►Chương 60. Chàng tai trẻ và vị anh hùng.
Trans: \__Tuấn Cpu__/
Chúc mọi người một ngày tốt lành.
⁂_______________________________⁂
Rudel luôn thức dậy sớm mỗi buổi sáng để dành thời gian cho việc tập luyện. Sau khi đắp lại tấm chăn cho cựu nữ thần, người đang dạng hết chân tay ra khắp giường, cậu mang theo một thanh kiếm gỗ nặng trịch ra khu đất trống. Sau khi khởi động với thanh kiếm nặng, cậu bắt đầu tập luyện với cây kiếm gỗ được mô phỏng y hệt độ dài và sức nặng của thanh kiếm Basyle đã tặng.
Có nhiều lí do cậu phải làm vậy. Đặc biệt là gần đây... kể từ lúc được phong làm Bạch Kị Sĩ, cậu cảm nhận được một nguồn năng lượng tuôn trào từ tận sâu trong cơ thể. Có lẽ vì vậy, càng ngày cậu càng khó kiểm soát sức mạnh của mình. Nếu cậu cố sử dụng ma thuật thì nó trở nên ngoài tầm kiểm soát, còn khi thử truyền mana vào thanh kiếm thì cậu sẽ không thể giữ được hình dạng của nó.
Lo ngại sự phát triển quá nhanh chóng này, Rudel gia tăng việc luyện tập để điều khiển nó. Khi thực hành vung kiếm, âm thanh phát ra hoàn toàn khác với những học viên xung quanh. Chuyển động của cậu rất tốt, trong khi cá nhân cậu ta không hài lòng với chính mình, từ góc nhìn của mọi người xung quanh thì trông điều đó cực kì siêu phàm. Đối với Rudel, mọi người xung quanh chỉ lẳng lặng tập luyện ở một khoảng cách xa, thông thường không ai dám bắt chuyện cả.
Nhưng vào hôm đó có một cá nhân nào đó đã gọi cậu ta. Bạn của cậu, Luecke. Luecke thường xuyên cắm đầu vào những buổi nghiên cứu tới tận khuya nên cậu không thường thức dậy quá sớm. Minh chứng là giờ cậu vẫn còn đang vận bộ đồ ngủ cùng thanh kiếm gỗ trên tay.
“Cậu năng động vào buổi sáng thật đấy Rudel.”
“Luecke à, thật hiếm thấy nhỉ. Tối qua cậu không nghiên cứu sao?”
Rudel ngưng vung kiếm và nhìn vào Luecke. Lau đi mồ hôi trên trán, cậu thực hiện một cuộc tán gẫu nhỏ. Kể từ khi Vargas tốt nghiệp, rất ít khi có ai đó bắt chuyện với cậu trong giờ luyện tập thế nên cậu rất vui mừng khi được Luecke gọi.
“Cậu có thể làm vài đường kiếm với tôi một chút không? Nếu cứ tiếp tục như thế này, điểm của tôi sẽ y như tên Eunius mất, và đó là thứ gì đó tôi không chấp nhận được.”
Giương thanh kiếm gỗ của mình lên, Luecke vào một tư thế tập trung chủ yếu vào các đòn đâm. Không có suy nghĩ gì đặc biệt, Rudel cũng vào thế đứng của mình. Nhưng trong tình huống như thế này, Luecke là người được nhận sự chỉ dẫn. Nếu có bất kì học viên nào có thể trao đổi những đường kiếm một cách ngang bằng với Rudel thì đó chỉ có thể là Eunius hoặc một vài học viên khóa trên.
“Bước chân của cậu không không đủ vững, và có vài động tác thừa trong chuyển động của cậu.”
Gạc đi và đẩy lùi những cú đâm của Luecke, Rudel chỉ ra những vấn đề của cậu. Luecke cố tiếp thu và khỏa lấp những khuyết điểm của mình, nhưng vì quá tập trung vào đó, cậu bị mất thăng bằng. Rudel ngay lúc đó đang vung thanh kiếm vào cậu, lưỡi kiếm chỉ kịp dừng ngay trước khi chạm cổ Luecke.
“Hah, tôi đoán quả là quá sớm để thực hành với cậu rồi... xin lỗi vì làm lãng phí thời gian của cậu.”
