►Chương 56. Lợn lòi, ác điểu và làn sương đen.
Trans: \__Tuấn Cpu__/
Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ.
⁂_______________________________⁂
Nữ thần không tên bị làn sương đen chiếm lấy đang đánh nhau với Rudel và Aleist trong ngôi đền mục nát. Khi Rudel định rút kiếm, Aleist đã rút kiếm và bước lên trước tiên. Vì nữ thần bị chiếm giữ, ngôi đền rơi vào tình trạng hỗn độn và những chướng ngại vật như bàn ghế đã hoàn toàn biến mất.
Hiện rất dễ để di chuyển nhưng sau cùng họ vẫn ở trong một không gian kín. Chỉ có một lối ra, điều đó sẽ khiến họ gặp rất nhiều rắc rối nếu muốn rút lui. Cả hai người họ không hề biết cô ta có thể loại sức mạnh nào, khi Aleist đã lỡ bước lên trước Rudel, cậu không được phép lui bước nữa.
“Ngươi cũng tương tự với con ác điểu lúc trước phải không? Lần đó ta đã không thể làm được gì ngoài đứng nhìn. Ta không thể cứ hèn nhát mãi như thế được!”
Aleist bao bọc thanh kiếm bên tay phải của mình trong ngọn lửa. Hơn thế, với lượng lớn mana được truyền vào ngọn lửa, nhiệt độ cả căn phòng tăng lên một cách đột ngột. Đánh giá mình sẽ trở thành một chướng ngại trong cuộc chiến của Aleist, Rudel nhảy về phía sau và quan sát hai người họ.
‘Sử dụng một thanh kiếm ma thuật? Đúng là một tên vô văn hóa. Thật ngu ngốc làm sao khi nghĩ về việc ta đã trải quan không biết bao nhiêu rắc rối vì ngươi. Không hề liên quan gì tới ý chí của thế giới này, mục tiêu của ta là giết hắn! Ta sẽ giết ngươi trước rồi giết cả Rudel!!!”
“Đừng đánh giá thấp ta!”
Aleist ngay lập tức tiếp cận nữ thần đang lơ lửng kia. Cậu cố vung kiếm vào người cô ta nhưng thanh kiếm bị bắt lại chỉ với một tay. Có lẽ vì khuôn mặt ngạc nhiên của Aleist, nữ thần nở một nụ cười tới tận mang tai. Đặt chân mình xuống mặt đất. Cô sử dụng một sức mạnh cực kì phi lí so với dáng người của mình ném cả thanh kiếm lẫn Aleist sang một bên.
Rudel chạy vòng sang bắt lấy Aleist và chẳng thấy bất kì dấu hiệu nào của một vết bỏng nào trên tay nữ thần.
“X-xin lỗi.”
“Aleist, cô ta cực kì nguy hiểm. Ngay cả sau khi gánh chịu hỏa ma thuật bằng tay không, cô ta cũng không có bất kì một vết bỏng nhỏ nào.”
“... Dù vậy, tôi vẫn không thể lùi bước được.”
Nghe những lời cảnh báo của Rudel, cậu nhìn vào nữ thần với một vẻ mặt ngạc nhiên, chắc chắn rằng cô ta hoàn toàn không bị thương. Dù vậy, Aleist vẫn đứng lên và cố đối mặt với nữ thần một lần nữa.
‘Ngươi vẫn không hiểu sao? Hãy chấp nhận thực tế rằng một kẻ ở cấp độ của ngươi không có một chút cơ hội để đánh bại ta. Ta không có hứng thú với mạng của ngươi... để Rudel lại và biến đi.’
Nữ thần chậm rãi bước về phía Aleist. Cậu hít một hơi thật sâu khi nắm chặt thanh kiếm của mình một lần nữa và tạo thế đứng.
‘Dù cho cô ta chỉ là một phần của hệ thống, cơ thể này vẫn là của một nữ thần. Ngươi có thật sự hiểu điều đó không hả?’
“Vậy thì sao!?”
Aleist gọi nên một ma thuật trên bàn tay trái trong khi vung thanh kiếm trong tay phải. Thanh kiếm bị nữ thần đỡ lại nhưng ma thuật ở bàn tay trái đánh trúng trực tiếp vào cơ thể cô ta.
