Dorothy’s Forbidden Grimoire

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Majo to Youhei

(Đang ra)

Majo to Youhei

Chohokiteki Kaeru

Thế nên, gã quyết định dấn thân vào một chuyến hải trình đến một lục địa xa lạ, một vùng đất tuy đã được biết đến từ lâu nhưng chỉ mới có thể đặt chân đến trong những năm gần đây.

11 16

"tán tỉnh thuê" mà dính phải yandere, giờ có mọc cánh cũng khó mà thoát thân nổi.

(Hoàn thành)

"tán tỉnh thuê" mà dính phải yandere, giờ có mọc cánh cũng khó mà thoát thân nổi.

修仙儿的 - Tú Tiên Nhi - Xiuxianer

Khi “tán tỉnh” thì đâu thấy ai có dấu hiệu bệnh kiều đâu cơ chứ!

615 2468

Một Ngày Của Tôi Có 48 Giờ

(Đang ra)

Một Ngày Của Tôi Có 48 Giờ

Tiểu ngốc chiêu, 小呆昭

Tác phẩm kể về câu chuyện của Trương Hằng, người đột nhiên phát hiện ra mình chỉ có 48 giờ mỗi ngày. Tuy nhiên, "món quà" tuyệt vời này lại đi kèm với hiểm nguy - anh bị cuốn vào một thế giới trò chơi

595 3027

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

(Đang ra)

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

Hán Đường Quy Lai - 漢唐歸來

Vinnie, người đầy tham vọng và đã thổ lộ tình yêu của mình với công chúa thời thơ ấu trong nhiều năm, đã bị từ chối trước công chúng. Bông hồng bị giẫm đạp một cách tàn nhẫn, và cô gái đã thờ ơ bỏ đi

288 6578

Ông Chú, Bị Ba Cô Nàng Gyaru 'Dùng Chung'!?~Một nhân viên văn phòng bình thường được nàng Gyaru xinh đẹp và năng động bám riết, để rồi chuỗi ngày ngập trong Gyaru đã bắt đầu~

(Đang ra)

Ông Chú, Bị Ba Cô Nàng Gyaru 'Dùng Chung'!?~Một nhân viên văn phòng bình thường được nàng Gyaru xinh đẹp và năng động bám riết, để rồi chuỗi ngày ngập trong Gyaru đã bắt đầu~

兎のしっぽ?

Khoảng cách tuổi tác chẳng là gì sất!Mục tiêu chính là một cuộc sống hạnh phúc bên tất cả mọi người!Xin trân trọng giới thiệu một tác phẩm hài-lãng mạn siêu quậy thuộc thể loại "cùng nhau sẻ chia hạnh

75 190

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

(Đang ra)

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

Immortal

Và, đó cũng là câu chuyện về một người đàn ông có bộ não bị ám ảnh bởi những khao khát TS.

398 853

Web novel - Chương 449: Trang Nhất

Trong căn phòng tổng thống sang trọng của khách sạn, ngay bên cửa sổ có thể nhìn toàn cảnh đường phố, Dorothy vừa ăn trứng ốp la vừa lơ đãng suy tư khi đọc những dòng chữ được in gọn gàng trên trang giấy trước mặt.

“Thì ra giữa Hài Sa Hội của Azam và Ách Nguyệt Chi Thủ từng có một thỏa thuận thương mại. Ban đầu, gã Garib đó giả vờ đảm bảo với Ách Nguyệt Chi Thủ rằng mình cũng sẽ tôn trọng thỏa thuận, nhằm ổn định tình hình và tránh Hội can thiệp vào cuộc chiến tranh giành quyền lực nội bộ của Hài Sa Hội. Nhưng sau khi lên nắm quyền, hắn đã lập tức xé bỏ thỏa thuận và đứng về phía Hội Hắc Kim, những kẻ đã âm thầm hậu thuẫn hắn ngay từ đầu… Bị Garib chơi một vố đau như vậy thì bảo sao đám tư bản này chẳng ghét hắn ra mặt.”

“Nguyên tắc trung lập của Ách Nguyệt Chi Thủ trước hết được xây dựng trên cơ sở không xâm phạm lẫn nhau. Việc Garib đơn phương phá bỏ thỏa thuận là một sự sỉ nhục nghiêm trọng, vậy nên họ mới không ngần ngại tiết lộ những thông tin tình báo quan trọng về Hài Sa Hội như vậy cho người khác biết.”

