Pritt, Tivian.
Đêm tối. Bên trong một nhà kho bỏ hoang ở ngoại ô phía nam của Tivian, những đám mây bụi và cát từ một vụ nổ gần đây lơ lửng dày đặc trong không khí. Những người bị mắc kẹt bên trong hầu như không thể nhìn thấy gì, chỉ có những hình bóng mờ nhạt trong làn sương mù.
Atif đứng giữa làn bụi xoáy đó, ánh mắt thận trọng nhìn vào những hình dạng mờ ảo. Hắn nhớ lại lời cảnh báo cuối cùng từ “Hadi thật” trước khi chết, và chuẩn bị tinh thần cho khả năng một thuộc hạ khác của hắn là kẻ mạo danh. Và đây sẽ là cơ hội hoàn hảo cho một cuộc phục kích.
“Đến đây đi… tên mạo danh hèn hạ kia. Hãy cho ta xem ngươi đã cải trang thành ai...”
Đôi mắt Atif dán chặt vào ba hình bóng mờ ảo trước mặt. Bất cứ ai lộ ra một chút dấu hiệu thù địch đột ngột, hắn đều sẽ lập tức ra tay. Hắn tuyệt đối không dễ dàng để người khác đánh lén.
Trong lớp bụi, Atif kiên nhẫn chờ đợi, căng mình cảnh giác. Cuối cùng, khi bức màn bụi bắt đầu mỏng đi, một trong ba hình bóng đột nhiên lao về phía hắn.
“Đây rồi!”
Thấy cuộc tấn công, tim Atif siết lại, hắn ngay lập tức ném một mảnh xương mà hắn đã chuẩn bị sẵn. Từ trong mảnh xương, vô số hồn ma mờ ảo phóng vọt ra, cuốn lấy bóng người đang lao tới, bám chặt vào cơ thể kẻ tấn công.
Bị hơn mười linh hồn cùng lúc đè nén, kẻ tấn công tạm thời bị khóa tại chỗ. Atif không bỏ lỡ cơ hội, lao về phía trước, nắm chặt lấy tay của kẻ tấn công bị ghim, rồi truyền sức mạnh từ linh hồn mà hắn đang chứa.
Ngay tức khắc, từ nơi bàn tay nắm chặt, một lớp băng sương lan ra, nhanh chóng nuốt trọn thân thể kẻ tấn công trong băng. Chỉ một lát sau, cả cơ thể đối phương đã đông cứng trong lớp băng trắng, không tài nào cử động được nữa.
Sau khi khuất phục kẻ tấn công này, Atif nhẹ nhõm thở ra một hơi. Cho rằng cuối cùng hắn đã hạ gục kẻ mạo danh thứ hai. Nhưng ngay khi hắn nghiêng người để kiểm tra khuôn mặt của kẻ bị đông cứng, thì một điều bất ngờ khác đã xảy ra.
Hai bóng người còn lại trong đám bụi đồng loạt bùng nổ sát khí, từ hai bên cùng lúc lao tới tấn công hắn!
Atif vừa mới thả lỏng, nên hiển nhiên không hề chuẩn bị cho đòn tấn công bất ngờ này. Hắn chết lặng: rõ ràng hắn đã bắt được kẻ giả mạo cuối cùng, vậy vì sao vẫn có người ra tay với hắn?
Chẳng lẽ… cả bốn thuộc hạ của hắn đều đã bị thay thế rồi sao!?
Giật mình, Atif cố gắng né tránh, nhưng vì không phòng bị trước như lúc nãy, nên hắn không thể tránh cả hai cuộc tấn công. Một bóng người vung lưỡi dao cong, chém xẻ ngang bả vai trái hắn; bóng kia lại dùng móng vuốt sắc bén rạch toạc bụng hắn. Nếu không phải Atif phản ứng cực nhanh, hai đòn ấy đã trực tiếp lấy mạng hắn.
Atif tuy đang chứa linh hồn của một Người Điều Khiển Nguyên Tố, nhưng hắn không thể có được toàn bộ sức mạnh phòng ngự của “Đá” như bản thể. Bởi vì khả năng sử dụng linh hồn của hắn còn khuyết thiếu, mỗi lần, hắn chỉ có thể chủ động sử dụng một khía cạnh của khả năng của linh hồn. Hắn hiện đang chứa linh hồn của Người Điều Khiển Nguyên Tố Băng nên chỉ có thể điều khiển băng, mà không thể đồng thời tạo ra giáp đá hộ thể. Vì vậy, hai đòn đánh vừa rồi vẫn xuyên thủng phòng tuyến, để lại vết thương nặng.