“Không vấn đề gì đâu. Thay vào đó, việc nghiên cứu của cậu ổn chứ?”
“Nó sẽ ổn thôi. Nhưng quả là tôi không muốn kết thúc chỉ với toàn thất bại chút nào. Nếu tôi tốt nghiệp mà không có gì ngoại trừ những thất bại trước cậu và Eunius, tôi chắc chắn sẽ cực kì hối tiếc. Trong trường hợp đó, tôi phải làm hết những gì có thể trong khả năng của mình.”
Khi cả hai đã đổ mồ hôi, họ lau trán của mình và ngồi xuống một bãi cỏ. Nhìn lên bầu trời, lại một ngày nữa đang trôi qua.
“Quan trọng hơn, Aleist như thế nào rồi? Học kì một gần như kết thúc rồi mà cậu ta vẫn bị giữ lại sao?”
“Tôi cũng đang tự hỏi đây... lần cuối tôi thấy là lúc những người tộc hổ đang thay phiên nhau đấu với cậu ấy. Họ nói rằng khá bất ngờ với thể lực của Aleist. Vô cùng ngạc nhiên, họ nói rằng nếu cứ đà này thì cậu ta sẽ học được hết những kĩ năng của họ nhanh thôi.”
Luecke cảm thấy một chút tội nghiệp cho Aleist trong khi đang bàn về buổi lễ tại cung điện năm vừa rồi cậu không thể trải qua do bị cấm túc.
“Tội nghiệp thật. Nhưng bên cạnh đó, ngày tổ chức nghi thức bổ nhiệm kị sĩ tại cung điện hoàng gia là vào tuần tới đó. Năm rồi bị cấm túc nên không thể tham gia được, thế nên chúng ta sẽ tham gia vào lần này.”
Đó là một nghi lễ quan trọng, nơi họ sẽ thề trung thành với đất nước với tư cách là một kị sĩ. Vì bị nhận kỉ luật năm vừa rồi, cả ba người họ đều chưa trải qua nghi thức đó. Tương tự, Izumi cũng sẽ tham gia vào năm nay.
“Ah, vậy là đã một năm kể từ đó rồi à. Đúng là nhanh...”
“Đức vua là người cho chúng ta một chức vị và cá nhân ngài ấy sẽ bổ nhiệm cho chúng ta. Vì lần này cả ba người đứng đầu của Tam Tước sẽ tụ họp lại, có vẻ như cả cung điện đang có bầu không khí rất nhộn nhịp đấy.”
Khi Rudel và những người khác được bổ nhiệm, cả ba gia trưởng của Tam Tước cũng sẽ có mặt tại cung điện. Nghe vậy, Rudel đã rất ngạc nhiên nói với Luecke rằng cậu không nghe thông báo gì về điều đó cả. Ngay cả khi Rudel đã được nhà vua công nhận, Luecke cũng phải nở một nụ cười cay đắng về cái cách nhà Ases đối xử với cậu.
Một lí do khác khiến cung điện trong không khí như thế là do Rudel lần đầu tiên ra mắt trước giới quý tộc. Các quý tộc tỏ khá quan tâm khi cuối cùng họ cũng có thể gặp một nhân vật nhận được nhiều thể loại đánh giá tới vậy. Cha của Eunius và Luecke cũng không ngoại lệ.
“Tiếng chuông lúc sáu giờ vang rồi. Cùng đến phòng ăn không, Rudel?”
“Ừ, Eunius có lẽ cũng thức dậy rồi. Cậu ấy đã cuống cuồng lên hết vào sáng hôm qua, hình như có một lớp học quan trọng nào đó vào buổi sáng hay sao ấy.”
“Khổ cho hắn ta thật.”
Cả hai cùng cười rộ lên trong khi đến nhà ăn. Ngay khi họ vừa đến, Eunius vẫn còn mơ ngủ và một cựu nữ thần cũng trong tình trạng tương tự đang ăn không ngơi nghỉ bữa sáng của mình.
◇
Trong khi đó, tại đế quốc, Askewell và Mies đang xác nhận lại các kết quả thí nghiệm của họ trong một cơ sở nghiên cứu. Bên trong một chiếc hang lớn, một con ogre với cơ thể đen tuyền cùng những sọc trắng trên cơ thể đang ngoan ngoãn ngồi đó. Dù chỉ là một nguyên mẫu nhưng màn thể hiện của nó đã đủ để Askewell hài lòng.
