Dorothy’s Forbidden Grimoire

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Majo to Youhei

(Đang ra)

Majo to Youhei

Chohokiteki Kaeru

Thế nên, gã quyết định dấn thân vào một chuyến hải trình đến một lục địa xa lạ, một vùng đất tuy đã được biết đến từ lâu nhưng chỉ mới có thể đặt chân đến trong những năm gần đây.

11 16

"tán tỉnh thuê" mà dính phải yandere, giờ có mọc cánh cũng khó mà thoát thân nổi.

(Hoàn thành)

"tán tỉnh thuê" mà dính phải yandere, giờ có mọc cánh cũng khó mà thoát thân nổi.

修仙儿的 - Tú Tiên Nhi - Xiuxianer

Khi “tán tỉnh” thì đâu thấy ai có dấu hiệu bệnh kiều đâu cơ chứ!

615 2468

Một Ngày Của Tôi Có 48 Giờ

(Đang ra)

Một Ngày Của Tôi Có 48 Giờ

Tiểu ngốc chiêu, 小呆昭

Tác phẩm kể về câu chuyện của Trương Hằng, người đột nhiên phát hiện ra mình chỉ có 48 giờ mỗi ngày. Tuy nhiên, "món quà" tuyệt vời này lại đi kèm với hiểm nguy - anh bị cuốn vào một thế giới trò chơi

595 3027

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

(Đang ra)

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

Hán Đường Quy Lai - 漢唐歸來

Vinnie, người đầy tham vọng và đã thổ lộ tình yêu của mình với công chúa thời thơ ấu trong nhiều năm, đã bị từ chối trước công chúng. Bông hồng bị giẫm đạp một cách tàn nhẫn, và cô gái đã thờ ơ bỏ đi

288 6579

Ông Chú, Bị Ba Cô Nàng Gyaru 'Dùng Chung'!?~Một nhân viên văn phòng bình thường được nàng Gyaru xinh đẹp và năng động bám riết, để rồi chuỗi ngày ngập trong Gyaru đã bắt đầu~

(Đang ra)

Ông Chú, Bị Ba Cô Nàng Gyaru 'Dùng Chung'!?~Một nhân viên văn phòng bình thường được nàng Gyaru xinh đẹp và năng động bám riết, để rồi chuỗi ngày ngập trong Gyaru đã bắt đầu~

兎のしっぽ?

Khoảng cách tuổi tác chẳng là gì sất!Mục tiêu chính là một cuộc sống hạnh phúc bên tất cả mọi người!Xin trân trọng giới thiệu một tác phẩm hài-lãng mạn siêu quậy thuộc thể loại "cùng nhau sẻ chia hạnh

75 191

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

(Đang ra)

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

Immortal

Và, đó cũng là câu chuyện về một người đàn ông có bộ não bị ám ảnh bởi những khao khát TS.

398 854

Web novel - Chương 451: Vương Miện

“Vương Miện của Emmanuel sao…”

Trên một chiếc thuyền nhỏ dọc theo một con kênh ở Adria, Dorothy khẽ lẩm bẩm sau khi nghe lời người chèo thuyền, ánh mắt cô vẫn dõi theo những ánh sáng phản chiếu chói lòa trên đỉnh nhà thờ lớn phía trước.

Cái tên Emmanuel này, Dorothy đã từng nghe qua. Trong thời gian “học tập” tại Đại Học Hoàng Gia, Dorothy đã dành phần lớn thời gian của mình để đắm mình trong các kho tàng sách trần tục rộng lớn, mở rộng đáng kể sự hiểu biết của cô về thế giới này. Trong những đêm thức khuya đọc sách ấy, có cả lịch sử thế tục của Ivengard.

Emmanuel là một vị vua cổ đại của Ivengard, người sáng lập ra Triều Đại Tịnh Lưu đang cai trị Ivengard hiện tại, được nhớ đến với danh xưng “Vị Vua Được Ban Ánh Sáng” Emmanuel.

