Dorothy’s Forbidden Grimoire

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Anh hùng ca muộn màng của mạo hiểm giả tuổi trung niên, khi vung kiếm 10.000 lần mỗi ngày với lòng biết ơn, kiếm thánh đã đến xin làm đệ tử

(Đang ra)

Anh hùng ca muộn màng của mạo hiểm giả tuổi trung niên, khi vung kiếm 10.000 lần mỗi ngày với lòng biết ơn, kiếm thánh đã đến xin làm đệ tử

Miyama Suzu

Guy Gullveig tuy là con trai của một quý tộc nhưng lại là một đứa con ngoài giá thú. Cậu đã trải qua những ngày tháng bất hạnh bị anh trai cùng cha khác mẹ ngược đãi và bị cha mình phớt lờ.

7 17

Góc nhìn của tác giả

(Đang ra)

Góc nhìn của tác giả

Entrail_JI

Anh ta là trung tâm của vũ trụ.Anh ta đánh bại mọi kẻ thù và cuối cùng giành được cô gái xinh đẹp.

1 5

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

(Đang ra)

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

Giai thất

PS: Truyện thiên về đấu trí, thuộc thể loại vô hạn lưu. Tác giả đảm bảo dàn nhân vật chính (cả nam và nữ) sẽ không "bay màu", còn các người chơi khác thì.

300 444

Mii-kun dối trá và Maa-chan hư hỏng

(Đang ra)

Mii-kun dối trá và Maa-chan hư hỏng

Hitoma Iruma

Mayu, tại sao cậu lại bắt cóc những đứa trẻ đó?

28 145

Một Ngày Của Tôi Có 48 Giờ

(Đang ra)

Một Ngày Của Tôi Có 48 Giờ

Tiểu ngốc chiêu, 小呆昭

Tác phẩm kể về câu chuyện của Trương Hằng, người đột nhiên phát hiện ra mình chỉ có 48 giờ mỗi ngày. Tuy nhiên, "món quà" tuyệt vời này lại đi kèm với hiểm nguy - anh bị cuốn vào một thế giới trò chơi

635 6198

Web novel - Chương 469: Quyết Định

Ivengard, Adria

Cuối buổi sáng, bên trong một quán cà phê yên tĩnh bên bờ sông ở Adria, Dorothy và Nephthys đang ngồi cùng nhau trong một góc khuất hẻo lánh. Trong khi nhấp một ngụm cà phê, Dorothy lặng lẽ quan sát Nephthys ngồi đối diện.

Trước mặt Nephthys là một cuốn sách dày được mở ra. Cầm một cây bút máy, cô đang nhanh chóng viết trên các trang sách—thỉnh thoảng tạm dừng để kiểm tra các dòng trước khi tiếp tục viết nguệch ngoạc.

Cuốn sách trước mặt Nephthys không gì khác chính là Sổ Tay Hải Văn của Dorothy. Lúc này, cô đang sử dụng nó để trao đổi thư từ với Nust, ở rất xa, tại Tivian. Rốt cuộc, người duy nhất có thể có được sự tin tưởng hoàn toàn của Nust là cô chủ trẻ của gia đình Boyle—chính là cô ấy. Chỉ có cô mới có thể thuyết phục Nust đã được giải cứu hợp tác với phía của Adèle.

Thời gian chầm chậm trôi qua, biểu cảm của Nephthys mỗi lúc một tập trung, và tay cô di chuyển trên các trang của cuốn sổ tay cũng nhanh hơn. Trong khi đó, Dorothy vẫn im lặng, nhàn nhã thưởng thức cà phê và chiêm ngưỡng khung cảnh những chiếc thuyền trôi qua cửa sổ.

Cuối cùng, sau một lúc viết miệt mài, Nephthys ném bút sang một bên và thở ra một hơi dài.

“Xong rồi… Chị đã thuyết phục được bác Nust. Ông ấy sẽ hợp tác hoàn toàn với họ từ bây giờ.”

Nói rồi, cô nhấc Sổ Tay Hải Văn và đưa nó cho Dorothy. Nghe lời cô, cô gái đang ngắm thuyền ngoài cửa sổ lúc này mới quay đầu, nhận lấy cuốn sách.

