Dorothy’s Forbidden Grimoire

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

(Đang ra)

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

Rakuto Haba

Một câu chuyện tình yêu học đường đầy hài hước và lãng mạn — bắt đầu từ khi tôi có được người yêu!

108 859

Người về từ dị giới

(Đang ra)

Người về từ dị giới

Ra-eo

Vấn đề là: Khi một nhân vật cộm cán đã chán chường cuộc sống 'ác quỷ vĩ đại' và chỉ muốn ngủ nướng cả ngày... anh ta sẽ làm gì với cái thế giới vừa ồn ào vừa đầy rẫy trách nhiệm này? Liệu Trái Đất có

92 97

Tensei Shitara Heishi Datta? Akai Shinigami to Yobareta Otoko

(Đang ra)

Tensei Shitara Heishi Datta? Akai Shinigami to Yobareta Otoko

Shiriken

Ma pháp tồn tại, nhưng chủ nhân không thể sử dụng. Đây là một thế giới có Thần.

155 1980

Những Cô Bạn Sẵn Lòng Làm Chuyện Ấy Nếu Bạn Yêu Cầu (LN)

(Đang ra)

Những Cô Bạn Sẵn Lòng Làm Chuyện Ấy Nếu Bạn Yêu Cầu (LN)

Kagami Yuu

Một bộ romcom nóng bỏng, tinh nghịch tuổi học trò xoay quanh cô nàng đáng yêu nhất lớp và cậu bạn thân của mình!

16 114

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

(Đang ra)

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

Hán Đường Quy Lai - 漢唐歸來

Vinnie, người đầy tham vọng và đã thổ lộ tình yêu của mình với công chúa thời thơ ấu trong nhiều năm, đã bị từ chối trước công chúng. Bông hồng bị giẫm đạp một cách tàn nhẫn, và cô gái đã thờ ơ bỏ đi

331 9432

Bán Hàng Rong ở Dị Giới: Tôi Có Thể Về Nhà Bất Cứ Khi Nào Mình Muốn!

(Đang ra)

Bán Hàng Rong ở Dị Giới: Tôi Có Thể Về Nhà Bất Cứ Khi Nào Mình Muốn!

Hiiro Shimotsuki

Kế hoạch của anh: kiếm lời thật đậm từ hàng hóa mang từ quê nhà để trở nên giàu sụ, và sống một cuộc đời an nhàn đến hết kiếp, không bao giờ phải nhìn mặt sếp nữa!

198 1658

Web novel - Chương 481: Hội Đàm

Nội địa Bắc Ufiga – Thủ đô của Addus, Yadith

Sau khi Vania và đoàn của cô an toàn đến nhà ga Yadith trên con tàu Mũi Tên Sa Mạc, họ đã được Quân đội Cách mạng Addus chào đón bằng nghi thức một cách trang trọng. Khi rời khỏi nhà ga, Vania và các hộ vệ của cô được hộ tống bằng xe chuyên dụng đến thẳng cung điện hoàng gia cũ của hoàng thất Baruch, nơi họ nghỉ ngơi qua đêm.

Sáng hôm sau, sau bữa điểm tâm, Shadi—thủ lĩnh của Quân đội Cách mạng Addus—đến thăm và mời Vania đi cùng anh ta để tham quan Yadith. Dĩ nhiên, Vania không có lý do gì để từ chối.

Lúc đó vẫn còn là buổi sáng, khi mặt trời vừa nhô lên phía đông còn cách đỉnh trời một quãng khá xa, nhiệt độ trong ngày vẫn chưa tới mức gay gắt nhất. Nhân lúc ấy, Shadi dẫn Vania cùng phái đoàn tới những con phố chính của Yadith.

Đại lộ trung tâm từng tráng lệ và thịnh vượng giờ đây chỉ còn là một đống đổ nát. Nhiều tòa nhà chịu những hư hại rõ ràng, gạch vụn rải rác trên mặt đất, và những vết cháy sém nằm loang lổ trên tường cùng đường phố. Bức tượng khổng lồ của vị vua cũ, từng đứng sừng sững tại ngã tư, đã bị kéo đổ và vỡ thành nhiều mảnh. Ở khắp mọi nơi, người ta có thể thấy mọi người đang làm việc: sửa chữa nhà cửa, dọn dẹp đống đổ nát, hoặc xúc các mảnh vỡ của bức tượng đổ nát vào xe ngựa. Binh sĩ của Quân đội Cách mạng đứng gác ở mỗi ngã tư, duy trì trật tự với vũ khí trong tay.

