Bên trong cabin riêng của mình, Dorothy ngồi tựa bên ô cửa sổ nhỏ, ánh mắt dừng lại trên cuốn Sổ Tay Hải Văn mở ra trên bàn, lặng lẽ nhìn những dòng chữ cuối cùng của Beverly, bất giác trầm ngâm.
“Không có ghi chép nào về việc thần thánh can dự… Vậy là trong một trận Thánh Chiến liên quan mật thiết tới chính bản thân họ, dù là Đấng Cứu Thế Rực Rỡ và Đức Chúa Chân Quang cũng không hề có dấu hiệu bày tỏ lập trường sao? Ngay cả Tam Ngôi cũng không nhúng tay?”
“Các khải thị thiêng liêng của Giáo Hội Ánh Sáng vốn được giữ tuyệt đối bảo mật, chỉ các hồng y mới được biết. Điều này cũng đồng nghĩa với việc, cho dù các vị thần của Ánh Sáng có từng bày tỏ lập trường đi nữa, thì chỉ tầng lớp giáo hội cao nhất mới nắm rõ. Ở một cách nói nào đó, đây chính là một dạng độc quyền thông tin...”
Dorothy nghiền ngẫm thông tin mà Beverly vừa tiết lộ. Trong lòng tuy dấy lên vô số suy nghĩ, nhưng vì thiếu thêm manh mối, những ý tưởng ấy rốt cuộc vẫn chỉ dừng lại ở mức phỏng đoán.
Lắc đầu, Dorothy gạt bỏ mớ suy tư, cảm thấy bản thân đã thu nhận đủ nhiều thông tin rồi. Trên trang sách, cô viết lời cảm ơn gửi đến Beverly, sau đó khép lại sổ tay, kết thúc cuộc trò chuyện lần này.
Tiếp đó, cô nhắm mắt, tiến hành chiết xuất các phần Độc Tố Nhận Thức từ thông tin. Lần này, tuy lượng thông tin mà Beverly vừa cung cấp khá dài, nhưng những đoạn có đủ sự ô nhiễm thần bí để được coi là “độc” thì lại không nhiều. Cuối cùng, Dorothy đã rút ra từ đó: 3 Đèn Lồng và 2 Khải Huyền, nâng tổng số tâm linh hiện tại của cô lên 28 Chén Thánh, 8 Đá, 20 Bóng Tối, 7 Đèn Lồng, 14 Im Lặng, và 42 Khải Huyền.
“Cảm giác Đá vẫn hơi ít… Lần trước vừa bổ sung được chút rồi, giờ lại cạn rồi. Hy vọng trong chuyến đi Bắc Ufiga lần này, mình có thể lấy một ít ở một trong những tàn tích hoặc lăng mộ. Nếu không, thì mình chỉ còn cách vào thành phố lớn mua các văn bản thần bí một lần nữa… nhưng trong tay mình giờ chỉ còn chưa tới 2.000 bảng, muốn mua thì e rằng cũng chẳng mua được bao nhiêu…”
Thở dài lặng lẽ, Dorothy mệt mỏi nên không muốn suy tính thêm.
“Thôi vậy… Giờ có lo nhiều cũng vô ích. Mình sẽ giải quyết đó một khi mình đến Bắc Ufiga. Nếu lộ trình chính xác, chắc cũng sắp đến nơi rồi.
“Theo kết quả bói toán trước đó cho thấy, phương pháp thăng cấp lên cấp Xích Hoàn của mình nằm trong lãnh thổ của Addus. Theo bản đồ, địa điểm đó lại trùng khớp ngay gần thủ đô—Thành phố Yadith. Sau khi 2 đứa cập bến Bắc Ufiga, vẫn sẽ là một hành trình khá xa để đến đó. Tốt hơn hết là mình nên bắt đầu lên kế hoạch, tính toán sẵn đường đi thôi.”
