì tuyển chọn trưởng đội cận vệ hoàng gia... anh nghĩ mình có thể lập giao ước với con rồng đó không?”

Kế hoạch của Aileen đang dần dần tiến triển, nhưng không như em gái Fina của mình, cô cuối cùng cũng chỉ thuộc dạng nhẹ cân. Cô mặc kệ thực tế rằng Rudel đã đi đến nơi cư ngụ của loài rồng. Tạ ơn trời nếu hắn ta chết quách đi ở ngoài kia , là tất cả những gì cô nghĩ tới. Nhưng nếu là Fina trong vị trí của cô, cô ấy chắc chắn sẽ gửi sát thủ đi.

-ơ?... bé công chúa trông hài hài tưng tửng kia của tôi ghê phết mấy ông 0_0-

Và thực tế đã chứng minh điều đó, những người bảo vệ Rudel hóa ra lại là những người rất gần gũi với cậu ta, những cựu hôn thê. Đó là kết quả từ những suy đoán của Fina.

Trong khi đó, Rudel đã rất bất ngờ đến mức không nói thành lời. Khi con thủy long xuất hiện từ dưới mặt hồ, cơ thể to lớn và sự hoa mĩ của nó đã đánh cắp tâm trí cậu. Hơn nữa, Rudel nhận ra những đặc điểm của con rồng trước mắt cậu.

Con rồng của Lillim phát ra một tiếng grừ grừ gọi con rồng đó và thể hiện sự tôn trọng tới thượng cấp của mình. Trên tất cả, nó đang giải thích tình hình. Con thủy long nhìn vào Rudel và những người khác. Có lẽ nó không thấy có gì đặc biệt hứng thú và bắt đầu quay lại phía cái hồ.

Trong khi cho phép họ ở lại, nó cũng cho thấy rằng nó không hề có ý định để Rudel cưỡi trên lưng mình.

Nhưng nhìn vào lưng của con rồng hoa mĩ kia, Rudel lớn gọng hét lên.

“Người có phải là rồng của Marty Wolfgang-sama không!?”

Mọi người đều ngạc nhiên nhưng phản ứng của mỗi người lại khác nhau. Khi hai con rồng cảm thấy bất ngờ bởi cậu lại đi phạm phải một sự khiếu nhã đối với một kẻ địch cao cấp như thế, còn Lillim và Cattleya tự hỏi người được nhắc đến đó là ai. Chỉ mình Sakuya, sau một hồi ngạc nhiên, cô bắt đầu thể hiện một ánh mắt mơ màng y như Rudel.

“T-thật kinh ngạc làm sao! Không ngờ lại có thể gặp được con rồng bằng xương bằng thịt của Marty-sama!!”

Nhưng kẻ bất ngờ nhất trong tất cả chắc chắn là con thủy long. Bình thường nó là một kẻ khó chiều không bao giờ giao tiếp với bất kì nhân loại nào, nhưng để chắc chắn rằng mọi người đều có thể nghe thấy, nó gửi giọng nói vào đầu của tất cả mọi người. Nó hồi tưởng lại nhiều thứ khi nghe thấy những lời của Rudel.

‘Ta thấy sốc đấy. Nghĩ tới chuyện nơi đây có một nhân loại biết về Marty... hơn nữa, thậm chí còn thêm vào cả -sama, ngươi thực sự là một kẻ đầy hiểu biết đấy! Xưng tên đi.’

“Rudel, tôi là Rudel Arses ạ!”

Con thủy long tiến lại gần cậu. Khoảng cách giữa họ là một mét nhưng đối diện với một con rồng, sự cách biệt cứ như trời với đất. Nhưng hai dragoon không có hồi tưởng nào về cái tên Marty cả.

“Senpai, ai là Marty vậy?”

“Biết mấy sợ. Vì ông ta biết một con rồng, có khi nào ông ấy là một cựu dragoon không?”

Nhưng hai con rồng có nhớ về Marty. Nói cho chính xác hơn thì chúng biết vài tin đồn.

‘Oy, ý là nhắc đến cái gã đó đúng không? Cái cha già điên điên ấy?”

