Dưới ánh mặt trời gay gắt, đoàn tàu Mũi Tên Sa Mạc lao nhanh về phía đích. Sau vụ phục kích, con tàu chỉ tạm dừng nửa ngày để xử lý hậu quả rồi tiếp tục khởi hành trở lại mà không chậm trễ, hướng thẳng đến Yadith. Cuối cùng, sau một ngày rưỡi di chuyển nữa, nó đã đến đích.
Ngồi trong khoang riêng của mình, Dorothy nhìn khung cảnh bên ngoài cửa sổ tàu. Cô thấy trên vùng đất vốn chỉ toàn cát vàng mịt mù bắt đầu lác đác xuất hiện những mảng thực vật kiên cường; rồi từng dãy nhà đá thấp bé, mộc mạc hiện ra. Những căn nhà tường trơn không chút trang trí, cũ kỹ và thấp lụp xụp dần nối thành từng mảng liền, phía trước là những người dân địa phương gầy gò, ánh mắt tò mò dõi theo con tàu đang giảm tốc tiến vào.
Khi con tàu tiếp tục đi về phía trung tâm thành phố, Dorothy nhận thấy các tòa nhà xung quanh trở nên cao hơn và tinh tế hơn. Càng đi xa hơn, những túp lều thấp, tồi tàn càng biến mất, được thay thế bằng những công trình kiến trúc lớn, sạch sẽ với ngoại thất tinh xảo. Bên cạnh những tòa nhà này là những khu vườn và cây cối được cắt tỉa công phu, cùng nhau tạo thành một khung cảnh đẹp như tranh vẽ. Thậm chí còn có những kênh đào với dòng nước trong vắt chảy giữa những hàng cây và những ngôi nhà. Một số nơi khó tiếp cận thậm chí còn có những kênh đào trên cao băng qua chúng. Những bức tượng điêu khắc mỹ lệ được đặt rải rác khắp nơi. Trong vùng sa mạc nơi nước quý giá, nó đang được chuyển hướng để duy trì thảm thực vật tươi tốt, tạo ra khung cảnh của một thành phố ốc đảo.
Thế nhưng khi tàu tiếp tục tiến về phía trước, Dorothy chậm rãi nhận thấy trong “thành phố ốc đảo” tuyệt đẹp ấy đã có những dấu vết hư hại—các góc bị mất từ các tòa nhà, những viên đá vỡ vụn nằm rải rác trên đường phố, hoặc những miệng hố khổng lồ. Các tàn tích rải rác khắp cảnh quan thành phố xa hoa. Một số người dân được nhìn thấy đang lục lọi trong đống đổ nát. Tất cả đều là chứng tích của những trận chiến mà nơi đây từng gánh chịu. Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, Dorothy nghĩ thầm.
“Vậy đây là Yadith? Thủ đô của Addus, từng được các cuốn sách hướng dẫn du lịch gọi là Hòn Ngọc của Dòng Sông Starlight. Triều đại Baruch đã xây dựng nơi này thành một thành phố thịnh vượng, được cho là có thể sánh ngang với một số đô thị đất liền. Nó thậm chí còn trở thành một điểm đến du lịch cho những người dân đất liền du lịch đến Bắc Ufiga. Bây giờ nhìn qua quả đúng là như thế… Trừ ra những khu ổ chuột rộng lớn ở ngoại ô thành phố, kiến trúc nội thành còn đẹp hơn cả Adria... Nếu trừ bỏ dấu vết của chiến tranh, người ta hoàn toàn dễ dàng tưởng tượng ra diện mạo tráng lệ mà nó từng có ngày trước.”
“Nhưng… trên trường quốc tế, Addus vẫn được coi là một quốc gia nghèo đói cùng cực với hơn 20 triệu công dân sống trong cảnh khốn cùng. Để xây dựng được thủ đô như thế này, họ đã phải trả cái giá gì?”
Càng đến gần trung tâm, các tàn tích xuất hiện càng dày đặc hơn. Các dấu vết tàn phá của chiến tranh ngày một nhiều. Cuối cùng, con tàu đi vào một nhà ga bị hư hại; qua cửa sổ Dorothy có thể nhìn thấy những lỗ đạn chi chít trên các cột sân ga bên ngoài.
