►Chương 50. Anh em trai, cậu bé và trận chiến.
Trans: \__Tuấn Cpu__/
Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ.
⁂_______________________________⁂
Trong khán đài dành cho khách quý, các nàng công chúa nhìn đăm đăm Fritz và Rudel đang đối mặt với nhau. Trong khi mỗi công chúa ủng hộ một người khác nhau, mặt cả hai người đều đang khá nghiêm trọng. Aileen giữ chặt đôi tay của mình trước ngực trong khi Fina mặt vô cảm nghĩ...
(Fritz chết chắc!!! Cúi đầu xuống, chổng đít lên cho sư phụ cấy hoa ngay! Đít ngươi lúc đó chắc thú vị lắm, thế nên hãy dùng cái vườn hoa màu tím ấy mà chà đạp lên cái đánh giá ngây thơ của bà chị ta đi! Đối với một tên không có lông tơ như ngươi thì không có thương hoa tiếc ngọc gì hết!)
Đối mặt các công chúa trông có vẻ khá nghiêm trọng kia, các thượng kị sĩ xung quanh đang khá mâu thuẫn trong suy nghĩ. Trong khi không thể hiện điều đó ra mặt, những cận vệ của Đệ nhất công chúa không hài lòng với phát ngôn và hành động của Fritz. Thế nhưng công chúa của họ lại yêu say đắm cậu ta nên họ không bao giờ dám nói ra điều đó.
Sophina, cận vệ của Fina đã nắm bắt được phần nào đó tính cách của chủ nhân mình gần đây và cô cũng thấy mâu thuẫn tương tự. Đúng là không có cách nào để tưởng tượng được những gì Fina đang nghĩ, dù không chắc chắn nhưng cô cảm nhận được những suy nghĩ bên trong gương mặt vô cảm kia cũng chẳng đoan trang, phong nhã là mấy. Và chợt bắt gặp gương mặt nghiêm nghị của Rudel trong khi cậu đang đối mặt với Fritz, cô nhận ra mặt mình đang nóng lên.
Hội trường bằng cách nào đó đã ồn ào trở lại từ bầu không khí tĩnh lặng ban nãy và những lời nhạo báng lại tiếp tục tăng lên lần nữa.
◇
“Đừng thua tên lớp trên vô dụng đó, Fritz!”
“Cho thấy sự cách biệt về sức mạnh của cậu với hắn ta đi!”
“Dạy cho hắn biết ai mấy là người mạnh nhất, Fritz!’
Các học viên lớp dưới liên tục buông lời chế nhạo trong khi các học viên lớp trên chần chờ không biết nên nói gì. Một lượng lớn học sinh năm ba đang nhớ lại bản thân mình trước đây, họ càng bất mãn hơn khi nghe những lời nhạo báng hướng đến lớp của Rudel. Các học viên năm hai đã chứng kiến cậu đánh bại Aleist như thế nào, gần đây họ còn biết được rằng cậu có quan hệ tốt với Đệ nhị công chúa nên họ không biết mình phải nên nói gì.
“Ngươi có nghe những lời cổ vũ kia không?... Chúng chính là tiếng cổ vũ của cả thế giới này cho ta đấy, senpai.”
Trước khi trận đấu bắt đầu, cả hai có một cuộc nói chuyện ngắn. Đọc được tình huống, trọng tài nghĩ rằng đợi một chút cũng không vấn để gì, ông giữ im lặng.
“Bằng cách tạo nên hình dáng cho mana, ngươi có thể bao phủ thanh kiếm và biến nó thành một thanh kiếm ma thuật. Và nếu tăng cường lên mức độ cao hơn, ngươi sử dụng nó để phòng thủ.. ta đã xem xét nó. Thế nên nói cho nhà ngươi biết ta đã đạt đến đẳng cấp đó và thậm chí đã vượt qua cả nhà ngươi.”
