Bờ biển phía bắc của Biển Chinh Phục, Adria.
Bên trong một khách sạn nào đó gần quảng trường nhà thờ ở Adria, Dorothy ngồi trên ghế sofa trong một căn phòng sang trọng, hơi cau mày khi cô đọc văn bản mà Nephthys Boyle vừa viết trên Sổ Tay Hải Văn đặt trên đùi cô.
“Người hầu già của Davis, quản gia của gia đình Boyle, đã mất tích từ đêm qua, và toàn bộ dinh thự Boyle đã bị lục tung… Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Cướp ư? Hay là một cái gì đó khác?
“Nust là người hầu được Davis Boyle tín nhiệm nhất, bao năm nay vẫn trung thành tận tụy với nhà Boyle. Vì không muốn con cháu của mình chạm vào những điều thần bí quá sâu, Davis đã giao phần lớn di sản thần bí của mình cho ông ấy cất giữ. Hơn nữa bản thân Nust cũng là một Kẻ Vượt Giới cấp Học Đồ, thế nên việc ông đột nhiên biến mất nhiều khả năng là có liên quan đến các vấn đề thần bí.”
“Trong tay Nust vẫn còn giữ những phần khác trong ghi chép của Davis. Và hơn tất cả, ông còn biết nơi ở của chiếc quyền trượng vàng bảo vệ gia đình Boyle. Với Neph mà nói, chuyện này cực kỳ hệ trọng, vì thế vụ việc này nhất định phải được coi trọng và xử lý nghiêm túc.”
Trong lúc nhìn chằm chằm những dòng chữ hiện trên Sổ Tay Hải Văn, Dorothy suy nghĩ nặng nề. Rồi cô lập tức cầm bút viết lại cho Nephthys.
“Được rồi, em hiểu tình hình cụ thể rồi. Việc này quả thật rất nghiêm trọng. Em sẽ tìm cách liên lạc với người bên Tivian để tiến hành điều tra. Chị đừng lo lắng quá.”
Nét chữ của Dorothy nhanh chóng hiện lên trên trang sách trong tay Nephthys. Nhìn thấy dòng chữ quen thuộc hiện ra trong cuốn sách lịch sử của mình, Nephthys đang ngồi bất an trên giường cũng không nhịn được mà thở ra một hơi nhẹ nhõm.
“Dorothy sẽ liên lạc với người bên Tivian tiến hành điều tra… vậy tức là, em ấy sẽ báo cho các thành viên của Hồng Ân Thánh Điển ở đó để giúp tìm Bác Nust? Nếu là bọn họ ra tay thì chắc chắn sẽ có kết quả thôi.”
Được trấn an bởi câu trả lời của Dorothy, Nephthys thầm nghĩ. So với cảnh sát bình thường, cô tất nhiên tin tưởng vào hội kín hùng mạnh và bí ẩn mà mình tham gia nhiều hơn. Đặc biệt là khi nghe Dorothy hứa sẽ nhờ người của Hồng Ân Thánh Điển điều tra, nỗi hoảng loạn ban đầu trong cô cũng tạm thời lắng xuống phần nào.
Nust là người đã nhìn cô lớn lên từ bé, ở một mức độ nào đó còn giống như người thân ruột thịt, nên Nephthys tuyệt đối không muốn ông gặp bất trắc. Lúc vừa hay tin ông mất tích, cô đã vô cùng bàng hoàng và lo sợ, giờ đây có một thế lực mạnh mẽ ra tay can thiệp, cô cuối cùng cũng thấy lòng mình được dịu lại đôi chút.
“Cảm ơn em, Dorothy. Vì chị đang ở Ivengard này, nên thật sự chẳng giúp được gì cho tình hình bên Pritt, vậy nên đành làm phiền em vậy.”
Nephthys viết trên trang giấy. Ngay sau đó, Dorothy cũng nhanh chóng trả lời.
“Yên tâm, chuyện ở Tivian cứ giao cho bên em. Em sẽ liên lạc với mọi người ở đó ngay lập tức. Nếu có bất kỳ tin tức hoặc tiến triển nào, em sẽ báo cho chị biết. Nhớ giữ cuốn sách bên người nhé.”
