Dorothy’s Forbidden Grimoire

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Anh hùng ca muộn màng của mạo hiểm giả tuổi trung niên, khi vung kiếm 10.000 lần mỗi ngày với lòng biết ơn, kiếm thánh đã đến xin làm đệ tử

(Đang ra)

Anh hùng ca muộn màng của mạo hiểm giả tuổi trung niên, khi vung kiếm 10.000 lần mỗi ngày với lòng biết ơn, kiếm thánh đã đến xin làm đệ tử

Miyama Suzu

Guy Gullveig tuy là con trai của một quý tộc nhưng lại là một đứa con ngoài giá thú. Cậu đã trải qua những ngày tháng bất hạnh bị anh trai cùng cha khác mẹ ngược đãi và bị cha mình phớt lờ.

7 17

Góc nhìn của tác giả

(Đang ra)

Góc nhìn của tác giả

Entrail_JI

Anh ta là trung tâm của vũ trụ.Anh ta đánh bại mọi kẻ thù và cuối cùng giành được cô gái xinh đẹp.

1 5

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

(Đang ra)

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

Giai thất

PS: Truyện thiên về đấu trí, thuộc thể loại vô hạn lưu. Tác giả đảm bảo dàn nhân vật chính (cả nam và nữ) sẽ không "bay màu", còn các người chơi khác thì.

300 444

Mii-kun dối trá và Maa-chan hư hỏng

(Đang ra)

Mii-kun dối trá và Maa-chan hư hỏng

Hitoma Iruma

Mayu, tại sao cậu lại bắt cóc những đứa trẻ đó?

28 145

Một Ngày Của Tôi Có 48 Giờ

(Đang ra)

Một Ngày Của Tôi Có 48 Giờ

Tiểu ngốc chiêu, 小呆昭

Tác phẩm kể về câu chuyện của Trương Hằng, người đột nhiên phát hiện ra mình chỉ có 48 giờ mỗi ngày. Tuy nhiên, "món quà" tuyệt vời này lại đi kèm với hiểm nguy - anh bị cuốn vào một thế giới trò chơi

635 6198

Web novel - Chương 456: Trộm

Vào ban đêm, trận chiến khốc liệt vẫn tiếp tục nổ ra tại quảng trường nhà thờ của Adria. Bọn cướp mộ của Hài Sa Hội đã đến đậy để thực hiện vụ trộm, nhưng do bị phát hiện nên đã nổ ra một cuộc giằng co kịch liệt với những Kẻ Vượt Giới chính thức đóng quân tại đây. Giữa lúc hỗn loạn đó, một gã trai trẻ từ Hài Sa Hội đã nhân cơ hội lẻn thành công vào bên trong Nhà Thờ Tịnh Lưu, thuận lợi tiến thẳng đến Đại Sảnh Vương Miện, nơi hắn có thể lấy được thứ mà hội của hắn đã thèm khát bấy lâu.

Trong Đại Sảnh Vương Miện rộng lớn, gã thanh niên của Hài Sa Hội di chuyển thoăn thoắt qua lại, mắt hắn cẩn thận rà soát qua các hàng tủ trưng bày bằng kính. Hắn lần lượt quan sát từng món báu vật được trưng bày bên trong kính, chăm chú đọc kỹ những nhãn ghi tên người quyên tặng gắn phía ngoài. Hắn chỉ cần một cái tên, một cái tên của người quyên tặng đặc biệt.

“Hashid… Sheikh… Karim… Ebony… Tìm thấy rồi…”

Đột nhiên, như thể hắn đã tìm thấy mục tiêu của mình, gã thanh niên dừng lại bên cạnh một tủ trưng bày. Sau khi xác nhận đi xác nhận lại cái tên “Ebony” trên nhãn hiến tặng, hắn lập tức giáng mạnh nắm đấm vào tủ.

Choang!

Tiếng vỡ giòn rền vang cả sảnh, và không chút do dự, hắn thò tay vào bên trong, lấy ra một chiếc vòng cổ rồi đặt nó vào một chiếc túi vải mà hắn mang theo.

Chưa dừng lại ở đó, gã thanh niên tiếp tục rà soát các tủ khác trong Đại Sảnh Vương Miện, tìm kiếm tủ trưng bày khác có các vật phẩm được quyên tặng bởi “Ebony”. Chẳng lâu sau, hắn lại tìm thấy một tủ khác chứa một chiếc cúp bạc mang tên của cùng một nhà tài trợ. Vẫn không chút do dự, hắn lại đập vỡ tủ kính lần nữa và cất chiếc cúp vào túi.

