Tại bữa tiệc tối, ngài thị trưởng của Kankdal đứng với một ly rượu vang đỏ trên tay, lắng nghe chăm chú đề xuất của Vania. Sau khi cô ấy nói xong, ông trầm ngâm suy ngẫm một lúc trước khi hơi gật đầu.
“Mang vật tư để cứu trợ cho dân chúng ở Yadith sao? Hm… đó thực sự là một ý tưởng tuyệt vời. Điều này không chỉ giúp ích cho họ, mà còn có thể để lại một thiện cảm ban đầu. Sơ Vania, cô quả thật đã suy xét rất chu đáo.”
Robert cất giọng tán thưởng, và khi nghe câu trả lời của ông, Vania tiếp lời.
“Không có gì… chỉ là những điều cần phải nghĩ đến thôi. Dù sao người dân ở đó đã phải chịu đựng chiến tranh. Đây là lúc họ cần giúp đỡ nhất. Cũng là cơ hội để chúng tôi thể hiện sự chân thành của mình trong các cuộc đàm phán này.”
“Những gì cô nói đều có lý. Sơ Vania, tôi hiểu rồi—vậy thì chuyến khởi hành của cô sẽ được hoãn lại hai ngày. Trong thời gian đó, chính quyền thành phố Kankdal sẽ làm mọi thứ có thể để hỗ trợ phái đoàn trong việc mua sắm vật tư.”
Robert đáp lại với thái độ thẳng thắn. Nghe xong, Vania cũng mỉm cười duyên dáng gật đầu, giọng đầy biết ơn.
“Cảm ơn ngài đã hợp tác và thông cảm. Vậy xin phiền ngài rồi.”
…
Thời gian trôi nhanh, bữa tiệc chào mừng ở Kankdal cũng chóng vánh khép lại. Các vị khách khác nhau và các thành viên của phái đoàn lần lượt trở về nơi nghỉ ngơi tương ứng của họ. Sau một đêm tĩnh dưỡng, bình minh ngày hôm sau rất nhanh lại đến.
Sáng sớm hôm sau, Robert chính thức thông báo rằng phái đoàn của Vania sẽ hoãn chuyến khởi hành, chọn cách đầu tiên là thu thập vật tư trước khi đến Yadith. Ngay khi tin tức được công bố, tất cả đại diện từ mọi tầng lớp ở Kankdal đều đồng loạt ra mặt với những khoảng quyên góp. Kết hợp với việc chính phái đoàn còn dùng kinh phí riêng của mình để mua, một ngọn núi thức ăn và vật tư y tế bắt đầu chất đống trong các nhà kho gần nhà ga xe lửa.
Mũi Tên Sa Mạc là một đoàn tàu sang trọng được Công ty Đường sắt Kankdal đặc biệt chuẩn bị cho phái đoàn của Giáo hội. Con tàu này nổi tiếng đến mức các nước láng giềng cũng biết tên, được thiết kế chuyên phục vụ tầng lớp thượng lưu. Mặc dù có tương đối ít toa, nhưng nó tự hào với nội thất và tiện nghi xa hoa bậc nhất. Ngoài các toa hành khách và toa ăn tiêu chuẩn, nó còn có các toa bar, toa sòng bạc, phòng chờ xã hội cùng nhiều khoang giải trí khác.
Mũi Tên Sa Mạc giống như một du thuyền trên đất liền, mang đến cho hành khách một chuyến đi vô cùng thoải mái. Vì nhờ đầu máy mạnh mẽ vượt trội, cộng thêm số toa ít hơn hẳn các tàu thông thường, khiến nó có thể di chuyển với tốc độ gần gấp đôi so với một chuyến tàu chở khách bình thường.
Tuy nhiên, trong chuyến đi cụ thể này, Mũi Tên Sa Mạc đã trải qua một số thay đổi. Để thuận tiện cho việc vận chuyển số lượng lớn vật tư cứu trợ, nhà ga Kankdal buộc phải cấu hình lại thành phần của con tàu. Nhiều toa giải trí sang trọng nhưng không cần thiết đã bị loại bỏ, được thay thế bằng các toa chở hàng hạng nặng. Do đó, con tàu, ban đầu dành cho giới tinh hoa, bây giờ phải kiêm cả chức năng của một đoàn tàu chở hàng.
