Dragoon

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Throne of Magical Arcana

(Đang ra)

Throne of Magical Arcana

Ái Tiềm Thủy Đích Ô Tặc (Mực Thích Lặn Nước)

Đây là web novel đầu tay của lão Mực, đầu tay chứ không có nghĩa là non tay. Lão Mực đã vẽ nên thế giới nơi mà tri thức, khoa học thực sự biến thành sức mạnh theo đúng nghĩa đen và chứa đựng một khối

282 7348

Tớ biết mọi thứ về cậu, nên tớ sẽ làm bạn gái của cậu nhỉ?

(Đang ra)

Tớ biết mọi thứ về cậu, nên tớ sẽ làm bạn gái của cậu nhỉ?

Kaname Aizuki

Một bộ romcom chứa đầy những mối liên kết bị bỏ lỡ giữa một cô gái thông minh, xinh đẹp không thể thổ lộ cảm xúc của mình và một chàng trai có khả năng đặc biệt nhưng mất niềm tin vào tình yêu!

17 135

Danjo no yuujou ha seiritsu suru? (Iya, shinai!!)

(Đang ra)

Danjo no yuujou ha seiritsu suru? (Iya, shinai!!)

七菜なな

Tại một trường sơ trung ở miền nông thôn nào đó, hai con người đã thề sẽ làm bạn với nhau đến cuối đời.Cùng nhau tiến tới ước mơ chung của cả hai, nhưng mối quan hệ đấy vẫn không phát triển sau hai nă

100 2470

Tenchi muyo GXP

(Đang ra)

Tenchi muyo GXP

Kajishima Masaki

Tenchi Muyo GXP theo chân Yamada Seina, một cậu bé tuổi teen sống ở vùng nông thôn Okayama người vô tình gia nhập Cảnh sát Thiên hà do bản thân có thiên hướng xui xẻo và bị gia đình ép buộc. Chẳng bao

29 190

Part 1 - Chương 69. Chàng trai trẻ và bộ đôi.

►Chương 69. Chàng trai trẻ và bộ đôi.

Trans: \__Tuấn Cpu__/

Vì có chút việc nên đăng hơi sai lịch.

Chúc mọi người một ngày tốt lành.

⁂_______________________________⁂

Lợn lòi và ác điểu, cơ thể chúng thậm chí còn bé hơn nữa dọc đường đi, bằng cách nào đó chúng đã có thể tìm tới học viện.

Ban đầu, chúng vốn có một cơ thể to lớn, tráng lệ nhưng giờ thì chẳng còn lại một mống vinh quang của ngày xưa. Kích cỡ của chúng đã bị thu nhỏ tới mức có thể đặt vừa lên lòng bàng tay. Cả hai đợi đến đêm xuống rồi mới liên lạc với Rudel. Chúng có cảm giác như mình sẽ còn bị thu nhỏ hơn nữa nếu bị ai đó bắt gặp vào ban ngày.

Khi màn đêm buông xuống, chúng lẻn vào kí túc xá nam. Đảm bảo sao cho không ai thấy mình, chúng tìm đường đến phòng Rudel chỉ để thấy cảnh Rudel đang huấn luyện Sakuya.

“Không được để cuốn sách trên đầu rớt xuống! Tư thế phải vững. Đúng, cứ giữ như thế.”

“T-thật nghiêm khắc! Nếu cậu cứ khó khăn như vậy tôi sẽ khóc đó!”

Giữ thăng bằng một cuốn sách trên đầu, Sakuya cảm thấy sốc trong khi bước đi. Nhìn qua kia, Rudel cũng đang giữ một quyển sách trên đầu như cô để làm mẫu.

“Nếu chỉ có như vầy mà cô đã khóc thì đừng bao giờ nghĩ đến chuyện trở thành dragoon, cựu nữ thần!”

“Sakuya mới đúng! Nhưng cậu cũng có lí. Là lỗi của ta, Rudel! Giờ thì mau cho ta biết tiếp theo là gì nào!”

