Những giá nến đang cháy sáng, các bức chân dung được treo cao, thảm trải sàn rực rỡ, và các vật trang trí tôn giáo rải rác khắp nơi,… đây là một văn phòng rộng lớn. Sau chiếc bàn làm việc chất đầy công văn, Amanda trong bộ giáo phục hồng y ngồi tựa vào ghế, lông mày nhíu chặt. Đối diện với cô, ở phía bên kia của bàn, là một hình bóng mờ ảo của một nữ tu đứng lặng lẽ.
“Thưa Ngài, tình hình có vẻ không ổn. Hiện bên trong và bên ngoài Giáo hội đều đang lan truyền tin tức rằng Giáo hội sẽ cử Sơ Vania làm đặc phái viên đến Addus để giải quyết vấn đề dị giáo. Không chỉ các tờ báo thế tục, mà ngay cả các ấn phẩm nội bộ như Phúc Âm và Tin Tức Cứu Chuộc cũng đang đăng những điều tương tự. Tin tức về việc Sơ Vania sắp đến Addus đã lan truyền nhanh chóng chỉ sau một đêm—rõ ràng có người đứng sau sắp đặt.”
Nữ tu mờ ảo nói với một giọng điệu có phần nghiêm trọng. Nghe lời cô, Amanda khẽ thở ra, rồi cất lời.
“Tất nhiên là có người thao túng phía sau… Hilbert. Không ngờ, để dồn ta vào góc, hắn lại đi xa đến mức khuấy động loại động lực này. Lần này, ta đã lơ là cảnh giác.”
Amanda nói chậm rãi, hiển nhiên cục diện đã vượt ngoài dự tính của cô.
“Ta không ngờ phe quý tộc của Addus lại gửi thư cầu viện vào một thời điểm hoàn hảo như vậy. Không sớm cũng chẳng muộn—vừa khớp để Hilbert lợi dụng mà tung chiêu với ta trong kỳ họp Hội đồng Hồng Y gần đây nhất. Giờ thì mọi chuyện rắc rối rồi…”
Xoa hai bên thái dương, Amanda lẩm bẩm với một giọng nặng nề. Nữ tu mờ ảo lại một lần nữa lên tiếng.
“Vậy thì bây giờ chúng ta phải làm gì, Thưa Ngài? Chẳng lẽ chúng ta thực sự để Sơ Vania đến Addus sao? Tình hình bên đó hiện giờ không phải là thứ mà cô ấy có thể đối phó được.”
“Bây giờ cô ấy buộc phải đi,” Amanda nói một cách nghiêm khắc.
“Hilbert đã nắm bắt cơ hội, liên kết chiến dịch truyền thông của hắn với làn sóng tuyên truyền của chúng ta và đẩy cô bé nữ tu đó ra đầu của ngọn sóng. Trong tình huống này, cô ấy phải thực hiện chuyến đi đến Addus.”
Từ quan điểm chiến lược, nữ tu đó bắt buộc phải đi, bất kể kết quả nào đang chờ đợi cô ấy. Điều đó tốt hơn là cưỡng bức giữ cô ấy lại.
“Từ giờ phút này trở đi, hãy bắt đầu tập hợp phái đoàn đặc phái viên đến Addus. Phân bổ càng nhiều lực lượng bảo vệ càng tốt. Mặc dù chúng ta không thể mong đợi cô bé ấy đạt được bất kỳ điều gì, nhưng chúng ta ít nhất có thể đảm bảo cô ấy trở về an toàn.”
Amanda tiếp tục. Cô biết rõ rằng, tình hình ở Addus rất hỗn loạn và nguy hiểm, nếu không có một lực lượng bảo vệ mạnh mẽ, chuyến đi đến đó e rằng sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Với một đặc sứ như nữ tu kia, cho dù chỉ là tay trắng quay về thì cùng lắm cũng chỉ tổn hao ít nhiều danh tiếng đã dày công gây dựng. Nhưng nếu thật sự xảy ra sự cố, để cô bé gặp phải điều bất trắc ngoài kia thì… hậu quả chẳng thể gánh nổi.
“Vâng… việc này tôi sẽ sắp xếp. Chỉ có điều, trong vấn đề an ninh, dường như phía Hồng Y Hilbert đã nhúng tay khá nhiều. Ngài có kế hoạch nào khác cho vấn đề này không?”
Với một giọng điệu nghiêm túc, nữ tu ma quái đặt câu hỏi của mình. Amanda hơi nheo mắt lại, một chút suy tư mơ hồ thoáng lóe lên.