Việc cấu hình lại con tàu mất nửa ngày, và việc chất vật tư mất khoảng chừng đó thời gian. Do yêu cầu cụ thể của Sơ Vania, phái viên trưởng của đoàn đặc phái viên, rất nhiều toa hàng đã được bổ sung vào con tàu. Vì vậy, ngay cả sau khi tất cả vật tư quyên góp đã được chất lên, vẫn còn rất nhiều toa tàu trống.
Để tránh lãng phí không gian chở hàng này, Vania một lần nữa liên hệ với các thương nhân của Kankdal, mời họ mang các mặt hàng thiết yếu cho dân thường đang chịu đựng chiến tranh. Cô khuyến khích họ đi Mũi Tên Sa Mạc đến Yadith và hứa rằng, miễn là họ sẵn sàng bán hàng với giá hợp lý, họ sẽ được phép đi cùng phái đoàn.
Tuy nhiên, do tình hình bất ổn ở Addus hiện nay, rất ít thương nhân quan tâm đến việc kinh doanh ở đó. Phần lớn những người sẵn sàng chấp nhận rủi ro cũng chủ yếu mang ý định tranh thủ tăng giá để kiếm lời từ chiến tranh, nên đương nhiên không chấp nhận điều kiện giá hợp lý của Vania. Lời đề nghị của cô, mặc dù cao thượng, nhưng hầu như không mấy ai hưởng ứng.
Cuối cùng, chỉ một số ít thương nhân chịu tìm đến phái đoàn và đồng ý với các điều khoản của Vania, yêu cầu được phép lên tàu với hàng hóa của họ. Vania đã nhanh chóng chấp nhận yêu cầu của họ.
Vận chuyển vật tư cứu tế chiến tranh là một hành động cao thượng, nhưng nó không phải là không có rủi ro. Trong suốt ngày tiếp theo, lực lượng hộ vệ của phái đoàn đã phải cẩn thận kiểm tra toàn bộ con tàu và tất cả vật tư. Sau khi xác nhận mọi thứ đều an toàn, họ quyết định rằng con tàu sẽ khởi hành vào sáng hôm sau.
Vào sáng ngày thứ ba, Mũi Tên Sa Mạc, giờ đây đã được chất đầy hàng hóa, cuối cùng đã sẵn sàng khởi hành.
Tại Ga Kankdal, một đám đông lớn đã chen chúc để tiễn họ. Mọi người đứng dọc theo sân ga, nhìn con quái vật thép khổng lồ, bốc hơi và khói, từ từ rời khỏi nhà ga và hướng sâu vào các lãnh thổ nội địa của Bắc Ufiga.
Trong một trong những khoang hành khách của con tàu đang tăng tốc, Dorothy—khoác trên mình bộ trường bào truyền thống của Bắc Ufiga, mặt được che bằng mạng che mặt và khăn trùm đầu—ngồi thoải mái bên cửa sổ. Trên ghế bọc mềm, cô lặng lẽ ngắm quang cảnh thành phố vùn vụt trôi lại phía sau. Càng lúc tốc độ càng tăng, những dãy nhà và công trình dần thưa thớt, nhường chỗ cho những mảng xanh rậm rạp trải dài ngoài tầm mắt.
Mang thân phận thương nhân, Dorothy cùng Nephthys đã lên Mũi Tên Sa Mạc cùng với phái đoàn của Vania trên đường đến Yadith. Thuyền của Dorothy và Nephthys vốn đến Kankdal trước Vania hai ngày, nhân quãng thời gian ấy, Dorothy âm thầm điều khiển các rối xác chết đi thu mua đủ loại vật tư. Khi Vania đưa ra lời kêu gọi mời các thương nhân giao dịch công bằng cùng tới Addus, cô liền dứt khoát ghi danh. Mang theo chừng bảy trăm bảng hàng hóa, lúc này Dorothy và Nephthys đều khoác áo thương nhân lên tàu. Trong quá trình ấy, Vania đã giúp họ che giấu không ít, thành công né tránh phần lớn sự tra xét của đội hộ vệ phái đoàn. Nhờ vậy, họ có thể yên ổn ngồi trên Mũi Tên Sa Mạc tiến thẳng tới Yadith, ẩn thân kín đáo dưới sự che chở của Vania.