Dorothy nghĩ thầm. Trong mắt cô, điều khiến Ách Nguyệt Chi Thủ không thể tha thứ nhất không phải là Garib đang làm ăn với Hội Hắc Kim—rốt cuộc, khách hàng chọn ai là quyền của họ—mà là hắn đã phá vỡ một hợp đồng chính thức. Là thương nhân, với họ, hợp đồng và thỏa thuận là thứ thiêng liêng, cần phải được tôn trọng tuyệt đối. Nếu một bên dám phá vỡ hợp đồng, họ cần phải trả giá thích đáng.

“Nhưng như vậy lại thành ra có lợi cho mình. Nếu Garib không phá vỡ thỏa thuận, Beverly đã chẳng đồng ý đưa thông tin này cho mình rồi. Xem ra, lát nữa mình phải đi mua vé tàu tới Ivengard thôi.”

Với suy nghĩ đó, Dorothy ăn nốt miếng trứng chiên cuối cùng của mình, cầm bút lên, và bắt đầu viết trên trang giấy một lần nữa.

“À mà này, cái vật phẩm bói toán mà Azam sở hữu thực sự trông như thế nào vậy?”

Dorothy viết lên trang giấy. Vì bây giờ cô đã quyết định đến Ivengard để lấy vật phẩm đó, nên đương nhiên, cô phải biết nó trông như thế nào. Tuy nhiên, câu trả lời của Beverly lại hơi ngoài dự đoán của cô.

“Hình dạng của vật bói toán đó… xin lỗi, cái này thì tôi không rõ. Kể từ khi Azam có được nó, ông ta chưa từng cho ai khác xem qua. Vì vậy, ngoài bản thân Azam, không ai biết nó trông như thế nào.”

“Không ai biết trông thế nào… chết tiệt, nghĩa là nếu mình muốn lấy nó, mình phải mò mẫm tìm trong cả Nhà Thờ Tịnh Lưu sao?”

Dorothy cau mày khi đọc câu trả lời, sau đó lại cầm bút lên để viết câu hỏi tiếp theo của mình.

“Lúc nãy, cô nói vật phẩm bói toán đó có thời gian chờ giữa hai lần sử dụng là ba năm. Vậy hiện giờ nó đã ở trạng thái có thể sử dụng lại chưa, hay nó vẫn đang trong thời gian chờ? Nếu nó vẫn đang trong trạng thái chờ, thì sẽ phải mất bao lâu nữa để tôi có thể sử dụng lại nó?”

Dorothy hỏi. Theo cô nghĩ, nếu món đồ này mới được sử dụng cách đây không lâu, thì ngay cả khi lấy được, cô vẫn phải chờ thêm vài năm mới dùng được. Như vậy giá trị của nó sẽ giảm đáng kể, và việc có đáng mạo hiểm để đi lấy hay không là điều cần phải cân nhắc.

Beverly viết.

“Cái này thì cô yên tâm.”

“Chúng tôi đã hợp tác với Azam trong nhiều năm, vì vậy mọi động thái lớn của ông ta, chúng tôi biết rõ. Lần cuối cùng ông ta huy động toàn bộ hội của mình để tiến hành một vụ khai quật lớn và thu được một lượng lớn các vật phẩm lưu trữ Khải Huyền là vào tháng 4 năm 1357. Điều đó có nghĩa là nếu tính cả thời gian chuẩn bị tài nguyên và di chuyển tới điểm giao dịch, thì thời điểm Azam sử dụng vật phẩm bói toán đó phải sớm hơn khoảng một tháng, tức là vào khoảng giữa đến cuối tháng 3 năm 1357.”

“Giữa đến cuối tháng 3 năm 1357… Mà bây giờ là đầu tháng 3 năm 1360. Nghĩa là, sớm nhất là giữa tháng này, chậm nhất sang tháng tới, món đồ ấy sẽ khôi phục khả năng bói toán. Vậy thì mình càng cần phải lấy cho bằng được rồi.”