‘Đồ ngu! Đừng có nói mấy thứ đó ở đây chứ!’

Con xích long vẫn được xếp trong những con rồng trẻ tuổi nhất, và những lời chế nhạo Marty của nó đã được bù đắp xứng đáng.

‘Con thằn lằn đằng kia! Ngươi vừa nói cái gì hả!!?”

Một con rồng to lớn và cao cấp hơn quặm lấy cổ và lôi nó xuống hồ. Để lại những người bàng hoàng lại sau lưng, hàng loạt những cột nước nổi lên phá vỡ mặt hồ yên tĩnh. Sau vô số những chấn động kinh hoàng, khu vực đột nhiên trở nên yên tĩnh. Con thủy long bước lên bờ một lần nữa và ít lâu sau, con xích long khốn khổ nổi lềnh bềnh trên mặt hồ.

Chứng kiến con rồng của mình bất tỉnh nhân sự, Cattleya không theo nổi tình hình.

“Eh? Huh!? Cái gì vậy!?”

Lillim nhẹ nhàng dùng tay vuốt lưng để giúp cô ấy lấy lại sự bình tĩnh và cuộc trò chuyện có thể bắt đầu lại lần nữa.

‘Ta chưa từng nghĩ rằng có ngày sẽ nghe được tên của Marty phát ra từ miệng một con người. Thật hoài niệm làm sao... urrrgh, tại sao anh lại ra đi và bỏ lại mình em bơ vơ vậy chứ, đồ Marty ngốc! Anh nói đôi ta sẽ ở bên nhau đời đời kiếp kiếp mà! Sao anh lại ra đi một mình nhứ vậy chứ!!?’

Hồi tưởng và rồi bật khóc, đúng là một con rồng khá ồn ào, nhỉ, Lillim nghĩ vậy trong khi bịt lấy hai tai mình. Với tiếng khóc của một con rồng, nó cũng có nghĩa là tiếng rống. Bầu không khí chấn động đến mức cô có thể cảm nhận bằng cơ thể của chính mình.

Trong khi họ đang đợi cho con rồng bình tĩnh trở lại, Rudel cẩn trọng lấy một quyển sách ra từ trong túi. Cách Để Vuốt Ve Một Con Rồng... cuốn sách Marty để lại. Lật đến trang cuối, cậu thuật lại những lời Marty dành cho con rồng của ông.

“Cái này được viết trong cuốn sách. ‘Tới người anh yêu dấu, anh chắc chắn rằng sẽ là người đầu tiên ra đi, nhưng em đừng buồn nhé. Và cũng đừng để bị bất kì ai khác bắt đi. Anh không muốn trói buộc sự tự do của em sau cái chết của anh đâu. Bởi vì anh yêu em nhiều lắm.’.”

Rudel đọc lên những lời đó cho con rồng nghe nhưng đồng thời, nó cũng khiến mọi người xung quanh chỉ muốn nôn ra đường. Lillim quằn quại trong sự xấu hổ trong khi Catlleya tỏ ra khá rụt rè. Bên trong, sự nữ tính của họ như muốn nói điều gì đó như thế.

Khi Rudel đọc xong, con rồng bắt đầu nức nở. Thấy cảnh tượng đó, cả Lillim và Cattleya cũng rơi nước mắt theo. Hai người đó đã bị chia cắt bởi ranh giới sinh tử. Họ kết luận vậy dựa trên cách nói của con rồng. Dù cho có cưỡi trên một con rồng đi chăng nữa, suy cho cùng ông ta vẫn là con người. Khi thời điểm đến, ông chắc chắn sẽ hi sinh trong những nhiệm vụ của mình.

“Thật là một mối quan hệ cảm động và tươi đẹp làm sao. Nhưng ông ấy lại ra đi quá sớm như vậy...”

“Tôi chỉ ước con rồng ngu ngốc nào đó bằng được một góc của họ là mãn nguyện rồi. Mà, dù sao ông ấy cũng chỉ là một dragoon, thế nên chuyện hi sinh trên chiến trường...”