“Vẫn thấy cứ như mơ vậy. Sơ Vania ấy, giờ đã thành nhân vật lớn, lại còn là đặc phái viên mà giáo hội đã cử đến Addus. Nhớ năm ngoái khi gặp cô ấy ở Tivian, cô ấy còn nói rằng cô chỉ là một nữ tu bình thường từ một nhà nguyện ở Khu Bắc. Bây giờ đã lên cả trang nhất báo chí rồi…”
Ngồi đối diện Dorothy, Nephthys, cũng mặc trường bào gần giống, không khỏi thốt lên. Cô đã gặp Vania từ năm xưa ở Tivian, khi đó đang trốn chạy sự truy sát của Bát Túc Tri Chu, chính Dorothy là người báo cho Vania để cứu Nephthys. Từ dạo ấy, Nephthys đã có ấn tượng rất sâu về nữ tu trông yếu đuối nhưng sức chiến đấu lại phi thường này
“Chị cũng thay đổi chẳng ít đâu,” Dorothy nhấp ngụm trà, nửa đùa nửa thật.
“Năm ngoái chị vẫn là một sinh viên đại học. Bây giờ chị là một tên đạo chích huyền thoại. Xét về số lần lên báo, em nghĩ chị đã lên báo nhiều chẳng kém gì Vania, nếu không muốn nói là hơn.”
Bị Dorothy nói vậy, Nephthys đông cứng lại một giây và sau đó thì thầm lại với giọng đầy khẩn thiết.
“Đừng nhắc chuyện đó nữa mà… tiểu thư Dorothy, cái danh kia đâu phải thứ chị muốn. Toàn là những tin xấu chẳng hay ho gì, chị thật chẳng muốn nổi danh chút nào…”
“Được rồi, được rồi, không nói nữa…”
Nhìn vẻ bối rối gần như cuống quýt của Nephthys, Dorothy mỉm cười dỗ dành. Nephthys thở phào một hơi dài, rồi khéo léo lái câu chuyện trở về phía Vania.
“À đúng rồi, tiểu thư Dorothy… lần này Sơ Vania đang đến Addus để đàm phán, và em đang bí mật đi theo… Chẳng lẽ trong chuyện ở Addis… ừm… có bàn tay của Hội sao? Nhiệm vụ của Sơ Vania không hoàn toàn là một nhiệm vụ của giáo hội, mà còn là của một ý chí khác đang hoạt động đằng sau tất cả?”
Nephthys tò mò hỏi Dorothy. “Hội” mà cô ấy đề cập là Hồng Ân Thánh Điển, tổ chức mà cô ấy tự coi mình là một phần của nó.
Việc Vania cũng là một thành viên của Hồng Ân Thánh Điển, Nephthys cũng biết. Nay Vania được cử đi đến một quốc gia đang có nội chiến để đàm phán, còn Dorothy cũng đi theo, liệu điều này có nghĩa là tình hình ở Addus bằng cách nào đó có liên quan đến Hồng Ân Thánh Điển không? Phải chăng Hồng Ân Thánh Điển có đang ở mức độ nào đó điều khiển cục diện ở Addus? Và liệu tình hình hỗn loạn hiện tại ở đó đã có sự can dự sâu của Hồng Ân Thánh Điển?
Trong lòng Nephthys nảy lên một cảm giác phấn khích. Trước kia, cô luôn biết rằng Hồng Ân Thánh Điển rất bí ẩn và mạnh mẽ, nhưng cô ấy chưa bao giờ thấy ảnh hưởng trực tiếp của nó trên đời thực. Nếu tình hình hỗn loạn ở Addus thực sự có liên quan đến Hội, thì đó sẽ là bằng chứng chúng tỏ về khả năng ảnh hưởng đến tình hình chính trị của toàn bộ một quốc gia của Hội. Đây mới chính là sức mạnh thực sự của một hội kín vĩ đại.