“Tinh thần vậy mới đúng.”

Hai con thú dường như đang đứng xem một màn diễn và chúng là những diễn viên tiếp theo đang đợi tới cảnh của mình.

‘...Thật tẻ nhạt.’

‘Thật á! Ta thì lại thấy khá thú vị đó chớ.”

Khi Rudel và Sakuya nghỉ giải lao, dù thân hình có chút xíu, hai con thú cố tạo một bầu không khí oai nghiêm khi bước vào căn phòng. Nhìn vào hai sinh vật đang cố tỏ ra ngầu lòi kia, cựu nữ thần cố nín cười. Rudel nghĩ chúng tới đây vì liên quan đến rồng nên cậu nhanh chóng nhấc bổng cả hai lên cái một rồi bỏ lên bàn để nghe chuyện.

Dù cảm thấy không hài lòng về cách đối xử của Rudel, nhưng chịu thua trước biểu hiện nghiêm túc của cậu, cả hai kể lại chi tiết những gì đã xảy ra. Thực tế là chúng không thể tìm được một con rồng chấp nhận làm vật cưỡi của cậu và con rồng xác sống kia đã tước đi người đồng đội của họ, làn sương đen. Dù như thế nào đi nữa, chúng đã từng là một cá thể suy nhất nên cảm thấy chút thương xót làn sương, chúng làm cho câu chuyện nghe như thể con rồng đã phong ấn cô ta.

Đúng, chúng đã nói dối. Không, chính xác hơn thì cả hai chỉ đang tránh đề cập đến việc làn sương đã phạm sai lầm và nó khiến Rudel hiểu sai đi sự thật.

“Tôi hiểu rồi, vậy tóm lại là làn sương đen đã bị con rồng xác chết bắt lấy. Và mọi chuyện sẽ trở nên cực kì nguy hiểm khi nó sẽ trở nên điên cuồng vào năm tới”

‘...Đúng rồi đó.’

‘K-không sai một li luôn.’

Cảm thấy mùi mập mờ đâu đây, Sakuya hướng một ánh mắt ngờ vực vào con chim và lợn lòi đang ở trên bàn. Trước ánh mắt đầy nghi ngờ kia, hai bọn chúng đảo mắt đi chỗ khác.

“Không phải hai ngươi trông rất đáng ngờ sao? Quan trọng hơn, ta sẽ đánh giá cao nếu các ngươi trả lại sức mạnh nữ thần cho ta đó, biết không?”

‘Không thể. Người tước đoạt sức mạnh của cô là làn sương đen kia kìa.’

‘Xa hơn mà nói, làn sương đen cũng đang trên bờ vực mất hết sức mạnh của cô ta rồi. Tốt nhất là cô cứ nghĩ mình sẽ không bao giờ lấy lại được chúng thì hơn.’

Bực dọc trước lời của con ác điểu, Sakuya bắt lấy chúng với một ánh nhìn hình như của một con đại bàng đứng trước con mồi. Nâng chúng lên sát mặt, cô nhìn với một ánh mắt gắt gao đến mức có thể giết chúng.

“Ngươi nói cái gì hả? Ngươi vừa nói cái gì hả, cái con thú ôn dịch chết tiệt!?”

‘Eek!’

‘T-tha lỗi cho tôi!’

“Sakuya, bỏ chúng xuống đi. Nhưng đúng là phiền rồi đây. Dù có là rồng xác sống đi nữa thì vương quốc cũng có đủ sức mạnh để tiêu diệt nó nhưng thực sự vẫn rất nguy hiểm, thậm chí tới các lữ đoàn hiệp sĩ cũng không ngoại lệ. Tôi sẽ viết một lá thư báo cáo chi tiết sự việc với đức vua và phải đảm bảo rằng họ sẽ chuẩn bị kĩ ...”

