Dragoon

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Throne of Magical Arcana

(Đang ra)

Throne of Magical Arcana

Ái Tiềm Thủy Đích Ô Tặc (Mực Thích Lặn Nước)

Đây là web novel đầu tay của lão Mực, đầu tay chứ không có nghĩa là non tay. Lão Mực đã vẽ nên thế giới nơi mà tri thức, khoa học thực sự biến thành sức mạnh theo đúng nghĩa đen và chứa đựng một khối

276 7113

Tớ biết mọi thứ về cậu, nên tớ sẽ làm bạn gái của cậu nhỉ?

(Đang ra)

Tớ biết mọi thứ về cậu, nên tớ sẽ làm bạn gái của cậu nhỉ?

Kaname Aizuki

Một bộ romcom chứa đầy những mối liên kết bị bỏ lỡ giữa một cô gái thông minh, xinh đẹp không thể thổ lộ cảm xúc của mình và một chàng trai có khả năng đặc biệt nhưng mất niềm tin vào tình yêu!

14 108

I became the Necromancer of Academy

(Đang ra)

I became the Necromancer of Academy

_172

Sau đó, ta sẽ giải thoát cho các ngươi

14 139

Tôi có hôn thê, nhưng tại sao nhỏ lại là "Nữ phản diện" ở trường cơ chứ!?!

(Đang ra)

Tôi có hôn thê, nhưng tại sao nhỏ lại là "Nữ phản diện" ở trường cơ chứ!?!

Sodayou

Làm ơn, tôi chỉ muốn sống một cuộc sống yên ổn thôi mà!

25 226

Cậu bé được Ma Vương và Long Vương huấn luyện trở nên vô đối trong cuộc sống học đường! (WN)

(Đang ra)

Cậu bé được Ma Vương và Long Vương huấn luyện trở nên vô đối trong cuộc sống học đường! (WN)

Kumano Genkotsu

Được sinh ra với cơ thể yếu ớt cũng như không có tài năng trong cả ma thuật và sức khỏe, Ruisha Bardy thường xuyên bị cô bạn thời thơ ấu của mình bạo hành. Vào năm 15 tuổi, khi trốn ở trong rừng luyện

24 370

Part 1 - Chương 53. Nhân vật chính và ‘last boss’.

►Chương 53. Nhân vật chính và ‘last boss’.

Trans: \__Tuấn Cpu__/

Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ.

⁂_______________________________⁂

Đã trở thành học viên năm tư, Rudel và bạn bè đang có một buổi thảo luận về tương lai của mỗi người trong căn tin học viện. Quanh chiếc bàn ăn, Luecke, Eunius và Izumi... bên cạnh những thành viên thông thường, Aleist cũng đang ở đây.

Giờ ăn trưa đã qua, chỉ còn vài người ở căn tin. Trong tình huống như vậy, Aleist lẩm bẩm vài lời phàn nàn trong khi ăn một cái bánh trên bàn.

“Sao lại phải gọi tôi lúc này chứ hả? Vốn dĩ, tôi đã định sẽ có một cuộc hội ngộ ngầu lòi giữa hai đối thủ truyền kiếp tại giải đấu mà. Còn Millia thì cứ liên tục giữ khoảng cách với tôi từ ngày Valentine... hah.”

“Valentine? Là cái lễ phát sô cô la cậu làm mấy hôm trước đó à?”

Luecke nhấm nháp tách trà của mình, bơ mấy lời phàn nàn, cậu có chút để ý về ngày lễ lạ lẫm kia.

“Cái lễ cậu ta làm đâu khoảng cuối năm ba đấy phải không? Như tôi nhớ thì ngày đó Rudel với Izumi cũng cùng làm sô cô la rồi trao đổi cho nhau... vậy đó là kiểu lễ hội gì vậy?”

Eunius cũng bơ nốt mấy lời than phiền kia và đề nghị Aleist giải thích về ngày Valentine.

“... Không nói.”

Aleist đảo mắt về phía khác trong một nổ lực đưa ra một sự kháng cự nhỏ.

