Dorothy’s Forbidden Grimoire

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Anh hùng ca muộn màng của mạo hiểm giả tuổi trung niên, khi vung kiếm 10.000 lần mỗi ngày với lòng biết ơn, kiếm thánh đã đến xin làm đệ tử

(Đang ra)

Anh hùng ca muộn màng của mạo hiểm giả tuổi trung niên, khi vung kiếm 10.000 lần mỗi ngày với lòng biết ơn, kiếm thánh đã đến xin làm đệ tử

Miyama Suzu

Guy Gullveig tuy là con trai của một quý tộc nhưng lại là một đứa con ngoài giá thú. Cậu đã trải qua những ngày tháng bất hạnh bị anh trai cùng cha khác mẹ ngược đãi và bị cha mình phớt lờ.

7 17

Góc nhìn của tác giả

(Đang ra)

Góc nhìn của tác giả

Entrail_JI

Anh ta là trung tâm của vũ trụ.Anh ta đánh bại mọi kẻ thù và cuối cùng giành được cô gái xinh đẹp.

1 5

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

(Đang ra)

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

Giai thất

PS: Truyện thiên về đấu trí, thuộc thể loại vô hạn lưu. Tác giả đảm bảo dàn nhân vật chính (cả nam và nữ) sẽ không "bay màu", còn các người chơi khác thì.

300 444

Mii-kun dối trá và Maa-chan hư hỏng

(Đang ra)

Mii-kun dối trá và Maa-chan hư hỏng

Hitoma Iruma

Mayu, tại sao cậu lại bắt cóc những đứa trẻ đó?

28 145

Một Ngày Của Tôi Có 48 Giờ

(Đang ra)

Một Ngày Của Tôi Có 48 Giờ

Tiểu ngốc chiêu, 小呆昭

Tác phẩm kể về câu chuyện của Trương Hằng, người đột nhiên phát hiện ra mình chỉ có 48 giờ mỗi ngày. Tuy nhiên, "món quà" tuyệt vời này lại đi kèm với hiểm nguy - anh bị cuốn vào một thế giới trò chơi

635 6198

Web novel - Chương 471: Đề Cử

Trong một căn phòng rộng lớn ở đâu đó, thảm hoa văn rực rỡ trải khắp nền, hai bên tường trang trí đầy giáp trụ và vũ khí. Trên một bức tường, một huy hiệu khổng lồ hình mặt trời rực rỡ tỏa sáng, còn phía đối diện treo một tấm bản đồ thế giới khổng lồ, chi tiết đến từng đường nét.

Khắp mọi góc phòng đều điểm xuyết đủ loại đồ trang trí mang đậm dấu ấn tôn giáo. Dưới biểu tượng của mặt trời là một chiếc bàn rộng. Trên chiếc ghế phía sau bàn, một bóng người mặc áo choàng đỏ thẫm đang ngồi.

Đó là một người đàn ông tuấn tú một cách nổi bật, với mái tóc vàng ngắn và các đường nét góc cạnh. Khuôn mặt cạo nhẵn nhụi của ông dường như ở độ tuổi đầu ba mươi, và ánh mắt mang một sự sắc bén tự nhiên. Ngồi thẳng với sự đĩnh đạc, ông tập trung cao độ vào các tài liệu chính thức trên bàn của mình, thỉnh thoảng cầm bút lên để phê vào chúng.

Đứng trước mặt ông là một giáo sĩ trong bộ giáo phục cấp cao, bên dưới lớp áo choàng còn ẩn một phần giáp nhẹ. Đầu cạo trọc, vị giáo sĩ đứng với một biểu cảm trang nghiêm, lặng lẽ quan sát hành động của người đàn ông đang ngồi như thể đang chờ đợi điều gì đó. Âm thanh duy nhất trong phòng là tiếng sột soạt nhẹ nhàng của việc viết lách, và sự im lặng căng thẳng làm cho không khí thêm nặng nề.

“Vậy… cuộc hành hương tại Thung lũng Rachel tháng này diễn ra suôn sẻ rồi sao?”