Nghĩ dến đây, Dorothy ngẩng nhìn ra ngoài khung cửa sổ, nơi biển cả dậy sóng cuộn trào, trong đầu bắt đầu tính toán khoảng thời gian dự kiến cập bến.
…
Hai ngày sau — Bờ biển phía Nam của Biển Chinh Phục, Cảng Kankdal.
Dưới bầu trời đầu tháng Tư, mặt trời chói chang treo cao trên đầu, những tia nắng của nó đổ thẳng xuống mặt đất. Dưới nắng, bên bờ biển trải dài trước mắt là một vùng kiến trúc thấp thoáng bất tận, những mái nhà san sát cao thấp nối liền, từ trên cao nhìn xuống như một biển ngói gập ghềnh không dứt.
Kankdal là cảng thuộc miền Nam lục địa Chinh Phục, nằm ở vùng Đông Bắc Ufiga. Đây cũng là cửa biển nơi dòng sông Starlight đổ ra đại dương. Sông Starlight, khởi nguồn từ sâu trong lục địa Ufiga, đã mang đến vô số bồi tụ trù phú, khiến vùng Skandar trở nên phì nhiêu hơn bất kỳ sa mạc lớn nào khác ở Bắc Ufiga, hình thành nên một ốc đảo rộng lớn.
Lợi thế tự nhiên này, kết hợp với các tuyến đường vận chuyển mà sông Starlight mang lại, đã biến Kankdal thành trung tâm kinh tế và giao thông quan trọng nhất của khu vực.
Thuở ban đầu, Kankdal vốn thuộc quyền cai trị của Vương Quốc Tossep ở Bắc Ufiga, nhưng sau khi Tossep bại trận trong một cuộc chiến chống lại các cường quốc can thiệp của đất liền, nó đã được chuyển nhượng cho họ. Giờ đây, nó phục vụ như một chỗ đứng quan trọng để Falano, Pritt, và các cường quốc đất liền khác hút tài nguyên từ Bắc Ufiga. Thành phố này có nhiều lãnh sự quán nước ngoài và thậm chí cả các đơn vị đồn trú quân sự. Trong đó, vì Falano đã đóng vai trò lớn nhất trong nỗ lực chiến tranh trước đây, nên họ nắm quyền kiểm soát và hưởng lợi nhiều nhất đối với khu vực.
Dọc theo một trong những đại lộ chính gần bến cảng, các hàng tòa nhà phô bày đủ các phong cách kiến trúc đa dạng từ khắp nơi trên thế giới. Những cỗ xe ngựa kéo phóng vút trên đường, những cây xanh rì ven đường khẽ xào xạc trong gió, và những người đi bộ đủ loại đi lại khắp nơi trên vỉa hè. Một số người mặc thời trang đất liền điển hình, những người khác khoác lên mình những chiếc áo choàng rộng, áo gi-lê và khăn trùm đầu. Dù nhìn theo cách nào, nơi đây vẫn toát lên một phong vị khác biệt hẳn với đất liền.
“Vậy đây là Bắc Ufiga? Cuối cùng chúng ta cũng đến nơi rồi…”
Đứng bên lề đường trong một chiếc áo choàng rộng và khăn trùm đầu đơn giản, Nephthys vừa quan sát cảnh đường phố trước mặt vừa xúc động nói. Mắt cô không ngừng lướt quanh, mỗi cảnh vật đều khiến cô dừng lại ngắm nhìn kỹ lưỡng. Là một người sinh ra ở Pritt—vốn đã mang mối duyên sâu dày với Bắc Ufiga từ thuở nhỏ—đây là lần đầu tiên cô đặt chân đến vùng đất mà cô đã nghe nói đến qua các câu chuyện.
“Cảm giác giống như một thành phố đất liền vậy,” cô trầm ngâm.
“Khác biệt chắc chỉ là cái nóng và mấy người dân bản địa ăn mặc hở hang thôi.”