Trong lịch sử thế tục, nhiều thế kỷ trước, “Vua Ngạo Mạn” Leo, vị vua cuối cùng của Triều Đại Xoáy Nước, đã công khai xâm lược các Quốc Gia Hộ Vệ phía bắc, châm ngòi cho Chiến Tranh Bùn Chảy. Cuối cùng, ông ta bị liên minh các Quốc Gia Hộ Vệ phản công, tiến thẳng vào Ivengard, đại bại và tử trận.

Emmanuel vốn là một hoàng thân xa của hoàng gia Triều Đại Xoáy Nước. Trong thời gian xảy ra Chiến Tranh Bùn Chảy, Emmanuel, lúc bấy giờ là Đại Công tước của Adria, đã phản đối sự cai trị của Leo và cùng liên minh Hộ Vệ lật đổ ông ta. Nhờ công lao của mình, Emmanuel đã được phong làm vị vua mới của Ivengard theo sắc lệnh của Thánh Sơn, mở ra Triều Đại Tịnh Lưu. Danh hiệu “Vị Vua Được Ban Ánh Sáng” của ông thực chất mang ý nghĩa là “Người được ban phước bởi Ánh Sáng của Chúa.”

Tất nhiên, Dorothy, người đã nghiên cứu lịch sử thần bí, thừa biết rõ sự thật ẩn giấu đằng sau câu chuyện lịch sử thế tục đó. Triều Đại Xoáy Nước dưới thời Leo đã bị Giáo Hội Vực Sâu làm bại hoại nghiêm trọng. Khi ấy, thế lực của Giáo Hội Vực Sâu đã bành trướng khắp Ivengard, và thậm chí, dân chúng còn trực tiếp công khai thờ phụng Xà Nguyệt. Cuộc chiến đó về bản chất là một cuộc thánh chiến được phát động trực tiếp bởi Giáo Hội, dẫn dắt quân Thánh chiến của các Quốc Gia Hộ Vệ quét khép Ivengard, nhằm thanh trừng nơi đây khỏi dị giáo.

“Vậy đó là thứ thuộc về Vua Emmanuel. Mình suýt nữa quên mất; đây là Adria, từng là lãnh địa của Emmanuel,” Sau khi nhanh chóng ôn lại thông tin về Emmanuel và Ivengard trong đầu, Dorothy nghĩ thầm, rồi điều khiển con rối xác chết bên cạnh mở lời với người chèo thuyền.

Người chèo thuyền nhận ra vị hành khách của mình còn am hiểu lịch sử thì lập tức hào hứng, thao thao bất tuyệt.

“Ồ, quý hành khách còn biết rằng nơi của chúng tôi từng là lãnh địa của Vua Emmanuel cơ đấy, hiếm có lắm nhé… Ngày nay người hiểu lịch sử không nhiều đâu. Tuy rằng hoàng thất bây giờ đều đang sinh sống ở Pezhi, nhưng họ vốn từ đây mà đi ra đó. Chiếc vương miện trên đỉnh nhà thờ đó là bằng chứng rõ ràng nhất.”

Khi chèo thuyền, người chèo thuyền chỉ về phía chiếc vương miện đang tỏa sáng trên nhà thờ và tiếp tục:

“Vương Miện Được Ban Ánh Sáng… Đó là báu vật mà khi xưa Tòa Thánh trên Thánh Sơn gửi đến để công nhận Vua Emmanuel là người hùng thực sự của Ivengard, ngay khi ông ấy chính thức tuyên bố nổi loạn chống lại Vua Leo tại Adria. Sau khi đánh bại Vua Leo hoàn toàn, Emmanuel đã phải đến Pezhi để chính thức đội vương miện hoàng gia Ivengard.”

“Trước khi rời đi, người dân Adria, vì không muốn xa rời vị lãnh chúa anh minh của họ, đã cầu xin Emmanuel để lại Vương Miện Được Ban Ánh Sáng để tưởng nhớ công lao lãnh đạo của ông. Kể từ đó, vương miện ấy luôn được cất giữ trong Nhà Thờ Tịnh Lưu, và trở thành báu vật vĩ đại nhất của Adria.”