Dẫu vậy, may cho hắn là con đường của hắn lấy Im Lặng là chính và Chén Thánh làm phụ trợ. Nhờ có Chén Thánh phụ trợ, sinh mệnh của hắn cực kỳ ngoan cường. Hai vết thương nghiêm trọng này vẫn chưa đủ để cướp đi tính mạng hắn.
Khạc ra một ngụm máu, Atif khẽ rít lên một tiếng, ra lệnh cho hàng chục hồn ma hiện đang dính vào kẻ tấn công bị khóa bằng băng. Hàng chục hồn ma lập tức rời khỏi mục tiêu ban đầu, chuyển sang ghì lấy hai bóng người vừa tấn công hắn. Dưới sự đè nén của đám hồn ma, động tác của chúng chậm lại trong chốc lát, và cũng nhờ vậy, Atif đã nhìn rõ khuôn mặt chúng.
Đó chính là gương mặt của hai thuộc hạ lâu năm, những người đã cùng hắn vượt qua bao hiểm cảnh. Nhưng giờ đây, trong ánh mắt bọn chúng lại bùng lên một thứ cơn phẩn nộ méo mó, dữ tợn mà hắn chưa bao giờ thấy trước đây.
Nhìn thấy cơn giận dị thường ấy nơi thuộc hạ của mình, nếu là bình thường, Atif hẳn sẽ cảm thấy nghi ngờ. Nhưng giờ không phải là lúc bình thường. Khi nhận ra những kẻ tấn công mình chính là thuộc hạ thật sự của mình, cơn giận trong lòng hắn cuối cùng cũng bùng cháy dữ dội. Một khao khát tự bảo vệ bản thân, một mong muốn giết kẻ thù, tất cả như dâng cuộn lên.
Thứ khát vọng ấy vốn đã âm thầm sinh sôi trong lòng hắn từ trước, chỉ là bị lý trí đè nén xuống. Nhưng giờ đây, sau khi cơ thể bị thương, tâm trí chấn động, lý trí của hắn sụp đổ. Và khi tỉnh táo không còn, thì điều chi phối Atif chỉ còn là dục vọng nguyên thủy.
“Chết đi, đồ giả mạo!”
Gào lên một tiếng, Atif chộp lấy cánh tay có móng vuốt vẫn đang cắm vào bụng mình. Lập tức, từng đợt băng sương lan tràn, đông cứng cánh tay ấy thành khối băng trắng, đồng thời cũng bịt kín miệng vết thương trên bụng hắn.
Gầm gừ, hắn sử dụng sức mạnh của Chén Thánh giai đoạn hai của mình, xé toạc hoàn toàn cánh tay hiện đã bị đóng băng. Chủ nhân của nó ngã xuống sàn với một tiếng rên rỉ, ôm lấy cánh tay đẫm máu của mình.
Atif không dừng lại, hắn vung cánh tay băng lạnh vừa giật ra, như thể biến nó thành một chiếc búa khổng lồ, giáng mạnh xuống đầu tên cầm dao cong bên cạnh. Trong tiếng nổ giòn rạn khi búa băng vỡ vụn, hộp sọ của kẻ kia cũng vỡ toang, máu văng tung tóe khắp không gian đầy bụi mù.
Lợi dụng khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, Atif tiếp tục gầm lên, bàn tay kẹp chặt lấy cổ gã cầm kiếm cong. Chỉ một tiếng “rắc” giòn khô vang lên, xương cổ vỡ nát, máu phun xối xả thành một cột đỏ tươi. Khi thân thể gã còn đang quằn quại đổ sập xuống, Atif đã giật phăng lưỡi dao khỏi tay xác chết, quay người quét một nhát chém tàn bạo. Lưỡi cong lạnh lẽo vạch ngang không khí, bổ phập xuống, và một nhịp tim vừa đập, chiếc đầu của tên thuộc hạ còn lại đã rơi xuống, máu phun như vòi, vẽ lên vách kho những vệt loang loáng đỏ đen.