Mang theo sự kích động, cô bộc bạch ý nghĩ của mình. Dorothy nghe vậy thì liếc Nephthys một cái, nhấp một ngụm trà, trong lòng thầm thở dài. Trên thực tế, lần này Vania coi như bị người trong Giáo hội ép đẩy tới đây, cô đi cùng chỉ để tiện chăm nom mà thôi chứ chẳng có mưu mô gì. Còn nguyên nhân thật sự vì sao Vania bị phái đến Addis, ngay cả Dorothy hiện tại cũng chưa nắm rõ.
“Chuyến đi Addis lần này của Vania, đúng là có những nguyên nhân sâu xa hơn… Nhưng những nguyên nhân đó không chỉ đến từ phía chúng ta, mà còn từ chính bên trong nội bộ Giáo hội nữa…”
“Nội bộ Giáo hội? Nó sâu xa đến tận mức đó sao? Vậy thì chính xác là—”
Trước khi Nephthys kịp hỏi hết câu, Dorothy đã vẫy tay ra hiệu.
“Những bí mật đó, hiện giờ vẫn chưa phải chuyện mà chị nên biết. Nói chứ, hôm nay chị chưa đọc văn bản thần bí phải không? Vừa hay em thấy ánh sáng bây giờ cũng khá tốt, có lẽ là chị nên quay về khoang mình và đọc một chút đi?”
Bởi chính bản thân cũng không biết rõ nguyên nhân cụ thể vì sao Vania được cử sang Addus, Dorothy, dứt khoát lản tránh, nói như vậy để khéo léo đuổi khéo Nephthys. Nephthys chợt nghĩ có lẽ mình đã hỏi sang chuyện không thuộc thẩm quyền của một thành viên cấp thấp như mình, nên cũng không tiếp tục truy vấn nữa mà chỉ đáp.
“Ư… nếu là như vậy thì chị sẽ đi đọc ngay bây giờ. Hẹn gặp lại sau, tiểu thư Dorothy.”
Nói xong, Nephthys đứng dậy, nói lời tạm biệt nhanh chóng, và rời khỏi khoang. Trong chốc lát, trong khoang chỉ còn lại một mình Dorothy.
Thấy Nephthys đi rồi, Dorothy thở phào một hơi, rồi quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Trong tầm mắt cô, mảng xanh của cây cối ngoài khung kính đang nhanh chóng thưa thớt, từng mảng lớn bụi cây khô cằn xuất hiện hai bên đường ray và vùn vụt trôi về phía sau. Không lâu sau đó, một vùng hoang mạc vàng óng mênh mông đã bắt đầu hiện ra trước mắt Dorothy.
“Vậy là cuối cùng chúng ta cũng vào vùng sa mạc rồi… Điều đó có nghĩa là con tàu đã rời khỏi Kankdal và đang tiến vào nội địa của Bắc Ufiga bây giờ…
“Theo thông tin của Beverly, nhiệm vụ của Vania ở Addus lần này đi kèm với không ít rủi ro. Khi dính vào những tranh chấp lớn, sẽ có khối kẻ muốn mạng của cô ấy. Khả năng bị cố gắng ám sát là rất cao.”
“Nhưng may mắn là, Giáo hội đã bố trí cho Vania lực lượng bảo vệ khá mạnh—ba Kẻ Vượt Giới cấp Bạch Tro và toàn bộ một nhóm cấp Hắc Thổ. Với loại đội hình như thế, cho dù cả một căn cứ của một phe phái thần bí kéo đến cũng sẽ thấy khó mà tiếp cận được…”
“Toàn bộ con tàu đã được lực lượng hộ vệ của Vania kiểm tra kỹ lưỡng, không có gì bất thường. Tất cả vật tư cứu trợ mua về cũng đã được rà soát một lượt, thậm chí còn dùng cả tâm linh Đèn Lồng để dò xét. Không có gì bất thường. Bản thân mình không yên tâm, sau khi họ kiểm tra xong còn tự cho các rối xác chết nhỏ kiểm tra lại mọi thứ một lần nữa. Vẫn không có gì.