…
Bờ biển phía bắc của Biển Chinh Phục, Ivengard.
Vào ban đêm, trong thành phố ven biển lớn Adria, ánh đèn của thành phố bắt đầu chiếu sáng đường chân trời khi màn đêm buông xuống. Sự phản chiếu của những ánh đèn trên mặt nước sông chia khung cảnh ban đêm thành hai thế giới song song—trên và dưới mặt nước—ban tặng một vẻ lộng lẫy độc đáo cho thành phố, nơi du lịch là dự án phát triển trọng điểm.
Bên trong một phòng ăn riêng của một nhà hàng cao cấp, Dorothy, mặc một chiếc đầm dạ hội thanh nhã, ngồi chiêm ngưỡng cảnh đêm bên ngoài cửa sổ. Trước mặt cô là một cuốn sách dày—Sổ Tay Hải Văn. Trang mở ra chứa đựng cuộc trao đổi gần đây nhất của cô với Vania. Khi cô thưởng thức phong cảnh, Dorothy suy ngẫm về cuộc trò chuyện của họ.
“Thung lũng Rachel, thánh địa nơi Thánh Mẫu lần đầu tiên giáng trần xuống thế giới trần gian, có một cái cây khổng lồ tương tự như cái cây trên Đảo Hạ Thụ… Và nhà thờ được xây dựng dưới nó, điều này giống hệt như khu vực dâng lễ dưới cây thiêng của Hạ Thụ… Trên hết, xem xét quê hương cũ của sư phụ của Adèle—từng là một nơi thờ cúng Sung Túc—đã được chuyển đổi thành một nhà thờ Thánh Mẫu… xem ra sự kết nối giữa tín ngưỡng Thánh Mẫu và khái niệm Sung Túc chặt chẽ hơn mình tưởng.”
“Thánh địa Thánh Mẫu của Thung lũng Rachel có thể đã từng là một ngôi đền của Nữ Thần Sung Túc, một ngôi đền có quy mô ý nghĩa và quan trọng hơn nhiều so với Hạ Thụ—thậm chí có khả năng nơi ấy là ngôi đền chính.”
“Theo Kinh Điển Ánh Sáng, Thung lũng Rachel là nơi Thánh Mẫu giáng trần. Sau khi Đấng Cứu Thế Rực Rỡ chia thành Tam Ngôi, chính Thánh Mẫu đã lần đầu tiên hiện thận tại đó, đánh bại Con Thú phương Nam đến từ biển…”
“Và Con Thú phương Nam đó… thật khó để khiến người ta không chú ý đến nó—sinh sôi, nước, bệnh tật, nuốt chửng, cám dỗ, máu thịt… Trong mô tả của kinh sách, Con Thú phương Nam sở hữu gần như tất cả các quyền năng liên quan đến Chén Thánh. Hình ảnh của nó gần như trùng lặp với Mẫu Thân của Chén Thánh.”
“Nếu Con Thú phương Nam thực sự là Mẫu Thân của Chén Thánh, thì làm thế nào Thánh Mẫu, chỉ là một vị thần tạp sắc của Đèn Lồng và Chén Thánh, lại có thể đánh bại nó?”
“Nữ Thần Sung Túc, Mẫu Thân của Chén Thánh, Thánh Mẫu… Ba vị nữ thần đều liên quan đến Chén Thánh—tất cả đều bị vướng vào một mạng lưới mối quan hệ mơ hồ và khó hiểu… Chính xác thì mối liên hệ giữa họ là gì? Quả thực khiến người ta nghĩ mãi không thấu…”
Đặt cằm lên một tay, Dorothy lặng lẽ suy ngẫm.
Trong số ba nữ thần—hai vị là thần Chén Thánh thuần, Thần Sắc Tinh Khiết trước đây và hiện tại của Chén Thánh. Vị còn lại, Thánh Mẫu, là một vị thần tạp sắc của hai con đường của Đèn Lồng và Chén Thánh. Theo logic mà nói, Nữ Thần Sung Túc và Mẫu Thân của Chén Thánh vốn có quan hệ kế thừa trực tiếp, nên mối liên hệ chặt chẽ giữa họ là có lý. Nhưng tại sao Thánh Mẫu, một nữ thần bản chất thuộc về Đèn Lồng, thì đến chen vào làm gì? Cho dù có đôi chút liên hệ với hai vị thần thuần sắc Chén Thánh, cũng không nên gắn bó mật thiết đến vậy mới phải…
Ngắm nhìn khung cảnh bên ngoài cửa sổ, trong đầu Dorothy vẫn tiếp tục suy nghĩ về đủ điều liên quan đến mối quan hệ giữa các vị thần. Không thể tìm ra thêm manh mối nào nữa, cô chuyển ánh mắt về cuốn Sổ Tay Hải Văn trước mặt, dừng lại ở những điều Vania đã nói với mình. Điều quan trọng nhất trong số đó chính là việc Vania cuối cùng đã thành công thăng cấp.