‘Thật vô ích. Ma thuật không có tác dụng với cơ thể này. Thứ này vốn bản thân nó đã là một biểu hiện của ma thuật rồi, ta chỉ cần thêm cho nó một cơ thể vật lí mà thôi. Thế nên ta có thể làm những thứ như thế này.’
Nữ thần tập trung ma thuật xung quanh tay trái của mình tương tự như cách Aleist đã làm. Nhưng quy mô của nó ở một đẳng cấp hoàn toàn khác biệt. Một hỏa ngục đang tập trung xung quanh tay cô ta, nhiệt lượng từ nó khiến tất cả vật dụng trong ngôi đền bốc cháy.
“Vậy ma thuật của tôi vô hiệu à, đó hẳn là lí do cô không nghĩ gì mà nhận lấy đòn tấn công lúc nãy nhỉ? Trong trường hợp này, cô quá bất cẩn rồi.. đó là ma thuật đặc biệt của tôi. Một ma thuật đặc biệt cho phép tôi có khả năng tạm thời phá vỡ khả năng phòng thủ của cô sau đòn tấn công thứ hai.”
Đối mặt với ma thuật của nữ thần, cậu nở một nụ cười cứng ngắc trong khi giải thích. Đó là một đòn tấn công đặc biệt chỉ có thể sử dụng bởi các tồn tại mang tên ma thuật kiếm sĩ. Sau hai lần tấn công liên tiếp, nó sẽ phá hủy lớp phòng thủ ma thuật của đối phương. Đó là một ma thuật chỉ có trong trò chơi nào đó.
‘Rồi sao chứ? Ngươi nghĩ ngươi có thể đánh bại cơ thể này chỉ với một đòn? Đó là điều ta thậm chí không cần phải tính toán tới cho phiền đấy. Ngươi thật sự không hiểu được sự khác biệt một trời một vực về khả năng giữa hai ta rồi.’
“... Vậy sao?”
Nữ thần hướng tay trái về phía Aleist. Với tất cả những điều đó, cậu cầu nguyện kế hoạch của mình sẽ thành công trong khi chờ đợi đòn tấn công của nữ thần. Chắc chắn, đòn tấn công của cậu thậm chí sẽ không thể làm tổn hại một cọng lông của nữ thần, nhưng nếu đòn đó là của chính cô ta thì sao? Và Aleist đang sử dụng một ma thuật cậu hiếm khi đụng tới trong những lần chơi trước khi cậu chuyển sinh.
“[Counter]!”
‘Huh?’
Khi quả hỏa ngục đã được phóng đi, Aleist phát động một ma thuật cố phản nó lại. Lí do cậu rất ít sử dụng ma thuật này là do trò chơi hiếm khi đặt người chơi vào những tình huống phải chống lại một đối thủ ở đẳng cấp cao hơn. Vì yếu tố lãng mạn là chủ đề chính của trò chơi nên những trận đấu phần nào đó được thiết lập khá sơ xài.
Và đó là một lí do khác khiến cậu không thích dùng nó.
‘Vậy ngươi cược hết vào đòn ma thuật với tỉ lệ thành công nhỏ nhoi đó sao? Như ta nghĩ, ngươi quả thật chỉ là một đứa trẻ thiếu kĩ năng cá nhân trầm trọng chỉ dựa vào may rủi.’
Dù ván cược của Aleist có thành công hay thất bại đi chăng nữa, nữ thần biết điều đó không thành vấn đề. Trước sự khác biệt tuyệt đối về sức mạnh này, nữ thần có chút hứng thú về việc thế giới này sẽ hành động như thế nào. Chắn chắn Aleist sẽ không chết trong trận chiến với cô. Không, có lẽ chính cô sẽ chết bởi cái vòng xoáy định mệnh nào đó. Những cảm xúc cam chịu đó ngự trị trong tâm trí nữ thần.
Cô nhìn Aleist với xúc cảm đó. Và Rudel, người đang quan sát trận chiến của hai người họ đã để ý đến sự cam chịu phát ra từ biểu cảm của cô.
Như thể đã được định mệnh an bày từ trước, đòn [Counter] của Aleist thành công. Đòn hỏa ngục quay lại nhe nanh vuốt với chính chủ nhân của mình, cô thậm chí không màn tới việc tránh né nó.
“Cô có thấy không hả!?”
Bị thổi bay bởi chính ma thuật của mình, cú va chạm phá vỡ tế đàn và cô gục ngã trong đó. Mặt cuối gầm xuống đất, cô đứng lên với cơ thể đang bốc cháy của mình, không phải với Aleist hay Rudel, cô gào thét với thế giới này.