“Hình như đó là ngày lễ mà cậu sẽ tặng sô cô la cho người mình thích. Thấy Aleist và bạn cậu ấy dồn hết tâm sức vào làm sô cô la, mình thấy tò mò nên hỏi rồi đó là những gì cậu ấy nói... mình cũng có làm một ít rồi tặng cho Izumi.”

Rudel trả lời một cách khá bình tĩnh.

(Thông thường, đáng lẽ con gái sẽ tặng cho con trai cơ mà... mình tự hỏi tại sao con trai tụi này lại phải cực khổ làm bánh như vậy chứ, có nên cho cậu ta biết về ngày Valentine trắng không nhỉ? Mà tới lúc mình để ý thì mấy cô gái nào đó ở đâu tập trung lại rồi gom hết sô cô la của mình, thế là cuối cùng mình chẳng thể tặng Millia cái gì hết.)

Sự phản khán yếu ớt của Aleist chẳng nghĩa lí gì với Rudel. Nghe những lời của Rudel, cậu phân vân không biết có nên nói cho cậu ấy biết sự thật hay không.

Nhưng cuộc trò chuyện đã bị Luecke cắt ngang khi cậu bắt đầu vào vấn đề chính.

“Chuyện đó có sao cũng không thực sự quan trọng gì lắm. Vấn đề chính hiện giờ là chúng ta sẽ dùng quãng thời gian hai năm tới để làm gì đây? Tôi, Rudel và tên não cơ bắp kia thì khá dễ rồi nhưng còn hai người thì sao?”

“Một khi có được bằng cấp kị sĩ thì mình dự định sẽ thử sức với bài kiểm tra thượng kị sĩ.”

Izumi hơi hướng mắt xuống phía dưới một chút khi trả lời câu hỏi của Luecke. Đúng vậy, theo cách mà mọi thứ đang diễn ra, Izumi và Rudel sẽ tốt nghiệp rồi đường ai nấy đi sau hai năm học đường nữa. Nghĩ về điều đó, Izumi cảm thấy một chút cô đơn trong lòng.

Mặt khác, Aleist đang mỉm cười khi nghĩ về việc sẽ tận hưởng hai năm còn lại như thế nào. Cùng lúc đó, cậu nhớ lại mình đã dùng khoảng thời gian hai năm này trong game như thế nào.

(Như mình nhớ... giai đoạn giữa game là khoảng thời gian có mức độ tự do cao nhất. Mình có thể kết bạn với những đứa trẻ vừa mới nhập học gần đây. Lúc này đây thì trong game mình vừa hoàn thành việc cưa đổ hết các nhân vật nữ. Nhưng nếu không làm gì vào khoảng thời gian này thì mọi chuyện sẽ cực kì khó khăn sau khi tốt nghiệp. Sự kiện chiến tranh sẽ trở thành một trận chiến khó khăn và...!?)

Mặt Aileist đột nhiên tái nhợt và đứng bật dậy khỏi ghế. Thấy vậy, những người khác tự hỏi chuyện gì đang xảy ra với cậu nhưng không để ý tới điều đó, Aleist lẩm bẩm cái gì đó lần nữa rồi cất tiếng.

“V-với tốc độ này, nó sẽ trở nên rất tệ... t-trong trường hợp này, mình không còn lựa chọn nào khác ngoài làm việc đó!”

“Mình không biết cậu đang cố làm điều gì, nhưng có tinh thần lắm Aleist.”

Dù không biết gì sất, Rudel vẫn cổ vũ cậu ta.

“Tôi sẽ đến một đền thờ ở vùng biên giới. Ở đó, tôi sẽ thay đổi chức nghiệp ma thuật kiếm sĩ của mình thành một chức nghiệp cấp tiến.”

“T-tôi hiểu rồi... ờm, chúc cậu may mắn.”

Khi Aleist một cách tự tin quăng ra mấy lời như thay thay đổi class và nâng cao chức nghiệp, Eunius không biết nói gì hơn rồi quăng ra một câu trả lời mơ hồ. Luecke dùng ngón tay xoa xoa đôi mi mắt đang nhắm của mình trong khi suy nghĩ.