Dưới sự sắp xếp toàn diện của Giáo hội, Vania đã chính thức thăng cấp lên cấp Bạch Tro của Con Đường Thánh Mẫu tại Đại Thánh Đường Cứu chuộc ở Thánh Địa. Cô đã từ một Mục Sư Chữa Lành trở thành một Tư Tế Ban Ân.
Tư Tế Ban Ân—đó là danh xưng chính thức của Kẻ Vượt Giới cấp Bạch Tro trên Con Đường Thánh Mẫu. So với Mục Sư Chữa Lành, Tư Tế Ban Ân không chỉ có được sự tăng cường tổng thể trong khả năng Đèn Lồng và Chén Thánh, mà họ còn nhận được sự tăng cường thêm cho sức mạnh chữa lành và có được một số khả năng mới.
So với cấp bậc thấp hơn, Tư Tế Ban Ân chữa lành vết thương hiệu quả hơn. Họ có thể, thông qua một nghi thức “ban ân” đơn giản hóa, chạm vào bất kỳ người tiếp nhận ân không kháng cự nào để áp dụng một dấu ấn lên họ. Nhờ dấu ấn này, Tư Tế có thể theo dõi các dấu hiệu sinh tồn của người nhận ân từ xa—dù họ bị thương hay đã chết—đồng thời dấu ấn còn đóng vai trò như mốc định vị, giúp Tư Tế cảm nhận được vị trí của người nhận ân theo thời gian thực.
Nếu người nhận ân được đánh dấu nằm trong bán kính 1 km, Tư Tế Ban Ân có thể thực hiện chữa trị thương tích từ xa; hiệu quả chữa trị sẽ mạnh hơn nữa nếu người nhận nằm trong tầm nhìn trực tiếp của Tư Tế.
Ngoài việc chữa trị, Tư Tế Ban Ân cũng có thể áp dụng các buff—trao cho người nhận với các hiệu ứng cường hóa bị động tương đương với Đèn Lồng giai đoạn một và Chén Thánh giai đoạn một. Điều này cho phép những người bình thường hoặc những Kẻ Vượt Giới vốn không sở hữu khả năng bị động của Đèn Lồng hoặc Chén Thánh cũng có thể trải nghiệm những sức mạnh đó. Ngoài ra, phước lành còn mang lại một số kháng tính nhất định giúp chống lại bệnh tật và chất độc, với những bệnh nhẹ hoặc độc tố yếu thì thậm chí có thể trực tiếp xua tan.
Cuối cùng, một trong những khả năng thú vị nhất của Tế Tư Ban Ân là khả năng ban ân sủng cho các tồn tại vô hình như hồn ma — tức những thực thể phi vật chất — khiến chúng bị vật chất hóa ở một mức độ nào đó. Nhờ vậy, những tồn tại vốn bất khả xâm phạm bằng biện pháp vật lý nay lại có thể bị thương tổn. Thông thường, các thực thể vô hình sẽ cực kỳ phản kháng kiểu chuyển hóa này, bởi nó khiến chúng khó chịu hoặc đau đớn, buộc phải nhanh chóng thoát đi. Do đó, đây cũng là một phương pháp trục xuất linh hồn hữu hiệu.
Tuy nhiên, cần lưu ý, quá trình chuyển hóa này hoàn toàn không thể khiến một linh hồn có được thân thể máu thịt trọn vẹn để rồi sống lại; nó chỉ khiến trên linh thể của hồn ma mọc thêm một đống thịt nát gắn chặt với chính linh thể, như một chiếc lồng giam giữ linh hồn. Linh hồn thậm chí không thể điều khiển được cái thân thể giam cầm ấy, hơn nữa nếu phần “thịt” này bị thương thì linh thể bên trong cũng chịu liên đới, tổn hại theo. Vì vậy, mọi tồn tại vô hình đều kháng cự kịch liệt trước thứ “ân sủng” này, và đây cũng được Giáo hội xem là một trong những vũ khí mạnh mẽ để đối phó với tồn tại vô hình.