Người chèo thuyền nói với niềm tự hào. Nghe xong, Dorothy khẽ gật đầu, cũng đã phần nào hiểu vì sao chiếc vương miện kia lại phát ra tâm linh Đèn Lồng mạnh mẽ như vậy.

Sau đó, Dorothy và con rối xác chết tiếp tục ngồi thuyền dọc theo kênh tiến về phía trước. Không lâu sau, họ đã tới đoạn kênh cạnh quảng trường rộng trước Nhà thờ Tịnh Lưu. Dorothy để con rối xác chết trả tiền cho người chèo thuyền, rồi cả hai bước xuống khỏi con thuyền nhỏ.

Cô không vội tham quan nhà thờ ngay, mà cùng con rối xác chết mang hành lý tìm một khách sạn gần đó. Sau khi làm thủ tục thuê phòng, cô đi về phòng, đặt hành lý vào, rồi thu hồi con rối xác chết.

Một mình bước xuống, Dorothy rời khách sạn với những bước chân nhẹ nhàng.

Đi nhanh men theo bờ kênh, băng qua một cây cầu vòm, cô rời khỏi khu dân cư đông đúc, chằng chịt nhà cửa và kênh rạch, tiến vào một quảng trường rộng lớn.

Toàn bộ quảng trường được lát bằng những khối đá trắng tinh. Ở trung tâm, một cột đá obelisk sừng sững vươn thẳng lên trời, ngay phía sau không xa chính là Nhà Thờ Tịnh Lưu hùng vĩ. Trên quảng trường có vô số thường dân đang tản bộ, khách du lịch qua lại. Ở phía xa, cánh cổng lớn của giáo đường mở rộng, dòng người ra vào không ngớt.

Sau khi ngắm nghía vài lượt ở rìa quảng trường, Dorothy lại tiếp tục tiến sâu vào trong. Trên đường đi, cô vừa kích hoạt thị giác tâm linh vừa lặng lẽ theo dõi mức tiêu hao tâm linh Bóng Tối trong Nhẫn Ẩn Hình trên tay.

Khi càng đến gần Nhà Thờ Tịnh Lưu hơn, Dorothy phát hiện ánh sáng tâm linh Đèn Lồng từ Vương Miện của Emmanuel trên đỉnh nhà thờ càng rực rỡ và chói mắt hơn. Đồng thời, tốc độ tiêu hao tâm linh trong Nhẫn Ẩn Hình của cô cũng bắt đầu tăng dần, tuy rất chậm và gần như không thể cảm nhận, nhưng vẫn rõ ràng là có. Sau khi đi được một đoạn, Dorothy đã tính toán dựa trên tốc độ tiêu hao tâm linh hiện tại, D từ đó ước lượng được đại khái ra hiệu quả dò quét của Vương Miện của Emmanuel.

Tổng thể mà nói, nếu coi nó là một Hải Đăng, thì chiếc vương miện này sở hữu hiệu suất dò quét tâm linh cao đến bất ngờ. Dorothy tính toán rằng chỉ cần đến đi vào khu vực ngoại vi khoảng hai mươi mét quanh Nhà thờ Tịnh Lưu, thì hiệu quả do quét của nó đã tương đương với một chiếc Hải Đăng tiêu chuẩn rồi. Thậm chí nếu tiếp tục tiến sâu hơn, hiệu quả ấy còn tăng lên nữa, cuối cùng sẽ đạt gấp ba, và có thể là bốn lần so với Hải Đăng tiêu chuẩn.

“Chiếc vương miện này có khả năng dò quét dấu vết thần bí cao đến mức đáng sợ… Để duy trì một cường độ dò tìm mạnh mẽ như vậy chắc hẳn nó đã phải liên tục tiêu hao lượng tâm linh Đèn Lồng khổng lồ? Hoặc là chiếc vương miện có khả năng sử dụng tâm linh cực kỳ hiệu quả?”

