Dragoon

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3535

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1323

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 319

Part 1 - Chương 71. Chàng trai và thời gian.

►Chương 70. Chàng trai và thời gian.

Trans: \__Tuấn Cpu__/

Chúc mọi người một ngày tốt lành.

7 chương Tragedy... begin:((

⁂_______________________________⁂

Đã bước vào năm cuối cấp, trong khi họ đã đối mặt với vô số vấn đề, Rudel và những người khác vẫn bình an tiến bước. Theo sự thống nhất của mọi người, những đứa con cả của Tam Tước là những người xứng đáng nhất để trở thành các trưởng ban kỉ luật kí túc xá nam, và học viện đã mạnh mẽ đẩy họ vào vị trí đó.

Izumi cũng trở thành trưởng ban kỉ luật kí túc xá nữ, học viện đã chọn phương án họ nghĩ là tốt nhất có thể hiện tại. Với việc một người ngoại quốc cũng có thể trở thành trưởng ban, những học viên quý tộc năm nhất đã cố làm loạn nhưng học viện đã xử lí họ một cách không khoan nhượng.

Làm ơn hãy để Izumi làm trưởng ban đi! Đó là lời cầu xin khẩn khiết của các giáo viên và nhân viên có liên quan khác. Đã hơn bốn năm kể từ khi Izumi nhập học, khối của cô vẫn là khối tập hợp nhiều đứa trẻ có vấn đề nhất từ trước đến nay và sự hiện diện của cô là một thứ gì đó rất vĩ đại. Trước hết là đứa trẻ có vấn đề Rudel sẽ không bao giờ chống lại cô, hơn nữa cũng không có nhiều tồn tại trên thế giới này có thể khiến người tộc hổ cuối đầu chào mỗi lần gặp.

Từ quan điểm của Izumi, tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này? Chắc chắn là cô đã nghĩ vậy. Nhưng những người xung quanh chắc chắn rằng cô là sự cứu rỗi duy nhất mà họ có.

Trong khi Izumi ngày càng bận rộn bởi các nhiệm vụ của một trưởng ban đang đè nặng lên vai, hiện giờ cô đang dạy Sakuya viết chữ trong phòng của cô. Đến giờ cô vẫn không thể tin nổi vào phần nữ thần của Sakuya, nhưng Izumi cảm thấy như mình đang dạy dỗ cho một người em gái mỗi khi chăm sóc cho cô ấy. Nhưng gần đây, Sakuya có những hành động rất lạ. Cô đã từng tuyên bố với sự tự tin rằng mình sẽ trở thành một dragoon, nhưng giờ đây sức khỏe của cô đang gặp vấn đề và sự tập trung không còn nữa.

Nghĩ rằng Sakuya bị bệnh, Izumi đã đưa cô ấy đến bệnh xá và kiểm tra nhưng kết quả lại không có gì bất thường cả. Sakuya cũng lo lắng về thể trạng tồi tệ của mình gần đây nhưng cô chắc chắn rằng đó chỉ là nhất thời mà thôi. Không, cô đang cố khiến mình không nghĩ tới nó. Kể từ cái ngày thấy tay mình bị run rẩy, cô đã bắt đầu trải qua những cơn chóng mặt.

“Cô ổn chứ, Sakuya? Hôm nay có nên kết thúc ở đây không?”

Sự tập trung của cô không đến đâu và cơ thể thì trong tình trạng rất tệ, chỉ có sự bực dọc là ngày càng gia tăng thế nên Izumi đề nghị với một giọng nhẹ nhàng. Nhưng Sakuya vẫn cố học như thể bám víu lấy quyển sách ảnh của mình.

“T-ta có thể tiếp tục...”

Cái cách học tập điên cuồng của Sakuya bắt đầu cho thấy một cái gì đó tương tự với Rudel.

Với việc năm học mới đã bắt đầu, các học viên khối trên cảm thấy họ phải chăm sóc cho các đàn em của mình thường xuyên hơn. Trong kí túc xá, họ sẽ dạy tất cả mọi thứ từ những quy định chính thống cho tới các luật bất thành văn. Nhưng mỗi năm đều vậy, những học viên quý tộc năm nhất sẽ chế giễu các đàn anh của mình và không chịu lắng nghe bất cứ lời nào họ nói. Họ đang giải thích các quy tắc trong nhà ăn nhưng các quý tộc trẻ đã bắt đầu xì xào, mất trật tự phía dưới.

