Pritt, Tivian
Đêm muộn, trong một nhà kho bỏ hoang ở ngoại ô Nam Tivian, Gregor đứng ở trung tâm nhà kho, mặc quần áo của người khác và mang vẻ ngoài của người khác. Anh nhìn chằm chằm vào cái xác bất động trên mặt đất trước mặt, trong lòng dấy lên một nỗi cảm khái.
“Chết rồi… Một Bạch Tro cứ thế mà chết rồi. Mình… thực sự đã giết một Bạch Tro…”
Nhìn chằm chằm vào cơ thể không có sự sống của Atif, Gregor thấy điều đó có phần không thể tin được.
Là một người trong hệ thống thần bí chính thức, Gregor biết rất rõ rằng, ngay cả trong Cục Bình An Tivian, chẳng có đến mười Kẻ Vượt Giới cấp Bạch Tro. Còn nếu tính cả mạng lưới Cục Bình An của toàn Pritt, tổng con số đó cũng chỉ vượt quá ba mươi người.
Quân đội và hoàng gia thì Gregor không nắm được chi tiết, nhưng trong bụng đoán cũng chẳng thể nhiều hơn bao. Cùng lắm toàn Vương quốc Pritt cộng dồn lại cũng chỉ tám, chín chục Bạch Tro , tuyệt không vượt qua trăm. Một con số ít ỏi đến mức chỉ cần có cái danh vị này đã thành thuộc tầng lớp tinh anh tuyệt đối—là tài nguyên trọng yếu của quốc gia.
Trong tâm trí của Gregor, Bạch Tro luôn là bức tường không thể vượt, là những đội trưởng trấn giữ trong cục, là cấp trên mà anh phải ngước nhìn. Bên các tổ chức tà ác, chúng cũng chính là những thủ lĩnh nắm quyền.
Ngay từ khi bước vào Cục, mục tiêu đời anh chính là — trước bốn mươi tuổi, phải tự mình leo lên hàng ngũ Bạch Tro. Nó là đích đến của sự nghiệp, là giấc mơ để phấn đấu. Thế mà giờ đây… anh chưa kịp đạt đến, lại bằng chính tay mình cắt xuống một Bạch Tro.
Cảm giác thật siêu thực.
Vẫn còn choáng váng, Gregor hít vài hơi thật sâu, sau đó nhìn xuống lưỡi kiếm ngắn trong tay. Trên đó, một vài mũi kim sắt nhỏ vẫn đang dính chặt vào lưỡi kiếm bằng từ tính. Khi anh nhìn kỹ hơn, lực hút từ tính tan biến, và những mũi tên lách cách rơi xuống sàn lạnh.
“Mình có thể giết được gã Bạch Tro này, quan trọng nhất vẫn là nhờ vào sự trợ giúp từ Thám Tử và người phụ nữ đó… Sức mạnh của họ vừa mạnh mẽ vừa quỷ dị khó dò. Chỉ ẩn thân trong bóng tối cũng đủ khuấy động cục diện—mình chưa bao giờ thấy bất cứ sức mạnh tương tự nào trước đây… thật đáng sợ.
“May mắn thay, tổ chức của Thám Tử không phải là một tà giáo nào đó, cũng không có thù địch gì với Cục Bình An. Nếu không, mình thực sự không biết làm sao để đối phó với họ…”
Gregor khẽ siết chặt thanh kiếm trong tay, thầm nghĩ trong lòng. Một lần nữa anh bị ấn tượng bởi sức mạnh bí ẩn của phe Thám Tử, nhưng đồng thời, một hạt giống bất an nảy mầm trong trái tim anh. Anh lo sợ—nếu như một ngày nào đó, tổ chức mạnh mẽ và quỷ dị này, với mục đích mơ hồ, lại trở thành kẻ thù của Cục hoặc trở thành kẻ thù của Pritt, thì anh sẽ phải chọn thế nào? Ứng phó ra sao?