Dorothy, ngẩng nhìn quan sát chiếc vương miện đang lấp lánh dưới ánh sáng mặt trời, thầm suy nghĩ. Với hiệu suất dò quét mạnh đến thế, Vương Miện của Emmanuel không chỉ có thể phát hiện dấu vết thần bí bên ngoài, mà nếu ai lỡ đến quá gần, nó e rằng còn có thể trực tiếp phát hiện ra tâm linh ẩn bên trong cơ thể của Kẻ Vượt Giới, cho dù bản thân người ấy không hề thi triển khả năng hay bộc lộ bất kỳ dấu vết nào.

Sau khi tính toán xong hiệu suất dò quét đại khái của chiếc vương miện, Dorothy tiếp tục tiến gần Nhà Thờ Tịnh Lưu một cách thận trọng. Cô chọn một góc độ thích hợp nhất để tiếp cận, ở góc này, ánh sáng từ vương miện vừa khéo bị một ngọn tháp nhỏ che khuất, giúp cô tiết kiệm được chút Bóng Tối.

Ngay sau đó, Dorothy đến rìa của Nhà Thờ Tịnh Lưu, ẩn mình khỏi sự phát hiện do điểm mù của chiếc vương miện. Cuối cùng, hòa mình một cách liền mạch với các du khách khác, thuận lợi bước vào nhà thờ.

Bước vào Nhà Thờ Tịnh Lưu, Dorothy không gặp phải đại sảnh cầu nguyện rộng lớn điển hình được thấy trong các nhà thờ khác, mà thay vào đó là một quầy lễ tân lớn, nơi mà du khách phải được mua vé từ một nhân viên trước khi được đi tiếp.

Thật vậy, Nhà Thờ Tịnh Lưu từ lâu đã ngừng hoạt động như một nhà thờ, và đã được chuyển đổi thành một bảo tàng khoảng vài thế kỷ trước. Ban đầu khi Beverly đề cập đến “Bảo Tàng Nhà Thờ Tịnh Lưu,” Dorothy đã tự hỏi: làm thế nào một nơi vừa là nhà thờ vừa là bảo tàng được? Mãi đến khi trò chuyện với người lái thuyền lúc nãy cô mới hiểu rõ nguyên nhân.

Nguyên bản, Nhà Thờ Tịnh Lưu là một nhà thờ để người dân Adria hành lễ. Nhưng kể từ khi Vua Emmanuel để lại vương miện của mình ở đây nhằm xoa dịu nỗi nhớ của người dân Adria, nó được lưu giữ bên trong Nhà Thờ Tịnh Lưu này.

Trong những năm sau đó, số lượng người tìm đến Nhà Thờ Tịnh Lưu để xem Vương Miện của Emmanuel ngày càng tăng, dần dần bắt đầu làm gián đoạn các hoạt động tôn giáo vốn có. Vì thế, chính quyền thành phố Adria và các nhà chức trách của nhà thờ đã quyết định xây dựng một nhà thờ mới ở nơi khác cho các buổi lễ tôn giáo bình thường, còn Nhà Thờ Tịnh Lưu thì được dành riêng chỉ để trưng bày Vương Miện của Emmanuel.

Rồi theo thời gian, nhiều nhà sưu tầm cũng khao khát trưng bày các bộ sưu tập của riêng họ cùng với Vương Miện của Emmanuel, nên đã liên tục quyên tặng các cổ vật và hiện vật cho Nhà Thờ Tịnh Lưu. Và cứ thế, số lượng hiện vật ở nơi này ngày một phong phú, và cuối cùng nó đã được dứt khoát cải tạo hoàn toàn thành một bảo tàng chuyên biệt. Đến nay, nó đã trở thành một trong những địa điểm du lịch nổi tiếng bậc nhất ở Adria.