“Ta nhận được một báo cáo rằng nó đã đánh bại một trong những con ogre anh em của mình dưới mệnh lệnh của chúng ta, nhưng ta chưa bao giờ nghĩ tới việc nó sẽ phát triển tới mức độ này.”
Khi trông có vẻ Askewell rất hài lòng với đối tượng thí nghiệm, Mies điềm tĩnh gửi lời cảm ơn. Nhưng trong đầu cô hiện giờ đang rất hoảng loạn. Dù Mies đã thực hiện những thí nghiệm từ trước cả khi cô gặp được Askewell nhưng cô không bao giờ có thể nghĩ rằng bản thân sẽ đạt được thành tựu như thế này. Nhìn có vẻ như những mưu tính của cô đã được trời cao ủng hộ.
“Ngài quá lời rồi, thưa đại tướng.”
“Cô cứng nhắc quá Mies à. Nhưng thật sự là ta đã rất háo hức muốn chứng kiến sự thật sau khi đọc qua những báo cáo đó đấy. Dù nhìn vạm vỡ thế này chứ ta từng là một học giả đấy. Ta đã từng muốn vứt bỏ thanh kiếm để theo đuổi con đường tri thức cô tin không?”
Nghe thông tin thú vị đó, Mies đã khá ngạc nhiên. Đó là một khoảnh khắc cô biết được một mặt khác của vị hoàng tử đế quốc, Askrwell. Chứng kiến khuôn mặt của cậu nở một nụ cười trẻ con, Mies cảm thấy một chút hạnh phúc.
“Người, một đại tướng quân như ngài sao? Đúng là một điều bất ngờ đó. Người nghiên cứu về lĩnh vực nào ạ?”
“À, hầu hết là về lĩnh vực nông nghiệp...nè, Mies. Dù cả đế quốc và vương quốc đều cùng nằm trên một lục địa, sao cả hai lại khác nhau nhiều đến vậy?”
Về câu hỏi của Askewell, Mies nghĩ tới những gì mình phải trả lời. Cô có thể hiểu rằng cậu ta không đề cập về sự khác biệt trong phong tục, văn hóa hay ngôn ngữ, nhưng cô cũng không biết vị hoàng tử đang đề cập đến vấn đề gì.
“... Nếu so sánh với sự phong phú của vương quốc, người dân đế quốc hầu như không có gì để ăn. Ta, như cô đã biết đó, đã bắt đầu đi trên con đường của một học giả để cứu lấy con dân của đế quốc. Nhưng một thử nghiệm do ta chỉ đạo đã thất bại hoàn toàn, kể từ đó, dù ta có viết ra bất kì thứ gì khác thì cũng không ai ngó ngàng tới nữa. Trái tim ta tan nát, nhưng dù có vậy đi chăng nữa, như một hoàng tử của đế quốc, ta chọn việc cống hiến bản thân mình vì lợi ích cho thần dân của ta.”
“Đất đai của vương quốc thực sự rất màu mỡ. Đó là lí do tại sao đế quốc chúng ta cần có được chúng, thậm chí có nghĩa phải gây chiến tranh, nhưng... vậy ra ngài cũng có quãng thời gian như vậy sao, thưa đại tướng.”
Askewell gục đầu, và khi cậu ngẩng nó lên, người với nụ cười trẻ con trước đó đã thay đổi thành một kẻ đầy ám ảnh.
“Nực cười, thật đáng nực cười làm sao. Dù ta có cố gắng cứu người trên con đường tri thức tới cỡ nào, cuối cùng ta cũng chỉ rơi vào một vòng lẫn quẫn. Nhưng vào cái khoảnh khắc ta trở thành một quân nhân, các thành tựu cứ thay nhau chồng chất trên con đường của ta. Như thể ngay từ đầu ta sinh ra không phải để làm một học giả vậy. Ta cứ có cảm giác thần linh bảo rằng chiến tranh là lựa chọn duy nhất của ta.”
“Đại tướng...”
Mies bắt đầu hiểu rõ thêm một phần nào đó về một hiện diện mang tên Askewell, dù chỉ một ít. Nhưng nụ cười của Askewell đã trở về với trạng thái bình thường của nó, cậu ta lại bắt chuyện với lần nữa.