Trong đầu Rudel, cậu đang hình dung chuyện gì sẽ xảy ra với Vương quốc Courtois nếu một con rồng hóa cuồng và ra ngoài làm loạn. Rõ ràng rằng thương vong sẽ là vô số kể. Nhưng giờ đây đã có trước thông tin trong tay, nếu họ có thể sử dụng nó một cách hiệu quả nhất thì cuộc chinh phạt con rồng sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.

Nhưng trước lời của bộ đôi, Rudel đã khựng lại.

‘Theo lời làn sương đen, cô ta muốn sử dụng bộ xương cốt đó và tạo nên một con rồng cho Rudel, hình như vậy.’

‘Trong trường hợp này thì không có tác dụng gì đâu, ta chắc chắn là cậu ta sẽ từ bỏ thôi.’

Cậu sẽ có con rồng của chính mình. Trước những lời đó, Rudel ngẫm lại. Thông thường, nếu vương quốc chuẩn bị với một cơ sở vũng chắc và thách thức nó với những biện pháp hợp lí, cái chết của nó là chắc như đinh đóng cột nhưng những ao ước lâu nay đã ảnh hưởng cậu.

“... Các người nói thời hạn vẫn còn một năm nữa đúng không?”

‘Có vài chuyện còn quan trọng hơn cả điều đó đây.’

'Rudel, hãy cung cấp một ít mana và đưa chúng tôi vào tham kiếm của cậu đi. Chúng tôi sắp biến mất tới nơi rồi...’

Đạt giới hạn, cả hai teo lại còn hơn trước nữa và chui vào thanh kiếm của Rudel như thể đang hòa quyện vào đó. Thật thoải mái, và buồn ngủ nữa, chúng nói trong khi đang nhận lấy nguồn mana.

Rudel nhanh chóng viết một lá thư liên lạc với Basyle. Đó là một yêu cầu với mục đích hỏi về người thợ rèn đã mua cái nanh lợn. Theo lời con lợn lòi, nanh của nó là nguyên liệu cao cấp nhất. Hơn thế nữa, để có thể tác động tới một trong số bọn chúng, nó nói rằng cái nanh đó chắc chắn sẽ rất hữu ích. Vì con rồng đã chiếm lấy làn sương đen, nó chắc chắn sẽ có tác dụng...

Tin vào lời con lợn lòi, Rudel ngay lập tức hành động. Cậu sẽ hỏi họ có còn lại gì từ cái nanh không và có thể biến nó thành một bộ giáp. Nếu đó là một lò rèn chuyên về vũ khí thì cậu định nhờ các thương gia xử lí vấn đề về bộ giáp trong khi bản thân thì gấp rút chuẩn bị mọi thứ nhanh nhất có thể.

Cậu cũng quyết định không báo cáo vấn đề về con rồng cho vương quốc. Nhưng cậu đã viết đó là một chuyện cần thiết phải điều tra rồi gửi báo cáo thông qua gia tộc của cậu. Và như thế, cậu sẽ tự mình thực hiện cuộc điều tra, Rudel quyết định.

Thời gian là vừa khớp. Cậu đã được cho phép tới nơi sinh sống của loài rồng và có thể nhờ Lilim đưa tới đó. Rudel nghĩ đây là cơ hội có một không hai không thể bỏ qua.

“Theo lịch trình thì sẽ là ngay trước buổi tuyển chọn.”

Xem lại lịch trình, cậu xác nhận rằng khi sự chuẩn bị của cậu hoàn tất thì cũng là ngày cuộc tuyển chọn diễn ra. Rudel không quá mặn mà với buổi tuyển chọn nhưng đó là lệnh từ vương quốc nên cậu không còn lựa chọn nào khác ngoài tham gia. Một vài tháng sau. Lúc cậu xuất phát sắp đến. Sakuya nhìn cậu với ánh mắt đầy lo lắng.