Trong màn mưa máu, hắn thở dốc như thú hoang, đôi mắt trừng trừng đỏ ngầu, đứng giữa đống xác nát tươm, thân thể nặng nề cũng đang gánh hai vết thương sâu hoắm. Nhưng với sức sống của Chén Thánh giai đoạn hai, hắn vẫn có thể tiếp tục, dù trong tình cảnh khá thê thảm.
“Ha… ha… ta… ta vừa làm cái gì thế này…”
Atif đứng trơ ra, con dao đẫm máu lủng lẳng trong tay, đôi mắt vẫn căng tròn như không tin nổi chính bàn tay mình vừa nghiền nát những gương mặt quen thuộc nhất. Vào khoảnh khắc mơ hồ ấy, một loạt các vụ nổ ầm ầm phá vỡ cơn bàng hoàng của hắn.
Bang! Bang! Bang! Bang!
Tiếng súng dồn dập sắc nét, vang dội, xé tan không khí trong kho. Một loạt đạn nhanh chóng lao về phía Atif. Viên đạn đầu tiên cắm thẳng vào lưng hắn, khiến hắn kêu lên đau đớn. Cắn chặt răng, hắn vội nghiêng tránh, nhưng vẫn bị viên thứ hai xé rách ngang hông. May mà sau đó hắn đã lách được hết phần còn lại. Máu nóng tràn ra nhanh chóng, hắn vội đóng băng miệng thương, hơi thở phì phò lẫn mùi sắt gắt đến lợm giọng.
Khi hắn ngẩng đầu, ở khung cửa kho, một bóng người hiện ra—một cái gương mặt hắn ngỡ đã vĩnh viễn biến mất—“Hadi thật”.
“Hadi thật” đứng đó, sống động như quỷ từ mồ đội lên, nhìn hắn một cách lạnh lùng. Trong tay hắn là một khẩu súng lục ổ quay, hiện đã trống rỗng, nòng súng vẫn còn nhả những làn khói mỏng.
“Là… ngươi…!!!”
Thấy Hadi được cho là “đã chết” đứng ở cửa, mắt Aṭif trợn lớn đến gần nứt, trái tim đập loạn như muốn thoát khỏi lồng ngực. Giờ thì hắn đã hiểu—từ đầu đến cuối, hắn chỉ là con cờ bị cuốn vào một ván kịch khủng khiếp. Những kẻ vừa bị hắn tự tay xé xác… có lẽ chưa bao giờ là “kẻ mạo danh” nào cả.
“Chết đi!!”
Khoảnh khắc kết luận đó lướt qua tâm trí hắn, cơn giận của Atif bùng nổ đến đỉnh điểm. Với lòng căm thù đang dâng trào, hắn dồn toàn bộ sức lực tung ra đòn tấn công vào Gregor. Hắn triệu hồi hàng chục hồn ma đè lên hai thuộc hạ của mình, ra lệnh cho tất cả chúng lao vào Gregor và chiếm hữu anh ta.
Nhưng ngay lúc đó, một cơn hỗn loạn mờ đục xộc thẳng vào óc hắn. Ý chí giết chóc của hắn hướng vào Gregor như bị bóp nghẹt, và kết quả là, sự kiểm soát của hắn đối với những hồn ma yếu đi và rối loạn. Một nửa trong số chúng phân tán một cách vô định thay vì tấn công, trong khi một vài con còn lại thì quá ít để Gregor phải nao núng.
Đối diện lũ linh hồn lao bổ tới, Gregor chỉ hờ hững rút ra một ấn ký và hai đồng xu. Anh ném mạnh xuống nền kho lạnh lẽo. Ngọn lửa bùng lên, đốt trụi ấn ký, lan thành một vòng sóng vô hình xoắn vặn không khí. Chạm vào làn sóng đó, bầy linh hồn lập tức rú lên thảm thiết, tản loạn. Chúng run rẩy tháo chạy, chẳng có kẻ nào dám bén mảng tới gần Gregor dù chỉ nửa bước.
Đó là một Ấn Ký Trục Linh, một trong những món đồ phổ biến và thực dụng nhất để xua đuổi số lượng lớn linh hồn yếu ớt, gần như là trang bị tiêu chuẩn của các đơn vị ứng phó thần bí trên khắp các quốc gia khác nhau. Nó hiệu quả đến mức, giới thần bí thậm chí còn tương truyền với nhau rằng, chỉ riêng loại ấn ký này thôi cũng đủ giải quyết đến 80% các vụ ma ám trên thế giới.