Các học viên khối trên đang diễn thuyết phía trên thường chẳng màng cảnh báo các học viên quý tộc khối dưới có địa vị cao hơn họ, nhưng gần đây, từ sự việc của Chlust, Fritz và vô vàn những vụ bê bối đình đám khác, họ bắt buộc phải cảnh báo bằng mọi giá. Lúc đó, các chàng trai khối trên nhớ lại con át chủ bài mà các học viên tốt nghiệp đã nghĩ ra.

“Mọi người có nghe không? Tôi sẽ chỉ nói một lần thôi nên tốt hơn là nhớ cho rõ. Có bốn người được coi là mạnh nhất trong học viện này, và các cậu tuyệt đối không nên chống lại bộ tứ đó. Có ai biết họ là ai không?”

Khi một học viên năm năm đưa ra câu hỏi, một quý tộc năm nhất đưa ra một câu trả lời mẫu mực.

“Đó là đệ nhị công chúa đúng không? Và không phải lạ lắm sao khi anh nói có tới tận bốn trong khi người mạnh nhất thì đáng lẽ ra chỉ có một chứ? Anh đang cố chọc cười bọn em sao, senpai?”

Với lời nhận xét của cậu trai kia, những học viên năm nhất quanh cậu ta cũng bắt đầu cười rộ lên. Nhưng không để tâm tới điều đó, cậu học viên khối trên tiếp tục bài thuyết trình của mình.

“Cậu có thể nghĩ vậy nếu cậu muốn, nhưng tôi đang nói đến con trai cả của gia tộc Ases, Diade, Halbades và gia tộc Hardie. Họ là quý tộc và địa vị của họ vượt trên tất cả các cậu. Đã có một lần họ giết luôn một học viên năm nhất để làm gương cho những kẻ khác, nhưng chừng nào các cậu vẫn còn chưa gây chuyện với họ thì vẫn ổn thôi. Tuy nhiên... có một hiện diện mà cả bốn người vừa kể trên không dám chống lại, ngoại trừ công chúa.”

Khi gương mặt của các học viên vừa mới nhạo báng họ trở nên cứng đờ, họ thầm cảm ơn vì lời đe dọa tương tự năm trước đã có tác dụng. Trong khi đó chỉ là mấy ông thần rắc rối và một cô công chúa trong kí túc xá nữ, họ nghĩ rằng các đàn anh của mình đã biến hóa câu chuyện một cách thật xuất sắc. Và như thế, cậu học viên năm năm đồng thời cũng là một trong các trưởng ban tiếp tục với một nụ cười.

“Có một cô gái học năm năm được gọi là Izumi-san, một trưởng ban của kí túc xá nữ. Dù chuyện gì xảy ra, tuyệt đối đừng chống lại cô ấy... người mạnh mẽ nhất học viện này sẽ không để im đâu.”

“V-và rồi sao chứ? Theo cái tên thì cô ta hẳn là một người ngoại quốc đúng không? Dù anh có đe dọa bọn này...”

“Ah, xin lỗi, xin lỗi. Chắc cậu không nghe rõ rồi nhỉ? Để tôi nhấn mạnh lại phần trọng điểm nhé: nếu cả ba người con cả của Tam Tước còn không thể chống lại cô ấy thì một kẻ như cậu hoàn toàn không có cửa. Và nếu cậu dám lẻn vào kí túc xá nữ thì cẩn thận cái mạng đó. Giờ đây công chúa đang sống ở đó thế nên mức độ bảo vệ ở đó là cực kì nghiêm ngặc và các thượng kị sĩ đang chờ sẵn bất kì con chuột nhắt nào dám mò tới với một thanh kiếm trên tay.”

Khi cậu học viên năm năm đưa ra một lời giải thích lãnh đạm, sự tự cao tới từ quyền thế của gia tộc của các học viên vỡ vụn. Một số biết rõ năng lực của mình đến đâu và giữ im lặng ngay từ đầu nhưng vẫn luôn có một số học viên cậy quyền thế gia đình để cao ngạo hóng hách, và ở học viện chuyện đó cũng không hề lạ.

Nhưng ngay khi cậu trưởng ban vừa rồi giải thích xong, Rudel và những người khác xuất hiện. Rudel, Luecke và Eunius chưa bao giờ muốn trở thành một trưởng ban, nhưng bởi học viện cứ bắt ép họ và với Rudel là do Izumi thuyết phục, cuối cùng họ đành miễn cưỡng chấp nhận.

