Bắc Ufiga, vùng biên giới giữa Tossep và Addus.
Dưới ánh hoàng hôn, trên đoàn tàu Mũi Tên Sa Mạc bị dừng lại ở rìa một hẻm núi, Dorothy ngồi trong khoang của mình, mắt cô khóa chặt vào đồng xu bói toán trong tay—đồng xu Đèn Lồng có mặt trước khắc huy hiệu mặt trời.
Trong cuộc trò chuyện giữa Vania và Gaspard, Dorothy vẫn luôn duy trì liên kết với các giác quan của Vania. Vì vậy, mọi thứ Gaspard báo cáo đều được truyền đến cô một cách chính xác. Những phát hiện trong ngày của đội hộ tống đặc phái viên cũng được báo cáo cho cô. Khi nghe rằng Quân đội Cách mạng Addus được xác định là kẻ chủ mưu đằng sau cuộc phục kích, cô cũng ngạc nhiên không kém—và ngay lập tức tiến hành phép bói toán của riêng mình để xác minh. Kết quả xác nhận lời nói của Gaspard: Quân đội Cách mạng Addus thực sự là thế lực đứng sau nó.
“Vậy ra thực sự là Quân đội Cách mạng Addus đã dàn dựng cuộc phục kích? Không đúng… bọn họ có lý do gì để làm vậy? Theo như lời Vania kể, Quân đội Cách mạng đã tuyên bố rõ ràng trong lá thư gửi cho Giáo hội rằng họ không muốn trở thành kẻ thù, mong giải quyết mâu thuẫn bằng thương thảo. Đối với phái đoàn mà Giáo hội cử đến, họ cũng tỏ ý chào đón, hoàn toàn thể hiện thái độ sẵn sàng trao đổi, đàm phán. Vậy mà giờ lại trở mặt, mưu sát phái đoàn đặc sứ ư?
“Quan trọng hơn… Quân đội Cách mạng Addus là lực lượng vũ trang gần như lật đổ cả một quốc gia. Là một đội quân có thể đánh bại chính quyền Addus, tiến công thủ đô Yadith. Làm sao mà hệ thống chống bói toán của họ lại hoàn toàn không có? Bất cứ phép bói nào cũng trúng… Thật quá kỳ quái…”
Lông mày Dorothy hơi nhíu lại khi cô suy ngẫm. Addus ở Bắc Ufiga không phải nước nhỏ; đó là một quốc gia quy mô cỡ trung bình với hơn hai mươi triệu dân, tuy không bằng các cường quốc đất liền nhưng cũng không hề yếu. Triều đại Baruch đã trị vì Addus gần hai trăm năm, bên trong chắc chắn có cả một hệ thống thần bí chính thống hoàn chỉnh vận hành. Ở đỉnh hệ thống thần bí chính thống phụ trách cả quốc gia hơn hai mươi triệu dân ấy, ắt phải có người đạt tới cấp Xích Hoàn.
Để Quân đội Cách mạng lật đổ Triều đại Baruch, họ phải đã đánh bại các Kẻ Vượt Giới chính thức này trong cuộc đối đầu trực tiếp và do đó cũng phải có Kẻ Vượt Giới cấp Xích Hoàn trong hàng ngũ của họ. Ấy vậy mà, một lực lượng cách mạng như thế lại không có bất kỳ biện pháp bảo vệ chống bói toán nào, cho phép những bí mật của họ được đọc dễ dàng? Điều này với Dorothy mà nói là chuyện bất khả thi.
“Có vấn đề… nhất định ở đây có vấn đề. Trong thế giới này, một lực lượng cách mạng đủ mạnh để lật đổ một chế độ quân chủ thì sao có thể hoàn toàn không có phòng ngự bói toán, để mình bói ra kết quả một cách dễ như vậy? Hoàn toàn phi logic…”
“Đây lại là Bắc Ufiga, nơi mà dưới đất có đầy tàn tích của Triều Đại Thứ Nhất ở khắp mọi nơi, mỗi tàn tích trong số đó đều có thể được khai thác được Khải Huyền. Hiện nay hơn nửa một số vật phẩm lưu trữ Khải Huyền trên thị trường đều đến từ đây. Vậy mà bây giờ bảo rằng Quân đội Cách mạng không có biện pháp chống bói toán? Thật nực cười.”