Dorothy nhanh chóng tính toán, nhưng đồng thời, cô cũng nhận ra một vấn đề khác—nếu thời gian hồi chờ của vật phẩm đó sắp kết thúc, thì Garib chắc chắn cũng sẽ nhận ra điều đó và đẩy nhanh kế hoạch của hắn. Thứ này không chỉ mình cô nhắm tới, đến lúc đó, muốn đoạt được e là còn phải đối mặt không ít cản trở.

“Cảm ơn cô vì thông tin. Nó thực sự rất hữu ích.”

“Mong là nó sẽ hữu ích thật. Dù là Garib hay Hội Hắc Kim, chúng tôi chỉ đơn giản là muốn gây cho chúng một phen đau đầu thôi.”

Sau đó, Beverly và Dorothy trao đổi vài câu ngắn gọn nữa, rồi Beverly nói lời tạm biệt và “đăng xuất,” còn Dorothy thì đóng cuốn Sổ Tay Hải Văn lại. Ăn nốt miếng giăm bông cuối cùng, cô quyết định tranh thủ thời gian để đọc hai văn bản thần bí Đá mà cô vừa nhận được để bổ sung tâm linh của mình.

Và thế là, ngồi trong căn phòng tổng thống yên tĩnh của mình, Dorothy lau miệng và điều khiển từ xa Brandon—người vẫn đang đi xe ngựa trở lại—mở gói giấy dầu mà anh ta đã nhận được từ đại diện của Ách Nguyệt Chi Thủ, lấy ra hai văn bản thần bí, rồi cầm cuốn ở trên cùng và bắt đầu đọc.

Văn bản thần bí đầu tiên là một bản thảo viết tay. Tác giả có tên là Cole Wright, một người mà Dorothy—và thực tế là hầu hết thế giới—biết rõ. Lý do rất đơn giản: ông không ai khác chính là người phát minh và cải tiến động cơ hơi nước.

Cole Wright là một nhân vật sống cách đây hơn nửa thế kỷ. Trong sách giáo khoa cấp hai của Dorothy, ông được ghi nhận là một trong những nhà phát minh vĩ đại nhất của thời đại này. Những cải tiến của ông trong thiết kế động cơ hơi nước đã trực tiếp khởi xướng một cuộc cách mạng hơi nước trên khắp thế giới. Ông cũng là một người tiên phong đưa năng lượng hơi nước vào sản xuất và đời sống. Đầu máy xe lửa chạy bằng hơi nước trên thế giới này cũng do ông phát minh. Ở thế giới này, bất cứ ai có một chút học vấn tối thiểu đều biết đến tên ông.

Nhưng nội dung bản thảo tiết lộ một bí mật khác. Trong thế giới trần tục, Cole Wright được biết đến như một nhà phát minh tài ba; thì ở thế giới thần bí, ông lại là một Kẻ Vượt Giới Đá mạnh mẽ, là một thành viên cấp cao của Ách Nguyệt Chi Thủ, và cũng là một tín đồ sùng đạo của vị thần của nghề thủ công và rèn.

Đối với công chúng, Wright chỉ là một nhà phát minh thiên tài. Nhưng trên thực tế, những thành tựu của ông vượt xa những gì được thế giới biết. Bản thảo này đã ghi lại vô số thiết kế và phát minh chưa từng được công bố—những thứ đã chạm đến thần bí.

Ví dụ, có một lõi hơi nước thu nhỏ được tạo ra bằng cách tinh luyện một động cơ hơi nước cỡ lớn—được sử dụng để thiết kế các phương tiện chạy bằng hơi nước, và thay thế cho xe ngựa. Hoặc một balo phản lực được cung cấp năng lượng bằng các vật phẩm lưu trữ Bóng Tối, cho phép những người bình thường có thể bay được. Hoặc các tàu ngầm có khả năng khám phá độ sâu đại dương. Bản thảo cũng đề cập đến các nguồn nhiên liệu trần tục tiềm năng thậm chí còn hiệu quả hơn than đá…

Trang này nối tiếp trang khác, Dorothy tiếp nhận vô số phát minh và thiết kế đáng kinh ngạc được trình bày trong bản thảo của Cole Wright. Nếu những sáng chế này có thể được áp dụng và phổ biến, chúng sẽ định hình lại diện mạo thế giới và thay đổi hoàn toàn xã hội loài người. Song, cô cũng hiểu rằng, những dấu vết của Độc Tố Nhận Thức được nhúng trong những trang này đảm bảo rằng một tương lai như vậy sẽ không bao giờ trở thành hiện thực.