“Có quá nhiều bí ẩn về họ… giá mà có thể nhìn thấu thêm một chút thì tốt biết mấy…”
Khi Gregor đứng suy tư trong nhà kho, một giọng nói đột nhiên vang lên sau lưng anh.
“Ngài Hóa Ảnh đây đang chiêm nghiệm về cuộc sống à?”
Giật mình, Gregor vội quay lại. Từ lối vào của nhà kho, anh thấy một người phụ nữ bí ẩn—người có liên hệ nào đó với thám tử—đang đến gần. Như lúc trước, khuôn mặt cô bị che giấu sau chiếc mặt nạ đặc trưng của mình.
“Không… chỉ là có chút cảm khái thôi. Tôi chưa bao giờ đánh bại một người mạnh mẽ như vậy trước đây, thưa quý cô…” Gregor khom người cung kính nói.
Người phụ nữ, Adèle, mỉm cười một cách nhẹ nhàng.
“Lần đầu đối đầu với một Bạch Tro mà vẫn có thể làm tốt như vậy… xem ra kỹ năng của anh cũng không tệ.”
“Không dám… tôi cũng chỉ nhờ có cô và Thám Tử hỗ trợ mới có thể ứng phó được… Chỉ với màn thể hiện vừa rồi của gã này thôi, để tôi một mình đối phó e rằng mười tôi cũng chưa chắc cầm cự được….”
Adèle cười khẽ.
“Haha… quả là khiêm tốn, thưa ngài Hóa Ảnh. Nhưng thôi, những lời xã giao thế đủ rồi—bây giờ mục tiêu đã bị loại bỏ, chúng ta hãy tiếp tục với nhiệm vụ chính. Con tin mà Thám Tử đã đề cập ở đâu?”
Gregor quay lại nhìn đằng sau một căn phòng gạch nhỏ và trả lời.
“Ở trong đó. Tôi đã kiểm tra qua—ông ấy vẫn còn sống, chỉ là đang hôn mê thôi.”
“Tốt. Tôi đã cho gọi người của mình từ vòng ngoài đến rồi. Công tác giải cứu và dọn dẹp tiếp theo cứ giao cho bọn họ. Nếu anh còn bận việc gì, có thể đi trước cũng được.”
“Nếu anh lo lắng về chiến lợi phẩm, anh có thể đợi. Theo thỏa thuận của chúng tôi, Thám Tử sẽ trả cho tôi phần thù lao khác, vì vậy phần lớn chiến lợi phẩm từ đám người này sẽ thuộc về anh. Sau khi chúng tôi đã xác minh an toàn và lập danh mục mọi thứ, chúng tôi sẽ gửi chúng cho anh.”
“Tất nhiên, nếu anh không tin chúng tôi và muốn lấy chúng ngay bây giờ, thì cũng được—nhưng công việc giám định và xác nhận an toàn sẽ phải tự anh lo liệu đấy.”
Nâng vành chiếc mũ rộng của mình, Adèle đưa ra các điều khoản.
Gregor nghe vậy, ngoái nhìn những cái xác trên mặt đất, trong lòng không khỏi kinh ngạc—hóa ra Thám tử và quý cô trước mắt lại thật sự sẵn lòng nhường phần lớn chiến lợi phẩm cho anh. Thì ra chuyến này anh không phải “làm công không công” rồi.
“Tôi cũng chẳng có cách nào giám định mấy thứ này, thôi thì phiền cô nhận lấy chúng bây giờ. Giờ tôi cần về nghỉ ngơi một chút đã.”
Vừa nói, Gregor vừa ngáp một cái thật lớn, sau đó phất tay chào tạm biệt, bước nhanh rời khỏi hiện trường.
Nhìn bóng lưng khuất dần của Gregor, Adèle khe khẽ lẩm bẩm với chính mình.