Các giáo viên cầu xin họ làm gương cho các đàn em, thế nên họ phải xuất hiện muộn hơn một chút. Cả phòng ăn im phăng phắt. Nghĩ về chuyện những người điều hành đất nước trong tương lai lại tụ họp về hết cả một chỗ thế này, các quý tộc trẻ trở nên hiền lành, ngoan ngoãn như những chú cừu non. Các học viên thường dân cũng bị bầu không khí đó nuốt chửng.

Khi đã xuất hiện trước mọi người, bộ ba bắt đầu giới thiệu bản thân với các học viên năm nhất. Nhưng Eunius rất ũ rũ vì thời gian chơi bời của cậu ta sẽ bị giảm một cách đáng kể khi trở thành trưởng ban. Cậu đã đến thị trấn chơi mỗi đêm và ngay khi cậu nghĩ lúc trở thành một học viên cuối cấp, thời gian rãnh sẽ tăng lên để rồi cuối cùng lại bị kéo đi làm trưởng ban, nên tâm trạng như vậy cũng là điều tự nhiên.

“Tôi sẽ nói luôn. Đừng có ngán đường tôi, đừng có gây nên rắc rối nào, luôn nghe theo lời tôi nói bất kể là thứ gì... rõ chưa?”

Với cơ thể to lớn, vạm vỡ và những lời của cậu chứa đầy sự đanh thép, các học viên sợ hãi gật đầu đồng ý. Vẻ trẻ con trên gương mặt cậu đã biến mất và trong mắt những người không quen biết, Eunius là một người cực kì nguy hiểm, đáng sợ. Tiếp theo là lời căn dặn của Luecke.

“Tôi sẽ không bạo lực như tên Eunius chết tiệt kia, nhưng tôi cũng phải nói. Tôi muốn đọc sách trong yên bình và tĩnh lặng... dám làm ồn thì tới phòng kỉ luật ngay lập tức, các người nhớ cho kĩ điều đó.”

Luecke để lại một bầu không khí lạnh lẽo, u ám khác với Eunius khiến biểu cảm của các học viên ngày càng tối sầm đi. Nhưng những lời của Rudel khiến họ phấn khích hơn một chút.

“Khắc nghiệt quá đấy hai cậu. Bỏ qua mấy lỗi nhỏ nhặt cho họ thì có sao đâu? Đôi khi mình cũng gây nên một số vấn đề nên sao chúng ta không khoan dung hơn một chút.”

Một đàn anh dễ mến làm sao. Các học viên thở phào nhẹ nhõm, nhưng những lời kế tiếp khiến họ nghĩ rằng cậu mới là người đáng sợ nhất.

“Nhưng nếu bất kì ai dám gây nên bất cứ vấn đề nào cho kí túc xá nữ, tôi sẽ gặp rắc rối... các cậu tốt nhất nên chuẩn bị tinh thần cho tình huống tồi tệ nhất nếu dám làm vậy.”

Khi mặt Rudel đột nhiên chuyển từ một nụ cười sang sự vô cảm băng giá, các học viên năm nhất co rúm lại. Họ đã được nhắc rằng nên bắt đầu với một vài lời đe dọa nhẹ nhàng, thế nên họ đã làm theo y như vậy. Nhưng bởi bầu không khí nghiêm khắc quá độ họ tỏa ra, nó hoàn toàn khác với những đàn anh bình thường khác và khiến tất cả từ bỏ sự chống cự.

Đã bước vào năm cuối cấp, Rudel giờ đây đã hai mươi. Cơ thể cậu đã trưởng thành và toát ra một bầu không khí trưởng thành. Trước mặt là những học viên năm nhất vẫn còn trẻ tuổi, Rudel nhớ lại bản thân mình lúc mới nhập học. Khi tới học viện này, cậu chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ trở thành một trưởng ban.

Trước những lời của Rudel, Luecke thở dài. Trong khi nhìn có vẻ khá lạnh lùng, cậu đã trở nên hòa đồng hơn rất nhiều so với lúc mới nhập học.

“Rudel, ý cậu là đừng gây bất kì rắc rối nào cho Izumi đúng không?”

Giống như Luecke, Eunius cũng nặn ra một gương mặt chán nản.

Không như kí túc xá nam, kí túc xá nữ được Izumi giải thích một cách nhẹ nhàng hơn. Ban đầu, bởi vì là một người ngoại quốc nên mọi người cho rằng vẻ ngoài của cô khá kì lạ, nhưng màn giải thích của cô tiến triển khá suôn sẻ.