“Quả đúng như Beverly đã nói… gần như tất cả những nhân vật vĩ đại thúc đẩy sự thay đổi xã hội đều là những cá nhân phi thường theo đúng nghĩa đen. Ông Cole ở đây là một ví dụ điển hình... Chỉ cần nhìn những thiết kế trong bản thảo này đã đủ thấy ông tài hoa đến thế nào. Nếu không vì sự tồn tại của Độc Tố Nhận Thức, thì e rằng ông có thể đã định hình lại cả thế giới này một lần nữa rồi.”

Đọc xong bản thảo trước mặt, Dorothy thở dài trong lòng, nghĩ rằng nhà phát minh vĩ đại này chắc hẳn được Lõi Trật Tự coi trọng nên mới được chọn làm người tiên phong cho cuộc cách mạng hơi nước. Hơn nữa, với vị trí là một thành viên cấp cao của Ách Nguyệt Chi Thủ, ông có khả năng là một người được Lõi Trật Tự ưu ái.

Đọc xong văn bản thần bí đầu tiên, Dorothy điều khiển Brandon, vẫn đang ngồi trên chiếc xe ngựa ở nơi xa xôi, cất cuốn sách đi, rồi lấy văn bản thần bí thứ hai ra và bắt đầu đọc.

Văn bản thần bí thứ hai có tựa đề là “Xương của Núi”. Đây là một tài liệu cỗ, với phần lớn các trang đã bị thời gian làm cho hư hại và sờn rách. Tác giả không rõ, và nội dung văn bản là ghi chép lại việc nghiên cứu tín ngưỡng cổ xưa đối với Vương Tử Đá.

Trong văn bản thần bí, tựa như một bản tóm tắt nghiên cứu này, tác giả kể rằng mình từng khám phá khu vực phía đông của lục địa chính, sâu bên trong Dãy núi Spine hùng vĩ. Ở đó, ông phát hiện ra tàn tích của một ngôi làng ẩn mình trong sâu thẳm của núi. Sau một thời gian dài khảo sát, ông kết luận rằng ngôi làng này đã từng thuộc về những người dân còn sót lại của tín ngưỡng Vương Tử Đá.

Văn bản thần bí này là một bản tóm tắt những phát hiện, nghiên cứu và nhận định cá nhân của tác giả sau thời gian dài nghiên cứu về tàn tích. Theo lời ông, toàn bộ ngôi làng này đều được xây dựng từ những khối đá khổng lồ tự nhiên, chưa qua gia công, được xếp chồng lên nhau một cách khéo léo.

Đặc biệt, họ không hề làm bất kỳ tác phẩm điêu khắc hay tượng thần nào dành riêng cho Vương Tử Đá như các tôn giáo khác làm với thần mình. Thay vào đó, họ thờ phụng ngọn núi lớn nhất mà họ có thể nhìn thấy, coi đỉnh núi là tượng của Vương Tử Đá, và bàn thờ được đặt ở nơi có thể phô bày rõ nhất sự hùng vĩ của dãy núi.

Phong tục tang lễ của họ là bảo quản hài cốt nguyên vẹn sau khi hỏa táng, sau đó đem đặt trong các kẽ hở tự nhiên trên các vách đá cao, những nơi gần như con người bình thường không thể chạm tới. Tác giả cũng không hiểu làm sao những người dân làng không có khả năng thần bí này có thể đặt xương vào trên tận những vách đá hiểm trở như vậy.

Bản thảo cũng đề cập đến việc tác giả từng ghé thăm các ngôi làng lân cận còn tồn tại để thu thập các truyền thuyết địa phương. Theo những câu chuyện này, tất cả các ngọn núi cao đều được cho là thân thể của những người khổng lồ đang ngủ say. Do đó, đối với từng ngọn núi, họ phải luôn giữ lòng kính sợ. Mặc dù hầu hết người dân ở đó nay đã cải đạo sang tín ngưỡng Tam Ngôi, nhưng dấu vết của tín ngưỡng thờ núi vẫn tồn tại trong một số các tập quán sinh hoạt hàng ngày của họ.