Khi những từ đó hiện ra, Nephthys nhẹ nhàng đóng cuốn sách lịch sử lại, cố gắng làm theo gợi ý của Dorothy mà ổn định thần kinh của mình lại. Nhưng bất kể cô làm gì, cô vẫn chẳng thể nào thật sự bình tĩnh. Sau đó, cô vô thức liếc sang chiếc giường bên cạnh, nơi cô bạn cùng phòng vẫn đang ngủ say đến mức miệng còn chảy nước dãi.
Mười giờ sáng, mặt trời gần đi đến đỉnh đầu rồi mà cô ấy vẫn ngủ đến trời long đất lở. Nephthys không khỏi khẽ thở dài.
“Đối với những người bình thường không biết gì đến thế giới thần bí, loại ‘vô tri’ này suy cho cùng cũng là một dạng hạnh phúc... Mình bắt đầu hiểu được suy nghĩ của ông nội ngày trước rồi.”
“Chỉ có điều, với mình, với cả dòng họ Boyle… thì có lẽ thứ hạnh phúc đó ngay từ đầu đã chẳng bao giờ thuộc về chúng ta…”
“Chừng nào… lời nguyền khắc sâu trong huyết thống này còn chưa được giải trừ…”
…
Trở lại căn phòng khách của Dorothy, sau khi kết thúc cuộc trò chuyện với Nephthys, cô liền lật tiếp Sổ Tay Hải Văn. Đi qua trang của Nephthys, cô nhanh chóng lật đến trang liên lạc của Gregor. Ngậm bút suy nghĩ một lát, rồi Dorothy viết xuống.
“Tôi là Thám Tử. Anh Mayschoss, chúng tôi có một việc cần sự giúp đỡ của anh. Xin hỏi bây giờ anh có rảnh không?”
Khi cô viết xong, Dorothy nhắm mắt lại, dùng danh nghĩa thám tử cầu nguyện, rồi gửi lời cầu nguyện ấy tới Gregor.
Làm xong tất cả, Dorothy thầm nhớ lại lịch, xác nhận rằng hôm nay là cuối tuần. Sự hỗn loạn từ vụ ám sát công tước đã qua đi, nếu xét theo lý thuyết, thì Gregor giờ đang rảnh.
Mà đã là rảnh, thì tại sao không thể giúp một tay?
…
Đảo Pritt, Tivian.
Cuối buổi sáng ở Bắc Tivian, trên một con phố thương mại sầm uất, dòng người vẫn qua lại tấp nập như mọi ngày. Đối với thành phố lớn nhất trên Pritt này, bầu không khí căng thẳng từ hồi đầu năm gần như đã biến mất. Sự hiện diện liên tục của cảnh sát từng thấy ở mọi góc phố phần lớn đã không còn nữa, và nhịp sống đã dần trở lại bình thường.
Bên trong một cửa hàng đồ câu cá nhỏ bên lề đường, Gregor, mặc quần áo bình thường, một tay cầm tạp chí câu cá, vừa lật xem vừa ngắm nghía những bộ dụng cụ treo khắp cửa hàng. Chủ cửa hàng lảng vảng gần đó, nhiệt tình giới thiệu các sản phẩm khác nhau, mà Gregor dành thời gian cân nhắc.
Bởi vì cuộc truy lùng toàn thành phố được châm ngòi bởi vụ ám sát công tước đã dần lắng xuống, Bát Túc Tri Chu đã rút khỏi Tivian trong thời gian này và vẫn chưa quay trở lại. Trong hậu quả của cuộc trấn áp quy mô lớn đó, nhiều tổ chức ẩn mình bên trong Tivian hoặc đã bị tan rã hoặc đã bị phá hủy hoặc đã đi vào hoạt động ngầm, và những tổ chức sống sót mà không bị tổn thất thì cũng đang cố giữ hồ sơ ở mức thấp nhất.
Với tần suất các sự cố thần bí giảm đáng kể, khối lượng công việc của Cục Bình An đã giảm đi rất nhiều. Đối với Gregor, điều này có nghĩa là một khoảng thời gian hiếm hoi của những ngày bình yên, trong đó anh đã không phải làm thêm giờ trong nhiều tuần.