Hoàn thành ghi chú của mình trên một tài liệu, người đàn ông ngẩng đầu lên và nói với người đứng trước mặt mình—Blake. Blake thoáng dừng lại trước khi trả lời.

“Vâng, Thưa Ngài Hilbert. Mặc dù có một chút chậm trễ do vấn đề ở Hạ Thụ, cuộc hành hương hiện đã kết thúc thành công. Trong sự kiện này, một nữ tu trẻ rao giảng phúc âm đã được chọn làm nhân vật trung tâm cho các lần xuất hiện công khai. Thậm chí, cô còn được giao vai trò danh nghĩa là người chủ trì các nghi lễ hành hương. Để cung cấp cho cô một địa vị cao hơn cho những lần xuất hiện này, phía Thung lũng Rachel đã tổ chức một buổi lễ thăng chức sớm, nâng cô lên cấp Phó Tế Cao Cấp.”

“Nhìn chung, lần hành hương này tuy có đôi phần khác với truyền thống, nhưng lại vô cùng thành công. Nữ tu nhỏ đó dường như đã đạt được không ít danh tiếng trong buổi lễ. Có thể dự đoán rằng, khi những người hành hương trở về quê nhà, câu chuyện của cô sẽ càng được lan truyền rộng rãi hơn—và cùng với nó, tác động của vụ việc Hạ Thụ cũng sẽ lây lan sang các quốc gia khác.”

Mang theo vẻ mặt trịnh trọng, vị giáo sĩ nhìn thẳng vào người đàn ông trước mặt có tên Hilbert và nghiêm giọng nói.

Nghe những lời từ Blake, Hilbert chỉ khẽ nhướn mày, rồi lẩm bẩm, ánh mắt lóe lên một tia sáng.

“Ha… xem ra Amanda đã hạ quyết tâm phải hết mực nâng đỡ con bé nữ tu đó rồi. Cũng hợp lý thôi, một chất liệu tuyên truyền tốt đến thế, không đem ra tận dụng thì sẽ là một sự lãng phí với nó.”

Hilbert bình thản nói. Nghe vậy, vị giáo sĩ không nhịn được, mở miệng.

“Bên phía Hồng Y Amanda rõ ràng đang sử dụng cô bé nữ tu đó để mở rộng ảnh hưởng của mình. Cứ để mặc thế này thì sớm muộn gì họ cũng sẽ can thiệp vào chuyện của chúng ta. Thưa Ngài Hilbert, chẳng lẽ chúng ta chỉ ngồi yên nhìn vậy thôi sao?”

“Đương nhiên là cứ ngồi yên nhìn rồi, không thì chúng ta có thể làm gì khác đây? Trong vụ việc ở Hạ Thụ lần này, bọn họ đã chiếm thế thượng phong, chúng ta không cần phải cố chấp đối đầu thêm nữa. Cứ đâm đầu va chạm cứng ngắc như vậy, chẳng những mất mặt trước giáo chúng, mà ngay cả trước Tòa Thánh cũng không hay đâu. Hãy để nó đi, Blake.”

Hilbert nhàn nhạt đáp lời, giọng điệu nhẹ tênh tựa như chẳng để tâm đến Hạ Thụ hay nữ tu kia. Ông đặt bút xuống, tùy ý cầm lấy tờ báo trên bàn, mở ra đọc. Ngược lại, Blake thì không giấu được vẻ phẫn nộ, lẩm bẩm.

“Cơ hội tuyên truyền nhờ vụ Hạ Thụ này rõ ràng là bên Hồng Y Amanda may mắn nhặt được. Vốn dĩ việc chúng ta điều binh tới Hạ Thụ đã là chuyện chắc chắn như đóng đinh, nào ngờ lũ tín đồ của Giáo Hội Vực Sâu lại bất ngờ chen ngang một vố, khiến cục diện hoàn toàn đổi khác. Thật đáng tiếc…”

Trong lời Blake mang theo sự nuối tiếc, nhưng Hilbert chỉ hờ hững nhìn tờ báo trong tay, vừa đọc vừa chậm rãi nói.