“Đó là vì đây là Kankdal,” Dorothy đáp, đứng ngay bên cạnh trong trang phục tương tự, tay còn cầm một tờ báo.
“Nó là một thành phố chủ yếu được xây dựng và sinh sống bởi người nước ngoài từ đất liền. Nó không giống như Bắc Ufiga thực sự. Một khi chúng ta rời khỏi nơi này, chị sẽ thấy—đó là một thế giới hoàn toàn khác.”
Nghe vậy, Nephthys hơi nghiêng đầu, sau đó hỏi, “Ra khỏi thành phố này? Vậy, tiểu thư Dorothy… chính xác thì khi nào chúng ta sẽ rời khỏi thành phố? Nếu chị nhớ không nhầm thì chúng ta đang hướng đến Yadith, phải không? Chúng ta có thuê một đoàn lữ hành hay gì đó không?”
“Tình hình ở Addis hiện tại khá hỗn loạn—nội chiến nổ ra khắp nơi. Em đoán sẽ chẳng còn bao nhiêu đoàn xe dám đi thẳng đến đó nữa.” Dorothy đáp, giọng bình thản mà chắc nịch. “Muốn qua đó, chúng ta phải tìm kênh khác để đi.”
Trong thời buổi chiến sự, những con đường vốn quen thuộc cũng trở nên vô dụng. Muốn đến được Thành phố Yadith mà không phải liều lĩnh băng qua một khu vực chiến tranh khói lửa, thì bắt buộc phải tìm một ngả khác, một con đường đặc biệt hơn.
Nói đến đây, cô nhìn xuống tờ báo trên tay, mắt dán chặt vào một tiêu đề in đậm trên trang lớn:
“Phái đoàn do Thánh Sơn cử đến Addus dự kiến sẽ cập cảng Kankdal sau hai ngày nữa…”
…
Thời gian lặng lẽ trôi, thoắt cái đã hai ngày nữa trôi qua. Vào những ngày đầu tháng Tư, Cảng Kankdal nhộn nhịp người qua lại. Dưới ánh nắng mặt trời chói lóa, những người thuộc mọi tầng lớp thượng lưu của Kankdal đều đã tập trung tại bến tàu rộng, háo hức ngẩng đầu chờ đợi chiến hạm khổng lồ của giáo hội từ từ cập bến chậm rãi.
Khi con chiến hạm thép ấn tượng, được trang bị một mũi nhọn rẽ sóng oai vệ, cuối cùng dừng lại ở bến tàu, một lối đi cao được lăn ra và cố định vào boong tàu. Ngay lập tức, ban nhạc đang chờ bắt đầu chơi nhạc chào mừng, và trong giai điệu ấy, những bóng người bắt đầu nối tiếp nhau bước xuống từ boong tàu.
Giữa đám đông nghêng đón, một quý ông trung niên mang dáng vẻ điển hình của người đất liền nhìn chăm chú vào những người đang xuống lối đi. Ánh mắt của ông lướt qua từng hàng binh sĩ trong bộ áo giáp và áo choàng giáo sĩ, cho đến khi nó cuối cùng cũng dừng lại nơi một vệt màu trắng tinh khôi.
Vừa trông thấy sắc trắng kia, người đàn ông ngay lập tức ra hiệu cho những người đi theo mình gửi những cậu bé và cô bé đã được chuẩn bị sẵn tiến đến dâng hoa. Khi đối phương có phần bối rối nhưng vẫn nhận lấy bó hoa từ tay bọn trẻ, vị quý ông cũng bước lên, dẫm trên thảm đỏ, với nụ cười niềm nở.
Đối diện với thiếu nữ áo trắng vừa cúi xuống cảm ơn lũ trẻ, ông trịnh trọng đưa tay ra.