“Đây từng là Đại Lộ Hoàng Kim Trượng—khu vực xa hoa bậc nhất của Yadith, và cũng như là của cả Addus. Nó được xây dựng cho giới thượng lưu và du khách nước ngoài để họ đắm chìm vào lối sống sa đọa của mình. Triều đại Baruch đã đổ rất nhiều tài nguyên vào việc xây dựng nơi này, đánh dấu nó bằng vô số biểu tượng của quyền lực hoàng gia. Hiện giờ chúng tôi đang dọn dẹp từng phần tất cả các dấu vết đó và sửa chữa những thiệt hại do chiến tranh gây ra. Một khi mọi việc xong xuôi, nơi này sẽ được mở cửa cho tất cả mọi người.

“Trước kia, khu vực này có rất nhiều thương nhân nước ngoài. Nhưng vì chiến loạn, tất cả họ đều đã bỏ đi. Chúng tôi tuy đã lật đổ ách thống trị của Baruch, nhưng không hề mang ác ý với người nước ngoài. Miễn là vẫn đảm bảo lợi ích của Addus, chúng tôi sẵn lòng giao hảo với bạn bè quốc tế. Những thương nhân từng bỏ đi có thể trở lại buôn bán, chỉ cần họ chịu tuân thủ pháp luật mới—công bằng hơn, bình đẳng hơn—và biết tiết chế sự hống hách trước kia. Nếu làm được vậy, chúng tôi hoan nghênh họ đến, đồng thời sẽ dốc sức đảm bảo an toàn cho họ.”

Đi dọc trên con phố, Shadi vừa đi vừa giới thiệu khung cảnh xung quanh cho Vania. Trong lời giới thiệu, anh cũng không quên trình bày những chính sách và tôn chỉ mà Quân Đội Cách Mạng đang thực hiện. Vania vừa lắng nghe chăm chú vừa khẽ gật đầu; công bằng mà nói, cô khá đồng tình với nhiều biện pháp mà Shadi đề cập.

“Hồi khi tôi ở lục địa chính,” Vania nói với giọng nhẹ nhàng, “tôi thường thấy trên các tờ báo đăng tải tin tức về tình trạng bất ổn ở các vùng ngoại biên, trong đó đầy rẫy những kẻ được gọi là ‘bạo dân’ chống đối chính quyền. Theo như báo chí, họ là những kẻ không hơn gì những tên cướp bạo lực, thiếu văn hóa, man rợ, những kẻ chỉ biết giết chóc và ăn cắp—dường như mục đích là đốt phá và tàn sát toàn bộ đất nước của họ.

“Ban đầu, tôi đã từng cho rằng ngài và những người theo ngài cũng giống như những gì báo chí miêu tả—một nhóm cướp mạnh đến mức có thể lật đổ cả một quốc gia. Nhưng thực tế cho thấy, tôi đã lầm. Sự tính toán của ngài và tính kỷ luật của binh sĩ dưới quyền khiến tôi phải nhìn lại với con mắt khác.”

Vania nói với Shadi bằng giọng ôn hòa, nét mặt và thái độ vẫn giữ đúng mực nghiêm trang. Thật ra, Vania không phải là người tự nhiên giỏi xử lý những dịp trang trọng như thế này, nhưng kể từ năm ngoái, số lần phải tham dự loại sự kiện này ngày càng nhiều. May mắn thay, cô luôn có sự giúp đỡ của Dorothy—hoặc là đưa ra hướng dẫn tinh thần hoặc trực tiếp tiếp quản trong những thời khắc nhạy cảm.

Nhờ sự dìu dắt của Dorothy, Vania đã dần giải quyết nhiều sự kiện có tính chất căng thẳng cao—từ việc đối đáp với Tòa Án, đối phó Hội Huyết Lang, tiếp xúc các Trưởng Lão Hạ Thụ cho tới gặp Tổng Giám Mục Ivengard. Sau nhiều lần như vậy, nay Vania đã tích lũy kinh nghiệm, dần dần học cách tự đứng trên đôi chân của mình, không còn phải dựa hoàn toàn vào Dorothy nữa. Khoảnh khắc này là một ví dụ như vậy.