“Tế Tư Ban Ân… nó xem ra là một con đường vững chắc ở cấp Bạch Tro. Nó không chỉ cung cấp theo dõi vị trí từ xa và phát hiện dấu hiệu sinh tồn, mà còn cả chữa lành từ xa.”
“Theo trong này thì phạm vi phát hiện để theo dõi và chẩn đoán là vài trăm km, còn phạm vi chữa trị lên đến 1 km… khá đáng nể. Tuy nhiên, nhược điểm là, nếu muốn sử dụng những khả năng này, cần tiến hành nghi lễ Ban Ân, và tiếp xúc trực tiếp với người không kháng cự để gắn dấu ấn cho họ trước; chứ không phải thích là có thể tùy ý chữa trị từ xa cho ai.
“Dấu ấn ân sủng này hơi giống với Ấn Ký Con Rối của mình—thường chỉ có thể sử dụng trên đồng minh. Điều đó làm cho nó khó sử dụng chống lại kẻ thù. Kết quả là, nó không hữu ích lắm trong các tình huống chiến đấu.
“Với những Tế Tư Ban Ân thông thường thì đây không phải vấn đề lớn, vì vai trò của họ trong Giáo hội về cơ bản là hỗ trợ—chỉ cần có thể trị liệu cho đồng đội là đủ. Nhưng đối với một người như Vania, một Kẻ Vượt Giới có thể vũ khí hóa việc chữa trị, đó chắc chắn là một hạn chế. Điều đó đồng nghĩa với việc, cô ấy không thể chữa trị kẻ thù từ xa để làm hại họ, mà chỉ có thể tiếp cận gần, chạm vào vết thương để làm chúng trầm trọng thêm.
“Năng lực thú vị nhất của Tế Tư Ban Ân chính là “Ban phúc máu thịt” có thể kéo những tồn tại vô hình về phía vật chất. Khả năng này giúp tăng cường sát thương đáng kể đối với những thứ miễn nhiễm vật lý như ma quỷ, linh hồn… Chỉ cần “chúc phúc” cho một linh hồn nào đó, rồi ngay lập tức Bùm—nổ súng kết liễu nó. Một khả năng đủ biến phim kinh dị siêu nhiên thành phim kinh dị máu me đầy xác thịt tung tóe đúng nghĩa đen luôn!”
Nhìn vào hàng chữ viết tay của Vania trên cuốn Sổ Tay Hải Văn đặt trên bàn, Dorothy âm thầm suy nghĩ. Trong số tất cả các khả năng mới có được, khả năng khiến cô hứng thú nhất lại chính là một khả năng được gọi là “ban phúc” nhưng thực chất lại giống như một dạng nguyền rủa lên những tồn tại vô hình. Cho đến bây giờ, các loại vũ khí trần tục như súng và thuốc nổ vẫn chiếm một phần quan trọng trong sức mạnh của bản thân cô; mà với linh hồn, những thứ ấy hoàn toàn vô dụng. Nhưng giờ có thêm khả năng này, việc trừ ma bằng súng đạn đột nhiên trở nên khả thi.
“Những khả năng sau khi Vania thăng cấp nhìn chung đều không tệ… xem ra bao công sức chuẩn bị trước đó cũng không uổng phí, nghi lễ thăng cấp lần này coi như không gặp sự cố gì…”
Dorothy lẩm bẩm một cách nhẹ nhàng. Để tránh xảy ra bất trắc, trước khi tiến hành nghi lễ, cô đã cùng Vania chuẩn bị rất nhiều. Chẳng hạn như, để vượt qua các đợt kiểm tra tâm linh được tiến hành ở Thánh Địa, Vania đã bí mật thanh lọc tất cả các tâm linh dư thừa khỏi cơ thể của cô ấy ngoại trừ Chén Thánh và Đèn Lồng, phòng trường hợp các tâm linh ngẫu nhiên có được từ Phương Pháp Đọc gây nghi ngờ.
Để làm như vậy, họ đã tiến hành vô số các nghi thức vô nghĩa khác nhau để tiêu hoa tâm linh—ví dụ, các nghi thức bói toán tiêu thụ Đèn Lồng và Khải Huyền. Cho dù bói toán thất bại, miễn là chỉ tiêu hao một con đường tâm linh duy nhất, thì cũng có thể tiêu hao được. Dorothy đã cho Vania thực hiện các lần bói toán thất bại lặp đi lặp lại để làm cạn kiệt tâm linh Khải Huyền tích lũy được thông qua Phương Pháp Đọc.