“Sao cậu phải hà khắc với bản thân vậy chứ? Cứ lấy đại con rồng xám cho xong! Nếu cậu cứ cố làm mấy chuyện bất khả thi rồi gục ngã...”

Thì Izumi sẽ buồn lắm. Trước khi cô có thể nói những từ đó, Rudel nhìn vào cô và cố thuyết phục.

“Đó chỉ là sự ích kỉ của tôi thôi. Tôi không muốn liên lụy bất kì ai hết. Và như cô thấy đó, họ đã quyết định sẽ gửi hai dragoon đi. Dù chuyện tồi tệ nhất xảy ra thì cũng không thành vấn đề đâu. Dù cho có xảy ra chuyện gì đi nữa, vương quốc sẽ hành động trước khi con rồng kịp làm gì đó.”

Rudel đã chuẩn bị sẵn mọi thứ. Cậu đã báo rằng vấn đề về con rồng xác sống cần có sự điều tra từ vương quốc. Và biết được tầm quan trọng của vấn đề đó, vương quốc đã gửi đi hai dragoon. Vì Rudel đã trở thành bạch kị sĩ nên họ phải cử người đi theo để phòng ngừa chuyện không may có thể xảy ra.

Nhưng họ không quá chú trọng vào báo cáo về rồng xác sống của Rudel. Họ làm việc trong sự nghi ngờ. Đó là nguyên nhân tại sao họ lại chấp nhận hành động độc đoán của Rudel và sự phòng hờ của vương quốc là rất lỏng lẻo. Dù cậu có báo cáo sự thật ngay từ đầu đi chăng nữa, họ cũng sẽ không tin tưởng cậu.

Trong trường hợp tệ nhất, cái chết của cậu chắc chắn sẽ khiến vương quốc hành động. Rudel đã sẵn sàng đặt cược mạng sống của mình để có được một con rồng. Cậu biết rõ rằng đã có hàng núi kị sĩ tiền nhiệm mất mạng vì không được công nhận bởi những con rồng.

“Sakuya, tôi có một yêu cầu. Cô có thể giữ bí mật với những người khác được không?”

“Eh?”

Trước đó cậu đã cố thuyết phục cô nhưng khi cậu yêu cầu cô im lặng về việc này, ánh mắt của cậu không cho phép sự từ chối. Không thể chống lại ánh mắt kia, Sakuya lặng lẽ gật đầu. Vào khoảnh khắc đó cô đã nhận ra một điều, cậu đã chuẩn bị sẵn sàng cho cái chết.

Khi Rudel nhắm tới việc có được một con rồng, những hành động của cậu đều rất mau lẹ. Trong học kì ba của năm thứ tư tại học viện, từ phản hồi của Basyle, lò rèn đã được xác định và họ cũng có chế tạo cả giáp, thế nên cậu ngay lập tức đưa ra một yêu cầu cho họ. Với Lilim cũng vậy, cậu đã gửi một bức thư thông báo rằng sẽ tới nơi cư trú của loài rồng trong khoảng thời gian bắt đầu học kì hai năm thứ năm của cậu.

Ngay từ đầu cậu đã biết rõ những rủi ro nên giờ cậu cũng không có gì phải lo lắng cả.

Nhưng Sakuya, người biết ngọn nguồn mọi chuyện lại là một câu chuyện khác. Dù đã tham gia vào các buổi huấn luyện của Rudel, cô cũng không thể hiểu được nguyên do tại sao cậu lại liều mạng đến vậy chỉ để tìm cho mình một con rồng như ý. Nếu cậu thực hiện một thỏa hiệp với hoàng gia, dù cho không thể trở thành một dragoon đi chăng nữa thì cậu cũng sẽ có cho mình một con rồng.

Và Sakuya cũng không thích dấu diếm chuyện gì trước Izumi. Gần đây, cô thường tránh mặt cô ấy.

Nhưng cô cũng phải gặp Izumi trong căn tin học viện vì giờ đây họ đang ăn cùng nhau. Với riêng Sakuya, điều này thật đau đớn.