Con người khi đã được thảnh thơi, tự nhiên lại muốn tìm chút thú vui tiêu khiển để bản thân càng thêm thư giãn. Gregor sinh ra và lớn lên ở một ngôi làng nông thôn; thuở nhỏ ngoài thích đánh nhau với bọn trẻ con khác, trò anh thích nhất chính là lội sông bắt cá.
Bất cứ khi nào anh bắt được một con cá, anh sẽ nướng và ăn nó ngay tại chỗ; nếu anh bắt được thêm, anh sẽ chia cho em gái nhỏ của mình một phần, còn dư lại thì cho lũ bạn nhỏ. Hồi đó, thịt rất khó kiếm, vậy nên những lần ấy trở thành ký ức đẹp nhất tuổi thơ của anh.
Thế nên, khi nghĩ đến chuyện giải trí, Gregor liền nhớ tới chuyện bắt cá. Nhưng anh bây giờ đã là một người trưởng thành, đâu thể như xưa mà xắn quần lội xuống sông mò tay. Và thế là Gregor lên hẳn một kế hoạch sắm đồ câu cá phù hợp.
Mặc dù hầu hết các con sông ở Tivian đều đã bị ô nhiễm nặng, nhưng anh đã nghe nói về một con sông nhỏ, sạch hơn ở vùng ngoại ô phía bắc, gần khu Hoàng Gia, vẫn hoàn hảo cho việc câu cá. Vậy là, mong muốn thử nó, Gregor đến cửa hàng đồ câu cá để mua một bộ dụng cụ khởi đầu.
Vì Gregor chỉ là lần đầu tiên đi câu cá. Vậy nên khi đứng trong cửa hàng, anh chỉ còn cách dựa vào một quyển tạp chí câu cá cộng với lời giới thiệu của ông chủ để chọn mua mấy món đồ “dành cho người mới”. Vì chẳng hiểu biết gì, cái gì ông chủ giới thiệu anh cũng gật đầu liên tục. Cuối cùng, Gregor bỏ ra một khoản tiền không nhỏ để mua trọn bộ dụng cụ cơ bản.
Đứng trước quầy thanh toán, trong khi ông chủ đang cười tươi rói, Gregor bỗng sững lại, vẻ mặt thoắt cái trở nên nghiêm túc.
Nhìn thấy sự thay đổi đột ngột trong thái độ của Gregor, nụ cười của ông chủ cũng cứng lại. Trong lòng thầm nghĩ: Chẳng lẽ gã tay mơ này phát hiện mình bị chém à?
“Ơ… có chuyện gì vậy, thưa ngài? Nếu ngài cảm thất rằng giá hơi quá cao, thì tôi cam đoan với ngài, hàng của cửa hàng chúng tôi tuyệt đối là…”
“Không sao, ông chủ, tôi vẫn sẽ mua những thứ này, nhưng tôi có việc gấp ngay bây giờ. Nếu lát nữa tôi không quay lại, thì phiền ông giữ giúp chỗ đồ này, tôi sẽ trở lại lấy sau.”
Nói xong, anh trả tiền. Còn ông chủ thì ngơ ngác nhận tiền, nhìn Gregor quay lưng và lập tức phóng đi, đứng hình tại chỗ.
Ra khỏi cửa hàng, Gregor di chuyển nhanh chóng xuống phố. Sau khi đi một đoạn xa, anh rẽ vào một con hẻm hẹp. Đợi tới chỗ không có ai, anh lấy một cuốn sổ nhỏ từ túi bên trong của mình và lật nó ra, để lộ hàng chữ quen thuộc hiện trên trang giấy.
Nhìn nét chữ, anh vội lấy cây bút mà anh luôn mang theo, tháo nắp của nó, và viết một câu trả lời dưới chữ viết trên trang.
“Hiện tại tôi đang rảnh. Có chuyện gì sao? Có nghiêm trọng không?”
Phản hồi đến ngay lập tức.
“Việc này có liên quan đến sinh mạng con người, và cũng có thể liên quan đến một tổ chức thần bí nguy hiểm.”
“Cụ thể thì vẫn chưa rõ chi tiết. Chỉ biết rằng biến cố bất ngờ xảy ra tại Tivian. Lúc này chúng tôi không có người nào đóng ở đó, nên cần nhờ anh đến điều tra trước. Sau đó, tùy thuộc vào kết quả, chúng ta sẽ bàn bạc mức thù lao thích hợp.”