Sau khi mua vé xong, Dorothy liền bước thẳng vào tham quan Nhà thờ Tịnh Lưu. Để có thể trưng bày ngày càng nhiều hiện vật, nhà thờ này từng được mở rộng nhiều lần, nên không gian bên trong khá rộng rãi. Cầm một cuốn sách hướng dẫn du khách trong tay, Dorothy lần lượt đi qua từng phòng triển lãm khác nhau, ngắm nhìn nhiều món cổ vật quý giá được trưng bày trong tủ kính.

Nguồn gốc của những hiện vật trong này thì vô cùng đa dạng: từ các hiện vật địa phương, hiện vật quốc tế, cho đến các tác phẩm nghệ thuật được chế tác tinh xảo… Tuy tất cả những thứ này, vốn có thể khiến du khách bình thường say mê, nhưng trong mắt Dorothy, chúng chẳng hề có chút giá trị gì. Bởi mặc dù chúng đúng là di vật, nhưng song, dưới thị giác tâm linh của cô, chúng hoàn toàn không hiển thị bất kỳ dấu vết tâm linh nào. Nói cách khác, chúng chỉ là những vật phẩm trần tục.

Khảo sát những cuộc triển lãm này, Dorothy bất giác rơi vào một sự trầm tư sâu sắc.

“Vật phẩm bói toán của Azam kia chắc chắn là một vật phẩm thần bí. Thế nhưng, nếu Azam đem nó đi quyên tặng cho Nhà Thờ Tịnh Lưu để trưng bày, thì rất có khả năng, nó đã bị Vương Miện của Emmanuel phát hiện. Cho dù bằng cách nào đó nó tránh được sự phát hiện trong quá trình vận chuyển, thì khi nhân viên nhà thờ kiểm tra hiện vật, nó vẫn bị phát hiện ra vấn đề... Nghĩa là, nói một cách đơn giản, những nơi như bảo tàng nhà thờ này là chỗ ít có khả năng trưng bày vật phẩm thần bí nhất.”

“Vậy mà… Azam vẫn chọn gửi vật phẩm bói toán đó ở đây. Điều này chỉ có thể chứng minh một chuyện: ông ta rất tự tin rằng món đồ đó sẽ không bị giáo hội phát hiện.”

Đứng giữa phòng triển lãm, Dorothy vừa ngắm những hiện vật lộng lẫy, vừa suy tính về vật phẩm bói toán kia. Cuối cùng, cô đã đi đến một kết luận, lý do duy nhất khiến nó không bị phát hiện chỉ có thể là: hiện tại nó đang thiếu các thuộc tính thần bí, và nó vẫn chưa phải là một vật phẩm thần bí.

“Beverly từng đề cập rằng vật phẩm bói toàn này yêu cầu một khoảng thời gian ba năm giữa các lần sử dụng. Nói cách khác, trong khoảng thời gian chờ ấy, nó sẽ chẳng khác nào một món đồ trần tục.”

“Trong giai đoạn ba năm chờ ấy, dấu vết tâm linh của nó có lẽ đã yếu đến mức không thể cảm nhận được, hoặc thậm chí hoàn toàn biến mất, chỉ khi nào chấm dứt thời gian chờ thì nó mới một lần nữa bị Đèn Lồng dò ra. Điều này tương tự như Ấn Ký Con Rối của mình vậy. Khi chỉ đơn thuần được vẽ lên cơ thể, nó hoàn toàn không có bất kỳ dấu vết tâm linh nào, cho dù dùng Hải Đăng soi trực tiếp cũng không thể phát hiện ra. Nhưng một khi mình đã kích hoạt nó, nó sẽ lập tức trở thành một ấn ký, và có thể bị Hải Đăng phát hiện.”

Sờ nhẹ lên cổ tay mình, Dorothy thầm nghĩ. Chính vì từng có kinh nghiệm thao tác với Ấn Ký Con Rối, cô mới nhanh chóng liên tưởng đến khả năng này.

