Giữa những lớp sóng bạc tung bọt trắng, trong tiếng gió mạnh rít gào, một hạm đội hùng hậu vẫn tiếp tục tiến về phía trước một cách ổn định.
Trên boong tàu rộng rãi của soái hạm, sau khi nghe lời vị linh mục, sự bất an của nữ tu mặc áo trắng càng thêm rõ rệt. Do dự một lúc, cô cuối cùng cũng cất tiếng.
“Uhh… Một bữa tiệc chào mừng được đích thân Đức Tổng Giám Mục sắp xếp… với nhiều người tham dự quan trọng? Chuyện này… có phải hơi long trọng quá không? Chúng con chỉ là những người đến hành hương thôi… Co—con thực sự không nghĩ là cần thiết phải phiền phức như vậy…”
“Làm sao có thể không cần thiết chứ? Sơ Vania, sơ vừa thành công khai sáng hàng trăm ngàn linh hồn vô tri ở Hạ Thụ, dẫn dắt họ nhận ra đức tin chân chính của thế giới và đưa họ vào dưới Ánh Sáng của Thánh Mẫu. Với một thành tựu như vậy, sơ chắc chắn xứng đáng có một bữa tiệc chào mừng hoành tráng.”
Nhìn thấy sự căn thẳng trên khuôn mặt của nữ tu trẻ, André lên tiếng với giọng an ủi. Tuy nhiên, dù đã nghe lời anh ta, sắc mặt của Vania cũng chẳng thư giãn được bao nhiêu.
“Con… Con chỉ làm những gì con nên làm thôi. Với những người ở Hạ Thụ, con chỉ định giúp họ một chút vì lòng thương xót, và muốn tự bảo vệ mình thôi. Con không từng mong đợi rằng họ thực sự tiếp nhận những lời dạy của Thánh Mẫu một cách trọn vẹn như vậy. Kết quả này… hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của con… Con… con thực sự không ngờ con lại có thể khiến sự việc thành ra thế này …”
Nói đến đây, dáng vẻ Vania chẳng khác nào một đứa trẻ đã vô tình châm ngòi cho một điều gì đó vượt ngoài sức kiểm soát, vừa bất an vừa lúng túng. Lắng nghe lời của cô, André khựng lại một chút, vẻ mặt của anh ta trở nên nghiêm túc hơn trước khi đáp lời.
“Sơ Vania, bất kể nó đã xảy ra như thế nào, hay sơ ban đầu có ý định khai sáng những người ở Hạ Thụ hay không, thì sự thật vẫn là họ hiện đã chính thức tuyên bố cải đạo hoàn toàn. Và sơ, người đã truyền giáo cho họ, chính là người có công lớn nhất trong vụ việc lần này, đó là sự thật không thể chối bỏ. Sơ không cần phải nghi ngờ bản thân nữa.”
“Hiện giờ, báo chí cũng đã bắt đầu đưa tin về công trạng của sơ rồi. Do đó, từ bây giờ, bất cứ ai sơ gặp, sơ phải nhớ thân phận của mình là Người Truyền Giáo đến Hạ Thụ. Sơ hiểu chưa?”
André nói một cách kiên quyết và nghiêm khắc với nữ tu trẻ. Trước những lời của anh ta, Vania run nhẹ, rồi khẽ gật đầu, nhẹ nhàng trả lời.
“Con hiểu rồi…”
“Haizz, đừng quá căng thẳng, Sơ Vania. Bây giờ sơ nên trở về cabin của mình và nghỉ ngơi, tốt nhất là dưỡng đủ tinh thần để nghênh tiếp tham dự bữa tiệc sắp tới,” André dịu giọng lại, mỉm cười khuyến lệ cô. Nghe điều này, Vania kính cẩn đáp.
“Vâng, con cảm ơn cha André. Con sẽ về ngay.”
Nói rồi, Vania quay người và rời khỏi boong tàu, đi về phía bên trong con tàu. Sau khi đi qua hành lang dài, cuối cùng cô cũng đến cabin của mình. Ngay khi cánh cửa đóng lại sau lưng, cô dựa vào nó, thở ra thật sâu.
“Lần đầu tiên trở thành tâm điểm của sự chú ý đến mức này… thật sự áp lực quá. Mình không bao giờ ngờ, phản ứng lại lớn đến như vậy. Nào là Tổng Giám Mục mở tiệc, nào là lên báo…”
Áp tay lên ngực, Vania lo lắng ngẫm nghĩ về tình cảnh hiện tại của mình. Mặc dù cô đã được cảnh báo trước đó, nhưng sự việc rình rang thế này vẫn nằm ngoài dự liệu của cô.