Khi người đàn ông trẻ tuổi chuẩn bị tìm kiếm tiếp thì, bỗng một tiếng động bất ngờ vang lên từ phía trên cao.

“Ai đó?”

Giật mình bởi âm thanh, gã thanh niên kinh ngạc ngước lên. Trên đỉnh Đại Sảnh Vương Miện, ở một bục nhỏ ban đầu được sử dụng để trưng bày Vương Miện của Emmanuel, hai bóng người trong quân phục, súng trường chĩa thẳng xuống. Họ là các lính vệ của Vệ quân Ẩn Dật chịu trách nhiệm bảo vệ chặt chẽ Vương Miện của Emmanuel. Ngay khi cuộc chiến ngoài quảng trường bắt đầu, họ đã hạ tấm rèm từ gác mái của nhà thờ, che phủ ánh sáng rực rỡ của Vương Miện và niêm phong lối vào trực tiếp từ mái nhà lên bục. Giờ đây, khi đối diện tên xâm nhập bên dưới, cả hai đồng loạt giương súng nhắm bắn.

Nhận ra có người ở trên và nhìn thấy nòng súng chĩa vào mình, gã thanh niên ngay lập tức lao sang một bên. Tiếng súng nổ dội khắp đại sảnh, loạt đạn găm xuống vị trí hắn vừa đứng. Nhờ giác quan nhạy bén của linh hồn sói, hắn lăn mình tránh né, thoát khỏi làn đạn trong gang tấc.

Trên bục, hai vệ binh vẫn điên cuồng bắn xuống. Tiếng đạn chua chát tiếp nối nhau, xuyên phá hàng loạt tủ kính trưng bày khiến chúng vỡ tan, mảnh vụn rơi lả tả. Bị ép liên tục, dần dần, gã thanh niên bị dồn vào một góc tối của sảnh. Hoàn toàn không hay biết rằng trong khoảng tối ấy, đã có đôi mắt lạnh lẽo đã chờ sẵn hắn từ trước.

Ngay khi gã thanh niên vô tình áp sát đến gần góc, từ trong bóng tối bỗng lao ra một cái bóng như tia chớp, giáng xuống từ phía sau lưng. Với bản năng nhạy bén của một con sói, hắn cảm nhận sát khí hướng về bản thân, vội lách người né khỏi lưỡi dao găm sắc bén vừa chém xuống kịp lúc.

Lợi dụng quán tính của cú xoay, hắn quay phắt lại đối diện kẻ tập kích. Cảnh tượng hiện ra trước mắt khiến hắn ngẩng người trong thoáng chốc, trừng lớn đôi đồng tử mà kinh ngạc.

Kẻ tấn công gã thanh niên là một người phụ nữ đội mũ trùm, che kín gương mặt bằng mặt nạ, toàn thân mặc đồ bó sát màu đêm, vóc dáng uyển chuyển quyến rũ. Lúc này, cô đang đối diện hắn trong khoảng cách gần, đôi mắt khóa chặt lấy nhau. Gã thanh niên thậm chí có thể nhìn rõ trong đôi mắt người phụ nữ là đồng tử dựng thẳng như loài mèo, sắc bén chẳng giống loài người.

Nhận ra bản chất của cô, hắn bất ngờ thốt lên.

“Là… Người Gắn Kết Linh Hồn khác?!”

Không hề để ý đến sự kinh ngạc của đối thủ, người phụ nữ với cặp mắt mèo lập tức siết chặt chuôi dao, một lần nữa vung lưỡi thép chém thẳng xuống. Gã thanh niên vội lùi lại một bước, đồng thời cũng rút ra con dao găm giắt ở hông để nghênh chiến.

Cầm chặt dao trong tay, gã thanh niên cẩn thận quan sát đối thủ của mình. Không để hắn nhìn mình lâu, người phụ nữ phóng tới, với động tác nhanh nhẹn, một nhát dao xé gió nhắm thẳng vào tim hắn. Đối diện thế công hiểm hóc, gã thanh niên vội giơ dao đỡ, một tiếng thép chạm thép chói tai vang lên khi vũ khí của hai bên va chạm dữ dội.