 “Azam đem quyên tặng vật phẩm bói toán đó cho Nhà Thờ Tịnh Lưu, có lẽ chính là nhìn trúng điểm này. Dẫu sao, nơi đây cũng thuộc lãnh thổ của giáo hội, Garib sẽ không dám tùy tiện ra tay. Trong thời gian Azam bị suy yếu do lời nguyền, lại còn bị Garib giám sát, ông ta không thể chắc chắn liệu cuối cùng mình có còn sống thoát được hay không. Do đó, việc đem quyên tặng nó ở đây vừa là tự bảo vệ, vừa là để phòng hậu sự.”

“Kế hoạch của Azam có thể là: nếu ông ta có thể sống sót thoát được, thì ông ta có thể danh chính ngôn thuận nhận lại vật phẩm bằng thân phận người quyên tặng. Còn nếu ông ta không thể thoát, chết dưới tay Galib, thì vật phẩm sẽ vĩnh viễn nằm trong này. Đợi cho đến khi nó hồi phục công năng sau ba năm, Giáo Hội sẽ phát hiện ra và trực tiếp thu hồi. Với ông ta, thà để nó cho giáo hội còn hơn rơi vào tay Galib...”

Tiếp tục tản bộ qua từng phòng triển lãm, ngắm từng hiện vật, Dorothy thầm tính toán. Trong muôn vàn bảo vật trưng bày tại bảo tàng nhà thờ này, đang có một món cô muốn tìm — chính là vật phẩm bói toán của Azam. Thế nhưng, hiện tại nó hoàn toàn không hề có dấu vết tâm linh nào, khiến Dorothy không thể dựa vào thủ đoạn thần bí nào để xác định đâu là vật cô cần tìm.

Trong biển hiện vật ngút ngàn này, bất kỳ món nào cũng có khả năng chính là nó. Nhưng giờ đây Dorothy hoàn toàn không có cách nào phân biệt được. Trong thị giác tâm linh của cô, tất cả đều phàm tục, không hề hé lộ chút tâm linh nào.

“Haizz… Azam làm công tác bảo mật kỹ đến đáng sợ, vật phẩm bói toán kia không để lộ ra bất kỳ đặc trưng nào, đến nỗi bây giờ chẳng có cách nào lần ra được…”

“Bây giờ nếu mình muốn tìm nó, mình chỉ có thể đợi thêm vài tuần, cho thời gian chờ ba năm của nó kết thúc, khi ấy nó sẽ lại lộ ra dấu vết tâm linh, rồi ta mới có thể dùng thủ đoạn thần bí để dò ra nó. Nhưng đến lúc đó, rốt cuộc là mình tìm thấy trước, hay giáo hội sẽ phát hiện trước đây?”

Mất tập trung, Dorothy vừa tiếp tục bước đi vừa suy nghĩ. Vô tình, cô bước vào một cánh cửa lớn đang mở rộng, ánh sáng từ bên trong chiếu ra khiến cô bất giác ngẩn người.

Dorothy dừng lại đột ngột, nhìn vào căn phòng mái vòm rộng lớn phía sau. Mái vòm được trang trí bằng những bức tranh tường tôn giáo lộng lẫy; bên dưới nó là những tấm thảm xa hoa bao quanh nhiều tủ trưng bày.

Ở ngay trung tâm của mái vòm, một ánh sáng rực rỡ quen thuộc tỏa sáng—ánh sáng mà cô đã nhận thấy bên ngoài trước đó.

Ánh sáng này chính là hào quang khúc xạ từ viên bảo thạch gắn trên Vương Miện của Emmanuel. Đỉnh mái vòm này thông trực tiếp với mái nhà thờ bên ngoài, chiếc vương miện được cố định trong một đình nhỏ trên nóc, trở thành vật trang trí lộng lẫy cho gian phòng vòm này. Ánh sáng vương miện hắt ra ngoài, đồng thời cũng rọi sáng không gian bên trong, tựa như chiếc đèn trần khổng lồ của căn phòng.