Vania vốn nghĩ rằng, cùng lắm cô chỉ đơn giản là thuyết phục một số người dân vùng biên cải đạo, tương tự như cách Giáo Hội Tivian sẽ cử người đến các khu vực hẻo lánh để truyền bá những lời dạy của Tam Ngôi. Cô tin rằng bản thân cũng chỉ đơn thuần làm điều tương tự như họ. Mặc dù hành động của cô xứng đáng được ghi nhận, nhưng cô không bao giờ lường trước được việc gây ra một tiếng vang lớn đến mức, khiến cả Tổng Giám Mục của Ivengard phải chú ý đến cô.
Nhớ lại cảnh tượng long trọng hôm trước, khi lực lượng hải quân của Giáo Hội đến để hộ tống cô từ Hạ Thụ, Vania đến giờ vẫn còn thấy tim đập dồn dập. Vania vốn chỉ là một cô gái lớn lên trong nhà thờ, nửa năm trước vẫn còn là một người đọc kinh điển vô danh, nay bỗng nhận được sự chăm sóc và đối đãi đặc biệt như thế, cô thật sự bị choáng ngợp.
“Theo như lời tiểu thư Dorothea dặn, sau khi trở về hạm đội giáo hội, mình phải cố tỏ ra bất ngờ và lúng túng trước chuyện ở Hạ Thụ… Ban đầu mình còn lo không biết diễn có tốt không… nhưng với cái quy mô hiện tại, chắc chẳng cần diễn nữa rồi…”
Vừa bước đến bên giường, Vania thở dài trong lòng. Với tình cảnh hiện tại của mình, nỗi căng thẳng và bất an cô hoàn toàn là từ tận đáy lòng, chẳng cần gắng gượng.
“Thật không biết sau khi đến Adria sẽ còn xảy ra chuyện gì nữa… Hy vọng sao ảnh hưởng của vụ việc lần này sẽ sớm qua đi. Cảm giác trở thành tâm điểm ánh mắt của mọi người… thật chẳng dễ chịu chút nào…”
Mất tập trung trong suy nghĩ, Vania ngồi xuống giường, thỉnh thoảng liếc nhìn đại dương qua cửa sổ cabin. Sau đó, cô lo lắng lấy cuốn kinh điển cá nhân của mình ra, lật đến một trang, và bắt đầu viết bằng bút của mình.
“Tiểu thư Dorothea, tôi xin lỗi vì lại làm phiền cô vào lúc này, nhưng có một số thông tin mới mà tôi cần phải báo cáo. Theo các linh mục trên tàu, tôi sẽ đến Adria vào ngày mai. Lúc đó, sẽ có một bữa tiệc chào mừng do đích thân Đức Tổng Giám Mục của Ivengard sắp xếp. Tôi có thể thực sự sẽ phải tương tác trực tiếp với một người ở cấp độ Tổng Giám Mục vào thời điểm đó. Như vậy… liệu tôi có sao không…?”
…
Cùng lúc đó, ở phía bên kia đại dương, trên một con tàu khách bình thường đang lướt sóng trên biển cả mênh mông
Trong một cabin hạng nhất, Dorothy, mặc một chiếc váy trắng gợi nhớ đến đồng phục hải quân, ngồi lặng lẽ. Cô chăm chú nhìn vào từng dòng trên Sổ Tay Hải Văn, cẩn thận đọc tin nhắn mới nhất được Vania gửi.
“Phản ứng của Giáo Hội đối với việc Hạ Thụ cải đạo mạnh mẽ hơn so với dự kiến… Không chỉ có nhiều tờ báo ở nhiều quốc gia đồng loạt đưa tin về vụ việc, mà ngay cả một Tổng Giám Mục của một giáo khu lớn cũng đã đích thân sắp xếp một bữa tiệc để chào đón cô bé… Điều này thực sự có chút bất ngờ…”
Nhìn vào chữ viết tay quen thuộc trên Sổ Tay Hải Văn, Dorothy thầm nghĩ trong lòng. Sau đó, cô liếc nhìn lại những tiêu đề được sắp xếp gọn gàng từ các tờ báo khác nhau mà cô đã thu thập được khắp Telva, tất cả đều đưa tin về sự nguy hiểm của những người hành hương, nữ tu truyền giáo của Thánh Mẫu, và việc cải đạo của những người dân vùng biên.