Shadi nghe xong thì cười khúc khích. “Haha… Chuyện báo chí đất liền khinh miệt bọn ‘biên cương man rợ’ như chúng tôi là điều dễ hiểu thôi. Nhưng nói thật thì họ cũng không hoàn toàn sai. Trong số vô số phong trào nổi dậy ở Bắc Ufiga, những cuộc thực sự xứng gọi là cách mạng chỉ đếm trên đầu ngón tay; còn lại đa phần chỉ là bạo loạn. Không ít nhóm tự xưng là khởi nghĩa đã chĩa vũ khí của họ, không chỉ vào những kẻ áp bức, mà còn vào cả những đồng bào có cùng cảnh ngộ. Những cuộc nổi loạn đẫm máu, hỗn loạn như thế, đáng buồn thay, lại quá phổ biến. Những người như tôi… chỉ là ngoại lệ.”

Shadi vừa nói chuyện với Vania như vậy. Nghe lời Shadi, Vania cũng không khỏi khẽ gật đầu trầm ngâm. Sau đó cô tiếp tục đi theo Shadi cho đến khi họ tới một quảng trường, nơi có rất nhiều hàng người dài đang xếp hàng. Vô số dân chúng khoác áo choàng đang đứng chờ, dường như đang đợi điều gì đó.

“Đây là…?”

“À, đây là nơi chúng tôi đang phân phát bánh mì cho những người bị ảnh hưởng bởi chiến tranh. Giờ đây, không chỉ ở Yadith mà khắp Addus, trật tự sản xuất và sinh hoạt bình thường vẫn chưa khôi phục. Rất nhiều người chịu ảnh hưởng của chiến tranh phải phụ thuộc vào những đợt phân phát cứu trợ này mới có thể sống.”

Shadi trả lời, và Vania nhanh chóng tiếp lời.

“Tôi hiểu rồi. Tình cờ là, chúng tôi đã mang một số lương thực và thuốc men từ Kankdal đến. Tôi hy vọng chúng có thể giúp đỡ những người ở đây. Hiện vật tư vẫn còn trên tàu, ngài Shadi—xin hãy sắp xếp người lấy chúng và tổ chức việc phân phát.”

“Hử…? Các vị còn mang theo cả vật tư cứu trợ? Thật tốt quá! Chúng tôi đúng lúc đang rất thiếu những vật tư thiết yếu như thế này. Cảm ơn cô, Sơ Vania, vì đã nghĩ đến những người dân của Addus. Và cũng cảm ơn cô vì đã thể hiện sự tôn trọng như vậy đối với tôi.”

Shadi nói một cách chân thành. Việc Vania mang theo vật tư cứu trợ tới đây anh không thấy lạ, điều khiến anh ngạc nhiên là đối phương lại giao vật tư cho anh tự quyết định cách sử dụng, chứ không để người của mình nhân danh Giáo hội trực tiếp phát cho dân nhằm thu phục lòng người. Hành động của Vania vừa rồi rõ ràng ngầm thể hiện sự tôn trọng đối với vị trí lãnh đạo của Shadi ở Yadith. Điều này khiến đánh giá của Shadi về Vania lập tức tăng lên một bậc, đồng thời cũng nâng kỳ vọng của anh đối với cuộc đàm phán lần này.

Đáp lại lòng biết ơn của anh ta, Vania duy trì thái độ ngoan đạo của mình và nói, “Cầu mong những người dân Addus có một tương lai tươi sáng dưới ánh hào quang của Thánh Mẫu.”

Ngay khi lời cô vừa dứt, một giọng nói già nua liền vang lên từ không xa.

“Hừ… Ánh hào quang của Thánh Mẫu của cô e là sẽ khó soi tới Addus đấy. Ánh sáng của hai vị còn lại cũng vậy.”

Nghe thấy giọng nói, cả Shadi và Vania đều giật mình, không hẹn mà cùng nhìn về hướng phát ra âm thanh, nơi họ nhìn thấy Muhtār, vẫn mặc áo choàng như thường lệ, đang đến gần với vài tùy tùng. Khi Shadi nhìn thấy, Muhtār trên nét mặt thoáng hiện chút ngạc nhiên, sau đó anh cất tiếng nói.

“Ngài Muhtār, chẳng phải ngài đã được lên lịch để thuyết pháp ở nhà thờ sáng nay sao?”

“Đúng,” người đàn ông lớn tuổi trả lời.

“Nhưng vì vòng đàm phán đầu tiên diễn ra vào buổi chiều, ta muốn nghỉ ngơi, vươn vai đôi chút. Tiện thể tự mình ra phố thuyết đạo xem sao… và nghe nói hai người ở đây, nên ta ghé qua xem thử.”