“Đối mặt với chiến lợi phẩm của một Kẻ Vượt Giới cấp Bạch Tro, vậy mà lại chọn… quay về nghỉ ngơi? Hắn là quá dễ tin người, hay chỉ đơn giản là thật sự mệt mỏi? Cũng hơi thú vị đấy…”
Nói xong, Adèle thu ánh mắt, tập trung trở lại bãi chiến trường, giờ đã im lặng sau cuộc chiến, sẵn sàng bắt đầu chỉ đạo hoạt động dọn dẹp.
…
Sau trận chiến ở Khu Nam, Adèle đã để cấp dưới của mình, những người đã chờ ở ngoài nhà kho, vào để dọn dẹp hiện trường. Khi tất cả dấu vết của hoạt động thần bí đã được dọn sạch, cô ra lệnh cho họ mang tất cả các xác chết tại địa điểm, cùng với Nust, được đưa trở lại căn cứ hoạt động của cô ở Đông Tivian.
Nust, lúc đó vẫn còn bất tỉnh, được tạm thời bố trí ở tại trụ sở của Adèle, nơi các bác sĩ dưới trướng cô ngay lập tức bắt đầu điều trị và chẩn đoán.
Đầu tiên, họ xử lý, băng bó những vết thương chằng chịt do tra tấn để lại khắp cơ thể Nust. Sau đó mới chẩn đoán nguyên nhân của ông hôn mê, xác nhận rằng ông đã bị ép dùng một loại dược liệu khiến cơ thể rơi vào trạng thái ngủ mê sâu. Chỉ cần ngừng sử dụng thuốc, không lâu sau, ông sẽ tự tỉnh lại.
Quả nhiên, vào cuối buổi sáng ngày hôm sau, Nust, nằm trên giường bệnh, từ từ lấy lại ý thức. Mở mắt ra, phát hiện mình đang ở trong một phòng bệnh khép kín xa lạ, ông lập tức căng thẳng, sự cảnh giác nâng cao đến cực độ. Dù các bác sĩ đã cố gắng trấn an, giải thích cho ông rằng ở đây an toàn, và họ không hề có ác ý, ông vẫn khăng khăng không tin, cố chấp rằng tất cả chỉ là một cái bẩy, một màn kịch được dựng lên bởi những kẻ bắt cóc để dụ ông tiết lộ thông tin.
Đối diện với sự cố chấp này, Adèle sớm đã có chuẩn bị. Cô lấy ra một tờ giấy trắng, mà cô đã yêu cầu từ Gregor, rồi bảo thuộc hạ đưa vào cho Nust không hợp tác.
Khoảnh khắc Nust nhận được thứ trông giống như một trang giấy bị xé ra từ một cuốn sổ tay, ông giật mình khi nhận ra nét chữ viết tay quen thuộc—chính là chữ viết tay của cô chủ trẻ của gia đình Boyle mà ông phục vụ, Nephthys. Hơn thế nữa, những dòng chữ ấy còn lần lượt hiện ra từng dòng ngay trước mắt ông, như thể có ai đang vô hình viết xuống.
Thận trọng, Nust bắt đầu nghiên cứu trang giấy kia. Chữ viết tay trên đó, thuộc về Nephthys, giải thích rằng đây là một công cụ giao tiếp thần bí—cho phép hai văn bản riêng biệt từ các địa điểm xa xôi giao tiếp bằng văn bản. Hiện Nephthys đang dùng phương pháp này để liên lạc với ông.
Lúc đầu, Nust không tin. Ông nghi ngờ tờ giấy này có thể bị một linh hồn nào đó trú ngụ, mượn danh cô chủ nhà mình để lừa ông, hòng moi ra bí mật của căn phòng ẩn. Nhưng rồi, khi chữ viết tay bắt đầu đề cập đến hàng loạt chi tiết mà chỉ các thành viên của gia đình Boyle mới có thể biết, sự hoài nghi của ông dần lung lay. Đến lúc tờ giấy thẳng thắn ghi ra cả cách mở căn phòng bí mật, Nust cuối cùng đã bị thuyết phục rằng mình thực sự đang nói chuyện với Nephthys.