Dorothy đã mua những tờ báo này khắp Telva trước khi lên tàu, nhằm mục đích đánh giá mức độ tuyên truyền của Giáo Hội liên quan đến vụ việc Hạ Thụ. Và phải thừa nhận, mức độ cường điệu của thông tin vượt xa dự đoán ban đầu của cô.
Dorothy đã biết rằng việc cải đạo hàng chục ngàn người dân vùng biên chắc chắn sẽ tác động lớn đến Giáo Hội, nhưng cô không lường trước được rằng sức ảnh hưởng lại lan rộng đến thế. Từ những gì cô có thể thu thập, Giáo Hội đã đồng loạt huy động truyền thông ở nhiều quốc gia dọc theo Bờ Biển Chinh Phục phía Bắc để đưa tin rộng rãi về vụ việc Hạ Thụ, biến nó thành một câu chuyện thánh nhân truyền đạo điển hình thời hiện đại, đồng thời loại trừ mọi yếu tố thần bí.
Giáo Hội rõ ràng muốn dựng nên hình tượng Vania như một vị thánh mới, và việc Hạ Thụ cải đạo như một câu chuyện thiêng liêng mới của thời đại. Dorothy còn có thế quan sát thấy nhiều hành khách trên tàu, sau khi đọc những bài báo này, đã tham gia vào các cuộc thảo luận sôi nổi. Nhiều hành khách sùng đạo còn xúc động bởi câu chuyện, say sưa xưng tụng Nữ tu Vania là một vị thánh của thời đại này.
“Phản ứng của Giáo Hội đối với vụ việc Hạ Thụ là quá mạnh mẽ và nhanh chóng đến bất thường…” Dorothy thầm nghĩ.
“Chỉ mới gần đây thôi, họ còn lên kế hoạch xóa sổ hoàn toàn hòn đảo. Vậy mà, trong vòng có vài ngày ngay sau khi Hạ Thụ tuyên bố cải đạo—và trước khi điều tra rõ hoàn toàn—họ đã vội vàng tung ra một chiến dịch công khai rầm rộ như vậy. Có điều gì đó không ổn.”
“Với cách công khai phô trương và vội vàng việc truyền giáo của Thánh Vania, chẳng lẽ họ không lo rằng, vì cái hình tượng mà họ đã dựng, nên họ sẽ khó ra tay thanh tẩy dứt khoát những người dân vùng biên khác sao?”
“Chưa kể việc những người hành hương gặp nguy hiểm cũng gián tiếp phơi bày sự yếu kém của các hiệp sĩ Giáo Hội trong việc cung cấp sự bảo vệ đầy đủ. Việc công khai rầm rộ cũng tác động tiêu cực đến không ít các bộ phận nhất định trong Giáo Hội...”
Ngồi trên giường trong cabin của mình, Dorothy nhìn những dòng hồi đáp của Vania trên Sổ Tay Hải Văn mà lặng lẽ suy nghĩ. Cô thử đặt mình vào lập trường của Giáo Hội mà suy xét, cuối cùng, cô kết luận rằng sự việc ở Hạ Thụ vốn không nên được tuyên truyền nhanh chóng và rầm rộ đến thế.
Dù rằng sức ảnh hưởng của giáo hội nhờ vậy mà đã được mở rộng, giáo lý Tam Ngôi—đặc biệt là giáo lý của phái Thánh Mẫu—càng được đề cao, nhưng nhìn từ một khía cạnh khác, điều đó lại vô tình hạn chế đi tính chính danh khi giáo hội muốn trực tiếp dùng vũ lực với các giáo phái vùng biên trong tương lai. Thậm chí, nó còn phơi bày sự thất trách của một số bộ phận trong giáo hội.
Nếu cô đứng ở vị trí của toàn Giáo Hội, Dorothy tất nhiên cũng sẽ tuyên truyền câu chuyện Hạ Thụ cải đạo, nhưng tuyệt nhiên sẽ không làm quá nhanh và quá rầm rộ như hiện tại. Rõ ràng tình thế này hẳn đang mang lại lợi ích rất lớn cho một phe phái nào đó trong Giáo Hội, nhưng đồng thời cũng khiến phe khác khó chịu.