‘Hai ngươi nói cái chi vậy? Marty có chết trên chiến trường đâu. Ông ấy vẫn còn minh mẩn làm nhiệm tới tám mươi mà.”

“Eh?”

“Hah!”

‘Vào những ngày cuối, có một vài gã trông khá quan trọn tới phàn nàn đủ thứ từ sáng tới tối và anh ấy cứ mặc kệ bọn họ. Nhưng khi mấy tên đó chọc ta trước mặt Marty, anh ấy sẽ nổi đóa lên... họ đánh nhau khá là nhiều. Dù là khi anh ấy đã qua tuổi sáu mươi mà anh ấy vẫn nhận cả đống giấy kỉ luật luôn. Cuối cùng thì chúng gửi ta và Marty ra cái nơi gọi là biên giới gì đó, mà dù sao thì bọn ta vẫn hạnh phúc lắm.”

Cái này là thứ gì đó vượt trên cả mức độ đứa trẻ có vấn đề luôn rồi, đúng không? Hai dragoon nghĩ khi nhìn vào con rồng. Sau đó, hai linh hồn không mống bạn trai tội nghiệp chỉ biết miễn cưỡng lắng nghe con rồng kể về khoảng thời gian ngọt ngào giữa hai người họ. Kẻ đối diện họ trông có vẻ nguy hiểm, thế nên họ lắng nghe với một vẻ mặt ngoan ngoãn nhưng biểu cảm của họ thì cứng đờ.

‘Ta đi với Marty kể từ khi anh ấy hai mươi tuổi, thế nên quãng thời gian ta ở cùng với anh ấy chỉ giới hạn trong có mỗi sáu mươi năm! Anh đã nói gì chứ, hạnh phúc vĩnh cửu sao!? Sao không mạnh mẽ hơn một chút đi chứ! Ngươi có nghĩ anh ấy đáng lẽ ra nên sống lâu hơn một chút nữa không? À mà mấy món quà với kỉ vật anh ấy tặng ta mỗi năm là...’

Hai người họ tái khẳng định sự khác biệt trong thường thức giữa con người và rồng, nhưng Rudel và Sakuya vô cũng xúc động khi lắng nghe câu chuyện của bà ta.

-Ơ, hồi trước ghi là rồng đực sao bây h lại là her story??? Hay là bà flan đọc bậy bạ sai cả giới tính của người ta???-

Đêm đầu tiên kể từ khi họ đến nơi cư ngụ của loài rồng. Rudel thực hiện việc kiểm tra lần cuối những vũ khí của cậu. Khi cậu đã kiểm tra mọi thứ từ đầu đến cuối, cậu nhớ lại liều thuốc ngủ cậu đã trộn vào bữa tối của họ. Cậu phải đảm bảo sao cho chúng không gây nguy hiểm cho bất kì ai. Ba người họ có thể sẽ ngủ tới tận trưa, cậu nghĩ vậy khi đặt lưng xuống đất.

Cậu có một chút do dự khi đi để thuốc vào đồ uống của con gái, nhưng mục tiêu của Rudel là thứ rất khó để họ chấp nhận. Không đời nào hai vệ sĩ kia sẽ cho phép cậu đâm đầu vào một nơi nguy hiểm như vậy. Và nó cũng sẽ cực kì nguy hiểm đối với Sakuya. Vậy nên cậu quyết định đánh thuốc ngủ ba người họ.

Nhưng ở đó, cậu cảm thấy có một hiện diện bên ngoài căn lều của mình.

“Sakuya?”

“Hehe, ta có thể vào trong không?”

Khi Sakuya bước vào trong, cô giữ quyển sách ảnh một cách trân quý bằng cả hai tay. Đó là quyển sách ảnh về dragoon Rudel thường đọc cho cô nghe.

“Cô không ngủ được sao?”

Rudel đang nghi ngờ việc thuốc ngủ không có tác dụng, nhưng câu trả lời của Sakuya rất đơn giản.

“Ta buồn ngủ, nhưng trước đó, ta muốn ngươi đọc thứ này.”