Gregor nhìn dòng chữ, trong lòng chua chát nghĩ, “Thù lao tôi muốn… chỉ là được tận hưởng trọn vẹn cuối tuần này thôi.”
Một thoáng ngập ngừng, nét mặt phức tạp. Anh do dự một chút, hít một hơi thật sâu, rồi viết xuống.
“Tôi hiểu rồi. Tôi sẽ đến đều tra. Bây giờ tôi cần phải đi đâu?”
“Đến Khu Đông. Tình hình rất gấp, vì vậy hãy thuê một cỗ xe ngựa và đi thẳng đến đó. Trên đường đi, tôi sẽ viết chi tiết về địa điểm và những gì anh nên làm tiếp theo.”
Gregor khép cuốn sổ của mình lại và rời khỏi con hẻm. Vẫy một cỗ xe ngựa bên lề đường, anh trèo lên và nói người lái xe đi về Đông Tivian. Cỗ xe ngựa chồm lên chuyển động, đưa anh đi nhanh chóng theo hướng đó.
Trong lúc cỗ xe ngựa đang lăn bánh, Gregor tiếp tục trao đổi với “Thám Tử,” dần dần hiểu thêm được về tình hình.
Ở Khu Đông, có một dòng dõi sống ẩn dật, tổ tiên của họ đã là Kẻ Vượt Giới nhưng giờ đây đã phần lớn trở lại cuộc sống bình thường. Lần này gia đình ấy gặp chuyện, khả năng lớn là do ân oán từ đời trước để lại và có thể liên quan đến thần bí. Hồng Ân Thánh Điển dường như có một số mối liên hệ với tổ tiên của gia đình đó, nên giờ cần Gregor điều tra xem chuyện gì đã xảy ra.
“Một gia tộc vốn đã trở nên trần tục theo thời gian, nếu vì vụ này mà bị kích động, họ có thể sẽ khơi dậy những sức mạnh thần bí còn cất giữ để báo thù. Nếu anh mặc kệ, sự việc có thể leo thang thành một thảm họa thần bí lớn, buộc Cục Bình An phải can thiệp. Đến lúc đó vừa khó xử lý, khối lượng công việc vừa gia tăng và kết quả sẽ thậm chí còn rắc rối hơn—dẫn đến một vụ án lớn hơn cho anh. Và anh sẽ phải làm thêm giờ.”
“Vì vậy, tốt nhất là anh nên đi thẳng đến đó để ngăn chặn tình hình vượt khỏi tầm kiểm soát. Nếu anh có thể giữ cho nó không trở thành một sự cố toàn diện, anh sẽ cứu bản thân và mọi người khác rất nhiều rắc rối…”
Thám Tử giải thích trong cuốn sổ.
Nghe điều này, Gregor—người ban đầu miễn cưỡng dành ngày cuối tuần của mình cho công việc—đột nhiên cảm thấy động lực dâng trào. Nếu vấn đề thực sự có thể leo thang thành một thảm họa thần bí quy mô lớn, thì người phải lao vào giải quyết cuối cùng vẫn là Cục Bình An, mà thế thì bản thân anh sớm muộn gì cũng phải tăng ca. So đi tính lại, thà “tăng ít” ngay bây giờ, còn hơn là để sau này phải “tăng nhiều”.
Dù sao, nếu phải mất nguyên cả vài cuối tuần sau, thì thà hi sinh một ngày nghỉ này sẽ đáng hơn.
Với suy nghĩ đó, Gregor tiếp tục trao đổi tin nhắn trong khi đi trên xe ngựa.
…
Chiếc xe ngựa chở Gregor đi suốt một hai tiếng, cuối cùng cũng đến Đông Tivian, khu dân cư cao cấp.
Vừa bước xuống xe ngựa, Gregor đi thẳng đến địa chỉ mà Thám Tử đã đưa cho anh. Sau khi băng qua một ngã tư, anh thấy trước mặt là một tòa dinh thự rộng lớn, uy nghi theo phong cách Pritt sừng sững bên lề đường; trước cổng, một hàng xe cảnh sát xếp hàng. Phía ngoài, một đám đông đáng kể gồm những người hiếu kỳ chen lấn nhau, chỉ vào biệt thự và bàn tán xôn xao.