Dorothy tin rằng tình hình hiện tại là dấu hiệu của sự chia rẽ trong nội bộ Giáo Hội. Khi cần thanh trừng, họ có thể quyết đoán đến tàn khốc; còn khi muốn rao giảng, lại nhiệt tâm hết mực. Sự trái ngược ấy có lẽ là kết quả từ những cuộc đấu đá ngầm giữa các thế lực trong giáo hội.
“Xem ra, trong Giáo Hội cũng tồn tại những chia rẽ nội bộ và các cuộc đấu tranh quyền lực trong phe phái bất đồng quan điểm. Và lần này, vì vị thế nổi bật của Vania, cô ấy đang bị một số phe phái nội bộ lợi dụng để phục vụ mục tiêu riêng,” Dorothy suy đoán.
Dù sao, trong một tổ chức lớn như Giáo Hội, đấu đá bè phái là điều tất yếu. Rất có khả năng tình hình của Hạ Thụ đang bị một số phe phái nội bộ của Giáo Hội tận dụng như một quân bài chính trị để thúc đẩy các chương trình nghị sự của họ.
“Nhưng như vậy cũng hay, Vania càng bị người khác lợi dụng, cô càng trở nên vô hại trong mắt giới cầm quyền. Nhờ đó, khả năng cô ấy bị nghi ngờ càng thấp, và an toàn lại được đảm bảo hơn.”
Dorothy lại nghĩ về điều đó. Cô không lo lắng về việc một thế lực nào đó trong giáo hội sẽ lợi dụng Vania. Ngược lại, cô còn vui hơn vì một người có thể tùy ý sử dụng sẽ không bị người khác đề phòng.
Dưới những sắp đặt trước đó của Dorothy, Giáo Hội biết rằng lý do cải đạo thực sự của Hạ Thụ là phát hiện ra gián điệp của Giáo Hội Vực Sâu, qua đó vạch trần việc Giáo Hội Vực Sâu thao túng họ, khiến Vania chỉ là cái cớ bề mặt cho việc cải đạo này. Như vậy, trong mắt giáo hội, Vania chỉ là người bị Hạ Thụ lợi dụng. Nay, khi một phe phái trong Giáo hội đang dùng Vania để thúc đẩy nghị trình của họ và chèn ép đối thủ, thì trong mắt các phe đối lập ấy, Vania lại tiếp tục là người bị kẻ khác điều khiển.
Tại sao chúng ta phải cảnh giác với một cô nữ tu nhỏ bé bị lợi dụng hết lần này đến lần khác chứ?
Do đó, Dorothy đã ngay từ đầu hướng Vania như thể cô ấy là một nữ tu nhỏ thực sự ngây thơ. Càng dễ căng thẳng, càng ngây thơ, càng tỏ ra thành kính bao nhiêu, thì cái vỏ bọc ấy càng trọn vẹn bấy nhiêu. Chỉ cần để người đời tin rằng cô là một “bình hoa thánh thiện”. Và hình tượng này càng khắc sâu trong lòng mọi người, Vania càng dễ sống an toàn trong Giáo Hội, và càng dễ kiếm lợi từ công trạng và danh tiếng của mình.
May mắn thay, bản chất thật của Vania vốn đã gần sát với vai diễn “ngốc bạch ngọt” này rồi.
“Tuy rằng hình tượng này rất dễ cho Vania đóng giả, nhưng rốt cuộc cô ấy vẫn giấu quá nhiều bí mật mà giáo hội không thể chấp nhận. Trong tình hình ngày càng được chú ý và nổi bật như bây giờ, áp lực tâm lý mà cô ấy phải chịu rõ ràng đã gia tăng. Gần đây, tần suất cầu nguyện với Aka ngày càng dày, liên lạc với mình cũng nhiều hơn chính là biểu hiện,” Dorothy lưu ý.
Từ một thời gian ngắn trở lại đây, tần suất Vania cầu nguyện với Aka và chủ động tìm cô trò chuyện tăng rõ rệt. Trước kia, để không làm phiền một thành viên quan trọng của Hồng Ân Thánh Điển như Dorothy, Vania chỉ tìm đến khi thật sự cần thiết, nên tần suất trao đổi giữa họ không cao. Nhưng giờ thì tần suất ấy đang tăng chóng mặt.
Ban đầu, Vania liên lạc với Dorothy dưới chiêu bài báo cáo các vấn đề nhỏ, rồi tiện thể tâm sự. Sau đó, cô ấy bắt đầu liên lạc chỉ vì những chuyện vụn vặt, rồi lại tiện thể tâm sự. Và bây giờ, thậm chí Vania đã dần có xu hướng liên lạc đơn thuần chỉ vì muốn nói chuyện với Dorothy.