“Ồ, vậy là xong rồi sao? Thật vất vả cho chị rồi, cảm ơn nhé.”

Dorothy trả lời một cách ngắn gọn, liếc qua vài dòng chữ trong sách. Nephthys, ngồi đối diện, cũng lên tiếng.

“Không đâu… lần này chị phải cảm ơn em mới đúng, Dorothy tiểu thư. Nếu không có em, bác Nust có thể đã chẳng còn đường sống. Chị lại ở quá xa, hoàn toàn không thể giúp được.”

Nghe vậy, Dorothy mỉm cười nhẹ, trả lời với một giọng điệu thoải mái.

“Không có gì, chỉ là một việc nhỏ thôi. Dù sao các ghi chép vẫn còn ở tay quản gia của gia đình chị mà—làm sao em có thể để bất cứ điều gì xảy ra với ông ấy? Đặc biệt là vì những ghi chép đó là chìa khóa cho nghi thức thăng cấp, đúng không?”

Nghe những lời này, Nephthys không khỏi khẽ động lòng. Cô vốn chưa từng nghĩ mình lại có vị trí quan trọng đến thế trong Hồng Ân Thánh Điển. Họ thậm chí đã ra tay với một Bạch Tro chỉ để đảm bảo nghi lễ thăng cấp cho cô. Nhưng cô chỉ là một Hắc Thổ mới gia nhập chưa lâu… Cô thực sự xứng đáng với sự coi trọng như vậy sao? Liệu rằng cô đã bằng cách nào đó lọt vào bồi dưỡng trọng điểm của các cấp cao trong Hồng Ân Thánh Điển không?

Suy nghĩ rằng cô có thể đã thu hút sự chú ý của những người cấp cao trong Hội khiến Nephthys lặng lẽ bất an.

Đúng lúc đó, Dorothy nhấp một ngụm cà phê khác và nói, “Nhân tiện, ngoài việc thuyết phục quản gia của chị hợp tác, chị có hỏi ông ấy xem rốt cuộc vì sao lại chọc phải đám cướp đó không? Chúng bắt cóc ông ấy vì lý do gì? Đừng nói với em là vì chiếc quyền trượng của gia đình chị nhé?”

“Đúng là vì chiếc quyền trượng vàng. Chị đã hỏi bác Nust rồi. Ông nói rằng những tên trộm mộ đó đang bị kiểm soát bởi một xác sống cổ đại nào đó. Hình như là khi đào mộ bên phía Bắc Ufiga thì chúng vô tình chạm mặt nó, rồi bị nguyền rủa. Xác sống đã đe dọa chúng thông qua lời nguyền và buộc chúng đến Tivian để lấy cắp chiếc quyền trượng của gia đình chị. Vì không thể tìm thấy căn phòng ẩn, nên bọn chúng mới ra tay bắt bác Nust.”

“Quả nhiên… lại có liên quan đến tên đó.”

Câu trả lời thẳng thắn của Nephthys khiến Dorothy xác nhận được suy đoán trước đó: đám người này quả thực là do Hoàng Tử Cát Mộ sai khiến. Chỉ có điều, bọn chúng không phải tay chân thật sự của hắn, mà chỉ là những kẻ bị hắn dùng lời nguyền điều khiển.

“Tên hoàng tử xác sống đó biết chính xác gia đình của Nephthys sống ở đâu… có lẽ là lần trước, khi quyền trượng tạm mất hiệu lực, hắn đã theo luồng lời nguyền mà cảm ứng được. Lời nguyền của hắn thậm chí còn cho phép hắn xác định vị trí của các mục tiêu bị nguyền rủa. Quả thực mạnh kinh khủng.”

“Nhưng mà, tại sao ngay cả sau khi xác định vị trí nơi ở của gia đình Nephthys, tên hoàng tử xác sống đó đã không xuất hiện trực tiếp để lấy mạng họ, mà lại đợi cả hàng tháng, sau đó buộc một vài tên cướp mộ thông qua một lời nguyền để làm theo lệnh của hắn?"