“Không có gì phải hối tiếc cả… Chỉ là một cơ hội nhỏ. Mất thì thôi. Chúng ta chờ dịp khác thích hợp rồi lấy lại là được. So với hòa bình, thế giới này vốn dĩ lấy tranh chấp và xung đột làm thường thái. Ở các vùng biên, những chuyện như Hạ Thụ, thậm chí còn nghiêm trọng hơn, vốn chẳng hề hiếm”

“Trong lịch sử ngàn năm của Giáo hội, những kiểu người theo chủ nghĩa lý tưởng như Amanda chưa từng thiếu. Họ luôn cố gắng cất lên một giai điệu trên con đường được lát bằng lửa và giáo gươm. Nhưng… chừng nào những kẻ bất kính còn tồn tại, xung đột và nổi loạn sẽ không bao giờ chấm dứt. Giai điệu kia, rốt cuộc cũng chỉ là khúc ca trống rỗng.”

Hilbert thản nhiên đọc báo, nhẹ nhàng như kể chuyện xưa, chẳng buồn liếc mắt nhìn đối phương. Lời ông vừa vang lên, Blake chợt khựng lại, vẻ mặt lộ ra chút trầm ngâm, rồi mới mở miệng.

“Ý ngài là… chúng ta không cần quá để tâm đến chuyện của Hồng Y Amanda hay cô bé nữ tu đó. Chúng ta chỉ cần tiếp tục chờ đợi cơ hội kế tiếp là được?”

“Chính xác. Mà thật ra, cũng chẳng cần phải chờ lâu. Ngay trước mắt đã có một cơ hội rồi còn gì.”

Khi ông nói, Hilbert chậm rãi trải tờ báo đang cầm trong tay lên bàn làm việc. Thấy hành động đó, Blake lập tức nghiêng người nhìn, chỉ thấy hàng tựa đề to đập ngay vào mắt:

“Bất ổn tại Vương quốc Addus vẫn tiếp diễn. Lực lượng nổi dậy đã chiếm giữ Thủ đô của Yadith. Tung tích của Quốc Vương Mahand hiện không rõ.”

Đọc được dòng tin, Blake chớp mắt, ngạc nhiên, rồi lẩm bẩm.

“Đây là… cuộc nổi loạn ở Addus mấy tháng trước, tại Bắc Ufiga? Nó đã đi đến mức này rồi sao? Nếu đây là cơ hội mà ngài muốn nói, thì tức là tin đồn kia là thật… cuộc phản loạn ở Addus quả nhiên có liên quan đến dị giáo?”

“Tất nhiên là có.” Hilbert, điềm nhiên, nói với một giọng đều đều

“Nếu không có sự hỗ trợ của dị giáo, thì làm thế nào đám nổi loạn đó có thể tiến triển nhanh đến vậy? Tình báo mới nhất từ Addus xác nhận rồi: Giáo phái Sự Giáng Lâm của Đấng Cứu Thế đã rất tích cực ở đó. Chúng tham gia rất sâu vào cuộc nổi dậy này.”

Nói xong, ánh mắt Hilbert lại thản nhiên dừng trên những dòng chữ in trên trang báo.

“Cách đây không lâu, phe quý tộc ở Addus đã phái sứ giả đến Thánh Sơn, lấy cớ rằng ‘quân phiến loạn tìm cách dựa vào dị giáo, muốn nâng đỡ dị giáo lên nắm quyền’ để cầu viện chúng ta đưa quân. Mặt khác, phe nổi loạn cũng gửi một lá thư nói rằng… chúng không có mong muốn trở thành kẻ thù của Giáo hội, tuyên bố mục tiêu duy nhất của chúng là lật đổ chế độ hoàng gia thối nát. Nhưng khi nhắc đến các vấn đề về dị giáo và đức tin, lập trường của chúng đột nhiên trở nên mập mờ.”