‘Ngươi làm nhiều tới thế chỉ để thoát khỏi ta sao? Trong khi là người tạo nên ta, thậm chí cả ngươi cũng phủ nhận lí do ngươi ban cho ta để tồn tại sao!? Nếu ta cố giết Rudel với cái sức mạnh tuyệt đối này, ngươi sẽ đặt một tồn tại mang tên Aleist trước mặt hắn... ta sực sự không cần thiết tới vậy sao!!!?’
Làn sương đen không khác gì một sân khấu được sinh ra với mục đích duy trì cốt truyện. Một tồn tại để giúp đỡ Aleist sau màn sân khấu và cản trở Rudel. Cùng một thực thể đã chiếm lấy con lợn lòi, ác điểu và cả nữ thần. Thực tế rằng cô, một thực thể duy nhất đã thất bại và phải nhân nên quá nhiều lần như vậy là minh chứng cho việc Rudel vượt qua số phận như thế nào.
Đôi mắt mờ nhạt của nữ thần bị chiếm giữ chuyển sắc đen và làn nước mắt đen cũng từ đó lăn xuống.
‘Vậy ngay cả người còn lại cuối cùng trong chúng ta cũng không thể hoàn thành sứ mệnh...’
“Cô đang nói về cái gì vậy chứ?”
Sự hiểu biết của Aleist không thể bắt kịp với dòng nước mắt kia của cô. Trong ngôi đền đang bốc cháy, Rudel bắt đầu hướng về phía nữ thần. Cậu rút thanh kiếm nhận được từ Basyle. Thanh kiếm được rèn nên bởi răng nanh của con quái vật đen đầu tiên cậu đối mặt. Thanh kiếm được tạo nên bởi hỗn hợp nung chảy của chiếc răng nanh với sắt.
Khá dài nếu so với kiếm một tay cùng những họa tiết trang trí được làm ở mức tối thiểu, đó là một thanh kiếm được rèn nên với chỉ một mục đích đơn thuần là chiến đấu. Cảm nhận mana rò rỉ từ thanh kiếm, nữ thần cười mỉa mai lần nữa.
‘Ta hiểu rồi, đúng là vậy! Thất bại của ta đã được quyết định ngay từ thời khắc khởi đầu. Thanh kiếm đó là thứ được tạo nên từ một phần của ta và thứ đó có khả năng đả thương cơ thể nữ thần này. Có vẻ như thế giới sẽ không cho phép ngươi chết đi cho tới khi khoảnh khắc đó tới... nào, giết ta đi, Rudel!’
Không động tới thanh kiếm, Rudel nhắm đôi mắt lại.
◇
Chuyện xảy ra một lúc trước đó. Khi Rudel quan sát cuộc chiến đang diễn ra của hai người họ, cậu gặp một rắc rối.
Đang quan sát khoảnh khắc thanh kiếm của Aleist va chạm với nữ thần thì cậu để ý tới cộng sự của mình, thanh kiếm đang rung lắc dữ dội. Có vẻ như nó đang phản ứng với nữ thần, không, là làn sương đen.
(Gì đây? Có chuyện gì đó đang diễn ra.)
‘Nhiệm vụ của tôi có lẽ đã kết thúc, nhưng tôi không thể để nữa kia của tôi đối mặt với một kết thúc như vậy... Tôi không có quyền gì để yêu cầu cậu cả, nhưng cậu có thể hợp tác với tôi không? Nếu làm vậy, cậu sẽ được giải phóng khỏi chúng tôi... khỏi nữa kia của tôi.’
Cậu nghe giọng nói trầm mặc của một người đàn ông. Theo như những kí ức chắp vá trong đầu Rudel là hình dạng của con lợn lòi cậu đụng độ trong chuyến dã ngoại khi còn là học viên khối giảng dạy cơ bản. Một con quái vật dữ tợn, hung hăng với màu đen là chủ đạo và một vùng lông trắng trên đỉnh đầu.
Một chút ý chí còn sót lại của nó tồn tại trong chiếc nanh đang cố cứu làn sương đen, một bản thể của chính nó đã biến đổi tới mức độ này.
‘Nếu sử dụng tôi, cậu có thể làm tổn hại cơ thể cô ấy. Với cậu hiện tại, đánh bại cô ấy là hoàn toàn khả thi.’