Ngay khoảnh khắc đó, từ chuôi dao bằng sắt, một luồng buốt nhói truyền thẳng cánh tay hắn, khiến tay hắn cứng đơ, co quấp lại, vô tình đánh rơi con dao khỏi tay. Do không hiểu đó là gì, hắn, hoảng sợ, theo bản năng, loạng choạng lùi lại mấy bước, toàn thân run rẩy.

Đúng lúc này, một tiếng súng khác lại vang lên từ phía trên. Một viên đạn từ nòng súng của lính vệ trên bục bắn thẳng xuống, xuyên thủng ngực gã thanh niên còn đang cứng đờ vì điện giật. Máu phun ra, đôi mắt hắn trừng lớn, thân thể run lên rồi đổ ập xuống nền đá, bất động.

Nhìn thấy gã thanh niên đã ngã xuống, người phụ nữ đeo mặt nạ hạ thấp con dao găm, tiến đến gần xác hắn để kiểm tra. Sau khi xác nhận hắn thực sự đã chết, cô không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

“Phù… Sự yểm trợ của Dorothy bao giờ cũng khiến người ta thật yên tâm…”

Đó là Nephthys, cô khẽ lẩm bẩm, rồi ngẩng lên nhìn về bục cao nơi hai lính vệ đang đứng. Thấy cô, họ mỉm cười, giơ ngón cái tỏ ý khen ngợi và lên tiếng.

“Mau đi thôi, thời gian của chúng ta không còn nhiều nữa,” một trong các thành viên đội nói.

Thực tế, cả hai lính vệ ấy từ sớm đã bị Nephthys bí mật giật điện và hạ gục. Bây giờ, họ chỉ là những con rối sống bị Dorothy thao túng từ xa.

Nghe lời nhắc của họ, Nephthys gật đầu, cúi xuống nhặt chiếc túi vải của gã thanh niên vừa chết. Cô lấy hết đồ trong đó bỏ sang chiếc túi riêng mà mình chuẩn bị, rồi quay người nhìn những dãy tủ trưng bày trong đại sảnh.

Ngay lập tức, Nephthys bắt đầu làm chính xác những gì gã thanh niên đã làm vài khoảnh khắc trước đó—nhanh chóng quét qua từng tủ trưng bày, bất cứ khi nào nhìn thấy nhãn ghi tên Ebony là lập tức đập vỡ kính, lấy các vật phẩm bỏ vào túi. Chỉ trong vài phút, toàn bộ Đại Sảnh Vương Miện đã bị Nephthys lục tung, và tất cả các hiện vật được quyên tặng từ Ebony đều bị cô vét sạch.

Trong khi đó, các con rối lính vệ ở phía trên cũng không rảnh rỗi. Đứng trên bục cao nhất, họ nhìn thấy tận mắt chiếc vương miện lộng lẫy đang treo lơ lửng, tỏa ra thứ ánh sáng kỳ lạ.

Trong khi Nephthys đang bận rộn ở phía dưới, nhanh chóng thu thập tất cả các vật phẩm quyên góp của Ebony, con rối lính vệ trên bục đã khéo léo xoay cơ quan, cẩn thận tháo Vương Miện của Emmanuel khỏi đế treo của nó. Sau đó, họ sử dụng một tấm vải chắn sáng—ban đầu được giữ gần đó đặc biệt để che vương miện—để phủ lên giá treo bây giờ đã trống rỗng, tạo ra ảo giác rằng Vương Miện của Emmanuel vẫn còn ở đó, chỉ là bị ẩn dưới tấm vải mà thôi.

Tiếp theo, một trong hai con rối lính vệ lấy thêm ra một mảnh vải nhỏ giống như vậy để bọc Vương Miện của Emmanuel vẫn đang phát sáng, che đi ánh sáng mà nó tự nhiên phát ra.

Vào thời điểm các con rối gần như đã hoàn thành nhiệm vụ của mình, Nephthys dưới sảnh cũng đã gom tất cả các cổ vật được quyên tặng bởi Ebony vào một chiếc túi duy nhất. Tuy nhiên, công việc của cô vẫn chưa kết thúc. Sau khi thu thập hết các hiện vật của Ebony, cô nhặt lại chiếc túi ban đầu thuộc về gã thanh niên từ Hài Sa Hội kia và đi đến một phòng triển lãm liền kề.