Nghĩ rằng đây có thể là đêm cuối cùng, Rudel đồng ý đọc quyển sách cho cô. Và Sakuya thiếp đi trước khi cậu có thể đọc hết câu chuyện. Cô ngủ với một nét mặt trông rất nhẹ nhõm.

Buổi sáng ngày hôm sau, trang bị kiếm và giáp trụ đầy đủ, Rudel khởi hành đến hang con rồng xác sống theo chỉ dẫn của hai con thú. Với hai dragoon đang ngủ ngon lành, cậu đã để lại cho họ một bức thư giải thích chi tiết về hoàn cảnh.

Và cậu nhờ vả hai con rồng một việc.

‘Để ngươi đi một mình? Ta không thể nói đó là một ý kiến sáng suốt khi đi lòng vòng ngoài kia đâu.’

‘Bà bà hôm qua khá tử tế với con người nên không có vấn đề gì, nhưng kẻ tiếp theo ngươi gặp có thể tấn công mà không chút do dự đấy.’

“Không vấn đề. Và nếu gặp phải một con rồng, thì phải tự thân đối đầu... Tôi xin giao lại sự an toàn của ba người họ cho hai vị.”

Hai người họ nhìn Rudel rời đi. Phải, nếu bạn muốn có được một con rồng thì luôn phải đối mặt với nguy hiểm. Nếu bạn đem theo những vệ sĩ mạnh mẽ bên mình, con rồng sẽ không bao giờ công nhận tài trí của bạn.

Khi Rudel đã đi, đó cũng là lúc Sakuya thức dậy. Cô đã nghe về chuyện thuốc ngủ từ con ác điểu và lợn lòi từ trước nên dễ dàng tránh nó. Để lại hành lí đằng sau, cô bám theo Rudel với trang bị nhẹ nhất có thể. Nhưng trên con đường Rudel đã đi qua, hai con rồng đang cản bước cô.

“Hai ngươi đang làm gì thế hả!? Tránh đường cho ta!”

‘Không có chuyện đó đâu.’

‘Ta đã hứa với cậu ta rằng sẽ chăm sóc cô, tại đây.’

Sakuya muốn đuổi theo thật nhanh chóng nhưng cô không thể làm được bất kì điều gì để chống lại hai con rồng cả. Đã đi xa đến nước này, sẽ thật vô nghĩa nếu cô lại bất lực không làm được điều gì. Cô cầu nguyện với thiên đàng trong khi tự hỏi cô có thể làm bất kì thứ gì hay không. Nhưng bên dưới bầu trời tàn nhẫn kia, chỉ có thời gian là dần trôi đi.

Đó là lúc có một con rồng to lớn tiến lại gần. Là con rồng của Marty.

‘Trông có vẻ các ngươi đang làm gì đó khá thú vị đấy, hai tên kia”

Khi hai con rồng hốt hoảng, chỉ mình Sakuya bám vào con rồng. Với một sự nghiêm túc trên gương mặt, cô cố thuyết phục nó đưa mình tới nơi con rồng xác chết Rudel đang hướng tới.

“Làm ơn hãy giúp tôi! Lúc này tôi thực sự rất cần phải đi! Tôi cầu xin cô...”

Đôi mắt to lớn của con thủy long nhìn chằm chằm vào Sakuya. Khi thấy Sakuya không hề thoái lui dù chỉ một bước, con thủy long nhớ về Marty lúc ông ta còn trẻ. Một đôi mắt thẳng thẳng nhưng chứa đầy sự tuyệt vọng. Đó là đôi mắt của một người sẵn sàng đánh đổi sinh mạng của mình.

‘Ta thích đôi mắt đó. Ta sẽ không để ngươi cưỡi trên lưng nhưng ngươi có thể đi theo ta.’

‘C-chuyện này rắc rối rồi đây...’

‘Giờ thì, ta đoán mình sẽ giả vờ không thấy gì hết vậy.”

“C-cảm ơn!”

Sakuya nhanh chóng đuổi theo Rudel đang đang hướng tới nơi con rồng xác sống. Thời gian đã bị lãng phí, cô đã trễ mất một vài giờ. Nếu không nhanh lên, cô sẽ không bao giờ đến kịp lúc.

⁑__________________________________⁑