“Khi buổi lễ tốt nghiệp kết thúc, cậu có muốn tham bữa tiệc không? À, phải rồi, là bữa tiệc của công chúa tổ chức ấy. Mình cũng nhận được thư mời. Một thượng kị sĩ tới tận kí túc xá nam để đưa nó cho mình.”

Luecke và Eunius ngồi cùng một bàn và năm người bọn họ đang ăn với nhau. Chủ đề đã chuyển hướng sang việc tốt nghiệp của các học viên năm năm. Rudel có một vài người quen trong khối đó. Các cô gái tộc hổ và Ness của bộ tộc hắc miêu,...

“À đúng rồi, dường như Fina tự mình tập hợp những người quen biết lại để tổ chức bữa tiệc. Chỉ mời những ai thân thiết, có lẽ cô ấy muốn chia tay họ trước khi họ rời đi.”

Khi Eunius đặt thiệp mời lên bàn, Luecke nhặt lên và xác nhận nội dung của nó.

“... Cái này cũng giống cái ở chỗ tôi. Nhưng không phải những khách mời hơi lạ lùng sao? Cậu cũng biết những cái tên này phải không Rudel? Hầu hết là các bán nhân từ các bộ tộc và gần như chẳng thấy bóng một quý tộc nào cả. Nó cũng làm tôi cảm thấy như thể chúng ta được mời tới chỉ để cho mọi người xung quanh thấy địa vị ở mức độ nào mới được phép tham gia vậy.”

Khi Luecke nói vậy, Eunius cho rằng cậu ta chỉ đang nghĩ quá cao xa và cười trừ. Nhưng thực sự mà nói, mời các người con cả của Tam Tước tới để khiến các quý tộc không được mời im lặng cũng là việc nằm trong kế hoạch của Fina. Còn có một lí do khác, tất nhiên là để Rudel tham gia.

“Mình có biết một số trong các học viên năm năm.”

Rudel nhớ lại gương mặt của những người quen và để ý thấy rằng đa số họ là thú nhân. Bởi vì Fina, các mối quan hệ xã hội của Rudel đã hơi lệch lạc, nhưng Rudel cảm thấy biết ơn vì đã có được những cuộc gặp gỡ đó. Khi họ tốt nghiệp, chắc chắn sẽ có một vài người trong số đó cậu sẽ không bao giờ gặp lại nữa, nhưng Rudel muốn tiễn họ đi với một nụ cười trên môi.

“Mình không được mời nên không thể tới đó được. Các cậu hãy tận hưởng buổi tiệc nhé.”

“Aah, ở mấy chỗ đó thì đồ ăn xếp hàng hàng lớp lớp luôn đúng không? Nhưng cái con nhỏ kì dị kia cũng ở đó, nên mình phải...”

Izumi không cẩm thấy một chút phiền lòng nào khi để ba người họ đi tới đó. Bữa tiệc là do công chúa tổ chức. Biết trước mình sẽ không được mời, cô đã từ bỏ từ ngay lúc đầu. Nhưng Sakuya không hiểu được điều tinh tế đó. Cô rất có hứng thú với bữa tiệc, nhưng khi nhớ lại Fina là người tổ chức, cô tự hỏi liệu có nên đi hay không.

“Cậu nói gì vậy chứ? Cậu cứ đi cùng với mình là được mà.”

Rudel lên tiếng mời Izumi như thể điều đó là chuyện rất bình thường. Sakuya cũng nói với Rudel rằng cô cũng muốn đi và cậu cho phép với điều kiện không được ăn quá nhiều.

“Cậu chắc chứ? À thì đó là bữa tiệc được tổ chức cho các học sinh nên cũng có giới hạn, nhưng...”

Luecke suy nghĩ một chút về việc mời hai người họ tham gia, nhưng Eunius thở dài và nghĩ cậu ta quá cứng nhắc.