Dorothy ngồi trên ghế, suy nghĩ, và trong đầu cô đã hình dung ra một số khả năng có thể xảy ra cho hiện tượng kỳ lạ này.
“Có lẽ… có khả năng là khi Quân đội Cách mạng giao chiến trực diện với Triều đại Baruch, hai bên đã tiến hành những cuộc chiến tranh bói toán tiêu hao dữ dội, khiến kho vật chứa Khải Huyền của cả hai đều cạn sạch. Giờ họ chưa kịp bổ sung lại chăng? Đây quả thật là một khả năng… Dù sao Baruch đã cai trị trong hai thế kỷ—họ chắc hẳn đã tích lũy được rất nhiều tài nguyên chống bói toán. Nếu có một cuộc chiến bói toán toàn diện nổ ra giữa hai bên, ngay cả khi Quân đội Cách mạng giành thắng lợi thì kết quả bên họ cũng chẳng thể tốt đẹp gì.”
Dorothy thầm cân nhắc. Nếu là trước kia, cô nhiều lắm cũng chỉ nghĩ tới khả năng này rồi thôi. Nhưng giờ khác, sau khi xác nhận phía đối phương hầu như không có phòng ngự bói toán, cô hoàn toàn có thể bói thêm vài lần nữa để nắm được nhiều thông tin hơn.
Đã quyết định, cô lấy ra một đồng xu Đèn Lồng khác—một vật phẩm lưu trữ tâm linh và là đạn dược cho khẩu súng bắn tỉa Ignis Converta của cô. Ban đầu, Bát Túc Tri Chu đã nạp năm trong số chúng vào nó; cô chỉ bắn một lần, tiêu thụ hai, và bây giờ còn lại ba.
“Quân đội Cách mạng Addus đã cạn kiệt tài nguyên chống bói toán của họ chưa?”
Dorothy khẽ đọc lời bói, rồi ném đồng xu lên và úp vào mu bàn tay. Khi mở tay ra, hiện ra đồng xu đã xỉn màu, mặt sau nằm im lìm trên mu bàn tay cô. Kết quả bói cho câu hỏi vừa rồi là phủ định – tức Quân đội Cách mạng Addus vẫn còn nguồn lực chống bói toán.
Nhìn kết quả này, nét mặt Dorothy lập tức trở nên đầy ẩn ý.
“Vậy là họ vẫn có tài nguyên… nhưng phòng ngự lại hoàn toàn thất bại. Thú vị thật. Họ có các biện pháp chống bói toán nhưng lại chọn không sử dụng chúng. Hệ thống của họ đã sụp đỗ—hay…”
Dorothy vừa nghĩ thầm vừa lấy thêm một đồng xu Đèn Lồng khác, đọc lời bói và ném ra.
“Quân đội Cách mạng Addus có bị chia rẽ nội bộ nghiêm trọng không?”
Đồng xu đang xoay trên không rơi xuống mu bàn tay Dorothy. Cô úp tay lại, từ từ nhấc ra, trên mu bàn tay hiện lên đồng xu với mặt trước hướng lên—xác nhận.
Nhìn kết quả bói trước mắt, ánh mắt cô lấp lánh với vẻ đầy thích thú.
…
Trong khi Dorothy còn đang tự tiến hành bói toán để xác nhận sự thật đằng sau cuộc phục kích vừa rồi, ở trong một khoang ở phía trước của con tàu, Vania cũng đang phải đối diện một quyết định khó khăn.
Sau khi Gaspare báo cáo kết quả điều tra vụ tập kích, anh lập tức đề nghị Vania dừng hành trình tới Addis, quay đầu trở về ngay ở ga kế tiếp. Bởi theo anh, Quân đội Cách mạng Addus hoàn toàn không có thành ý; tiếp tục tới đại bản doanh của họ, Yadith, chẳng khác nào đi tự sát. Đề nghị của Gaspare khiến Vania một lúc lâu lúng túng không biết phải chọn ra sao.