Hilbert kết thúc câu nói, còn Blake thì sắc mặt chợt nghiêm lại, lập tức lên tiếng dứt khoát.

“Chuyện tín ngưỡng thì tuyệt đối không thể mập mờ! Phải nói rõ ràng! Nếu bọn chúng dây dưa vào dị giáo hoặc thậm chí có ý định đưa những kẻ dị giáo vào quyền lực, thì thánh chiến là điều không thể tránh khỏi! Cho dù đó chỉ là một quốc gia vùng biên như Addus, thì ít nhất, về mặt chính thống, cũng phải duy trì sự minh bạch trong tín ngưỡng. Thưa ngài, với tình thế này, chúng ta hoàn toàn có lý do để trực tiếp phát binh rồi!”

Blake nói mà gần như muốn lập tức suất quân tiến về Addus, còn Hilbert vẫn giữ vẻ không nhanh không chậm, tiếp tục cất giọng.

“Đúng thế… bọn chúng thậm chí còn chẳng thể tuyên bố rõ ràng lập trường tôn giáo của mình trong những lần trao đổi chính thức. Chỉ riêng điều đó đã đủ để chúng ta chấp nhận yêu cầu của phe quý tộc Addus và phát động một cuộc viễn chinh để thanh trừng dị giáo rồi…”

“Hiện tại Tòa Thánh đã thăng thiên đến cõi cao hơn để tìm kiếm lời chỉ dẫn thiêng liêng. Cho đến khi Đức Ngài quay trở lại, nhiều quyền ra quyết sách đã tạm thời được giao cho Hội đồng Hồng Y. Các vấn đề liên quan đến Addus cũng sẽ do ta toàn quyền xử lý tại đó. Lời thỉnh cầu chung của phe quý tộc, thái độ mơ hồ của phe nổi loạn, bằng chứng về hoạt động dị giáo ở Addus, kết hợp sức với ảnh hưởng của ta trong Hội đồng… tổng thể, tất cả điều này là quá đủ để thông qua nghị quyết mở ra một Thánh Chiến mới. Cho dù Amanda có muốn ngăn cũng không thể ngăn được…”

Hilbert bình thản nói. Khuôn mặt của Blake sáng lên với sự phấn khích rõ ràng khi ông đáp lại:

“Vậy thì, Thưa Ngài… khi nào chúng ta sẽ hành quân đến Addus?!”

Trước sự ngạc nhiên của Blake, câu trả lời của Hilbert lại nằm ngoài dự liệu của ông.

“Hành quân đến Addus? Hừm… e rằng chúng ta sẽ còn phải chờ thêm một thời gian nữa…”

“Chờ thêm? Nhưng… tại sao phải chờ? Ngài không vừa nói rằng, với tất cả những điều kiện này, thông qua nghị quyết điều động quân đội sẽ dễ như trở bàn tay sao?” Blake khó hiểu hỏi lại.

Với việc Tòa Thánh hiện đang vắng mặt để đến cõi cao hơn của Tam Ngôi, Hội đồng Hồng Y hiện là cơ quan ra quyết định cao nhất của Giáo hội. Hilbert, là một trong những hồng y có ảnh hưởng nhất, lẽ ra có thể dễ dàng thúc đẩy nghị quyết thánh chiến Addus mới đúng.

Mà Thánh chiến thì lẽ ra phải nhanh gọn dứt khoát—nhanh chóng quyết nghị, nhanh chóng tiến công, nhanh chóng xét xử và thanh tẩy. Trì hoãn vốn chẳng hề hợp với tính cách của Hilbert.

Blake bối rối trước lời của Hilbert. Nhưng câu trả lời tiếp theo của Hilbert đã làm ông hoàn toàn bị sốc. Với một nụ cười bí hiểm, ông cười khúc khích và nói,

“Bởi vì… trong Hội đồng Hồng Y, ta đã không đề xuất hành động quân sự. Trên thực tế, khi Amanda lên tiếng về việc thận trọng khi xử lý Addus và kiềm chế việc sử dụng vũ lực, ta đã đứng về phía cô ta.”