“Tín ngưỡng Vương Tử Đá… Mình không ngờ là nó vẫn tồn tại ở những nơi hẻo lánh như vậy. Đánh giá từ những gì được ghi trong văn bản này, nó thực sự là một niềm tin cổ xưa, nguyên thủy—thậm chí không tạc tượng thần mà dùng chính núi làm tượng luôn. Hoàn toàn khác với Lõi Trật Tự, vốn chủ trương chế tác và rèn đúc…”

Sau khi Dorothy đọc xong văn bản thần bí thứ hai, cô tự nghĩ. Sau đó, cô điều khiển Brandon cất cả hai cuốn sách đi và bắt đầu trích xuất tâm linh từ chúng.

Từ bản thảo của Cole Wright, cô nhận được 4 Đá và 2 Khải Huyền.

Từ Xương của Núi, cô nhận được 3 Đá và 1 Khải Huyền.

Kết hợp điều này với lượng tâm linh hiện có của mình, tâm linh hiện tại của Dorothy như sau.

28 Chén Thánh, 11 Đá, 20 Bóng Tối, 4 Đèn Lồng, 14 Tĩnh Lặng, 40 Khải Huyền. Ngoài ra còn có 2 Chén Thánh và 4 Bóng Tối trong các vật phẩm lưu trữ, và 1850 bảng Anh tiền mặt.

“Tâm linh Đá đã hồi kha khá, đủ để phòng thân rồi… nhưng chắc đánh một trận là lại cạn sạch. Với tình hình hiện tại, lượng dự trữ tâm linh của mình chỉ đủ duy trì sức chiến đấu thôi, còn để muốn tích góp đủ cho thăng cấp thì e là cực kỳ khó khăn… trừ khi lại gặp một cơ hội kiểu ‘gói quà lớn Hạ Thụ’ lần nữa.”

Dorothy thở dài trước lượng tâm linh hiện tại của mình. Sau đó gạt mớ suy tư đó sang một bên, cô đứng dậy, mặc áo khoác và đi giày, và chuẩn bị ra ngoài.

“Thôi bỏ đi, giờ vẫn là lo chính sự trước đã. Ra ngoài thu hồi Brandon, rồi tiện thể đến cảng và mua vé đến Ivengard luôn. Vật phẩm bói toán đó hết thời gian chờ vào giữa đến cuối tháng 3, cũng sắp rồi. Tốt hơn hết là mình nên tranh thủ do thám Adria càng sớm càng tốt.”

Với ý nghĩ đó thoáng qua, Dorothy liền đẩy cửa bước ra ngoài. Sau khi đi xuống cầu thang, ra khỏi khách sạn, cô nhìn xung quanh con phố bên ngoài khách sạn và vẫy một chiếc xe ngựa đang đi qua.

Sau khi lên xe, cô nói với người đánh xe điểm đến của mình, và người đánh xe lập tức thúc xe đi. Ngồi bên trong khoang xe, Dorothy, cảm thấy chán chường, ngắm nhìn cảnh phố xá bên ngoài cửa sổ một lúc, cho đến khi ánh mắt cô vô tình rơi vào một tờ báo cuộn tròn được đặt bên cửa — vị trí dành riêng cho khách đọc. Để khách bớt buồn chán và giết thời gian, nhiều phu xe thường chuẩn bị sẵn báo trong xe, và Dorothy, một người yêu chữ dưới mọi hình thức, khi buồn chán ở một nơi nào đó, cô sẽ thích đọc, bất kể đó là văn bản thần bí hay không.

Dù sao, cùng chẳng có gì tốt hơn cho cô làm hiện tại, nên cô cầm tờ báo lên và mở ra. Lướt qua tên báo, Telva Morning Post, cô liếc nhanh xuống phần tiêu đề trang nhất. Ngay lập tức, cả người cô đông cứng lại.

Sau một hồi chau mày thật lâu, cô không nhịn được mà khe khẽ đọc ra thành tiếng tiêu đề bài báo ấy.