"Điều này cho thấy chỉ có hai khả năng: hoặc hắn sợ mối đe dọa từ quyền uy của một Tổng Giám Mục Ánh Sáng… hoặc vì một lý do nào đó, hắn đơn giản là không thể di chuyển tự do và không có lựa chọn nào khác ngoài việc thao túng người khác.”

“Giữa hai giả thuyết đó… khả năng hắn không thể di chuyển tự do có vẻ hợp lý hơn. Bởi vì nếu hắn chỉ đơn giản là tránh những nơi mà một Tổng Giám Mục Ánh Sáng đang trấn giữ, hắn hoàn toàn có thể bành trướng thế lực của mình ở các khu vực khác, rồi gửi các tay chân trung thành đến để đối phó với gia đình Boyle. Đâu cần phải mất công dùng lời nguyền để ép mấy tên trộm mộ xa lạ vượt ngàn dặm đến đây để thực hiện nhiệm vụ này.”

“Vậy thì… hiện trạng của hoàng tử xác sống đó chắc chắn có vấn đề. Hắn ta thiếu một mức độ tự do nhất định, và thậm chí còn khó khăn trong việc hình thành nên phe phái của riêng mình. Hắn đang bị mắc kẹt.”

Đó là những gì Dorothy nghĩ. Trong mắt cô, với một kẻ có thực lực như hắn, việc dựng nên một tổ chức thần bí hùng mạnh lẽ ra chẳng có gì khó khăn. Nếu hắn thực sự có thế lực riêng, có vài thuộc hạ cấp Bạch Tro trung thành, thì ngay khi xác định được nơi cư trú của gia đình Boyle, hắn có thể đã phái họ đi và thực hiện một cuộc tấn công toàn diện để lấy chiếc quyền trượng.

Nhưng thay vào đó, hắn không làm gì trong nhiều tháng trời—sau đó gửi một số thợ săn kho báu bị nguyền rủa đi cướp giùm. Điều đó chứng tỏ hắn hoàn toàn không có khả năng tổ chức thế lực, chỉ có thể dựa vào việc “nhặt tạm” vài kẻ xui xẻo lạc vào lãnh địa của mình, rồi biến họ thành công cụ.

Dorothy thầm đoán, hiện giờ phạm vi hoạt động của tên hoàng tử xác sống đó cực kỳ hạn chế—không chỉ không thể rời khỏi Bắc Ufiga, mà còn có thể là bị giam trong một tàn tích cổ đại hoặc lăng mộ, cách xa khu vực văn minh. Bình thường những người sống mà hắn gặp được chắc chỉ là mấy tên trộm báu vật xui xẻo dám xông vào vùng đất chết kia—chẳng hạn như Azam của Hài Sa Hội, hoặc những kẻ đã bắt cóc Nust.

Đi đến kết luận này, Dorothy cảm thấy nhẹ nhõm rõ rệt. Dù sao thì chẳng bao lâu nữa cô cũng phải đi Bắc Ufiga, và cô tuyệt không muốn vấp mặt phải một tên hung thần cỡ ấy. Giờ đây, khi biết rằng phạm vi hoạt động của tên hoàng tử bị hạn chế, lòng cô đã yên ổn phần nào. Miễn là cô không có “may mắn” của Azam mà vô tình chọn đúng một tàn tích nằm trong lãnh địa của hắn, thì cả đời này cô có thể cũng chẳng phải nhìn thấy mặt hắn.

Với ý nghĩ đó, Dorothy thong thả nhấp thêm một ngụm cà phê, gương mặt đầy vẻ hài lòng. Ngay lúc ấy, Nephthys lại lên tiếng.

“Nhân tiện, tiểu thư Dorothy, còn một điều nữa—Bác Nust đã đồng ý đưa cho chị phần còn lại của các ghi chép của ông nội. Ông nói mọi chuyện đã đến mức này, sẽ không đúng nếu ông còn can thiệp vào con đường Kẻ Vượt Giới của chị nữa. Không giống như trước đây, bây giờ ông hy vọng chị có thể thăng cấp càng sớm càng tốt.”