“Tôi hiểu rồi. Quan trọng hơn, xin gửi lời cảm ơn của tôi tới cậu vì đã quan tâm tới em trai tôi. Nếu lúc nãy cậu dùng sức mạnh này thì khó cho em trai tôi rồi.”
Rudel không mấy quan tâm tới lời của Fritz. Nhưng cảm thấy có chút lòng biết ơn vì em trai của mình, cậu trả lời một câu cảm ơn đơn giản. Nhưng thái độ đó khiến Fritz bực bội.
Và trọng tài ra dấu bắt đầu trận đấu.
Ngay trong lúc đó, mana bao phủ cơ thể Fritz và một lượng lớn chảy xuống thanh kiếm. Nhìn cậu bây gờ giống như đang mang một bộ giáp và thanh kiếm tạo nên từ ánh sáng, những âm thanh bất ngờ trên kháng đài tăng lên. Với những trang bị ma pháp kia, các học sinh khối dưới càng thêm hào hứng khi niềm tin về chiến thắng của họ đang tăng lên.
“Đây chính là toàn bộ sức mạnh của ta! Ta thậm chí còn không cần sử dụng nó với tên em trai vô năng của ngươi.”
Fritz hướng kiếm về phía Rudel và hét trợ uy. Nhưng Rudel giữ thanh kiếm trên tay phải trong khi chẳng buồn đứng vào thế. Chỉ đơn giản là đứng đó, cậu thậm chí còn không thử truyền mana vào thanh kiếm.
“Ngươi định tạo cho mình cái cớ kiểu như thua vì đã không nghiêm túc sao? Nó chẳng giúp gì được ngươi đâu trên quý tộc rác rưởi... trong trường hợp này, hãy ăn năn về những gì ngươi đã làm trên giường bệnh đi!!!”
Ngay lập tức, Fritz rút ngắn khoảng cách và vung kiếm. Nhưng cũng ngay lập tức, cơ thể cậu ngã sầm xuống võ đài, chân của Rudel đang đặt trên ngực Fritz, không, đang chà đạp lên Fritz.
“Vậy hãy dùng toàn bộ sức mạnh của cậu mà chịu đựng.”
Trước khi Fritz có thể hiểu được những lời của Rudel, cậu cảm nhận được một chấn động khủng khiếp xuyên qua cơ thể mình. Ngay khi máu trào ra từ miệng, Fritz bất tỉnh.
◇
Nhìn trận đấu kết thúc chỉ trong vài giây, Luecke và Eunius mỗi người một biểu cảm khác nhau. Luecke làm một bộ mặt phiền muộn.
“Hah, đúng là chẳng thú vị gì thật. Cậu ta thực sự nên tạo thêm chút giải trí cho khán giả đi chứ... các chiến binh đẳng cấp cao chắc đang há hốc mồm ra rồi, nhưng nếu như thế này, tôi không nghĩ mấy tên học viên cấp dưới có thể hiểu chuyện gì đã xảy ra đâu.”
Sau khi nhẹ nhàng di chuyển cơ thể để tránh đòn tấn công bừa bãi của Fritz, Rudel dùng tay trái vồ lấy cánh tay của hắn trước khi gạc chân và quay hắn ta một hình vòng cung lên không trung. Không đơn giản chỉ là ngã, cơ thể Fritz đâm sầm xuống sàn đấu, và khi Rudel dìm hắn xuống với chân phải của mình... cậu bắt đầu đòn tấn công kế tiếp.
Đó là một đòn tấn công dữ dội đủ để làm mặt đất xung quanh lún xuống thành một hố tròn bao quanh hai người họ... Fritz hộc máu, bất tỉnh ngay lập tức và trận đấu kết thúc.
“Thú vị thật.. tên đó đúng là nhất.”