(Lúc này, mình không hiểu cậu ta đang nói gì hết. Để thay đổi từ chức nghiệp ma thuật kiếm sĩ thành cái gì đó, cậu ta phải đi ra cái vùng xa xôi đó?... không, không ổn rồi, mình không tài nào hiểu nổi. Có khi nào cậu ta đã chạm tay vào một kĩ thuật mới? Hay có một cao nhân nào đó đang ẩn thân ở dãy núi ngoài kia chăng?)

Izumi cũng không biết nói gì nốt thế nên quay sang cầu cứu Rudel. Có lẽ đó là một phong tục đặc biệt không thể tìm thấy ở các nước phương Đông, với điều đó trong đầu, cô quay qua Rudel... chỉ để thấy cậu đang nhìn Aleist với đôi mắt lấp lánh.

“Cậu có thể mạnh hơn nếu đi đến vùng biên giới sao?”

“Tất nhiên. Năm năm trước, tôi đã tự mình tới đó và trở thành một ma thuật kiếm sĩ, thế nên không cần nghi ngờ gì hết.”

Thấy Aleist tuyên bố hùng hồn như vậy, Rudel đã nghiêm túc suy nghĩ.

Rudel hiểu rõ bản thân mình, theo cái cách mọi thứ diễn ra thì hiện tại cậu sắp chạm đến giới hạn của chính mình. Cậu không hề lơ là luyện tập hằng ngày. Nhưng sau khi chiến đấu với Luecke, Eunius và Aleist... cậu nhận ra mình không hề tài năng chút nào.

Trong tình huống như vậy, theo đuổi một sức mạnh mới nghe không tệ chút nào.

“...Vậy mình sẽ đi luôn.”

“R-Rudel?”

“Oy, bạn tôi, bình tĩnh.”

“Đừng có nóng vội vậy! Chỉ là bệnh lâu năm của Aleist tái phát thôi mà.”

Không lưu tâm gì tới lời can ngăn của Izumi và những người khác, Rudel quyết định đi một chuyến tới vùng biên giới với Aleist.

Đế chế Gaia. Một quốc gia không được miêu tả chi tiết trong trò chơi, được tạo ra với một mục đích duy nhất là biến nhân vật chính thành một anh hùng . Trong một căn phòng của đế quốc, có một cá nhân nào đó tên là Mies, một cô gái đã thất bại trong nhiệm vụ của mình và làm lộ bí mật quốc gia. Kĩ năng đặc biệt của Mies, một thành viên từ Gia tộc Licorise hay đúng hơn là kĩ năng trong trò chơi Successful Flight không có khả năng giúp cô trốn thoát khỏi việc chịu trách nhiệm cũng như bị kỉ luật.

Hành động của cô đã được sử dụng như một lí do để cắt giảm quyền lực của Gia tộc Licorise. Giờ đây, tất cả những gì còn lại trong ngôi nhà là các tài liệu thí nghiệm và kết quả của thử nghiệm tăng cường quái vật, thứ được được giao cho họ với mục đích rõ ràng là khiến họ tự hủy hoại chính mình...

Trong căn phòng Mies đang đợi, người đã cho gọi cô đến đây lên tiếng.

“Thật xin lỗi vì khiến cô chờ lâu như vậy.”

Tuổi cậu ta có lẽ tầm đôi mươi. Mái tóc xoăn, dài màu bạc phủ lên bộ quần áo cao cấp có phần lãng tử, một quý ông bước vào căn phòng và gật đầu chào một cách lịch sự với Mies. Anh ta có vóc dáng to lớn, một cơ thể được rèn luyện và cái cách mà anh ta di chuyển, những điều đó tạo nên một bầu không khí với người đối diện rằng anh ta không hề là một đối thủ tấm thường.

“Không ạ, không có vấn đề gì với thần cả, thưa hoàng tử.”

“Không cần quá câu nệ vậy đâu. Cứ gọi ta là Askewell, Al hay bất kì tên gì cô thích đều được. Dù sao thì, kể từ giời trở đi cô sẽ trở thành một đồng minh quý giá của ta mà.”