“Ngươi không cứu nửa kia của ngươi sao?"
‘Cứu có nghĩa là giải thoát cô ấy khỏi cái sứ mệnh ngặc nghèo kia. Tôi đã hoàn thành nghĩa vụ của chính mình và tất cả những việc còn lại là chờ đợi biến mất mà thôi, nhưng nửa kia của tôi, cô ấy có sứ mệnh phải ngăn cản cậu. Nhưng cậu sẽ không đầu hàng số phận, phải không? Thế thì cậu phải cứu bản thể kia của tôi, một phần của tôi. Hãy đặt dấu chấm hết cho cái nhiệm vụ mà chúng tôi sẽ không bao giờ hoàn thành này.’
Trong lúc Rudel đang suy xét thật kĩ càng, canh bạc của Aleist đã thành công và tiếng gào khóc của nữ thần vang lên. Cô ấy là minh chứng cho những người bị số phận vùi dập, người không thể chiến thắng định mệnh của mình dù có cố gắng như thế nào.
Rudel tâp trung lại tinh thần khi bước lên phía trước. Khẳng định lại quyết tâm của mình, cậu tước thanh kiếm khỏi vỏ và hướng về phía nữ thần.
◇
Giương thanh kiếm lên cao quá đầu, Rudel truyền ma thuật vào nó. Và cậu nghĩ.
(Thực sự sẽ kết thúc sao nếu đánh bại cô ấy? Một người bị đánh bại đơn giản chỉ bởi định mênh đã an bài như vậy? Không... đó là điều mà mình không thể chấp nhận được.)
Cảm nhận sự hiện diện của Rudel, vị nữ thần đã hóa thành một con quái vật nhắm đôi mắt lại, tin chắc rằng khoảnh khắc cuối cùng của đời mình đã đến. Nhưng tiếng chuông ngân định mệnh không bao giờ được vang lên. Đổi lại, cảm nhận có gì đó thân thuộc với mình khiến cô đột ngột mở đôi mắt ra Một cách hoài niệm, cô nhìn chăm chăm vào hình dạng của chính mình trước khi tách ra cùng với nỗi khát vọng và sự đau khổ.
“Có chuyện gì với mấy thứ này vậy!? Rudel, cậu vừa làm cái gì vậy hả!?”
Trong ngôi đền đang bốc cháy đó, thứ Aleist thấy là hai con quái vật đang đứng cạnh bên Rudel. Cậu biết một trong số chúng. Aleist có thể nhận ra con ác điểu trước kia nhưng lại không có bất kì kí ức nào về con quái vật lợn lòi.
‘Aaah, đó là ta. Bản thể của ta trước khi tách ra.’
Nữ thần dang đôi tay của mình về hướng hai con ác điểu và lợn lòi đang tiến về phía mình. Dù trông khác biệt nhưng cơ thể đen nhánh với các biểu tượng màu trắng trên cơ thể là minh chứng về việc họ là những bản thể của nhau.
‘Đến đây thực sự đã kết thúc rồi, nửa kia của tôi. Vai trò của chúng ta đã kết thúc rồi.’
‘Hãy trở lại như trước kia. Như khi chúng là còn là một, cô sẽ không còn cô đơn nữa.’
‘Tôi đã đi xa đến mức này rồi các người bảo tôi phải dừng lại sao!? Nếu kết hợp với nhau, chúng ta có thể đánh bại Rudel. Chúng ta có thể hoàn thành nghĩa vụ của mình, chúng ta có thể... và rồi, và rồi, tại sao chính bản thể của tôi cũng mặc kệ những nỗ lực của tôi mà cứu hắn chứ!?’
Dòng nước mắt đen thẳm của cô rơi lần nữa nhưng khi con lợn lòi và ác điểu tiến lại gần hơn, cô nhận ra một điều. Cơ thể những nữa kia của cô được tạo nên từ mana của Rudel...
‘Vậy cho đến cuối cùng, ta cũng không thể hoàn thành sứ mệnh của mình sao?’
Dang đôi tay ôm lấy cơ thể gớm ghiếc của con ác điểu và lợn loi, cô từ bỏ ý thức của mình. Nhưng lúc đó, Rudel hét lên.
“Cô cảm thấy ổn với một kết thúc chỉ như thế này sao? Mặc cho bản thân bị đánh bại bởi số phận sao?”