Ngược lại, Eunius nở một nụ cười hung ác khiến Aleist và Chlust ngồi gần đó bị dọa đến mức phải nép mình sang hai bên. Trong khi chính Eunius cũng không biết chính xác Rudel đã làm gì, nhưng đòn tấn công cuối cùng đó mạnh mẽ đến mức mồ hôi lạnh đang chảy dọc sống lưng cậu. Người bạn thân đồng thời là đối thủ mà cậu công nhận bao lâu nay đã mạnh lên trông thấy trong khi cậu không để ý.
“Học kì hai năm tới, thật đáng mong đợi làm sao.”
Trong khi Eunius nói vậy với tâm trạng phấn khởi, Aleist ngồi bên cạnh đảo mắt sang chỗ khác trong khi ôm đầu.
(Dafaqqqq!? Mình không biết cậu ta có thể tấn công như vậy đó, và khoan, cái quái gì đây hả!? Cứ cái kiểu này mình có mơ mới thắng được tên Rudel này... nên làm gì đây hả trời...)
Aleis cảm thấy chán nản bởi sự cách biệt về năng lực giữa hai bên đã vượt ngoài tầm hiểu biết của cậu. Chlust nhìn anh trai mình đang đứng trên võ đài rồi hoàn toàn mất ý thức trong sự nhẹ nhõm. Khi Chlust ngã, Izumi vội đứng lên khỏi ghế và đỡ lấy cậu.
◇
Giữa đám đông có hai Dragoon đang cải trang trà trộm vào. Trong bộ đồ cải trang, Cattleya và Lillim không dấu nổi sự ngạc nhiên của mình về trận chiến của Rudel và Fritz. Cũng là tự nhiên nếu cậu ta mạnh hơn sau khi đã chiến đấu với một Dragoon nhưng cái tốc độ phát triển này bạn thậm chí có thể gọi là bất thường.
Cả hai người tràn đầy phấn khích về Rudel và nhìn về phía khán đài dành cho khách quý. Truyền giọng nói của mình tới những con rồng đang nghỉ ngơi trong khuôn viên trường học, chúng đang sẵn sàng đợi lệnh.
‘Đứa con của nhân loại, không, Rudel có vẻ đã thắng. Cô vui không, khế ước sư?”
“Thật luôn đó hả?! Không biết ta có nghe rõ không nhưng là một chiêu nhất kích tất sát hạ luôn đối thủ , đúng không!? Tên đối thủ đó yếu tới mức độ thảm thương nào vậy ha?~ Trước đó còn đi bô bô mình ghê gớm lắm nữa chứ... xấu mặt chưa kìa!~.”
Họ cười cay đắng trước phản hồi từ những con rồng của mình. Rồng của Lillim luôn gọi cô là khế ước sư giờ lại gọi Rudel bằng tên. Trong khi đó, mồm miệng con rồng của Cattleya vẫn xấu tính như thường lệ.
“Giờ thì, công chúa sẽ thế nào đây?”
Cattleya nhìn qua lại giữa khán đài dành cho khác quý và Rudel, người đang đứng trên sàn đấu trong khi nêu ra câu hỏi. Họ đặc biệt không mong đợi việc công chúa sẽ làm một hành động vô lí nào đó, nhưng được gọi đến chỉ để hành động trong trường hợp cần thiết, họ vẫn án binh bất động.
Trên sàn đấu, Fritz đang bất tỉnh được đưa lên cáng trong bầu không khí khó tả của đấu trường. Vài người không thể hiểu được sự khác biệt tuyệt đối về sức mạnh qua trận đấu kia bắt đầu gào lên ‘tiếng kêu la của những kẻ hèn mọn’ và những học viên cấp trên bắt đầu la hét phản đối những đàn em không biết gì.
“Không có vẽ gì cô ấy sẽ ra tín hiệu cả. Nhưng lần này tôi đã được thấy một điều gì đó khá thú vị.”