“Ta không cần người khác phải cảm thông, và ta cũng không mất đi mục tiêu trở thành một vị hoàng tử có ích với thần dân của mình. Càng nhiều đất chúng ta chiếm được từ vương quốc, càn nhiều người của chúng ta được no đủ... và ta sẽ rất vui nếu cô có thể giúp ta một tay trong khoảng thời gian này.”
“Vâng ạ!”
Nhìn vào tấm lưng của Askewell trong khi đi dạo quanh cơ sở thí nghiệm, những lo lắng trong lòng Mies như thể bị cuốn trôi đi. Cảm giác như rằng mọi thứ đều sẽ ổn miễn cô đi theo cậu ta, Mies không hề cảm thấy một cảm giác bất an nào, dù chỉ một chút.
Askewell, một hoàng tử đế quốc đồng thời cũng là người mà Aleist không thể nào trở thành, một Anh Hùng.
◇
Đến thăm cung điện, Rudel cùng những học viên khác được phân chia thành hai nhóm, nhóm quý tộc trên cấp Bá Tước và các quý tộc cấp dưới. Những quý dưới cấp Bá Tước sẽ có một buổi lễ phong chức ở nơi khác. Vì các học viên quý tộc tập trung hầu hết vào năm trước nên có ít người tham gia hơn thường lệ vào năm nay, nhưng bởi sự có mặt của các người con cả từ gia đình Tam Tước nên cung điện hiện đang chật kín người.
“Chật chội quá. Nè Rudel, muốn trốn không?”
“Tôi không làm vậy được! Nếu không trở thành kị sĩ thì tôi cũng không trở thành Dragoon được.”
Không ưa những sự kiện lễ nghi nhàm chán này, Eunius rủ Rudel trốn đi. Nhưng đúng như cậu mong đợi, Rudel từ chối ngay lập tức. Những ánh nhìn soi mói liên tục hướng về họ bởi những người nhập học sau họ một năm, những học viên năm ba.
Luecke trông rất bình tĩnh và đang ngồi thoải mái phòng họp giờ đây đã trở thành phòng chờ của họ. Nhưng trong phòng chờ đó là một Izumi đang thấp thỏm lo lắng như ngồi trên đống lửa. Cảm thấy Izumi đang lo lắng về điều gì đó, Rudel hỏi thăm cô. Nhưng nguyên nhân khiến cô như hiện giờ chính là Rudel.
“Cậu đang lo lắng sao, Izumi? Sẽ ổn thôi, lễ phong tước đều như nhau ở cả hai nhóm mà.”
“... Rudel, sao mình lại ở đây?”
“Dễ lắm, mình xin phép và họ cho phép, vậy thôi.”
“Tại sao họ lại cho phép mình?”
“Cái đó cũng dễ y chang. Lúc mấy người quản lí đang lưỡng lự thì Luecke và Eunius đến ngay lúc đó và giúp mình.”
“...Cả hai người nữa sao...”
Khi Izumi quay mặt về phía Luecke và Eunius, hai người họ đảo mắt đi nơi khác. Nhưng vai họ thì đang rung lên từng đợt. Ban đầu chỉ định giúp cho có, nhưng họ không bao giờ tưởng tượng nổi việc đó lại được cho phép. Nhưng trên một góc nhìn khác, khi ba người con cả của Tam Tước yêu cầu một điều đó, thậm chí ngay cả nhà vua cũng sẽ chấp nhận sự tham gia của Izumi.
“Đừng lo mà, Izumi. Ngày xưa nhà vua phải phong tước cho tất cả kị sĩ đấy. Hiện tại chúng ta phải sử dụng hệ thống này bởi vì số lượng người cần được phong tước quá lớn thôi .”
Izumi muốn ôm đầu của mình. Cô hiểu Rudel đang nói gì, nhưng dù thế, có một thứ gọi là bầu không khí. Không có gì đảm bảo rằng người ta sẽ có ấn tượng dễ chịu về cô, một người người ngoại quốc trên đất Courtois. Tưởng tượng khi cô bước ra khỏi phòng chờ, buổi lễ phong tước này sẽ bắt đầu có cảm giác như một thử thách to lớn trong cuộc đời của Izumi.