“Chết tiệt… ánh sáng của vương miện còn chiếu cả vào trong sao? Đây là kiểu thiết kế kỳ quái gì vậy trời…”

Thầm rủa một tiếng, Dorothy vội vàng bước lùi ra khỏi ngưỡng cửa của gian vòm, tránh để bản thân tiếp tục bị ánh sáng trong phòng chiếu trúng. Với người thường, ánh sáng ấy chỉ là ánh nắng phản chiếu. Tuy nhiên, thông qua thị giác tâm linh của Dorothy, Vương miện của Emmanuel không ngừng tỏa ra một thứ ánh sáng dò quét đầy nguy hiểm.

Nép mình bên cạnh gian vòm, tránh mình khỏi ánh sáng dò quét, Dorothy cúi đầu nhìn xuống cuốn sách hướng dẫn trong tay. Lật nhanh đến trang có bản đồ, nhìn lướt qua, cô nhanh chóng tìm thấy tên gọi và mô tả của căn phòng.

[Đại Sảnh Vương Miện: Một đại sảnh mái vòm được thiết kế đặc biệt để trưng bày Vương Miện của Emmanuel. Vương Miện được đặt ở đỉnh của mái vòm, kết nối cả bên trong lẫn bên ngoài, và do đó xuất hiện rạng rỡ như chính mặt trời bên trong sảnh vòm. Chỉ những hiện vật có giá trị và ý nghĩa cao nhất mới được phép chia sẻ không gian triển lãm cùng với Vương Miện của Emmanuel.]

“Vậy ra đây là sảnh được xây dựng đặc biệt để trưng bày Vương Miện của Emmanuel… Chẳng trách…”

Đọc mô tả này, Dorothy gật đầu trong lòng với sự hiểu biết mới. Nhưng ngay sau đó, một suy nghĩ đột ngột lóe lên trong đầu cô.

“Khoan đã… nếu mục tiêu của Azam khi quyên tặng vật phẩm bói toán cho Nhà Thờ Tịnh Lưu là để đảm bảo rằng nếu ông ta chết, nó sẽ rơi vào tay giáo hội, cắt đứt hoàn toàn khả năng Galib chiếm đoạt nó… thì ông ta phải đảm bảo rằng vật phẩm đó sẽ được phát hiện ngay lập tức một khi thời gian chờ của nó hết.”

“Nếu vật phẩm bói toán đó đã được trưng bày ở bất kỳ nơi nào khác trong nhà thờ, ngay cả sau khi thời gian chờ của nó đã kết thúc, nó cũng có thể chưa chắc được phát hiện kịp thời—rốt cuộc, nhân viên của Giáo Hội không ngày nào cũng sử dụng tâm linh để soi từng vật phẩm bình thường cả.”

“Vậy nên… để đảm bảo vật phẩm bói toán đó được phát hiện ngay lập tức một khi thời gian chờ của nó kết thúc, nó phải luôn được đặt dưới sự giám sát tâm linh suốt ngày suốt đêm. Và nơi duy nhất phù hợp với điều kiện như vậy… chỉ có thể là bên trong chính Đại Sảnh Vương Miện này!

“Nếu vật phẩm đó thực sự được trưng bày ở đây cùng với Vương Miện của Emmanuel, ngay khoảnh khắc thời gian chờ của nó kết thúc, lập tức nó sẽ bị ánh sáng của Vương miện chiếu ra bản chất thần bí!”

Nhận ra điều này, ánh mắt của Dorothy hướng về phía cánh cửa gỗ trước mặt cô trở nên có phần nhiệt liệt hơn.

Cùng lúc này, ở phía một lối vào khác bên kia sảnh Vương Miện, hai người đàn ông mặc áo khoác dài đứng đó. Họ cũng tương tự như Dorothy, nép mình vào bên mép cửa, cẩn thận tránh ánh sáng bên trong căn phòng, âm thầm quan sát tình hình của sảnh Vương Miện.