Đáng tiếc cho Atif, đám hồn ma mà hắn thao túng, mặc dù đông đảo, nhưng từng cá nhân lại yếu. Sức ép duy nhất mà chúng đem lại là số lượng khổng lồ, áp đảo một mục tiêu thông qua việc chiếm hữu hàng loạt. Thế nhưng, việc đồng thời khống chế quá nhiều linh hồn đã khiến sự kiểm soát vốn đã không chắc chắn của hắn càng thêm lỏng lẻo. Khi sát ý dao động, toàn bộ sức khống chế liền sụp đổ, để rồi chỉ một ấn ký cũng đủ quét sạch tất cả—và lần này, hắn không còn cách nào triệu hồi chúng trở lại nữa.
Sau khi xua đuổi những linh hồn yếu đuối bằng một ấn ký do Cục cấp phát, Gregor lập tức tập trung trở lại vào Atif. Anh vứt phăng khẩu súng lục rỗng của mình sang một bên, rồi từ trong vạt áo, anh rút ra thêm một khẩu súng khác, ổ quay đầy đạn sáng loáng. Khi ngón tay vừa siết xuống cò, thì…
Atif đã không cho anh cơ hội đó.
Cảm nhận được một làn sóng nhiễu loạn tinh thần khác đang tràn tới, Atif ngay lập tức nhận ra rằng, hắn không thể trông cậy vào đám linh hồn yếu ớt kia. Hắn rít qua kẽ răng, đổi hẳn chiến thuật.
Rút linh hồn Người Điều Khiển Nguyên Tố Băng ra khỏi cơ thể. Trong tay hắn, một mảnh xương mới sáng lên, hắn triệu hồi một nữ tu áo choàng trắng, bóng dáng thanh khiết nhưng đôi mắt sâu thẳm.
Khi hắn hấp thụ linh hồn của cô, trong mắt Aṭif bùng nở vòng sáng mờ nhạt như vầng hào quang.
Atif đã chuyển sang sử dụng một linh hồn Kẻ Vượt Giới Đèn Lồng, và ngay tức khắc, hắn đốt cháy chút tâm linh Đèn Lồng ít ỏi, quý giá mà hắn sở hữu, ép kích hoạt khả năng của linh hồn được gọi là—
“Tập Trung.”
Tất cả sự chú ý, tất cả nhận thức, co rút về một điểm. Mọi xao động trong tâm trí bỗng như bị cắt lìa. Cơn rối loạn tinh thần nãy giờ giày vò hắn, giờ phút này, tan rã từng mảng.
Trong dòng máu, cùng với ánh sáng nhạt nhòa, là sự bình lặng sắc bén. Và chính sự tập trung tuyệt đối đó—sẽ là “con dao” hắn cần, để “chém ngược” vào kẻ đang nhắm thẳng súng vào mình.
Aṭif vung tay, cánh tay phải chưa bị thương của hắn run nhẹ. Từ bên trong tay áo, một vài mũi tên đen ngòm bắn ra, lao vun vút, xoáy thẳng vào Gregor. Những thứ này được hắn lột từ một cái bẫy canh gác mộ nhỏ trong một ngôi mộ cổ, được cải tạo lại thành một vũ khí bí mật, và được tẩm lên một loại độc kịch liệt đến mức chỉ cần xước da cũng đủ để người bình thường chết tím tái trong mười nhịp thở. Lại thêm “Tập Trung” đang tiêu hao tâm linh, những mũi tên ấy bắn ra chính xác đến rùng mình.
“Cẩn thận—có ám tiễn…”
Ngay khi Atif giơ tay lên, một giọng nói quen thuộc vang vọng trong tâm trí của Gregor. Anh ngay lập tức từ bỏ việc bắn súng và lách người sang ngang. Với tốc độ Bóng Tối giai đoạn hai của mình, Gregor thoắt cái đã né khỏi đường bay của loạt kim tẩm độc khi chúng còn đang xé gió. Chúng cắm phập vào cánh cửa thép sau lưng, vang lên âm thanh kim loại lạnh lẽo.