“Nó sẽ không bị giới hạn như bữa tiệc của một người bình thường đâu đúng không? Đa số người tham gia là các thú nhân nên cứ tự nhiên và tận hưởng vui vẻ trong khi ăn uống là được rồi không phải sao.”

Dù hai người họ thường đấu khẩu với nhau, Luecke và Eunius thường xuyên tham gia những bữa tiệc. Trong trường hợp của Rudel, người chưa bao giờ tham gia một bữa tiệc trước kia, cậu đang cảm thấy không biết phải làm thế nào cho hợp. Hai người kia thì đã quen nên không chút lo lắng nào. Nghe rằng đó là bữa tiệc do Fina tổ chức, Rudel cũng có chút nhẹ nhõm.

Khi Sakuya biết được mình sẽ được tham gia, cô bắt đầu lên kế hoạch làm thế nào để tránh mặt Fina trong khi ăn nhiều nhất có thể... nhưng chỉ mình Izumi có phản kì lạ.

“Eh, không, umm... mình không nghĩ mình sẽ tới đó đâu. Mình tới đó thì chỉ làm phiền mọi người thôi.”

Mất bình tĩnh, cô bối rối từ chối lời mời của Rudel. Nhưng cậu sẽ không chút hứng thú nào tới đó nếu không có Izumi. Nên...

“Cậu lo lắng về chuyện thư mời sao? Vậy thì cứ đợi ở đây một chút. Mình sẽ đi lấy cho cậu.”

Rudel đứng bật dậy khỏi ghế và bước thẳng về phía kí tú xá nữ. Bốn người họ mắt tròn xoe dõi theo bóng lưng của cậu. Chưa đầy mười phút sau, Rudel trở lại với hai lá thứ mời trên tay.

“Ta nguyền rủa cô, bà chị tóc đennnn.”

(Con đàn bà đó... dám sử dụng sư phụ để cưỡng đoạt thư mời của ta, thật hèn hạ hết sức!)

Phật ý... Fina vô cảm ngồi trên giường ôm lấy đầu gối khi nhớ lại lúc Rudel đã ghé qua phòng của cô một chút vào buổi chiều. Trong lúc đang nghĩ Rudel đến đây thăm cô sau một thời gian không gặp thì lí do lại là vì Izumi.

Cô bĩu môi vì Izumi cũng sẽ tham gia. Cận vệ của Fina, Sophina thở dài trước sự bực dọc không cảm xúc của cô công chúa.

“Chuyện đó có vấn đề gì sao ạ? Chúng ta đã chuẩn bị rất nhiều thế nên sẽ không có vấn đề đâu nếu chỉ có thêm hai người tham gia.”

Đó là một bữa tiệc của thú nhân được Fina tập hợp lại chỉ vì sở thích của bản thân, nhưng cô đã phải chuẩn bị rất nhiều thứ cho việc đó. Cô không thể để Aileen hay tin, thế nên ngoài mặt thì cô đang giả vờ như mình đang tổ chức một bữa tiệc chia tay các học viên đã tốt nghiệp.

“Cô đang nói gì vật Sophina? Chỉ vì sư phụ mà số lượng quý tộc muốn tham gia cũng tăng lên chóng mặt rồi đấy. Nếu cô nghĩ việc đó nhẹ nhàng, thế thì hãy chịu trách nhiệm và giúp đỡ ta đi.”

Như thể muốn chối bỏ hết trách nhiệm của mình, Fina đưa một xấp thư từ các đàn anh quý tộc gửi tới. Nếu Rudel và hai người kia tham gia, Fina nghĩ những quý tộc khác sẽ phải dè dặt hơn, nhưng bởi hành động của cậu, ý tưởng ban đầu đã đỗ vỡ. Nếu một thường dân có thể tham gia thì mình cũng có thể chăng? Họ nghĩ vậy.

“Eh? Không, dù cho cô có đưa cho tôi nhiều lá thư như thế này thì...”