Rốt cuộc, nếu những bí mật mà ông luôn trung thành giữ kín đã bị đối phương nói ra rành rành, thì ông còn tiếp tục kháng cự để làm gì nữa? Không đời nào kẻ thù đã biết hết rồi mà vẫn cố gắng giả mạo thêm.
Hoàn toàn tin tưởng rằng bản thân đã được giải cứu, Nust thở ra một hơi thật sâu, toàn bộ cơ thể thư giãn. Ông gửi lời xin lỗi đến các bác sĩ đã điều trị cho mình, sau đó tích cực hợp tác với việc chăm sóc liên tục của họ, rồi tiếp tục giao tiếp với Nephthys, người đang ở nơi rất xa.
“Tôi chưa bao giờ nghĩ... mình vừa mê man tỉnh dậy đã thực sự được cứu. Lúc đó tôi thật sự nghĩ rằng mình sẽ chết dưới tay những tên khốn đó. Không ngờ rằng câu chuyện vẫn còn bước ngoặt như thế này.”
Trong phòng bệnh riêng, mặc đồ bệnh nhân, Nust ngồi trên giường với một cuốn sách kê dưới trang giao tiếp, rồi viết lên đó. Chẳng mấy chốc, câu trả lời của Nephthys liền xuất hiện trên trang.
“Tất cả là nhờ hội mà cháu đang ở bây giờ. Ngay khi họ nghe tin ông bị bắt, họ ngay lập tức huy động lực lượng của mình ở Tivian, tìm thấy nơi ông ở, và giải cứu ông.”
“Hội… hả?”
Đọc những lời đó, Nust khẽ liếc nhìn quanh phòng bệnh, nhớ lại các bác sĩ chuyên nghiệp đã điều trị cho mình. Ông không thể không cảm thán về sự hùng mạnh của hội này—để dựng lên cả một trạm y tế dã chiến như thế này tại một trong những căn cứ chi nhánh của họ, lại thực hiện một cuộc giải cứu trong thời gian ngắn như vậy, chỉ có một tổ chức có quy mô mới có thể làm được.
Trước đây, Nust cũng biết rằng Nephthys đã tham gia một loại tổ chức thần bí nào đó. Mặc dù ông không phản đối một cách thẳng thừng, tuy nhiên ông đã cảnh báo cô hết lần này đến lần khác phải thận trọng, kẻo cô bị lợi dụng hoặc rơi vào nguy hiểm.
Thế nhưng Nust lại không thể nào ngờ được cái hội kia lại “có tâm” đến vậy. Một quản gia chỉ là người hầu của một thành viên cấp thấp, chẳng mấy quan trọng, bị bắt cóc thôi mà… vậy mà cũng khiến họ lập tức mở chiến dịch giải cứu riêng. Đãi ngộ này đúng là quá mức rồi.
Hiện giờ Nephthys vẫn mới chỉ là một thành viên cấp Hắc Thổ, hơn nữa lại vừa mới gia nhập không lâu. Ông vốn cho rằng cô đang ở tầng đáy của tổ chức. Ấy vậy mà họ vẫn làm đến mức này vì cô ư?
Lý do duy nhất có thể giải thích, đó là việc tìm kiếm và cứu ông với họ chẳng tốn chút sức lực nào—kẻ thù đã bao gồm một Bạch Tro và một vài Kẻ Vượt Giới cấp Hắc Thổ với họ chỉ là việc dễ như trở bàn tay. Và nếu chuyện đó là “dễ dàng,” thì rốt cuộc… sức mạnh thật sự của cái hội kia kinh khủng đến nhường nào?
Trong thoáng chốc, Nust đã để trí tưởng tượng của mình bay xa. Ông cố hình dung ra một thế lực có thể vì một thành viên Hắc Thổ tầm thường mà ra tay tiêu diệt cả một Bạch Tro và một đội ngũ Hắc Thổ, thì đúng lúc ấy, một thông điệp khác từ Nephthys xuất hiện trên trang.