“Không có gì cậu phải lo lắng cả. Nếu cậu nhắm đến việc trở thành một thượng kị sĩ, buổi lễ phong tước đó thậm chí còn áp lực hơn cả thế này. Cậu nên tập làm quen trong khi cậu còn có thể.”
Luecke giải thích để an ủi cô, và Izumi rất mềm yếu khi nhắc đến những chuyện như thế này, cô cố trấn tĩnh lại bản thân. Vào khoảnh khắc cô đã trấn tĩnh lại chính mình, một nhân viên của cung điện thông báo những người trong phòng chờ đang được triệu gọi.
Tại sảnh chính, bắt đầu với dòng dõi hoàng gia, các bộ trưởng, những quan chức, quý tộc cấp cao và các kị sĩ trẻ đang quan sát họ. Các học viên bước dọc theo tấm thảm đỏ trải dài trên nền sảnh, tất cả họ đồng loạt quỳ gối trước đức vua. Đây là lúc dàn nhạc hoàng gia thể hiện sự khí phách của những kị sĩ trẻ, họ đặt tất cả tài năng của mình vào màn trình diễn.
(Vậy, cuối cùng tất cả đã đến được đây à...)
Nhà vua nhìn Rudel đang quỳ gối trước mắt và thầm nở một nụ cười đắng ngắt khi ông nhớ lại cuộc gặp mặt với ba người họ tại bệnh xá. Sau hai năm, cả ba cuối cùng cũng trở thành những kị sĩ; nhìn quanh hội trường, nhà vua trở lại với biểu cảm nghiêm túc của mình.
Buổi lễ diễn ra đúng như hoạch định, và trong khi những gia trưởng nhà Diade và Halbades biểu hiện một vẻ nghiêm túc khi quan sát con trai của mình, họ thầm đang vui mừng trong lòng. Các quý tộc xung quanh đang đánh giá rất cao Rudel dù trước đó họ đã nghe nhiều lời đồn đại. Cái cách cậu thể hiện mình rất hoàn hảo. Không hề làm điều gì thái quá trong suốt buổi lễ, nên trong mắt các quý tộc khác cậu là một người cực kì nghiêm túc.
Nhưng gia tộc Ases, cha Rudel đang giữ những cảm xúc mâu thuẫn. Danh sự bị Chlust đạp đổ đã được Rudel xây dựng lại. Nhưng dù vậy, ông vẫn giữ một cảm xúc gần giống với sự thù hận với cậu. Ông cảm thấy một sự ghen tức vì tình huống này rất khác so với buổi lễ phong tước của ông trước kia.
Từng người từng người một được nhà vua đích thân gọi lên, và họ sẽ dõng dạc thề trung thành để đáp lại nhà vua. Khi trở thành những kị sĩ, họ sẽ nhận được một tước vị từ vương quốc, nhưng tước vị hiệp sĩ đó cũng đi kèm với nghĩa vụ. Nếu chiến tranh nổ ra, họ không được phép trốn chạy. Họ thề sẽ chiến đấu vì lợi ích đất nước.
Và như vậy, Hoàng tử-Anh hùng Askewell và Bạch Kị Sĩ Rudel lao về phía trận chiến định mệnh của mình. Sự chuẩn bị cho cuộc chiến diễn ra trong vài năm sắp tới đang được âm thầm tiến hành.
==============================
Ờ, nói nè, giờ lịch sẽ là một đến hai ngày/một chương, riêng t7,cn thì tôi hơi bận vì có vài tiết học nên có khi sẽ không có chương, hơi ngược ngạo vì tôi làm vườn chứ k đi làm cty. Ok, chúc mọi người một ngày tốt lành lần nữa và có ai định cày rank lq mùa mới thì cmt kết bạn, vậy đi ha.
⁑__________________________________⁑
-- Rudel and the other students were split between nobles higher than Count Rank ,cụm từ [Count Rank] dịch thế nào nhỉ?-- -- Don’t worry, Izumi. It used to be that the king personally did all of them. We only use this system because the numbers were so great that there was no helping it. Ai hiểu nghĩa câu sau là gì không? Hi vọng tôi hiểu đúng— có nên thay đổi một vài chỗ xưng hô thành Mình-cậu k?