Một mặt, kết quả bói toán đã rõ ràng cho thấy quân cách mạng có ý đồ thù địch, tiếp tục tới tổng hành dinh của đối phương quả thực vô cùng nguy hiểm; biết rõ người ta muốn giết mình mà vẫn chủ động tìm tới thì chẳng còn lý lẽ gì. Nhưng mặt khác, trước khi khởi hành, cô đã được lệnh nghiêm khắc: phải hoàn thành chuyến đi đến cùng. Cho dù các cuộc đàm phán thành công hay thất bại, tốt nhất là cứ nói chuyện xong, có kết quả rồi mới quay về; tuyệt đối không được bỏ dở giữa chừng.
Bản thân Vania tuy cảm thấy choáng ngợp trước sứ mệnh bất ngờ đặt lên vai, nhưng sau khi miễn cưỡng nhận, cô thật lòng mong muốn thúc đẩy cuộc đàm phán hòa bình này, giảm bớt những tàn phá chiến tranh mà Addus phải gánh chịu. Được giáo dục theo giáo lý của Thánh Mẫu từ nhỏ, bản tính cô vốn lương thiện, tràn đầy lòng trắc ẩn.
Nguy hiểm phía trước và sứ mệnh bản thân—hai luồng mâu thuẫn ấy đan xen trong lòng khiến Vania nhất thời không thể đưa ra quyết định; nét u sầu do do dự hiện rõ trên nét mặt cô. Đứng trước Vania, Gaspare im lặng chờ đợi phản ứng của cô, lặng lẽ nhìn vị nữ tu áo trắng trước mắt đang lưỡng lự, xem cô sẽ quyết định thế nào.
Đột nhiên, một giọng nói yếu ớt, khẽ khàng nhưng quen thuộc vang lên trong tâm trí cô. Khi nghe thấy nó, biểu cảm của Vania trở nên khựng lại. Dần dần, các đường nét trên gương mặt của cô mềm đi, và một ánh sáng kiên quyết tràn ngập trong ánh mắt của cô.
Sau đó cô nhìn Gaspard, nói với một giọng điệu chắc chắn. “Cha Gaspard, con tin rằng… chúng ta nên tiếp tục tiến về phía trước.”
Nghe những lời của Vania, Gaspard sững sờ, một tia sáng kỳ lạ lóe lên trong mắt anh ta. Sau đó, vẫn duy trì một giọng điệu nghiêm túc, anh ta nói lại.
“Sơ Vania, xin cô hãy suy nghĩ cho kỹ. Yadith bây giờ là đại bản doanh của Quân đội Cách mạng. Mọi người ở đó có thể đều muốn hại cô… họ muốn mạng sống của cô… Những mối nguy hiểm mà cô sẽ phải đối mặt ở đó có thể tồi tệ hơn gấp trăm lần so với cuộc phục kích hôm nay. Nếu toàn bộ Quân đội Cách mạng chọn nhắm mục tiêu vào cô, ngay cả chúng tôi cũng không thể đảm bảo an toàn cho cô được.”
Gaspard nói với một giọng điệu cảnh báo, giọng anh ta ngày càng nặng hơn với mỗi từ, thậm chí còn mang một chút đe dọa vào cuối.
Biểu cảm của Vania thay đổi một chút trước những lời của anh ta, nhưng câu trả lời của cô vẫn kiên định.
“Con hiểu những gì cha đang nói, Cha Gaspard. Quả thực, sau sự cố hôm nay, tình hình ở Yadith nghiêm trọng hơn nhiều so với những gì chúng ta đã dự đoán. Thế nhưng… con không muốn vì thế mà bỏ cuộc.
“Mặc dù bói toán cho thấy Quân đội Cách mạng là kẻ đứng sau… nhưng trong đó vẫn còn những điểm nghi vấn. Một lực lượng lớn như vậy, mà lại không có một chút biện pháp phòng ngừa bói toán sao? Với một mâu thuẫn lớn như vậy, có thể có một số âm mưu ẩn khác đang diễn ra. Con tin rằng kết quả bói toán không phản ánh ý chí của toàn bộ Quân đội Cách mạng… Có lẽ… chỉ một số phe phái nhất định bên trong mới có sự thù địch với chúng ta?”