“Ông ấy đã chịu giao hết cho chị phần ghi chép còn lại rồi sao? Hơ… thế thì tốt quá. Với những phần ghi chép tiếp theo đó, chị có thể tập trung hoàn toàn vào việc chuẩn bị cho nghi thức thăng cấp của mình rồi.”

Nghe lời của Nephthys, Dorothy mỉm cười đáp lại. Cô không ngạc nhiên trước sự thay đổi thái độ của Nust—trên thực tế, cô đã phần nào mong đợi điều đó.

Trước đây, Nust đã từ chối đưa cho Nephthys phần ghi chép tiếp theo của Davis bởi vì ông bị tốc độ thăng tiến của Nephthys làm cho hoảng sợ, lo rằng cô sẽ gặp biến cố nếu đi quá nhanh. Nhưng bản chất, đó là biểu hiện của sự ngờ vực đối với Hồng Ân Thánh Điển.

Nust đã lo ngại về phương pháp thăng cấp nhanh chóng mà Hồng Ân Thánh Điển đã cung cấp cho cô chủ của ông và không chắc liệu ông có nên hoàn toàn ủng hộ Nephthys tiếp tục việc học thần bí của mình trong khuôn khổ đó hay không. Nhưng bây giờ, khi ông đã tự mình được Hồng Ân Thánh Điển cứu, thái độ của ông đã dịu đi. Và với mối đe dọa của hoàng tử xác sống ngày càng khẩn cấp, ông không còn lý do gì để tiếp tục kìm hãm bước tiến của Nephthys nữa.

“Chuẩn bị cho nghi thức thăng cấp Bạch Tro… hmm… cảm giác như mình chỉ mới là Hắc Thổ chưa đầy ba tháng, vậy mà bây giờ mình đã chuẩn bị cho Bạch Tro rồi…”

“Dorothy này, mặc dù chị không biết nhiều về thế giới thần bí lắm, nhưng em có nghĩ tốc độ thăng cấp của chị hơi nhanh không?”

Nephthys chống cằm, biểu cảm của cô phấn khích pha lẫn chút tò mò, hỏi. Dorothy, thấy cô như thế, liền đáp thẳng.

“Nhanh? Chị nghĩ đó là nhanh sao? Đã ba tháng rồi và chị mới chỉ bắt đầu chuẩn bị cho thăng cấp Bạch Tro. Rất nhiều người đã là Bạch Tro vào lúc này rồi. Chị tốt nhất là đừng có lười biếng, tiền bối Nephthys.”

“Ugh… ra là vậy. Chị hiểu rồi,” Nephthys lí nhí, cúi đầu xuống sau khi nghe nhận xét của Dorothy.

Thấy bộ dạng ấy của cô, Dorothy lại nhấp thêm một ngụm cà phê, tự nghĩ: với tính cách của Nephthys, chỉ cần cô ấy tin rằng mình đi trước người khác và đủ mạnh mẽ là thế nào cũng sẽ lười biếng trở lại—nhiều khả năng quay trở lại cách sống phó mặc và bỏ bê việc đọc các văn bản thần bí của mình. Thế nên, Dorothy nhất định phải tạo cho cô ấy chút áp lực mới được.

Căng thẳng một chút mới có động lực học hành. Dù sao Nephthys cũng chẳng nắm rõ mặt bằng chung của thế giới thần bí trong như thế nào, cô nói thế nào thì cô ấy tin thế ấy. Để cô ấy tưởng chuẩn mực chung cao hơn một chút cũng chẳng có hại gì.

Sau khi uống cà phê cùng Nephthys, Dorothy quay trở về khách sạn của mình. Trong vài ngày tiếp theo, cô vẫn ở lại Adria và tiếp tục theo dõi diễn biến tình hình ở Tivian.

Khi thương thế của Nust hồi phục sơ bộ, cuối cùng cũng đến lúc ông phải quay về biệt thự Boyle. Nhưng, do vụ việc trước đó tại nhà Boyle đã thu hút sự chú ý lớn của cảnh sát Khu Đông, thế nên sự xuất hiện trở lại của Nust cũng buộc phải tính đến khả năng bị cảnh sát và Cục Bình An để mắt tới.