‘Chúng ta không thể vượt qua được ý chí của thế giới này. Có lẽ cậu đã thay đổi được định mệnh nhưng vẫn không thể thay đổi kết thúc kết thúc của cậu được.’
‘Một ngày nào đó cậu chắc chắn sẽ hiểu điều đó. Ý chí của thế giới chắc chắn sẽ mang cậu tới số phận nó đã định sẵn.’
Rudel không thể nào cảm thấy hài lòng với câu trả lời của con ác điểu và lợn lòi. Cậu đã vượt qua giới hạn không biết bao nhiêu lần. Mỗi lần, cậu sẽ nỗ lực hết mình để hiện thực điều ước của bản thân. Một ngày nào đó, những điều cậu đã làm sẽ được công nhận, cậu tin tưởng vào điều đó.
“Định mệnh của tôi đã được quyết định sao? Nhưng dù vậy, tôi vẫn sẽ trở thành một Dragoon! Đó là tất cả những gì tôi có! Đó là tất cả... tôi sẽ vượt qua bất kì định mệnh nào. Chính vì điều đó, tôi đã làm việc chăm chỉ cật lực cho tới tận lúc này. Nếu đầu hàng, đó mới thực sự là kết thúc.”
Nghe những lời đó, trái tim nguội lạnh của Aleist cảm thấy đau đớn. Quá vui mừng vì đã được chuyển sinh, cậu đã ngộ nhận rằng mình rất mạnh. Nhưng giờ đây Aleist đã nhận ra sự tồn tại mà cậu chỉ coi là một hòn đá lót đường đã trải qua bao nhiêu đó rắc rối và giữ một ý chí mạnh mẽ đến vậy. Cậu hiểu điều đó không phải bằng lí trí mà bằng con tim của mình.
“Rudel, cậu...”
‘Thật xấu hổ. Ngăn cản cậu là lí do tôi sinh ra và tồn tại vậy mà. Nhưng nếu cậu muốn chống lại số phận... chống lại kết thúc mà thế giới đặt ra cho cậu, tôi sẽ giúp một tay. Tôi không phiền giúp đỡ cậu cho tới khi khoảnh khắc đó tới.’
‘Cô đang đang nói gì vậy? Cô mất trí rồi sao?’
‘Cứu hắn? Đó nghe không giống như nhiệm vụ của chúng ta.’
Sau khi lắng nghe những lời của Rudel, nữ thần đưa ra một lời đề nghị. Trước lời tuyên bố đầy bất ngờ đó, con lợn lòi và ác điểu lên tiếng phản đối.
Với những lời từ các bản thể của mình, cô mỉm cười và giơ một tay lên ra hiệu cho họ im lặng. Cả làn sương đen lẫn nữ thần nguyên bản đều biết rằng Rudel cũng giống như họ, đều đang cố gắng chiến đấu chống lại sự an bài của thế giới này. Thật là một cảm xúc kì lạ khi kẻ thù không đội trời chung cũng đang chiến đấu trên cùng một chiến tuyến với cô...
‘Rudel, nếu cậu vẫn giữ ý chí chiến đấu vì số phận của chính mình, tôi sẽ không ngần ngại giúp cậu một tay. Tuy nhiên, nếu cậu không thể tiếp tục chống đối, chỉ đơn giản là thả mình theo dòng chảy số phận... khoảnh khắc cậu từ bỏ cũng là khoảnh khắc tôi lấy mạng cậu.’
“Cứ làm bất kì điều gì cô muốn.”
‘Đừng quên những lời đó. Thế giới sẽ hết lần này đến lần khác cản đường cậu. Tôi chắn chắn rằng nó sẽ không bao giờ cho phép cậu có được một con rồng cho chính mình. Tôi sẽ giúp cậu vượt qua thử thách đó. Thế nên đừng bao giờ quên, khoảnh khắc cậu từ bỏ chính là khoảnh khắc cậu chết.’
Rudel phản ứng hơi thái quá trước những lời như cậu sẽ không bao giờ trở thành một Dragoon, nhưng trước những lời ở vế sau của làn sương đen, một nụ cười cùng với biểu cảm ngạc nhiên hiện lên trên gương mặt Rudel. Nó gần giống như một nụ cười của một cậu bé háo hức đón chờ ngày sinh nhật của mình.
“Có thật không!?”
‘... Thật là một chuyện đơn giản. Giờ tôi phải đi đây...’