Vania vừa phân tích vừa nói với Gaspare. Nghe cô nói xong, Gaspare liền lên tiếng đáp lại.
“Cô không sai, Sơ Vania. Kết quả bói toán này có điểm nghi vấn, nhưng về cơ bản là chính xác. Ít nhất, nó chứng minh rằng Quân đội Cách mạng không chân thành như lá thư của họ gửi cho Giáo hội. Chúng ta đã cạn kiệt các tài nguyên bói toán được cung cấp bởi Giáo hội, và chúng ta không còn có thể thực hiện các lần bói toán bổ sung để xác định xem sự chia rẽ nội bộ có thực sự tồn tại hay không. Lý thuyết của cô… chỉ là suy đoán.
“Cô tin rằng họ có thể bị chia rẽ, nhưng tôi tin rằng tất cả họ đều cùng một giuộc. Sơ Vania, phỏng đoán của cô không có bằng chứng nào để hỗ trợ nó. Cô có thực sự muốn đặt cược mạng sống của mình vào một khả năng mong manh như thế không?”
Gaspare nói, ý anh ta rất rõ ràng: Vania đoán rằng có thể chỉ một phần quân cách mạng có ác ý với cô, nhưng đó chỉ là suy đoán. Còn anh dựa vào kết quả bói toán mà khẳng định họ có ác ý — điều này là chắc chắn. Giờ đây, họ đã không còn tài nguyên bói toán để kiểm chứng giả thiết của Vania. Cô có sẵn sàng dùng mạng sống để trả giá cho phỏng đoán của mình không?
Những lời của Gaspare được pha trộn với sự đe dọa rõ ràng, khiến biểu cảm của Vania chợt thay đổi, nhưng quyết tâm của cô vẫn không hề nao núng. Đặt một tay lên ngực, cô bình tĩnh trả lời.
“Tất nhiên là con sẵn lòng. Con tin rằng Chúa tồn tại trong trái tim của tất cả mọi người. Ngay cả trong Quân đội Cách mạng, chắc chắn phải có những người thực sự mong muốn đàm phán. Miễn là những người như vậy tồn tại… miễn là có dù chỉ một tia hy vọng để ngăn Addus rơi trở lại vào chiến tranh, con sẽ đi—cho dù cơ hội đó có mong manh đến đâu.
“Không lâu trước đây, khi con và những người hành hương khác được đưa đến hòn đảo của người Hạ Thụ, hoàn cảnh cũng tuyệt vọng không kém. Nhưng ngay cả khi đó, con vẫn tin rằng Chúa tồn tại trong trái tim của mỗi người. Chỉ cần con có thể dùng lời nói đánh thức được Chúa trong trái tim họ, mọi thứ sẽ thay đổi… và nó thực sự đã thay đổi. Hoàn cảnh hôm nay không hề tuyệt vọng như vậy. Vậy làm sao con có thể từ bỏ bây giờ?”
Khi Vania tiếp tục, giọng cô trở nên mạnh mẽ hơn và biểu cảm của cô kiên quyết hơn.
“Con đã quyết, Cha Gaspard. Bất kể mối nguy hiểm nào nằm phía trước, con sẽ đi. Hòa bình của Addus dựa vào con—con sẽ không từ bỏ chuyến đi này một cách dễ dàng.
“Đúng là những gì đã xảy ra hôm nay đã chứng minh con đường phía trước vô cùng nguy hiểm, và trong những hoàn cảnh bình thường, không ai nên mạo hiểm điều đó. Vì vậy, con sẽ không yêu cầu bất cứ ai mạo hiểm cùng con. Các cha… và mọi người trên con tàu này—nếu ai muốn quay lại, mọi người cứ tự do làm điều đó. Con sẽ không ngăn cản. Nhưng ngay cả khi con phải một mình đi bộ đến Yadith, con sẽ đi.”
Với sự quyết tâm vững chắc trong giọng nói của cô, Vania nói với Gaspard. Nghe những lời của cô, Gaspard rõ ràng là ngạc nhiên. Anh ta mở to mắt nhìn nữ tu mặc áo choàng trắng—vóc dáng nhỏ nhắn nhưng toát ra một hào quang trang nghiêm và kiên đingj. Anh ta khó có thể liên kết hình ảnh hiện tại của cô với cô gái rụt rè, nói nhỏ nhẹ trước đây.