“Hả…?”

Nghe những lời ấy, đôi mắt Blake trợn tròn, cả người bất giác lùi lại hai bước. Ông hoàn toàn không ngờ người trước mặt lại nói ra câu như vậy, thậm chí còn tán đồng ý kiến của kình địch chính trị lâu năm của mình.

“Thưa Ngài Hilbert… chắc hẳn là ngài nhầm lẫn rồi…”

“Không, ta không nhầm. Tại hội nghị, ta công khai tán đồng với Amanda, cho rằng phải thận trọng xử trí khi vấn đề Addus, không thể tùy tiện dùng đến binh lực. Hơn thế nữa, ta thậm chí còn tiến thêm một bước, đề xuất rằng chúng ta cử một phái đoàn đến Addus—không chỉ để hòa giải giữa các bên đang chiến tranh, mà còn tìm cánh tranh thủ hòa bình, giáo hóa lại những công dân Addus bình thường có thể đã bị mê hoặc bởi các tư tưởng dị giáo, cho họ một cơ hội để trở về vòng tay của Chúa…”

Hilbert nói một cách nhàn nhã. Khi nghe xong những gì ông nói, sự hoài nghi của Blake lại càng trở nên mạnh mẽ hơn, cho đến khi nó biến thành sự ngu ngơ hoàn toàn. Nhìn vào Blake đang choáng váng trước mặt mình, Hilbert mỉm cười và tiếp tục.

“Và để thể hiện sự chân thành của Giáo hội đối với người dân Addus, ta đã đề nghị rằng người đứng đầu phái đoàn này không ai khác chính là người đang được ca tụng rực rỡ gần đây—Người truyền giáo Phúc âm của Thánh Mẫu, Vania Chafferon. Với thành công trước đây của cô trong việc cảm hóa hàng chục ngàn người ở Hạ Thụ, chắc chắn cô ấy bây giờ có thể sử dụng lòng nhiệt thành của mình để mang lại sự giác ngộ cho những kẻ dị giáo của Addus nữa.”

Hilbert thản nhiên nói. Nghe xong, Blake ban đầu vẫn còn sững sờ, nhưng một lát sau dường như đã chợt nhận ra điểm bất thường. Suy nghĩ kỹ lại, trong lòng hắn bỗng lóe lên một tia minh ngộ, gương mặt lập tức bừng sáng.

“Đúng rồi… cô bé nữ tu mà Hồng Y Amanda yêu thích—cái cô bé nhờ may mắn mà được chọn làm người cảm hóa Hạ Thụ đó. Nếu chúng ta đẩy cô ta ra tiền tuyến để đối phó với Addus, ngay khi tình hình đi xuống, danh tiếng và ảnh hưởng của cô ta sẽ tuột dốc không phanh. Toàn bộ hoạt động tuyên truyền lấy cô ta làm trung tâm của Hồng Y Amanda sẽ đổ sông đổ biển! Ngay cả bản thân Hồng Y cũng sẽ bị liên lụy nặng nề!”

Blake thốt ra nhanh chóng, lúc này ông đã hoàn toàn hiểu được dụng ý của Hilbert. Hilbert muốn nhân cơ hội này để kéo nữ tu mà Amanda nâng lên tận mây xanh xuống khỏi bục cao, triệt để làm suy yếu ảnh hưởng của đối phương.

Blake hiểu rất rõ, lý do nữ tu kia thành công ở Hạ Thụ hoàn toàn là do Giáo Hội Vực Sâu. Chúng đã thao túng Hạ Thụ chống lại Giáo hội, nhưng sau khi các âm mưu bị bại lộ, Hạ Thụ bừng tỉnh, nhận ra mình bị lợi dụng, liền tìm cách hòa giải. Và thế là, nữ tu ấy bị lợi dụng để làm cái cớ để bước xuống. Đó là cách cô ấy cuối cùng đã “cảm hóa” hàng chục ngàn người, và không ít lãnh đạo cấp cao trong Giáo hội đều biết điều đó.