“Vậy là cuối cùng chúng ta đã đến nơi. Chuẩn bị xuống tàu thôi, tiểu thư Dorothy…” Nephthys, người đang ngồi đối diện cô, nói. Khuôn mặt cô ấy lộ rõ sự sốt ruột—rõ ràng, cô ấy đã trở nên bị bức bối sau nhiều ngày bị nhốt trong khoang ngột ngạt. Dorothy liếc nhìn cô một cái rồi trả lời.
“Bây giờ vẫn chưa phải lúc chúng ta xuống. Nhớ rằng thân phận của chúng ta chỉ là thương nhân đi theo, có muốn xuống thì cũng phải đợi nhân vật chính xuống trước, tuyệt đối không được lẫn lộn…”
Dorothy nói như vậy với Nephthys. Đúng lúc cô nói, đoàn tàu Mũi Tên Sa Mạc cuối cùng cũng từ từ dừng hẳn. Vào lúc đó, Dorothy, thông qua kênh thông tin, liên kết với các giác quan của Vania để theo dõi tình trạng của cô ấy.
Trước khi đoàn tàu dừng hẳn, Vania đã đứng sẵn bên cửa, sẵn sàng xuống tàu. Qua đôi mắt của cô, Dorothy thấy cánh cửa tàu từ từ mở ra. Ngay sau đó, một vài hộ vệ của Giáo Hội bên cạnh Vania liền bước xuống trước. Vania hít sâu một hơi, tự động viên mình rồi bước ra. Khi bàn chân cô đặt xuống tấm thảm trải ngoài cửa tàu, hiện ra trước mắt cô là hai hàng lính nghi thức xếp hàng dọc hai bên tấm thảm, trang phục và quân phục đều không chỉnh tề.
“Chào!”
Theo sau tiếng hô bằng tiếng Bắc Ufiga địa phương vang lên, các lính danh dự đồng thời rút kiếm, giữ chúng thẳng đứng trước ngực. Ánh sáng mặt trời phản chiếu từ lưỡi kiếm của họ khiến Vania chói mắt, trong lòng thoáng rùng mình. Mặc dù họ ăn mặc tạp nham, không có đồng phục thống nhất, nhưng trong mắt ai nấy đều toát ra vẻ sắc lạnh giết chóc – rõ ràng là những binh lính tinh nhuệ từng xông pha nơi chiến trường, chứ không phải đội nghi thức thuần túy.
Ở cuối đội hình lính danh dự, phía sau những thanh kiếm lấp lánh và dọc theo tấm thảm, Vania nhìn thấy hai bóng người: một sĩ quan trung niên và một giáo sĩ lớn tuổi.
Viên sĩ quan mặc một bộ quân phục đầy đủ, với làn da hơi rám nắng và mái tóc đen gợn sóng. Anh ta cao lớn và vạm vỡ; gương mặt như tạc tượng, đường nét rõ ràng toát lên khí phách anh hùng, trong đôi mắt ánh lên vẻ kiên nghị. Khi thấy Vania đến gần, anh liền mỉm cười, bước tới, và chìa tay ra. Vania cũng làm tương tự, bắt tay anh ta.
Khi họ bắt tay, viên sĩ quan nói bằng tiếng địa phương. Phiên dịch viên của Vania bên cạnh cô ấy ngay lập tức dịch.
“Chào mừng đến Yadith, Sơ Vania. Tôi là Shadi, thủ lĩnh hiện tại của Quân đội Cách mạng Addus. Thay mặt cho tất cả những con người ở Addus khao khát hòa bình và tự do, tôi xin cảm ơn cô đã ghé thăm.”
Mượn các giác quan của Vania, Dorothy cũng thấy viên sĩ quan tên là Shadi này; ngay lập tức trong đầu cô hiện lên những thông tin mà phía Giáo hội đã chuẩn bị sẵn cho Vania.
Shadi—một người bản địa Addus, sinh ra trong một gia đình quý tộc. Thuở niên thiếu, anh ta được nổi danh với thành tích học tập xuất sắc và thái độ khiêm tốn. Cha anh, một quan chức khu vực của Triều đại Baruch, vì thương xót nông dân nên không hoàn thành nhiệm vụ thu thuế, cuối cùng bị bãi chức.
Trong một chuyến đi gia đình, họ bị tấn công bởi những tên cướp sa mạc: tài sản bị cướp sạch, cha anh bị giết, và chính Shadi bị biến thành nô lệ. Vì khó dạy bảo nên, anh bị bán qua tay nhiều lần, cuối cùng bị bán cho một hội săn kho báu để làm “đệm”.