Ở đó, cô tự do đập vỡ nhiều tủ trưng bày hơn—những cái không liên quan đến Ebony—và nhét bừa vào túi của hắn bằng một loạt các hiện vật trưng bày khác. Trong một thời gian ngắn, cô đã lấp đầy một nửa túi kia với đủ loại hiện vật lộn xộn, nhưng không có lấy một món nào thuộc về Ebony.

Nhanh chóng quay trở lại Đại Sảnh Vương Miện, Nephthys sau đó bắt lấy Vương Miện của Emmanuel khi con rối trên bục ném nó xuống. Cô không chút do dự nhét nó vào chiếc túi của Hài Sa Hội, đặt nó ở dưới cùng.

Sau khi cô đã cất Vương Miện của Emmanuel an toàn, Nephthys bước đến xác gã thanh niên, đặt chiếc túi ban đầu của hắn bên cạnh, thậm chí còn cố tình kéo tay hắn nắm chặt miệng túi. Lúc này, một trong hai con rối lính vệ từ trên bục đã men theo cầu thang mà trèo xuống. Anh ta đi đến gần chỗ thi thể không xa, ném khẩu súng sang một bên rồi ngã vật xuống, lập tức rơi vào trạng thái bất tỉnh, tạo nên một hiện trường giả—như thể anh đã cùng gã thanh niên đã đồng quy vu tận.

Sau khi toàn bộ bố trí hoàn tất, con rối lính vệ còn lại ở phía trên bục khẽ mỉm cười đưa tay chào Nephthys lần cuối. Nephthys gật đầu đáp lại, sau đó lập tức rời khỏi Đại Sảnh Vương Miện cùng với bộ sưu tập các hiện vật quyên tặng của Ebony, tìm một lối thoát ẩn, và nhanh chóng trốn khỏi Nhà Thờ Tịnh Lưu. Trong khi đó, thành viên đội rối cuối cùng vẫn còn trên bục cũng gục ngã tại chỗ, cũng trở lại trạng thái bất tỉnh nhân sự, thoạt nhìn chẳng khác nào một xác chết.

Những vấn đề bên trong Nhà Thờ Tịnh Lưu, vào lúc này, đã được giải quyết. Tuy nhiên, ở bên ngoài, cuộc hỗn chiến dữ dội vẫn tiếp tục ở lối vào nhà thờ. Những kẻ cướp mộ tinh anh nhất của Hài Sa Hội đang liều chết giao tranh với các Kẻ Vượt Giới chính thức của Adria. Ngay giữa quảng trường, những Kẻ Vượt Giới cấp Bạch Tro cũng đang va chạm quyết liệt, khiến quảng trường phía trước nhà thờ biến thành một bãi chiến trường đổ nát.

Những mũi tên nước sắc như dao xuyên thủng qua các cơ thể cứng cáp. Những móng vuốt bén ngót xé rách lớp giáp dày nặng. Kiếm thuật điêu luyện gạt phăng những viên đạn bắn tới với tốc độ khủng khiếp. Các linh hồn ma quái liên tục nhập vào cơ thể của hết giáo sĩ này đến giáo sĩ khác…

Giữa sự hỗn loạn này, một dị động đột ngột xảy ra ở lối vào của Nhà Thờ Tịnh Lưu. Cao trên các bậc thang đã nứt ra, nơi Antonio và Garib trước đó đã đối đầu và biến mất, một hiện tượng bất thường đột ngột xuất hiện.

Một vệt sáng màu xanh lam lẫn lục lóe lên từ hư không trên các bậc thang, kèm theo những tiếng gào thét đến rợn người. Khi ánh sáng tắt đi, một thân hình đồ sộ toàn thân bê bết máu hiện ra.

Đôi cánh tả tơi, móng vuốt cong gãy gập, và bờm sư tử của hắn thấm máu ròng ròng, trên thân chằng chịt những vết thương há hốc… Chính là Garib, với đầu sư tử, cánh đại bàng, thân người. Hắn đang chật vật chống đỡ bản thân trên bậc thang một cách yếu ớt, hơi thở nặng nề, máu tuôn xối xả. Nếu phải so với lúc biến mất trước đó, thì giờ đây hắn chỉ có thể gọi là thê thảm vô cùng—kết quả của trận kịch chiến với Antonio trong Địa Ngục.