Tất nhiên, không phải tất cả các lần bói toán đều thất bại. Trong quá trình tiêu hao, hơn một nửa số lần bói toán vẫn là bói toán thông thường, đồng thời sử dụng “Đèn Lồng + Khải Huyền”. Những lần bói toán đó, ngoài việc đáp ứng một số thắc mắc của Dorothy, còn đều dùng để thăm dò thông tin về những tổ chức tà ác như Bát Túc Tri Chu, Hội Huyết Lang, Giáo Hội Vực Sâu, Hội Hắc Kim, Hắc Quan Giáo, và các nhóm dị giáo khác. Kết quả, như dự đoán, tất cả các nỗ lực đều bị chặn. Nhưng ít nhất, nỗ lực đó vẫn làm những tổ chức kia bị khơi động thần kinh, trở nên cảnh giác hơn, và hệ quả gián tiếp là thị trường Khải Huyền vốn vừa dịu đi đôi chút lại một lần nữa tăng giá.
Nếu không phải trong lễ thăng cấp bắt buộc Vania phải ở trạng thái đầy Đèn Lồng, thì Dorothy đã vui vẻ cho cô đốt sạch toàn bộ Khải Huyền để bói toán rồi, chẳng cần phí công tiêu hao kiểu vòng vo. Số Khải Huyền mà Vania tích góp bấy lâu nay phải hơn hai mươi điểm—quá đủ để khiến mấy hội tà giáo kia đau tim một phen.
Mặc dù hiện giờ trên người Vania chỉ còn lại hai loại tâm linh là Đèn Lồng và Chén Thánh, nhưng với Phương Pháp Đọc trong tay, việc tích lũy lại những tâm linh khác cũng chẳng phải chuyện khó khăn gì. Vì thế Dorothy hoàn toàn không lo lắng cô bé sẽ gặp phải tình huống đặc biệt nào cần đến các loại tâm linh khác mà không thể ứng phó được.
Ngồi trong quán ăn, Dorothy nhấp thêm một ngụm cà phê. Sau khi xem xong trang liên lạc của Vania, cô lật trang trong Sổ Tay và thấy một trang liên lạc khác—trang này được viết bởi Nephthys. Không chỉ có Vania mới đạt được tiến bộ gần đây.
Phía Nephthys, thực ra cũng dễ đoán, cũng đã đạt được tiến bộ. Sau hơn một tuần liên tục gửi thư tốc hành, phần còn lại của các ghi chép của Davis cuối cùng đã đến từ Tivian đến Adria. Từ những ghi chép được cập nhật của ông nội mình, Nephthys cuối cùng đã khám phá ra nghi thức thăng cấp cho cấp Bạch Tro của Con Đường Nhập Thể.
Theo các mục sau này trong sổ tay của Davis, nghi thức thăng cấp Bạch Tro của Con Đường Nhập Thể có những yêu cầu về địa điểm: phải được tiến hành sâu trong nghĩa địa, nơi có nhiều linh hồn lang thang cư ngụ và tâm linh Im Lặng dồi dào. Nghi thức cũng yêu cầu ba mảnh xương được phong ấn với các linh hồn cấp Hắc Thổ, đồng thời trong cơ thể người hành lễ phải có một linh hồn cấp Bạch Tro bị áp chế. Chỉ khi hội đủ các điều kiện như vậy, nghi thức mới có thể thành công.
Davis đã ghi rất rõ trong sổ tay của mình: hầu hết các lần thăng cấp từ cấp Bạch Tro trở lên, đều đòi hỏi một trường tâm linh dày đặc với năng lượng chết chóc. Mà nơi tìm thấy các trường tâm linh như vậy thương là tàn tích của các cuộc diệt chủng, chiến trường cổ và địa điểm từng xảy ra thảm họa. Tuy nhiên, những nơi ấy đa phần đều nằm dưới sự kiểm soát của các tổ chức thần bí chính thức hoặc Hắc Quan Giáo. Ngoài tầm kiểm soát của hai thế lực đó, gần như chỉ còn tồn tại hai vùng đất ở rìa thế giới.
Một là Khu Rừng Dư Âm hoang dã và giàu linh hồn của Tân Lục địa. Hai là những Lăng Mộ Cổ Bắc Ufiga, nơi chứa đầy linh hồn con người bị hiến tế cho các nghi thức chôn cất.