Khi nói, Muhtār liếc nhìn Vania, ánh mắt ông ta sắc bén như muốn xuyên thấu cô. Vania thấy vậy thì hơi khựng lại—sau đó vẫn đáp lại ánh mắt của ông ta với một nụ cười nhẹ.

“Thì ra là Ngài Muhtār. Ngài vốn là một trong những nhân vật nổi bật nhất trong Giáo hội phương Nam, việc ngài tự thân đi truyền đạo quả thật đáng khâm phục. Tuy nhiên, nếu lời giảng của ngài có phần đi lệch khỏi kinh điển, e rằng sẽ ảnh hưởng tới thanh danh của ngài…”

Sau khi hội ý nội bộ với Dorothy, Vania duy trì một giọng điệu lịch sự nhưng sắc sảo khi cô nói với Muhtār. Nghe lời của cô, ánh mắt của Muhtār càng sắc bén hơn một chút trước khi ông ta trả lời.

“Quả thực, kinh điển không thể bị bóp méo, không thể bị thay đổi. Nhưng sau đó ta tự hỏi, ai mới thực sự có tội bóp méo chúng? Chúng ta, hay các người?

“Đức Chúa ngự trị trong bánh xe mặt trời, soi sáng vạn vật. Ánh hào quang của sự cứu rỗi, phép lạ của sự chuộc tội—những điều này đều đến từ Đức Chúa, trở về với Đức Chúa, chứ không phải cho những kẻ khác. Những tín đồ tôn vinh Đấng Cứu Thế, vì Ngài là Đấng Cứu Chuộc của tất cả. Chính Đức Chúa là Đấng Cứu Rỗi, và mọi sự biết ơn đều phải được dâng lên Đức Chúa—chứ không phải cho những trung gian kém cỏi…”

Muhtār nói với một giọng điệu trang nghiêm. Sau khi lắng nghe cẩn thận, Vania đáp lại với lòng sùng kính chân thành.

“Đúng vậy. Đấng Cứu Thế chuộc tội cho muôn loài, và mọi sự biết ơn đều phải dâng lên Đấng Cứu Thế. Tuy nhiên, Tam Ngôi vốn là những hiện thân của Đấng Cứu Thế—họ là Đấng Cứu Thế, và Đấng Cứu Thế cũng là họ. Về bản chất, không có sự tách biệt. Vậy làm thế nào mà họ có thể được gọi là ‘những kẻ khác’?”

Sau câu trả lời điềm tĩnh của Vania, Muhtār khựng lại một thoáng rồi tiếp tục.

“Quyền năng của Đức Chúa là vô hạn. Ngài không cần phải có cái gọi là hóa thân vẫn có thể cứu rỗi, vẫn có thể chăn dắt thế giới.”

“Và cũng chính vì quyền năng của Đấng Cứu Thế là vô hạn, Ngài cũng chẳng cần phải hạ mình và ra tay trực tiếp. Ngài không cần phải đích thân can thiệp để cứu rỗi hoặc chăn dắt,” Vania trả lời một cách đơn giản.

Muhtār, ôm chặt cuốn kinh của mình trong tay, tiếp tục chất vấn.

“Đức Chúa đã hoàn thành những hành động cứu rỗi tối cao—chẳng phải Ngài nên tự mình tập hợp ý chí tập thể của tất cả các sinh vật sao? Nếu một hóa thân chỉ là một công cụ để xử lý công việc, tại sao nó lại tranh giành hàng tỷ nguyện vọng của sinh dân? Tại sao lại đánh cắp vị trí trung tâm của Ngài?”

“Nguyện vọng của hàng tỷ sinh dân cũng là tâm niệm của hàng tỷ sinh dân, là dục vọng, là khổ đau, là tội lỗi…” Vania trả lời không chút do dự.

“Đấng Cứu Thế đã gánh vác gánh nặng của sự cứu rỗi, tại sao Ngài còn phải bị bận tâm bởi tất cả tiếng ồn và sự ô uế của thế giới? Ngài ngự trong Cung Điện Mặt Trời, giám sát thế giới và lắng nghe lời cầu nguyện của mọi người. Việc giao phó những nhiệm vụ như vậy cho Tam ngôi có gì sai? Chúng ta đã nhận đủ ân điển từ Ngài. Tại sao chúng ta còn nhẫn tâm áp đặt thêm lên Đấng Cứu Thế, đòi hỏi Ngài phải đích thân xử lý mọi việc?”