“Chào mừng đến Kankdal, Sơ Vania. Tôi là Robert Brown, thị trưởng của thành phố này. Thay mặt cho tất cả dân chúng ở Kankdal, tôi xin kính chào sự có mặt của cô, sứ giả mang phúc âm của Thánh Mẫu, biểu tượng của hòa bình.”
Với một nụ cười hiền hòa chan chứa trên gương mặt, quý ông tên Robert chìa tay về phía Vania, nói tiếng Pritt trôi chảy. Nhưng, khi nghe lời của ông, Vania, người đang ôm bó hoa trong tay, lại thoáng sững sờ, đôi mắt ánh lên chút ngạc nhiên khó giấu.
“Biểu tượng… Biểu tượng của hòa bình?”
“Biểu tượng của hòa bình? Cái gì mà ‘biểu tượng của hòa bình’? Nói quá thì ít nhất cũng phải có mức độ chứ…”
Vania thầm nhủ, khó tin vào tai mình. Cô hoàn toàn không ngờ lại bị gán cho một danh xưng như vậy. Rõ rằng, cô chỉ đơn thuần bị đẩy vào vị trí này như một con vịt bị lùa lên sào, vậy mà bổng chốc, cô lại trở thành “biểu tượng của hòa bình”? Với cách họ nói, nếu chuyến đi này không mang lại hòa bình, chẳng phải toàn bộ trách nhiệm sẽ đổ hết lên người cô sao?
Ánh mắt cô lướt qua Robert và hướng về phía đám đông bên bến tàu. Chỉ thấy phía sau hàng ngũ chức sắc cấp cao, có một đám đông những công dân bình thường tập hợp lại với nhau, giơ cao các biểu ngữ. Tên các biểu ngữ viết một loại danh hiệu khoa trương như “Nữ Tu Của Hòa Bình,” “Người Truyền Giáo Nhân Từ,” và “Người Truyền Giáo Của Thánh Mẫu”… Một số thậm chí còn có những khẩu hiệu như “Nữ Tu Sẽ Cứu Rỗi Addus” được vẽ to tướng.
Danh hiệu “Biểu tượng của hòa bình,” mà cô không biết khi nào hoặc làm thế nào nó được tạo ra, bây giờ đè nặng lên vai cô như một ngọn núi, ép chặt vào tim Vania. Trước hàng ngàn ánh mắt nóng bỏng dõi theo, cô cảm thấy gần như không thở nổi. Từ nhỏ đến lớn, cô chưa từng gánh vác một sứ mệnh nặng nề đến vậy.
Đứng trước khung cảnh chào đón hoành tráng cùng với ‘chiếc vương miện’ danh hiệu nặng nề kia, Vania nhất thời đông cứng tại chỗ, không chắc phải làm gì. Ngay lúc đó, cô cảm thấy một cảm giác ngứa ran nhẹ từ Ấn Ký Con Rối trên cơ thể. Cảm giác này đưa cô trở lại thực tại, và thấy Robert vẫn đang chìa tay ra với một nụ cười, cô trả lại một nụ cười gượng gạo và nói,
“À… cảm ơn Ngài Robert đã tiếp đón. Thật xin lỗi, nghi thức chào mà ngài chuẩn bị quả thực có phần long trọng. Tôi chưa từng trải qua điều này trước đây nên đã thất lễ rồi.”
Cô nhanh chóng đưa tay ra bắt lấy bàn tay mà Robert đã chờ đợi mấy giây. Robert vẫn giữ phong thái lịch thiệp, mỉm cười đáp lại.
“Đối với một nhân vật lỗi lạc, có thể mang lại hòa bình cho những người dân ở Addus vốn đã chịu cảnh chiến loạn, thì nghi thức đón tiếp thế này chẳng là gì cả.”
“Ahaha… Ngài Robert, tình hình ở Addus hiện nay vẫn còn chưa rõ ràng. Việc tôi đến đây rốt cuộc có thể tạo ra ảnh hưởng đến mức nào e rằng bây giờ còn khó nói lắm.”