“Cho đến bây giờ, mọi thứ vẫn an toàn. Vì vậy, hành trình đến Yadith sẽ không có biến cố. Điều mình thực sự cần lo lắng là những gì xảy ra sau khi chúng ta đến nơi.”
Nhìn ra khung cảnh hoang vắng mênh mông bên ngoài cửa sổ, Dorothy âm thầm suy nghĩ. Để đảm bảo an toàn cho con tàu, cô thậm chí đã bố trí một rối chim trên nóc tàu. Bất cứ khi nào con tàu đi vào một khu vực có khả năng nguy hiểm, nó sẽ bay lên để trinh sát xung quanh. Ngay bây giờ, con rối chim ấy đang bay lượn trên cao.
Sử dụng góc nhìn của con chim, Dorothy nhìn bao quát cả hai bên đường sắt. Một biển cát mênh mông, vắng bóng người, im lặng đến mức tưởng như thời gian cũng ngừng chảy. Trong tầm quan sát rộng lớn ấy không hề thấy dấu vết của sinh vật sống hay phục kích nào.
“Có vẻ như không có nguy hiểm ẩn giấu trong đoạn đường này,” Thấy dưới nắng chói chang không có gì ẩn giấu, Dorothy đã định sau đoạn đường này sẽ gọi con rối chim về. Ngay lúc đó, ở rìa tầm nhìn, một tia sáng lóe lên, kéo sự chú ý của cô.
“…Hửm? Ánh sáng lóe lên đó…”
Bị thu hút bởi điểm sáng, Dorothy điều khiển con rối chim lia mắt về phía đó. Nhưng vì khoảng cách quá xa, ngay cả tầm nhìn sắc như chim ưng cũng không thể nhận ra đó là gì. Mà nếu cố ý bay qua đó thì sẽ bỏ lỡ đoàn tàu đang lao vun vút, khiến con chim khó quay lại kịp.
May mắn thay, cô không phải là người duy nhất nhận thấy điểm sáng kỳ lạ đó. Ở một nơi khác trên con tàu, một hộ vệ từ phái đoàn cũng phát hiện ra ánh sáng lóe lên trong khi đang cảnh giới xung quanh. Anh ngay lập tức kích hoạt tầm nhìn Đèn Lồng của mình để tăng cường thị lực, cố gắng xác định nguồn gốc.
Trên đỉnh một ngọn đồi đá nhỏ có một người đàn ông mặc áo choàng truyền thống của Bắc Ufiga, hoàn chỉnh với khăn trùm đầu. Hắn cầm một chiếc kính viễn vọng dài và đang cẩn thận quan sát con tàu đang di chuyển nhanh. Một con lạc đà đứng buộc bên cạnh hắn.
Một người đàn ông, một con lạc đà và một chiếc ống nhòm—đó chính là cảnh tượng tạo nên điểm sáng. Thực ra ánh chớp lấp lánh là từ thấu kính ống nhòm hắt lại dưới nắng, nhìn từ trên tàu cứ như đang nhấp nháy liên hồi.
Nhận ra có kẻ đang theo dõi con tàu, người hộ vệ lập tức cảnh giác, tiếp tục dùng thị giác tâm linh soi xét từng cử động của hắn. Nhưng quan sát suốt một lúc lâu vẫn không thấy đối phương có hành vi khả nghi nào; ông ta chỉ lặng lẽ giương ống nhòm nhìn đoàn tàu đang lao đi, cho tới khi tàu khuất dần cũng chẳng có hành động gì khác.
“Có lẽ chỉ là một dân thường tò mò,” người hộ vệ nghĩ, cuối cùng nhìn đi chỗ khác.
Nhưng ở một nơi khác, trong một toa xe khác, đôi mắt Dorothy vẫn thấp thoáng nét nghi hoặc – như một gợn sóng nhỏ trên mặt hồ phẳng lặng.