Có dấu hiệu cho thấy vụ tập kích ấy có khả năng do một đại quý tộc thù hận cha Shadi trong hoàng gia Baruch ngầm sai khiến. Trong vùng sa mạc Bắc Ufiga, các nhóm cướp lớn vốn có “tập tục” nhận đủ loại thuê mướn để làm những việc bẩn thỉu cho kẻ khác: lúc không có ủy thác thì là cướp, khi có ủy thác thì là lính đánh thuê, mà khi khách thuê là một chính phủ thì thậm chí có thể khoác áo quân chính quy.
Các hội săn kho báu ở Bắc Ufiga khi xuống mộ gặp khu vực nguy hiểm thường đẩy người thường đi trước dò đường, để họ chạm bẫy, kích hoạt lời nguyền thay chúng và tìm hiểu mức độ nguy hiểm của đường đi. Những kẻ bị ép làm vật hi sinh ấy được gọi là “đệm” – cách làm này rất phổ biến trong các hội săn kho báu.
Theo hồ sơ của Giáo hội, Shadi khi còn nhỏ chính là bị bán đi làm “đệm” như vậy. Từ đó về sau, những ghi chép về anh không còn rõ ràng. Khi anh ta xuất hiện trở lại đã là hơn mười năm sau, lúc ấy Shadi đã trở thành một tay săn kho báu xuất sắc dưới trướng “Thiên Niên Xã” – một hội săn kho báu quy mô lớn khác – và đồng thời bước vào hàng Kẻ Vượt Giới cấp Bạch Tro.
Về sau, vì “Thiên Niên Xã” giao tranh với các hội săn kho báu khác, thủ lĩnh bị giết khiến tổ chức suy tàn. Shadi từ bỏ việc tranh giành vị trí thủ lĩnh, dẫn theo một số tâm phúc rời khỏi Thiên Niên Xã, quay về quê hương Addus và bắt đầu các hoạt động cách mạng nhằm lật đổ Triều đại Baruch. Trong vài năm liền, Shadi nhiều lần phát động khởi nghĩa, thanh thế dậy sóng, nhiều lần đánh bại lực lượng chính quy của Baruch, nhưng hết lần này đến lần khác bị vương triều này dùng di sản thần bí hùng hậu và thuê các lính đánh thuê lớn để trấn áp.
Khởi nghĩa thất bại, bản thân Shadi cũng từng bị Kẻ Vượt Giới cấp Xích Hoàn của Baruch đích thân truy sát, nhưng vẫn nhiều lần thoát khỏi sự bắt giữ, thậm chí tránh được. Đáng chú ý, anh ta đôi khi còn bày mưu khiến Xích Hoàn và những kẻ truy đuổi mình phải chịu thiệt—một điều gần như chưa từng có đối với một người cấp Bạch Tro như chính anh ta.
Có tin đồn rằng, trong sự nghiệp trộm mộ kéo dài một thập kỷ của mình, Shadi đã chiếm được một thứ vũ khí bí mật—một thứ cho phép anh ta, ở cấp Bạch Tro, chiến đấu ngang hàng với kẻ thù cấp Xích Hoàn, thoát thân mà không bị tổn hại, và thậm chí làm bị thương họ. Tuy nhiên, chính xác vũ khí này là gì vẫn chưa được biết.
“Vì sự chênh lệch về sức mạnh thần bí, các cuộc nổi dậy của Shadi đã thất bại nhiều lần. Nhưng anh ta không từ bỏ—thay vào đó, anh ta tiếp tục âm mưu lật đổ Triều đại Baruch. Và lần cuối cùng này… anh ta cuối cùng đã thành công. Theo thông tin điều tra từ Giáo hội, lý do chính cho sự thành công của anh ta là anh ta đã nhận được sự hỗ trợ mạnh mẽ từ một đồng minh bất ngờ.”
Ngồi trong khoang riêng của mình, Dorothy nhanh chóng xem lại trong tâm trí thông tin tình báo của Giáo hội về Shadi, thủ lĩnh của Quân đội Cách mạng Addus. Sau đó, cô quay lại sự chú ý của mình vào giác quan của Vania, thông qua liên kết giác quan của họ. Vào lúc đó, Vania vừa buông tay Shadi và lịch sự đáp lại bằng tiếng Pritt.