Vì vậy, theo yêu cầu của Dorothy, Adèle đã giúp đỡ bằng cách sử dụng các công cụ khống chế xác chết để làm sống lại hai trong số những tên cướp đã chết, khiến chúng một lần nữa đóng vai là những kẻ bắt cóc đã “bắt cóc” Nust và đưa ông vào một chiếc xe. Đêm đó, chúng cố tình lái xe lòng vòng trong Khu Đông cho đến khi gặp tuần tra của cảnh sát.

Bởi vì nhiều cảnh sát Khu Đông đã được chỉ thị để theo dõi những người nước ngoài trông giống như người Bắc Ufiga, nên các tuần tra viên đã dừng chiếc xe do xác chết lái và tiến hành kiểm tra định kỳ. Đương nhiên, họ đã “phát hiện” ra quản gia già bị bắt cóc. Khi hai kẻ bắt cóc con rối thấy vỏ bọc của mình bị lộ, chúng liền “bỏ trốn.” Một tên ngay lập tức bị cảnh sát “bắn hạ.”

Tiếp đó là màn kịch quen thuộc: vị quản gia được giải cứu xúc động cảm ơn các sĩ quan vì hành động anh hùng của họ. Vụ án cướp bắt cóc gây chấn động không nhỏ này chỉ trong vài ngày đã được phá, cảnh sát phụ trách khu vực cũng vui mừng khôn xiết—đây quả là một chiến công hiển hách trong hồ sơ của họ..

Tất nhiên, các sĩ quan đã không quên vị cảnh sát bí ẩn đã góp công phá án nhờ khả năng suy đoán xuất sắc. Chính nhờ phác thảo chân dung tội phạm chuẩn xác của người đó mà các tuần tra viên đã có thể nhận diện và triệt phá vụ án. Cấp trên của họ còn liên hệ trực tiếp với Tổng Bộ của Cục Bình An để xác nhận rằng vị điều tra viên đó không ai khác chính là Gregor.

Tại Pritt, một cảnh sát của Cục Bình An có quyền cưỡng chế can thiệp vào bất kỳ vụ án nào mà họ tin rằng có liên quan đến các yếu tố thần bí. Trước đây, Gregor cũng đã sử dụng thẩm quyền này để nhúng tay vào vụ án Boyle.

Trong báo cáo của mình gửi cho Cục, Gregor nói rằng anh tình cờ đang được nghỉ và đi ngang qua biệt thự Boyle thì tìm thấy thứ trông giống như tàn tro của một ấn ký đã qua sử dụng, từ đó mới bắt đầu thúc đẩy cuộc điều tra của anh. Sau khi Nust trở về, Cục đã cử một vài đặc vụ đến để đánh giá mức độ liên quan thần bí của vụ án. Cuối cùng, dựa trên lời khai của Nust và bằng chứng từ hai cái xác, họ kết luận rằng mặc dù những tên cướp có một số liên hệ với kiến thức thần bí, nhưng nó không sâu. Phương pháp tội phạm của họ dường như liên quan đến việc đánh cắp đồ cổ từ các nhà sưu tập và sau đó bán chúng cho những người mua chuyên về việc chiết xuất các vật phẩm thần bí từ các di vật cũ—những tên tội phạm loại này đã từng bị Cục bắt trước đây.

Đối với Cục Bình An, những tên cướp này nhiều khả năng chỉ là đám mới chân ướt chân ráo vượt qua biên giới qua Pritt, và dinh thự Boyle chỉ tình cờ trở thành mục tiêu đầu tiên của chúng. Trong lời khai của Nust, ông nói rằng ban đầu chúng đã định giết ông, nhưng ông đã xoay sở để thuyết phục chúng rằng mình biết các địa điểm của nhiều bộ sưu tập ẩn hơn, vì vậy chúng mới tha cho ông một mạng và bắt ông làm con tin—cho đến lúc được giải cứu gần đây.