“Đúng rồi, cháu có một chuyện quan trọng muốn hỏi. Bác Nust, ông có biết những tên trộm đã bắt cóc ông là ai không? Chúng bắt ông để làm gì?”
Nhìn những nét chữ vừa nổi lên, Nust hoàn hồn từ những mơ tưởng. Ông suy nghĩ cẩn trọng một lúc, rồi nghiêm túc viết đáp lại.
“Thân phận cụ thể của bọn chúng thì tôi không rõ, nhưng tôi có thể nói chúng là những kẻ trộm lăng mộ từ một hội săn kho báu ở Bắc Ufiga—cùng loại người như tôi và chủ nhân ngày trước vậy. Còn về lý do tại sao chúng tấn công ngôi nhà và bắt cóc tôi, điều đó khá đơn giản. Chúng đang cố gắng giúp một xác sống cổ đại tìm thấy chiếc quyền trượng được giấu trong tầng hầm. Chúng đã bị nguyền rủa và không có lựa chọn nào khác ngoài việc tuân theo mệnh lệnh của xác sống cổ đại đó.”
“Gì cơ? Bị nguyền rủa sao?”
“Vâng. Từ những gì tôi thu thập được từ các cuộc trò chuyện, bọn chúng đã gặp phải xác sống cổ đại đó trong một cuộc đột kích lăng mộ, và cuối cùng bị nó nguyền rủa. Xác sống đã sử dụng lời nguyền như một đòn bẩy, ra lệnh cho chúng đến Tivian và lấy cắp chiếc quyền trượng để hóa giải lời nguyền. Nếu đám người đó không tuân theo hoặc không lấy cắp nó trong một thời gian nhất định, xác sống sẽ giết tất cả bằng lời nguyền. Nên chúng không có lựa chọn nào khác ngoài việc tuân theo nó.”
Nhớ lại những gì ông đã nghe, Nust viết điều này xuống trang giấy. Ngay sau đó, câu trả lời của Nephthys xuất hiện một lần nữa.
“Xác sống cổ đại đó… đã biết chiếc quyền trượng ở đâu?”
“Đúng vậy… Còn nhớ chiếc quyền trượng đã tạm thời mất hiệu lực vào năm ngoái do thiếu Khải Huyền không? Chính trong lúc tạm thời đó mà ảnh hưởng của xác sống đã lan đến đây thông qua lời nguyền. Tôi đoán, đó chính là lúc nó xác định được nơi ở của chiếc quyền trượng. Và rồi, gần đây nó mới tìm được cơ hội nguyền rủa một nhóm thợ săn kho báu, và sử dụng những kẻ này để lấy cắp chiếc quyền trượng.”
Nust viết ra suy đoán của mình về cách mọi thứ bắt đầu. Sau khi suy ngẫm thêm, ông lại tiếp tục viết.
“Thành thật mà nói, sức mạnh và sự cố chấp của xác sống cổ đại đó đang bắt đầu vượt quá mong đợi của tôi. Lần này không phải là lần đầu tiên nó nguyền rủa người khác để lấy cắp chiếc quyền trượng, và chắc chắn sẽ không phải là lần cuối cùng.”
“Xác sống cổ đại đó dường như đang ngày càng mạnh hơn. Cô chủ, là một người mang dòng máu Boyle, cô không thể thoát khỏi sợi dây ràng buộc này đâu. Nguy hiểm có thể ập đến với cô bất cứ lúc nào. Tại thời điểm này, tôi không nghĩ đây là lúc để từ từ và ổn định xây dựng sức mạnh của cô nữa—cô cần sức mạnh lớn hơn, và nhanh chóng, để đối mặt với những gì sắp tới.”
Nust viết những lời này với sự nghiêm túc tột cùng. Sau khi câu nói của ông kết thúc, một câu hỏi do dự từ Nephthys xuất hiện.
“Bác Nust, ông đang nói rằng…”
“Tôi đã quyết định đưa cho cô phần còn lại của các ghi chép của chủ nhân, cô chủ. Hãy sử dụng chúng thật tốt.”