“Đoàn Hành Hương Gặp Nguy Hiểm, Thánh Mẫu Thương Xót Hiển Lộ Phép Màu, Ánh Sáng Thần Thánh Chiếu Sáng Nơi Đại Dương Mênh Mong, Ân Điển Của Người Truyền Giáo Soi Sáng Vùng Hoang Dã…”

“Câu Chuyện Về Sơ Vania Chafferon, Một Ánh Sáng Ngoan Đạo Trong Số Các Giáo Sĩ Hiện Đại, Người Dấn Thân Truyền Bá Phúc Âm Của Thánh Mẫu, Kẻ Tớ Tôi Trung Thành Của Chúa…”

Nhìn chằm chằm vào bài báo toàn trang khổ lớn và dòng tiêu đề chiếm toàn bộ trang nhất… đọc cái tên quen thuộc được in đậm ấy… Dorothy bất giác rơi vào im lặng.

Lặng thinh một lúc lâu, cô mới lẩm bẩm bằng tiếng Pritt.

“…Cái con nhóc đó đang làm cái quái gì vậy?”

“Nghĩ lại lần đầu tiên mình lên báo, nó cũng chỉ là một tờ báo địa phương ở Igwynt. Mình đã phải xóa sổ toàn bộ một cứ điểm của đám người Burton chỉ để miễn cưỡng lắm mới chiếm được một góc trên trang nhất. Còn Vania, vừa ra tay một lần đã độc chiếm cả mặt báo lớn thế này… đúng là, hậu sinh khả úy…”

10:00 sáng, Biển Chinh Phục phía Bắc

Trên mặt biển, một hạm đội hơn một chục tàu chiến của Giáo Hội, to nhỏ khác nhau, hùng mạnh rẽ sóng lao đi. Những lá cờ vòng mặt trời màu vàng cam phấp phới dữ dội trong gió biển.

Ở trung tâm của hạm đội là ba con tàu chở khách bình thường, chật cứng những người hành hương vừa được giải cứu khỏi nguy hiểm. Bây giờ, họ được bảo vệ bởi một lực lượng hải quân mạnh gấp đôi so với trước đây, tiến về phía điểm đến đã định. Lần này, không một tai nạn nhỏ nhất nào được phép xảy ra.

Ở mũi hạm đội, trên boong của một soái hạm khổng lồ, một nữ tu mặc đồ trắng đứng đó. Cô nhìn ra biển, nơi đất liền vẫn chưa thấy đâu. Tấm áo choàng của cô bay phấp phới trong gió, và một chút lo lắng hiện rõ trong mắt cô khi cô nhìn chằm chằm vào đường chân trời vô tận.

“Sơ Vania, ngoài này gió lớn lắm. Xin sơ hãy vào trong cabin nghỉ ngơi.”

Ngay lúc đó, một giọng nói trầm ổn vang lên từ phía sau cô. Vania quay lại, thấy một người đàn ông trẻ mặc quân phục sĩ quan hải quân thuộc Hiệp Sĩ Bí Tích. Đánh giá qua huy hiệu trên vai, rõ ràng người này giữ một chức vụ khá cao—một phó tế cấp cao trong hệ thống phân cấp của Giáo Hội.

Ấy vậy mà, ngay giờ phút này, vị phó tế cấp cao ấy lúc này lại nhìn Vania, chỉ là cấp trung, với ánh mắt đầy kính trọng, xưng hô với cô bằng thái độ vô cùng chân thành.

“À… Cha André. Con chỉ muốn xem thử liệu chúng ta đã có thể thấy đất liền chưa. Còn bao lâu nữa thì chúng ta mới tới nơi?” Vania cũng đáp lại bằng thái độ lễ nhã.

“Không còn xa nữa đâu. Dự kiến là tối nay chúng ta sẽ cập Cảng Cader. Sau một đêm nghỉ ngơi ở đó, sáng mai khởi hành và đến buổi chiều, chúng ta sẽ đến Adria. Ở đó, Đức Tổng Giám Mục Antonio đã chuẩn bị sẳn một bữa tiệc chào mừng long trọng. Khi ấy, không chỉ Adria, mà cả nhiều khách quý từ khắp Ivengard cũng sẽ tham dự.”

“Sơ Vania, với tư cách là nhân vật trung tâm của bữa tiệc, xin hãy đến Adria với trạng thái tốt nhất. Vậy nên, mời sơ trở vào khoang nghỉ ngơi, đừng để gió biển làm hại sức khỏe.”