Dù sao thì, trong mắt Vania, ngoài vị thần Aka vĩ đại và bí ẩn, Dorothy là người duy nhất hiểu rõ cô ấy nhất. Trong môi trường nguy hiểm của Giáo Hội, Vania chỉ có thể thật sự mở lòng khi trò chuyện với Dorothy. Dorothy, hiểu rõ điều đó, nên cô luôn sẵn lòng giảm bớt áp lực cho cô ấy, luôn kiên nhẫn đáp lại Vania bất cứ khi nào cô ấy liên lạc. Bởi chỉ khi tâm lý Vania ổn định, cô ấy mới có thể đứng vững trong Giáo Hội.
Lần liên lạc này cũng không phải là ngoại lệ. Nhìn vào chữ viết tay quen thuộc trên Sổ Tay Hải Văn, Dorothy trầm ngâm một lúc rồi viết đáp lại.
“Một bữa tiệc chào mừng do Tổng Giám Mục sắp xếp, phải không? Tôi hiểu rồi. Không sao đâu. Ngay cả khi Tổng Giám Mục đứng ra sắp xếp nó thì cũng chưa chắc ông ấy tự mình tham dự, có khi chỉ cử một đại diện tới chào hỏi thôi. Đừng lo lắng quá…”
Dorothy viết thêm nhiều lời an ủi khác trên trang giấy. Sau khi viết xong, cô liếc nhìn đại dương đang dâng trào bên ngoài cửa sổ, lặng lẽ tính toán thời gian hành trình còn lại.
“Đánh giá qua tiến độ hiện tại, mình sẽ đến cảng vào lúc giữa trưa. Vania vì phải phối hợp với Giáo Hội xử lý hậu sự bên chỗ Hạ Thụ nên đã mất khá nhiều thời gian. Có vẻ như mình sẽ đến Adria trước cô ấy… Nếu sau này có cơ hội, có lẽ mình sẽ gặp cô ấy một chút, để cô ấy yên tâm hơn…”
…
Thời gian trôi nhanh, chẳng mấy chốc buổi sáng đã qua. Sau gần hai ngày lênh đênh, con tàu chở khách mà Dorothy đã lên cuối cùng cũng đến điểm đến, thành phố ven biển lớn của Ivengard—Adria.
Khi Dorothy, mặc bộ váy thủy thủ màu trắng, điều khiển con rối xác chết, người giám hộ, và đi xuống tàu chở khách với hành lý trên tay, cô không khỏi thở phào nhẹ nhõm sau khi nhìn thấy bến tàu nhộn nhịp trước mặt.
Rời khỏi bến cảng cùng với người giữ hành lý là con rối giám hộ, Dorothy đi thẳng tới một ngã tư náo nhiệt. Ở đây có rất nhiều xe ngựa thuê đang chờ đợi hành khách mới từ bến tàu xuống. Tuy nhiên, Dorothy nhận thấy một điều kỳ lạ: không xa ngã tư, bên bờ sông, có vô số chiếc thuyền nhỏ đang neo đậu. Trên mỗi chiếc thuyền ở đó đều do những người chèo thuyền ăn mặc như người đánh xe ngựa. Rất nhiều du khách tới đây không chọn ngồi xe ngựa mà lại đi thuyền, thậm chí số người đi thuyền dường như còn nhiều hơn.
Nhìn thấy nhiều người chèo thuyền như vậy, Dorothy chợt nhớ ra rằng Adria là một thành phố được hợp thành từ hàng trăm hòn đảo tự nhiên hoặc nhân tạo, được nổi danh là “Thành phố Trăm Đảo”. Bên trong thành phố này, kênh rạch chằng chịt, nối liền khắp nơi, khiến cho việc đi lại bằng thuyền đặc biệt thuận tiện, và đồng thời làm tăng nét đặc sắc nơi đây.
Là một du khách lần đầu tới thành phố mới, vốn mang tâm trạng như đi du lịch, Dorothy tự nhiên chọn phương tiện di chuyển độc đáo hơn. Chẳng mấy chốc, cô và con rối xác chết đã cùng bước lên một trong những chiếc thuyền nhỏ. Người chèo thuyền sau khi nhiệt tình giúp Dorothy sắp xếp hành lý liền quay sang hỏi với con rối xác chết.