Vania mỉm cười khiêm tốn đáp lại, ý muốn nhấn mạnh rằng bản thân cô hiện chưa làm được gì cả, thậm chí tình thế ở Addus, cô còn chưa nắm rõ, nên phô trương thế này là không cần thiết. Nếu cuối cùng cô không đạt được gì, chẳng phải tất cả sẽ rất gượng gạo sao?
“Haha… Sơ Vania, cô khiêm tốn quá rồi. Tôi đã nghe hết về những sự tích của cô. Cô chỉ dùng vài ngày mà đã cảm hóa, đưa hơn một trăm nghìn người dân đảo man rợ ở Biển Chinh Phục cải đạo. Với năng lực như vậy, chắc chắn cô cũng sẽ có ảnh hưởng tích cực đến cục diện hiện tại của Addus. Giờ đây, rất nhiều người trên khắp thế giới đang chờ đợi xem chuyến đi đến Addus của cô sẽ mang lại kết quả như thế nào.” Robert vẫn mỉm cười, nói một cách chắc chắn.
Nghe thế, trong lòng Vania chỉ biết gào thét, kêu khổ.
“Chuyện ở Hạ Thụ đâu có giống tình hình bên này! Làm gì có chuyện cứ lấy một kinh nghiệm mà áp đặt được cho hoàn cảnh khác chứ!”
“Được rồi, Sơ Vania, cô hẳn đã mệt mỏi sau chuyến đi, mà ở đây lại khá ồn ào, chúng ta không nên trò chuyện nhiều thêm. Tôi đã chuẩn bị một bữa tiệc tại khách sạn tốt nhất ở Kankdal cho cô và những người đi theo. Hãy tiếp tục câu chuyện của chúng ta ở đó.” Lúc này, Robert lại nói tiếp với Vania, đồng thời làm động tác mời một cách lịch sự.
Vania thấy vậy thì khẽ gật đầu, trong vẻ mặt vẫn còn chút bất an, rồi được Robert dẫn đi ra ngoài.
Trong suốt quá trình đó, Vania thỉnh thoảng liếc nhìn đám đông sôi động phía trước, như thể đang tìm kiếm điều gì đó. Khi ánh mắt cô chạm vào một ánh nhìn nào đó trong biển người, biểu cảm căng thẳng trên mặt bỗng dịu xuống phần nào. Sau đó, cô lặng lẽ bước vào chiếc xe ngựa sang trọng đã được chuẩn bị để đón của cô.
Trong dòng người đón chào, mặc một chiếc áo choàng dài, Dorothy âm thầm đứng lẫn vào. Khi cô nhìn Vania rời đi, ánh mắt cô chuyển sang hàng biểu ngữ hoành tráng với đủ thứ danh hiệu khoa trương bằng nhiều thứ tiếng. Trong lòng Dorothy không khỏi dấy lên một nỗi lo mơ hồ.
“Vậy đây là cái mà người ta gọi là ‘phủng sát’ sao? Xem ra… có kẻ thật sự cố tình muốn đẩy hình tượng công chúng của Vania đến mức vỡ nát ở Addus rồi… Cuộc đấu đá chính trị nội bộ trong giáo hội có vẻ đã đạt đến mức độ khá căng thẳng…”
Trong ánh mắt của Dorothy, cỗ xe ngựa xa hoa đưa Vania cứ thế dần khuất bóng ở cuối con đường.
…
Thời gian lại trôi qua, ngày tàn đêm xuống, bóng tối rất nhanh đã bao phủ cả Kankdal. Cái nóng oi ả từng tràn ngập khắp thành phố cũng đã tan dần, thay vào đó là những luồng gió đêm mát lạnh thổi qua từng góc phố.