Nhìn thấy điều này, Gregor tăng tốc độ, đi xuyên qua đám đông cho đến khi anh đến cổng trước của biệt thự. Trước sân nhà, cảnh sát đã căng dây phong toả, với hai viên cảnh sát đội mũ sắt mặc đồng phục đang canh gác lối vào, còn trong sân thì có thêm nhiều cảnh sát khác đang bận rộn.
Không dừng lại ở đó, Gregor tiếp tục đi qua đám đông hiếu kỳ, sải bước trực tiếp về phía cổng, định vào sân xem xét. Các sĩ quan ở cửa ngay lập tức chặn lại và quát vào mặt anh.
“Bên trong đang tiến hành điều tra! Người không phận sự mau lùi lại!”
Trước tiếng quát của họ, Gregor không lùi. Anh rút ra một chiếc ví nhận dạng nhỏ màu xám từ bên trong áo khoác của mình và trưng ra biểu tượng kiếm-gió-vương miện trên bìa cho các cảnh sát thấy.
“Các anh bạn, tôi cũng là một sĩ quan cảnh sát. Cho tôi vào trong xem tình hình được chứ?” anh nói. Thật vậy, một sĩ quan cảnh sát thần bí thì vẫn là một cảnh sát.
Hai sĩ quan canh gác cổng cau mày, nhìn sổ của anh rồi trao đổi ánh mắt. Cuối cùng, một trong số họ lên tiếng.
“Anh từ phân cục nào? Sao trước giờ chúng tôi chưa từng thấy anh?”
“Tất nhiên là các anh chưa thấy, nhưng cảnh trưởng của các anh thì thấy rồi. Cứ gọi ông ấy ra đi,” Gregor đáp chắc nịch, vẫn cho họ xem huy hiệu của mình. Hai viên cảnh sát do dự trong một lúc, sau đó một người trả lời.
“Được rồi, đợi ở đây. Tôi sẽ gọi Ngài Homan. Tốt hơn hết là anh đừng nói dối.”
Với điều đó, người đó quay vào sân và vào trong biệt thự. Chẳng mấy chốc, anh ta quay lại với một viên cảnh sát có ria mép, tiến tới trước cổng.
“Ngài Homan, anh ta nói rằng anh ta biết ngài?”
Nghe cấp dưới của mình, viên cảnh sát đó liếc nhìn Gregor một cách khinh bỉ và hỏi.
“Cậu là ai? Dám tuyên bố là biết tôi sao?”
Những lời của viên cảnh sát đó vừa buông ra, thì lập tức làm cho biểu hiện của hai người canh cổng trở nên thù địch. Trông họ dường như đã sẵn sàng lao vào tẩn anh một trận vì tội mạo danh một cảnh sát.
Vào ngay khoảnh khắc đó, Gregor nới lỏng tay cầm ví của mình và lật trang đầu tiên. Trước sự ngạc nhiên của tất cả những người có mặt, đằng sau bìa màu xám lại là một bìa khác—lần này là màu đen.
Bìa màu đen đó mang cùng biểu tượng kiếm-gió-vương miện được thấy trên thẻ ID cảnh sát Pritt thông thường, nhưng ở trung tâm—nơi lưỡi kiếm cách điệu và vương miện gặp nhau—cũng có một mặt trăng lưỡi liềm.
“Tên tôi là Mayschoss,” Gregor nói một cách bình tĩnh. “Sĩ quan Homan, ngài nhìn kỹ xem. Ngài có chắc là ngài không nhận ra tôi không?”
Nhìn thấy bìa màu đen và biểu tượng đã được thay đổi, thái độ của Homan thay đổi ngay lập tức. Nụ cười mỉa mai của ông biến mất, được thay thế bằng sự tôn trọng trang nghiêm.
“À… Tôi nhớ ra rồi. Hóa ra anh là Sĩ quan Mayschoss. Xin thứ lỗi, tôi đã mất một lúc để nhận ra anh—xin tha thứ cho sự thất lễ của tôi.”