Sau một hồi ngỡ ngàng, Gaspard cuối cùng trả lời với sự quyết tâm tương tự.
“Nhân danh Thánh Tử… nếu Sơ Vania đã quyết, chúng tôi tự nhiên sẽ không hèn nhát trốn tránh. Nhiệm vụ của chúng tôi là bảo vệ cô—và ngay cả khi nó phải trả giá bằng mạng sống, chúng tôi cũng sẽ hoàn thành nó!”
…
Sau khi đạt được sự đồng thuận với Vania để tiếp tục hướng đến Yadith, Gaspard chào tạm biệt cô và rời khỏi khoang. Đóng cửa phía sau, anh đi đến một toa xe khác, mở cửa sổ, và nhìn về phía mặt trời lặn ở xa.
“Vậy ra cô thực sự là Người Khai Sáng Hạ Thụ… Trước đây ta đánh giá thấp cô rồi.
“Cô có thể đã được đặt ở đây bởi một sự tình cờ, nhưng xem ra cô không phải một bình hoa vô dụng… Cô khác hoàn toàn với những gì ta đã mong đợi.”
Ngắm hoàng hôn, Gaspard lẩm bẩm với chính mình. Anh ta không thể không tự hỏi—điều gì sẽ xảy ra nếu Vania đã do dự trước đó, khuất phục trước áp lực, và chọn quay lại?
Người Khai Sáng Hạ Thụ, Người Truyền Đạo Mang Phúc Âm Của Thánh Mẫu, Nữ Tu Hòa Bình… lên đường tiến đến Addus để giành lấy hòa bình, vậy mà ngay cả chưa tới nơi, vì đã bị một âm mưu ám sát bất thành làm khiếp sợ nên quay về. Chẳng phải cô từng được nói là không sợ nguy hiểm, sẵn sàng hy sinh truyền đạo giữa hàng trăm nghìn người dân đảo chưa khai hóa sao? Lẽ nào tất cả chỉ là một trò hề?
Nếu Vania lúc nãy chọn rút lui, đó sẽ là một đòn giáng hủy diệt vào hình ảnh công chúng của cô—thậm chí còn tồi tệ hơn cả việc thất bại trong các cuộc đàm phán hòa bình. Loại ô nhục đó sẽ không chỉ phá nát vị thế của Vania trong Giáo hội mà còn làm hoen ố Amanda, người bảo trợ đằng sau cô, kéo toàn bộ phe phái của Amanda vào một phản ứng chính trị nghiêm trọng.
Rút lui giữa chừng… hay thất bại sau khi đã cố gắng hết sức—đó là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau. Lựa chọn đầu tiên sẽ bị lên án nhiều hơn.
“Vậy thì… hãy cho ta xem, Sơ Vania, cô sẽ đi xa đến đâu,” Gaspard thì thầm khi anh ta nhìn mặt trời lặn xuống dưới đường chân trời.
…
Nội địa Bắc Ufiga – Vương quốc Addus – Yadith.
Mặt trời chói chang treo cao trên bầu trời, không ngừng nung nóng thành phố bị chiến tranh tàn phá bên dưới. Bên trong nhà ga xe lửa tàn tạ, vô số binh lính đội khăn trùm đầu và tay cầm chắc súng trường đứng thành đội hình trên sân ga, chờ đợi những vị khách đang đến gần từ tuyến đường sắt xa xôi.
Ở phía trước của hàng quân đó, có hai người đang đứng.
Một người—một sĩ quan trung niên, da hơi sạm, mặc quân phục cấp cao kiểu đất liền, một thanh kiếm cong ở thắt lưng, và đôi mắt dán chặt với sự tập trung vào đường ray ở xa.
Người kia—một lão già quấn trong một chiếc áo choàng thêu các biểu tượng tôn giáo và một biểu tượng mặt trời trừu tượng trên lưng, tay cầm một cuốn kinh dày. Mắt ông vẫn nhắm lại khi ông chờ đợi trong im lặng, không nhìn vào đâu cụ thể.