“Cảm ơn ngài Shadi đã bớt thời gian quý báu để đích thân đón tiếp. Tôi sẽ làm mọi thứ trong khả năng của mình để thúc đẩy hòa bình. Nguyện Chúa ban phước cho Addus.”
Sau khi phiên dịch viên bên cạnh Vania truyền đạt lời của cô, Shadi gật đầu với một nụ cười. Sau đó, người đàn ông lớn tuổi đứng bên cạnh anh ta—mặc một bộ giáo bào nghi thức, đội một chiếc mũ trùm đầu giống vương miện được tạo ra từ vải gấp phức tạp, và tay cầm một cuốn kinh dày—bước lên phía trước. Sau khi lặng lẽ quan sát Vania trong một khoảnh khắc, ông từ từ nói, và phiên dịch viên nhanh chóng phiên dịch.
“Hoan nghênh cô đến đây, tôi tớ của Chúa từ bên kia biển. Cầu mong chúng ta dưới ánh nhìn của Chúa mà tìm được sự đồng thuận…”
Sau khi ông nói xong, Shadi bên cạnh liền vội giới thiệu.
“À… đây là Ngài Muhtār. Ông ấy là một nhân vật chủ chốt trong quân đội cách mạng của chúng tôi, đồng thời là nhà lãnh đạo tinh thần quan trọng giúp chúng tôi đi theo con đường của Chúa.”
Nghe thấy điều này, Vania, khi nhìn lão giả mặc giáo bào trắng trước mặt thì khẽ khựng lại; trong khoảnh khắc ấy, suy nghĩ của cô thoáng trôi về quá khứ.
Năm ngoái, khi cô vẫn còn là một người đọc kinh bình thường trong Giáo phận Tivian, Vania đã tham gia đội thu hồi thánh vật của Giáo hội để lấy lại các vật phẩm thần bí do Giám mục Dietrich để lại ở Thành Phố Igwynt, Pritt. Ở đó, họ bị tấn công bởi một nhóm dị giáo—và thủ lĩnh của nhóm đó đã mặc trang phục giống hệt với trang phục mà người đàn ông lớn tuổi này hiện đang mặc. Chỉ có điều, trang phục của Muhtār trông có vẻ cao cấp và trang trọng hơn hẳn.
Nhớ lại trận chiến chết chóc nơi những người bạn đồng hành cũ của cô đã tử chiến chống lại những kẻ dị giáo, Vania không kìm được mà nuốt khan một ngụm nước bọt, sau đó long trọng nói với người đàn ông lớn tuổi trước mặt:
“Ngài Muhtār… vì chúng ta đều thờ cùng một Chúa, tôi tin rằng chúng ta có thể tìm thấy những điểm chung để thấu hiểu nhau.”
Muhtār gật đầu với một nụ cười sau khi nghe lời của cô. Trong khi đó, trong khoang của mình, Dorothy—quan sát thông qua các giác quan của Vania—một lần nữa nhớ lại hồ sơ tình báo mà Giáo hội cung cấp.
Theo tin đồn, sau nhiều cuộc nổi dậy thất bại, Shadi đã nhận được sự trợ giúp từ một đồng minh ngoài dự liệu: nhánh dị giáo của Giáo Hội Ánh Sáng hoạt động ở Bắc Ufiga—Giáo phái Sự Giáng Lâm của Đấng Cứu Thế.
Giáo phái Sự Giáng Lâm của Đấng Cứu Thế đã cung cấp cho Quân đội Cách mạng Addus sự hỗ trợ thần bí mạnh mẽ. Với di sản thần bí sâu dày, giáo phái này đã cử nhiều thành viên Kẻ Vượt Giới tham gia quân đội cách mạng. Sự hiện diện của họ cuối cùng đã mang lại cho cuộc cách mạng của Shadi sức mạnh để thách thức Triều đại Baruch trên bình diện thần bí.