Trong lời kể của Nust, gia đình Boyle hoàn toàn không liên quan gì đến thần bí—tổ tiên của họ chỉ tình cờ thích sưu tập đồ cổ, và chính niềm đam mê này đã lọt vào mắt bọn cướp. Dĩ nhiên, Cục Bình An không dễ dàng tin ngay. Họ đã thực hiện các cuộc quét thần bí trên cả biệt thự Boyle và Nust. Kết quả: không có gì được tìm thấy trong dinh thự. Khi Nust bị tước bỏ toàn bộ vật dụng và được soi bằng Hải Đăng, ông cũng được xác nhận là một người bình thường.

Sau những bài kiểm tra này, Cục kết luận rằng gia đình Boyle không có liên quan đến thế giới thần bí—họ chỉ tình cờ bị nhắm mục tiêu bởi những tên cướp hy vọng kiếm được các hiện vật thần bí.

Bí mật ẩn giấu bên trong biệt thự Boyle đã được Davis che giấu một cách tỉ mỉ. Ngay cả một tên cướp kỳ cựu cấp Bạch Tro như Atif cũng không thể tìm thấy nó, đừng nói đến các đặc vụ tạm thời cấp Hắc Thổ của Cục. Về phần Nust, ông chỉ vượt qua cuộc kiểm tra nhờ sự giúp đỡ của Dorothy—trước đó, ông đã vẽ Ấn Ký Con Rối dưới lưỡi, và Dorothy đã sử dụng sợi chỉ tâm linh để truyền hiệu ứng của Nhẫn Ẩn Hình vào ông. Điều này cho phép ông vượt qua cuộc quét Hải Đăng ngay cả khi không mang theo bất kỳ vật phẩm nào.

Khi vụ án Boyle được chính thức đóng hồ sơ, gia đình Boyle không còn nằm trong diện tình nghi. Gregor, với công lao phá án và phanh phui một nhóm tội phạm có liên hệ mờ nhạt đến thần bí đang hoạt động ở Tivian, đã được Cục chính thức khen thưởng và ghi nhận thành tích.

Gregor, tất nhiên, rất vui khi chấp nhận công lao này—nhưng còn vui hơn với những chiến lợi phẩm mà Adèle đã giao sau đó.

Sau khi đánh bại Atif, phần lớn các chiến lợi phẩm—ngoài các Mảnh Xương Trữ Hồn—đều được chuyển cho Gregor. Những thứ này bao gồm: một số các vật phẩm lưu trữ tâm linh Đá, Đèn Lồng và Bóng Tối; một số ấn ký như Trục Linh, Phong Ấn, Lắng Nghe Địa Đạo, Bẫy Hố và Lưỡi Dao Bóng Tối; một số công cụ cướp bóc kỳ lạ; một vài lọ thuốc độc có độc tính cao; và vài trăm bảng tiền mặt.

Trong số bộ sưu tập chiến lợi phẩm này, vật phẩm khiến Gregor quan tâm nhất—và cũng là phức tạp nhất—là cơ chế ám khí của Atif. Sau khi cẩn thận nghiên cứu thiết bị thon dài nhỏ gọn, có thể được trang bị ở mặt dưới của cẳng tay và ẩn dưới một tay áo, anh đã ngạc nhiên khi phát hiện ra rằng cơ chế đó có khả năng biến đổi.

Thiết bị này rõ ràng là một loại vật phẩm thần bí. Mặc dù nó bên ngoài có vẻ khá hẹp, nhưng dung tích bên trong của nó bất ngờ lại lớn ngoài tưởng tượng, dường như được chế tác bằng các kỹ thuật tương tự như những kỹ thuật được sử dụng trong Chiếc Hộp Bị Nguyền Rủa.

Nó không chỉ có thể lưu trữ và bắn nhiều mũi kim ẩn, thiết bị còn tích hợp một lưỡi dao có thể thu vào, dài hơn một tấc, dùng cho cận chiến. Ngoài lưỡi dao và kim, nó thậm chí còn chứa cả một chiếc móc câu bật lò xo, có thể được sử dụng để bám vào các vật thể khi leo trèo. Nói đúng hơn, đây là một chiếc hộp cơ khí đa chức năng thu nhỏ.

1 tấc = 10 cm