“Đừng dại mà đấu súng với hắn—hắn đang dựa vào linh hồn Kẻ Vượt Giới Đèn Lồng. Rút kiếm của anh ra. Rút ngắn khoảng cách và cận chiến đi. Nếu hắn cố gắng bắn tỉa anh một lần nữa—hãy dùng kiếm của anh mà chặn.”
“Nhưng… những mũi kim đó quá nhỏ và nhanh. Tôi thậm chí không thể nhìn thấy chúng một cách rõ ràng. Tôi thực sự có thể chặn chúng sao?”
“Tin tôi đi. Anh có thể. Tôi nói anh chặn được, thì anh chặn được.”
Giọng nói của Thám Tử một lần nữa vang lên trong tâm trí của Gregor. Chỉ do dự một lúc, anh liền làm theo. Bỏ lại khẩu súng bên hông, anh rút ra một thanh đoản kiếm từ phía sau thắt lưng, rồi toàn lực lao vút về phía Atif. Một bóng đen phóng thẳng, sắc bén như mũi giáo xé màn đêm.
Quan sát cách tiếp cận, Atif không hề tỏ ra sợ hãi. Khoảng cách giữa họ khoảng chừng bảy mươi hoặc tám mươi mét. Dù có nhanh đến đâu, “Bóng Tối” vẫn cần một vài giây để rút ngắn khoảng cách. Mà vài giây là đủ cho hắn phóng thêm bốn, năm mũi kim độc rồi. Hơn nữa, nếu trong động tác lao thẳng như vậy, dù né sang trái hay phải, Gregor đều sẽ để lộ những sơ hở chí mạng.
“Ngu xuẩn!”
Ánh mắt hắn co hẹp và tập trung cao độ, cánh tay đang chỉ về phía Gregor của Atif run rẩy liên tiếp. Mũi tên độc lại phóng ra tua tủa. Đối mặt với những mũi tên mỏng hơn cả đạn, Gregor cố gắng hết sức vung kiếm chặn chúng lại.
Nhưng... vì độ khó đơn giản là quá cao để chặn, nên cú chặn này đã thất bại. Mũi tên lướt thẳng qua lưỡi kiếm của Gregor, quỹ đạo găm thẳng vào Gregor.
Vào ngay khoảnh khắc sinh tử ấy.
Tách!
Một vệt hồ quang lặng lẽ lóe lên trên lưỡi kiếm. Mũi tên đáng lẽ đã vượt qua, bị một lực vô hình nào đó kéo, bỗng khựng lại, ngoặt gấp giữa không trung rồi ghim thẳng về phía lưỡi kiếm kim loại, tóe lửa.
Keng!!
Mũi tên rung lên, dán chặt lấy lưỡi kiếm ngắn. Thanh thép trong tay Gregor bỗng biến thành cột nam châm, tham lam hút hết những mảnh kim loại quanh nó. Với sự hỗ trợ từ xa của Dorothy, Gregor vừa thực hiện thành công cú lệch hướng bằng từ lực hoàn hảo.
Gregor siết chuôi, bước chân như cuồng phong, từng đường chém vung ra, mỗi một nhát lại kéo lệch đường bay của mũi kim. Toàn bộ cơn mưa kim độc, từng mũi một, đều bị lực từ trường hung hãn hấp dính vào kiếm ngắn.
Trong ánh lửa tóe sáng, Atif trừng lớn đôi mắt, kinh hãi đến chết lặng.
“Không thể nào…”
Một vệt sáng trắng quét qua.
Gregor xẹt ngang người hắn. Kiếm lạnh cắt cổ họng.
Atif lảo đảo, bàn tay run rẩy muốn vươn ra nhưng không còn sức. Hắn trừng trừng nhìn Gregor, ngực gập ghềnh, trong mắt vẫn còn chất chứa sự không tin.
Trong khoảnh khắc thị giác dần tan rã, hắn thều thào nên câu hỏi, “Trên thế giới này… thật… có kẻ… chém nát cả mưa tên…?”
Tiếng thì thầm tắt lịm cùng hơi thở cuối. Bóng dáng Gregor nhòe đi, hòa vào ánh sáng cuối cùng. Rồi Aṭif ngã “phịch” một tiếng trên nền đất lạnh lẽo, tiếng máu đập từng nhịp cuối cùng trong tai, trước khi cả thế giới chìm vào tịch diệt.