Đang nhìn vào khán đài, bỗng Lillim nhớ lại dung mạo hào hiệp của Rudel rồi mặt đỏ ửng lên. Cattleya buông một hơi thở dài khi quay sang cấp trên của mình.
“Không còn đính hôn nữa rồi, cô biết không...”
◇
Trên khán đài dành cho khách quý, các Dragoon nhìn nó với vẻ mặt lo lắng, một chút ồn ào diễn ra trên đó.
“C-cái này không tính! Ta không chấp nhận một trận đấu như thế này!”
Không thể chấp nhận thất bại của Fritz, Aileen phản đối. Nhưng kết quả vẫn là Fritz đã thua một cách hoàn toàn. Đó không phải là một thất bại do may rủi, đó là một thất bại hoàn toàn về năng lực cá nhân.
“Dù có nói đi nói lại bao nhiêu lần đi nữa, kết quả vẫn không thay đổi đâu, thưa chị.”
(Tất nhiên rồi, chẳng có lí do nào mà tên hoàng tử dỏm của bà chị có thể đánh bại sư phụ của em hết. Dù bà chị có nói gì đi nữa thì sư phụ, người sẽ trở thành chồng của em trong Thiên đường mềm mại mà em theo đuổi sẽ... huh? Khoan. Thế không phải sư phụ cũng sẽ trở thành một hoàng tử luôn sao? Thế thì gọi anh ấy là ‘Đấng tối cao của thiên đường mềm mại” thì sao? Ohhh, mình kết rồi đó nha!)
Fina vô cảm đáp, giọng nói không cảm xúc ấy của cô khiến Aileen thêm phần bực bội. Biết em mình là một đứa kì lạ, dù không nói ra nhưng cô cực kì khó chịu.
“... Mình nhất quyết không tha cho hắn.”
Không ai có thể nghe tiếng lẩm bẩm của Aileen. Fina chỉ nhìn chằm chằm một cách vô cảm vào Rudel đang trên sàn đấu còn lời lẩm bẩm của Aileen, thứ thậm chí các thượng kị sĩ xung quanh cũng không nghe thấy chứa đựng một cảm xúc bạn có thể gọi là căm ghét.
◇
Học kì ba đã kết thúc một cách an toàn. Đã tốt nghiệp, Chlust đang tiến ra cổng học viện. Có một chiếc xe ngựa từ nhà Ases đã đón sẵn. 'Thật xấu hổ nên đừng có bén mảng tới lễ tốt nghiệp' là những gì cha mẹ đã nói với cậu và chiếc xe ngựa này là thứ sẽ đưa cậu thẳng ra các vùng ngoại biên.
Từ nỗi xấu hổ và cô đơn của mình, Chlust đầy sợ hãi nhưng dù vậy, vẫn có vài người đến tiễn cậu. Bắt đầu với Luecke và Eunius từ nhà Tam Tước, rồi đến Vargas, Basyle, Aleist và Fina đang được bao quanh bởi các cận vệ của cô. Nhưng Rudel không có đó.
“U-ủa, sao ông anh trai Rudel mất tiêu rồi? Tình huống này khó xử quá, tôi biết nói gì đây.”
Aleis dịch lại bầu không khí thành từ ngữ nhưng mọi người chỉ đảo mắt mà không đưa ra bất kì lời cứu vớt nào. Mọi người xung quanh đều nghĩ Rudel sẽ phải có mặt ở đây. Không ai tưởng tượng được chuyện sẽ thành thế này.
Thời gian trôi qua trong im lặng, một số đã cố bắt chuyện với Chlust nhưng cuộc trò chuyện nhanh chóng kết thúc như cách nó bắt đầu. Tình huống như vậy diễn ra được một lúc, thì Rudel cùng Izumi bên cạnh xuất hiện với mỗi người một cái giỏ trên tay. Aleist và mọi người xung quanh cảm thấy khó chịu với bầu không khí màu hồng quanh hai người họ.
“Cậu trễ đó, Rudel!”