Lí do rất đơn giản. Họ không muốn kiếm chuyện với một cô gái luôn đi cùng với con trai cả của Tam Tước.

Những học viên thường dân thực sự rất ủng hộ khi Izumi trở thành một trưởng ban. Bởi vì như vậy cũng có nghĩa thường dân cũng có thể được công nhận bởi xã hội, điều đó khiến họ thêm hi vọng vào tương lai. Ngược lại, có sự không hài lòng đến từ các học viên quý tộc.

Họ nghĩ cô đã trở thành người phụ nữ của Rudel và cậu ta thực sự rất nổi tiếng cùng địa vị cao ngất trời, không mấy ai có thể thành công như cách mà Izumi đã làm. Họ nhận ra rằng cô đang trở thành vật cản trên con đường của họ... luôn có những kẻ rắc rối như vậy tồn tại.

“Đó là tất cả những gì cần nói về kí túc xá và thời gian ăn uống... mọi người có câu hỏi nào không, tôi sẽ trả lời chi tiết nhất có thể.”

Đã trở nên trưởng thành hơn, Izumi toát ra một bầu không khí điềm tĩnh và dáng đứng nghiêm trang của cô đã khiến các cô gái phải ngưỡng mộ ngước nhìn. Làn tóc đen mượt của cô nhìn như lấp lánh trong mắt các học viên năm nhất.

Trong nhà ăn, có một học sinh giơ tay lên. Một cô gái với bầu không khí đơn giản và cô ngồi trong khu vực chỉ toàn các học viên thường dân nên địa vị của cô chắc chắn cũng không quá cao. Nhưng thứ cô hỏi có gì đó hơi lạc đề một chút.

“Làm thế nào để em có thể trở nên như chị, senpai?”

Đôi mắt cô bé trông như thể lấp lánh lên khi nhìn Izumi một cách ngưỡng mộ. Izumi đã nhận được vô số những câu hỏi tương tự thế này trước đây. Nhưng cô không thể hiểu nổi phần “như cô” là nghĩa gì. Nhưng ngay lúc này đây, thời gian và địa điểm không ủng hộ cô bé kia.

“Nếu có thể, em có hãy vui lòng hỏi những câu liên quan đến buổi thuyết trình nhé.”

Cô gái trông có vẻ chán nản trước những lời của Izumi. Nhưng Izumi nói thêm.

“... Nhưng em đã đến được học viện này. Em hãy cố gắng đánh bóng bản thân trong thời gian học tập. Dù cho em không thể trở nên như chị thì chắc chắn rằng em cũng sẽ tìm được cho riêng mình một con đường tươi đẹp thôi, nhé.”

Trong khi những ánh mắt đầy khát vọng cứ không ngừng tăng về số lượng, Izumi tiếp tục trình bày các quy tắc của kí túc xá. Rất nhiều trưởng ban đang trông khá bối rối khi giải thích về một vài quy tắc ngầm.

“Và cái này không hẳn là quy định chính thức, nhưng... nếu mọi người thấy một học viên nam nào đó thì hãy chạy vào phòng ngay lập tức và tuyệt đối không được để cho cậu ta vào bằng bất cứ giá nào.”

“Nhưng con trai không được vào kí túc xá nữ mà đúng không?”

Một học viên năm nhất cảm thấy khá mâu thuẫn khi Izumi vừa giả thích một cái gì đó khá kì lạ. Sự thật thì Izumi chỉ vừa bảo họ không được phép mang bạn trai vào kí túc xá nữ.

“Không, um...”

Nhìn thấy các đàn chị của mình ậm ừ không nói nên lời khiến họ bắt đầu thấy lo lắng. Họ quan sát trong im lặng khi thấy các trưởng ban, bao gồm cả Izumi tụ họp lại và thì thầm to nhỏ gì đó với nhau. Với các cô gái trẻ, họ đã được gia tộc cảnh báo rằng phải cực kì cẩn trọng với những đứa con trai ở học viện. Trong đầu họ giờ đây đang lấp đầy những chuyện khủng khiếp có thể xảy ra.

Nhưng theo lời các đàn chị, đó là một thứ gì đó hoàn toàn khác.