Mặc dù cả Garib và Antonio đều là Kẻ Vượt Giới cấp Xích Hoàn, nhưng sức mạnh của họ không ngang nhau. Garib chỉ mới nhờ vào kho tài nguyên khổng lồ do Azam của Hài Sa Hội để lại, cùng với sự hỗ trợ bổ sung từ Hội Hắc Kim, mới miễn cưỡng thăng cấp lên Xích Hoàn. Nghi thức thăng cấp của hắn mới diễn ra chỉ có hai tháng trước, nên nền tảng và kinh nghiệm của hắn vẫn còn rất hạn chế.

Antonio thì khác. Ông đã đạt đến cấp Xích Hoàn gần một thế kỷ trước rồi. Ông không chỉ hoàn toàn làm chủ các khả năng của mình, mà ông còn tích lũy được một lượng lớn các vật phẩm thần bí mạnh mẽ hơn Garib. Do đó, trong cuộc giao chiến ở Địa Ngục, Garib đã liên tục ở trong tình thế bất lợi nghiêm trọng, vết thương thì liên tục chồng chất.

Tuy nhiên, nhờ Địa Ngục vốn là sân nhà của các Kẻ Vượt Giới Im Lặng, Garib đã cố tình không tận dụng ưu thế đó để cố gắng giao chiến, mà khéo léo biến nó thành cách để mở đường tháo chạy khỏi thế giới đó nhanh hơn. Và chiến lược đó đã thành công: mặc dù bị áp đảo trong trận chiến, nhưng cuối cùng hắn vẫn trở lại thế giới vật chất sớm hơn một chút so với Antonio, đúng như hắn từng nói: “Dù sao… kẻ trở lại trước sẽ là ta.”

Mục tiêu của Garib vốn dĩ rất đơn giản: đánh cắp các cổ vật được Azam quyên tặng từ Nhà Thờ Tịnh Lưu. Việc Antonio xuất hiện tuy có hơi nằm ngoài dự liệu, nhưng Garib chỉ cần bẫy ông trong một thời gian, là hắn đã có cơ hội đoạt thứ mình cần rồi.

Vừa mới trở lại thế giới vật chất, Garib chỉ kịp hít thở vài lần, liền gắng sức đứng dậy và lao thẳng vào lối vào chính của nhà thờ. Hắn vung thân thể khổng lồ đâm sầm vào, cánh cửa dày nặng lập tức vỡ tung. Khi đã vào bên trong, theo chỉ dẫn trên bản đồ mà thuộc hạ vẽ ra, hắn liên tiếp húc đổ mấy bức tường chắn ngang để rút ngắn đường đi. Cuối cùng, hắn cũng đến được Đại Sảnh Vương Miện, nhưng cảnh tượng trước mắt khiến hắn chết lặng.

Trong Đại Sảnh Vương Miện, vô số tủ trưng bày bị đập vỡ nằm rải rác khắp nơi, nhiều cổ vật và hiện vật trong nó đã biến mất. Trong một góc còn có xác của một gã thanh niên, một trong những thuộc hạ tâm phúc của Garib, với cơ thể của một lính vệ nằm ngã gục trên mặt đất.

Nhìn tất cả mọi thứ, Garib nhanh chóng bình tĩnh lại và khảo sát xung quanh. Hắn nhận thấy rằng các tủ trưng bày bị vỡ mang nhãn với “Ebony” là nhà tài trợ, chính xác là mục tiêu mà hắn đang nhắm đến. Hắn kiểm tra thì thấy gã thanh niên là do bị bắn chết, có khả năng là bởi lính vệ gần đó, bên cạnh lính vệ còn có một khẩu súng trường nằm trên sàn. Quan trọng hơn, Garib phát hiện một chiếc túi vẫn còn được nắm chặt trong tay của thuộc hạ đã ngã xuống.

Mắt Garib sáng rực ngay lập tức. Hắn ngay lập tức lao tới, nhặt chiếc túi, và mở nó ra để lộ một loạt các hiện vật và cổ vật linh tinh.

Liếc mắt qua lại giữa đống đồ trong túi và những tủ kính mang tên Ebony đã bị đập vỡ, Garib như thể hiểu ra được cái gì đó. Trong tâm trí, hắn có thể hình dung thuộc hạ trung thành của mình liều chết xông hàng phòng thủ của các Kẻ Vượt Giới chính thức, đột nhập vào nhà thờ, gom lấy vật phẩm theo chỉ thị; rồi bị phát hiện, bị lính vệ truy sát và cuối cùng ngã xuống nơi này.

“Giỏi lắm, chàng trai trẻ… Ta sẽ nhớ ngươi.”