Vì vậy, Blake cũng hiểu rõ: Vania, nữ tu nhỏ bé đó, thực chất chỉ là một kẻ may mắn mà thôi. Cô ấy không có khả năng thực sự khiến hàng ngàn người cải đạo. Cô ấy thiếu sức mạnh. Cô ấy chỉ là một bình hoa được Amanda tô vẽ cẩn thận để trông đẹp mắt. Đẹp ở bên ngoài, rỗng tuếch ở bên trong. Một vẻ ngoài xinh đẹp để thu hút công chúng—nhưng không hơn gì một nữ tu bình thường ở bên trong.

Rõ ràng, Hilbert cũng hiểu điều này. Vậy cách tốt nhất để đối phó với một bình hoa là gì? Nâng nó lên cao hơn nữa. Đặt nó cao hơn những gì Amanda đã lên kế hoạch. Đặt nó ở một nơi cao đến mức nó hoàn toàn không thể gánh nổi. Một nơi mà cô ấy hoàn toàn không phù hợp. Sau đó… hãy để cô ấy rơi—vỡ tan.

Việc bổ nhiệm cô ấy làm đặc phái viên của Giáo hội để giải quyết xung đột nội bộ ở Addus, chịu trách nhiệm xử lý dị giáo và thậm chí hòa giải giữa các phe phái đang chiến tranh—đó là một vai trò vượt xa cấp bậc của nữ tu. Một vai trò mà khi bị đặt lên, cô ấy chắc chắn sẽ tan vỡ.

Hilbert biết, sự hỗn loạn nội bộ ở Addus tuyệt đối không phải là vấn đề mà một nữ tu nhỏ bé có thể hóa giải. Đó là lý do tại sao ông muốn gửi cô ấy. Đó là lý do tại sao ông sẽ sử dụng tất cả quyền lực của mình trong Hội đồng Hồng Y để biến điều đó thành hiện thực—chỉ để xem cô ấy thất bại.

Sau khi cô ấy gục ngã, Hilbert luôn có thể bày tỏ sự hối tiếc—nói rằng tình hình ở Addus đã làm tan vỡ những hy vọng cao cả của ông—rồi sau đó xoay người một cái, giương cao ngọn cờ chiến tranh một lần nữa. Bằng cách đó, ông sẽ đạt được ba điều: thứ nhất, ông sẽ đánh sụp thế lực Amanda đang nỗ lực bành trướng. Thứ hai, ông vẫn có thể đi đến chiến tranh và mở rộng quyền lực của chính mình. Thứ ba, ông sẽ duy trì hình ảnh của một người ghét bạo lực. Hiển nhiên, so với việc ngay lập tức phát động một cuộc xâm lược, đây là lựa chọn khôn ngoan hơn nhiều.

“Amanda muốn nâng một bình hoa… Vậy thì ta sẽ vui vẻ giúp cô ta toại nguyện, nâng nó lên cao hơn nữa. Đến lúc gió thổi, bình đổ, kẻ bị mảnh vỡ đâm trúng, chính là cô.”

Thư giãn trong chiếc ghế của mình, Hilbert nói như thể mọi thứ đã nằm trong tầm tay.

“Ta đã sắp xếp xong xuôi, cả truyền thông trong lẫn ngoài Giáo hội đều nằm trong tầm kiểm soát, bắt đầu tung tin rằng người truyền giáo Hạ Thụ sẽ đến Addus. Khi cộng hưởng với chiến dịch tuyên truyền bên phía Amanda, thế nào cũng thành làn sóng cực lớn. Ta thật mong chờ cảnh Amanda bị chính ngọn sóng mình tạo ra cuốn ngược trở lại.”

Hilbert nói vậy, sau đó chuyển ánh mắt của mình đến bản đồ thế giới treo trên tường. Mắt ông dừng lại ở phần phía bắc của lục địa Ufiga ở phía nam—chờ đợi cho những gì sẽ xảy ra tiếp theo.