“... Có một chàng trai có thể đi vào kí túc xá nữ mà hầu như không có bất kì trở ngại nào. Đó là một chuyện khá rắc rối nhưng bởi cậu ta cũng có lí do riêng, vả lại địa vị của cậu ra cũng khá là cao nên chúng ta không thể cản được. Mọi người không cần lo sẽ bị tấn công đâu, nhưng... xin lỗi. Nếu thấy cậu ta, tôi đề nghị mọi người nên chạy đi. Tuyệt đối không được đến gần!... Cậu ta sẽ vuốt ve mọi người đó.”

Thấy gương mặt khó hiểu của các học viên năm nhất, trong lòng Izumi chỉ muốn nổi điên lên với Rudel một trận. Nếu không chứng kiến tận mắt thì không ai có thể hiểu cậu ta nguy hiểm tới mức nào.

Cho tới khi Izumi cảnh báo họ, nạn nhân chủ yếu là các thú nhân. Rudel cực kì nguy hiểm! Đó là luật bất thành văn của kí túc xá nữ. Những học viên dám tự để bản thân mình cho cậu ta vuốt ve vì tò mò sau đó đều được tìm thấy trong một tình trạng rất không ưa nhìn.

Thấy gương mặt nghi ngờ của các học viên mới, các trưởng ban thầm nguyền rủa Rudel trong lòng.

Sau khi Rudel rời khỏi kí túc xá nam, Sakuya lấy thanh kiếm của Rudel. Mục tiêu của cô là hai thứ đang ngủ bên trong thanh kiếm. Tự hỏi chúng có biết gì về tình trạng bất thường của cơ thể cô hay không, cô quyết định tìm chúng để hỏi chuyện.

Trong căn phòng của Rudel, cô đặt thanh kiếm bên trên cái giường và gọi chúng ra.

“Các ngươi có nghe không? Có một vài chuyện ta muốn hỏi.”

‘Có chuyện gì sao?’

‘...’

“Cơ thể ta gần đây khá kì lạ, khi đi kiểm tra thì không có gì cả. Đây có thể nào là do lỗi của đồng đội các ngươi không? Ta muốn nhanh chóng khỏe trở lại, ngươi biết đó.”

Tình trạng sức khỏe tệ hại gần đây khiến cô rơi vào hoảng loạn, Sakuya che giấu sự yếu đuối của mình đi và cố tỏ ra khỏe mạnh khi hỏi.

‘Ai biết.’

‘Dù sao thì... thử chạm vào chuôi kiếm coi sao. Có lẽ bọn ta sẽ tìm ra được thứ gì đó.’

Làm theo lời con ác điểu, Sakuya nắm lấy chuôi kiếm. Cô cảm thấy một cơn run nhẹ khi có thứ gì đó chạy dọc khắp cơ thể cô. Sakuya vội buông thanh kiếm ra trong sự ngạc nhiên và phàn nàn với hai con vật.

“S-sao các ngươi làm đột ngột thế hả!?”

‘... Đây là...’

‘Một chuyện khá rắc rối đây.”

Mặc kệ sự bực tức của Sakuya, cả hai con thú bắt đầu thảo luận. Sakuya không thể hiểu nội dung là gì nhưng từ bầu không khí, cô có thể đoán đó là một chuyện gì đó khá tệ. Lời của họ khá nghiêm trọng khiến sự căng thẳng của cô ngày càng tăng.

‘Nghe này... cơ thể của cô chỉ là một vật chứa tạm thời mà làn sương đen tạo ra. Nó được sinh ra chỉ để quyết một trận sống mái với Rudel, một cơ thể tạm thời được tạo nên chỉ để sử dụng một lần duy nhất.”

Mồ hôi lạnh chảy dọc sống lưng của Sakuya. Mắt cô mở to và miệng cô chỉ không thể thốt nên một lời nào. Tiếp tục, con ác điểu đưa ra một lời giải thích về tình trạng cơ thể của cô hiện tại.

‘Cô đã làm rất tốt nên mấy chịu lâu tới vậy được, nhưng cơ thể cô vốn đã không còn có thể duy trì chính nó lâu hơn nữa. Một linh hồn mạnh mẽ của nữ thần lại bị phong ấn trong một cơ thể con người. Nó trông có vẻ đã đạt đến giới hạn của mình rồi.”

“N-ngươi đang nói dối, đúng không?”

Cơ thể cô bắt đầu run rẩy, Sakuya đột nhiên cảm thấy một sự sợ hãi đến kì lạ. Đó là thứ gì đó mà cô chưa bao giờ trải nghiệm khi còn là một nữ thần, nhưng giờ đây lồng ngực cô như thắt trước một nỗi sợ, nỗi sợ cái chết.