Người ta nói rằng trong số những người được cử đi để hỗ trợ cuộc cách mạng, thậm chí còn có một Kẻ Vượt Giới cấp Xích Hoàn. Được Giáo phái Sự Giáng Lâm của Đấng Cứu Thế viện trợ mạnh mẽ như vậy, quân đội cách mạng trong cuộc khởi nghĩa cuối cùng đã toàn diện đánh bại. Triều đại Baruch đã bị đánh bại trên mọi mặt trận—Kẻ Vượt Giới cấp Xích Hoàn của họ đã bị giết, quân đội bị tan rã. Quân cách mạng đã xông vào và chiếm được thủ đô Yadith, biểu tượng của quyền lực hoàng gia của Baruch. Triều đại đã bị lật đổ. Nhiều quý tộc đã chạy trốn ra nước ngoài, hy vọng tập hợp các cường quốc nước ngoài để phản công.
Nhưng trong khi quân cách mạng giành được chiến thắng nhờ vào Giáo phái Sự Giáng Lâm của Đấng Cứu Thế, cái giá phải trả cũng vô cùng lớn. Giáo phái đã thâm nhập sâu vào quân đội cách mạng vốn từng là thế tục. Những tín đồ của họ đã được đưa vào nhiều vị trí chủ chốt, và ảnh hưởng tư tưởng của họ bắt đầu lan rộng trong hàng ngũ.
Có dấu hiệu cho thấy, dưới ảnh hưởng đó, Quân Cách mạng Addus rất có thể sẽ tuyên bố quốc gia Addus mới là một nước thần quyền và chính thức lấy Giáo phái Sự Giáng Lâm của Đấng Cứu Thế làm quốc giáo, thay thế vị trí của Tam Ngôi Chính Thống Giáo. Đây là điều mà Thánh Sơn tuyệt đối không thể dung thứ.
Có thể nói… chỉ cần Quân đội Cách mạng Addus công khai hợp pháp hóa Giáo phái Sự Giáng Lâm của Đấng Cứu Thế, Thánh Sơn sẽ ngay lập tức phát động một cuộc can thiệp quân sự. May thay, cho đến lúc này, quân cách mạng vẫn chưa đưa ra bất kỳ tuyên bố công khai nào về chính sách tôn giáo. Tuy nhiên, sự kiên nhẫn của Thánh Sơn đang dần cạn kiệt; họ không thể chấp nhận thái độ lấp lửng này kéo dài mãi.
Giáo phái Sự Giáng Lâm của Đấng Cứu Thế ở Bắc Ufiga là sản phẩm của sự hợp nhất giữa Giáo Hội Chân Quang và Giáo Hội Ánh Sáng, kết quả của một quá trình phát triển cực đoan của việc sùng tín Đấng Cứu Thế. Đó là lý do tại sao các tín đồ của họ gọi Đấng Cứu Thế là “Đức Chúa”, một thuật ngữ được tô màu bởi từ vựng của Giáo Hội Chân Quang. Ngay khi Muhtār sử dụng thuật ngữ “Đức Chúa”, Dorothy đã biết—ông ta là một phần của Giáo phái Sự Giáng Lâm của Đấng Cứu Thế. Và có khả năng… là Kẻ Vượt Giới cấp Xích Hoàn.
“Thủ lĩnh cách mạng… và đại diện cấp cao nhất của Giáo phái Sự Giáng Lâm của Đấng Cứu Thế trong quân đội… Họ dường như đứng trên cơ sở bình đẳng trong buổi lễ chào đón này…”
“Kết quả bói toán nói rằng… có một sự chia rẽ nội bộ lớn trong quân đội cách mạng. Có thể nào… là hai người này không? Bề ngoài có vẻ hòa nhã, nhưng bên dưới thì ẩn chứa những mâu thuẫn ngấm ngầm? Thật khiến người ta tò mò …”
Trong khoang của mình, Dorothy trầm ngâm. Chỉ qua một buổi nghi thức đón tiếp, cô đã có thể cảm nhận được những dòng chảy ngầm đang xoáy lên bên trong Quân Cách mạng Yadith.
Lễ đón tiếp ngắn gọn trên sân ga nhanh chóng kết thúc. Được Shadi dẫn đầu, Vania cùng phái đoàn của cô rời khỏi nhà ga, tiến về những chiếc xe chuyên dụng đã chuẩn bị sẵn.
Nhưng trong khoảnh khắc đó, Muhtār chậm lại một nhịp, vẫn đứng nguyên tại chỗ khi ông ta dõi mắt nhìn theo Vania đang bước đi bên cạnh Shadi. Một ánh sáng lóe lên trong mắt ông ta một cách đặc biệt.
“…Vẫn đủ dũng cảm để đến, phải không? Nữ tu báng bổ…”