Bên trong một trang viên cổ điển sang trọng, nhiều tầng ở đâu đó trong Kankdal, đại sảnh tiệc xa hoa lúc này đang tiếp đãi những vị khách tôn quý nhất thành phố. Hầu hết các nhân vật thượng lưu quan trọng từ các quốc gia khác nhau tụ họp tại đây để tham dự một yến tiệc trang trọng được tổ chức nhầm vinh danh vị khách quý của ngày hôm nay. Giữa một bầu không khí thanh lịch và trang nghiêm, một loạt các món ăn tinh tế từ các nền ẩm thực khác nhau được bày biện trên bàn tiệc. Trong hội trường được tranh hoàng lộng lẫy, các quan viên, quý tộc và thương nhân cùng nhau dùng bữa với âm thanh của âm nhạc cổ điển du dương.
Tại trung tâm của bữa tiệc xa hoa ấy, với tư cách là khách mời quan trọng, Vania trở thành tâm điểm chú ý. Ngay từ đầu bữa tiệc, cô đã phải vật lộn để xử lý đủ loại lời chào hỏi và nâng cốc từ giới thượng lưu. May mắn thay, là một nữ tu, cô không bị buộc phải uống rượu để đáp lễ; nhưng sau khi phải nhận và uống liền mấy ly nước trái cây ướp lạnh, bụng cô đã bắt đầu cảm thấy khó chịu.
Dựa vào kinh nghiệm từng trải ở Adria, Vania khéo léo đối phó với hết nhân vật lớn này đến nhân vật lớn khác, trao đổi những lời chào hỏi và những cuộc nói chuyện khách sáo rỗng. Ngay khi cô cảm thấy hoàn toàn kiệt sức, Robert lại một lần nữa xuất hiện trước mặt cô. Sau khi nâng ly chúc mừng xong, lần này ông cuối cùng cũng đưa ra một chuyện thiết thực hơn.
“Thưa Sơ Vania, chúng tôi đã sắp xếp phương tiện di chuyển của cô đến Yadith. Vì quãng đường từ đây đến thành phố khá xa, tôi khuyến nghị cô nên đi bằng tàu hỏa.
“May mắn thay, tuyến đường sắt nối Yadith và Kankdal chưa bị phá hủy bởi chiến tranh. Con tàu thoải mái và nhanh nhất ở Kankdal, Mũi Tên Sa Mạc, hiện đang chờ ở nhà ga. Cô và những người trong phái đoàn của mình có thể lên tàu vào sáng mai. Với tốc độ của Mũi Tên Sa Mạc, cô sẽ đến Yadith trong vòng hai ngày.”
Cầm một ly rượu vang đỏ trong tay, Robert nói với Vania bằng một giọng điệu bình tĩnh. Sau khi lắng nghe, Vania dừng lại một lúc trước khi trả lời nhẹ nhàng.
“Việc ngài chuẩn bị riêng đoàn tàu cho chúng tôi, trước đó tôi đã nghe vài vị nhắc qua. Tôi rất cảm ơn sự chu đáo của ngài, Ngài Robert. Tuy nhiên… liệu tôi có thể xin được khởi hành chậm lại hai ngày không?”
“Chậm lại hai ngày? Tại sao vậy?” Robert có chút khó hiểu, chau mày hỏi lại.
“Bởi vì tôi muốn chuẩn bị một số vật tư cứu tế trước khi lên đường đến Yadith,” Vania trả lời.
“Sau tất cả các cuộc chiến, người dân ở đó chắc chắn đang trong tình trạng thiếu thốn và khó khăn. Tôi muốn dành hai ngày ở Kankdal để thu mua nhu yếu phẩm, sau đó đưa cùng sang Yadith.”
Phủng sát (捧杀): theo từ điển Hán ngữ từ này mang nghĩa: Bề ngoài tán dương khích lệ hoặc thổi phồng quá mức khiến người tự mãn kiêu ngạo, dẫn đến đình trệ thụt lùi, thậm chí làm cho người kia sa đọa, thất bại.