Với lời của Luecke, Rudel gãi đầu và xin lỗi.
“X-xin lỗi. Mình không nghĩ tới việc thằng bé đi mà không ghé qua chỗ chúng ta. Nghĩ là chắc Chlust sẽ đói lắm trên đường đến biên giới nên mình đi làm một ít sanwich trong nhà ăn.”
Rudel giữ một giỏ . Izumi cũng giữ một cái tương tự và đưa cho phu xe để ông cất giữ. Giỏ của Rudel thì được trao cho Chlust.
“Nếu Izumi không giúp thì chắc anh tốn thêm bộn thời gian rồi. Thật may là anh đã gặp cậu ấy trên đường đi.”
“Nếu cậu ấy nói ra thì chị đã giúp từ đầu rồi. Rudel toàn làm việc theo ý thích không.”
Nghe cuộc đối thoại kia, sao không lo mà đi ra cho sớm đi hả? Một vài người nghĩ. Nguyền rủa cô, bà chị tóc đen!!! Một suy nghĩ khác của ai đó.
“T-ta không phiền nhận nó đâu.”
Chlust đến bây giờ vẫn không biết phải tương tác với anh trai mình như thế nào, thậm chí lúc này cậu vẫn dùng giọng điệu bề trên trong khi nhận giỏ bánh. Rudel gọi cậu.
“Em tốt hơn là phải sống sót đó, Chlust. Không thì giấc mơ của em sẽ không bao giờ thành hiện thực.”
Vẫn không biết phải nói gì, Chlust rời đi đến hướng xe ngựa. Cậu đã dùng cả ngày trước để suy nghĩ về những gì mình phải truyền tải trong lúc này nhưng cuối cùng vẫn là không thể. Mọi người xung quanh mỉm cười nhìn cặp anh em. Nhưng nơi Chlust hướng tới là biên giới, một khu vực nguy hiểm đầy rẫy quái vật.
Có thể họ sẽ không bao giờ gặp lại nữa. Tất cả mọi người đều nghĩ vậy, họ gọi Chlust và vẫy tay tiễn đưa cậu. Khi xe ngựa vừa vượt qua cánh cổng, Chlust nghiêng người ra cửa sổ và hét lên.
“C-cảm ơn anh trai của em!!!”
Tận tới khi xe ngựa vượt khỏi tầm mắt, Rudel vẫn tiếp tục vẫy tay.
◇
Trưa đến và khi đang dừng lại nghĩ ngơi, Chlust mở chiếc giỏ và lấy ra một vài cái sandwich. Có một ngăn chứa nhỏ bên trong, bánh thì một số thì nhìn dị dạng kì cục và số khác lại rất gọn gàng.
“H-mmm. Mấy cái thứ dị dạng này chắc chắn là của anh trai mình làm.”
Chlust nói trong khi cắn gần hết cái bánh trong một phát.
“T-thật là dở tệ mà... anh làm mặn quá.”
Cắn miếng bánh như thể bị thôi miên, Chlust nuốt nó xuống với trà xanh để trong ngăn chứa, nước mắt chảy xuống từ đôi mắt cậu.
“Cảm ơn... cảm ơn anh, Rudel.”
Vừa khóc vừa ăn, cậu làm một gương mặt hạn phúc khi nhớ lại những lời của Rudel.
“Em sẽ sống sót, lần tới em sẽ đường đường đối mặt mà nói lời cảm ơn anh... Em nhất định sẽ sống sót.”
⁑__________________________________⁑
-Mọi người ai rảnh check giùm cái câu ‘Sovereign of Fluffadise’ là dạng biệt danh hay là một cách tung hô kiểu kiểu nhu 'hoàng caovạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tế.." vậy?- - [Yet Aileen’s mutter that even the high knights around her couldn’t hear contained an emotion you could call conflicted ]cái conflicted có nghĩa nào hay hơn không?-