‘Đó là sự thật. Cơ thể cô đã đạt đến giới hạn rồi.’

‘... Đó là thứ do chúng tôi gây nên nhưng lại không thể chịu trách nhiệm được. Tôi thực sự xin lỗi.’

Giọng nói đáng buồn của bộ đôi vang vọng khắp phòng Rudel. Sakuya không muốn từ bỏ, cô nói với bộ đôi tất cả những khả năng mà cô nghĩ ra.

“Nếu cái làn sương đen đó đã tạo ra cơ thể cho ta, thì hẳn cô ta ta cũng có thể làm gì đó đúng không!? Đúng rồi! Nè, trong trường hợp này chúng ta chỉ cần đi hỏi làn...”

‘Xin lỗi. Chính sức mạnh của cô được sử dụng để tạo ra cơ thể đó. Trên tất cả là chúng ta không có gì để thay thế cả...’

Trong khi con lợn lòi không thể dằn lòng mà tiếp tục được nữa, con ác điểu nói ra sự thật.

‘Linh hồn của cô bị ép buộc đưa vào cơ thể đó. Tệ hơn nữa là bây giờ nó cũng sẽ không thể trở lại thành một nữ thần được nữa. Giờ đây cô là một tồn tại méo mó với linh hồn là của thần thánh nhưng cơ thể thì lại chỉ là con người. Khi cơ thể đạt đến giới hạn, cô cũng sẽ biến mất cùng nó.’

Con ác điểu nhẫn tâm phơi bày sự thật đau đớn đó, nhưng ý định thực sự của nó là muốn nói Sakuya hãy sử dụng thật tốt quãng thời gian còn lại để không phải hối tiếc dù cho có biến mất đi chăng nữa.

“U-uwah.... Waaaaah!!”

Tiếng hét của Sakuya vang vọng khắp căn phòng trống rỗng của Rudel. Một sự sợ hãi và nỗi buồn tấn công cô, giờ đây Sakuya đã có thể hiểu được nó, thứ mà cô chưa bao giờ phải trải qua khi còn là một nữ thần. Cô nhớ lại Rudel và Aleist, những người cô đã gặp tại ngôi đền cùng tất cả những người cô đã gặp tại học viện.

“Tại sao chứ? Ta cuối cùng cũng có được một vài người bạn đáng quý... và thậm chí ngay cả khi ta đã tìm được cho mình một mục tiêu để sống vậy mà! Chuyện này là sao chứ, ý các ngươi là gì khi nói ta không còn thời gian nữa chứ!!?”

Con ác điểu và lợn lòi im lặng quan sát sự điên cuồng của cô.

“Ta đã hứa! Ta đã hứa với Rudel và Izumi! Ta hứa rằng sẽ trở thành một dragoon, tại sao lại thành ra thế này chứ!?”

Cô khóc như một đứa trẻ, bất kì ai thấy cảnh tượng ấy cũng không khỏi đau lòng. Hai con thú cố tình nói những lời cay nghiệt với cô bằng một chất giọng lạnh lẽo. Cứ ghét, cứ khinh miệt chúng tôi như cô muốn... những tồn tại ngu ngốc như bọn ta... cả hai bọn chúng nghĩ rằng chúng cần thiết phải đóng vai phản diện.

‘Cứ khóc như một đứa nhóc mít ước nếu cô muốn, nhưng cô chưa từng nghĩ tới việc sử dụng quãng thời gian ít ỏi còn lại của đời mình như thế nào sao?’

‘Ta không thể hiểu nổi. Trong khi cô vốn dĩ là một tồn tại vượt qua cả nhân loại mà giờ đây...’

Cả ba con quái vật, thứ được tạo ra chỉ để nâng đỡ Aleist, chúng đã lớn lên chỉ để cảm nhận sự khinh miệt của chính thế giới đã tạo ra chúng. Chúng ghét chính bản thân mình vì chỉ có thể hoàn thành mục đích của mình bằng cách mang đến sự bất hạnh cho người khác.

Nhưng con lợn lòi và ác điểu đã mất đi cơ thể của mình và chỉ sống bám víu nhờ mana của Rudel. Chúng đang gần như sắp biến mất tới nơi, nhưng chúng quyết định giữ im lặng về điều đó, và lặng lẽ chịu đựng những cú đấm uất hận của Sakuya.

⁑__________________________________⁑