Khi làn sương đen tách ra khỏi nữ thần, nó lan rộng ra khắp ngôi đền và cướp lấy tầm nhìn của tất cả mọi người. Khi Rudel và Aleist có thể thấy lại được xung quanh, nữ thần tóc vàng nguyên bản đang nằm đó, người không mảnh vải che thân. Ngôi đền đang bốc cháy có nguy cơ sụp đổ bất kì lúc nào.
Bạn có thể nói đó là một phép màu khi ngôi đền vẫn còn trụ vững xuyên suốt trận đấu của Aleist và nữ thần, Rudel và Aleist hối hả kéo lê nữ thần thoát ra ngoài.
Thực ra ngay khi họ vừa nhảy ra ngoài thì cũng là lúc ngôi đền sụp đổ. Cú va chạm là lí do khiến cô mở đôi mắt của mình ra. Có được một cơ thể vật lí từ hình dạng bán trong suốt của mình, nữ thần nâng cơ thể nặng nề của mình lên. Và cô đã thấy một thứ. Ngôi đền được xây dựng nên để thể hiện sự tôn kính với cô đã thành một đống đổ nát...
“H-hể!?"
◇
Rudel và Aleist đang quỳ gối trước mặt cựu nữ thần. Có lẽ mặt trời đã bắt đầu ló dạng, cả khu vực đang dần dần sáng lên.
“Các người nghĩ các người đã làm gì thế hả!? Trả ngôi đền thân yêu lại cho ta, trả đây, trả đây mau!”
Cả hai người đang quỳ trước mặt một nữ thần khỏa thân đang khóc lóc thảm thiết, họ có thể thấy rõ cơ thể cô. Hoặc nói cho đúng hơn là mắt họ cứ như bị dán chặt vào đó vậy. Với việc cô ấy đã từng là một nữ thần và nhiều thứ khác nữa, bạn không thể không gọi cơ thể ấy là một biểu hiện của sự thần thánh. Không, có lẽ họ chỉ đơn giản là hứng thú trước cơ thể của một người phụ nữ, vì nhìn kiểu gì nó cũng giống như vậy.
“N-nhưng nghe nè, người phá hủy nó chính là cô mà.”
Vẫn dán mắt vào cơ thể nữ thần, Aleist cố biện minh. Rudel chắc hẳn cảm thấy khá tồi tệ về những việc mình đã làm, nhưng hơn cả việc bị chiếm hữu, nữ thần mê kẹo này thật sự không hề có phẩm giá.
“Và không ai cố tình đến đây để làm nên việc đó, đúng không? Hơn nữa, giờ cô cũng có một cơ thể cho chính mình rồi nên cũng khá khó khăn nếu muốn sống ở đây mà.”
“Cái gì đây hả? Bộ xin lỗi là tất cả những gì tốt nhất các ngươi có thể làm sao, lũ xấc xược!? Dù cho ta có một cơ thể đi chăng nữa, ta sẽ... h-haaaả? Sao ta lại khỏa thân thế này!? Hơn nữa cả hai ngươi nhìn ta nãy giờ sao, lũ biến tháiiii!”
Ngay lúc nữ thần bật khóc vì cơ thể mình bị nhìn thấy, Aleist đưa cho cô một phần đồ ăn của mình. Lấy nó như thể giật đi, nữ thần vừa ăn vừa phàn nàn.
“Đừng nghĩ như thế này là đủ để làm nguôi cơn thịnh nộ của ta. Ta sẽ ám ngươi tới khi nào ngươi trả đủ món nợ này.”
Những lời cô vừa nói nghe giống lời của một ác linh hơn. Cái giọng điệu và thái độ kia khiến hai cậu trai mất hết hứng thú, họ đứng dậy và bắt đầu trở về.
“N-nè, các ngươi đang đi đâu vậy?”
“Chúng tôi là học viên nên phải trở về trường. Cảm ơn cô đã chiếu cố. Chúng tôi chắc chắn sẽ xây dựng lại ngôi đền nên hãy ở đây và đợi một thời gian.”
“Tôi không thể trở thành một anh hùng nên tôi nghĩ mình cũng không còn việc gì ở đây nữa.”
Nghe những lời đó, trái tim yếu đuối của nữ thần tan vỡ. Đồ ăn còn dính đầy trên mép, cô nàng nhào tới bắt lấy chân của Rudel và giữ chặt lấy nó.