Câu trả lời của Vania đến nhanh chóng, gần như ngay khi Muhtār vừa dứt câu. Giọng cô kiên quyết, thậm chí còn phản bác lại ông trong từng câu chữ. Muhtār hiển nhiên không ngờ vị nữ tu trông có vẻ trẻ tuổi trước mặt lại giỏi biện luận đến thế, khiến ông, người chưa kịp chuẩn bị đầy đủ, trong chốc lát có chút lúng túng, lời lẽ tắc nghẹn.

Trong cuộc đối đáp này, Muhtār tạm thời rơi vào thế yếu. Điều này khiến ngay cả Shadi, đang đứng bên cạnh quan sát nãy giờ, cũng ngạc nhiên. Ban đầu anh chỉ định đứng ngoài và không can thiệp, nhưng sau khi thấy hơn một loạt các phản biện nhanh chóng của Vania, ánh mắt anh ta không khỏi hướng về phía cô một cách thiện cảm hơn. Thấy phản ứng của Shadi, mắt Muhtār ánh lên một tia giận dữ nhẹ, ngừng một thoáng rồi mới tiếp tục mở miệng.

“Ánh sáng của Tam Ngôi chỉ chiếu sáng lục địa của cô. Giáo hội của cô bắt tay chặt chẽ với các cường quốc ở lục địa đó, bóc lột dân chúng Addus. Khi người dân Addus đau khổ, không một tín đồ nào của Tam Ngôi đến giúp đỡ họ. Chính chúng ta, dưới ánh sáng của Đức Chúa, mới là người cứu vớt quốc gia này.”

Muhtār tiếp tục đanh thép nói. Nghe lời châm chọc này, giữa chân mày Shadi khẽ thoáng hiện một nếp nhăn khó nhận ra, còn Vania thì chuyển ánh mắt sang Shadi bên cạnh mình rồi tiếp lời.

“Công lao lớn nhất trong việc cứu đất nước này phải thuộc về ngài Shadi. Chính ngài, bằng sự đấu tranh không ngừng nghỉ, cuối cùng mới đạt được những chiến công vĩ đại này. Khi còn nhỏ ngài Shadi cũng từng quỳ trước bàn thờ của Thánh Tử cầu nguyện. Trải qua bao gian nan sóng gió, ngài không ngừng trưởng thành giữa muôn vàn hiểm nguy, cuối cùng trở thành anh hùng cứu Addus. Đó là một thành tựu mà người thường khó lòng đạt được. Tôi tin rằng, điều này phải được dẫn dắt bởi một định mệnh vượt xa sự tình cờ. Có lẽ… có một ý chí thiêng liêng đã dẫn ngài ấy đến vị trí hôm nay.”

Vania nói như vậy, cô đem công lao lớn nhất trong việc cứu Addus quy về Shadi chứ không phải về Giáo phái Sự Giáng Lâm của Đấng Cứu Thế, đồng thời ngầm ý rằng Shadi chính là người được Tam Ngôi phái đến. Nghe điều này, Shadi lại nhìn nàng một lần nữa, còn Muhtār bên kia thì bật cười khẩy.

“Hehe… Vậy ý cô là Shadi là một tín đồ của Tam Ngôi? Shadi, chính cậu nói cho chúng tôi đi, cậu tin vào ai?”

Muhtār quay sang Shadi và thúc ép anh ta. Shadi im lặng, sau đó sau một hơi thở, nói chậm rãi.

“Tôi tin… vào Chúa.”

“Mau nói cụ thể đi!” Muhtār gắt lên.

“Cái ‘Chúa’ mà cậu nói rốt cuộc là vị nào? Một trong Tam Ngôi? Hay là chính Đức Chúa? Trước đây những vấn đề như thế này cậu vẫn nói rõ ràng được cơ mà.”

Giọng ông ta nghiêm khắc. Shadi không trả lời ngay. Anh ta lại rơi vào một sự im lặng khác, đôi mắt từng kiên định giờ đây đầy sự hỗn loạn. Bầu không khí xung quanh anh ta trở nên nặng nề, cả người như một ngọn núi lửa im lìm nhưng áp lực, khiến Vania nhìn anh mà trong mắt không khỏi dấy lên một tia lo lắng.

“Tôi tin… vào vị thần mang lại tự do và hòa bình cho Addus... còn vị thần đó là—”

“Ngài Shadi!” một người lính đột nhiên chạy đến trong hoảng loạn.