“Cô là thượng kị sĩ mà thế nên hãy chịu trách nhiệm cho lời nói của mình đi.”

(Hah, mình sẽ không thể vuốt ve các cô gái tộc hổ hay Ness nữa rồi, chắc luôn.Thật cô đơn...huh? Gượm xíu đã, mình là một công chúa phải không? Đây không phải là lúc để mình sử dụng quyền lực của bản thân sao?)

Bị quăng cho một đống công chuyện, Sophina sau đó đã đến nhờ vã phía học viện. Giờ đây đã được rảnh tay, Fina bắt đâu thực hiện những chuyện mờ ám sau màn.

Sau một vài ngày, rõ ràng là số người hi vọng tham gia đã lớn hơn dự kiến, nên năm đó, học viện quyết định chính thức tài trợ cho tiệc tốt nghiệp. Khi nhắc đến tốt nghiệp, có cả những người hoàn thành chương trình học trong năm thứ ba hoặc thậm chí là năm thứ hai. Vậy nên không thể coi thường số lượng đó được.

“Nếu tới nước này thì chúng ta phải làm gì bây giờ đây?”

Khi thông tin chi tiết về bữa tiệc được dán lên bảng thông báo của kí túc xá nam, Eunius hỏi những thành viên thông thường. Rudel và những người khác đã ghi danh vào đó nhưng không phải với tư cách những học viên tốt nghiệp.

“Dường như các cậu đang định làm tình nguyện viên để giúp đỡ họ nhỉ.”

Luecke xác nhận nội dung và kinh ngạc bởi số lượng đã tăng gấp đôi so với lúc bắt đầu. Học viện chưa bao giờ tổ chức tiệc tốt nghiệp trước đây nhưng bởi vì hành động độc đoán của Fina, họ phải làm. Học viện thường nghe theo mệnh lệnh của công chúa.

Tới tận lúc này mới hay biết về bữa tiệc, Aleist cố nhớ lại sự kiện này ở trong game nó như thế nào. Vốn dĩ đó là bữa tiệc Fina tổ chức cho nhân vật chính. Nhớ lại rằng nó lẽ ra phải là sự kiện cuối cùng trong chương học đường còn bây giờ thì nó lại xảy ra sớm hơn một năm. Nhưng tại thời điểm hiện tại, Aleist chẳng màng để ý đến nó nữa.

“Chỉ cần có thể giúp đỡ chuẩn bị, dọn dẹp hoặc vài việc vặt khác thì được phép tham gia, hình như là vậy.”

Theo lời của Aleist, Rudel ngay lập tức tình nguyện giúp đỡ.

“Mình hiểu rồi, vậy mình sẽ giúp. Phải điền tên vào đây nhỉ?”

Rudel viết tên mình vào mảnh giấy nằm trên bàn. Thấy vậy, Sakuya cũng tham gia và điền tên mình vào đó. Dù chữ viết thì xấu quắc nhưng cô vẫn tự hào khoe chúng cho mọi người xung quanh.

Nhưng khi Rudel cú đầu cô, phản ứng của mọi người đều rất lạnh nhạt.

“Sakuya? Oy oy, không phải tên của cô đáng lẽ phải là Flan mới đúng chứ, cựu-nữ-thần?”

Khi Aleist nhấn mạnh phần cựu nữ thần, Sakuya gửi cho cậu một ánh nhìn khinh bỉ. Cũng về vụ đó, Luecke lên tiếng.

“Flan Phiên Bản Khác, mới đúng phải không?”

Khi Luecke hỏi vậy trong một bộ mặt nghiêm túc, Eunius cười phá lên. Nhìn những người đang cố vùi dập cô bằng đôi mắt đẫm lệ, vị nữ thần quyết định cướp hết những món tráng miệng của mọi người.

Chương tới: [Dragoon 70: The Young Man and the Party]

⁑__________________________________⁑