Askewell Gaia... Đệ tam hoàng tử của đế quốc đồng thời là chỉ huy của quân đội hoàng gia. Giữ một nụ cười trên mặt, Askewell giục Mies ngồi xuống trong khi xem qua các tài liệu anh nhận được trước đó. Vẻ mặt anh ta trở nên cực kì nghiêm túc.

“Có phải tất cả các tài liệu được viết ở đây đều được kiểm chứng qua thực tế?”

“... Vâng ạ.”

Mies kể lại cho Askewell sự thật. Khi cô làm vậy, vẻ mặt nghiêm túc từ ban đầu của anh giờ chuyển thành một nụ cười.

“Tuyệt vời. Vậy là có thể ra lệnh một cách hoàn hảo cho những ‘người lính mạnh mẽ’ đó sao.. ta không tài nào hiểu nổi tại sao những lãnh đạo cấp cao lại từ chối một dự án như thế này.”

Với những lời đó, Mies có hơi sợ hãi hoàng tử một chút. Nhưng cô tự nhủ đó là biện pháp cần thiết để hồi phục quyền hạn của Gia tộc Licorise.

“Phương pháp này không thực sự quá hoàn hảo thưa ngài. Chúng còn không thể chiến đấu đàng hoàng với một con rồng.”

“Không vấn đề. Courtois không đủ khả năng để duy trì một lực lượng Dragoon quá hùng hậu. Hơn nữa... nếu có thể tăng cường cho các Ogre cùng orc với số lượng lớn và khiến chúng trở thành một đội quân quái vật, tới lúc đó quân đội Courtois mới là những kẻ không thể chiến đấu một cách đàng hoàng với chúng ta.”

Thật sự mà nói, Mies hoàn toàn mù tịt khi nói đến các vấn đề quân sự. Nhưng nghĩ về việc phải nói cái gì đó lúc này, cô cố gắng đùa giỡn một chút bằng cách đem vấn đề về nguồn thức ăn để duy trì một con ogre ra.

“Trong khi nuôi một con ogre tăng cường tuy dễ hơn rồng rất nhiều nhưng chúng ăn cũng nhiều hơn so với một người lính của ngài đó. Thần nghĩ có lẽ ngài sẽ phải chuẩn bị chi tiêu gấp đôi cho vấn đề lương thực mất.”

Nghe điều đó, hoàng tử Askewell vẫn giữ một nụ cười không đổi, nhưng Mies có phần hơi sợ hãi nụ cười đó.

“Ta nói là sẽ không thành vấn đề mà. Sẽ tìm thấy lượng lớn thức ăn khi chúng ta thực hiện kế hoạch thôi.”

“Eh?”

“Cô không hiểu sao? Hay là cô cố ý không hiểu.. thôi vậy. Ta đang nói đến con người . Nếu thực hiện xâm lược, thì tới lúc đó chúng ta sẽ có rất nhiều thứ ăn được trong tay mà. Và thậm chí nếu kế hoạch có thất bại đi chăng nữa, thứ chúng ta mất đi không phải những binh lính đế quốc. Chúng ta chỉ mất một đám quái vật mà thôi.”

Askewell giải thích sự nhầm lẫn của Mies.

“Ta sẽ chuẩn bị cho cô một phòng thí ngiệm. Đầu tiên, cô phải chuẩn bị cho ta hai mươi con ogre tăng cường. Ta đã tìm ra một nơi hoàn hảo để thử nghiệm... và đừng lo lắng quá, một con quái vật tấn công con người chỉ là chuyện tự nhiên mà thôi. Dù chúng có được tăng cường hay không, quái vật vẫn chỉ là quái vật... không cần phải phiền lòng vì điều nhỏ nhặt đó.”

Đây là Askewell Gaia, một ‘last boss’ của trò chơi.

⁑__________________________________⁑

-- chỗ này ý của hoàng tử là muốn dùng thịt người làm thức ăn cho đội quân quái vật đúng không?-- --a land that existed for the sole purpose of making a hero out of the protagonist , câu này không quá quan trọng lắm nhưng ai hiểu ý cmt để tôi chỉnh sửa--