“Đừng bỏ em ở lại mà! Em không muốn một thân một mình ở chốn khỉ ho cò gáy này đâu.”
Thấy nữ thần bám lấy chân Rudel rồi khóc toáng lên, Aleist thở dài.
“Không phải cô ở đây một mình suốt hay sao? Chúng tôi phải trở về học viện nên không được phép mang theo bất kì con thú cưng nào hết.”
“Ngươi dám gọi ai là thú cưng hả!? Dù có ra sao thì ta vẫn là môt nữ thần. Và các nữ thần thỉnh thoảng cũng có dịp tụ họp với nhau nên ta không hề cô đơn! Nhưng với cơ thể này ta không thể đến nơi đó được, thế nên... lần này sẽ thực sự cô đơn đó!”
“...Làm gì bây giờ, Rudel?”
“Dù cậu có hỏi thì...”
“Không, đừng có bỏ rơi em mà! Bắt em làm gì cũng được nhưng đừng bỏ em lại mà, đi mà!!!”
Cả ba người bọn họ bó tay trong việc tìm ra giải pháp và dành thêm một quãng thời gian dài tại đó để suy nghĩ.
◇
Ở học viện, Rudel và Aleist trở về muộn hơn rất nhiều so với dự kiến. Nguyên nhân là bởi họ phải ghé vào ngôi làng gần điện thờ để chăm sóc cho một nữ thần ất ơ đột nhiên nhận được cơ thể nào đó. Giờ đây, tại học viện, hai người họ giới thiệu nữ thần cho các thành viên quen thuộc.
“... Chuyện là vậy đó, thế nên giờ chúng ta sẽ chăm sóc cho nhóc nữ thần này, nói chào mọi người đi nào.”
Ngay lúc Rudel giải thích xong mọi chuyện, nữ thần trong trang phục thường dân cuối đầu. Khi ngẩng đầu lên, cô nàng nói với một nụ cười tươi rói.
“Xin mọi người chiếu cố ạ!”
Tất cả mọi người đứng hình không nói được một lời. Rudel và Aleist hú hí với nhau ra ngoài, nói rằng mình sẽ mạnh lên, thế rồi lúc trở về họ lại mang theo một cô gái trẻ. Ngay cả với những người thường đi cùng với họ từ rất lâu, Izumi, Luecke và Eunius cũng không thể phản ứng nổi.
(Mình nên làm gì đây, không có cách nào mình có thể tưởng tượng nổi mọi chuyện sẽ diễn biến bất ngờ như thế này. Mình có thể tưởng tượng cảnh cậu ấy trở về với một con rồng nhưng... mang về một nữ thần? Không lẽ trí tưởng tượng của mình quá thiếu phong phú chăng?)
Izumi ngạc nhiên khi Rudel còn đi xa hơn cả mong đợi của cô.
(Đó là lí do tại sao mình lại phản đối Rudel và Aleist hành động cùng với nhau! Nhìn đi, mình hoàn toàn không thể hình dung nổi kết quả khi hai tên đại thảm họa đó đi chung với nhau!)
Luecke chán ngấy khi thấy hai người họ mang theo một cô gái tự xưng là nữ thần trở về. Cuối cùng, Eunius nghĩ.
(Đáng lẽ mình cũng nên đi.)
Và khi bầu không khí mơ hồ đó trôi qua, Aleist lẩm bẩm. Không đọc được tình huống, cậu không hiểu tại sao mọi người xung quanh lại bối rối như vậy. Cậu đã kể lại sự kiện ở đền thờ nhưng lại không hiểu rằng nữ thần là một thứ gì đó người thường không bao giờ gặp được.
“Huh? Có chuyện gì với mọi người vậy? Hay là mọi người không thích những món quà lưu niệm bọn tôi mang về?”
Với những món đồ địa phương kì dị đang cầm trên tay, thứ Rudel và Aleist mang về, cả ba người họ hét lên.
“Đó không để là vấn đề!”
“Bị ngốc à!”
“Họ đúng là dị mà...”
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~`
Chương gì mà dài như trâu đái... giờ mấy để ý, hình như mắm nữ thần là loli-bb như Hestia trong bộ Dungeon ni Deai... nhưng não thì... ờ, thừa biết ha.
⁑__________________________________⁑
– hay là mình cứ... bất chấp hết yêu nhau đi anh~~ --