Garib lẩm bẩm nhìn thi thể người thanh niên, đôi mắt hiện vẻ bi tráng. Sau đó hắn lia mắt thêm một lượt, chắc chắn rằng mọi thứ từ các tủ trưng bày của Ebony đã trống rỗng. Ngay lập tức, hắn ôm lấy cái túi, lao ra khỏi nhà thờ, rồi tung cánh bay lên bầu trời.

Khi hắn bay qua hướng trận hỗn chiến, hắn gầm vang.

“Nhiệm vụ đã hoàn thành! Rút lui!”

Dứt tiếng, Garib không thèm ngoảnh lại, phóng thẳng về phía bờ biển. Khi đến bờ, hắn đẩy linh hồn ban cho hắn hình dạng hiện tại ra, rồi thay thế bằng linh hồn Pháp Sư Nước kết hợp với linh hồn cá mập.

Được trở về vẻ ngoài người cá mập của mình, hắn ngay lập tức phóng mình xuống biển, ép dòng nước xung quanh và lao đi với tốc độ cực nhanh.

Hắn biết, càng bơi xa trước khi Antonio trở ra từ Địa Ngục, cơ hội sống sót của hắn càng cao. Chỉ cần hắn có thể thoát khỏi phạm vi phát hiện của Antonio, hắn sẽ an toàn!

Mặc dù quá trình đầy rẫy những khúc mắc với những biến cố bất ngờ, mục tiêu cuối cùng của hắn vẫn đã thành công!

Dưới làn nước sâu, Garib dồn hết toàn lực, cơ thể rẽ sóng như một mũi tên khổng lồ, xé thẳng về phía chân trời xa xăm.

Trở lại phía quảng trường nhà thờ.

Khi một thời gian nữa lại trôi qua, các bậc thang đã nứt nẻ lại lập lòe với một ánh sáng màu xanh lục. Khi ánh sáng biến mất, hình bóng của Antonio chậm rãi hiện ra.

Trên người ông vẫn mặc áo choàng giám mục của mình, nhưng chiếc áo choàng lộng lẫy một thời giờ đã bị rách nát ở nhiều nơi. Chiếc mũ mà ông đã đội đã biến mất, và khuôn mặt hồng hào trước đây của ông giờ đã xám xịt, biểu cảm của ông trong cực kì khó coi. Tuy thoạt nhìn thì trong tình trạng lôi thôi, nhưng ít nhất ông không có vết thương nào rõ ràng.

“Chúng tôi bất tài, thưa Đức Tổng Giám Mục. Chúng tôi đã không bảo vệ Vương Miện của Emmanuel đủ tốt và khiến nó bị đánh cắp!”

Ngay khi Antonio xuất hiện trở lại, Paul và Oliver—những người đã bảo vệ khu vực—cúi đầu và xin lỗi một cách lớn tiếng. Xung quanh họ là một vài Kẻ Vượt Giới chính thức thương tích đầy mình, tinh thần sa sút. Gần đó còn có vô số người bị thương nặng nằm bất động, cùng với xác chết của nhiều thành viên Hài Sa Hội đã thất bại trong việc trốn thoát.

Vừa nghe tin này, Antonio lặng đi trong chốc lát. Sau một hồi trầm ngâm, ông khẽ thở dài rồi, giọng trĩu nặng, nói.

“Thôi… Cứ để nó đi đi. Đó không phải là lỗi của các ngươi. Là ta đã quá sơ suất. Ta không bao giờ ngờ rằng những tên trộm đó lại có kẻ đạt đến cấp Xích Hoàn…”

Sắc mặt ông trầm ngâm, u uất. Oliver nghe vậy, lòng có chút xúc động, liền bước lên một bước, khẩn trương nói.

“Thưa Đức Tổng Giám Mục Antonio, chúng ta vẫn còn hy vọng! Tôi vừa xác nhận rằng, mặc dù Vương Miện của Emmanuel đã bị đánh cắp, Ấn Ký Theo Dõi được khắc sâu trên đó vẫn đang hoạt động! Bọn chúng vẫn chưa kịp xóa bỏ ấn ký! Thưa Đức Tổng Giám Mục, ngài vẫn có thể sử dụng nó để truy đuổi bọn chúng!”

“Cái gì…”

Nghe đến đó, cả Antonio lẫn Paul đều đồng thời biến sắc, trên gương mặt thoáng hiện rõ vẻ kinh ngạc.