“Ở trại ngoài thành, dân du mục và dân bản địa đang xảy ra xung đột vì vấn đề nước! Có mấy trăm người tụ tập ở đó. Nó có thể leo thang thành bạo lực quy mô lớn. Tình hình rất khẩn cấp! Xin ngài mau tới xem!”

Nghe lời người lính đang hối hả, Shadi thở ra một cách sâu sắc, như thể nhận được một sự giải thoát. Anh quay sang Vania và Muhtār.

“Bên ngoài thành có việc gấp, tôi phải tới đó xem trước. Tạm thời không thể tiếp hai vị nữa, chúng ta hẹn gặp lại trong buổi đàm phán chiều nay nhé…”

Nói xong, Shadi nhanh chóng đi theo người lính cách mạng và rời khỏi hiện trường. Trong một khoảnh khắc, chỉ còn lại Vania và Muhtār. Hai người trao đổi một cái nhìn nhưng không nói gì thêm trước khi đi con đường riêng của họ.

Rất nhanh sau đó, buổi chiều đến, và vòng đàm phán đầu tiên chính thức bắt đầu. Bên trong phòng họp của cung điện hoàng gia Addus, đại diện của ba phe—Shadi, Muhtār, và Vania—ngồi vào bàn đàm phán và bắt đầu các cuộc thảo luận chính thức về các vấn đề của Addus.

Cũng giống như cuộc trao đổi buổi sáng giữa Vania và Muhtār, buổi đàm phán lần này không hề dễ chịu. Các bên ngay lập tức đi vào tranh luận gay gắt, chủ yếu tập trung vào các vấn đề về tin ngưỡng. Trọng tâm cốt lõi xoay quanh việc liệu Giáo phái Sự Giáng Lâm của Đấng Cứu Thế có nên được chính thức hợp pháp hóa làm quốc giáo của Addus mới hay không.

Vania, đại diện cho Giáo hội, giữ vững lập trường của họ: tuyệt đối không cho phép dị giáo trong lãnh thổ Addus được công nhận chính thức. Addus mới phải cắt đứt mọi mối quan hệ với Giáo phái Sự Giáng Lâm của Đấng Cứu Thế. Ngược lại, Giáo phái Sự Giáng Lâm của Đấng Cứu Thế đòi trục xuất tất cả các những người theo Tam Ngôi, yêu cầu giao toàn bộ các nhà thờ Ánh Sáng cho họ quản lý. Quan điểm hai bên gần như đối đầu mũi nhọn, nước lửa khó dung, bất đồng cực lớn.

Trong tình hình bế tắc như vậy, thái độ của Shadi, thủ lĩnh của Quân đội Cách mạng, trở thành yếu tố then chốt của mọi then chốt. Thế nhưng, trong suốt toàn bộ buổi đàm phán, anh gần như không lên tiếng, phần lớn thời gian chỉ im lặng. Cho đến cả khi phiên đàm phán kết thúc, anh ta cũng không đưa ra tuyên bố rõ ràng nào.

Và như vậy, vòng đàm phán đầu tiên kết thúc trong sự thất vọng mà không có kết quả mang tính xây dựng. Sau khi tiễn cả hai bên về, Shadi gần như im lặng trở về nơi ở của mình một mình bằng xe ngựa.

Bên trong xe ngựa, biểu cảm của Shadi vẫn còn vô cùng băn khoăn. Anh ta nhìn chằm chằm ra cửa sổ vào những con đường bên ngoài, trong lòng không biết đang suy nghĩ điều gì.

Vào lúc đó, bỗng nhiên, một giọng nói trầm bổng vang lên bên cạnh anh ta.

“Khà khà… Ta đã cảnh báo ngươi từ sớm rồi, phải không? Hợp tác với đám điên cuồng tín của Đèn Lồng kiểu gì cũng sinh chuyện, giờ thì nếm mùi tiến thoái lưỡng nan rồi chứ, nhóc con.”

Cùng với giọng nói ấy, một ảo ảnh mờ ảo xuất hiện bên cạnh Shadi—đó là bóng dạng một xác ướp khô quắt gần như toàn thân. Nó đội một chiếc vương miện dài hơi cong bằng vàng, khuôn mặt được che bằng mạng, và từ đầu đến chân được trang trí trang sức quý tộc được tạo kiểu theo Triều Đại Thứ Nhất của Ufiga cổ đại. Con ngươi của nó bùng cháy với ngọn lửa ma quái. Khi nhìn thấy bóng ma, Shadi không hề tỏ ra ngạc nhiên và lẩm bẩm thành tiếng.

“Setut… Bây giờ ta phải làm gì…”