“Thưa ông, ông muốn đi đâu? Hay là để tôi dẫn ông dọc theo tuyến đường tham quan đẹp nhất?”
“Ừm… Tôi và con gái tôi vừa mới đến, nên muốn tìm chỗ để đặt hành lý xuống trước.”
Con rối xác chết trông có vẻ giàu có, hơi béo, đội một chiếc mũ ngắn và để ria mép nhỏ, mỉm cười ấm áp, trả lời người chèo thuyền. Người chèo thuyền nghe vậy gật đầu, rồi lại nhiệt tình nói tiếp.
“À, vậy thì để tôi giới thiệu cho ông một vài khách sạn nhé. Đảm bảo vừa thoải mái vừa hợp túi tiền, chắc chắn sẽ làm ông và cô con gái đáng yêu của ông hài lòng.”
“Haha… không cần phải phiền phức vậy đâu; chúng tôi tự tìm được rồi. À, mà anh có biết Nhà Thờ Tịnh Lưu không? Chúng tôi muốn ghé thăm khu vực đó trước,” con rối trả lời bằng tiếng Ivengardian trôi chảy. Nhận ra rằng hành khách này không phải là một người nước ngoài cả tin, người chèo thuyền gật đầu hiểu ý.
“Đã hiểu. Vậy là Nhà Thờ Tịnh Lưu. Xin hai vị ngồi vững!”
Nói xong, người phu thuyền cầm chặt mái chèo, bắt đầu chèo đi. Dưới sự điều khiển khéo léo của anh, chiếc thuyền dần rời bờ, chẳng bao lâu đã tiến vào một con kênh dẫn vào thành phố. Trong nháy mắt, hai bên Dorothy biến thành những dãy kiến trúc đang chậm rãi trôi ngược về phía sau, còn con thuyền của họ thì lặng lẽ xuôi giữa hai bờ san sát.
Ngồi trên thuyền, Dorothy tò mò nhìn với đôi mắt đỏ mở to, ngắm nhìn những công trình kiến trúc muôn hình muôn vẻ đang dần lùi lại dọc hai bên kênh, vừa lắng nghe âm thanh nhẹ nhàng của nước, vừa thưởng thức những bức phù điêu đá bên bờ. Thuyền thường xuyên lướt vào dưới các vòm cầu, phía trên thỉnh thoảng vọng xuống tiếng bánh xe ngựa lăn. Trên mặt nước, thỉnh thoảng lại có thuyền chở khách khác đi ngang, ở vài chỗ còn có từng hàng vịt bơi tung tăng.
Cứ thế, con thuyền chở Dorothy men theo dòng kênh quanh co không ngừng tiến lên. Một lúc sau, khi rẽ qua một khúc ngoặt, những tòa nhà hai bên bờ kênh bỗng biến mất, thay vào đó là một quảng trường rộng lớn. Ở cuối quảng trường, Dorothy trông thấy một nhà thờ nguy nga sừng sững nơi xa.
Trên chóp nhọn của nhà thờ, dường như thậm chí còn lớn hơn Nhà Thờ Thánh Ca của Tivian, có một điểm sáng chói mắt do ánh mặt trời khúc xạ, khiến Dorothy bất giác hơi nheo mắt lại.
“Xin mời quý khách nhìn kia! Đó là Nhà Thờ Tịnh Lưu. Quý khách có thấy ánh sáng rực rỡ trên đỉnh nhà thờ kia không? Đó là thánh tích quý giá nhất của Nhà Thờ Tịnh Lưu, là niềm tự hào của Adria—Vương Miện của Emmanuel, với Bảo Thạch Ánh Sáng lấp lánh của nó!” người chèo thuyền tự hào giới thiệu.
“Bảo Thạch Ánh Sáng…?” Dorothy lẩm bẩm khẽ.
Cảm thấy một chút gì đó bất thường, Dorothy âm thầm kích hoạt thị giác tâm linh của mình. Trong mắt cô, ánh sáng mặt trời tưởng như được phản chiếu trên đỉnh nhà thờ xa xôi mang những sắc thái mờ nhạt của màu vàng cam—màu tâm linh không thể nhầm lẫn của tâm linh Đèn Lồng.
Viên bảo thạch trên vương miện trên đỉnh Nhà Thờ Tịnh Lưu dường như là một vật phẩm thần bí cực kỳ mạnh mẽ, hoạt động như một Hải Đăng.